Chương 176: Phiên ngoại 3: Tắm uyên ương 1
Mèo phiêu lưu
07/03/2014
Đây đã là vụ nổ mạnh thứ năm rồi, Hoàng Kì nhìn mặt tường vốn trắng tuyết giờ đã bị hun đen như mực. Đôi mày kiếm chau lại, hai mắt gắt gao nhìn đầu sỏ.
“Sao có thể được, ta rõ ràng đã cho đúng lượng thuốc bột rồi mà, sao lại như vậy.” Khói đặc cuồn cuộn, một người thân đầy bụi bẩn từ trong đám khói đi ra.
“Hạo Trạch, ngươi giải thích cho ta, ở đây sao lại trở thành như vậy?” Hoàng Kì hít sâu một cái, tuy biết Hạo Trạch sau khi giải độc cho Hủ Liên vẫn ngốc chỗ này nghiên cứu dược tính, nhưng luôn đem chỗ này của hắn làm bẩn như vậy, làm Hoàng Kì ưa sạch sẽ chịu không nổi.
“Đây là một ngoài ý muốn.” Hạo Trạch nhe răng cười, một hàm răng trắng đều đặn làm người ta đau đầu.
“Ngươi không thể làm cho sạch sẽ hơn một chút sao?” Hoàng Kì cau mày, nhìn Hạo Trạch đen thui, từ bên cạnh ném qua khăn mặt.
“Không cần để ý mấy chuyện lẻ tẻ này, chờ ta thành công là có thể giải được kì độc mới hạ hôm nay rồi.” Hạo Trạch lau mặt vài cái, đem kiệt tác của mình đặt trước mặt Hoàng Kì.
Chỉ thấy một con độc trùng hình thù kì quái đang vặn vẹo, giãy dụa trong chén. Hoàng Kì thiếu chút nữa nhảy dựng đá văng nó đi, tuy là một ngự y, nhưng nếu không phải thật sự cần, hắn sẽ không đi chạm vào mấy thứ này.
(R: chả hiểu sao edit tới đây tự nhiên rắc là muốn để ‘một con độc trùng hình thù kì quái đang sexy dance trong chén =)))
“Uổng cho ngươi làm nam nhân, nhìn mấy thứ này sao lại không được?” Hạo Trạch nhìn thần sắc Hoàng Kì, trêu chọc nói.
“Hừ, có thời gian thì đi tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Hoàng Kì biến sắc, lạnh lùng nói. Thấy bộ dạng tùy tiện này của Hạo Trạch, hắn liền khó chịu.
Lần này cư nhiên để y dùng phương pháp lấy độc trị độc trị được cho Hủ Liên, vậy hắn thân là ngự y không phải thùng rỗng kêu to sao.
“Đúng vậy, thuốc này trong thời gian ngắn không làm xong được, ta đi tắm rừa trước, nếu không đại ngự y Hoàng Kì nhìn thấy sẽ khó chịu.” Hạo Trạch khiêu khích nhìn trường bào màu xanh trên người Hoàng Kì, ý đồ nhúng chàm.
“Ngươi…” Hoàng Kì phản ứng cực nhanh tránh đi, chăm chăm nhìn ngón tay đen thui của Hạo Trạch. Nếu bị dính vào, hắn không phải sẽ chà đến tróc da sao.
“Ha ha ha ha.” Hạo Trạch cười lớn, cầm lấy y phục rồi ra cửa.
“Hừm?” Hoàng Kì kiểm tra y phục từ trên xuống dưới, đột nhiên phát hiện ở góc áo dính một chút bụi“Chết tiệt.”
“Sao có thể được, ta rõ ràng đã cho đúng lượng thuốc bột rồi mà, sao lại như vậy.” Khói đặc cuồn cuộn, một người thân đầy bụi bẩn từ trong đám khói đi ra.
“Hạo Trạch, ngươi giải thích cho ta, ở đây sao lại trở thành như vậy?” Hoàng Kì hít sâu một cái, tuy biết Hạo Trạch sau khi giải độc cho Hủ Liên vẫn ngốc chỗ này nghiên cứu dược tính, nhưng luôn đem chỗ này của hắn làm bẩn như vậy, làm Hoàng Kì ưa sạch sẽ chịu không nổi.
“Đây là một ngoài ý muốn.” Hạo Trạch nhe răng cười, một hàm răng trắng đều đặn làm người ta đau đầu.
“Ngươi không thể làm cho sạch sẽ hơn một chút sao?” Hoàng Kì cau mày, nhìn Hạo Trạch đen thui, từ bên cạnh ném qua khăn mặt.
“Không cần để ý mấy chuyện lẻ tẻ này, chờ ta thành công là có thể giải được kì độc mới hạ hôm nay rồi.” Hạo Trạch lau mặt vài cái, đem kiệt tác của mình đặt trước mặt Hoàng Kì.
Chỉ thấy một con độc trùng hình thù kì quái đang vặn vẹo, giãy dụa trong chén. Hoàng Kì thiếu chút nữa nhảy dựng đá văng nó đi, tuy là một ngự y, nhưng nếu không phải thật sự cần, hắn sẽ không đi chạm vào mấy thứ này.
(R: chả hiểu sao edit tới đây tự nhiên rắc là muốn để ‘một con độc trùng hình thù kì quái đang sexy dance trong chén =)))
“Uổng cho ngươi làm nam nhân, nhìn mấy thứ này sao lại không được?” Hạo Trạch nhìn thần sắc Hoàng Kì, trêu chọc nói.
“Hừ, có thời gian thì đi tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Hoàng Kì biến sắc, lạnh lùng nói. Thấy bộ dạng tùy tiện này của Hạo Trạch, hắn liền khó chịu.
Lần này cư nhiên để y dùng phương pháp lấy độc trị độc trị được cho Hủ Liên, vậy hắn thân là ngự y không phải thùng rỗng kêu to sao.
“Đúng vậy, thuốc này trong thời gian ngắn không làm xong được, ta đi tắm rừa trước, nếu không đại ngự y Hoàng Kì nhìn thấy sẽ khó chịu.” Hạo Trạch khiêu khích nhìn trường bào màu xanh trên người Hoàng Kì, ý đồ nhúng chàm.
“Ngươi…” Hoàng Kì phản ứng cực nhanh tránh đi, chăm chăm nhìn ngón tay đen thui của Hạo Trạch. Nếu bị dính vào, hắn không phải sẽ chà đến tróc da sao.
“Ha ha ha ha.” Hạo Trạch cười lớn, cầm lấy y phục rồi ra cửa.
“Hừm?” Hoàng Kì kiểm tra y phục từ trên xuống dưới, đột nhiên phát hiện ở góc áo dính một chút bụi“Chết tiệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.