Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 89: Ý trung nhân
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Sắc mặt A Nô thoạt nhìn có chút bất mãn, hắn nói thầm
một tiếng: “Có chút lớn.”
Tô Tiểu Tiểu nghe thấy âm thanh nói thầm này.
“Làm sao mà lớn? Bổn cô nương hai mươi tuổi, vừa lúc là cái hoa quý niên kỉ linh. Như thế nào mà lớn?” (hoa quý niên kỉ là cái gì vịt không biết ta. Vịt đoán nghĩa là độ tuổi vừa tròn đẹp. Nhưng mà diễn đạt như thế thấy không hay nên để nguyên nha)
Trong lòng A Nô cảm thấy một phen bi phẫn.
Vốn là, khó gặp một nữ tử mà nắm tay công tử cũng sẽ không làm công tử phun, hắn là muốn hỏi rõ ràng một chút. Chẳng qua, hai mươi tuổi quả thực có hơi lớn một chút.
Công tử nhà hắn phải tìm nữ tử mười tám mới đúng.
Tô Tiểu Tiểu trừng lớn ánh mắt: “Ở quê của ta, nữ tử hai mươi tuổi còn chưa có xuất giá đâu.”
Lời này vừa ra, thần sắc A Nô lại biến đổi.
Hắn thực dễ dàng đem những lời này của Tô Tiểu Tiểu cùng nhau đi vào.
Ngô, còn không có xuất giá nha.
Thật là chuyện tốt.
Nếu về sau công tử không tìm được nữ tử, Tô cô nương vẫn là có thể chấp nhận được.
Thần sắc A Nô rốt cục bình tĩnh xuống dưới, lúc này hắn lại ngoan ngoãn trốn ở góc phòng không nói.
Bạch Nhất lúc này cười cười: “Tô cô nương xin đừng trách, A Nô tính tình ngay thẳng, nói chuyện thường đắc tội với người.”
Ý trung nhân mở miệng, làm sao Tô Tiểu Tiểu còn có thể tiếp tục sinh khí?
Nàng nói: “Không sao, ta cũng là một người cá tính ngay thẳng. Ha ha, A Bạch có gọi cô nương cô nương mãi, gọi ta một tiếng Tiểu Tiểu là được.”
Bạch Nhất gật đầu, cũng không cự tuyệt.
“Tiểu Tiểu.”
Tô Tiểu Tiểu nghe xong, chỉ cảm thấy thanh âm Bạch Nhất kêu tên của nàng dễ nghe vô cùng, giống như Thiên Âm. (âm thanh của trời á)
Tô Tiểu Tiểu mặt mày hớn hở.
Trong lòng rốt cục cảm thấy hôm nay đi ra, quả nhiên không sai. Mặc dù gặp được chút chuyện không hay ho, nhưng là …
Tối thiểu làm cho nàng thu hoạch cái mĩ nam.
“Tiểu Tiểu cô nương là người ở nơi nào vậy?”
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái: “Khụ, quê quán của ta ở một địa phương vô cùng xa xôi, xa xôi.”
Bạch Nhất sửng sốt, hắn cười nói: “Khẩu âm của Tiểu Tiểu cũng không giống như là người bên ngoài.”
Tô Tiểu Tiểu nhức đầu, cũng không biết nên nói cùng hắn như thế nào.
Rõ ràng không thể nói với mĩ nam giống như trích tiên này nàng đến từ hiện đại, một nơi so với Trường Nhạc vương triều phát đạt hơn mấy trăm lần đi?
Nói như vậy, phỏng chừng mỹ nam này sẽ trực tiếp đem nàng đóng gói rồi quăng ra.
Tô Tiểu Tiểu nghe thấy âm thanh nói thầm này.
“Làm sao mà lớn? Bổn cô nương hai mươi tuổi, vừa lúc là cái hoa quý niên kỉ linh. Như thế nào mà lớn?” (hoa quý niên kỉ là cái gì vịt không biết ta. Vịt đoán nghĩa là độ tuổi vừa tròn đẹp. Nhưng mà diễn đạt như thế thấy không hay nên để nguyên nha)
Trong lòng A Nô cảm thấy một phen bi phẫn.
Vốn là, khó gặp một nữ tử mà nắm tay công tử cũng sẽ không làm công tử phun, hắn là muốn hỏi rõ ràng một chút. Chẳng qua, hai mươi tuổi quả thực có hơi lớn một chút.
Công tử nhà hắn phải tìm nữ tử mười tám mới đúng.
Tô Tiểu Tiểu trừng lớn ánh mắt: “Ở quê của ta, nữ tử hai mươi tuổi còn chưa có xuất giá đâu.”
Lời này vừa ra, thần sắc A Nô lại biến đổi.
Hắn thực dễ dàng đem những lời này của Tô Tiểu Tiểu cùng nhau đi vào.
Ngô, còn không có xuất giá nha.
Thật là chuyện tốt.
Nếu về sau công tử không tìm được nữ tử, Tô cô nương vẫn là có thể chấp nhận được.
Thần sắc A Nô rốt cục bình tĩnh xuống dưới, lúc này hắn lại ngoan ngoãn trốn ở góc phòng không nói.
Bạch Nhất lúc này cười cười: “Tô cô nương xin đừng trách, A Nô tính tình ngay thẳng, nói chuyện thường đắc tội với người.”
Ý trung nhân mở miệng, làm sao Tô Tiểu Tiểu còn có thể tiếp tục sinh khí?
Nàng nói: “Không sao, ta cũng là một người cá tính ngay thẳng. Ha ha, A Bạch có gọi cô nương cô nương mãi, gọi ta một tiếng Tiểu Tiểu là được.”
Bạch Nhất gật đầu, cũng không cự tuyệt.
“Tiểu Tiểu.”
Tô Tiểu Tiểu nghe xong, chỉ cảm thấy thanh âm Bạch Nhất kêu tên của nàng dễ nghe vô cùng, giống như Thiên Âm. (âm thanh của trời á)
Tô Tiểu Tiểu mặt mày hớn hở.
Trong lòng rốt cục cảm thấy hôm nay đi ra, quả nhiên không sai. Mặc dù gặp được chút chuyện không hay ho, nhưng là …
Tối thiểu làm cho nàng thu hoạch cái mĩ nam.
“Tiểu Tiểu cô nương là người ở nơi nào vậy?”
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái: “Khụ, quê quán của ta ở một địa phương vô cùng xa xôi, xa xôi.”
Bạch Nhất sửng sốt, hắn cười nói: “Khẩu âm của Tiểu Tiểu cũng không giống như là người bên ngoài.”
Tô Tiểu Tiểu nhức đầu, cũng không biết nên nói cùng hắn như thế nào.
Rõ ràng không thể nói với mĩ nam giống như trích tiên này nàng đến từ hiện đại, một nơi so với Trường Nhạc vương triều phát đạt hơn mấy trăm lần đi?
Nói như vậy, phỏng chừng mỹ nam này sẽ trực tiếp đem nàng đóng gói rồi quăng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.