Chương 49
Dạ Bạch Vô Nha
16/05/2023
Trong hoàng cung Tô Đình ra vào như nhà mình, bởi vì nàng biết hoàng hậu rất ghét nàng nên luôn lượn lờ trước mặt bà.
Gia đình nàng cũng biết những việc bà ta làm nên luôn soi mói gia tộc của bà ta, vậy mà không ngờ bắt được rất nhiều nhược điểm mà trình lên hoàng thượng, tuy cuối cùng không thể chỉ là những việc không đến nỗi nào nên chỉ bị sử nhẹ nhưng cha của bà ta cũng không được trọng dụng nữa.
Hoàng thượng cũng nghi ngờ những vụ ám sát Tô Đình là do bà ta sai khiến nhưng không đủ bằng chứng chỉ có thể ngoài miệng cảnh cáo cũng không thực sự làm gì bà ta.
Điều này khiến bà ta ngừng lại một thời gian nhưng sau đó nghe tin nàng rời kinh thành khiến bà ta phấn khích tiếp tục âm thầm sai người ám sát nàng, bà ta muốn nàng phải chết không thể hồi kinh.
Nhưng bà ta không thể tin được dù có rời xa vòng tay của hoàng thượng nàng vẫn không sao cả, vẫn nhởn nhơ vui vẻ hồi kinh, còn gả cho tên nghiệt chủng theo phe thái tử nữa, đúng là tức chết bà.
"Cô cô."
Một tiếng gọi nhỏ cắt ngang suy nghĩ của hoàng hậu.
"Sao vậy." Hoàng hậu ngước mắt nhìn đứa cháu gái nhỏ của bà.
"Cô cô đang nghĩ gì vậy ạ."
Cô nương xinh đẹp vừa tròn mười lăm tuổi, hai mắt to tròn linh động, đôi môi hơi bĩu ra vì bị ngó lơ.
Hoàng hậu thở dài trả lời "Quan Nhi, cô cô đang nghĩ đến Tô Đình, nó chẳng để người hoành hậu này vào mắt, từ khi thành hôn đến giờ nó chẳng thèm vào đây thỉnh an bổn cung."
"Thật vậy sao, sao nàng ta có thể làm như vậy." Quan Nhi giả vờ hoảng hốt nói.
"Nàng ta có bao giờ để ta vào mắt đâu." Hoàng hậu giả vờ đâu buồn.
"Đều do nàng ta ỷ mình có hoàng thượng sủng ai." Quan Nhi tức giận nói "Đúng là chẳng ra gì."
"Đúng vậy, nàng ta chẳng ra gì, một nữ nhân điêu ngoa." Hoàng hậu thở dài đầy buồn phiền "Hiên vương gia đúng là vô phúc mới lấy phải nữ nhi như nàng ta."
Quan Nhi nghe bà nhắc đến Hiên vương liền đảo tròn mắt, sau đó cụp mắt nói "Nếu như không phải hoàng thượng ban hôn thì nàng ta làm sao xứng đáng được với vương gia, cũng là sao có thể vô lễ với cô cô."
"Phụ thân nàng ta cũng chỉ có chức quan hữu danh vô thực mà thôi, nếu là con, con có thể kìm kẹp được Hiên vương giúp cô cô."
Hoàng hậu nghe vậy liền kéo miệng nhưng vội vàng thu lại, giả vờ đau đầu "Nhưng bay giờ chức vương phi đã là của Tô Đình rồi, thật đáng tiếc, là con cháu của Quan gia không thể nào chỉ làm trắc phi được."
Bà ta cũng không quan tâm đến đứa cháu này, dù sao cũng chỉ là nữ nhi của thiếp thất, miễn kế hoạch của bà thành công thì hy sinh một vài người cũng chẳng sao cả.
"Cô cô không thể nói như vậy, miễn sao con có thể giúp đỡ ngài là tốt rồi, mà trắc phi thì làm sao miễn vương phi không còn thì trắc vẫn có thể làm chính thôi." Quan Nhi thoáng che miệng cười, hai mắt ánh lên sự tham lam, đúng vậy chỉ cần đạp Tô Đình xuống thì nàng ta muốn lên chính thất lúc nào mà chả được.
"Nhưng như vậy, không phải con sẽ chịu thiệt sao." Hoàng hậu tỏa vẻ không muốn.
"Không sao đâu ạ, có thể giúp cho nhị ca thì tốt quá rồi, con không sao đâu." Quan Nhi an ủi bà, khuôn mặt đầy sự quật cường.
Hoàng hậu thở dài bất đắc dĩ "Con thật sự tốt quá, cô cô chắc chắn sẽ không để con thiệt thòi."
"Cảm ơn cô cô, con sẽ cố gắng." Quan Nhi thẹn thùng cười, sau đó đứng dậy cáo từ "Trời cũng không còn sớm nữa, con phải về báo lại với mẫu thân, chất nhi xin cáo từ."
"Được, về cẩn thận." Hoàng hậu hiền từ khoát khoát tay để nàng ta rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng ta từ từ rời khỏi Phượng Từ Điện, hoàng hậu liền nhìn qua Cung nữ theo bà nhiều năm hạ lệnh "Chuẩn bị thức ăn, mời hoàng thượng đến đây một chuyến đi.",
"Nô tì lĩnh mệnh." Cung nữ quỳ xuống dập đầu rồi rời khỏi.
Mặt trời đã lên cao, lúc này hoàng thượng cũng đang từ Điện Kim Tử đi ra, hôm nay ngài định đến Mai Lan Điện để dùng thiện, nhưng giữa đường bị cung nữ của hoàng hậu chặn lại.
"Nô tì khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Cung nữ vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Chuyện gì." Hoàng thượng liếc mắt hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu đã chuẩn bị bữa trưa, kính mong hoàng thượng dời bước đến phượng từ cung." Cung nữ đáp lại.
Hoàng thượng nghe vậy liền bật cười, không ngờ hiện tại hoàng hậu đã có quyền đến nỗi quyết định chuyện của ngài, có lẽ ngài đã quá để mặc bà ta rồi.
"Hiện tại trẫm phải đi Mai Lan Điện, nói với hoàng hậu có việc gì bẫm báo sau."
"Hoàng thượng..." Cung nữ ngập ngừng kêu, nhưng hoàng thượng không muốn nghe mà phất tay rồi nhanh chóng đi xa.
Cung nữ cúi đầu dưới đất không dám ngước lên cũng không có gan cản hoàng thượng lại, cuối cùng chỉ có thể chờ hoàng thượng đi xa mới loạn choạng mà đứng, sau đó hốt hoảng mà chậm rãi chạy về Phượng Từ Cung.
"Hoàng... Hoàng hậu."
"Sao rồi, hoàng thượng đâu." Hoàng hậu đứng dậy nhìn ra ngoai cửa.
"Bẩm... Bẩm hoàng hậu, hoàng thượng nói ngài có chuyện gì cần bẩm báo thì nói sau, hiện tại ngài... Ngài ấy đến Mai Lan Điện dùng bữa." Cung nữ cúi đầu lắp bắp nói lại những gì hoàng thượng nói.
Hoàng hậu nghe vậy liền quăng chén trà vào cung nữ tức giận quát "Vô dụng."
"Ngài ấy vậy mà chẳng thèm nể mặt ta dù chỉ một chút, đúng là tức chết ta mà."
"Hoàng hậu bớt giận." Những hạ nhân bên trong phòng nhanh chóng quỳ xuống hô.
Hoàng hậu ngồi lại vào ghế thở hồng hộc vừa ôm ngực vừa lầm bầm "Nếu ngài đã muốn ta đến thì ta sẽ đến vậy, lúc đó có dùng bữa cùng Uyển quý phi được hay không thì ta không quan tâm nữa."
"Người đâu, đi đến Mai Lan Điện."
"Vâng." Cung nữ hô một tiếng rồi lòm còm bò dậy chạy theo sau hoàng hậu.
Hai người chậm rãi đi đến Mai Lan Điện.
Gia đình nàng cũng biết những việc bà ta làm nên luôn soi mói gia tộc của bà ta, vậy mà không ngờ bắt được rất nhiều nhược điểm mà trình lên hoàng thượng, tuy cuối cùng không thể chỉ là những việc không đến nỗi nào nên chỉ bị sử nhẹ nhưng cha của bà ta cũng không được trọng dụng nữa.
Hoàng thượng cũng nghi ngờ những vụ ám sát Tô Đình là do bà ta sai khiến nhưng không đủ bằng chứng chỉ có thể ngoài miệng cảnh cáo cũng không thực sự làm gì bà ta.
Điều này khiến bà ta ngừng lại một thời gian nhưng sau đó nghe tin nàng rời kinh thành khiến bà ta phấn khích tiếp tục âm thầm sai người ám sát nàng, bà ta muốn nàng phải chết không thể hồi kinh.
Nhưng bà ta không thể tin được dù có rời xa vòng tay của hoàng thượng nàng vẫn không sao cả, vẫn nhởn nhơ vui vẻ hồi kinh, còn gả cho tên nghiệt chủng theo phe thái tử nữa, đúng là tức chết bà.
"Cô cô."
Một tiếng gọi nhỏ cắt ngang suy nghĩ của hoàng hậu.
"Sao vậy." Hoàng hậu ngước mắt nhìn đứa cháu gái nhỏ của bà.
"Cô cô đang nghĩ gì vậy ạ."
Cô nương xinh đẹp vừa tròn mười lăm tuổi, hai mắt to tròn linh động, đôi môi hơi bĩu ra vì bị ngó lơ.
Hoàng hậu thở dài trả lời "Quan Nhi, cô cô đang nghĩ đến Tô Đình, nó chẳng để người hoành hậu này vào mắt, từ khi thành hôn đến giờ nó chẳng thèm vào đây thỉnh an bổn cung."
"Thật vậy sao, sao nàng ta có thể làm như vậy." Quan Nhi giả vờ hoảng hốt nói.
"Nàng ta có bao giờ để ta vào mắt đâu." Hoàng hậu giả vờ đâu buồn.
"Đều do nàng ta ỷ mình có hoàng thượng sủng ai." Quan Nhi tức giận nói "Đúng là chẳng ra gì."
"Đúng vậy, nàng ta chẳng ra gì, một nữ nhân điêu ngoa." Hoàng hậu thở dài đầy buồn phiền "Hiên vương gia đúng là vô phúc mới lấy phải nữ nhi như nàng ta."
Quan Nhi nghe bà nhắc đến Hiên vương liền đảo tròn mắt, sau đó cụp mắt nói "Nếu như không phải hoàng thượng ban hôn thì nàng ta làm sao xứng đáng được với vương gia, cũng là sao có thể vô lễ với cô cô."
"Phụ thân nàng ta cũng chỉ có chức quan hữu danh vô thực mà thôi, nếu là con, con có thể kìm kẹp được Hiên vương giúp cô cô."
Hoàng hậu nghe vậy liền kéo miệng nhưng vội vàng thu lại, giả vờ đau đầu "Nhưng bay giờ chức vương phi đã là của Tô Đình rồi, thật đáng tiếc, là con cháu của Quan gia không thể nào chỉ làm trắc phi được."
Bà ta cũng không quan tâm đến đứa cháu này, dù sao cũng chỉ là nữ nhi của thiếp thất, miễn kế hoạch của bà thành công thì hy sinh một vài người cũng chẳng sao cả.
"Cô cô không thể nói như vậy, miễn sao con có thể giúp đỡ ngài là tốt rồi, mà trắc phi thì làm sao miễn vương phi không còn thì trắc vẫn có thể làm chính thôi." Quan Nhi thoáng che miệng cười, hai mắt ánh lên sự tham lam, đúng vậy chỉ cần đạp Tô Đình xuống thì nàng ta muốn lên chính thất lúc nào mà chả được.
"Nhưng như vậy, không phải con sẽ chịu thiệt sao." Hoàng hậu tỏa vẻ không muốn.
"Không sao đâu ạ, có thể giúp cho nhị ca thì tốt quá rồi, con không sao đâu." Quan Nhi an ủi bà, khuôn mặt đầy sự quật cường.
Hoàng hậu thở dài bất đắc dĩ "Con thật sự tốt quá, cô cô chắc chắn sẽ không để con thiệt thòi."
"Cảm ơn cô cô, con sẽ cố gắng." Quan Nhi thẹn thùng cười, sau đó đứng dậy cáo từ "Trời cũng không còn sớm nữa, con phải về báo lại với mẫu thân, chất nhi xin cáo từ."
"Được, về cẩn thận." Hoàng hậu hiền từ khoát khoát tay để nàng ta rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng ta từ từ rời khỏi Phượng Từ Điện, hoàng hậu liền nhìn qua Cung nữ theo bà nhiều năm hạ lệnh "Chuẩn bị thức ăn, mời hoàng thượng đến đây một chuyến đi.",
"Nô tì lĩnh mệnh." Cung nữ quỳ xuống dập đầu rồi rời khỏi.
Mặt trời đã lên cao, lúc này hoàng thượng cũng đang từ Điện Kim Tử đi ra, hôm nay ngài định đến Mai Lan Điện để dùng thiện, nhưng giữa đường bị cung nữ của hoàng hậu chặn lại.
"Nô tì khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Cung nữ vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Chuyện gì." Hoàng thượng liếc mắt hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu đã chuẩn bị bữa trưa, kính mong hoàng thượng dời bước đến phượng từ cung." Cung nữ đáp lại.
Hoàng thượng nghe vậy liền bật cười, không ngờ hiện tại hoàng hậu đã có quyền đến nỗi quyết định chuyện của ngài, có lẽ ngài đã quá để mặc bà ta rồi.
"Hiện tại trẫm phải đi Mai Lan Điện, nói với hoàng hậu có việc gì bẫm báo sau."
"Hoàng thượng..." Cung nữ ngập ngừng kêu, nhưng hoàng thượng không muốn nghe mà phất tay rồi nhanh chóng đi xa.
Cung nữ cúi đầu dưới đất không dám ngước lên cũng không có gan cản hoàng thượng lại, cuối cùng chỉ có thể chờ hoàng thượng đi xa mới loạn choạng mà đứng, sau đó hốt hoảng mà chậm rãi chạy về Phượng Từ Cung.
"Hoàng... Hoàng hậu."
"Sao rồi, hoàng thượng đâu." Hoàng hậu đứng dậy nhìn ra ngoai cửa.
"Bẩm... Bẩm hoàng hậu, hoàng thượng nói ngài có chuyện gì cần bẩm báo thì nói sau, hiện tại ngài... Ngài ấy đến Mai Lan Điện dùng bữa." Cung nữ cúi đầu lắp bắp nói lại những gì hoàng thượng nói.
Hoàng hậu nghe vậy liền quăng chén trà vào cung nữ tức giận quát "Vô dụng."
"Ngài ấy vậy mà chẳng thèm nể mặt ta dù chỉ một chút, đúng là tức chết ta mà."
"Hoàng hậu bớt giận." Những hạ nhân bên trong phòng nhanh chóng quỳ xuống hô.
Hoàng hậu ngồi lại vào ghế thở hồng hộc vừa ôm ngực vừa lầm bầm "Nếu ngài đã muốn ta đến thì ta sẽ đến vậy, lúc đó có dùng bữa cùng Uyển quý phi được hay không thì ta không quan tâm nữa."
"Người đâu, đi đến Mai Lan Điện."
"Vâng." Cung nữ hô một tiếng rồi lòm còm bò dậy chạy theo sau hoàng hậu.
Hai người chậm rãi đi đến Mai Lan Điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.