Chương 10
Dạ Bạch Vô Nha
16/05/2023
Kể từ khi từ trong cung trở về, cuộc sống của Tiểu Tô Đình càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Hoàng Tiêu Hiên không biết vì sao mà cứ vài ngày chạy vào phủ Thượng tướng quân sau đó cố ý hay cố tình thế nào mà trở thành một cái đuôi lớn của nàng, Hoàng Lư Lê thấy vậy cũng bắt đầu thường xuyên chạy đến phủ của nàng tranh sủng.
Bởi vì có hai vị điện hạ lá ngọc cành vàng thế này nên tam ca cùng tứ ca của nàng cũng phải chạy theo sau, thế là ngày ngày nàng đều phải mang theo bốn cái đuôi đi chọc phá khắp nơi.
Trong phủ xuất hiện người ngoài nên mẫu thân đã cấm không cho nàng tiếp tục học tập cùng các ca ca, đều này khiến nàng rất tức giận nhưng lại không thể làm gì, thế là nàng không vui người khác cũng chẳng cần quá thoải mái.
Mỗi ngày bên trong phủ Thượng tướng đều xuất hiện cảnh trêu gà chọc chó phá hoại khắp nơi chỉ khi hoàng thượng muốn gặp nàng thì phụ thân liền không chút quyến luyến mà quăng nàng vào cùng ở vài ngày, thế là một chuỗi ngày xui xẻo của nhị hoàng tử bắt đầu.
Hoàng thượng biết tin thì liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua, bởi vì thường xuyên gặp nhau nên ngài cũng biết đứa nhỏ này khá thông minh nhưng tiếc thay lại là thân nữ nhi, vì vậy lâu lâu ngài lại chỉ nàng vẽ tranh cùng viết chữ hoặc cho nàng vài quyển sách để nàng đoc, đặc biệt đối với sách mưu lượt, rèn luyện binh sĩ nàng lại đặc biệt hứng thú, điều này khiến hoàng thượng thường lấy ra trêu chọc Tô Mạnh bảo ông sinh con lại sinh nhằm giới tính, nếu không khi lớn lên cô bé đã là một tướng quân tài hoa hơn người.
Tiểu Tô Đình nghe xong liền khịt mũi xem thường, sau này nàng vẫn có thể làm đại tướng quân.
Nàng cũng đã gặp thái tử rất nhiều lần, vị ca ca ôn hoà, hiền lành này khiến nàng cũng rất thích khi hai người nói chuyện cùng nhau.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong vui vẻ, năm nay Tiểu Tô Đình tròn mười ba tuổi, nàng liền xin phụ thân cùng mẫu thân cho ra chiến trường đánh giặc.
Tô Mạnh ngăn cản không được liền lấy hoàng thượng ra che chắn "Chuyện này không đuoc, hoàng thượng sẽ không đồng ý."
"Vậy còn vào cung xin Hoàng bá bá." Tiểu Tô Đình bĩu môi rồi chạy ra ngoài.
Lúc này trên đường một con ngựa nhanh chóng phóng đi, hướng đi là hoàng cung sừng sững kia.
Trên lưng ngựa một cô nương mặc trang phục của nam tử, tóc buộc cao, bởi vì ngựa chạy quá nhanh mà tóc bay phấp phới, khuôn mặt trắng hồng nõn nà như tơ lụa, tuy nàng không được tính là mỹ nhân đệ nhất nhưng nét đẹp của nàng khiến người khác cảm thấy rất dễ nhìn rất thoải má.
Dân chúng trong thành nhìn cảnh tượng này đã quen cũng chẳng có ý kiến gì, lâu lâu lại có vài người cảm thán.
"Tiểu công chúa lại bày chuyện gì nữa đây, năm nay nàng cũng đã mười ba tuổi rồi sao tam hoàng tử còn chưa rước người về."
Trong kinh thành chuyện tam hoàng tử luôn theo đuôi tiểu công chúa Tô Đình đã là một giai thoại.
Sau khi vào cung nàng liền đưa ngựa cho bình sĩ gác cống rồi chạy ào vào trong.
Lúc này bên trong Điện Kim Tử, Hoàng thượng, Tả thừa tướng, Chung thái sư cùng thái tử sắc mặt nghiêm túc xoay quanh bản đồ.
Năm nay mùa khô kéo dài, người dân khốn khổ, triều đình đã sai người phát lương thực nhưng vẫn như muối bỏ biển, hiện tại rất nhiều người di cư khiến nhiều nơi xảy ra rối loạn, cướp bóc giết người không chuyện nào là không xảy ra.
Trong lúc bọn họ đang bù đầu bù cổ suy nghĩ đối sách thì bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo.
"Công chúa Tô Đình xin được diện kiến."
"Sao hôm nay đứa nhỏ này lại đến đây." Tả thượng tướng khó hiểu hỏi.
Chung thái sư cũng khó hiểu, đối với đứa nhỏ này ông cùng Tả thừa tướng không hề xa lạ, mà còn rất thương yêu, nên dù nghe nàng vào cũng không ngạc nhiên mà chỉ thấy khó hiểu sao nàng vào cung giờ này.
"Truyền vào." Hoàng thượng xoa xoa mày nói, mỗi lần đứa nhỏ này vào cung là ngài lại nhức đầu.
Tiểu Tô Đình nhanh chóng bước vào sau đó khom người hành lễ.
"Tô Đình khấu kiến Hoàng bá bá, Tả thừa tướng, Chung thái sư, thái tử ca ca."
Nghe nàng nói, bốn người liền cảm thấy đầu mình giựt mạnh dữ dội, chắc ở cả nước Hoàng Nghi này cũng chỉ có một mình tiểu công chúa này dảm hành lễ như thế, đến nỗi nhi tử ruột của hoàng thượng còn chẳng dám thất lễ như vậy.
"Khụ, khụ." Hoàng thượng giả vờ ho khan rồi hỏi "Có việc gì."
"Hoàng bá bá, phụ thân nói nếu ngài đồng ý thì ông cũng không có ý kiến, ngài đồng ý với con đi mà." Tiểu Tô Đình chớp chớp mắt nói.
"Con nói xem đó là chuyện gì thì ta mới suy xét." Hoàng thượng cũng không để nàng lừa mà vội vàng đồng ý, ngài nhướn mày hỏi.
Tiểu Tô Đình chụm hai tay vào nhau sau đó chậm rì rì nói "Thì... Thì là cho con ra chiến trường đánh giặc."
Hoàng thượng nghe xong liền đập tay mạnh xuống bàn quát "Hoang đường."
"Đúng vậy đánh giặc có phải là chuyện chơi đâu mà ngươi muốn đi là có thể đi."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tả thừa tướng cùng Chung thái sư cũng phản đối, một nữ hài thì ngoan ngoãn ở nhà mà chuẩn bị cưới gả thì hơn, chém chém giết giết thì ra thể thống gì.
Thái tử vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.
Tiểu Tô Đình cũng không chịu thua, nàng đảo tròn hai mắt nhìn qua nhìn lại chỗ bốn người đang đứng, khi thấy tấm bản đồ trên bàn liền chớp mắt nói "Nếu như con giải quyết được vấn đề mọi người đang gặp phải thì có thể cho con đi được chứ, chỉ đi theo đại ca của con thôi."
Đại ca của nàng hiện tại đã là đại tướng quân trấn ải biên cương, mỗi năm chỉ về nhà được vài lần, nhưng mỗi lần về đều đem theo đồ chơi về cho nàng, vì vậy nàng cảm thấy theo đại ca là tốt nhất, như vậy người thân của nàng cũng không cần lo lắng, mà nàng cũng sẽ đạt được mục đích.
Hoàng thượng nghe nàng nói vậy liền rơi vào trầm tư, ba người khác nhìn nàng giống như tiểu hài nhi đang gây chuyện vậy.
Hoàng Tiêu Hiên không biết vì sao mà cứ vài ngày chạy vào phủ Thượng tướng quân sau đó cố ý hay cố tình thế nào mà trở thành một cái đuôi lớn của nàng, Hoàng Lư Lê thấy vậy cũng bắt đầu thường xuyên chạy đến phủ của nàng tranh sủng.
Bởi vì có hai vị điện hạ lá ngọc cành vàng thế này nên tam ca cùng tứ ca của nàng cũng phải chạy theo sau, thế là ngày ngày nàng đều phải mang theo bốn cái đuôi đi chọc phá khắp nơi.
Trong phủ xuất hiện người ngoài nên mẫu thân đã cấm không cho nàng tiếp tục học tập cùng các ca ca, đều này khiến nàng rất tức giận nhưng lại không thể làm gì, thế là nàng không vui người khác cũng chẳng cần quá thoải mái.
Mỗi ngày bên trong phủ Thượng tướng đều xuất hiện cảnh trêu gà chọc chó phá hoại khắp nơi chỉ khi hoàng thượng muốn gặp nàng thì phụ thân liền không chút quyến luyến mà quăng nàng vào cùng ở vài ngày, thế là một chuỗi ngày xui xẻo của nhị hoàng tử bắt đầu.
Hoàng thượng biết tin thì liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua, bởi vì thường xuyên gặp nhau nên ngài cũng biết đứa nhỏ này khá thông minh nhưng tiếc thay lại là thân nữ nhi, vì vậy lâu lâu ngài lại chỉ nàng vẽ tranh cùng viết chữ hoặc cho nàng vài quyển sách để nàng đoc, đặc biệt đối với sách mưu lượt, rèn luyện binh sĩ nàng lại đặc biệt hứng thú, điều này khiến hoàng thượng thường lấy ra trêu chọc Tô Mạnh bảo ông sinh con lại sinh nhằm giới tính, nếu không khi lớn lên cô bé đã là một tướng quân tài hoa hơn người.
Tiểu Tô Đình nghe xong liền khịt mũi xem thường, sau này nàng vẫn có thể làm đại tướng quân.
Nàng cũng đã gặp thái tử rất nhiều lần, vị ca ca ôn hoà, hiền lành này khiến nàng cũng rất thích khi hai người nói chuyện cùng nhau.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong vui vẻ, năm nay Tiểu Tô Đình tròn mười ba tuổi, nàng liền xin phụ thân cùng mẫu thân cho ra chiến trường đánh giặc.
Tô Mạnh ngăn cản không được liền lấy hoàng thượng ra che chắn "Chuyện này không đuoc, hoàng thượng sẽ không đồng ý."
"Vậy còn vào cung xin Hoàng bá bá." Tiểu Tô Đình bĩu môi rồi chạy ra ngoài.
Lúc này trên đường một con ngựa nhanh chóng phóng đi, hướng đi là hoàng cung sừng sững kia.
Trên lưng ngựa một cô nương mặc trang phục của nam tử, tóc buộc cao, bởi vì ngựa chạy quá nhanh mà tóc bay phấp phới, khuôn mặt trắng hồng nõn nà như tơ lụa, tuy nàng không được tính là mỹ nhân đệ nhất nhưng nét đẹp của nàng khiến người khác cảm thấy rất dễ nhìn rất thoải má.
Dân chúng trong thành nhìn cảnh tượng này đã quen cũng chẳng có ý kiến gì, lâu lâu lại có vài người cảm thán.
"Tiểu công chúa lại bày chuyện gì nữa đây, năm nay nàng cũng đã mười ba tuổi rồi sao tam hoàng tử còn chưa rước người về."
Trong kinh thành chuyện tam hoàng tử luôn theo đuôi tiểu công chúa Tô Đình đã là một giai thoại.
Sau khi vào cung nàng liền đưa ngựa cho bình sĩ gác cống rồi chạy ào vào trong.
Lúc này bên trong Điện Kim Tử, Hoàng thượng, Tả thừa tướng, Chung thái sư cùng thái tử sắc mặt nghiêm túc xoay quanh bản đồ.
Năm nay mùa khô kéo dài, người dân khốn khổ, triều đình đã sai người phát lương thực nhưng vẫn như muối bỏ biển, hiện tại rất nhiều người di cư khiến nhiều nơi xảy ra rối loạn, cướp bóc giết người không chuyện nào là không xảy ra.
Trong lúc bọn họ đang bù đầu bù cổ suy nghĩ đối sách thì bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo.
"Công chúa Tô Đình xin được diện kiến."
"Sao hôm nay đứa nhỏ này lại đến đây." Tả thượng tướng khó hiểu hỏi.
Chung thái sư cũng khó hiểu, đối với đứa nhỏ này ông cùng Tả thừa tướng không hề xa lạ, mà còn rất thương yêu, nên dù nghe nàng vào cũng không ngạc nhiên mà chỉ thấy khó hiểu sao nàng vào cung giờ này.
"Truyền vào." Hoàng thượng xoa xoa mày nói, mỗi lần đứa nhỏ này vào cung là ngài lại nhức đầu.
Tiểu Tô Đình nhanh chóng bước vào sau đó khom người hành lễ.
"Tô Đình khấu kiến Hoàng bá bá, Tả thừa tướng, Chung thái sư, thái tử ca ca."
Nghe nàng nói, bốn người liền cảm thấy đầu mình giựt mạnh dữ dội, chắc ở cả nước Hoàng Nghi này cũng chỉ có một mình tiểu công chúa này dảm hành lễ như thế, đến nỗi nhi tử ruột của hoàng thượng còn chẳng dám thất lễ như vậy.
"Khụ, khụ." Hoàng thượng giả vờ ho khan rồi hỏi "Có việc gì."
"Hoàng bá bá, phụ thân nói nếu ngài đồng ý thì ông cũng không có ý kiến, ngài đồng ý với con đi mà." Tiểu Tô Đình chớp chớp mắt nói.
"Con nói xem đó là chuyện gì thì ta mới suy xét." Hoàng thượng cũng không để nàng lừa mà vội vàng đồng ý, ngài nhướn mày hỏi.
Tiểu Tô Đình chụm hai tay vào nhau sau đó chậm rì rì nói "Thì... Thì là cho con ra chiến trường đánh giặc."
Hoàng thượng nghe xong liền đập tay mạnh xuống bàn quát "Hoang đường."
"Đúng vậy đánh giặc có phải là chuyện chơi đâu mà ngươi muốn đi là có thể đi."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tả thừa tướng cùng Chung thái sư cũng phản đối, một nữ hài thì ngoan ngoãn ở nhà mà chuẩn bị cưới gả thì hơn, chém chém giết giết thì ra thể thống gì.
Thái tử vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.
Tiểu Tô Đình cũng không chịu thua, nàng đảo tròn hai mắt nhìn qua nhìn lại chỗ bốn người đang đứng, khi thấy tấm bản đồ trên bàn liền chớp mắt nói "Nếu như con giải quyết được vấn đề mọi người đang gặp phải thì có thể cho con đi được chứ, chỉ đi theo đại ca của con thôi."
Đại ca của nàng hiện tại đã là đại tướng quân trấn ải biên cương, mỗi năm chỉ về nhà được vài lần, nhưng mỗi lần về đều đem theo đồ chơi về cho nàng, vì vậy nàng cảm thấy theo đại ca là tốt nhất, như vậy người thân của nàng cũng không cần lo lắng, mà nàng cũng sẽ đạt được mục đích.
Hoàng thượng nghe nàng nói vậy liền rơi vào trầm tư, ba người khác nhìn nàng giống như tiểu hài nhi đang gây chuyện vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.