Quyển 1 - Chương 29: Hải Đường
Chanh Tử Điện
19/10/2015
"Ôi! Tên khốn kiếp nào dám đánh ta.”
"Ở trước mặt ta mà dám xưng ta?”
Hai tên lưu manh bị một ánh mắt lạnh lùng trấn áp, nói không lên lời.
"Ngươi... Ngươi là ai?”
"Ta là ai?”
Lập tức. hai tùy tùng sau lưng Trấn Nam vương thế tử đi ra, thấy hai thanh bảo kiếm sau lưng họ, hai ten lưu manh sợ hãi bò về sau.
"Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?”
Trấn Nam vương thế tử gấp cây quạt trong tay lại, "Còn không mau cút đi, muốn ăn đòn?”
Hai tên lưu manh kia thấy người trước mắt dáng vẻ cao lớn, liền biết là xuất thân bất phầm, nhìn Ninh Bảo Nhi một chút, rồi lại nhìn người đánh họ, nâng người đứng dậy chạy trốn.
Quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi một thân hoa phục, trong lòng lại ôm một nữ tử ăn xin, nhớ tới tiếng ‘Trấn Nam vương thế tử’ mà nàng vừa gọi, hắn quan sát Ninh Bảo Nhi, trong ấn tượng của hắn, hình như chưa từng gặp qua nữ tử này.
"Hải Đường ngươi cố lên, Thược Dược mau giúp ta.”
Thược Dược bị hai tên lưu manh đẩy ngã xuống đất, khuỷu tay bầm tím một chút, liền đứng dậy đi tới trước mặt Ninh Bảo Nhi, giúp Ninh Bảo Nhi đỡ người dậy.
"Tiểu thư, nàng chảy rất nhiều máu, làm sao đây?”
Giọng nói Ninh Bảo Nhi mang theo lo lắng, "Trước đỡ lên trên xe ngựa đã, sau đó ngươi đi tìm đại phu, kêu hắn tới Ninh phủ nhanh.”
Thược Dược có chút kinh ngạc, sao lại đem một người không rõ lai lịch về phủ.
"Tiểu thư.”
"Nhanh lên một chút đi, nếu như chậm thì ngươi cũng không cần về.”
Thược Dược bị giọng nói tức giận của Ninh Bảo Nhi hù dọa, tiểu thư cư nhiên vì một người xa lạ mắng nàng, ủy ủy khuất khuất nói ‘dạ’, xoay người rời đi.
Đỡ người lên xe ngựa, Ninh Bảo Nhi cũng không quên người vừa cứu nàng, “Tạ ơn công tử đã ra tay cứu giúp, nếu như công tử không ngại, mời đến Ninh phủ tìm Ninh Bảo Tuấn, hắn sẽ tạ lễ với ngươi.”
Nhìn xe ngựa Ninh Bảo Nhi rời đi, Trấn Nam vương thế tử, khóe miệng cười cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tiểu thư khuê các không quan tâm nguy hiểm cứu trợ một tên ăn mày, Ninh Bảo Tuấn, Ninh phủ.
Ninh Bảo Nhi đem người mang vào phủ, làm ra không ít phong ba, ra khỏi phủ thì bình thường, về phủ lại mang thêm một người toàn máu.
Đỡ người vào trong Bảo Các viện, Nhạc mẫu cùng Bạch Ngọc ra đón.
"Tiểu thư, đây là thế nào?”
Ninh Bảo Nhi nhìn thấy Nhạc mẫu, chợt nhớ tới, cháu trai bà Nhạc Sơn biết chút y thuật, máu trên đầu Hải Đường vẫn đang chảy, nếu để mất mấu nàng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Nhạc mẫu, gọi Nhạc Sơn đến phòng ta nhanh nhanh cứu người.”
Nhạc mẫu đã bị một màn này làm cho hoảng sợ, nghe Ninh Bảo Nhi nói liền tỉnh ngộ, liên tục gật đầu.
"Tốt, ta đi ngay.”
Ninh Bảo Nhi một mình đưa Hải Đường vào trong phòng của mình, không ngại ngần đặt nàng trên giường, bảo Bạch Ngọc mang một chậu nước đến giúp Hải Đường lau máu trên mặt.
Nhạc Sơn lưng mang túi nhỏ đi tới, trong mấy ngày tu dưỡng ở Ninh phủ, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, ngoại trừ không hay nói chuyện với người ngoài, còn lại cái gì cũng tốt.
"Tiểu thư, ngài gọi ta.”
“Mau nhìn xem nàng thế nào.”
Ninh Bảo Nhi tránh ra nhường chỗ cho Nhạc Sơn, Nhạc Sơn ăn mặc giản dị, ngồi bên người Hải Đường, tay bắt mạch, nếu như không phải nàng biết hắn dựa vào săn thú mà sống thì sẽ cho rằng hắn là đại phu a.
Nhạc Sơn vạch mắt Hải Đường ra, nhìn một chút rồi thản nhiên nói, “Ngoại thương không nghiêm trọng, chỉ có chút mệt mỏi, cả ngày lo âu nên bất tỉnh, ta sẽ cầm máu cho nàng, đợi nàng tỉnh lại thì ăn chút thức ăn để hồi phục là không sao.”
Nghe nói Hải Đường không có chuyện gì, tâm tình Ninh Bảo Nhi treo lên cũng đã hạ xuống, lúc này mới để ý đến biến hóa của Nhạc Sơn, thấy mình nhìn chằm chằm, gương mặt hắn hơi đỏ, vô ý né tránh.
Cửa chính, Thược Dược lôi kéo một vị lão đầu đi tới, "Tiên sinh mau lên, mang người rất quan trọng a.”
"Ở trước mặt ta mà dám xưng ta?”
Hai tên lưu manh bị một ánh mắt lạnh lùng trấn áp, nói không lên lời.
"Ngươi... Ngươi là ai?”
"Ta là ai?”
Lập tức. hai tùy tùng sau lưng Trấn Nam vương thế tử đi ra, thấy hai thanh bảo kiếm sau lưng họ, hai ten lưu manh sợ hãi bò về sau.
"Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?”
Trấn Nam vương thế tử gấp cây quạt trong tay lại, "Còn không mau cút đi, muốn ăn đòn?”
Hai tên lưu manh kia thấy người trước mắt dáng vẻ cao lớn, liền biết là xuất thân bất phầm, nhìn Ninh Bảo Nhi một chút, rồi lại nhìn người đánh họ, nâng người đứng dậy chạy trốn.
Quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi một thân hoa phục, trong lòng lại ôm một nữ tử ăn xin, nhớ tới tiếng ‘Trấn Nam vương thế tử’ mà nàng vừa gọi, hắn quan sát Ninh Bảo Nhi, trong ấn tượng của hắn, hình như chưa từng gặp qua nữ tử này.
"Hải Đường ngươi cố lên, Thược Dược mau giúp ta.”
Thược Dược bị hai tên lưu manh đẩy ngã xuống đất, khuỷu tay bầm tím một chút, liền đứng dậy đi tới trước mặt Ninh Bảo Nhi, giúp Ninh Bảo Nhi đỡ người dậy.
"Tiểu thư, nàng chảy rất nhiều máu, làm sao đây?”
Giọng nói Ninh Bảo Nhi mang theo lo lắng, "Trước đỡ lên trên xe ngựa đã, sau đó ngươi đi tìm đại phu, kêu hắn tới Ninh phủ nhanh.”
Thược Dược có chút kinh ngạc, sao lại đem một người không rõ lai lịch về phủ.
"Tiểu thư.”
"Nhanh lên một chút đi, nếu như chậm thì ngươi cũng không cần về.”
Thược Dược bị giọng nói tức giận của Ninh Bảo Nhi hù dọa, tiểu thư cư nhiên vì một người xa lạ mắng nàng, ủy ủy khuất khuất nói ‘dạ’, xoay người rời đi.
Đỡ người lên xe ngựa, Ninh Bảo Nhi cũng không quên người vừa cứu nàng, “Tạ ơn công tử đã ra tay cứu giúp, nếu như công tử không ngại, mời đến Ninh phủ tìm Ninh Bảo Tuấn, hắn sẽ tạ lễ với ngươi.”
Nhìn xe ngựa Ninh Bảo Nhi rời đi, Trấn Nam vương thế tử, khóe miệng cười cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tiểu thư khuê các không quan tâm nguy hiểm cứu trợ một tên ăn mày, Ninh Bảo Tuấn, Ninh phủ.
Ninh Bảo Nhi đem người mang vào phủ, làm ra không ít phong ba, ra khỏi phủ thì bình thường, về phủ lại mang thêm một người toàn máu.
Đỡ người vào trong Bảo Các viện, Nhạc mẫu cùng Bạch Ngọc ra đón.
"Tiểu thư, đây là thế nào?”
Ninh Bảo Nhi nhìn thấy Nhạc mẫu, chợt nhớ tới, cháu trai bà Nhạc Sơn biết chút y thuật, máu trên đầu Hải Đường vẫn đang chảy, nếu để mất mấu nàng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Nhạc mẫu, gọi Nhạc Sơn đến phòng ta nhanh nhanh cứu người.”
Nhạc mẫu đã bị một màn này làm cho hoảng sợ, nghe Ninh Bảo Nhi nói liền tỉnh ngộ, liên tục gật đầu.
"Tốt, ta đi ngay.”
Ninh Bảo Nhi một mình đưa Hải Đường vào trong phòng của mình, không ngại ngần đặt nàng trên giường, bảo Bạch Ngọc mang một chậu nước đến giúp Hải Đường lau máu trên mặt.
Nhạc Sơn lưng mang túi nhỏ đi tới, trong mấy ngày tu dưỡng ở Ninh phủ, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, ngoại trừ không hay nói chuyện với người ngoài, còn lại cái gì cũng tốt.
"Tiểu thư, ngài gọi ta.”
“Mau nhìn xem nàng thế nào.”
Ninh Bảo Nhi tránh ra nhường chỗ cho Nhạc Sơn, Nhạc Sơn ăn mặc giản dị, ngồi bên người Hải Đường, tay bắt mạch, nếu như không phải nàng biết hắn dựa vào săn thú mà sống thì sẽ cho rằng hắn là đại phu a.
Nhạc Sơn vạch mắt Hải Đường ra, nhìn một chút rồi thản nhiên nói, “Ngoại thương không nghiêm trọng, chỉ có chút mệt mỏi, cả ngày lo âu nên bất tỉnh, ta sẽ cầm máu cho nàng, đợi nàng tỉnh lại thì ăn chút thức ăn để hồi phục là không sao.”
Nghe nói Hải Đường không có chuyện gì, tâm tình Ninh Bảo Nhi treo lên cũng đã hạ xuống, lúc này mới để ý đến biến hóa của Nhạc Sơn, thấy mình nhìn chằm chằm, gương mặt hắn hơi đỏ, vô ý né tránh.
Cửa chính, Thược Dược lôi kéo một vị lão đầu đi tới, "Tiên sinh mau lên, mang người rất quan trọng a.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.