Chương 5
Dạ Bạch Vô Nha
16/05/2023
Sáu người ngồi vào bàn, thị nữ bên người Tô phu nhân bước vào, phía sau là một hàng dài tì nữ trên tay bưng những món ăn.
Sau khi sắp xếp các món ăn lên bàn tùy theo khẩu vị của từng người, những nô tì liền lui xuống, thị nữ bên cạnh Tô phu nhân cũng yên lặng đi ra ngoài cửa chờ.
"Ăn đi."
Tô Mạnh là gia chủ trong nhà nên động đũa đầu tiên sau đó là Tô phu nhân, tiếp theo đó bốn huynh đệ, muội mới cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
"Phụ thân ăn tôm nè, mẫu thân ăn thịt nè." Tiểu Tô Đình vui vẻ gấp thức ăn cho người thân của mình sau đó mới gấp cho mình.
Mỗi lần nhìn không khí vui vẻ khi dùng bữa như thế này ba huynh đệ Tô gia liền cảm khái trong lòng.
Trước đây khi muội muội chưa được sinh ra mỗi lần đến giờ dùng bữa không khí đều rất nặng nề, phụ thân tương đối nghiêm khắc luôn thực hiện quy củ ăn không nói, mỗi lần ngồi ăn chung bọn họ liền không khỏi nghẹn họng, chỉ biết im lặng dùng cơm cho xong rồi nhanh chóng chạy đi.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy, mỗi lần dùng cơm đều thấy thoải mái vui vẻ, muội muội lúc nào cũng khoáy đảo bầu không khí, nếu đại ca có ở nhà chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, không ngờ một phụ thân lúc nào cũng nghiêm khắc lại có thể dung túng cho nữ nhi như thế này.
Đúng là thế sự khó lường, muội muội đỉnh cao mà.
Sau khi dùng bữa xong, cả nhà liền đứng dậy bắt đầu đi bộ đến vườn Uyển Thư, nơi này là một vườn hoa có một cái đình mát mẻ, cả nhà bọn họ thường ngồi ở đây mà trò chuyện cùng nhau.
"Phụ thân, nữ nhi nghe mẫu thân nói ngài đồng ý dạy võ cho con rồi ạ." Tiểu Tô Đình ngồi trong lòng phụ thân hỏi.
"Đúng vậy, ngươi có học nổi không." Tô Mạnh cười nói.
Tiểu Tô Đình gật mạnh đầu nhỏ "Con có thể học, sẽ không ngủ nướng nữa."
"Được, được, ta sẽ nhớ lời con nói đấy, nếu mà không dậy được liền không cần nhắc lại chuyện này." Tô Mạnh nhéo mũi nữ nhi nhà mình.
"Vâng ạ." Tiểu Tô Đình đầy khẳng định nói.
Ba huynh đệ nhìn muội muội mà thở dài lo lắng, không biết muội muội giống ai mà không có một chút e ngại ấp úng của tiểu nữ nhi gì cả, từ năm ba tuổi đã theo bọn họ chạy đông chạy tây, bày đủ trò tinh nghịch.
Khi muội muội được sinh ra, một vị hoà thượng từng đi ngang qua nhà xin nước uống đã nói, muội muội tư chất thông tuệ, khí chất hào hùng, dù thân nữ nhi nhưng chẳng thua gì nam nhi, nhưng vị hoà thượng chỉ nói đến đây sau đó vẻ mặt thay đổi cuối cùng im lặng rời đi, dù phụ thân có hỏi thăm thế nào thì vị hoà thượng đó cũng không mở miệng nữa.
Đúng như lời vị hòa thượng đó nói, từ năm ba tuổi muội muội đã có một trí nhớ tốt, dù chỉ nghe một lần liền có thể đọc lại không sai một chữ, sau này dù là viết chữ hay vẽ tranh nàng đều vượt mặt bọn họ.
Cũng vì điều này mà phụ thân luôn canh cánh trong lòng sự ngập ngừng của vị hòa thượng kia sau đó dặn dò bọn họ không được nói chuyện này ra bên ngoài, cũng dặn dò tiểu muội không được quá thể hiện mình với bên ngoài.
Một lần khác khi bọn họ cùng phụ thân đang tập võ trong võ trường thì bị muội muội nhìn thấy, từ đó về sau nàng luôn chạy theo sau lưng phụ thân xin xỏ nhưng phụ thân không đồng ý, cuối cùng hôm nay muội muội cũng đã được chấp thuận.
"Chúc mừng muội." Tô Phong mỉm cười chúc mừng, trong lòng lại thầm nghĩ 'Từ nay về sau dù có lười một chút vẫn có muội muội gánh giúp'.
"Muội muội phải cố gắng dậy sớm đó, cực kỳ khổ sở." Tô Khai hù dọa, cả người đều tỏ vẻ sắp có kịch vui để xem.
Chỉ có Tô Ninh là thật sự vui vẻ khi nghe muội muội sẽ tập luyện cùng "Ta sẽ giúp đỡ muội muội."
Tiểu Tô Đình híp mắt nhìn nhị ca cùng tam ca sau đó cười tủm tỉm gật đầu với tứ ca "Cảm ơn tứ ca."
Tô Phong cùng Tô Khai thấy ánh mắt của nàng liền giả vờ xoay đầu ngắm hoa, chột dạ nghĩ 'Thôi toang rồi'.
Tô phu nhân dịu dàng nhìn những đứa nhỏ của mình mà cảm thấy vui vẻ, cả đời này bà không có gì hối hận cả, chỉ mong sau này bọn nhỏ cũng có cuộc sống vui vẻ giống như bà.
"Mẫu thân." Tiểu Tô Đình nhìn qua mẫu thân của mình khẽ gọi.
"Sao vậy." Tô phu nhân đáp lại.
"Nữ nhi muốn có trang phục tập võ giống các ca ca." Tiểu Tô Đình nghiêm túc nói, trong suy nghĩ của bé nếu muốn tập võ thì phải có trang phục giống ca ca thì mới có thể tập được.
"Được, mẫu thân sẽ bảo người chuẩn bị cho ngươi." Tô phu nhân buồn cười nói.
"Đa tạ mẫu thân đại nhân." Tiểu Tô Đình chu môi nịnh nọt.
"Hử, còn phụ thân thì sao." Tô Mạnh xen vào, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Ai, ai, sao nữ nhi quên được phụ thân á." Tiểu Tô Đình ôm lấy mặt phụ thân chu môi hôn một cái rõ kêu lên má ông.
Cả nhà nhìn nàng như vậy liền bật cười, đúng là một tiểu bảo bối của bọn họ, dù làm cái gì thì cũng thấy thật đáng yêu.
Sau khi sắp xếp các món ăn lên bàn tùy theo khẩu vị của từng người, những nô tì liền lui xuống, thị nữ bên cạnh Tô phu nhân cũng yên lặng đi ra ngoài cửa chờ.
"Ăn đi."
Tô Mạnh là gia chủ trong nhà nên động đũa đầu tiên sau đó là Tô phu nhân, tiếp theo đó bốn huynh đệ, muội mới cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
"Phụ thân ăn tôm nè, mẫu thân ăn thịt nè." Tiểu Tô Đình vui vẻ gấp thức ăn cho người thân của mình sau đó mới gấp cho mình.
Mỗi lần nhìn không khí vui vẻ khi dùng bữa như thế này ba huynh đệ Tô gia liền cảm khái trong lòng.
Trước đây khi muội muội chưa được sinh ra mỗi lần đến giờ dùng bữa không khí đều rất nặng nề, phụ thân tương đối nghiêm khắc luôn thực hiện quy củ ăn không nói, mỗi lần ngồi ăn chung bọn họ liền không khỏi nghẹn họng, chỉ biết im lặng dùng cơm cho xong rồi nhanh chóng chạy đi.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy, mỗi lần dùng cơm đều thấy thoải mái vui vẻ, muội muội lúc nào cũng khoáy đảo bầu không khí, nếu đại ca có ở nhà chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, không ngờ một phụ thân lúc nào cũng nghiêm khắc lại có thể dung túng cho nữ nhi như thế này.
Đúng là thế sự khó lường, muội muội đỉnh cao mà.
Sau khi dùng bữa xong, cả nhà liền đứng dậy bắt đầu đi bộ đến vườn Uyển Thư, nơi này là một vườn hoa có một cái đình mát mẻ, cả nhà bọn họ thường ngồi ở đây mà trò chuyện cùng nhau.
"Phụ thân, nữ nhi nghe mẫu thân nói ngài đồng ý dạy võ cho con rồi ạ." Tiểu Tô Đình ngồi trong lòng phụ thân hỏi.
"Đúng vậy, ngươi có học nổi không." Tô Mạnh cười nói.
Tiểu Tô Đình gật mạnh đầu nhỏ "Con có thể học, sẽ không ngủ nướng nữa."
"Được, được, ta sẽ nhớ lời con nói đấy, nếu mà không dậy được liền không cần nhắc lại chuyện này." Tô Mạnh nhéo mũi nữ nhi nhà mình.
"Vâng ạ." Tiểu Tô Đình đầy khẳng định nói.
Ba huynh đệ nhìn muội muội mà thở dài lo lắng, không biết muội muội giống ai mà không có một chút e ngại ấp úng của tiểu nữ nhi gì cả, từ năm ba tuổi đã theo bọn họ chạy đông chạy tây, bày đủ trò tinh nghịch.
Khi muội muội được sinh ra, một vị hoà thượng từng đi ngang qua nhà xin nước uống đã nói, muội muội tư chất thông tuệ, khí chất hào hùng, dù thân nữ nhi nhưng chẳng thua gì nam nhi, nhưng vị hoà thượng chỉ nói đến đây sau đó vẻ mặt thay đổi cuối cùng im lặng rời đi, dù phụ thân có hỏi thăm thế nào thì vị hoà thượng đó cũng không mở miệng nữa.
Đúng như lời vị hòa thượng đó nói, từ năm ba tuổi muội muội đã có một trí nhớ tốt, dù chỉ nghe một lần liền có thể đọc lại không sai một chữ, sau này dù là viết chữ hay vẽ tranh nàng đều vượt mặt bọn họ.
Cũng vì điều này mà phụ thân luôn canh cánh trong lòng sự ngập ngừng của vị hòa thượng kia sau đó dặn dò bọn họ không được nói chuyện này ra bên ngoài, cũng dặn dò tiểu muội không được quá thể hiện mình với bên ngoài.
Một lần khác khi bọn họ cùng phụ thân đang tập võ trong võ trường thì bị muội muội nhìn thấy, từ đó về sau nàng luôn chạy theo sau lưng phụ thân xin xỏ nhưng phụ thân không đồng ý, cuối cùng hôm nay muội muội cũng đã được chấp thuận.
"Chúc mừng muội." Tô Phong mỉm cười chúc mừng, trong lòng lại thầm nghĩ 'Từ nay về sau dù có lười một chút vẫn có muội muội gánh giúp'.
"Muội muội phải cố gắng dậy sớm đó, cực kỳ khổ sở." Tô Khai hù dọa, cả người đều tỏ vẻ sắp có kịch vui để xem.
Chỉ có Tô Ninh là thật sự vui vẻ khi nghe muội muội sẽ tập luyện cùng "Ta sẽ giúp đỡ muội muội."
Tiểu Tô Đình híp mắt nhìn nhị ca cùng tam ca sau đó cười tủm tỉm gật đầu với tứ ca "Cảm ơn tứ ca."
Tô Phong cùng Tô Khai thấy ánh mắt của nàng liền giả vờ xoay đầu ngắm hoa, chột dạ nghĩ 'Thôi toang rồi'.
Tô phu nhân dịu dàng nhìn những đứa nhỏ của mình mà cảm thấy vui vẻ, cả đời này bà không có gì hối hận cả, chỉ mong sau này bọn nhỏ cũng có cuộc sống vui vẻ giống như bà.
"Mẫu thân." Tiểu Tô Đình nhìn qua mẫu thân của mình khẽ gọi.
"Sao vậy." Tô phu nhân đáp lại.
"Nữ nhi muốn có trang phục tập võ giống các ca ca." Tiểu Tô Đình nghiêm túc nói, trong suy nghĩ của bé nếu muốn tập võ thì phải có trang phục giống ca ca thì mới có thể tập được.
"Được, mẫu thân sẽ bảo người chuẩn bị cho ngươi." Tô phu nhân buồn cười nói.
"Đa tạ mẫu thân đại nhân." Tiểu Tô Đình chu môi nịnh nọt.
"Hử, còn phụ thân thì sao." Tô Mạnh xen vào, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Ai, ai, sao nữ nhi quên được phụ thân á." Tiểu Tô Đình ôm lấy mặt phụ thân chu môi hôn một cái rõ kêu lên má ông.
Cả nhà nhìn nàng như vậy liền bật cười, đúng là một tiểu bảo bối của bọn họ, dù làm cái gì thì cũng thấy thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.