Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 297: Ta vô cùng may mắn mới có thể gặp ngươi
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Thượng Quan Thanh trầm mặc.
Ngay tại lúc Tô Tiểu Tiểu gần như tuyệt vọng thì hắn mới ôm lấy Tô Tiểu Tiểu.
Cái ôm này, thập phần ôn nhu, giống như người trong lòng là trân bảo quý giá nhất thế gian.
“Cảm tạ ông trời, ta vô cùng may mắn có thể cùng ngươi gặp nhau.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
“A?”
Thượng Quan Thanh gắt gao ôm lấy nàng.
“Tiểu Tiểu, ngươi sẽ đột nhiên biến mất sao?”
Tô Tiểu Tiểu mấp máy môi, sau đó mới lên tiếng: “Hẳn là … Không biết. Ta ở trong này ngây người đã hơn một năm, sống khá là tốt, thân thể này cũng không có gì dị thường.”
Thượng Quan Thanh mới hơi chút buông lỏng tâm.
Hôm nay là tháng giêng, lại là ban đêm, thời tiết dĩ nhiên là lạnh.
Nhưng là giờ này khắc này trong lòng Tô Tiểu Tiểu cũng vô cùng ấm áp.
Thanh nói hắn vô cùng may mắn.
Kỳ thật, nàng mới là vô cùng may mắn, có thể gặp được một người giống như Thanh vậy.
Hắn biết nàng là xuyên qua mà tới, biết thân thể của nàng là Đoan Mộc Lang Hoàn …
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải hoài nghi nàng, cũng không phải chán ghét nàng, mà là lo lắng nàng có thể hay không biến mất.
Nếu Thanh không thương nàng, kia như thế nào lại có thể vì nàng suy nghĩ như thế?
Tô Tiểu Tiểu nàng vô cùng may mắn, có thể gặp được một người nam nhân hoàn mỹ như thế?
Có lẽ chuyện này rất nhỏ rất nhỏ, nhưng là Tô Tiểu Tiểu lại bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Cảm động đến muốn đem mình hiến cho người nam nhân trước mắt này.
Tô Tiểu Tiểu kiễng đầu ngón chân, nàng hôn vành tai Thượng Quan Thanh.
Không biết là ai đã nói qua, vành tai là bộ phận mà khi người yêu thân mật có thể … biểu đạt tâm ý tốt nhất.
Nàng muốn đem tâm ý của mình qua phương thức như thế truyền cho Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh run rẩy, tay hắn bỗng nhiên nhéo nhéo eo Tô Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, đừng bướng bỉnh.”
Lời nói này rất là ái muội.
Tô Tiểu Tiểu cười trộm một tiếng, mới vừa giật giật, lúc này đã xảy ra một chuyện cực kì bi kịch.
Đó chính là …
Cổ Tô Tiểu Tiểu vừa quay.
Tô Tiểu Tiểu liền khóc không ra nước mắt.
Vừa mới kịch liệt như vậy không có xoay đến, hiện giờ bất quá là nhẹ nhàng mà giật giật, sau đó Tô Tiểu Tiểu chợt nghe đến một tiếng”Rắc rắc”, ngay sau đó, là một trận đau đớn truyền đến.
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu thời biến bạch.
Nàng bị đè …
Nàng lại bị châu ngọc đầy đầu đè đến sái cổ …
Ngay tại lúc Tô Tiểu Tiểu gần như tuyệt vọng thì hắn mới ôm lấy Tô Tiểu Tiểu.
Cái ôm này, thập phần ôn nhu, giống như người trong lòng là trân bảo quý giá nhất thế gian.
“Cảm tạ ông trời, ta vô cùng may mắn có thể cùng ngươi gặp nhau.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
“A?”
Thượng Quan Thanh gắt gao ôm lấy nàng.
“Tiểu Tiểu, ngươi sẽ đột nhiên biến mất sao?”
Tô Tiểu Tiểu mấp máy môi, sau đó mới lên tiếng: “Hẳn là … Không biết. Ta ở trong này ngây người đã hơn một năm, sống khá là tốt, thân thể này cũng không có gì dị thường.”
Thượng Quan Thanh mới hơi chút buông lỏng tâm.
Hôm nay là tháng giêng, lại là ban đêm, thời tiết dĩ nhiên là lạnh.
Nhưng là giờ này khắc này trong lòng Tô Tiểu Tiểu cũng vô cùng ấm áp.
Thanh nói hắn vô cùng may mắn.
Kỳ thật, nàng mới là vô cùng may mắn, có thể gặp được một người giống như Thanh vậy.
Hắn biết nàng là xuyên qua mà tới, biết thân thể của nàng là Đoan Mộc Lang Hoàn …
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải hoài nghi nàng, cũng không phải chán ghét nàng, mà là lo lắng nàng có thể hay không biến mất.
Nếu Thanh không thương nàng, kia như thế nào lại có thể vì nàng suy nghĩ như thế?
Tô Tiểu Tiểu nàng vô cùng may mắn, có thể gặp được một người nam nhân hoàn mỹ như thế?
Có lẽ chuyện này rất nhỏ rất nhỏ, nhưng là Tô Tiểu Tiểu lại bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Cảm động đến muốn đem mình hiến cho người nam nhân trước mắt này.
Tô Tiểu Tiểu kiễng đầu ngón chân, nàng hôn vành tai Thượng Quan Thanh.
Không biết là ai đã nói qua, vành tai là bộ phận mà khi người yêu thân mật có thể … biểu đạt tâm ý tốt nhất.
Nàng muốn đem tâm ý của mình qua phương thức như thế truyền cho Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh run rẩy, tay hắn bỗng nhiên nhéo nhéo eo Tô Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, đừng bướng bỉnh.”
Lời nói này rất là ái muội.
Tô Tiểu Tiểu cười trộm một tiếng, mới vừa giật giật, lúc này đã xảy ra một chuyện cực kì bi kịch.
Đó chính là …
Cổ Tô Tiểu Tiểu vừa quay.
Tô Tiểu Tiểu liền khóc không ra nước mắt.
Vừa mới kịch liệt như vậy không có xoay đến, hiện giờ bất quá là nhẹ nhàng mà giật giật, sau đó Tô Tiểu Tiểu chợt nghe đến một tiếng”Rắc rắc”, ngay sau đó, là một trận đau đớn truyền đến.
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu thời biến bạch.
Nàng bị đè …
Nàng lại bị châu ngọc đầy đầu đè đến sái cổ …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.