Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng!
Chương 30: Khước từ!
Cô Cô Mạn Vân
20/04/2016
Lan Phát điện
Tiếng Tiểu Phúc Tử từ xa truyền đến '' Hoàng thượng giá đáo !''
Nam nhân một thân hắc bào từ từ bước đến cửa điện, khuôn mặt anh tuấn cương nghị có chút miễn cưỡng, không vui. A Đề Mi Hương sớm đứng trước mặt hắn, hôm nay nàng trang điểm rất kĩ càng, y phục trên người chính là loại vải hạng cao cấp do các nước chư hầu mỗi năm vẫn cống nạp. Nàng e lệ nhún xuống '' Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!''
'' Miễn lễ!'' Triệu Khuông Dẫn khẽ xoa trán, hôm nay trên triều thật lắm việc phải xử lí, hại hắn tâm trí không có lúc nào được nghỉ ngơi, bãi triều xong lại phải đến nơi này theo đúng ý thái hậu, thành ra gương mặt hắn vốn dĩ đã lạnh nhạt, bây giờ lại thêm một phần băng lãnh khiến A Đề Mi Hương tim đập mạnh, trong lòng có chút run sợ.
A Đề Mi Hương khẽ tạ hắn, rồi bước đến cạnh nam nhân, bàn tay vừa đưa ra '' Hoàng thượng, để thần thiếp...''
Triệu Khuông Dẫn lùi người lại một bước, rồi như thế bước qua nàng '' Hôm nay trẫm mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, sương phòng bên trong trẫm sẽ dùng, hoàng hậu hãy dùng sương phòng khác. Tiểu Phúc Tử, vào đây!''
Tiểu Phúc Tử trong lòng thở phào một cái, ách, sao hắn lại thở phào, lại có chút vui vui nữa chứ, ôi trời, bậc bề tôi có ai như hắn không. Tiểu Phúc Tử lướt qua trước mặt A Đề Mi Hương đang còn hóa đá, khẽ cúi xuống rồi chạy nhanh theo hoàng thượng, trong lòng vui như mở cờ.
A Đề Mi Hương thất thần nhìn bóng nam nhân lãnh mạc, tâm chợt thắt lại một cái. Hắn chán ghét nàng đến thế sao? Từ lúc sắc phong nàng làm hoàng hậu đến giờ, hắn còn chưa đụng vào nàng dù chỉ là một sợi tóc. Nhớ lại đêm động phòng hai năm trước, nam nhân cao cao tại thượng chỉ khẽ nói bên tai nàng '' Hoàng hậu, trẫm muốn nhớ lại tất cả, đến lúc đó, trẫm sẽ quyết định xem mình muốn làm gì!''. Đêm tân hôn, tân lang rời đi trong chốc lát, tân nương tức giận đập tung tất cả, nàng tự cười nhạo chính mình, có ai như nàng không, hai năm thành thân, vẫn còn là xử nữ! Vết lạc hồng trên long sàng năm đó, có ai biết chỉ là máu hắn cứa từ bàn tay mình?
Uy Vân thậm thụt bước vào '' Thưa nương nương, đơn dược đã được mang...'' Nàng kinh hoàng nhìn lên, ả lại muốn đánh nàng rồi, Uy Vân nhắm mắt đứng yên, chờ đợi cơn đau khủng khiếp sắp ập tới. Thế nhưng, một giây, hai giây sau, nàng khẽ mở mắt ra.
'' Nô tì bái kiến hoàng thượng!'' Uy Vân vội vàng quỳ xuống, hai má chợt đỏ ửng lên.
'' Hoàng hậu, nàng vẫn thường đối xử với cung nữ như thế này sao ?'' Ánh mắt Triệu Khuông Dẫn rơi xuống bóng dáng Uy Vân đang cúi gằm mặt rưng rưng ở kia rồi lại nhìn lên bàn tay mình đang nắm chặt cổ tay hoàng hậu. Hắn lạnh nhạt buông tay, A Đề Mi Hương hốt hoảng cúi xuống
'' Thưa hoàng thượng, thần thiếp không có, thần thiếp chỉ là đang dạy bảo cung nữ chút phép tắc thôi ạ !'' A Đề Mi Hương cố trấn an cơn sợ hãi đang từ từ dâng lên, không sao, nàng vẫn rất hiền dịu nết na, chí ít là trước mặt hắn, bao năm nay nàng vẫn làm tròn bổn phận là một người vợ hiền luôn đứng sau hắn, không thể vì chút chuyện này mà làm mất hình tượng nàng cố gắng xây dựng bao lâu, ánh mắt A Đề Mi Hương khẽ liếc qua Uy Vân đang run rẩy đằng kia.
Uy Vân không phải là không biết điều, nàng khẽ dập đầu '' thưa hoàng thượng, nương nương chỉ là đang dạy bảo nô tì vì nô tì đã vi phạm một số cung quy thôi ạ, xin người đừng bận tâm!''
Triệu Khuông Dẫn nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đằng kia, trong lòng dâng lên cảm giác hiếu kì, tại sao tình huống này lại quen thuộc như vậy, cũng tư thế này, chỉ có điều, mọi chuyện xảy ra như thế nào thì hắn ngàn vạn lần không nhớ ra được '' Ngươi trông rất quen, nói cho trẫm biết tên của ngươi.''
Uy Vân trong lòng cực kì nhộn nhạo,nàng hai má đỏ ửng lên, đúng mà, hắn là người nàng thầm yêu bao lâu nay, tại sao lại không hồi hộp được cơ chứ. Khoảnh khắc gặp gỡ ở điện Đông Cung hai năm trước đã khiến nàng đặt hắn vào trong tâm mất rồi, chỉ là hoàng hậu nếu biết chuyện nàng đem lòng yêu hoàng thượng, nhất định ả sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Uy Vân lấy ra bộ dạng sợ hãi nhất trả lời hắn
'' Thưa hoàng thượng, tiểu nữ họ Uy tên Uy Vân ạ!''
Trả lời xong, Uy Vân sống lưng thoáng lạnh, nàng biết mà, A Đề Mi Hương nhất định sẽ không tha cho nàng mất.
Triệu Khuông Dẫn như cũ ánh mắt lạnh nhạt, hắn quay người đi '' Cho ngươi lui!'' rồi bước vào trong sương phòng. Tiểu Phúc Tử vội vàng đóng cửa phòng lại, bên ngoài chỉ còn hai người phụ nữ đang thất thần nhìn theo bóng hắn.
'' Hoàng thượng, người không định... nương nương..!'' Tiểu Phúc Tử mặc dù không thích hoàng hậu nương nương, nhưng hắn cũng không thể nhớ nhung Ân nương nương lâu như vậy được nữa. Người ở trên kia chắc chắn cũng muốn hoàng thượng có thể tìm được hạnh phúc mới, sống một cuộc sống đúng nghĩa. Chỉ là người đó không phải là nương nương, nếu nói hắn sẽ vui vẻ chính là tự lừa mình dối người.
'' Ngươi không phải bận tâm, chuyện trước kia nàng đối xử với ngươi trẫm còn chưa bàn tới, việc trẫm ghé đến nơi này đã quá đủ rồi! Không có lệnh của trẫm, bất cứ kẻ nào cũng không được bước chân vào đây!'' Triệu Khuông Dẫn chăm chú đọc binh pháp, một tầng thêm một tầng lạnh nhạt, không chú ý đến cục diện trước mặt.
'' Nô tài đã hiểu, thưa hoàng thượng!'' Tiểu Phúc Tử biết hoàng thượng thương hắn, đúng như lời người ấy nói, nương nương, nếu ngày đó người không chết, hoàng thượng sẽ không sống như thế này, người sẽ không tự giam tâm mình rồi lạnh nhạt với những người xung quanh đến thế, Tiểu Phúc Tử cúi xuống, lén thở dài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ân Tiểu Tiễu không kháng cự, nàng cũng không tránh đi, chỉ là đứng im lặng, khẽ vòng tay vỗ nhẹ lưng hắn '' Thân huynh này, huynh là bằng hữu tốt nhất của ta, ngày trước là thế, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng không thay đổi. Huynh là người tốt, rồi nhất định huynh sẽ tìm được người phù hợp với huynh...''
Thân Bất Phàm khẽ gục xuống vai nàng, hắn thua thật rồi '' Chúng ta, không thể nào ư ?''
Ân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mỉm cười '' Tiểu nhi dường như đã được ông trời định sẵn là một hảo tiểu muội của Phàm ca ca rồi, không phải sao?', tay như cũ vẫn vỗ về lưng hắn.
Trong làn gió xuân khẽ thổi, bóng nam nhân to lớn gục đầu vào vai một nữ nhân, cứ thế, khung cảnh có chút buồn bã, day dứt tâm can. A Dẫn, ta làm đúng rồi phải không, ta không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mình mà làm kẻ không liên lụy phải khổ tâm. Thân huynh là người tốt, rồi sẽ có người con gái tốt hơn ta đến bên huynh ấy. Kiếp này hay kiếp sau nữa, tình yêu của ta cũng chỉ dành cho một người duy nhất, không có đổi thay!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Hoàng thượng, không hay rồi, nương nương bị ngất xỉu!'' Tiếng nữ nhân từ ngoài cửa sương phòng truyền đến. Triệu Khuông Dẫn ánh mắt khẽ lướt qua Tiểu Phúc Tử đang đứng chết trân đằng kìa, hắn gật đầu, Tiểu Phúc Tử vội vàng mở cửa.
Uy Vân chạy vào, quỳ xuống '' Thưa hoàng thượng, nương nương đang tắm bỗng nhiên lại ngất xỉu, chúng nô tì không biết phải làm như thế nào nữa...''
Làm ơn, chàng đừng tin, chàng đừng tin có được không? Uy Vân nghẹn ngào diễn tròn vai, nếu không phải ả đàn bà kìa muốn bẫy hoàng thượng, nàng ngàn vạn lần không muốn gạt hắn.
'' Cho truyền ngự y!''
Triệu Khuông Dẫn đặt binh pháp xuống bàn, đứng dậy, tiêu sái bước qua cửa sương phòng, hắn không phải là người lãnh cảm, đương nhiên hắn biết hoàng hậu nhất định sẽ bày trò, không ngờ chiêu thức ngu ngốc này nàng cũng có thể nghĩ ra. Nửa đêm nửa hôm, tại sao lại tắm, mà tắm lại có thể ngất xỉu được? Nếu nàng ngất xỉu, cung nữ của Lan Phát điện thiếu sao? . Triệu Khuông Dẫn bước vào cửa phòng kia, hắn đóng cửa, lạnh nhạt tiến lên .
Nữ nhân mắt nhắm hờ đầu gục vào thùng tắm, trên người chỉ khoác tấm y phục mỏng manh, vì ướt mà dính sát vào cơ thể, để lộ ra những đường cong quyến rũ nam nhân. Triệu Khuông Dẫn chán nản đưa mắt về chỗ khác, hắn từ từ tiến đến bên cửa sổ.
'' Hoàng hậu, nàng không thể chờ trẫm một thời gian nữa sao?'' Đây là người hắn từng yêu ư? Hắn trong lòng nảy ra hàng loạt câu hỏi hỏi không có lời đáp.
A Đề Mi Hương biết nam nhân của nàng vốn rất thông minh,màn này đâu qua mắt được hắn, chỉ là nàng muốn thử xem đối với hắn, tính mạng nàng có hề quan trọng hay không? A Đề Mi Hương từ từ mở mắt
'' Hoàng thượng, người chưa từng coi thần thiếp là nương tử của người.'' Nàng bước ra, từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Triệu Khuông Dẫn quay lại, lấy long bào khoác lên người nàng, hắn ánh mắt như cũ phẳng lặng, tựa mặt hồ không gợn sóng '' Khuya rồi, nàng nghỉ sớm đi!'' Hắn quay người, bước đi.
Sau lưng truyền tới vòng tay chặt chẽ, Triệu Khuông Dẫn đứng lại, A Đề Mi Hương hai tay ôm chặt eo hắn, thổn thức '' Hoàng thượng, người không thể vì thần thiếp, mà ở lại đây một đêm sao?''.
'' Buông tay!'' Đáy mắt Triệu Khuông Dẫn lộ ra tia chán ghét, hắn lạnh nhạt lên tiếng, nàng vẫn như cũ không buông tay, âm thanh sụt sùi sau lưng hắn một tầng lại thêm một tầng nức nở.
Hắn đột ngột quay lại, nhanh chóng áp đảo nữ nhân lên giường lớn. A Đề Mi Hương ngạc nhiên nhìn dung mạo nam nhân đẹp đẽ đang gần kề, hai tay hắn chống trên giường, bao gọn nàng.
'' Hoàng hậu, thứ nàng cần là chuyện này phải không? Được, trẫm thỏa mãn nàng!''
Tiếng Tiểu Phúc Tử từ xa truyền đến '' Hoàng thượng giá đáo !''
Nam nhân một thân hắc bào từ từ bước đến cửa điện, khuôn mặt anh tuấn cương nghị có chút miễn cưỡng, không vui. A Đề Mi Hương sớm đứng trước mặt hắn, hôm nay nàng trang điểm rất kĩ càng, y phục trên người chính là loại vải hạng cao cấp do các nước chư hầu mỗi năm vẫn cống nạp. Nàng e lệ nhún xuống '' Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!''
'' Miễn lễ!'' Triệu Khuông Dẫn khẽ xoa trán, hôm nay trên triều thật lắm việc phải xử lí, hại hắn tâm trí không có lúc nào được nghỉ ngơi, bãi triều xong lại phải đến nơi này theo đúng ý thái hậu, thành ra gương mặt hắn vốn dĩ đã lạnh nhạt, bây giờ lại thêm một phần băng lãnh khiến A Đề Mi Hương tim đập mạnh, trong lòng có chút run sợ.
A Đề Mi Hương khẽ tạ hắn, rồi bước đến cạnh nam nhân, bàn tay vừa đưa ra '' Hoàng thượng, để thần thiếp...''
Triệu Khuông Dẫn lùi người lại một bước, rồi như thế bước qua nàng '' Hôm nay trẫm mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, sương phòng bên trong trẫm sẽ dùng, hoàng hậu hãy dùng sương phòng khác. Tiểu Phúc Tử, vào đây!''
Tiểu Phúc Tử trong lòng thở phào một cái, ách, sao hắn lại thở phào, lại có chút vui vui nữa chứ, ôi trời, bậc bề tôi có ai như hắn không. Tiểu Phúc Tử lướt qua trước mặt A Đề Mi Hương đang còn hóa đá, khẽ cúi xuống rồi chạy nhanh theo hoàng thượng, trong lòng vui như mở cờ.
A Đề Mi Hương thất thần nhìn bóng nam nhân lãnh mạc, tâm chợt thắt lại một cái. Hắn chán ghét nàng đến thế sao? Từ lúc sắc phong nàng làm hoàng hậu đến giờ, hắn còn chưa đụng vào nàng dù chỉ là một sợi tóc. Nhớ lại đêm động phòng hai năm trước, nam nhân cao cao tại thượng chỉ khẽ nói bên tai nàng '' Hoàng hậu, trẫm muốn nhớ lại tất cả, đến lúc đó, trẫm sẽ quyết định xem mình muốn làm gì!''. Đêm tân hôn, tân lang rời đi trong chốc lát, tân nương tức giận đập tung tất cả, nàng tự cười nhạo chính mình, có ai như nàng không, hai năm thành thân, vẫn còn là xử nữ! Vết lạc hồng trên long sàng năm đó, có ai biết chỉ là máu hắn cứa từ bàn tay mình?
Uy Vân thậm thụt bước vào '' Thưa nương nương, đơn dược đã được mang...'' Nàng kinh hoàng nhìn lên, ả lại muốn đánh nàng rồi, Uy Vân nhắm mắt đứng yên, chờ đợi cơn đau khủng khiếp sắp ập tới. Thế nhưng, một giây, hai giây sau, nàng khẽ mở mắt ra.
'' Nô tì bái kiến hoàng thượng!'' Uy Vân vội vàng quỳ xuống, hai má chợt đỏ ửng lên.
'' Hoàng hậu, nàng vẫn thường đối xử với cung nữ như thế này sao ?'' Ánh mắt Triệu Khuông Dẫn rơi xuống bóng dáng Uy Vân đang cúi gằm mặt rưng rưng ở kia rồi lại nhìn lên bàn tay mình đang nắm chặt cổ tay hoàng hậu. Hắn lạnh nhạt buông tay, A Đề Mi Hương hốt hoảng cúi xuống
'' Thưa hoàng thượng, thần thiếp không có, thần thiếp chỉ là đang dạy bảo cung nữ chút phép tắc thôi ạ !'' A Đề Mi Hương cố trấn an cơn sợ hãi đang từ từ dâng lên, không sao, nàng vẫn rất hiền dịu nết na, chí ít là trước mặt hắn, bao năm nay nàng vẫn làm tròn bổn phận là một người vợ hiền luôn đứng sau hắn, không thể vì chút chuyện này mà làm mất hình tượng nàng cố gắng xây dựng bao lâu, ánh mắt A Đề Mi Hương khẽ liếc qua Uy Vân đang run rẩy đằng kia.
Uy Vân không phải là không biết điều, nàng khẽ dập đầu '' thưa hoàng thượng, nương nương chỉ là đang dạy bảo nô tì vì nô tì đã vi phạm một số cung quy thôi ạ, xin người đừng bận tâm!''
Triệu Khuông Dẫn nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đằng kia, trong lòng dâng lên cảm giác hiếu kì, tại sao tình huống này lại quen thuộc như vậy, cũng tư thế này, chỉ có điều, mọi chuyện xảy ra như thế nào thì hắn ngàn vạn lần không nhớ ra được '' Ngươi trông rất quen, nói cho trẫm biết tên của ngươi.''
Uy Vân trong lòng cực kì nhộn nhạo,nàng hai má đỏ ửng lên, đúng mà, hắn là người nàng thầm yêu bao lâu nay, tại sao lại không hồi hộp được cơ chứ. Khoảnh khắc gặp gỡ ở điện Đông Cung hai năm trước đã khiến nàng đặt hắn vào trong tâm mất rồi, chỉ là hoàng hậu nếu biết chuyện nàng đem lòng yêu hoàng thượng, nhất định ả sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Uy Vân lấy ra bộ dạng sợ hãi nhất trả lời hắn
'' Thưa hoàng thượng, tiểu nữ họ Uy tên Uy Vân ạ!''
Trả lời xong, Uy Vân sống lưng thoáng lạnh, nàng biết mà, A Đề Mi Hương nhất định sẽ không tha cho nàng mất.
Triệu Khuông Dẫn như cũ ánh mắt lạnh nhạt, hắn quay người đi '' Cho ngươi lui!'' rồi bước vào trong sương phòng. Tiểu Phúc Tử vội vàng đóng cửa phòng lại, bên ngoài chỉ còn hai người phụ nữ đang thất thần nhìn theo bóng hắn.
'' Hoàng thượng, người không định... nương nương..!'' Tiểu Phúc Tử mặc dù không thích hoàng hậu nương nương, nhưng hắn cũng không thể nhớ nhung Ân nương nương lâu như vậy được nữa. Người ở trên kia chắc chắn cũng muốn hoàng thượng có thể tìm được hạnh phúc mới, sống một cuộc sống đúng nghĩa. Chỉ là người đó không phải là nương nương, nếu nói hắn sẽ vui vẻ chính là tự lừa mình dối người.
'' Ngươi không phải bận tâm, chuyện trước kia nàng đối xử với ngươi trẫm còn chưa bàn tới, việc trẫm ghé đến nơi này đã quá đủ rồi! Không có lệnh của trẫm, bất cứ kẻ nào cũng không được bước chân vào đây!'' Triệu Khuông Dẫn chăm chú đọc binh pháp, một tầng thêm một tầng lạnh nhạt, không chú ý đến cục diện trước mặt.
'' Nô tài đã hiểu, thưa hoàng thượng!'' Tiểu Phúc Tử biết hoàng thượng thương hắn, đúng như lời người ấy nói, nương nương, nếu ngày đó người không chết, hoàng thượng sẽ không sống như thế này, người sẽ không tự giam tâm mình rồi lạnh nhạt với những người xung quanh đến thế, Tiểu Phúc Tử cúi xuống, lén thở dài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ân Tiểu Tiễu không kháng cự, nàng cũng không tránh đi, chỉ là đứng im lặng, khẽ vòng tay vỗ nhẹ lưng hắn '' Thân huynh này, huynh là bằng hữu tốt nhất của ta, ngày trước là thế, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng không thay đổi. Huynh là người tốt, rồi nhất định huynh sẽ tìm được người phù hợp với huynh...''
Thân Bất Phàm khẽ gục xuống vai nàng, hắn thua thật rồi '' Chúng ta, không thể nào ư ?''
Ân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mỉm cười '' Tiểu nhi dường như đã được ông trời định sẵn là một hảo tiểu muội của Phàm ca ca rồi, không phải sao?', tay như cũ vẫn vỗ về lưng hắn.
Trong làn gió xuân khẽ thổi, bóng nam nhân to lớn gục đầu vào vai một nữ nhân, cứ thế, khung cảnh có chút buồn bã, day dứt tâm can. A Dẫn, ta làm đúng rồi phải không, ta không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mình mà làm kẻ không liên lụy phải khổ tâm. Thân huynh là người tốt, rồi sẽ có người con gái tốt hơn ta đến bên huynh ấy. Kiếp này hay kiếp sau nữa, tình yêu của ta cũng chỉ dành cho một người duy nhất, không có đổi thay!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Hoàng thượng, không hay rồi, nương nương bị ngất xỉu!'' Tiếng nữ nhân từ ngoài cửa sương phòng truyền đến. Triệu Khuông Dẫn ánh mắt khẽ lướt qua Tiểu Phúc Tử đang đứng chết trân đằng kìa, hắn gật đầu, Tiểu Phúc Tử vội vàng mở cửa.
Uy Vân chạy vào, quỳ xuống '' Thưa hoàng thượng, nương nương đang tắm bỗng nhiên lại ngất xỉu, chúng nô tì không biết phải làm như thế nào nữa...''
Làm ơn, chàng đừng tin, chàng đừng tin có được không? Uy Vân nghẹn ngào diễn tròn vai, nếu không phải ả đàn bà kìa muốn bẫy hoàng thượng, nàng ngàn vạn lần không muốn gạt hắn.
'' Cho truyền ngự y!''
Triệu Khuông Dẫn đặt binh pháp xuống bàn, đứng dậy, tiêu sái bước qua cửa sương phòng, hắn không phải là người lãnh cảm, đương nhiên hắn biết hoàng hậu nhất định sẽ bày trò, không ngờ chiêu thức ngu ngốc này nàng cũng có thể nghĩ ra. Nửa đêm nửa hôm, tại sao lại tắm, mà tắm lại có thể ngất xỉu được? Nếu nàng ngất xỉu, cung nữ của Lan Phát điện thiếu sao? . Triệu Khuông Dẫn bước vào cửa phòng kia, hắn đóng cửa, lạnh nhạt tiến lên .
Nữ nhân mắt nhắm hờ đầu gục vào thùng tắm, trên người chỉ khoác tấm y phục mỏng manh, vì ướt mà dính sát vào cơ thể, để lộ ra những đường cong quyến rũ nam nhân. Triệu Khuông Dẫn chán nản đưa mắt về chỗ khác, hắn từ từ tiến đến bên cửa sổ.
'' Hoàng hậu, nàng không thể chờ trẫm một thời gian nữa sao?'' Đây là người hắn từng yêu ư? Hắn trong lòng nảy ra hàng loạt câu hỏi hỏi không có lời đáp.
A Đề Mi Hương biết nam nhân của nàng vốn rất thông minh,màn này đâu qua mắt được hắn, chỉ là nàng muốn thử xem đối với hắn, tính mạng nàng có hề quan trọng hay không? A Đề Mi Hương từ từ mở mắt
'' Hoàng thượng, người chưa từng coi thần thiếp là nương tử của người.'' Nàng bước ra, từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Triệu Khuông Dẫn quay lại, lấy long bào khoác lên người nàng, hắn ánh mắt như cũ phẳng lặng, tựa mặt hồ không gợn sóng '' Khuya rồi, nàng nghỉ sớm đi!'' Hắn quay người, bước đi.
Sau lưng truyền tới vòng tay chặt chẽ, Triệu Khuông Dẫn đứng lại, A Đề Mi Hương hai tay ôm chặt eo hắn, thổn thức '' Hoàng thượng, người không thể vì thần thiếp, mà ở lại đây một đêm sao?''.
'' Buông tay!'' Đáy mắt Triệu Khuông Dẫn lộ ra tia chán ghét, hắn lạnh nhạt lên tiếng, nàng vẫn như cũ không buông tay, âm thanh sụt sùi sau lưng hắn một tầng lại thêm một tầng nức nở.
Hắn đột ngột quay lại, nhanh chóng áp đảo nữ nhân lên giường lớn. A Đề Mi Hương ngạc nhiên nhìn dung mạo nam nhân đẹp đẽ đang gần kề, hai tay hắn chống trên giường, bao gọn nàng.
'' Hoàng hậu, thứ nàng cần là chuyện này phải không? Được, trẫm thỏa mãn nàng!''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.