Hoàng Hậu Tinh Nghịch! Trẫm Rất Yêu Nàng

Chương 4: Quá khứ và hiện tại.(1)

Dương Lan Tâm Nhi

15/09/2017

Buổi sáng hôm nay thật là trong lành nha. Tuy có mùi thuốc súng của sa trường nhưng nàng rất thích. Hay là mùi đó nàng thường gửi mới như vậy. Ừm chắc chắn. Nàng lại rất nhớ cha mẹ ở hiện đại. Không biết bây giờ họ sống như thế nào nhỉ. Đã mười mấy năm trôi qua, họ còn nhớ tới mình không. Hay anh hai đã lấy chị dâu rồi sinh ra những em bé dễ thương nhỉ?? Nhắc tới đấy nàng lại rất buồn, nhưng ở đây nàng cũng rất vui. Hứ! Tại lão thần chết đây nếu không nàng làm sao ra nông nỗi này. Đồ đồ chết tiệt

----- Lúc nàng đi đầu thai ------

Lão thần chết cứ đi theo sau nàng hỏi cái này cái kia làm nàng nhức hết cả đầu. Nàng quay mặt lại hỏi lão:

- Có định đưa lão nương đi đầu thai không hả?? Nàng tức giận nhìn lão bằng một con mắt đáng sợ.

- Cô bé, tất nhiên rồi mà cô bé thật xinh đẹp. Lão cười ngượng nhìn nàng.

- Tất nhiên. Người đẹp mặc cái gì cũng trở nên xinh thôi mà xinh nhất khi không mặc đồ. Ta thấy lão cũng xinh đẹp hơn khi không mặc đồ a. Nàng cười dâm tà nhìn lão.

- Vậy để ta cởi đồ cho cô bé chiêm ngưỡng nha. Lão ngước đôi mắt lên nhìn nàng cười khanh khách.

- Đồ điên. Nàng vừa nói xong thì một lỗ đen xuất hiện cuốn nàng đi...

Lão thần chết thấy vậy liền chạy lấy thân bỏ mình nàng bơ vơ ở đây. Diêm vương ơi người nhìn xem thần chết cái kiểu đấy đấy. Lần sau ta đi đầu thai người đầu tiên ta giết chính là lão thân chết điêu ngoa người. Vừa nghĩ xong liền bị kéo vô không gian.

--- ------ ------ ------ --------

Lão thấn chết đang đi bắt hồn bỗng hắt xì một cái. Ai đang nói xấu mình vậy nhỉ, mà mình đã làm gì đâu???

--- ------ ------ ------ ------ ------

Nàng vừa tức vừa vui. Nhờ họ nàng mới sống vui vẻ như bây giờ. Lại còn ban cho nàng khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ nữa chứ mà nàng là tiên nữ sẵn mà nhỉ. Thôi kệ cái gì đến sẽ đến.



" Cốc " Cốc" Cốc" Từ bên người truyền lên những tiếng gõ cửa .

- Ai vậy?? Nàng nhớ mình có quen biết ai ở biên cương ngoài phụ thân của nàng đâu nhỉ?

- Thưa tiểu thư, Lạc Tướng Quân cho gọi đến sảnh bàn chính sự ạ. Thám giám bên ngoài thái độ rất cung kính lễ phép với nàng nha.

- Ta biết rồi!! Nàng nói xong liền dùng khinh công ra đại sảnh.

--- ------ -----

Đại sảnh.

Nàng một thân trắng y thần tiên thoát tục bước vào lại làm cho mọi người ngỡ ngàng lẫn nữa. Nàng không chào hỏi gì hoàng thượng liền ngồi cạnh phụ thân luôn lại càng cho mọi người bất ngờ.

- To gan thấy hoàng thượng mà không quỳ muốn chết. Một vị thị vợ quát to vào nàng.

- Chết hay không là quyền của ta. Nàng lạnh lùng nhìn hắn. Chưa có một ai dám làm vậy với nàng , hắn là người đầu tiên.

Tên thị vệ sợ quá liền lui về phía sau nhường đường. Hắn thấy vậy không khỏi nhếch môi, nàng quả thật thú vị. Ngoài Mạt Liêu ra nàng là người đầu tiên làm hắn chủ ý. Hắn cảm giác nhận được thứ gì đó từ nàng vậy kiểu rất chân thật, thuần khiết và thêm chút tinh nghịch làm cho hắn có cảm giác muốn tìm hiểu.

- Minh Ly, thiếp đến đây có làm phiền chàng không?? Một gióng nói dịu dàng cất lên, theo đó là một nữ tử tiến vào.

- Tham kiến Quý Phi nương nương. Tất cả mọi người đều quỳ xuống trừ nàng và hắn.

- Miễn Lễ. Mạt Liêu nói xong liền đến chỗ hắn.



- Mạt Liêu nàng phải ở trong hoàng cung chứ sao lại ra chiến trường như thế này. Hắn ra vẻ tránh phạt nhưng hắn không hề biết trong đó còn có vài phần lạnh nhạt mà hắn chưa từng có với Mạt Liêu cả.

- Thiếp nghe nói quân ta đại thắng mới ra tận đây để chúc mừng chàng mà sao chàng lại nói như vậy cơ chứ, thật làm thiết tổn thương . Mạt Liêu đương nhiên nhận ra sự lạnh nhạt của hắn nhưng giọng nói vẫn còn có vài phần thục đức. Ánh mắt ghen tỵ bắn về phía nàng.

Hắn thấy điều đó thì nhíu mày, Mạt Liêu sao vậy nàng ấy luôn có vẻ ôn nhu chứ không ngoan độc, hiểm ác như bây giờ. Nàng cũng cảm thấy ánh mắt ghen tỵ của ả ta nhưng thôi kệ nàng cũng chẳng quan tâm. Chỉ là một quý phi nhỏ nhỏ thì làm gì được nàng cơ chứ. Nàng cảm thấy dạo này mình hơi cao ngọa rồi thì phải. Cần sửa chữa ngay lập tức.

- Vị tiểu thư đây là. Tia độc ác trong mắt Mạt Liêu liền bắn về phía nàng liên tục càng ngày càng nhiều.

- Ta là Lạc Mẫn Nhi. Nàng nhìn ả rồi trả lời rất lạnh nhạt hoặc gọi là cọc lóc.

- Thì ra là hoàng hậu tương lai thất lễ thất lễ. Mạt Liêu nhìn nàng, trong lòng suy kế. Nàng nhất định phải khiến Lạc Mẫn Nhi này mất mặt. Nói xong nàng liền hướng về phía Mẫn Nhi trên tay cầm một cốc nước nóng.

- Mời tiểu thư uống. Ả ta đưa cốc nước liền.

Ta định nhận lấy nhưng khi chạm vào ả lại cố ý đổ vào tay của mình.

- Tiểu thư không muốn uống cũng không nên thế chứ.

Hắn từ nãy giờ cũng nhìn ra chiêu trò của Mạt Liêu như mọi khi hắn đều đứng ra bệnh vực nàng chửi bới người kia. Nhưng bây giờ hắn thấy Mạt Liêu thật mặt dày, vô sỉ.

- Mạt Liên là do Tiểu Mẫn không cố ý nàng cũng nên bỏ qua. Hắn nhìn Mạt Liêu rồi phán ra một câu.

- Minh Ly~~~ Ả ta bám lấy hắn không ngừng.

- Nếu đã nói xong ta xin cáo từ. Vừa dứt câu nàng liền đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Tinh Nghịch! Trẫm Rất Yêu Nàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook