Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 120: Bụng làm dạ chịu
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Thương hành vốn là chuyện vốn phải chịu sự khinh bỉ từ
người khác.
Mà nữ tử làm thương hành lại là thế gian hiến thấy.
Thời buổi này, nữ tử nào chả nghĩ phải gả cho một nam tử làm quan?
Đương nhiên, hắn cũng không phải nói Tiểu Tiểu không phải là một nữ tử.
Chính là nữ tử một mình đi ra thương hành, nếu không phải trong nhà có vấn đề, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài làm như vậy.
Nói khó nghe một chút.
Là tựa như nữ tử thanh lâu.
Nếu không phải thiếu tiền, có ai nguyện ý đưa ra môi hồng cho vạn người thưởng, một đôi cánh tay ngọc cho vạn người gối đầu đâu?
Ai, có lẽ là gia thế nhà Tiểu Tiểu cô nương khá là thảm đạm đi.
Trong lòng Vân Thư nghĩ như vậy.
Đối với Tô Tiểu Tiểu lại nhiều vài phần thương tiếc.
Ai ai ai.
Thế gian này nữ tử đáng thương thật nhiều nha.
Đương nhiên, Tô Tiểu Tiểu là không có khả năng sẽ biết Vân Thư nghĩ như vậy.
Nếu nàng biết, khẳng định sẽ ôm bụng cười cười to.
Vân Thư này thoạt nhìn trông khá bình thường, không hiểu sao lại có thể có những suy nghĩ kì lạ như vậy.
Nàng làm sao lại có thể là một nữ nhân có thân thế thảm đạm như vậy?
Bên này Vân Thư miên man suy nghĩ, bên kia Tô Tiểu Tiểu lại là đang vắt hết óc nghĩ phải trả lời như thế nào.
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Vân Thư chân tướng là nàng xuyên qua.
Cũng sẽ không nói cho Vân Thư nàng là hoàng hậu từ trong cung đi ra.
Lại càng không nói cho Vân Thư, nàng là nữ nhi Đoan Mộc gia.
Nàng chỉ biết nói: “Vân Thư, người nhà của ta đã muốn không ở nơi này.”
Lời này, không cùng người nghe tự nhiên không có cùng ý tưởng.
Nàng nay chính là Tô Tiểu Tiểu, mà không phải Đoan Mộc Lang Hoàn.
Cha mẹ của Đoan Mộc Lang Hoàn cố nhiên tồn tại, nhưng chính là cha mẹ Đoan Mộc Lang Hoàn, mà không phải cha mẹ Tô Tiểu Tiểu nàng.
Cha mẹ Tô Tiểu Tiểu nàng ở xa trong tương lai thế kỉ hai mươi mốt nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa.
Mà không phải tại đây Trường Nhạc vương triều này.
Vân Thư vừa nghe, trong lòng thương tiếc càng sâu.
Quả thực thảm đạm.
Nguyên lai người nhà cũng không còn.
Trách không được một mình một người đi ra thương hành.
Mệnh khổ nha mệnh khổ.
Nghĩ như vậy, Vân Thư quyết định.
Một thiếu nữ tử như vậy.
Vân Thư hắn nhất định phải hảo hảo bảo hộ!
Bụng làm dạ chịu!
“Tiểu Tiểu, ngươi yên tâm.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
“Yên tâm cái gì?”
Vân Thư ánh mắt trở nên thực anh hùng.
Hắn chính là thương hại nhìn Tô Tiểu Tiểu.
“Ngươi yên tâm là được rồi.”
Mà nữ tử làm thương hành lại là thế gian hiến thấy.
Thời buổi này, nữ tử nào chả nghĩ phải gả cho một nam tử làm quan?
Đương nhiên, hắn cũng không phải nói Tiểu Tiểu không phải là một nữ tử.
Chính là nữ tử một mình đi ra thương hành, nếu không phải trong nhà có vấn đề, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài làm như vậy.
Nói khó nghe một chút.
Là tựa như nữ tử thanh lâu.
Nếu không phải thiếu tiền, có ai nguyện ý đưa ra môi hồng cho vạn người thưởng, một đôi cánh tay ngọc cho vạn người gối đầu đâu?
Ai, có lẽ là gia thế nhà Tiểu Tiểu cô nương khá là thảm đạm đi.
Trong lòng Vân Thư nghĩ như vậy.
Đối với Tô Tiểu Tiểu lại nhiều vài phần thương tiếc.
Ai ai ai.
Thế gian này nữ tử đáng thương thật nhiều nha.
Đương nhiên, Tô Tiểu Tiểu là không có khả năng sẽ biết Vân Thư nghĩ như vậy.
Nếu nàng biết, khẳng định sẽ ôm bụng cười cười to.
Vân Thư này thoạt nhìn trông khá bình thường, không hiểu sao lại có thể có những suy nghĩ kì lạ như vậy.
Nàng làm sao lại có thể là một nữ nhân có thân thế thảm đạm như vậy?
Bên này Vân Thư miên man suy nghĩ, bên kia Tô Tiểu Tiểu lại là đang vắt hết óc nghĩ phải trả lời như thế nào.
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Vân Thư chân tướng là nàng xuyên qua.
Cũng sẽ không nói cho Vân Thư nàng là hoàng hậu từ trong cung đi ra.
Lại càng không nói cho Vân Thư, nàng là nữ nhi Đoan Mộc gia.
Nàng chỉ biết nói: “Vân Thư, người nhà của ta đã muốn không ở nơi này.”
Lời này, không cùng người nghe tự nhiên không có cùng ý tưởng.
Nàng nay chính là Tô Tiểu Tiểu, mà không phải Đoan Mộc Lang Hoàn.
Cha mẹ của Đoan Mộc Lang Hoàn cố nhiên tồn tại, nhưng chính là cha mẹ Đoan Mộc Lang Hoàn, mà không phải cha mẹ Tô Tiểu Tiểu nàng.
Cha mẹ Tô Tiểu Tiểu nàng ở xa trong tương lai thế kỉ hai mươi mốt nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa.
Mà không phải tại đây Trường Nhạc vương triều này.
Vân Thư vừa nghe, trong lòng thương tiếc càng sâu.
Quả thực thảm đạm.
Nguyên lai người nhà cũng không còn.
Trách không được một mình một người đi ra thương hành.
Mệnh khổ nha mệnh khổ.
Nghĩ như vậy, Vân Thư quyết định.
Một thiếu nữ tử như vậy.
Vân Thư hắn nhất định phải hảo hảo bảo hộ!
Bụng làm dạ chịu!
“Tiểu Tiểu, ngươi yên tâm.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
“Yên tâm cái gì?”
Vân Thư ánh mắt trở nên thực anh hùng.
Hắn chính là thương hại nhìn Tô Tiểu Tiểu.
“Ngươi yên tâm là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.