Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 148: Cẩu
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Sau đó nhân cơ hội được người đưa đi ra ngoài…
Nôn…
Còn không có thực hành, Tô Tiểu Tiểu đã nghĩ muốn ói ra…
Không nên không nên.
Phương pháp này quá …
Đánh chết nàng cũng không làm.
Lại nói, nàng là phải đi ước hội nha
Từ trong một thùng phân đi ra, còn không thối đã chết?!
Đến lúc đó, nàng còn không có thối chết, A Bạch cũng sẽ không chịu nổi.
Cho nên, thùng phân cài gì, đều giống nhau pia điệu. (vịt: cái này chắc mọi người đều hiểu là vứt ra, ném ra đúng không? Nhưng mà dùng mấy từ này ta thấy không nói rõ được sự hay ho nên để nguyên bản cv)
Ngô.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ.
Tô Tiểu Tiểu lại tiếp tục suy nghĩ.
Đầu đều nhanh muốn vỡ nát mà Tô Tiểu Tiểu chính là vẫn nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
Ngay tại lúc đó …
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên thấy cách đó không xa có một thái giám cùng một người cung nữ sắc mặt trống rỗng đi tới, cảnh tượng vội vã.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng trốn qua bên kia, tránh cho bị bọn họ phát hiện
Lúc này, tiếng mấy người thái giám nói chuyện với nhau gần đấy truyền tới.
“Ai, A Tuyết, ngươi là đang làm cái gì vậy? Thế nhưng ngay cả con chó mà Lệ phi nương nương mang tiến cung đều để mất không thấy.”
“Ai ai, Văn Công Công, ngươi cũng biết rồi mà. Ta là rất sợ chó nha”
“Có thể hầu hạ nương nương chính là phúc phận ba đời của nhà ngươi, nương nương thích chó, ngươi phải thích chó”
“Văn công công, nhưng con chó kia rất kinh khủng nha”.
“Kinh khủng hay không kinh khủng không phải là vấn đề, hiện tại vấn đề chính là muốn tìm về con chó kia. Nếu như không tìm được về, cái mạng nhỏ của ta với ngươi đều mất, đến lúc đó đừng nói sợ chó, ngươi có muốn sợ cũng sợ không nổi nữa.”
“A a a, kia công công, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ta cũng chưa thấy qua con chó đó. Ngươi nói cho ta nghe một chút coi nó như thế nào?”
“Thật lớn nha. Cao so với ta không sai biệt lắm, màu nâu nha, thật là khủng khiếp đâu. Không hiểu Lệ phi nương nương làm sao lại thích thứ kinh khủng như vậy.”
“Đừng nói nữa, nhanh đi tìm đi…”
…
…
Cung nữ tên là A Tuyết cùng thái giám tên là Văn công cũng không có phát hiện ra Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng nhớ tới chuyện mà cung nữ và thái giám kia vừa nói.
Bọn họ nói con chó màu nâu, cao như cô cung nữ kia của Lệ Phi không thấy.
Vừa mới liếc mắt nhìn cái kia cung nữ.
Cung nữ này tuổi còn nhỏ, vóc người cũng dị thường nhỏ nhắn xinh xắn, khó trách sẽ sợ con chó to như vậy.
Nôn…
Còn không có thực hành, Tô Tiểu Tiểu đã nghĩ muốn ói ra…
Không nên không nên.
Phương pháp này quá …
Đánh chết nàng cũng không làm.
Lại nói, nàng là phải đi ước hội nha
Từ trong một thùng phân đi ra, còn không thối đã chết?!
Đến lúc đó, nàng còn không có thối chết, A Bạch cũng sẽ không chịu nổi.
Cho nên, thùng phân cài gì, đều giống nhau pia điệu. (vịt: cái này chắc mọi người đều hiểu là vứt ra, ném ra đúng không? Nhưng mà dùng mấy từ này ta thấy không nói rõ được sự hay ho nên để nguyên bản cv)
Ngô.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ.
Tô Tiểu Tiểu lại tiếp tục suy nghĩ.
Đầu đều nhanh muốn vỡ nát mà Tô Tiểu Tiểu chính là vẫn nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
Ngay tại lúc đó …
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên thấy cách đó không xa có một thái giám cùng một người cung nữ sắc mặt trống rỗng đi tới, cảnh tượng vội vã.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng trốn qua bên kia, tránh cho bị bọn họ phát hiện
Lúc này, tiếng mấy người thái giám nói chuyện với nhau gần đấy truyền tới.
“Ai, A Tuyết, ngươi là đang làm cái gì vậy? Thế nhưng ngay cả con chó mà Lệ phi nương nương mang tiến cung đều để mất không thấy.”
“Ai ai, Văn Công Công, ngươi cũng biết rồi mà. Ta là rất sợ chó nha”
“Có thể hầu hạ nương nương chính là phúc phận ba đời của nhà ngươi, nương nương thích chó, ngươi phải thích chó”
“Văn công công, nhưng con chó kia rất kinh khủng nha”.
“Kinh khủng hay không kinh khủng không phải là vấn đề, hiện tại vấn đề chính là muốn tìm về con chó kia. Nếu như không tìm được về, cái mạng nhỏ của ta với ngươi đều mất, đến lúc đó đừng nói sợ chó, ngươi có muốn sợ cũng sợ không nổi nữa.”
“A a a, kia công công, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ta cũng chưa thấy qua con chó đó. Ngươi nói cho ta nghe một chút coi nó như thế nào?”
“Thật lớn nha. Cao so với ta không sai biệt lắm, màu nâu nha, thật là khủng khiếp đâu. Không hiểu Lệ phi nương nương làm sao lại thích thứ kinh khủng như vậy.”
“Đừng nói nữa, nhanh đi tìm đi…”
…
…
Cung nữ tên là A Tuyết cùng thái giám tên là Văn công cũng không có phát hiện ra Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng nhớ tới chuyện mà cung nữ và thái giám kia vừa nói.
Bọn họ nói con chó màu nâu, cao như cô cung nữ kia của Lệ Phi không thấy.
Vừa mới liếc mắt nhìn cái kia cung nữ.
Cung nữ này tuổi còn nhỏ, vóc người cũng dị thường nhỏ nhắn xinh xắn, khó trách sẽ sợ con chó to như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.