Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 426: Dũng cảm tiến tới
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Mà làm Tô Tiểu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên chính là, liền
ngay cả xa phu cũng nói như vậy.
“A a a, là Vương phi nha, muốn đem mấy thứ đồ này đưa đến vương phủ sao? Giao cho ta, ta nhất định đem đồ an toàn đưa đến. Gì cơ? Bạc? Ai nha, Vương phi đừng khách khí. Ta sao có thể thu bạc của Vương phi chứ?”
Vì thế …
Tô Tiểu Tiểu liền trợn mắt há mồm (thường chỉ sự kinh ngạc đến đờ đẫn, chết lặng) mà nhìn xa phu (người đánh xe) chở cỗ xe ngựa đầy ngập các đồ vật đi.
Phỉ Nhi cười nói: “Vương phi, người xem, mọi người ở Bình Thành chúng ta thực thích ngươi nha.”
Tô Tiểu Tiểu cười cười, nàng cũng không tiếp nhận nổi nha.
Nàng hiện tại, rốt cục đã hiểu Thượng Quan Mặc vì sao lại có thể kiêng kị Huyền Thanh vương như thế.
Bởi vì Huyền Thanh vương, phu quân của nàng, Thanh, thật sự rất được rất được lòng dân.
Dân chúng trong Bình thành sở dĩ đối tốt với nàng, tất nhiên không phải bởi vì nàng là Vương phi, sợ nàng, cho nên mới có thể tặng đồ vật như vậy đến lấy lòng nàng.
Người bọn họ xem coi chính là người ở phía sau nàng Thanh.
Vương gia của bọn họ.
Chủ nhân trong Bình thành này.
Bởi vì Thanh là người đáng giá để bọn họ kính trọng cùng yêu quý, cho nên nàng mới có thể đồng thời nhận được kính trọng cùng yêu quý cùng hắn.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Tô Tiểu Tiểu, liền càng thêm thích Thanh.
Nàng cảm thấy chính mình lại khai quật thêm được nhiều hơn một tầng mặt khác của Thanh nữa.
Từ sau khi cùng Thanh thành thân, tựa hồ vẫn luôn phát hiện mặt mới của hắn.
Tỷ như, ngẫu nhiên lại trẻ con, ngẫu nhiên lại bá đạo, còn có nhu tình mật ý tựa hồ vĩnh viễn sẽ không suy kiệt kia, cùng ôn hòa so với ánh trăng còn muốn mềm mại hơn trăm triệu lần kia.
Bây giờ còn có kính trọng cùng yêu quý nhận được của dân chúng.
Thật đáng khen ngợi nha, nàng thật sự là gả cho lão công tốt nha.
Thanh nói không sai.
Nàng không thể vẫn mãi quấn quýt mà bị vây hãm trong quá khứ.
Nàng hẳn là dũng cảm tiến tới! ! ! !
Ở trong tương lai mở ra một con đường thênh thang, quang minh mà tốt đẹp.
Tô Tiểu Tiểu ưỡn ngực thẳng lưng, dùng âm thanh tràn ngập hy vọng nói: “Đi, Phỉ Nhi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi.”
Phỉ Nhi mỉm cười đáp lời: “Phải nha, Vương phi.”
Lúc sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Phỉ Nhi tiếp tục dạo chơi bên đông dạo chơi bên tây. . . . . .
Chẳng qua lần đi dạo này, vẫn không mua được cái gì, ngược lại là lại thu được không ít đồ vật.
Tô Tiểu Tiểu rơi vào đường cùng, đành phải kêu Phỉ Nhi trước tiên đem đồ vật ôm trở về.
“A a a, là Vương phi nha, muốn đem mấy thứ đồ này đưa đến vương phủ sao? Giao cho ta, ta nhất định đem đồ an toàn đưa đến. Gì cơ? Bạc? Ai nha, Vương phi đừng khách khí. Ta sao có thể thu bạc của Vương phi chứ?”
Vì thế …
Tô Tiểu Tiểu liền trợn mắt há mồm (thường chỉ sự kinh ngạc đến đờ đẫn, chết lặng) mà nhìn xa phu (người đánh xe) chở cỗ xe ngựa đầy ngập các đồ vật đi.
Phỉ Nhi cười nói: “Vương phi, người xem, mọi người ở Bình Thành chúng ta thực thích ngươi nha.”
Tô Tiểu Tiểu cười cười, nàng cũng không tiếp nhận nổi nha.
Nàng hiện tại, rốt cục đã hiểu Thượng Quan Mặc vì sao lại có thể kiêng kị Huyền Thanh vương như thế.
Bởi vì Huyền Thanh vương, phu quân của nàng, Thanh, thật sự rất được rất được lòng dân.
Dân chúng trong Bình thành sở dĩ đối tốt với nàng, tất nhiên không phải bởi vì nàng là Vương phi, sợ nàng, cho nên mới có thể tặng đồ vật như vậy đến lấy lòng nàng.
Người bọn họ xem coi chính là người ở phía sau nàng Thanh.
Vương gia của bọn họ.
Chủ nhân trong Bình thành này.
Bởi vì Thanh là người đáng giá để bọn họ kính trọng cùng yêu quý, cho nên nàng mới có thể đồng thời nhận được kính trọng cùng yêu quý cùng hắn.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Tô Tiểu Tiểu, liền càng thêm thích Thanh.
Nàng cảm thấy chính mình lại khai quật thêm được nhiều hơn một tầng mặt khác của Thanh nữa.
Từ sau khi cùng Thanh thành thân, tựa hồ vẫn luôn phát hiện mặt mới của hắn.
Tỷ như, ngẫu nhiên lại trẻ con, ngẫu nhiên lại bá đạo, còn có nhu tình mật ý tựa hồ vĩnh viễn sẽ không suy kiệt kia, cùng ôn hòa so với ánh trăng còn muốn mềm mại hơn trăm triệu lần kia.
Bây giờ còn có kính trọng cùng yêu quý nhận được của dân chúng.
Thật đáng khen ngợi nha, nàng thật sự là gả cho lão công tốt nha.
Thanh nói không sai.
Nàng không thể vẫn mãi quấn quýt mà bị vây hãm trong quá khứ.
Nàng hẳn là dũng cảm tiến tới! ! ! !
Ở trong tương lai mở ra một con đường thênh thang, quang minh mà tốt đẹp.
Tô Tiểu Tiểu ưỡn ngực thẳng lưng, dùng âm thanh tràn ngập hy vọng nói: “Đi, Phỉ Nhi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi.”
Phỉ Nhi mỉm cười đáp lời: “Phải nha, Vương phi.”
Lúc sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Phỉ Nhi tiếp tục dạo chơi bên đông dạo chơi bên tây. . . . . .
Chẳng qua lần đi dạo này, vẫn không mua được cái gì, ngược lại là lại thu được không ít đồ vật.
Tô Tiểu Tiểu rơi vào đường cùng, đành phải kêu Phỉ Nhi trước tiên đem đồ vật ôm trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.