Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 376: Về chuyện ở hiện đại của nàng
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Nàng cũng thôi không ở trên xe ngựa nhìn trái nhìn
phải nữa, im lặng dựa vào Thượng Quan Thanh.
Vừa mới an tĩnh lại, Tô Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng là nàng vẫn là thực thói quen cùng Thanh tả một câu hữu một câu đáp.
“Thanh …”
Nhưng Thượng Quan Thanh thật ra thực tinh thần, một bên tay phải của hắn bị Tô Tiểu Tiểu dựa vào, bên tay trái còn lại đang cầm một quyển sách.
Hắn đang hết sức chuyên chú xem sách trong tay.
Nghe được nương tử hữu khí vô lực kêu hắn, Thượng Quan Thanh cũng không chút để ý trả lời Tô Tiểu Tiểu một tiếng.
“Ân?”
Đối thoại như vậy, bình thường sẽ xuất hiện sau khi hai người một phen triền miên, mồ hôi đầm đìa …
Vì thế, Thượng Quan Thanh cũng biết Tô Tiểu Tiểu mệt mỏi, thanh âm cũng tận lực phóng nhẹ.
Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, hỏi: “Khi nào thì mới có thể đến Bình Thành? Có nhanh không?”
Thượng Quan Thanh một bên đọc sách một bên đáp: “Chúng ta mới vừa lên xe ngựa đâu, không nhanh như vậy, ước chừng cần nửa tháng.”
Tô Tiểu Tiểu bất mãn than thở.
“Chậm như vậy nha … Ai, nếu như mà ở hiện đại, dù xa tới đâu cũng chỉ cần 2 giờ là tới, cho dù là ngồi xe cũng nhanh hơn so với ngồi xe ngựa … Ai, quả nhiên là vấn đề về đường xá … Nếu muốn giàu có thì trước tiên phải sửa đường … Chân lý nha chân lý …”
Thượng Quan Thanh tiếp tục xem sách.
Hắn đối với chuyện Tô Tiểu Tiểu nói khi mệt tới cực điểm không có bao nhiêu hứng thú.
Bất quá hắn biết.
Biết Tô Tiểu Tiểu đang nói về chuyện ở hiện đại của nàng.
“Thanh …”
Tô Tiểu Tiểu lại gọi.
“Ở …” Thượng Quan Thanh tiếp tục không chút để ý đáp.
Đồng thời, sách trong tay cũng nhẹ nhàng mà lật ra một tờ.
“Thanh …”
“Ân?”
“Thanh …”
“Ở.”
“Thanh …”
“Thanh …”
“Thanh …” (vịt: ta mệt với mấy chữ Thanh của chị quá. Ta nghi là tác giả đang cố tình cho đủ chữ thì phải)
Thượng Quan Thanh bất đắc dĩ cười cười, hắn tự tay cầm một chiếc áo choàng ở bên cạnh, trùm lên trên người Tô Tiểu Tiểu.
“Ngủ đi.”
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục vô ý thức kêu: “Thanh …”
Thượng Quan Thanh cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng.
“Ta ở đây, ta luôn luôn ở đây.”
Tô Tiểu Tiểu miệng nói lầm bầm hai tiếng, rồi sau đó quả nhiên chậm rãi tiến nhập mộng đẹp …
Vừa mới an tĩnh lại, Tô Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng là nàng vẫn là thực thói quen cùng Thanh tả một câu hữu một câu đáp.
“Thanh …”
Nhưng Thượng Quan Thanh thật ra thực tinh thần, một bên tay phải của hắn bị Tô Tiểu Tiểu dựa vào, bên tay trái còn lại đang cầm một quyển sách.
Hắn đang hết sức chuyên chú xem sách trong tay.
Nghe được nương tử hữu khí vô lực kêu hắn, Thượng Quan Thanh cũng không chút để ý trả lời Tô Tiểu Tiểu một tiếng.
“Ân?”
Đối thoại như vậy, bình thường sẽ xuất hiện sau khi hai người một phen triền miên, mồ hôi đầm đìa …
Vì thế, Thượng Quan Thanh cũng biết Tô Tiểu Tiểu mệt mỏi, thanh âm cũng tận lực phóng nhẹ.
Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, hỏi: “Khi nào thì mới có thể đến Bình Thành? Có nhanh không?”
Thượng Quan Thanh một bên đọc sách một bên đáp: “Chúng ta mới vừa lên xe ngựa đâu, không nhanh như vậy, ước chừng cần nửa tháng.”
Tô Tiểu Tiểu bất mãn than thở.
“Chậm như vậy nha … Ai, nếu như mà ở hiện đại, dù xa tới đâu cũng chỉ cần 2 giờ là tới, cho dù là ngồi xe cũng nhanh hơn so với ngồi xe ngựa … Ai, quả nhiên là vấn đề về đường xá … Nếu muốn giàu có thì trước tiên phải sửa đường … Chân lý nha chân lý …”
Thượng Quan Thanh tiếp tục xem sách.
Hắn đối với chuyện Tô Tiểu Tiểu nói khi mệt tới cực điểm không có bao nhiêu hứng thú.
Bất quá hắn biết.
Biết Tô Tiểu Tiểu đang nói về chuyện ở hiện đại của nàng.
“Thanh …”
Tô Tiểu Tiểu lại gọi.
“Ở …” Thượng Quan Thanh tiếp tục không chút để ý đáp.
Đồng thời, sách trong tay cũng nhẹ nhàng mà lật ra một tờ.
“Thanh …”
“Ân?”
“Thanh …”
“Ở.”
“Thanh …”
“Thanh …”
“Thanh …” (vịt: ta mệt với mấy chữ Thanh của chị quá. Ta nghi là tác giả đang cố tình cho đủ chữ thì phải)
Thượng Quan Thanh bất đắc dĩ cười cười, hắn tự tay cầm một chiếc áo choàng ở bên cạnh, trùm lên trên người Tô Tiểu Tiểu.
“Ngủ đi.”
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục vô ý thức kêu: “Thanh …”
Thượng Quan Thanh cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng.
“Ta ở đây, ta luôn luôn ở đây.”
Tô Tiểu Tiểu miệng nói lầm bầm hai tiếng, rồi sau đó quả nhiên chậm rãi tiến nhập mộng đẹp …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.