Chương 44
Tuần Thảo
12/05/2015
Edit: Mộc
Hạ Lệnh Thù có chút vui sướng khi người gặp họa, nói: “Thần thiếp có thai, không thể thị tẩm. Lúc trước ở bên ngoài nên không thể thực hiện được quyền lợi, nay đã về cung, hay là Hoàng thượng…”
Cố Song Huyền sửng sốt, hận nghiến răng nghiến lợi, bóp nhẹ ngực nàng hai cái: “Nàng đúng là tiểu hồ ly, suốt ngày chỉ thích trêu chọc ta, biết rõ ta một lòng với nàng, còn bảo ta đi tìm người khác.”
Hạ Lệnh Thù thở dài: “Hoàng thượng, chuyên sủng với cả đế vương và phi tử đều là tối kỵ.” Nàng tự mình rót cho Cố Song Huyền một ly rượu, “Sủng ái của người sớm hay muộn sẽ khiến thần thiếp và hoàng nhi gặp tai họa ngập đầu.”
Ánh mắt Cố Song Huyền lóe lên, trầm mặc không nói.
Hạ Lệnh Thù đẩy hắn: “Đi đi, vài năm nay chàng không chọn ai thị tẩm đã là không ổn rồi, hôm nay nên theo chế độ cũ…”
Cố Song Huyền lập tức đứng lên, vỗ mạnh lên bàn: “Không đi!” Hắn loanh quanh hai vòng, nói tiếp: “Vài năm nay hậu cung đã chẳng còn tác dụng gì, chẳng lẽ sợ thêm một ngày sao? Hơn nữa, hoàng đế Đại Nhạn đâu phải chưa từng chuyên sủng phi tử, vì sao các tiên hoàng có thể, ta lại không được?”
Hạ Lệnh Thù rũ mắt: “Nhưng cuối cùng số mệnh của phi tần đó thế nào?”
Cố Song Huyền lạnh nhạt nói: “Hạ Lệnh Thù nàng không phải nữ tử yếu ớt không chịu nổi một kích, nếu nàng như thế thì không phải là Hạ Lệnh Thù mà ta yêu.”
Lời kia vừa thốt ra, hai người đều đều giật mình.
Một chữ yêu, với đế vương mà nói có bao nhiêu trân quý bao nhiêu tàn khốc, đối với nữ tử hắn yêu mà nói, có thể sẽ đón nhận vinh hoa phú quý, cũng có thể là thi cốt vô tồn. Cho nên Cố Song Huyền chưa bao giờ nói yêu, hắn chỉ dùng hành động bày tỏ ý nghĩ của mình, Hạ Lệnh Thù cũng không cần đối phương dùng lời ngon tiếng ngọt, nàng có quyền thế, có gia tộc, có thái tử, nàng chỉ im lặng nhìn, tự mình phỏng đoán, sau đó dùng trái tim đưa ra đáp án.
Đế vương sẽ không nói ra chữ ‘yêu’, đế hậu cũng không dám dễ dàng đi ‘yêu’. Ai cũng không ngờ, hai người lòng vòng nhiều năm như vậy, Cố Song Huyền lại thốt ra dưới tình huống này.
Hạ Lệnh Thù nắm lấy bầu rượu Bạch ngọc Quan Âm, không cử động, rượu đã đầy ly, từ từ tràn ra, lan ra khắp bàn, thành một cái vũng nhỏ, chảy vào lòng của nàng. Nàng mấp máy môi, mắt ẩm ướt: “Tình yêu của đế vương có thể kéo dài bao lâu? Có thể ngăn cản được bao nhiêu cuồng phong mưa gió? Có thể chịu đựng được bao nhiêu quyền thế tác động? Hoàng thượng, xin người về sau đừng nói chữ này nữa.” Nàng sẽ nhớ kỹ thời khắc này, nhớ kĩ lời nói đầu tiên này thật kỹ, nàng sẽ cẩn thận chôn sâu nó vào đáy lòng, về sau, khi đối mặt với gian khổ sẽ lấy nó để nhớ nhung, để chống đỡ mà sống sót.
“Lệnh thù, ” Cố Song Huyền ôm lấy nàng, “Đừng khóc.”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu: “Ta không khóc.”
Cằm Cố Song Huyền ma sát thái dương nàng: “Nàng phải học cách tin tưởng ta, tin tưởng ta sẽ che chở nàng, chăm sóc nàng, đời đời kiếp kiếp.” Hạ Lệnh Thù cười khổ, nàng là người lạnh lùng, cũng rất hiểu chuyện, làm sao lại dễ dàng tin tưởng bất kì ai, nàng chỉ tin rằng lâu ngày sẽ biết lòng người.
Lòng của đế vương sâu như biển, một chút yêu kia như châm rơi đáy biển, nàng tìm được cũng không có nghĩa là sẽ nắm chắc.
“Nàng ngày càng đa sầu đa cảm, lúc trước mang thai Thiên Nhi cũng không hay khóc như vậy.” Hắn lấy áo khoác lông cáo ra phủ lên người nàng, “Đi thôi, ta đưa nàng đi bắn pháo hoa.”
Hạ Lệnh Thù đứng lên: “Thiên Nhi đang ngủ, sẽ ồn ào làm nó tỉnh.”
Cố Song Huyền cười gian, nói: “Rượu không say người tự say, hôm nay nó sẽ ngủ không tỉnh đâu.” Đặt bẫy cả con mình, chỉ có thể nói là dấm chua của Cố Song Huyền quá nhiều, khiến Hạ Lệnh Thù lắc đầu ngao ngán.
Hạ Lệnh Thù yêu hàn mai, hoa mai trắng như phấn dần dần nở rộ như ánh sáng trong đêm, tuyết rơi mấy ngày trước còn chưa tan hết, giẫm lên vang lên tiếng xào xạc. Tiểu Quái Tử dẫn người mang pháo hoa đến bày biện trước, Cố Song Huyền đột một đôi hương, một que đưa cho Hạ Lệnh Thù, que còn lại tự cầm, hai người lần lượt đi châm vào đầu pháo hoa.
Hàng trăm quả pháo cùng phóng lên, màu sắc rực rỡ, một vị đế vương ôm chặt Tử Đồng trong lòng mình, đứng lặng dưới khói lửa, nhìn chúng lượn lờ trên không trung, bỗng phát sáng rực rỡ tầng tầng lớp lớp chiếu rọi gương mặt hai người, ánh sáng lóa cả mắt.
Một đêm này, hoàng đế không biết xấu hổ lại cầu hoan lần nữa, Hạ Lệnh Thù vỗ bụng nói khẽ: “Hoàng thượng, không phải thần thiếp không muốn, mà là con trong bụng không chịu nổi.”
Cố Song Huyền nghẹn một hơi, trừng mắt với nàng, Hạ Lệnh Thù cười tủm tỉm, Cố Song Huyền tức giận học theo thái tử, lăn hai vòng trên giường: “Ta muốn ăn thịt.” Hơn nữa còn chỉ vào ‘bảo bối’ đã sưng lên của mình, nói: “Dọc đường đi nó rất ngoan ngoãn, nàng không thể bạc đãi nó.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Hoàng thượng, người phải thông cảm cho thần thiếp, cả đứa bé trong bụng nữa.” Cố Song Huyền cầm tay nàng, đặt lên: “Nàng không thị tẩm cũng được, tiêu hỏa cho nó đi.”
Hạ Lệnh Thù bất đắc dĩ, mà mắt Cố Song Huyền thì sáng rực, như sói như hổ nhìn nàng chằm chằm, chỉ thiếu chảy nước miếng nói: “Cho ta thịt, không cho ta ta sẽ ăn nàng.”
Hai người là vợ chồng nhiều năm, chuyện chăn gối đa dạng đã thử qua không ít khi Cố Song Huyền vẫn là thái tử, lúc đó Hạ Lệnh Thù có ý định lung lạc ý chí của hắn, thỉnh thoảng cũng để hắn ép mình làm kiểu mới, cũng không nhiều lắm, một tháng chỉ hai lần. Giờ chuyện xưa tái hiện, Hạ Lệnh Thù không khỏi than thở Cố Song Huyền vẫn là con rồng mập mặt dày. Hiện giờ bảo bối của rồng mập đang rung động trong tay nàng, thỉnh thoảng hắn còn cố thúc về phía trước, thở hổn hển ôm hôn nàng. Động tác của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, hắn liền cắn môi nàng; nàng ngẫu nhiên mạnh tay hơn, hắn lại càng phát tình, dùng hai chân quặp lấy nàng, hơi thở ồ ồ, không ngừng thể hiện ý muốn. Tay hắn cũng vân vê ngực nàng, còn muốn kéo váy nàng lên, cuối cùng bị Hạ Lệnh Thù ngăn lại.
Cố Song Huyền làu bàu: “Chờ ta hỏi Thái y xong, nàng không trốn được lâu đâu, ưm…” Rên rỉ ra tiếng, cả người đã trầm mê.
Tiểu thái tử đang ngủ liền lật thân thể nho nhỏ, cái chân như bánh bao đá vào lưng phụ hoàng, Cố Song Huyền sợ tới mức không dám cử động. Hạ Lệnh Thù cười thầm hắn gieo gió gặt bão, động tác càng nhanh hơn, Cố Song Huyền càng khó nhịn, khuôn mặt lúc hồng lúc trắng, cắn chặt răng không lên tiếng.
“Mỹ nhân… hôn nào…” Thái tử đang ngủ lại rì rầm.
Cố Song Huyền đang trần trụi nửa người, trái tim sắp nhảy ra ngoài, Hạ Lệnh Thù lại nghiêm chỉnh không mất thứ gì, mặt mày hớn hở, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
Cố Song Huyền nhìn ‘con rồng’ dưới tay đối phương, hếch mũi ý bảo tiếp tục. Tay Hạ Lệnh Thù vừa tê vừa mỏi, không biết Cố Song Huyền còn có thể tiếp tục tới khi nào, định dừng tay, hắn đã túm lấy tay nàng tiếp tục cử động, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ nàng, chui vào trong áo khiến nơi tròn trịa của nàng cũng ngứa ngáy. Sau khi mang thai, Hạ Lệnh Thù trở nên rất mẫn cảm, bị hắn ép buộc thành quen, dù đề phòng cũng dần bại trận.
Cố Song Huyền đặt tiểu thái tử quay lưng lại với hai người, kéo tấm chăn khác chùm lên hai người họ, trong bóng tối, bàn tay chui vào váy nàng, cởi quần lót xuống, trêu đùa chốn đào nguyên. Sắc mặt Hạ Lệnh Thù ửng hồng, vừa giận vừa xấu hổ, khép hai chân lại không cho hắn đụng chạm, ngón tay ở ‘vật kia’ bấm mạnh một cái, thân thể Cố Song Huyền run lên, thét lớn một tiếng, cuối cùng ‘giải phóng’ ra ngoài.
Bắt đầu thì dây dưa, quá trình lặp đi lặp lại, kết cục lại quá ngắn ngủi, khiến Cố Song Huyền mãi mà chưa lấy lại tinh thần.
“Nàng, nàng thật sự là quá độc ác.”
Hạ Lệnh Thù gật đầu: “Quá khen.” Cố Song Huyền tức giận đến suýt hộc máu, tự mình mặc lại quần áo, ngồi bên giường, hờn dỗi quay mặt về phía cung điện trống trải.
Hạ Lệnh Thù biết hắn thỉnh thoảng lại thể hiện tính trẻ con, tự mình sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng chui vào trong chăn với thái tử, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc nửa mê nửa tỉnh lại cảm giác cổ bị người ta cắn, người nọ nói thầm sau lưng nàng ‘Thịt, ta nhất định phải ăn được thịt’, nàng cười nhẹ, người nọ đã kéo chăn ra, ôm chặt cả hai mẹ con đang ngủ say.
Mùng một đầu năm, Cố Song Huyền dẫn theo con cháu trong hoàng tộc đi bái tế tổ tiên ở Thái Miếu, tổ chức một buổi tiệc hoàng gia, ầm ĩ đến tận hoàng hôn. Hạ Lệnh Thù ở Tuyết quốc mắc phải bệnh sợ lạnh, không chịu được rét, chỉ cảm thấy tay chân run rẩy, uống hết một thang thuốc vẫn không hiệu quả, qua năm mới lại là ngày hội, liên tiếp hai ngày như thế, sắc mặt nàng tái xanh, Cố Song Huyền sợ nàng gặp chuyện không may, đợi đến đầu tháng ba, mọi sự đều giải quyết xong, im lặng dẫn nàng và thái tử đến Hạ gia.
Triệu vương đã trở về từ lâu, tình cảm giữa hai anh em dường như lại khôi phục giống với lúc trước khi đăng cơ, vừa nói vừa cười chạm ly.
Hạ Lệnh Thù nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy có nhiều người hơn, nhưng có vài gương mặt quen thuộc lại không xuất hiện, liền hỏi Triệu vương phi: “Vì sao không thấy Nhị đường tỷ?”
Triệu vương phi liếc mắt về phía Uông Ngự sử đang buồn bã không lên tiếng gần đấy, nhỏ giọng nói: “Đường tỷ viết thư về, nói năm nay sẽ không trở về, muốn đi gặp cha mẹ chồng tương lai.”
Hạ Lệnh Thù kinh ngạc: “Cha mẹ chồng? Chuyện khi nào thế, vì sao không có chút tin tức nào.” Đường tỷ này hành động lúc nào cũng tùy theo tâm trạng, tự mình đi gặp cha mẹ chồng sao, lời này nghe thế nào cũng giống nói dối.
Triệu vương phi nói: “Cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì tỷ ấy cũng không trở lại, Uông đại ca lại rầu rĩ không vui. Không biết cuối cùng hai người này sẽ thế nào.” Đây cũng là một đôi giày vò trong số các mối nhân duyên của Hạ gia. Hạ Lệnh Thù nhớ tới trước đây Uông Vân Phong hờ hững với đường tỷ, mãi đến khi mất đi mới thấy hối tiếc đau khổ, không khỏi thở dài thế sự vô thường, lòng người thay đổi.
Đợi đến đầu canh năm, Uông đại nhân Uông Vân Phong cuối cùng cũng rời khỏi Hạ gia, quay về Uông gia lạnh băng không một bóng người, chắc sẽ nhanh chóng giục ngựa đi Nam Hải tìm đường tỷ Hạ Lệnh Mị thôi.
Thời gian ở Hạ gia, hai chị em bắt đầu nói về việc hoàng hậu giả, thảo luận xong, Hạ Lệnh Thù liền để việc này trong lòng.
Đầu mồng tám, Bát vương gia Định Hưng vương bị hoàng đế mời đi ngắm tuyết ngoài cung, còn có nhiều người trong hoàng tộc cũng đi theo. Định Hưng vương làm thế thân vài tháng, cảm nhận sâu sắc được rằng ngôi vị hoàng đế rất cô đơn, lòng người khó nắm bắt, vì thế vô cùng bội phục Lục ca của mình. Dọc đường đi, ngắm hoa ngắm tuyết ngắm mỹ nhân, mọi người dần thả lỏng tinh thần bắt đầu nói chuyện vui vẻ khi còn nhỏ, lại khơi mào lên mấy chuyện tranh nhau trong quá khứ. Khi đó Bát vương gia là hoàng tử được tiên hoàng sủng ái nhất, Cố Song Huyền ghen tị vô cùng, hai người âm thầm tranh đấu, nay đã lớn, Bát vương gia lại sống chết không chịu thừa nhận mình từng bại trong tay hoàng đế, tranh luận không ngớt, Triệu vương nói ngay: “Chuyện này dễ thôi mà, hai người đánh một trận là được, các huynh đệ khác ngồi xem. Ai thua sẽ phải lấy năm ngàn lượng ra sung quân.”
Hoàng thúc cười nói: “Năm ngàn lượng bạc thì là cái gì chứ, tiền thưởng ái ân cũng chẳng đủ nhét kẽ răng. Hoàng thúc đứng ra quyết định, năm vạn lượng bạc, ai thua trả tiền.” Rồi nói với tiểu thái giám: “Đi lấy giấy bút đến, những người cá cược thua sẽ bị sung tiền làm quân tư, thắng thì lấy một nửa ra cho bọn ta mua rượu, một nửa còn lại thì tự vui chơi đi.”
Có người cười nói: “Tất nhiên là Bát vương gia không dám đánh thắng hoàng thượng, tiền đặt cược này nên suy nghĩ kĩ.”
Bát vương gia vội kêu lên: “Hôm nay ta nhất định phải rửa sạch mối nhục trước đây, các ngươi nhìn xem ta có dám đánh Lục ca hay không.” Mọi người ầm ầm bàn tán.
Hai người đi thay quần áo, Cố Song Huyền mặc áo đen thêu rồng vàng, Bát vương gia mặc áo rồng tím ba vuốt, hai người ra giữa sân tổ chức tiệc giao đấu.
Triệu vương phi ngồi ngay dưới Hạ Lệnh Thù, đẩy nàng một cái, chỉ vào bóng dáng giữa rừng mai: “Đến kìa.”
Hạ Lệnh Thù nhìn kỹ lại, chỉ thấy một nữ tử thướt tha mặc quần áo màu trắng đứng trong rừng hoa, gương mặt căng thẳng nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau. Hạ Lệnh Thù cười nói: “Nhìn từ xa thì có bảy phần giống ta.”
Triệu vương phi cười nói: “Nàng ta rất yếu đuối, giống như hoa hải đường được chiều chuộng vậy, có chút gió thổi cỏ lay là sợ hãi. Ta từng vinh hạnh gặp nàng một lần ở cung Phượng Huyền, lúc ấy hoàng thượng cũng có mặt.” Hạ Lệnh Thù mỉm cười, Triệu vương phi nhấp một ngụm rượu: “Ta không thể không nói, hoàng thượng khi ở Hạ gia và khi ở hậu cung hoàn toàn khác nhau. Ở Hạ gia hắn giống như một nam tử tầm thường, thoải mái cười đùa, có thể tranh cãi ầm ĩ với người khác; khi ở hậu cung, hắn vĩnh viễn đều là đế vương, nhất cử nhất động đều có thâm ý, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào hắn. Lúc ấy, nàng ta như một con thỏ nhát gan, chỉ đứng ở một góc rất xa ngoài điện, không dám cử động. Hoàng thượng cũng không để ý đến nàng, một mình phê duyệt tấu chương trong điện. Tới lúc Hoàng thượng đi Tuyết quốc, một hôm ta tiến cung, lại thấy nàng xinh đẹp hơn rất nhiều…” Nói đến đây, Triệu vương phi liền im lặng.
Hạ Lệnh Thù cũng không vội, quay đầu tiếp tục xem hoàng đế và Bát vương gia đánh nhau.
Hoàng đế học võ nghệ để cầm quân, chiêu thức dứt khoát, ngàn vạn hào khí; Bát vương gia hành tẩu nhiều năm trong dân gian, chiêu thức vừa tấn công vừa phòng thủ, thích hợp một chọi một. Hai người đều đã trải qua sinh tử, ban đầu thì chỉ đùa giỡn, nhưng càng lúc càng nghiêm túc, sau cùng đến cả sát chiêu cũng tung ra. Mọi người nín thở lo lắng, Triệu vương đã đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng nhúng tay vào.
Ở giữa sân chỉ thấy được rồng vàng và rồng tím nhào lộn, quyền cước uy vũ tạo thành những luồng gió, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu khẽ. Nữ tử kia ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, thỉnh thoảng lại tiến thêm một bước, chiếc khăn trong tay bị vò không thành hình dạng gì nữa, cuối cùng khi Cố Song Huyền quét chân trúng Bát vương gia liền kêu lớn, vội vàng chạy nhanh về phía giữa sân, muốn dìu Bát vương gia đang ngã trên đất. Đợi tới gần, nàng ta dừng lại một chút, vẻ mặt hoang mang.
Trước mặt có hai vị hoàng thượng giống hết nhau. Khóe miệng đều bị thương, đều mặc long phục, gương mặt đều không vui nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta… ngươi, Hoàng thượng…” Nàng cứng họng, nhìn Cố Song Huyền rồi nhìn Bát vương gia, lại nhìn từ Bát vương gia sang Cố Song Huyền, chân tay luống cuống, nước mắt sắp trào ra. Ánh mắt bị sương mù bao phủ, cách đó không xa, một nữ tử chậm rãi đi xuống, dung mạo tươi thắm như chu sa, giống như phượng hoàng giương cánh giữa trời tuyết bay qua trước nàng, không nói một lời, tiêu sái đến bên người Cố Song Huyền, nhẹ nhàng lau vết bẩn bên khóe môi và lông mày dính tuyết của hắn.
Cố Song Huyền nắm tay Hạ Lệnh Thù, cười nói: “Đánh hăng quá nên quên mất là đang ra ngoài du ngoạn.” Xoa hai tay của nàng cho ấm, cử chỉ dịu dàng che chở, sắc mặt nàng kia tái nhợt, không kìm được lùi ra sau hai bước, nghẹn họng nhìn trân trân không thốt nên lời.
Bát vương gia đứng dậy, cách nàng ta xa một chút, vung quyền cười với Cố Song Huyền: “Lục ca, huynh chờ đấy, lần sau ta nhất định sẽ thắng huynh.”
Cố Song Huyền cười ha ha, một khi hắn vui vẻ, các huynh đệ khác đương nhiên sẽ hiểu không có chuyện gì, đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, vỗ vai Bát vương gia an ủi. Nàng kia đứng giữa một đám rồng phượng, giống như lục bình phiêu diêu, nam tử bên trái không nhìn nàng, nam tử phía bên phải đang ôm hoàng hậu càng không phải người mà nàng hâm mộ mấy tháng nay.
Hoàng thượng của nàng không hề liếc mắt với nàng một cái, hắn không còn nhẹ giọng chuyện trò cùng nàng, hắn… yêu một người khác!
Trong đám đông, Bát vương gia thoáng quay đầu, chỉ thấy dáng vẻ cô đơn như sắp đổ xuống của nữ tử, đau đớn không thể đè nén.
Thời gian trôi đi như nước. Mười lăm tháng giêng, Định Khang vương đánh bại Tuyết quốc, từ biên cương thắng trận trở về.
Trong cung, Triệu vương phi rút kim đao bên người Hạ Lệnh Thù ra, xem xét tỉ mỉ: “Vật này, là vật đính ước của nam nữ.”
Hạ Lệnh Thù có chút vui sướng khi người gặp họa, nói: “Thần thiếp có thai, không thể thị tẩm. Lúc trước ở bên ngoài nên không thể thực hiện được quyền lợi, nay đã về cung, hay là Hoàng thượng…”
Cố Song Huyền sửng sốt, hận nghiến răng nghiến lợi, bóp nhẹ ngực nàng hai cái: “Nàng đúng là tiểu hồ ly, suốt ngày chỉ thích trêu chọc ta, biết rõ ta một lòng với nàng, còn bảo ta đi tìm người khác.”
Hạ Lệnh Thù thở dài: “Hoàng thượng, chuyên sủng với cả đế vương và phi tử đều là tối kỵ.” Nàng tự mình rót cho Cố Song Huyền một ly rượu, “Sủng ái của người sớm hay muộn sẽ khiến thần thiếp và hoàng nhi gặp tai họa ngập đầu.”
Ánh mắt Cố Song Huyền lóe lên, trầm mặc không nói.
Hạ Lệnh Thù đẩy hắn: “Đi đi, vài năm nay chàng không chọn ai thị tẩm đã là không ổn rồi, hôm nay nên theo chế độ cũ…”
Cố Song Huyền lập tức đứng lên, vỗ mạnh lên bàn: “Không đi!” Hắn loanh quanh hai vòng, nói tiếp: “Vài năm nay hậu cung đã chẳng còn tác dụng gì, chẳng lẽ sợ thêm một ngày sao? Hơn nữa, hoàng đế Đại Nhạn đâu phải chưa từng chuyên sủng phi tử, vì sao các tiên hoàng có thể, ta lại không được?”
Hạ Lệnh Thù rũ mắt: “Nhưng cuối cùng số mệnh của phi tần đó thế nào?”
Cố Song Huyền lạnh nhạt nói: “Hạ Lệnh Thù nàng không phải nữ tử yếu ớt không chịu nổi một kích, nếu nàng như thế thì không phải là Hạ Lệnh Thù mà ta yêu.”
Lời kia vừa thốt ra, hai người đều đều giật mình.
Một chữ yêu, với đế vương mà nói có bao nhiêu trân quý bao nhiêu tàn khốc, đối với nữ tử hắn yêu mà nói, có thể sẽ đón nhận vinh hoa phú quý, cũng có thể là thi cốt vô tồn. Cho nên Cố Song Huyền chưa bao giờ nói yêu, hắn chỉ dùng hành động bày tỏ ý nghĩ của mình, Hạ Lệnh Thù cũng không cần đối phương dùng lời ngon tiếng ngọt, nàng có quyền thế, có gia tộc, có thái tử, nàng chỉ im lặng nhìn, tự mình phỏng đoán, sau đó dùng trái tim đưa ra đáp án.
Đế vương sẽ không nói ra chữ ‘yêu’, đế hậu cũng không dám dễ dàng đi ‘yêu’. Ai cũng không ngờ, hai người lòng vòng nhiều năm như vậy, Cố Song Huyền lại thốt ra dưới tình huống này.
Hạ Lệnh Thù nắm lấy bầu rượu Bạch ngọc Quan Âm, không cử động, rượu đã đầy ly, từ từ tràn ra, lan ra khắp bàn, thành một cái vũng nhỏ, chảy vào lòng của nàng. Nàng mấp máy môi, mắt ẩm ướt: “Tình yêu của đế vương có thể kéo dài bao lâu? Có thể ngăn cản được bao nhiêu cuồng phong mưa gió? Có thể chịu đựng được bao nhiêu quyền thế tác động? Hoàng thượng, xin người về sau đừng nói chữ này nữa.” Nàng sẽ nhớ kỹ thời khắc này, nhớ kĩ lời nói đầu tiên này thật kỹ, nàng sẽ cẩn thận chôn sâu nó vào đáy lòng, về sau, khi đối mặt với gian khổ sẽ lấy nó để nhớ nhung, để chống đỡ mà sống sót.
“Lệnh thù, ” Cố Song Huyền ôm lấy nàng, “Đừng khóc.”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu: “Ta không khóc.”
Cằm Cố Song Huyền ma sát thái dương nàng: “Nàng phải học cách tin tưởng ta, tin tưởng ta sẽ che chở nàng, chăm sóc nàng, đời đời kiếp kiếp.” Hạ Lệnh Thù cười khổ, nàng là người lạnh lùng, cũng rất hiểu chuyện, làm sao lại dễ dàng tin tưởng bất kì ai, nàng chỉ tin rằng lâu ngày sẽ biết lòng người.
Lòng của đế vương sâu như biển, một chút yêu kia như châm rơi đáy biển, nàng tìm được cũng không có nghĩa là sẽ nắm chắc.
“Nàng ngày càng đa sầu đa cảm, lúc trước mang thai Thiên Nhi cũng không hay khóc như vậy.” Hắn lấy áo khoác lông cáo ra phủ lên người nàng, “Đi thôi, ta đưa nàng đi bắn pháo hoa.”
Hạ Lệnh Thù đứng lên: “Thiên Nhi đang ngủ, sẽ ồn ào làm nó tỉnh.”
Cố Song Huyền cười gian, nói: “Rượu không say người tự say, hôm nay nó sẽ ngủ không tỉnh đâu.” Đặt bẫy cả con mình, chỉ có thể nói là dấm chua của Cố Song Huyền quá nhiều, khiến Hạ Lệnh Thù lắc đầu ngao ngán.
Hạ Lệnh Thù yêu hàn mai, hoa mai trắng như phấn dần dần nở rộ như ánh sáng trong đêm, tuyết rơi mấy ngày trước còn chưa tan hết, giẫm lên vang lên tiếng xào xạc. Tiểu Quái Tử dẫn người mang pháo hoa đến bày biện trước, Cố Song Huyền đột một đôi hương, một que đưa cho Hạ Lệnh Thù, que còn lại tự cầm, hai người lần lượt đi châm vào đầu pháo hoa.
Hàng trăm quả pháo cùng phóng lên, màu sắc rực rỡ, một vị đế vương ôm chặt Tử Đồng trong lòng mình, đứng lặng dưới khói lửa, nhìn chúng lượn lờ trên không trung, bỗng phát sáng rực rỡ tầng tầng lớp lớp chiếu rọi gương mặt hai người, ánh sáng lóa cả mắt.
Một đêm này, hoàng đế không biết xấu hổ lại cầu hoan lần nữa, Hạ Lệnh Thù vỗ bụng nói khẽ: “Hoàng thượng, không phải thần thiếp không muốn, mà là con trong bụng không chịu nổi.”
Cố Song Huyền nghẹn một hơi, trừng mắt với nàng, Hạ Lệnh Thù cười tủm tỉm, Cố Song Huyền tức giận học theo thái tử, lăn hai vòng trên giường: “Ta muốn ăn thịt.” Hơn nữa còn chỉ vào ‘bảo bối’ đã sưng lên của mình, nói: “Dọc đường đi nó rất ngoan ngoãn, nàng không thể bạc đãi nó.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Hoàng thượng, người phải thông cảm cho thần thiếp, cả đứa bé trong bụng nữa.” Cố Song Huyền cầm tay nàng, đặt lên: “Nàng không thị tẩm cũng được, tiêu hỏa cho nó đi.”
Hạ Lệnh Thù bất đắc dĩ, mà mắt Cố Song Huyền thì sáng rực, như sói như hổ nhìn nàng chằm chằm, chỉ thiếu chảy nước miếng nói: “Cho ta thịt, không cho ta ta sẽ ăn nàng.”
Hai người là vợ chồng nhiều năm, chuyện chăn gối đa dạng đã thử qua không ít khi Cố Song Huyền vẫn là thái tử, lúc đó Hạ Lệnh Thù có ý định lung lạc ý chí của hắn, thỉnh thoảng cũng để hắn ép mình làm kiểu mới, cũng không nhiều lắm, một tháng chỉ hai lần. Giờ chuyện xưa tái hiện, Hạ Lệnh Thù không khỏi than thở Cố Song Huyền vẫn là con rồng mập mặt dày. Hiện giờ bảo bối của rồng mập đang rung động trong tay nàng, thỉnh thoảng hắn còn cố thúc về phía trước, thở hổn hển ôm hôn nàng. Động tác của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, hắn liền cắn môi nàng; nàng ngẫu nhiên mạnh tay hơn, hắn lại càng phát tình, dùng hai chân quặp lấy nàng, hơi thở ồ ồ, không ngừng thể hiện ý muốn. Tay hắn cũng vân vê ngực nàng, còn muốn kéo váy nàng lên, cuối cùng bị Hạ Lệnh Thù ngăn lại.
Cố Song Huyền làu bàu: “Chờ ta hỏi Thái y xong, nàng không trốn được lâu đâu, ưm…” Rên rỉ ra tiếng, cả người đã trầm mê.
Tiểu thái tử đang ngủ liền lật thân thể nho nhỏ, cái chân như bánh bao đá vào lưng phụ hoàng, Cố Song Huyền sợ tới mức không dám cử động. Hạ Lệnh Thù cười thầm hắn gieo gió gặt bão, động tác càng nhanh hơn, Cố Song Huyền càng khó nhịn, khuôn mặt lúc hồng lúc trắng, cắn chặt răng không lên tiếng.
“Mỹ nhân… hôn nào…” Thái tử đang ngủ lại rì rầm.
Cố Song Huyền đang trần trụi nửa người, trái tim sắp nhảy ra ngoài, Hạ Lệnh Thù lại nghiêm chỉnh không mất thứ gì, mặt mày hớn hở, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
Cố Song Huyền nhìn ‘con rồng’ dưới tay đối phương, hếch mũi ý bảo tiếp tục. Tay Hạ Lệnh Thù vừa tê vừa mỏi, không biết Cố Song Huyền còn có thể tiếp tục tới khi nào, định dừng tay, hắn đã túm lấy tay nàng tiếp tục cử động, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ nàng, chui vào trong áo khiến nơi tròn trịa của nàng cũng ngứa ngáy. Sau khi mang thai, Hạ Lệnh Thù trở nên rất mẫn cảm, bị hắn ép buộc thành quen, dù đề phòng cũng dần bại trận.
Cố Song Huyền đặt tiểu thái tử quay lưng lại với hai người, kéo tấm chăn khác chùm lên hai người họ, trong bóng tối, bàn tay chui vào váy nàng, cởi quần lót xuống, trêu đùa chốn đào nguyên. Sắc mặt Hạ Lệnh Thù ửng hồng, vừa giận vừa xấu hổ, khép hai chân lại không cho hắn đụng chạm, ngón tay ở ‘vật kia’ bấm mạnh một cái, thân thể Cố Song Huyền run lên, thét lớn một tiếng, cuối cùng ‘giải phóng’ ra ngoài.
Bắt đầu thì dây dưa, quá trình lặp đi lặp lại, kết cục lại quá ngắn ngủi, khiến Cố Song Huyền mãi mà chưa lấy lại tinh thần.
“Nàng, nàng thật sự là quá độc ác.”
Hạ Lệnh Thù gật đầu: “Quá khen.” Cố Song Huyền tức giận đến suýt hộc máu, tự mình mặc lại quần áo, ngồi bên giường, hờn dỗi quay mặt về phía cung điện trống trải.
Hạ Lệnh Thù biết hắn thỉnh thoảng lại thể hiện tính trẻ con, tự mình sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng chui vào trong chăn với thái tử, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc nửa mê nửa tỉnh lại cảm giác cổ bị người ta cắn, người nọ nói thầm sau lưng nàng ‘Thịt, ta nhất định phải ăn được thịt’, nàng cười nhẹ, người nọ đã kéo chăn ra, ôm chặt cả hai mẹ con đang ngủ say.
Mùng một đầu năm, Cố Song Huyền dẫn theo con cháu trong hoàng tộc đi bái tế tổ tiên ở Thái Miếu, tổ chức một buổi tiệc hoàng gia, ầm ĩ đến tận hoàng hôn. Hạ Lệnh Thù ở Tuyết quốc mắc phải bệnh sợ lạnh, không chịu được rét, chỉ cảm thấy tay chân run rẩy, uống hết một thang thuốc vẫn không hiệu quả, qua năm mới lại là ngày hội, liên tiếp hai ngày như thế, sắc mặt nàng tái xanh, Cố Song Huyền sợ nàng gặp chuyện không may, đợi đến đầu tháng ba, mọi sự đều giải quyết xong, im lặng dẫn nàng và thái tử đến Hạ gia.
Triệu vương đã trở về từ lâu, tình cảm giữa hai anh em dường như lại khôi phục giống với lúc trước khi đăng cơ, vừa nói vừa cười chạm ly.
Hạ Lệnh Thù nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy có nhiều người hơn, nhưng có vài gương mặt quen thuộc lại không xuất hiện, liền hỏi Triệu vương phi: “Vì sao không thấy Nhị đường tỷ?”
Triệu vương phi liếc mắt về phía Uông Ngự sử đang buồn bã không lên tiếng gần đấy, nhỏ giọng nói: “Đường tỷ viết thư về, nói năm nay sẽ không trở về, muốn đi gặp cha mẹ chồng tương lai.”
Hạ Lệnh Thù kinh ngạc: “Cha mẹ chồng? Chuyện khi nào thế, vì sao không có chút tin tức nào.” Đường tỷ này hành động lúc nào cũng tùy theo tâm trạng, tự mình đi gặp cha mẹ chồng sao, lời này nghe thế nào cũng giống nói dối.
Triệu vương phi nói: “Cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì tỷ ấy cũng không trở lại, Uông đại ca lại rầu rĩ không vui. Không biết cuối cùng hai người này sẽ thế nào.” Đây cũng là một đôi giày vò trong số các mối nhân duyên của Hạ gia. Hạ Lệnh Thù nhớ tới trước đây Uông Vân Phong hờ hững với đường tỷ, mãi đến khi mất đi mới thấy hối tiếc đau khổ, không khỏi thở dài thế sự vô thường, lòng người thay đổi.
Đợi đến đầu canh năm, Uông đại nhân Uông Vân Phong cuối cùng cũng rời khỏi Hạ gia, quay về Uông gia lạnh băng không một bóng người, chắc sẽ nhanh chóng giục ngựa đi Nam Hải tìm đường tỷ Hạ Lệnh Mị thôi.
Thời gian ở Hạ gia, hai chị em bắt đầu nói về việc hoàng hậu giả, thảo luận xong, Hạ Lệnh Thù liền để việc này trong lòng.
Đầu mồng tám, Bát vương gia Định Hưng vương bị hoàng đế mời đi ngắm tuyết ngoài cung, còn có nhiều người trong hoàng tộc cũng đi theo. Định Hưng vương làm thế thân vài tháng, cảm nhận sâu sắc được rằng ngôi vị hoàng đế rất cô đơn, lòng người khó nắm bắt, vì thế vô cùng bội phục Lục ca của mình. Dọc đường đi, ngắm hoa ngắm tuyết ngắm mỹ nhân, mọi người dần thả lỏng tinh thần bắt đầu nói chuyện vui vẻ khi còn nhỏ, lại khơi mào lên mấy chuyện tranh nhau trong quá khứ. Khi đó Bát vương gia là hoàng tử được tiên hoàng sủng ái nhất, Cố Song Huyền ghen tị vô cùng, hai người âm thầm tranh đấu, nay đã lớn, Bát vương gia lại sống chết không chịu thừa nhận mình từng bại trong tay hoàng đế, tranh luận không ngớt, Triệu vương nói ngay: “Chuyện này dễ thôi mà, hai người đánh một trận là được, các huynh đệ khác ngồi xem. Ai thua sẽ phải lấy năm ngàn lượng ra sung quân.”
Hoàng thúc cười nói: “Năm ngàn lượng bạc thì là cái gì chứ, tiền thưởng ái ân cũng chẳng đủ nhét kẽ răng. Hoàng thúc đứng ra quyết định, năm vạn lượng bạc, ai thua trả tiền.” Rồi nói với tiểu thái giám: “Đi lấy giấy bút đến, những người cá cược thua sẽ bị sung tiền làm quân tư, thắng thì lấy một nửa ra cho bọn ta mua rượu, một nửa còn lại thì tự vui chơi đi.”
Có người cười nói: “Tất nhiên là Bát vương gia không dám đánh thắng hoàng thượng, tiền đặt cược này nên suy nghĩ kĩ.”
Bát vương gia vội kêu lên: “Hôm nay ta nhất định phải rửa sạch mối nhục trước đây, các ngươi nhìn xem ta có dám đánh Lục ca hay không.” Mọi người ầm ầm bàn tán.
Hai người đi thay quần áo, Cố Song Huyền mặc áo đen thêu rồng vàng, Bát vương gia mặc áo rồng tím ba vuốt, hai người ra giữa sân tổ chức tiệc giao đấu.
Triệu vương phi ngồi ngay dưới Hạ Lệnh Thù, đẩy nàng một cái, chỉ vào bóng dáng giữa rừng mai: “Đến kìa.”
Hạ Lệnh Thù nhìn kỹ lại, chỉ thấy một nữ tử thướt tha mặc quần áo màu trắng đứng trong rừng hoa, gương mặt căng thẳng nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau. Hạ Lệnh Thù cười nói: “Nhìn từ xa thì có bảy phần giống ta.”
Triệu vương phi cười nói: “Nàng ta rất yếu đuối, giống như hoa hải đường được chiều chuộng vậy, có chút gió thổi cỏ lay là sợ hãi. Ta từng vinh hạnh gặp nàng một lần ở cung Phượng Huyền, lúc ấy hoàng thượng cũng có mặt.” Hạ Lệnh Thù mỉm cười, Triệu vương phi nhấp một ngụm rượu: “Ta không thể không nói, hoàng thượng khi ở Hạ gia và khi ở hậu cung hoàn toàn khác nhau. Ở Hạ gia hắn giống như một nam tử tầm thường, thoải mái cười đùa, có thể tranh cãi ầm ĩ với người khác; khi ở hậu cung, hắn vĩnh viễn đều là đế vương, nhất cử nhất động đều có thâm ý, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào hắn. Lúc ấy, nàng ta như một con thỏ nhát gan, chỉ đứng ở một góc rất xa ngoài điện, không dám cử động. Hoàng thượng cũng không để ý đến nàng, một mình phê duyệt tấu chương trong điện. Tới lúc Hoàng thượng đi Tuyết quốc, một hôm ta tiến cung, lại thấy nàng xinh đẹp hơn rất nhiều…” Nói đến đây, Triệu vương phi liền im lặng.
Hạ Lệnh Thù cũng không vội, quay đầu tiếp tục xem hoàng đế và Bát vương gia đánh nhau.
Hoàng đế học võ nghệ để cầm quân, chiêu thức dứt khoát, ngàn vạn hào khí; Bát vương gia hành tẩu nhiều năm trong dân gian, chiêu thức vừa tấn công vừa phòng thủ, thích hợp một chọi một. Hai người đều đã trải qua sinh tử, ban đầu thì chỉ đùa giỡn, nhưng càng lúc càng nghiêm túc, sau cùng đến cả sát chiêu cũng tung ra. Mọi người nín thở lo lắng, Triệu vương đã đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng nhúng tay vào.
Ở giữa sân chỉ thấy được rồng vàng và rồng tím nhào lộn, quyền cước uy vũ tạo thành những luồng gió, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu khẽ. Nữ tử kia ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, thỉnh thoảng lại tiến thêm một bước, chiếc khăn trong tay bị vò không thành hình dạng gì nữa, cuối cùng khi Cố Song Huyền quét chân trúng Bát vương gia liền kêu lớn, vội vàng chạy nhanh về phía giữa sân, muốn dìu Bát vương gia đang ngã trên đất. Đợi tới gần, nàng ta dừng lại một chút, vẻ mặt hoang mang.
Trước mặt có hai vị hoàng thượng giống hết nhau. Khóe miệng đều bị thương, đều mặc long phục, gương mặt đều không vui nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta… ngươi, Hoàng thượng…” Nàng cứng họng, nhìn Cố Song Huyền rồi nhìn Bát vương gia, lại nhìn từ Bát vương gia sang Cố Song Huyền, chân tay luống cuống, nước mắt sắp trào ra. Ánh mắt bị sương mù bao phủ, cách đó không xa, một nữ tử chậm rãi đi xuống, dung mạo tươi thắm như chu sa, giống như phượng hoàng giương cánh giữa trời tuyết bay qua trước nàng, không nói một lời, tiêu sái đến bên người Cố Song Huyền, nhẹ nhàng lau vết bẩn bên khóe môi và lông mày dính tuyết của hắn.
Cố Song Huyền nắm tay Hạ Lệnh Thù, cười nói: “Đánh hăng quá nên quên mất là đang ra ngoài du ngoạn.” Xoa hai tay của nàng cho ấm, cử chỉ dịu dàng che chở, sắc mặt nàng kia tái nhợt, không kìm được lùi ra sau hai bước, nghẹn họng nhìn trân trân không thốt nên lời.
Bát vương gia đứng dậy, cách nàng ta xa một chút, vung quyền cười với Cố Song Huyền: “Lục ca, huynh chờ đấy, lần sau ta nhất định sẽ thắng huynh.”
Cố Song Huyền cười ha ha, một khi hắn vui vẻ, các huynh đệ khác đương nhiên sẽ hiểu không có chuyện gì, đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, vỗ vai Bát vương gia an ủi. Nàng kia đứng giữa một đám rồng phượng, giống như lục bình phiêu diêu, nam tử bên trái không nhìn nàng, nam tử phía bên phải đang ôm hoàng hậu càng không phải người mà nàng hâm mộ mấy tháng nay.
Hoàng thượng của nàng không hề liếc mắt với nàng một cái, hắn không còn nhẹ giọng chuyện trò cùng nàng, hắn… yêu một người khác!
Trong đám đông, Bát vương gia thoáng quay đầu, chỉ thấy dáng vẻ cô đơn như sắp đổ xuống của nữ tử, đau đớn không thể đè nén.
Thời gian trôi đi như nước. Mười lăm tháng giêng, Định Khang vương đánh bại Tuyết quốc, từ biên cương thắng trận trở về.
Trong cung, Triệu vương phi rút kim đao bên người Hạ Lệnh Thù ra, xem xét tỉ mỉ: “Vật này, là vật đính ước của nam nữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.