Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 434: Tươi cười có chút lãnh đạm
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Khi Tô Tiểu Tiểu trở lại vương phủ, đã rất khuya rồi.
Bởi vì đã tối rồi Tô Tiểu Tiểu liền nhìn không rõ lắm con đường chung quanh, hơn nữa Phỉ Nhi cũng không ở bên nàng, làm cho nàng va va chạm chạm mà lạc đường rất nhiều lần, cuối cùng vẫn may mà gặp được một bác gái tốt bụng, nàng mới an toàn về tới trong vương phủ.
Sau khi vào vương phủ, Tô Tiểu Tiểu đi thẳng về phòng, đem đồ vật Tô Bạch công tử đưa cho nàng liền trải ra.
Ngô, đồ vật loại này nha, có thể cùng phu quân chia xẻ, nhưng mà không thể cho những người khác xem.
Bằng không, còn ra thể thống gì nữa.
Đặc biệt không thể để sư phụ của Thanh nhìn thấy.
Nếu không, khẳng định không biết hắn sẽ lại phát điên cái gì nữa.
Chờ Tô Tiểu Tiểu trải đông cung đồ ra xong, lúc chuẩn bị bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy Thanh đang đứng trước cửa.
Hắn cười với nàng, tươi cười có chút lãnh đạm.
Tô Tiểu Tiểu với Thanh cùng giường mấy ngày, tự nhiên cảm giác được.
Nàng nháy mắt mấy cái, kéo kéo tay của Thượng Quan Thanh lấy lòng.
“Thanh, sao chàng lại đứng ở ngoài cửa vậy? Vào đi.”
Thượng Quan Thanh đạm mạc “Ân” một tiếng.
Sau khi tiến vào, Thượng Quan Thanh cứ nhìn nàng.
Tô Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, “Được rồi, hôm nay là ta không nên, là ta không nên muộn như vậy mới trở về.”
Thượng Quan Thanh trầm thấp nói một câu.
“Ta còn chưa dùng cơm.”
Tô Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó nghiêng thân trước ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Thanh.
Ai.
Tên ngốc này, luôn kiên trì như vậy.
Nàng không trở về sớm như vậy, liền sẽ không chịu ăn cơm trước sao?
Nếu bị đói thì làm sao bây giờ?
Tô Tiểu Tiểu nói: “Thanh, đêm nay lúc ta trở về, đã bị lạc đường, vốn có thể trở về trước lúc cơm chiều a.”
Thượng Quan Thanh “Ân” một tiếng, chỉ có điều âm thanh này vẫn hơi soi xét một chút.
Rất rõ ràng là đang hỏi nàng sau đó thì sao.
Tô Tiểu Tiểu ôm chặt thắt lưng Thượng Quan Thanh.
“Sau đó liền bị lạc đường thôi. Sau lại gặp được một bác gái tốt bụng, ta mới tìm trở về vương phủ được.”
Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu nhớ lại tình huống gặp phải sáng nay.
Nàng cười dài.
“Thanh, thanh danh của chàng thật tốt. Sáng nay ta vừa ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều tặng đồ cho ta. Ai, bây giờ tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết ta là Huyền Thanh Vương phi , về sau muốn làm chuyện xấu gì cũng không được rồi.”
Bởi vì đã tối rồi Tô Tiểu Tiểu liền nhìn không rõ lắm con đường chung quanh, hơn nữa Phỉ Nhi cũng không ở bên nàng, làm cho nàng va va chạm chạm mà lạc đường rất nhiều lần, cuối cùng vẫn may mà gặp được một bác gái tốt bụng, nàng mới an toàn về tới trong vương phủ.
Sau khi vào vương phủ, Tô Tiểu Tiểu đi thẳng về phòng, đem đồ vật Tô Bạch công tử đưa cho nàng liền trải ra.
Ngô, đồ vật loại này nha, có thể cùng phu quân chia xẻ, nhưng mà không thể cho những người khác xem.
Bằng không, còn ra thể thống gì nữa.
Đặc biệt không thể để sư phụ của Thanh nhìn thấy.
Nếu không, khẳng định không biết hắn sẽ lại phát điên cái gì nữa.
Chờ Tô Tiểu Tiểu trải đông cung đồ ra xong, lúc chuẩn bị bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy Thanh đang đứng trước cửa.
Hắn cười với nàng, tươi cười có chút lãnh đạm.
Tô Tiểu Tiểu với Thanh cùng giường mấy ngày, tự nhiên cảm giác được.
Nàng nháy mắt mấy cái, kéo kéo tay của Thượng Quan Thanh lấy lòng.
“Thanh, sao chàng lại đứng ở ngoài cửa vậy? Vào đi.”
Thượng Quan Thanh đạm mạc “Ân” một tiếng.
Sau khi tiến vào, Thượng Quan Thanh cứ nhìn nàng.
Tô Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, “Được rồi, hôm nay là ta không nên, là ta không nên muộn như vậy mới trở về.”
Thượng Quan Thanh trầm thấp nói một câu.
“Ta còn chưa dùng cơm.”
Tô Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó nghiêng thân trước ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Thanh.
Ai.
Tên ngốc này, luôn kiên trì như vậy.
Nàng không trở về sớm như vậy, liền sẽ không chịu ăn cơm trước sao?
Nếu bị đói thì làm sao bây giờ?
Tô Tiểu Tiểu nói: “Thanh, đêm nay lúc ta trở về, đã bị lạc đường, vốn có thể trở về trước lúc cơm chiều a.”
Thượng Quan Thanh “Ân” một tiếng, chỉ có điều âm thanh này vẫn hơi soi xét một chút.
Rất rõ ràng là đang hỏi nàng sau đó thì sao.
Tô Tiểu Tiểu ôm chặt thắt lưng Thượng Quan Thanh.
“Sau đó liền bị lạc đường thôi. Sau lại gặp được một bác gái tốt bụng, ta mới tìm trở về vương phủ được.”
Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu nhớ lại tình huống gặp phải sáng nay.
Nàng cười dài.
“Thanh, thanh danh của chàng thật tốt. Sáng nay ta vừa ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều tặng đồ cho ta. Ai, bây giờ tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết ta là Huyền Thanh Vương phi , về sau muốn làm chuyện xấu gì cũng không được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.