Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng!
Chương 40: Hiểu lầm hóa giải!
Cô Cô Mạn Vân
22/04/2016
'' Hương Nhi, đêm qua nàng phải lao lực rồi, biểu hiện của nàng làm ta rất vừa lòng, thúc
thúc cũng mong qua chuyện này nàng có thể hiểu ra thêm một điều, đó là
đừng ngốc nghếch phản lại phụ thân của mình, sau này còn nhiều dịp ta và nàng hội ngộ, yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, Triệu Khuông Dẫn sẽ
không biết chuyện tình ngọt ngào giữa ta và nàng đâu! ''
'' Khốn kiếp, đồ lang sói, khốn kiếp!'' A Đề Mi Hương như điên như dại cào xé thân thể mình, trên cổ trắng nõn bắt đầu xuất hiện nhiều vệt máu. Nữ nhân nước mắt như hạt châu thi nhau chảy xuống, nàng không còn trong sạch nữa, thân thể của nàng đã vấy bẩn mất rồi, tên khốn nạn, bọn chúng chính là những kẻ khốn nạn. Tiếng kêu khóc điên cuồng vang ra ngoài xe ngựa, Uy Vân cười khẩy, rồi cũng cúi mặt xuống khóc thút thít, làm bộ vô cùng tiếc thương cho chủ tử. Bạch Mạn Thanh, người chờ đi, ngày ngươi bị phế sẽ là ngày Uy Vân ta đây dạy cho ngươi thế nào là lễ độ!
Qua canh giờ sau
Tiếng nữ nhân lạnh lẽo phát ra từ xe ngựa, quân lính cùng cung nữ đều quỳ xuống
'' Chuyện này chỉ cần một lời bay ra ngoài, đừng nói là đầu của các ngươi, đến chu di cửu tộc gia các ngươi, bổn cung cũng sẽ tính đến, hiểu chưa?''
Tất cả nhìn nhau rồi đồng thanh
'' Đã hiểu, thưa nương nương!''
A Đề Mi Hương cố gắng kìm nén sự hoảng loạn, nàng rung rung cúi xuống nhìn những vết hôn mãnh liệt trên thân thể của mình, nước mặt lại trào ra, như hòa chung với nỗi nhục nhã chưa lúc nào vơi bớt.
'' Nương nương, chỉ một ngày nữa là chúng ta cập bến Viễn Chinh, người có muốn cho người thông báo với hoàng thượng không ạ?'' Tiếng Uy Vân nhẹ nhàng truyền vào, mỗi khi nghe tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ xe ngựa, lòng Uy Vân lại sung sướng đến không thể tưởng tượng nổi, nỗi đau nàng bị ả chà đạp bao năm qua, giờ ả mới hiểu đây mà, lão thiên quả có mắt!
'' Không cần, bổn cung muốn làm hoàng thượng bất ngờ!'' Giọng nói lạnh đạm lại đều đều vang lên như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, Uy Vân trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng che đi, nàng cúi xuống vâng vâng dạ dạ rồi thôi. Nghĩ xem, nay nhìn bộ dạng ả lúc mới trở ra, có kẻ ngu mới không biết ả vừa trải qua chuyện gì, hóa ra là thế này, trinh tiết ả giữ gìn bao năm qua cũng đã trao cho kẻ khác, để xem ngươi còn cái gì mà ra oai nữa không? Nếu không phải đêm động phòng giữa hoàng thượng và hoàng hậu nương nương năm đó, nàng nghe lén được câu nói kia của hoàng thượng, nàng chắc chắn không thể biết quả thực hoàng thượng không hề động đến ả, tiện nhân, Bạch Mạn Thanh ngươi chính là đồ tiện nhân!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----Dải Phân Cách của Cô Cô Mạn Vân~
Viễn Chinh chi quân
Hữu kim Ngô thượng tướng bước vào, hắn cúi xuống
'' Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!''
Nam nhân một thân long giáp uy nghi cao quý ngồi ở trường kỉ, ánh mắt hắn màu nâu hổ phách tinh anh, sống mũi cao cao thanh tú, quả thực tuấn tú phi phàm vô cùng. Triệu Khuông Dẫn gật đầu
'' Bình thân, thế nào, trong cung có truyền về tin tức gì không?''
'' Đa tạ hoàng thượng, theo tin tức trong cung truyền về, hoàng hậu nương nương đã âm thầm xuất quân đi Viễn Chinh từ hai ngày trước rồi ạ.''
Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh nhạt thâm sâu khó lường
'' Thưa hoàng thượng, dự đoán của người rất chính xác, hoàng hậu quả thực có....''
hắn lại có chút ngập ngừng, không dám lên tiếng
'' Liên quan đến Mông Cổ ?''
Triệu Khuông Dẫn cười nhạt nhẽo, trực giác của hắn chưa bao giờ sai, ít nhất là cho đến lúc này, nữ nhân ấy quen thuộc lắm, mà hắn, đã nhớ ra nàng ta là ai rồi! Nữ nhân bốn năm trước hắn gặp trong Hậu viện của Đông Cung điện, nhi nữ của Mông Cổ vương, vậy mà hắn lại có thể quên được, duy chỉ có nữ nhân ấy, Ân Tiểu Tiểu, nếu có đầu thai sang kiếp khác, hắn cũng nhất định không buông tha cho nàng!
Hữu kim Ngô thượng tướng cúi xuống không nói gì, hoàng thượng đã biết tất cả rồi, chỉ có điều năm đó, người cứu hoàng thượng không phải là hoàng hậu, trong cung có ai là không biết chuyện, lần này trong tin báo đến Viễn Chinh, Tiểu Phúc Tử có nhờ hắn nói lại, nhưng mà có liên quan gì chứ? Người đó đã mất cách đây hai năm rồi.
'' Hoàng thượng, có chuyện này nữa..''
Triệu Khuông Dẫn khẽ bóp trán, quả thực rất đau đầu, mấy hôm nay đi vi hành, địa hình Viễn Chinh hắn nắm chặt trong tay rồi, bố binh dàn trận đã có nhị đệ, có điều, năm đó, hắn bị thích sát, cũng thời điểm ấy, nữ nhân mất đi bảo bảo, tại sao? Hắn vốn dĩ nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của nàng, lần này quay về, nhất định hắn sẽ điều tra tường minh việc này!
'' Ngươi cứ nói..''
'' Cấp báo cấp báo! Thưa hoàng thượng!'' Một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào, hắn thở không ra hơi, mặt mày tái mét.
Triệu Khuông Dẫn đứng dậy
'' Có chuyện gì, mau báo!''
'' Thưa hoàng thượng, công công, công công và Tiết Bình,.. Rơi xuống sông ngoài doanh trại rồi ạ!''
Thân ảnh nam nhân một thân long giáp lạnh lẽo lướt ra ngoài, hắn đi nhanh tựa gió, kẻ nào dám ngáng đường, chắc chắn đều lãnh một đao không thương tiếc
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------Dải Phân Cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đau.. đau đầu quá, nam nhân cao cao tại thượng đứng nơi bờ sông, nhìn cảnh tượng này, tại sao lại quen thuộc đến như vậy, Triệu Khuông Dẫn bỗng nhiên mặt trắng bệch, không khí xung quanh hắn tựa như bị rút hết, từng đoạn hồi ức cứ thế nối tiếp nhau ùa về, năm đó, nam nhân bị trúng mũi tên, hấp hối rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, bóng dáng nữ nhân ấy, nữ nhân thuần khiết tựa thần tiên ấy ôm lấy hắn, bên tai hắn văng vẳng âm thanh ôn nhu'' A Dẫn, không sao rồi, có ta ở đây rồi! A Dẫn, vì bảo bảo, vì thiếp, chàng không được chết, A Dẫn, chàng nhất đinh phải bình an!'' Nam nhân khóe mắt bỗng chảy ra giọt châu trong suốt, hắn chết trân đứng đó.
Ân Tiểu Tiểu khổ sở lắm mới mang được tên đầu heo Tiết Bình này lên, nam nhân gì mà, mới chỉ bị cắt chức đội trưởng, đã buồn bã đến mức muốn tự tử rồi. Đã thế còn bị chuột rút, nếu nàng không nhanh nhảy xuống cứu, sợ rằng hắn đã đạt được ước muốn gặp Diêm Vương lão tà quá !
Quân lính hiếu kì cũng đứng tụ tập lại bên bờ sông, thấy Ân Tiểu Tiểu sắp đưa được Tiết Bình chuẩn bị lên bờ rồi thì ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, haizz, tên Tiết Bình này tâm hồn mỏng manh dễ vỡ quá!
'' Hoàng thượng, ta không sao, Tiết Bình cũng không sao!'' Nữ nhân đưa tay lên vẫy vẫy, nhìn biểu hiện nam nhân trên bờ kia, có gì bất bình sao, thôi kệ, tí lên giải thích sau, nàng nhẹ nhàng bơi bơi, chút nữa thôi là lên đến bờ rồi. Chợt, chân nàng khực một cái! Ôi trời, là chuột rút, Tiết Bình ơi, lão nương chưa muốn chết! A!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------Dải Phân Cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Hoàng thượng, người làm ta khó thở quá!'' Ân Tiểu Tiểu vừa mới tỉnh dậy, lại phát hiện người kia đang ôm mình chặt đến khó thở, nam nhân để mặt nàng úp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hai tay vòng qua ôm chặt nàng.
'' Ngoan nào, trẫm muốn ôm ngươi!'' Tiếng nam nhân khàn khàn vang lên, Ân Tiểu Tiểu phát hiện có điểm lạ, nàng nhìn nhầm sao, vai hắn rung rung nữa này!
'' Hoàng thượng, không sao mà, không sao cả, có ta ở đây rồi!'' Nàng vòng tay qua lưng hắn, khẽ vỗ về, cũng đáng tự hào đấy chứ, chỉ có khi ở với nàng, nam nhân này mới yếu đuối như thế, không sao, với nàng, hắn rất mạnh mẽ, không phải nam nhân mạnh mẽ nhất chính là khi dám yếu đuối với nữ nhân mình yêu sao? Nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì?
'' Trẫm xin lỗi, xin lỗi nàng!'' Âm thanh nam nhân khổ sở vang lên, hắn vùi mặt vào tóc nàng, cứ thế thổn thức, nam nhân này? Nàng hiểu ra rồi, Ân Tiểu Tiểu trong lòng chợt cảm thấy chua xót vô cùng, sáng nay có tin từ hoàng cung, nếu Tiểu Phúc Tử không báo tin thì chắc làm sao hắn biết được, rốt cuộc điều nàng muốn giấu cũng đã bị hắn phát hiện rồi.
'' Không sao, ta hiểu, hoàng ...''
'' Nếu trẫm không nhớ ra, nàng định giấu trẫm đến bao giờ?''
Hắn! Là nhớ ra sao? Là nhớ ra chứ không phải là Tiểu Phúc Tử nói! Ân Tiểu Tiểu nghẹn ngào, nàng khóc ấm ức trong ngực hắn
'' Hoàng thượng, xin lỗi người, là ta không tốt, không bảo vệ được bảo bảo, xin lỗi người!''
Nữ nhân nấc lên, mà vòng ôm rắn chắc của hắn, xiết lấy nàng, hận không thể cùng nàng hòa làm một. Triệu Khuông Dẫn cúi xuống, hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, ôn nhu cùng thương yêu.
''Nàng ngốc quá, không phải lỗi của nàng, là lỗi của trẫm đã không bảo vệ mẫu tử nàng thật tốt! Sau này nàng có thể dùng phần đời còn lại, nhiều kiếp sau nữa cũng được ,để trừng phạt trẫm không?''
Ánh mắt nâu hổ phách như soi rọi tâm can ấy ôn nhu nhìn nàng, bàn tay thô ráp đưa lên gạt đi giọt nước mắt nóng hổi của nữ nhân. Ân Tiểu Tiểu bật cười, nước mắt lại chảy ra, nàng gật đầu, thật may, thật may vì cuộc đời này gặp được hắn, Ân Tiểu Tiểu nàng sẽ không buông tay nữa, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nàng muốn dùng phần đời này để ở bên hắn, mãi mãi không rời xa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----------Dải Phân Cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ân Tiểu Tiểu ngại chết mất, nàng run run mở vạt áo của nam nhân, lồng ngực rắn chắc ngay lập tức đập thẳng vào mắt nàng, mà nam nhân, ánh mắt ướt át mê hoặc nhìn nàng, bạc môi đẹp đẽ kia, Ân Tiểu Tiểu quên mất lồng ngực, nhào lên áp môi vào môi hắn. Tuy nhiên, người bị rút hết hơi lại là nàng, nữ nhân ngại ngùng nhìn hắn cởi bỏ y phục, cơ bắp của hắn, a, nàng muốn cắn quá!
Triệu Khuông Dẫn phát hiện ánh mắt thèm thuồng của nữ nhân, hắn vô sỉ lên tiếng
'' Nàng cứ ngắm thỏa thích đi, y phục của nàng để trẫm cởi cho.'' Thiên a, còn nam nhân nào vô si như hắn nữa không hả?
Ân Tiểu Tiểu chính là tiểu oa nhi, hihi, hơi bị mát, mà hắn, cũng tiểu oa nhi, ôi trời, nàng không dám nhìn nữa đâu, thiên a, Ân Tiểu Tiểu mặt mày đỏ lựng, nàng lấy hai tay che mặt. Triệu Khuông Dẫn phì cười, hắn lấy tay xoa đầu nữ nhân, âm thanh khàn khàn, tràn đầy nhục cảm mê hoặc vang lên bên tai nàng
'' Trẫm muốn nàng!''
Ân Tiểu Tiểu bất chấp có phải thục nữ hay không, nghe xong câu này của hắn, nàng ngay lập tức bỏ tay ra, nhào lên cắm môi hắn, chiếm thế thượng phong. xong rồi chuyện gì đến cũng phải đến, đêm đó, có một tiểu cô nương ban đầu hừng hực khí thế lắm, sau ba bốn lần bị nam nhân lang sói nuốt trọn, tiểu cô nương đã kiệt quệ sức lức, mếu máo khóc không thành tiếng, thành ra nam nhân lang sói không biết làm cách nào để dỗ dành tiểu cô nương, bèn hứa sẽ học bơi để có rơi xuống nước cũng không sợ nữa. Tiểu cô nương vui lắm, thế rồi thưởng cho nam nhân lang sói một cái thơm, và tiếp theo thì tiểu cô nương cũng không thể hiểu nổi tại sao nam nhân lang sói lại thừa tinh lực như thế, không nói hai lời áp chế tiểu cô nương dưới thân, ăn ăn ăn, trẫm ăn nàng tiếp! Tiểu cô nương đầu hàng rồi! T_T.
'' Khốn kiếp, đồ lang sói, khốn kiếp!'' A Đề Mi Hương như điên như dại cào xé thân thể mình, trên cổ trắng nõn bắt đầu xuất hiện nhiều vệt máu. Nữ nhân nước mắt như hạt châu thi nhau chảy xuống, nàng không còn trong sạch nữa, thân thể của nàng đã vấy bẩn mất rồi, tên khốn nạn, bọn chúng chính là những kẻ khốn nạn. Tiếng kêu khóc điên cuồng vang ra ngoài xe ngựa, Uy Vân cười khẩy, rồi cũng cúi mặt xuống khóc thút thít, làm bộ vô cùng tiếc thương cho chủ tử. Bạch Mạn Thanh, người chờ đi, ngày ngươi bị phế sẽ là ngày Uy Vân ta đây dạy cho ngươi thế nào là lễ độ!
Qua canh giờ sau
Tiếng nữ nhân lạnh lẽo phát ra từ xe ngựa, quân lính cùng cung nữ đều quỳ xuống
'' Chuyện này chỉ cần một lời bay ra ngoài, đừng nói là đầu của các ngươi, đến chu di cửu tộc gia các ngươi, bổn cung cũng sẽ tính đến, hiểu chưa?''
Tất cả nhìn nhau rồi đồng thanh
'' Đã hiểu, thưa nương nương!''
A Đề Mi Hương cố gắng kìm nén sự hoảng loạn, nàng rung rung cúi xuống nhìn những vết hôn mãnh liệt trên thân thể của mình, nước mặt lại trào ra, như hòa chung với nỗi nhục nhã chưa lúc nào vơi bớt.
'' Nương nương, chỉ một ngày nữa là chúng ta cập bến Viễn Chinh, người có muốn cho người thông báo với hoàng thượng không ạ?'' Tiếng Uy Vân nhẹ nhàng truyền vào, mỗi khi nghe tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ xe ngựa, lòng Uy Vân lại sung sướng đến không thể tưởng tượng nổi, nỗi đau nàng bị ả chà đạp bao năm qua, giờ ả mới hiểu đây mà, lão thiên quả có mắt!
'' Không cần, bổn cung muốn làm hoàng thượng bất ngờ!'' Giọng nói lạnh đạm lại đều đều vang lên như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, Uy Vân trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng che đi, nàng cúi xuống vâng vâng dạ dạ rồi thôi. Nghĩ xem, nay nhìn bộ dạng ả lúc mới trở ra, có kẻ ngu mới không biết ả vừa trải qua chuyện gì, hóa ra là thế này, trinh tiết ả giữ gìn bao năm qua cũng đã trao cho kẻ khác, để xem ngươi còn cái gì mà ra oai nữa không? Nếu không phải đêm động phòng giữa hoàng thượng và hoàng hậu nương nương năm đó, nàng nghe lén được câu nói kia của hoàng thượng, nàng chắc chắn không thể biết quả thực hoàng thượng không hề động đến ả, tiện nhân, Bạch Mạn Thanh ngươi chính là đồ tiện nhân!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----Dải Phân Cách của Cô Cô Mạn Vân~
Viễn Chinh chi quân
Hữu kim Ngô thượng tướng bước vào, hắn cúi xuống
'' Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!''
Nam nhân một thân long giáp uy nghi cao quý ngồi ở trường kỉ, ánh mắt hắn màu nâu hổ phách tinh anh, sống mũi cao cao thanh tú, quả thực tuấn tú phi phàm vô cùng. Triệu Khuông Dẫn gật đầu
'' Bình thân, thế nào, trong cung có truyền về tin tức gì không?''
'' Đa tạ hoàng thượng, theo tin tức trong cung truyền về, hoàng hậu nương nương đã âm thầm xuất quân đi Viễn Chinh từ hai ngày trước rồi ạ.''
Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh nhạt thâm sâu khó lường
'' Thưa hoàng thượng, dự đoán của người rất chính xác, hoàng hậu quả thực có....''
hắn lại có chút ngập ngừng, không dám lên tiếng
'' Liên quan đến Mông Cổ ?''
Triệu Khuông Dẫn cười nhạt nhẽo, trực giác của hắn chưa bao giờ sai, ít nhất là cho đến lúc này, nữ nhân ấy quen thuộc lắm, mà hắn, đã nhớ ra nàng ta là ai rồi! Nữ nhân bốn năm trước hắn gặp trong Hậu viện của Đông Cung điện, nhi nữ của Mông Cổ vương, vậy mà hắn lại có thể quên được, duy chỉ có nữ nhân ấy, Ân Tiểu Tiểu, nếu có đầu thai sang kiếp khác, hắn cũng nhất định không buông tha cho nàng!
Hữu kim Ngô thượng tướng cúi xuống không nói gì, hoàng thượng đã biết tất cả rồi, chỉ có điều năm đó, người cứu hoàng thượng không phải là hoàng hậu, trong cung có ai là không biết chuyện, lần này trong tin báo đến Viễn Chinh, Tiểu Phúc Tử có nhờ hắn nói lại, nhưng mà có liên quan gì chứ? Người đó đã mất cách đây hai năm rồi.
'' Hoàng thượng, có chuyện này nữa..''
Triệu Khuông Dẫn khẽ bóp trán, quả thực rất đau đầu, mấy hôm nay đi vi hành, địa hình Viễn Chinh hắn nắm chặt trong tay rồi, bố binh dàn trận đã có nhị đệ, có điều, năm đó, hắn bị thích sát, cũng thời điểm ấy, nữ nhân mất đi bảo bảo, tại sao? Hắn vốn dĩ nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của nàng, lần này quay về, nhất định hắn sẽ điều tra tường minh việc này!
'' Ngươi cứ nói..''
'' Cấp báo cấp báo! Thưa hoàng thượng!'' Một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào, hắn thở không ra hơi, mặt mày tái mét.
Triệu Khuông Dẫn đứng dậy
'' Có chuyện gì, mau báo!''
'' Thưa hoàng thượng, công công, công công và Tiết Bình,.. Rơi xuống sông ngoài doanh trại rồi ạ!''
Thân ảnh nam nhân một thân long giáp lạnh lẽo lướt ra ngoài, hắn đi nhanh tựa gió, kẻ nào dám ngáng đường, chắc chắn đều lãnh một đao không thương tiếc
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------Dải Phân Cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đau.. đau đầu quá, nam nhân cao cao tại thượng đứng nơi bờ sông, nhìn cảnh tượng này, tại sao lại quen thuộc đến như vậy, Triệu Khuông Dẫn bỗng nhiên mặt trắng bệch, không khí xung quanh hắn tựa như bị rút hết, từng đoạn hồi ức cứ thế nối tiếp nhau ùa về, năm đó, nam nhân bị trúng mũi tên, hấp hối rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, bóng dáng nữ nhân ấy, nữ nhân thuần khiết tựa thần tiên ấy ôm lấy hắn, bên tai hắn văng vẳng âm thanh ôn nhu'' A Dẫn, không sao rồi, có ta ở đây rồi! A Dẫn, vì bảo bảo, vì thiếp, chàng không được chết, A Dẫn, chàng nhất đinh phải bình an!'' Nam nhân khóe mắt bỗng chảy ra giọt châu trong suốt, hắn chết trân đứng đó.
Ân Tiểu Tiểu khổ sở lắm mới mang được tên đầu heo Tiết Bình này lên, nam nhân gì mà, mới chỉ bị cắt chức đội trưởng, đã buồn bã đến mức muốn tự tử rồi. Đã thế còn bị chuột rút, nếu nàng không nhanh nhảy xuống cứu, sợ rằng hắn đã đạt được ước muốn gặp Diêm Vương lão tà quá !
Quân lính hiếu kì cũng đứng tụ tập lại bên bờ sông, thấy Ân Tiểu Tiểu sắp đưa được Tiết Bình chuẩn bị lên bờ rồi thì ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, haizz, tên Tiết Bình này tâm hồn mỏng manh dễ vỡ quá!
'' Hoàng thượng, ta không sao, Tiết Bình cũng không sao!'' Nữ nhân đưa tay lên vẫy vẫy, nhìn biểu hiện nam nhân trên bờ kia, có gì bất bình sao, thôi kệ, tí lên giải thích sau, nàng nhẹ nhàng bơi bơi, chút nữa thôi là lên đến bờ rồi. Chợt, chân nàng khực một cái! Ôi trời, là chuột rút, Tiết Bình ơi, lão nương chưa muốn chết! A!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------Dải Phân Cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Hoàng thượng, người làm ta khó thở quá!'' Ân Tiểu Tiểu vừa mới tỉnh dậy, lại phát hiện người kia đang ôm mình chặt đến khó thở, nam nhân để mặt nàng úp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hai tay vòng qua ôm chặt nàng.
'' Ngoan nào, trẫm muốn ôm ngươi!'' Tiếng nam nhân khàn khàn vang lên, Ân Tiểu Tiểu phát hiện có điểm lạ, nàng nhìn nhầm sao, vai hắn rung rung nữa này!
'' Hoàng thượng, không sao mà, không sao cả, có ta ở đây rồi!'' Nàng vòng tay qua lưng hắn, khẽ vỗ về, cũng đáng tự hào đấy chứ, chỉ có khi ở với nàng, nam nhân này mới yếu đuối như thế, không sao, với nàng, hắn rất mạnh mẽ, không phải nam nhân mạnh mẽ nhất chính là khi dám yếu đuối với nữ nhân mình yêu sao? Nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì?
'' Trẫm xin lỗi, xin lỗi nàng!'' Âm thanh nam nhân khổ sở vang lên, hắn vùi mặt vào tóc nàng, cứ thế thổn thức, nam nhân này? Nàng hiểu ra rồi, Ân Tiểu Tiểu trong lòng chợt cảm thấy chua xót vô cùng, sáng nay có tin từ hoàng cung, nếu Tiểu Phúc Tử không báo tin thì chắc làm sao hắn biết được, rốt cuộc điều nàng muốn giấu cũng đã bị hắn phát hiện rồi.
'' Không sao, ta hiểu, hoàng ...''
'' Nếu trẫm không nhớ ra, nàng định giấu trẫm đến bao giờ?''
Hắn! Là nhớ ra sao? Là nhớ ra chứ không phải là Tiểu Phúc Tử nói! Ân Tiểu Tiểu nghẹn ngào, nàng khóc ấm ức trong ngực hắn
'' Hoàng thượng, xin lỗi người, là ta không tốt, không bảo vệ được bảo bảo, xin lỗi người!''
Nữ nhân nấc lên, mà vòng ôm rắn chắc của hắn, xiết lấy nàng, hận không thể cùng nàng hòa làm một. Triệu Khuông Dẫn cúi xuống, hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, ôn nhu cùng thương yêu.
''Nàng ngốc quá, không phải lỗi của nàng, là lỗi của trẫm đã không bảo vệ mẫu tử nàng thật tốt! Sau này nàng có thể dùng phần đời còn lại, nhiều kiếp sau nữa cũng được ,để trừng phạt trẫm không?''
Ánh mắt nâu hổ phách như soi rọi tâm can ấy ôn nhu nhìn nàng, bàn tay thô ráp đưa lên gạt đi giọt nước mắt nóng hổi của nữ nhân. Ân Tiểu Tiểu bật cười, nước mắt lại chảy ra, nàng gật đầu, thật may, thật may vì cuộc đời này gặp được hắn, Ân Tiểu Tiểu nàng sẽ không buông tay nữa, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nàng muốn dùng phần đời này để ở bên hắn, mãi mãi không rời xa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----------Dải Phân Cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ân Tiểu Tiểu ngại chết mất, nàng run run mở vạt áo của nam nhân, lồng ngực rắn chắc ngay lập tức đập thẳng vào mắt nàng, mà nam nhân, ánh mắt ướt át mê hoặc nhìn nàng, bạc môi đẹp đẽ kia, Ân Tiểu Tiểu quên mất lồng ngực, nhào lên áp môi vào môi hắn. Tuy nhiên, người bị rút hết hơi lại là nàng, nữ nhân ngại ngùng nhìn hắn cởi bỏ y phục, cơ bắp của hắn, a, nàng muốn cắn quá!
Triệu Khuông Dẫn phát hiện ánh mắt thèm thuồng của nữ nhân, hắn vô sỉ lên tiếng
'' Nàng cứ ngắm thỏa thích đi, y phục của nàng để trẫm cởi cho.'' Thiên a, còn nam nhân nào vô si như hắn nữa không hả?
Ân Tiểu Tiểu chính là tiểu oa nhi, hihi, hơi bị mát, mà hắn, cũng tiểu oa nhi, ôi trời, nàng không dám nhìn nữa đâu, thiên a, Ân Tiểu Tiểu mặt mày đỏ lựng, nàng lấy hai tay che mặt. Triệu Khuông Dẫn phì cười, hắn lấy tay xoa đầu nữ nhân, âm thanh khàn khàn, tràn đầy nhục cảm mê hoặc vang lên bên tai nàng
'' Trẫm muốn nàng!''
Ân Tiểu Tiểu bất chấp có phải thục nữ hay không, nghe xong câu này của hắn, nàng ngay lập tức bỏ tay ra, nhào lên cắm môi hắn, chiếm thế thượng phong. xong rồi chuyện gì đến cũng phải đến, đêm đó, có một tiểu cô nương ban đầu hừng hực khí thế lắm, sau ba bốn lần bị nam nhân lang sói nuốt trọn, tiểu cô nương đã kiệt quệ sức lức, mếu máo khóc không thành tiếng, thành ra nam nhân lang sói không biết làm cách nào để dỗ dành tiểu cô nương, bèn hứa sẽ học bơi để có rơi xuống nước cũng không sợ nữa. Tiểu cô nương vui lắm, thế rồi thưởng cho nam nhân lang sói một cái thơm, và tiếp theo thì tiểu cô nương cũng không thể hiểu nổi tại sao nam nhân lang sói lại thừa tinh lực như thế, không nói hai lời áp chế tiểu cô nương dưới thân, ăn ăn ăn, trẫm ăn nàng tiếp! Tiểu cô nương đầu hàng rồi! T_T.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.