Quyển 1 - Chương 21: Cảnh trong mơ
Chanh Tử Điện
19/10/2015
Thược Dược đã chuẩn
bị cơm chay xong xuôi, lẳng lặng ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay chống má,
không biết lúc này Nhạc Sơn ở nhà làm cái gì, sớm biết nhàm chán như vậy nàng đã bảo tiểu thư cho hắn cùng đi.
Ninh Bảo Nhi ăn no xong, chậm rãi đi bộ trở về, không biết gà vừa nãy là của ai, mùi vị thật ngon.
Thược Dược thấy Ninh Bảo Nhi trở về, đứng dậy đi đến chỗ Ninh Bảo Nhi.
"Tiểu thư, ngươi đã về, cơm chay đã xong.”
Ninh Bảo Nhi vỗ bụng một cái, "Không cần, ngươi ăn đi, ta ăn ở bên ngoài rồi.”
Thược Dược kinh ngạc. Ăn ở bên ngoài? Ăn cái gì a?
Ninh Bảo Nhi kể lại việc ăn con gà nướng kia với Thược Dược, nghe Ninh Bảo Nhi nói xong, Thược Dược bản tính thật thà liền sầm mặt.
"Tiểu thư, thật là quá đáng, ở bên ngoài ăn vụng lại không mang theo ta.” (oimeoi con tưởng bà này mắng bà chảnh kia chớ. Đúng là chủ nào tớ nấy =.=)
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của Thược Dược, Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc, "Giận cái gì? Ta đây là ở đó nếm thử xem mùi vị thế nào, nếu thấy được ta lập tức trở về gọi ngươi tới.” (còn xương thôi mẹ định cho e ấy ăn gì =.=)
Đừng nghĩ Thược Dược ngu ngốc, thế nhưng thật sự nàng ấy rất dễ dụ, cho dù nàng ấy tức giận thì chỉ cần nói xạo vài ba câu liền vui vẻ lại a.
——
Nạp Lan Kỳ, Lâm Dương Thần và cái người ngoài ý muốn bị lôi đi Nạp Lan Nhu ngồi cùng trên một xe ngựa, chạy thẳng tới chùa Tuệ Giác.
"Công chúa, ngươi đói không?”
"Công chúa, ngươi khát sao?”
"Công chúa, chúng ta chơi cờ đi.”
Nạp Lan Nhu bị Lâm Dương Thần làm phiền không thể chịu được, nàng ta chưa từng thấy người nói nhiều như thế, khinh thường không thèm liếc mặt nhìn Lâm Dương Thần, trực tiếp ngồi cạnh Nạp Lan Kỳ.
"Thái tử ca ca không phải nói mang ta đi chơi sao, sao lại đi đường này a?”
Nạp Lan Kỳ chợp mắt, không nói, lúc này Lâm Dương Thần lại đoạt lời, "Chúng ta đi chùa, nghe nói ở đó rất linh, hơn nữa trên chùa có rất nhiều chỗ đẹp.”
Mặc cho Lâm Dương Thần nói chuyện văng nước miếng, mày nhếch mặt tươi, Nạp Lan Nhu ghé vào bên tai Nạp Lan Kỳ nói, "Thái tử ca ca, chúng ta có thể không dẫn hắn đi cùng không, quá đáng ghét, ta không thể chịu được nữa rồi.”
Nạp Lan Kỳ mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Dương Thần nhìn chằm chằm Nạp Lan Nhu, khóe miệng nhẹ nhếch, nếu như Lâm Dương Thần biết Nhu Nhi đang nói xấu hắn thì sẽ có bộ dạng gì?
Hoàng hậu chẳng lẽ cũng đối xử với hắn như vậy sao, nghĩ đến đây hắn thật sự rất sợ hãi, hắn nên làm thế nào đây, càng nghĩ càng cảm thấy rắc rối, lần đầu tiên hắn gặp hoàng hậu gặp mặt đã bị ăn một trận đánh, lần thứ hai bởi vì cây trâm phát giận, chẳng lẽ có gì thay đổi sao, huống chi Phượng các kia nhiều người tới như vậy, nếu như hăn không xem cây trâm của nàng mà là người khác thì nàng giận không, đương nhiên là không rồi, nàng chẳng vô cớ như thế, càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương, hắn phải nhanh lên một chút chạy tới chùa mới được.
——
Đêm, Ninh Bảo Nhi không đọc sách như thói quen, chỉ là tâm tình rất phiền não, nỗ lực bao lâu cũng đều không tĩnh tâm được, vì vậy Ninh Bảo Nhi lấy một cuốn kinh Phật ra đọc.
Đọc tới ngẩn người, một luồng khí như vị hoa đào tràn ngập mũi, sau một khắc, Ninh Bảo Nhi như rơi vào trạng thái mù mịt….
Nhìn cảnh tượng này, cảm giác quá quen thuộc, nàng nghe thấy một tiếng thét chói tai…..
"A, không muốn, không muốn, tiểu thư, tiểu thư, chúng ta về nhà đi, chúng ta về nhà, Thược Dược không tưởng sống ở chỗ này, chúng ta về nhà... .”
Nghe rõ giọng nói kia, nhìn sương mù chung quanh đang chậm rãi tan hết, lúc này cách đó không xa, Ninh Bảo Nhi nàng ăn mặc phượng bào cao quý, dáng vẻ chật vật, vẻ mặt bi thương, Thược Dược quỳ gối kêu gào cạnh nàng, còn có Dung quý phi cùng Nạp Lan Kỳ một thân long bào đứng đối diện với nàng, trong tay hắn ôm một đứa trẻ.
"Ngươi thật ngoan độc, đến đứa bé ngươi cũng không buông tha... .”
Nước mắt Ninh Bảo Nhi lăn xuống đôi gò má xương xương, từng giọt vô thanh vô tức vỡ òa trên mặt đất, liều mạng lắc đầu, "Hoàng thượng, không phải nô tì, không phải nô tì, nô tì thật không có làm, hoàng thượng ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
"Hoàng thượng, tiểu thư nhà ta không làm, là Dung quý phi, là do Dung quý phi làm.”
Giọng nói Dung quý phi bén nhọn ra lệnh, "Lôi nha đầu chết tiệt không biết nghe lời này ra ngoài chém chết cho ta.”
Nhìn mọi người kéo Thược Dược đi, Ninh Bảo Nhi hoảng hốt liều mạng chạy về phía Thược Dược, nhưng mà đã chậm, Thược Dược nằm trên một vũng máu…
Ninh Bảo Nhi ngây ngốc nhìn hoàn cảnh quen thuộc, một thân phượng bào rách nát, mặt không còn chút máu, trên mặt tràn ngập oán hận, giọng nói lạnh lẽo đến xương tủy, "Nạp Lan Kỳ ngươi tại sao có thể đối xử như thế với ta?”
Xoay người đi tới bên Thược Dược, ôm lấy xác nàng ấy, nỉ non, "Thược Dược, ta đưa ngươi về nhà, về nhà…” (chém Nạp Lan Kỳ =.=)
"Tiểu thư... Tiểu thư.”
Ninh Bảo Nhi từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhìn Thược Dược đang cắm giá nến, hỏi.
"Thế nào?”
"Tiểu thư, rất trễ rồi, lên giường nghỉ ngơi đi.”
Nhìn quang cảnh xung quang, Ninh Bảo Nhi mới phản ứng được, nàng vừa mới nằm mơ, từ lúc nàng trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên nằm mơ thấy chuyện kiếp trước.
Thay xong áo ngủ, nằm ở trên giường, đóng chặt hai mắt, thế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, ướt đẫm tóc mai, nhẹ nhàng thấm vào hai bên gối, nàng đã rất cố gắng khắc chế bản thân không nhớ lại, bởi vì đã qua rồi, nhưng hôm nay mọi chuyện lại tái hiện, cứ như diễn ra ngay trước mắt…
——
Trong xe ngựa, Nạp Lan Kỳ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đưa tay chạm vào ngực, vì sao lại đau đớn như thế?
Ninh Bảo Nhi ăn no xong, chậm rãi đi bộ trở về, không biết gà vừa nãy là của ai, mùi vị thật ngon.
Thược Dược thấy Ninh Bảo Nhi trở về, đứng dậy đi đến chỗ Ninh Bảo Nhi.
"Tiểu thư, ngươi đã về, cơm chay đã xong.”
Ninh Bảo Nhi vỗ bụng một cái, "Không cần, ngươi ăn đi, ta ăn ở bên ngoài rồi.”
Thược Dược kinh ngạc. Ăn ở bên ngoài? Ăn cái gì a?
Ninh Bảo Nhi kể lại việc ăn con gà nướng kia với Thược Dược, nghe Ninh Bảo Nhi nói xong, Thược Dược bản tính thật thà liền sầm mặt.
"Tiểu thư, thật là quá đáng, ở bên ngoài ăn vụng lại không mang theo ta.” (oimeoi con tưởng bà này mắng bà chảnh kia chớ. Đúng là chủ nào tớ nấy =.=)
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của Thược Dược, Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc, "Giận cái gì? Ta đây là ở đó nếm thử xem mùi vị thế nào, nếu thấy được ta lập tức trở về gọi ngươi tới.” (còn xương thôi mẹ định cho e ấy ăn gì =.=)
Đừng nghĩ Thược Dược ngu ngốc, thế nhưng thật sự nàng ấy rất dễ dụ, cho dù nàng ấy tức giận thì chỉ cần nói xạo vài ba câu liền vui vẻ lại a.
——
Nạp Lan Kỳ, Lâm Dương Thần và cái người ngoài ý muốn bị lôi đi Nạp Lan Nhu ngồi cùng trên một xe ngựa, chạy thẳng tới chùa Tuệ Giác.
"Công chúa, ngươi đói không?”
"Công chúa, ngươi khát sao?”
"Công chúa, chúng ta chơi cờ đi.”
Nạp Lan Nhu bị Lâm Dương Thần làm phiền không thể chịu được, nàng ta chưa từng thấy người nói nhiều như thế, khinh thường không thèm liếc mặt nhìn Lâm Dương Thần, trực tiếp ngồi cạnh Nạp Lan Kỳ.
"Thái tử ca ca không phải nói mang ta đi chơi sao, sao lại đi đường này a?”
Nạp Lan Kỳ chợp mắt, không nói, lúc này Lâm Dương Thần lại đoạt lời, "Chúng ta đi chùa, nghe nói ở đó rất linh, hơn nữa trên chùa có rất nhiều chỗ đẹp.”
Mặc cho Lâm Dương Thần nói chuyện văng nước miếng, mày nhếch mặt tươi, Nạp Lan Nhu ghé vào bên tai Nạp Lan Kỳ nói, "Thái tử ca ca, chúng ta có thể không dẫn hắn đi cùng không, quá đáng ghét, ta không thể chịu được nữa rồi.”
Nạp Lan Kỳ mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Dương Thần nhìn chằm chằm Nạp Lan Nhu, khóe miệng nhẹ nhếch, nếu như Lâm Dương Thần biết Nhu Nhi đang nói xấu hắn thì sẽ có bộ dạng gì?
Hoàng hậu chẳng lẽ cũng đối xử với hắn như vậy sao, nghĩ đến đây hắn thật sự rất sợ hãi, hắn nên làm thế nào đây, càng nghĩ càng cảm thấy rắc rối, lần đầu tiên hắn gặp hoàng hậu gặp mặt đã bị ăn một trận đánh, lần thứ hai bởi vì cây trâm phát giận, chẳng lẽ có gì thay đổi sao, huống chi Phượng các kia nhiều người tới như vậy, nếu như hăn không xem cây trâm của nàng mà là người khác thì nàng giận không, đương nhiên là không rồi, nàng chẳng vô cớ như thế, càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương, hắn phải nhanh lên một chút chạy tới chùa mới được.
——
Đêm, Ninh Bảo Nhi không đọc sách như thói quen, chỉ là tâm tình rất phiền não, nỗ lực bao lâu cũng đều không tĩnh tâm được, vì vậy Ninh Bảo Nhi lấy một cuốn kinh Phật ra đọc.
Đọc tới ngẩn người, một luồng khí như vị hoa đào tràn ngập mũi, sau một khắc, Ninh Bảo Nhi như rơi vào trạng thái mù mịt….
Nhìn cảnh tượng này, cảm giác quá quen thuộc, nàng nghe thấy một tiếng thét chói tai…..
"A, không muốn, không muốn, tiểu thư, tiểu thư, chúng ta về nhà đi, chúng ta về nhà, Thược Dược không tưởng sống ở chỗ này, chúng ta về nhà... .”
Nghe rõ giọng nói kia, nhìn sương mù chung quanh đang chậm rãi tan hết, lúc này cách đó không xa, Ninh Bảo Nhi nàng ăn mặc phượng bào cao quý, dáng vẻ chật vật, vẻ mặt bi thương, Thược Dược quỳ gối kêu gào cạnh nàng, còn có Dung quý phi cùng Nạp Lan Kỳ một thân long bào đứng đối diện với nàng, trong tay hắn ôm một đứa trẻ.
"Ngươi thật ngoan độc, đến đứa bé ngươi cũng không buông tha... .”
Nước mắt Ninh Bảo Nhi lăn xuống đôi gò má xương xương, từng giọt vô thanh vô tức vỡ òa trên mặt đất, liều mạng lắc đầu, "Hoàng thượng, không phải nô tì, không phải nô tì, nô tì thật không có làm, hoàng thượng ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
"Hoàng thượng, tiểu thư nhà ta không làm, là Dung quý phi, là do Dung quý phi làm.”
Giọng nói Dung quý phi bén nhọn ra lệnh, "Lôi nha đầu chết tiệt không biết nghe lời này ra ngoài chém chết cho ta.”
Nhìn mọi người kéo Thược Dược đi, Ninh Bảo Nhi hoảng hốt liều mạng chạy về phía Thược Dược, nhưng mà đã chậm, Thược Dược nằm trên một vũng máu…
Ninh Bảo Nhi ngây ngốc nhìn hoàn cảnh quen thuộc, một thân phượng bào rách nát, mặt không còn chút máu, trên mặt tràn ngập oán hận, giọng nói lạnh lẽo đến xương tủy, "Nạp Lan Kỳ ngươi tại sao có thể đối xử như thế với ta?”
Xoay người đi tới bên Thược Dược, ôm lấy xác nàng ấy, nỉ non, "Thược Dược, ta đưa ngươi về nhà, về nhà…” (chém Nạp Lan Kỳ =.=)
"Tiểu thư... Tiểu thư.”
Ninh Bảo Nhi từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhìn Thược Dược đang cắm giá nến, hỏi.
"Thế nào?”
"Tiểu thư, rất trễ rồi, lên giường nghỉ ngơi đi.”
Nhìn quang cảnh xung quang, Ninh Bảo Nhi mới phản ứng được, nàng vừa mới nằm mơ, từ lúc nàng trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên nằm mơ thấy chuyện kiếp trước.
Thay xong áo ngủ, nằm ở trên giường, đóng chặt hai mắt, thế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, ướt đẫm tóc mai, nhẹ nhàng thấm vào hai bên gối, nàng đã rất cố gắng khắc chế bản thân không nhớ lại, bởi vì đã qua rồi, nhưng hôm nay mọi chuyện lại tái hiện, cứ như diễn ra ngay trước mắt…
——
Trong xe ngựa, Nạp Lan Kỳ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đưa tay chạm vào ngực, vì sao lại đau đớn như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.