Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 343: Trộm hôn Thượng Quan thanh một ngụm
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Thượng Quan Thanh cũng là mỉm cười.
Thần tình đều là ý cười nhu hòa.
Ngay lúc đó ánh mặt trời thập phần dịu dàng, chiếu xuống bao trùm cả hai người, hình ảnh cực kỳ hạnh phúc.
Cách đó không xa A Nô nhìn thấy một cảnh như họa này thì không khỏi cảm động đến hai mắt lưng tròng.
Vương gia của bọn họ rốt cục cũng có ngày hôm nay.
Rốt cục cũng có thể cùng một nữ tử nói cười yến yến…
Mặc dù nói thân phận của nữ tử này có chút không hay, bất quá không sao!
Cứ tiếp tục không hay đi, chỉ cần là Vương gia của bọn họ muốn, bọn hắn đều không hề cố kỵ cướp đoạt lại đây! ! !
Hiện tại trông xem.
Vương gia của bọn họ thực hạnh phúc nha.
Chậc chậc, thật là một lựa chọn sáng suốt.
Thượng Quan Thanh cùng Tô Tiểu Tiểu hàn huyên một hồi lâu sau, Thượng Quan Thanh bỗng nhiên nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu, thần sắc có chút ngưng trọng.
Tô Tiểu Tiểu khó hiểu, tra hỏi một hồi, mới biết Thanh lo lắng trong lòng nàng có Thượng Quan Mặc tồn tại.
Tô Tiểu Tiểu lúc ấy liền cười ha ha.
Nàng tiến sát vào Thượng Quan Thanh, hôn hít hai má hắn.
“Đứa ngốc, ta chỉ thích một mình ngươi. Thượng Quan Mặc xây lăng mộ thực xa hoa vậy thì sao? Hắn vì Hoàng hậu mà hao tâm tổn ý bao nhiêu thì tính sao? Đây cũng chỉ là chuyện của Đoan Mộc Lang Hoàn nha. Thanh, ta chỉ là Tô Tiểu Tiểu mà thôi. Cái gì cũng không bì nổi ngươi đối với ta thật là tốt.”
Thượng Quan Thanh lúc này thần sắc mới trì hoãn lại, tiện đà lại ôn hòa mỉm cười.
Thấy vậy, tâm tư Tô Tiểu Tiểu mới hòa hoãn lại.
Nàng nhìn phía Thượng Quan Thanh, thừa dịp những người chung quanh đều đang tập trung tinh thần nghe trà lâu tiên sinh kể chuyện thì nàng lấy tốc độ cùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai trộm hôn Thượng Quan Thanh một cái.
Mà lần này không phải hai má, cũng không phải là trán, không phải mũi…
Mà là miệng.
Nàng bẹp một tiếng… (thỏ: sặc. Hun cái bẹp)
Thượng Quan Thanh có chút bất ngờ, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.
Hắn nhẹ giọng nói: “Sớm biết như thế, lúc vào ta nên kêu tiểu nhị xếp cho chúng ta một gian sương phòng.”
Tô Tiểu Tiểu che miệng cười, “Hiện tại vẫn có thể.”
Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Tiểu liền lập tức gọi tiểu nhị.
“Tiểu nhị nha, cho chúng ta đổi một cái sương phòng.”
Tiểu nhị sau khi nghe thấy Tô Tiểu Tiểu nói, lập tức ái muội mà cười cười.
Thần tình đều là ý cười nhu hòa.
Ngay lúc đó ánh mặt trời thập phần dịu dàng, chiếu xuống bao trùm cả hai người, hình ảnh cực kỳ hạnh phúc.
Cách đó không xa A Nô nhìn thấy một cảnh như họa này thì không khỏi cảm động đến hai mắt lưng tròng.
Vương gia của bọn họ rốt cục cũng có ngày hôm nay.
Rốt cục cũng có thể cùng một nữ tử nói cười yến yến…
Mặc dù nói thân phận của nữ tử này có chút không hay, bất quá không sao!
Cứ tiếp tục không hay đi, chỉ cần là Vương gia của bọn họ muốn, bọn hắn đều không hề cố kỵ cướp đoạt lại đây! ! !
Hiện tại trông xem.
Vương gia của bọn họ thực hạnh phúc nha.
Chậc chậc, thật là một lựa chọn sáng suốt.
Thượng Quan Thanh cùng Tô Tiểu Tiểu hàn huyên một hồi lâu sau, Thượng Quan Thanh bỗng nhiên nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu, thần sắc có chút ngưng trọng.
Tô Tiểu Tiểu khó hiểu, tra hỏi một hồi, mới biết Thanh lo lắng trong lòng nàng có Thượng Quan Mặc tồn tại.
Tô Tiểu Tiểu lúc ấy liền cười ha ha.
Nàng tiến sát vào Thượng Quan Thanh, hôn hít hai má hắn.
“Đứa ngốc, ta chỉ thích một mình ngươi. Thượng Quan Mặc xây lăng mộ thực xa hoa vậy thì sao? Hắn vì Hoàng hậu mà hao tâm tổn ý bao nhiêu thì tính sao? Đây cũng chỉ là chuyện của Đoan Mộc Lang Hoàn nha. Thanh, ta chỉ là Tô Tiểu Tiểu mà thôi. Cái gì cũng không bì nổi ngươi đối với ta thật là tốt.”
Thượng Quan Thanh lúc này thần sắc mới trì hoãn lại, tiện đà lại ôn hòa mỉm cười.
Thấy vậy, tâm tư Tô Tiểu Tiểu mới hòa hoãn lại.
Nàng nhìn phía Thượng Quan Thanh, thừa dịp những người chung quanh đều đang tập trung tinh thần nghe trà lâu tiên sinh kể chuyện thì nàng lấy tốc độ cùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai trộm hôn Thượng Quan Thanh một cái.
Mà lần này không phải hai má, cũng không phải là trán, không phải mũi…
Mà là miệng.
Nàng bẹp một tiếng… (thỏ: sặc. Hun cái bẹp)
Thượng Quan Thanh có chút bất ngờ, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.
Hắn nhẹ giọng nói: “Sớm biết như thế, lúc vào ta nên kêu tiểu nhị xếp cho chúng ta một gian sương phòng.”
Tô Tiểu Tiểu che miệng cười, “Hiện tại vẫn có thể.”
Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Tiểu liền lập tức gọi tiểu nhị.
“Tiểu nhị nha, cho chúng ta đổi một cái sương phòng.”
Tiểu nhị sau khi nghe thấy Tô Tiểu Tiểu nói, lập tức ái muội mà cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.