Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 244: Lang Hoàn đừng sợ, trẫm đến đây
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Đi ngang cũng chết!
Đi dọc cũng chết!
Như thế nào cũng chết!
Tô Tiểu Tiểu khóc lên.
Nàng cuộn tròn thành một đoàn, khóc đến thực thương tâm.
“Ta muốn sống sót, ta muốn về nhà, ta muốn ba ba mụ mụ …”
Nàng thật hoài niệm hiện đại.
Nàng thật hoài niệm phụ thân mẫu thân.
Nàng thật hoài niệm gia đình mình ở hiện đại.
Nàng thật hoài niệm Trần Tu Ngôn luôn cùng nàng tranh cãi.
Nàng không muốn chết.
Nàng còn có tuổi thanh xuân.
Nàng còn không có cùng người mình yêu tương thủ tương tri (vịt: đại loại giống như là chấp tử tay cùng tử giai lão thì phải. ta đoán thế a), nàng còn muốn sinh một đại đội oa nhi.
Vì cái gì ông trời sớm như vậy khiến nàng chết! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Nàng không cần chết! ! ! ! ! ! ! !
Nàng không cần chết!
Tô Tiểu Tiểu thử cố gắng đứng lên.
Chính là mới vừa giật giật thân mình, khói đặc liền càng ngày càng nhiều.
Tô Tiểu Tiểu cảm giác lửa nóng rực.
Nhiệt độ kia, tựa hồ như đang nướng thân thể của nàng.
Lửa cháy, phô thiên cái địa. (ùn ùn kéo đến. Nhưng ta thấy để hán việt hay hơn)
Khói đặc, cũng là phô thiên cái địa.
Tô Tiểu Tiểu tuyệt vọng cũng là phô thiên cái địa.
Ngay tại lúc Tô Tiểu Tiểu gần như ngất đi thì Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nghe được một âm thanh kêu gọi mỏng manh.
“Lang Hoàn!”
Một tiếng này tuy rằng rất nhỏ, nhưng là Tô Tiểu Tiểu cũng nghe được thập phần rõ ràng.
Nàng nhất thời vui vẻ.
Sau đó, bất kể là ai, chỉ cần là tới cứu nàng, đều là ân nhân cứu mạng của nàng.
Nàng nhịn cảm giác muốn sặc vì khói đặc, cố gắng hét lên, đáng tiếc phát ra cũng chỉ là thanh âm yếu ớt.
Nàng hô nói: “Ta ở trong này.”
Thượng Quan Mặc vui vẻ, hắn cũng không chú ý cái gì, cứ như vậy trực tiếp tiến vào.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Thượng Quan Mặc liều lĩnh vượt qua đám lửa đến bên cạnh mình thì bỗng nhiên thực cảm động.
Trong lòng của nàng tựa hồ có cái gì ở chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của nàng có chút ướt át.
Lúc này, Thượng Quan Mặc đã muốn vọt tới bên người Tô Tiểu Tiểu.
Đầy trời ánh lửa, Thượng Quan Mặc chứng kiến Tô Tiểu Tiểu hai mắt hàm chứa nước mắt, có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên trở nên nhũn ra.
Hắn khom người, bế Tô Tiểu Tiểu đang cuộn tròn ở trong góc lên.
Hắn ôn nhu dỗ dành nàng: “Lang Hoàn đừng sợ, trẫm đến đây.”
Tô Tiểu Tiểu hút hút cái mũi.
Nàng nhẹ nhàng mà nói: “Ân.”
Đi dọc cũng chết!
Như thế nào cũng chết!
Tô Tiểu Tiểu khóc lên.
Nàng cuộn tròn thành một đoàn, khóc đến thực thương tâm.
“Ta muốn sống sót, ta muốn về nhà, ta muốn ba ba mụ mụ …”
Nàng thật hoài niệm hiện đại.
Nàng thật hoài niệm phụ thân mẫu thân.
Nàng thật hoài niệm gia đình mình ở hiện đại.
Nàng thật hoài niệm Trần Tu Ngôn luôn cùng nàng tranh cãi.
Nàng không muốn chết.
Nàng còn có tuổi thanh xuân.
Nàng còn không có cùng người mình yêu tương thủ tương tri (vịt: đại loại giống như là chấp tử tay cùng tử giai lão thì phải. ta đoán thế a), nàng còn muốn sinh một đại đội oa nhi.
Vì cái gì ông trời sớm như vậy khiến nàng chết! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Nàng không cần chết! ! ! ! ! ! ! !
Nàng không cần chết!
Tô Tiểu Tiểu thử cố gắng đứng lên.
Chính là mới vừa giật giật thân mình, khói đặc liền càng ngày càng nhiều.
Tô Tiểu Tiểu cảm giác lửa nóng rực.
Nhiệt độ kia, tựa hồ như đang nướng thân thể của nàng.
Lửa cháy, phô thiên cái địa. (ùn ùn kéo đến. Nhưng ta thấy để hán việt hay hơn)
Khói đặc, cũng là phô thiên cái địa.
Tô Tiểu Tiểu tuyệt vọng cũng là phô thiên cái địa.
Ngay tại lúc Tô Tiểu Tiểu gần như ngất đi thì Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nghe được một âm thanh kêu gọi mỏng manh.
“Lang Hoàn!”
Một tiếng này tuy rằng rất nhỏ, nhưng là Tô Tiểu Tiểu cũng nghe được thập phần rõ ràng.
Nàng nhất thời vui vẻ.
Sau đó, bất kể là ai, chỉ cần là tới cứu nàng, đều là ân nhân cứu mạng của nàng.
Nàng nhịn cảm giác muốn sặc vì khói đặc, cố gắng hét lên, đáng tiếc phát ra cũng chỉ là thanh âm yếu ớt.
Nàng hô nói: “Ta ở trong này.”
Thượng Quan Mặc vui vẻ, hắn cũng không chú ý cái gì, cứ như vậy trực tiếp tiến vào.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Thượng Quan Mặc liều lĩnh vượt qua đám lửa đến bên cạnh mình thì bỗng nhiên thực cảm động.
Trong lòng của nàng tựa hồ có cái gì ở chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của nàng có chút ướt át.
Lúc này, Thượng Quan Mặc đã muốn vọt tới bên người Tô Tiểu Tiểu.
Đầy trời ánh lửa, Thượng Quan Mặc chứng kiến Tô Tiểu Tiểu hai mắt hàm chứa nước mắt, có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên trở nên nhũn ra.
Hắn khom người, bế Tô Tiểu Tiểu đang cuộn tròn ở trong góc lên.
Hắn ôn nhu dỗ dành nàng: “Lang Hoàn đừng sợ, trẫm đến đây.”
Tô Tiểu Tiểu hút hút cái mũi.
Nàng nhẹ nhàng mà nói: “Ân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.