Chương 85
Dạ Bạch Vô Nha
28/07/2023
Dùng cơm xong Tô Đình không nán lại lâu dù sao hoàng đế kiêng kỵ Tô gia
nếu như trước khi ra biên quan mà ở lại lâu trong tướng phủ thì chẳng
khác nào đem nhược điểm đưa vào tay gian thần, bọn chúng chắc chắn sẽ
không bỏ qua cơ hội này để nói vào tai đế vương những ý nghĩ bất lợi đối với Tô gia.
Tô Đình không muốn trước rời đi còn mang đến những thứ gây hại đến với gia đình mình, đáng lẽ nàng không nên trở về nhưng bởi vì lo lắng đây sẽ là lần cuối cùng mình được gặp lạ người thân của mình. Đao thương không có mắt không một ai có thể nói trước được một khi chiến tranh diễn ra thì sẽ có thể an toàn trở về.
Từ trước tới nay càng là tướng lĩnh càng phải làm gưng cho binh sĩ không phai ai cũng xem binh sĩ là con tốt thí để bản thân nấp mốt cách an toàn ở phía sau, trung tướng là thế mà Tô gia càng trọng tình rọng nghĩa hơn. Chỉ cái là dũng binh thì chính là huynh đệ, người càng được lòng huynh đệ càng là một trung thần là một tướng lĩnh giỏi. Đối với Tô Đình những binh sĩ dang chấn thủ biên cương chính là người một nhà, nàng chấp nhận dẫn binh không chỉ vì quốc gia này mà còn vì những binh sĩ vô tội bởi một quyết định sai lầm của đế vương mà bị đẩy vào vạn kiếp bất phục.
Nơi được xem là biên cương chính là cánh cổng để vào lãnh thổ của đất nước, nếu như thật sự hai tay dân thành thì chẳng khác nào nói với những nước xung quanh sự yếu ớt của nước ta một khi thành mất thì con đường dẫn đến diệt vong sẽ không còn xa nữa.
Tô Đình thúc ngựa chạy về hoàng cung, khi bước vào tẩm điện của mình nàng liền thấy một người đang ngồi chờ trên ghế, điều chỉnh lại tâm trạng mừ mới chia li của mình nàng đi vào trong hành lễ:
" Thần thiếp bái kiến bệ hạ."
Hoàng Tiêu Hiên nghe tiếng liến xoay đấu nhìn sang, thấy nàng đứng trước cửa liền đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện: "Nàng ngồi đi."
"Đa tạ bệ hạ." Tô Đình nhún người rồi đi đến cái ghế được chỉ mà ngồi xuống. Nàng cụp mắt nhìn xuống không nhìn lấy hắn một cái, hiện tại cả người nàng đều cảm thấy buồn bả, nghĩ đến cảnh gia đình, những người yêu thương nàng nhất thế gian này sau khi nghe tin Đại ca mất thì đã thế nào sau đó lại chính là thông tin dữ về chính nàng thì họ sẽ ra sao.
Nàng cảm thấy số mệnh chính là thứ gì đó rất chớ trêu, nó nắm trong tay vận mệnh của một người nhưng nó vẫn sẽ để họ thay đổi vận mệnh ấy, tuy nhiên gia tộc nàng chính là không thể làm như vậy bởi vì lòng trung thành với chính nơi đang chèn ép mình.
Hoàng Tiêu Hiên nhìn nữ nhân đã chung chăn chung gói với hắn bảo nhiêu năm này, thời gian chẳng hề lấy đi bất kỳ thứ gì trên khuôn mặt nàng, nếu có thì chính là càng thêm xinh đẹp càng thêm trưởng thành. Tuy nhiên thời gian đã thật sự có thể thay đổi một con người, bởi vì hắn thấy được trong đôi mắt đã từng rất chân thành cùng yêu thương hắn của trước kia đã hoàn toàn biến mất, thứ hiện tại hắn nhìn thấy trong đôi mắt kia chỉ còn lại sự thờ ơ cùng chết lặng.
"Tô Đình nàng thật sự muốn đi sao." Hoàng Tiêu Hiên nhấp nhấp môi khẽ hỏi, hắn không muốn điều này diễn ra, nếu như là một Tô Đình khỏe mạnh như trước kia hắn sẽ không ngăn cản nhưng tình trạng hiện tại nàng đã không thể anh dũng xông pha vào tiền tuyến nữa rồi.
Hoàng Tiêu Hiên rất rõ ràng tuy hắn kiêng kỵ nàng cùng gia đình của nàng thậm chí là dòng họ Tô nhưng nàng chính là Hoàng hậu của hắn là người kết tóc cùng hắn, sự độc chiếm của hắn dành cho nàng chính là độc nhất vô nhị trên thế gian này. Hắn dày vò nàng chính là để nàng hiểu được hiện tại hắn mới chính là chủ nhân của nơi này những thứ ở quốc gia này đều là của hắn, nàng chỉ là nữ nhân của hắn, trách nhiệm của nàng chính là ở trong hậu cung rộng lớn kia, nàng giống như những nữ nhân bên trong ngày ngày đều phải nghe theo hắn tranh giành sự sủng ái của hắn, nàng của hiện tại đã không còn ai có thể chống lưng cho mình nữa rồi, tiên đế đã là quá khứ hiện tại chỉ có hắn mới có thể điều khiển cuộc sống của chính nàng.
Tô Đình nghe hắn hỏi liền lạnh nhạt trả lời: "Bẩm hoàng thượng ý của thần thiếp chính lá như vậy, mong ngài thanh toàn cho thần thiếp."
"Tô Đình, nàng có biết đây chính là vấn đề tồn vong của một thành mà còn của chính bản thân nàng hay không." Hoàng Tiêu Hiên hơi thở nặng nề nói.
"Thần thiếp hiểu rõ."
"Nhưng nàng vẫn nhất quyết rời khỏi đây, rời khỏi hoàng cung... Rời... Khỏi trẫm..." Câu nói cuối cùng giống như muốn rít lên, Hoàng Tiêu Hiên hai mắt càng lúc càng âm trầm cùng nặng nề.
Tô Đình vẫn bình tỉnh, giọng nói vẫn lạnh nhạt mà đáp lời: "Thần thiếp đã quyết tâm, xin bệ hạ thanh toàn."
Hoàng Tiêu Hiên bị sự cố chấp của nàng làm cho tức giận, hắn biết được tình hình hiện tại của biên cương thật sự không xong đến cỡ nào, hắn cũng biết nếu như là nàng thì chắc chắn có thể giữ thành không để bất kỳ kẻ nào xâm chiếm, nhưng để hắn thừa nhận việc để nữ nhân của mình rời xa mình chính là chuyện cười không thể nào không tạo thành vết nhơ trong lòng một đế vương. Một quốc gia rộng lớn không có lấy nỗi một nhân tài trị binh chẳng lẻ không phải một trò cười.
Hoàng Tiêu Hiên hắn không thể chấp nhận được chuyện này.
Tô Đình không muốn trước rời đi còn mang đến những thứ gây hại đến với gia đình mình, đáng lẽ nàng không nên trở về nhưng bởi vì lo lắng đây sẽ là lần cuối cùng mình được gặp lạ người thân của mình. Đao thương không có mắt không một ai có thể nói trước được một khi chiến tranh diễn ra thì sẽ có thể an toàn trở về.
Từ trước tới nay càng là tướng lĩnh càng phải làm gưng cho binh sĩ không phai ai cũng xem binh sĩ là con tốt thí để bản thân nấp mốt cách an toàn ở phía sau, trung tướng là thế mà Tô gia càng trọng tình rọng nghĩa hơn. Chỉ cái là dũng binh thì chính là huynh đệ, người càng được lòng huynh đệ càng là một trung thần là một tướng lĩnh giỏi. Đối với Tô Đình những binh sĩ dang chấn thủ biên cương chính là người một nhà, nàng chấp nhận dẫn binh không chỉ vì quốc gia này mà còn vì những binh sĩ vô tội bởi một quyết định sai lầm của đế vương mà bị đẩy vào vạn kiếp bất phục.
Nơi được xem là biên cương chính là cánh cổng để vào lãnh thổ của đất nước, nếu như thật sự hai tay dân thành thì chẳng khác nào nói với những nước xung quanh sự yếu ớt của nước ta một khi thành mất thì con đường dẫn đến diệt vong sẽ không còn xa nữa.
Tô Đình thúc ngựa chạy về hoàng cung, khi bước vào tẩm điện của mình nàng liền thấy một người đang ngồi chờ trên ghế, điều chỉnh lại tâm trạng mừ mới chia li của mình nàng đi vào trong hành lễ:
" Thần thiếp bái kiến bệ hạ."
Hoàng Tiêu Hiên nghe tiếng liến xoay đấu nhìn sang, thấy nàng đứng trước cửa liền đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện: "Nàng ngồi đi."
"Đa tạ bệ hạ." Tô Đình nhún người rồi đi đến cái ghế được chỉ mà ngồi xuống. Nàng cụp mắt nhìn xuống không nhìn lấy hắn một cái, hiện tại cả người nàng đều cảm thấy buồn bả, nghĩ đến cảnh gia đình, những người yêu thương nàng nhất thế gian này sau khi nghe tin Đại ca mất thì đã thế nào sau đó lại chính là thông tin dữ về chính nàng thì họ sẽ ra sao.
Nàng cảm thấy số mệnh chính là thứ gì đó rất chớ trêu, nó nắm trong tay vận mệnh của một người nhưng nó vẫn sẽ để họ thay đổi vận mệnh ấy, tuy nhiên gia tộc nàng chính là không thể làm như vậy bởi vì lòng trung thành với chính nơi đang chèn ép mình.
Hoàng Tiêu Hiên nhìn nữ nhân đã chung chăn chung gói với hắn bảo nhiêu năm này, thời gian chẳng hề lấy đi bất kỳ thứ gì trên khuôn mặt nàng, nếu có thì chính là càng thêm xinh đẹp càng thêm trưởng thành. Tuy nhiên thời gian đã thật sự có thể thay đổi một con người, bởi vì hắn thấy được trong đôi mắt đã từng rất chân thành cùng yêu thương hắn của trước kia đã hoàn toàn biến mất, thứ hiện tại hắn nhìn thấy trong đôi mắt kia chỉ còn lại sự thờ ơ cùng chết lặng.
"Tô Đình nàng thật sự muốn đi sao." Hoàng Tiêu Hiên nhấp nhấp môi khẽ hỏi, hắn không muốn điều này diễn ra, nếu như là một Tô Đình khỏe mạnh như trước kia hắn sẽ không ngăn cản nhưng tình trạng hiện tại nàng đã không thể anh dũng xông pha vào tiền tuyến nữa rồi.
Hoàng Tiêu Hiên rất rõ ràng tuy hắn kiêng kỵ nàng cùng gia đình của nàng thậm chí là dòng họ Tô nhưng nàng chính là Hoàng hậu của hắn là người kết tóc cùng hắn, sự độc chiếm của hắn dành cho nàng chính là độc nhất vô nhị trên thế gian này. Hắn dày vò nàng chính là để nàng hiểu được hiện tại hắn mới chính là chủ nhân của nơi này những thứ ở quốc gia này đều là của hắn, nàng chỉ là nữ nhân của hắn, trách nhiệm của nàng chính là ở trong hậu cung rộng lớn kia, nàng giống như những nữ nhân bên trong ngày ngày đều phải nghe theo hắn tranh giành sự sủng ái của hắn, nàng của hiện tại đã không còn ai có thể chống lưng cho mình nữa rồi, tiên đế đã là quá khứ hiện tại chỉ có hắn mới có thể điều khiển cuộc sống của chính nàng.
Tô Đình nghe hắn hỏi liền lạnh nhạt trả lời: "Bẩm hoàng thượng ý của thần thiếp chính lá như vậy, mong ngài thanh toàn cho thần thiếp."
"Tô Đình, nàng có biết đây chính là vấn đề tồn vong của một thành mà còn của chính bản thân nàng hay không." Hoàng Tiêu Hiên hơi thở nặng nề nói.
"Thần thiếp hiểu rõ."
"Nhưng nàng vẫn nhất quyết rời khỏi đây, rời khỏi hoàng cung... Rời... Khỏi trẫm..." Câu nói cuối cùng giống như muốn rít lên, Hoàng Tiêu Hiên hai mắt càng lúc càng âm trầm cùng nặng nề.
Tô Đình vẫn bình tỉnh, giọng nói vẫn lạnh nhạt mà đáp lời: "Thần thiếp đã quyết tâm, xin bệ hạ thanh toàn."
Hoàng Tiêu Hiên bị sự cố chấp của nàng làm cho tức giận, hắn biết được tình hình hiện tại của biên cương thật sự không xong đến cỡ nào, hắn cũng biết nếu như là nàng thì chắc chắn có thể giữ thành không để bất kỳ kẻ nào xâm chiếm, nhưng để hắn thừa nhận việc để nữ nhân của mình rời xa mình chính là chuyện cười không thể nào không tạo thành vết nhơ trong lòng một đế vương. Một quốc gia rộng lớn không có lấy nỗi một nhân tài trị binh chẳng lẻ không phải một trò cười.
Hoàng Tiêu Hiên hắn không thể chấp nhận được chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.