Chương 61
Dạ Bạch Vô Nha
16/05/2023
Mỗi ngày sau đó của Tô Đình đều rất thảnh hơi, nàng chỉ nằm trong phòng dưỡng thương đôi lúc thì ra ngoài đi dạo.
Hôm nay nàng cảm thấy vết thương đã không còn quá đau liền bảo tiểu Thúy sai người đem ghế quý phi ra giữa vườn hoa để nàng thoải mái ngủ một giấc giữa ánh nắng của sáng sớm.
Trong lúc nàng lim dim buồn ngủ tiểu Thúy liền chạy lại nhỏ giọng nói "Tiểu Thư, Tú quý phi cầu kiến."
"Cho vào đi." Tô Đình ngáp một hơi rồi ngồi dậy.
Tiểu Thúy nhận lệnh sau đó ra ngoài dẫn người vào.
"A di..." Tú quý phi đi vào nhìn thấy Tô Đình yếu ớt ngồi trên ghế quý phi liền không nhịn được liền gọi.
Tô Đình xoay qua nhìn nàng rồi mỉm cười "Tiểu Yến, đến đây."
Tú quý phi thấy nàng gọi liền vui vẻ chạy lại "A di, tiểu Yến thật sự rất nhớ a di."
"Trong cung tai mắt nhiều đừng gọi ta như vậy." Tô Đình bất đắc dĩ nói "Tiểu Thúy đem điểm tâm đến đây."
"Vâng ạ." Tiểu Thúy gật đầu xoay người rời đi.
"Nương nương..." Tú quý phi khẽ gọi sau đó hai mắt rưng rưng xà vào trong lòng nàng "Ta cứ nghĩ ngài không cần ta nữa."
"Sao ta có thể không cần ngươi." Tô Đình ôm nàng, tay vỗ nhẹ lưng nàng "Ngươi là tiểu đáng yêu của ta mà."
Tú quý phi nghe vậy liền không nhịn được mà khóc òa lên như một đứa nhỏ, những uất ức bao ngày qua cùng với sự sợ hãi bị căm ghét khiến nàng suy sụp đều bọc bạch hết ra, lúc này nàng chẳng khác nào một tiểu Yến chỉ mới vài tuổi vẫn luôn vây quanh Tô Đình, xem Tô Đình là người thân thuộc nhất.
"Ngoan ngoan." Tô Đình dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng.
Tú quý phi cứ như vậy khóc một lúc lâu mới ngại ngùng mà rời khỏi vòng tay của Tô Đình.
"Lau đi, lớn rồi vẫn còn khóc nhè như vậy." Tô Đình khẽ cười đưa khăn lau cho nàng, đứa nhỏ này đúng là vẫn không thay đổi.
Tú quý phi đưa tay cầm lấy rồi lau nước mắt trên mặt.
Tiểu Thúy đứng xa xa thấy vậy mới bưng khay điểm tâm vào, nàng đứng bên ngoài đã được một lúc, vì không muốn Tú quý phi xấu hổ nên không di qua.
"Nương nương, quý phi mời dùng điểm tâm."
"Được muội ra ngoài canh chừng đi." Tô Đình gật đầu sau đó nháy mắt nói.
Tiểu Thúy hiểu rõ liền hành lễ lui ra ngoài, nàng đi ra ngoài cửa Phượng Từ Điện để canh chừng có người đi vào.
"Nương nương, xin lỗi." Tú quý phi vẻ mặt đầy tự trách nhìn Tô Đình, dù cho đây không phải mong ước của nàng, nhưng nàng vẫn trở thành thê thiếp của hoàng thượng, chuyện này khiến nàng thập phần xấu hổ cùng tự trách.
"Không phải lỗi của ngươi." Tô Đình thở dài lắc đầu "Ngược lại là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải..." Nàng ngập ngừng rồi cam chịu "Là ta không thể cho ngươi một cuộc sống vui vẻ."
"Chính ta liên lụy đến Tả gia."
"Không phải, nương nương không hề có lỗi gì cả." Tú quý phi liên tục lắc đầu "Chúng ta đều không thể làm được gì cả, chúng ta chẳng hề có lỗi gì cả."
Tô Đình nhìn nàng cũng không nói thêm gì nữa, hiện tại ai là người có lỗi quan trọng sao.
Không chẳng còn quan trọng nữa bởi vì tất cả những nữ tử bên trong hậu cung này điều chỉ là quân cờ để người khác điều khiển mà thôi.
"Nương nương, ta có thể thường xuyên đến đây không." Tú quý phi nhỏ giọng hỏi ánh mắt đầy mong chờ.
Nhưng Tô Đình nhìn nàng rồi tuyệt tình lắc đầu "Đừng đến đây nữa, Tiểu Yến ngươi nghe đây hãy cách xa ta chừng nào hay chừng đó."
"Đừng để Tả gia bị liên lụy vào nếu không dù có chết ta cũng không thể nào an tâm được."
"Nương nương, ta không sợ..." Tú quý phi hai mắt rưng rưng không muốn nghe theo.
Tô Đình nghiêm túc nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng nhỏ giọng nói "Ta biết, nhưng ta không muốn như vậy, ta chỉ mong những người ta yêu quý được bình an mà sống."
"Ngươi hãy tiếp tục là một Tú quý phi nhàn tản, không buồn không lo, như vậy thì một lúc nào đó hắn mới có thể thả tự do cho ngươi."
Tú quý phi ôm Tô Đình liên tục lắc đầu không nói được thành lời, những lời nói này giống như di thư cuối cùng được để lại, từ nay về sau sự sống cùng cái chết sẽ không còn quá quan trọng nữa.
Tú quý phi nghẹn ngào muốn mở miệng khuyên nhủ nhưng lại chẳng biết nói thế nào, chỉ có thể ôm Tô Đình càng chặt để diễn tả sự đau đớn của mình.
"Tiểu Yến, đừng lún sâu trong cái lồng xinh đẹp lộng lẫy này, ta sẽ che chở ngươi cho đến khi tim này ngừng đập." Tô Đình ánh mắt xa xăm, cả người toát ra vẻ bi thương "Hắn đã không còn như trước, người mà ta yêu đã không còn nữa rồi, cảm giác yêu một người đúng là không thể nào điều khiển được, nhưng một khi tình yêu này đi kèm cùng sự phản bội thì cũng giống như một mảnh tro tàn, không thể nào đốt lại được nữa."
"A di, ngài cũng đã thay đổi." Tú quý phi nghe nàng nói không khỏi trở nên hổn thức,từng là một cô nương giỏi giang mạnh mẽ, bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ, tôn sùng, nhưng giờ đây chỉ là một nữ tử yếu ớt, đôi mắt rực rỡ khi xưa bây giờ chỉ còn lại sự tối tăm mờ mịt.
"Ai rồi cũng sẽ thay đổi." Tô Đình cười khổ nói "Nhưng dường như ta thay đổi theo một cách rất tồi tệ."
"A di..." Tú quý phi ngước mắt lên nhìn cái cằm duyên dáng của Tô Đình "Con sẽ luôn ở phía sau ngài."
"Tốt, ta nhớ rõ." Tô Đình mỉm cười nói, đây là nụ cười chân thành nhất của nàng từ khi bước vào hoàng cung đầy đau khổ này.
Sau đó hai người cười nói với nhau về rất nhiều chuyện trước kia, cùng nhau dùng bữa, sau đó nhìn nhau tạm biệt đầy sự quyến luyến cùng không muốn chia lìa.
"Tiểu thư, sao ngài lại không để Tú quý phi thường xuyên đến đây nói chuyện cùng ngài." Tiểu Thúy thấy Tô Đình nhìn theo bóng dáng đã khuất của Tú quý phi liền không nhịn được mà hỏi.
"Ta không muốn để nàng bị cuốn vào giữa ta cùng hắn, một Tô gia là đủ rồi." Tô Đình xoay người quay trở lại vào Điện, ánh mắt nàng trở nên mờ mịt, trong hoàng cung này rốt cuộc nàng nên làm gì đây.
Tiểu Thúy đau lòng, rõ ràng hôm nay tiểu thư đã vui như vậy mà, tại sao lại không thể tiếp tục vui vẻ như vậy, rốt cuộc phải làm sao để giúp tiểu thư đây, một nô tì nhỏ nhoi như nàng thì làm được thứ gì.
"Tiểu Thúy." Tô Đình dừng lại trước cửa phòng ngủ rồi gọi.
"Sao vậy ạ." Tiểu Thúy nghi hoặc hỏi.
"Từ nay về sau muội cũng nên cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi Phượng Từ Cung." Trong lòng không quá an ổn, Tô Đình liền dặn dò, nàng không muốn tiểu Thúy gặp bất kì chuyện gì, nếu không nàng cũng chẳng biết mình sẽ thế nào.
"Vâng ạ, nô tì sẽ không rời khỏi ngài." Tuy khó hiểu nhưng tiểu Thúy vẫn cẩn thận đáp lời, nàng chỉ cần làm theo lời của tiểu thư là được.
"Tốt rồi, muội về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Đình nói xong liền vào phòng đóng cửa lại.
Nàng đi đến giường ngồi xuống sau đó khẽ gọi nhỏ "Phạm Thiên."
Bóng đen nhanh chóng xuất hiện bên trong phòng, chàng trai luôn che khuất mặt, lúc nào cũng mặc y phục đen xuất hiện trước mặt nàng, hắn lẳng lặng nhìn nàng như muốn hỏi nàng có chuyện gì.
"Có phải sắp bắt đầu rồi không." Tô Đình không đầu không đuôi mà hỏi.
Nhưng Phạm Thiên vẫn hiểu được nàng đang hỏi về chuyện gì liền gật đầu trả lời "Bắt đầu từ biên quan."
"Vậy sao, hắn đúng là điên rồi." Tô Đình mỉm cười đầy khinh thường "Hắn sẽ thất bại, lòng tham là thứ khiến người khác trở nên tận diệt."
"Hắn sẽ không dừng lại." Phạm Thiên lạnh lùng nói.
Tô Đình gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu "Không bỏ cuộc không có nghĩa là sẽ thành công, càng cố chấp lòng dân càng lung lay."
"Ngươi thật sự chấp nhận như vậy sao." Ánh mắt Phạm Thiên nhìn nàng đầy phức tạp.
"Chưa cần thiết." Tô Đình thở dài rồi nằm lên giường, hai mắt từ từ nhắm lại.
Phạm Thiên nhìn nàng cũng không tiếp túc nói nữa mà biến mất khỏi căn phòng, sự hiểu biết của hai người đối với nhau đã không còn là chủ tớ một cách bình thường, bọn họ có khi đã là bằng hữu tâm giao nhưng không ai muốn thừa nhận chuyện này.
Hôm nay nàng cảm thấy vết thương đã không còn quá đau liền bảo tiểu Thúy sai người đem ghế quý phi ra giữa vườn hoa để nàng thoải mái ngủ một giấc giữa ánh nắng của sáng sớm.
Trong lúc nàng lim dim buồn ngủ tiểu Thúy liền chạy lại nhỏ giọng nói "Tiểu Thư, Tú quý phi cầu kiến."
"Cho vào đi." Tô Đình ngáp một hơi rồi ngồi dậy.
Tiểu Thúy nhận lệnh sau đó ra ngoài dẫn người vào.
"A di..." Tú quý phi đi vào nhìn thấy Tô Đình yếu ớt ngồi trên ghế quý phi liền không nhịn được liền gọi.
Tô Đình xoay qua nhìn nàng rồi mỉm cười "Tiểu Yến, đến đây."
Tú quý phi thấy nàng gọi liền vui vẻ chạy lại "A di, tiểu Yến thật sự rất nhớ a di."
"Trong cung tai mắt nhiều đừng gọi ta như vậy." Tô Đình bất đắc dĩ nói "Tiểu Thúy đem điểm tâm đến đây."
"Vâng ạ." Tiểu Thúy gật đầu xoay người rời đi.
"Nương nương..." Tú quý phi khẽ gọi sau đó hai mắt rưng rưng xà vào trong lòng nàng "Ta cứ nghĩ ngài không cần ta nữa."
"Sao ta có thể không cần ngươi." Tô Đình ôm nàng, tay vỗ nhẹ lưng nàng "Ngươi là tiểu đáng yêu của ta mà."
Tú quý phi nghe vậy liền không nhịn được mà khóc òa lên như một đứa nhỏ, những uất ức bao ngày qua cùng với sự sợ hãi bị căm ghét khiến nàng suy sụp đều bọc bạch hết ra, lúc này nàng chẳng khác nào một tiểu Yến chỉ mới vài tuổi vẫn luôn vây quanh Tô Đình, xem Tô Đình là người thân thuộc nhất.
"Ngoan ngoan." Tô Đình dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng.
Tú quý phi cứ như vậy khóc một lúc lâu mới ngại ngùng mà rời khỏi vòng tay của Tô Đình.
"Lau đi, lớn rồi vẫn còn khóc nhè như vậy." Tô Đình khẽ cười đưa khăn lau cho nàng, đứa nhỏ này đúng là vẫn không thay đổi.
Tú quý phi đưa tay cầm lấy rồi lau nước mắt trên mặt.
Tiểu Thúy đứng xa xa thấy vậy mới bưng khay điểm tâm vào, nàng đứng bên ngoài đã được một lúc, vì không muốn Tú quý phi xấu hổ nên không di qua.
"Nương nương, quý phi mời dùng điểm tâm."
"Được muội ra ngoài canh chừng đi." Tô Đình gật đầu sau đó nháy mắt nói.
Tiểu Thúy hiểu rõ liền hành lễ lui ra ngoài, nàng đi ra ngoài cửa Phượng Từ Điện để canh chừng có người đi vào.
"Nương nương, xin lỗi." Tú quý phi vẻ mặt đầy tự trách nhìn Tô Đình, dù cho đây không phải mong ước của nàng, nhưng nàng vẫn trở thành thê thiếp của hoàng thượng, chuyện này khiến nàng thập phần xấu hổ cùng tự trách.
"Không phải lỗi của ngươi." Tô Đình thở dài lắc đầu "Ngược lại là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải..." Nàng ngập ngừng rồi cam chịu "Là ta không thể cho ngươi một cuộc sống vui vẻ."
"Chính ta liên lụy đến Tả gia."
"Không phải, nương nương không hề có lỗi gì cả." Tú quý phi liên tục lắc đầu "Chúng ta đều không thể làm được gì cả, chúng ta chẳng hề có lỗi gì cả."
Tô Đình nhìn nàng cũng không nói thêm gì nữa, hiện tại ai là người có lỗi quan trọng sao.
Không chẳng còn quan trọng nữa bởi vì tất cả những nữ tử bên trong hậu cung này điều chỉ là quân cờ để người khác điều khiển mà thôi.
"Nương nương, ta có thể thường xuyên đến đây không." Tú quý phi nhỏ giọng hỏi ánh mắt đầy mong chờ.
Nhưng Tô Đình nhìn nàng rồi tuyệt tình lắc đầu "Đừng đến đây nữa, Tiểu Yến ngươi nghe đây hãy cách xa ta chừng nào hay chừng đó."
"Đừng để Tả gia bị liên lụy vào nếu không dù có chết ta cũng không thể nào an tâm được."
"Nương nương, ta không sợ..." Tú quý phi hai mắt rưng rưng không muốn nghe theo.
Tô Đình nghiêm túc nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng nhỏ giọng nói "Ta biết, nhưng ta không muốn như vậy, ta chỉ mong những người ta yêu quý được bình an mà sống."
"Ngươi hãy tiếp tục là một Tú quý phi nhàn tản, không buồn không lo, như vậy thì một lúc nào đó hắn mới có thể thả tự do cho ngươi."
Tú quý phi ôm Tô Đình liên tục lắc đầu không nói được thành lời, những lời nói này giống như di thư cuối cùng được để lại, từ nay về sau sự sống cùng cái chết sẽ không còn quá quan trọng nữa.
Tú quý phi nghẹn ngào muốn mở miệng khuyên nhủ nhưng lại chẳng biết nói thế nào, chỉ có thể ôm Tô Đình càng chặt để diễn tả sự đau đớn của mình.
"Tiểu Yến, đừng lún sâu trong cái lồng xinh đẹp lộng lẫy này, ta sẽ che chở ngươi cho đến khi tim này ngừng đập." Tô Đình ánh mắt xa xăm, cả người toát ra vẻ bi thương "Hắn đã không còn như trước, người mà ta yêu đã không còn nữa rồi, cảm giác yêu một người đúng là không thể nào điều khiển được, nhưng một khi tình yêu này đi kèm cùng sự phản bội thì cũng giống như một mảnh tro tàn, không thể nào đốt lại được nữa."
"A di, ngài cũng đã thay đổi." Tú quý phi nghe nàng nói không khỏi trở nên hổn thức,từng là một cô nương giỏi giang mạnh mẽ, bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ, tôn sùng, nhưng giờ đây chỉ là một nữ tử yếu ớt, đôi mắt rực rỡ khi xưa bây giờ chỉ còn lại sự tối tăm mờ mịt.
"Ai rồi cũng sẽ thay đổi." Tô Đình cười khổ nói "Nhưng dường như ta thay đổi theo một cách rất tồi tệ."
"A di..." Tú quý phi ngước mắt lên nhìn cái cằm duyên dáng của Tô Đình "Con sẽ luôn ở phía sau ngài."
"Tốt, ta nhớ rõ." Tô Đình mỉm cười nói, đây là nụ cười chân thành nhất của nàng từ khi bước vào hoàng cung đầy đau khổ này.
Sau đó hai người cười nói với nhau về rất nhiều chuyện trước kia, cùng nhau dùng bữa, sau đó nhìn nhau tạm biệt đầy sự quyến luyến cùng không muốn chia lìa.
"Tiểu thư, sao ngài lại không để Tú quý phi thường xuyên đến đây nói chuyện cùng ngài." Tiểu Thúy thấy Tô Đình nhìn theo bóng dáng đã khuất của Tú quý phi liền không nhịn được mà hỏi.
"Ta không muốn để nàng bị cuốn vào giữa ta cùng hắn, một Tô gia là đủ rồi." Tô Đình xoay người quay trở lại vào Điện, ánh mắt nàng trở nên mờ mịt, trong hoàng cung này rốt cuộc nàng nên làm gì đây.
Tiểu Thúy đau lòng, rõ ràng hôm nay tiểu thư đã vui như vậy mà, tại sao lại không thể tiếp tục vui vẻ như vậy, rốt cuộc phải làm sao để giúp tiểu thư đây, một nô tì nhỏ nhoi như nàng thì làm được thứ gì.
"Tiểu Thúy." Tô Đình dừng lại trước cửa phòng ngủ rồi gọi.
"Sao vậy ạ." Tiểu Thúy nghi hoặc hỏi.
"Từ nay về sau muội cũng nên cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi Phượng Từ Cung." Trong lòng không quá an ổn, Tô Đình liền dặn dò, nàng không muốn tiểu Thúy gặp bất kì chuyện gì, nếu không nàng cũng chẳng biết mình sẽ thế nào.
"Vâng ạ, nô tì sẽ không rời khỏi ngài." Tuy khó hiểu nhưng tiểu Thúy vẫn cẩn thận đáp lời, nàng chỉ cần làm theo lời của tiểu thư là được.
"Tốt rồi, muội về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Đình nói xong liền vào phòng đóng cửa lại.
Nàng đi đến giường ngồi xuống sau đó khẽ gọi nhỏ "Phạm Thiên."
Bóng đen nhanh chóng xuất hiện bên trong phòng, chàng trai luôn che khuất mặt, lúc nào cũng mặc y phục đen xuất hiện trước mặt nàng, hắn lẳng lặng nhìn nàng như muốn hỏi nàng có chuyện gì.
"Có phải sắp bắt đầu rồi không." Tô Đình không đầu không đuôi mà hỏi.
Nhưng Phạm Thiên vẫn hiểu được nàng đang hỏi về chuyện gì liền gật đầu trả lời "Bắt đầu từ biên quan."
"Vậy sao, hắn đúng là điên rồi." Tô Đình mỉm cười đầy khinh thường "Hắn sẽ thất bại, lòng tham là thứ khiến người khác trở nên tận diệt."
"Hắn sẽ không dừng lại." Phạm Thiên lạnh lùng nói.
Tô Đình gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu "Không bỏ cuộc không có nghĩa là sẽ thành công, càng cố chấp lòng dân càng lung lay."
"Ngươi thật sự chấp nhận như vậy sao." Ánh mắt Phạm Thiên nhìn nàng đầy phức tạp.
"Chưa cần thiết." Tô Đình thở dài rồi nằm lên giường, hai mắt từ từ nhắm lại.
Phạm Thiên nhìn nàng cũng không tiếp túc nói nữa mà biến mất khỏi căn phòng, sự hiểu biết của hai người đối với nhau đã không còn là chủ tớ một cách bình thường, bọn họ có khi đã là bằng hữu tâm giao nhưng không ai muốn thừa nhận chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.