Chương 36
Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
09/11/2024
Khó cả đôi đường?
Trình Cảnh Di nhíu mày, thái độ khó dò.
Hắn phải lòng Triệu Quy Nhạn, hắn sẽ bảo vệ nàng chu đáo, sẽ không để Triệu Quy Nhạn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thấy hắn nghe lọt tai lời nhắc nhở của mình, Giang Diêu cũng yên lòng.
Thoạt nhìn Trình Cảnh Di không thèm để ý tới điều gì, nhưng Giang Diêu biết, nếu hắn thật lòng với Triệu Quy Nhạn, nhất định hắn sẽ bảo vệ nàng đến cùng.
Không cần mình phải nhiều lời.
Giang Diêu rót một chén rượu đưa cho Trình Cảnh Di, nở nụ cười thực tình: “Bệ hạ lẻ loi cô đơn ngần ấy năm, gian khổ biết bao, rốt cuộc cũng có người đẹp bầu bạn. Thần chúc vợ chồng Bệ hạ trăm năm hoà hợp, vĩnh kết đồng tâm (*).”
(*) Được tết từ một sợi dây dài, đầu đuôi nối liền quấn quýt, khiến nút thắt này rất được các cặp đôi ưa chuộng như một lời chúc, mong muốn hạnh phúc, trọn đời bên nhau, vĩnh viễn không chia cách.
Trình Cảnh Di nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, biểu cảm hiếm khi lộ ra vài phần ôn hòa: “Đa tạ.”
Đây là nét mặt khi một người nhớ về cô nương trong lòng mới có, đuôi mắt mang đậm niềm vui, trong đồng tử ánh lên vẻ dịu dàng.
Giang Diêu chẳng nói nên lời, chẳng ngờ Trình Cảnh Di cũng có một ngày như vậy.
Cả hai uống cạn bầu rượu, Trình Cảnh Di đặt chén rượu xuống, chống tay đứng dậy: “Sắc trời không còn sớm, trẫm không giữ ngươi lại nữa.”
Thấy hắn vội vàng, Giang Diêu biết hiện giờ hắn rất nóng lòng muốn gặp Triệu Quy Nhạn.
Trình Cảnh Di đã hiểu rõ trái tim, lúc này hắn chỉ muốn mau chóng thấy Triệu Quy Nhạn thôi.
Thấy bước chân của Trình Cảnh Di không còn điềm tĩnh như ngày xưa, Giang Diêu cười hiểu ý.
Hấp tấp bộp chộp, thật sự giống một thiếu niên mới biết yêu.
Giang Diêu nhéo nhéo sống mũi thẳng, hắn ta đã ngà ngà say, bèn đứng dậy, lảo đảo rời khỏi Lưỡng Nghi Điện.
…
Trong Phượng Nghi Cung yên ắng, Triệu Quy Nhạn đang ngủ, mọi người trong cung đều thả nhẹ bước chân.
Thải Nguyệt nhìn sắc trời, sai người thắp nến, nàng ấy lo Triệu Quy Nhạn ngủ quá lâu sẽ khó chịu, bèn cầm giá nến, nhẹ nhàng tiến vào nội điện.
Cửa sổ nội điện đóng chặt, rèm cửa cũng được thả xuống, trong điện mờ tối, may mắn Thải Nguyệt cầm nến trong tay nên trước mắt chưa đến mức đen kịt, nàng ấy từ từ bước đi.
Ánh nến lay động, chiếu sáng một khoảng không gian.
Thải Nguyệt đến bên giường, định cúi xuống gọi người, chợt thấy hai đôi giày đặt cạnh nhau dưới giường.
Một đôi giày thêu hoa mai đỏ đính ngọc trai của Triệu Quy Nhạn.
Còn lại là đôi ủng màu đen hoạ tiết mây.
Thải Nguyệt kinh ngạc, tay cầm giá nến thoáng run lên, nàng ấy suýt không cầm chắc.
Nàng ấy sợ hãi, giơ giá cắm nến, lén nhìn vào trong màn, chỉ thấy trên giường có hai người nằm cạnh nhau, tư thế thân mật khăng khít.
Triệu Quy Nhạn nằm vùi đầu trong ngực Trình Cảnh Di.
Thải Nguyệt hoảng sợ không thôi, Bệ hạ đến từ khi nào? Sao Hoàng hậu nương nương lại nằm chung với Bệ hạ?
Bắt gặp bóng người lảo đảo qua bình phong, Hà ma ma cảm giác có điều kỳ lạ, bèn vòng vào thì thấy Thải Nguyệt bịt chặt miệng, hai mắt mở to.
Hà ma ma giật mình, còn tưởng nàng ấy chứng kiến chuyện gì kinh khủng! Bà vội bước đến, khi nhìn rõ cảnh trên giường, đầu tiên bà sửng sốt, sau đó nhanh chóng kéo Thải Nguyệt rời khỏi nội điện.
Thải Nguyệt bị kéo ra ngoài.
Vừa ra khỏi, Hà ma ma đã thấp giọng bảo: “Sau này phải tinh ý một chút, các chủ tử còn đang ngủ, ngươi đừng tới quấy rầy. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương không còn ở phủ Quốc Công, khi vào trong ngươi phải chú ý nhiều hơn.”
Thải Nguyệt thấy hơi oan ức, làm sao nàng ấy biết được trong nội điện trống trải lại xuất hiện thêm một người chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu không thì bất kể ra sao, nàng ấy cũng sẽ đợi nghe thấy tiếng động mới lên tiếng xin chỉ thị, rồi vào sau.
Vẻ mặt Hà ma ma phức tạp.
Bà theo Triệu Thanh Loan sống trong cung nhiều năm, chưa bao giờ thấy Bệ hạ thân mật với một nữ tử như vậy.
Bệ hạ là người đứng đắn uy nghiêm, cư xử biết chừng mực, ngoại trừ việc không ngủ lại hậu cung thì đối xử rất khoan dung với Triệu Thanh Loan.
Ban đầu Triệu Thanh Loan vào cung, vốn không phải mong muốn của nàng ấy. Nàng ấy được nâng niu từ tấm bé, lòng kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương tủy. Trong đêm tân hôn, rõ ràng Trình Cảnh Di đã nhận ra vẻ phản kháng và không tình nguyện của Triệu Thanh Loan, nhưng hắn chưa bao giờ trừng phạt, thay vào đó, mấy năm ấy hắn đã cho Triệu Thanh Loan đủ thể diện.
Trình Cảnh Di giao toàn quyền quản lý hậu cung cho nàng ấy, chưa từng xen vào quyết định của nàng ấy.
Dịp lễ Tết, mặc dù hắn không đặt chân vào hậu cung, nhưng vẫn sẽ sai người đưa ít ban thưởng đến Phượng Nghi Cung.
Đây là vinh dự đặc biệt mà các phi tần khác không có.
Dù cuộc hôn nhân này chỉ hữu danh vô thực, nhưng Trình Cảnh Di vẫn tôn trọng Triệu Thanh Loan.
Triệu Thanh Loan cũng không kỳ vọng gì vào Trình Cảnh Di, thậm chí còn rất hài lòng với cách làm của Trình Cảnh Di, vậy nên mối quan hệ giữa hai người vô cùng hoà nhã.
Thấy hai người họ cư xử khách khí lễ độ, nhưng không hề có những rung động tế nhị giữa nam và nữ, Hà ma ma biết đôi bên tuyệt đối không có khả năng, trong lòng còn tiếc nuối hồi lâu.
Nào ngờ, hiện tại chính ngũ tiểu thư ngây thơ hồn nhiên nhà mình lại lọt vào mắt xanh của Bệ hạ.
Hà ma ma nghĩ đến nhiều năm qua Triệu Thanh Loan vẫn luôn lo lắng cho Triệu Quy Nhạn, ngay cả trước khi nhắm mắt xuôi tay cũng nhớ mãi không quên.
Đôi mắt già nua của bà ươn ướt, bà chắp tay trước ngực, lặng lẽ thì thầm với không trung: “Đại tiểu thư, giờ ngài có thể yên tâm ra đi rồi…”
…
Triệu Quy Nhạn chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn, không hề có sức lực.
Nàng mơ màng mở hờ mắt, lập tức nhận ra có điều không ổn.
Một cánh tay rắn chắc nặng trịch vòng qua eo nàng, lòng bàn tay nàng cũng áp vào lồng ngực ấm áp vững chãi.
Triệu Quy Nhạn nhìn rõ hơn, đập vào mắt là một con rồng vàng năm móng oai phong lẫm liệt.
Nàng sửng sốt, sau đó đột nhiên mở to mắt, nàng hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu, thấy một khuôn cằm trắng như ngọc.
Sao Bệ hạ lại ở đây? Tại sao lại ngủ chung giường với nàng!
Nàng đã làm gì?
Triệu Quy Nhạn nhíu mày, cố gắng hồi tưởng, nhưng không thể nhớ nổi bất cứ điều gì.
Lông mi của nàng run run, nàng cảm giác như nhiệt độ trong màn đang tăng lên nhanh chóng, khiến nàng hơi khó thở.
Triệu Quy Nhạn lặng lẽ nâng tay lên, cẩn thận đặt cánh tay đang vòng qua eo xuống giường, sau đó nhẹ nhàng tách khỏi ngực Trình Cảnh Di.
Hiện giờ nàng quá khiếp sợ, quá kinh hãi, chỉ muốn trốn thoát theo phản xạ.
Đêm tân hôn lần trước, mặc dù họ cũng chung giường, nhưng mỗi người ngủ một chỗ, chia ranh giới rõ ràng, nào giống bây giờ, nàng đã ngủ trong ngực của người ta đó!
Song, Triệu Quy Nhạn lại không có một tí ấn tượng nào về thời điểm trước khi ngủ, cũng không biết có phải mình mượn men rượu rồi làm chuyện đại nghịch bất đạo gì không.
Triệu Quy Nhạn nghĩ đến chuyện Trình Cảnh Di ghét gần gũi nữ tử, trái tim nàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ cũng trắng hơn vài phần.
Trình Cảnh Di nằm ngoài, Triệu Quy Nhạn buộc phải cẩn thận, nín thở tập trung, vất vả lắm mới vượt qua người Trình Cảnh Di. Khi mũi chân sắp chạm tới mặt đất, nàng mới phát hiện góc váy của mình đang bị đè dưới cổ tay Trình Cảnh Di.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Quy Nhạn cắn môi, trên mặt đầy ảo não.
Nàng liếc nhìn Trình Cảnh Di, hắn ngủ rất sâu, cặp mắt có thể nhìn thấu lòng người đang nhắm nghiền, trông hắn dịu dàng hơn hẳn, giảm đi vẻ cao quý xa cách, khiến người ta muốn đến gần.
Triệu Quy Nhạn vỗ nhẹ trán mình, hiện tại vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện này.
Nàng xoay người, nuốt nước bọt, muốn kéo góc váy ra.
Nhưng cũng không biết góc váy bị đè nặng thế nào, nàng kéo hoài kéo mãi, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng mà góc váy vẫn không chịu nhúc nhích.
Triệu Quy Nhạn sốt ruột đến mức đỏ bừng mặt, nàng cắn răng, run run tay định dịch tay Trình Cảnh Di sang bên cạnh. Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào vải áo của hắn, đột nhiên từ trong chăn xuất hiện một bàn tay mạnh mẽ, chuẩn xác giữ chặt cổ tay nàng.
“A!” Triệu Quy Nhạn giật mình, sợ hãi kêu một tiếng.
Trình Cảnh Di dùng cánh tay còn lại ôm nàng, hắn hứng thú nhìn nàng, đôi mắt trong veo.
Triệu Quy Nhạn chậm chạp phát hiện ra.
Người này không hề ngủ!
Triệu Quy Nhạn phồng đôi má trắng như tuyết, mở to cặp mắt hạnh: “Bệ hạ, ngài giả vờ ngủ!”
Trình Cảnh Di thấy nàng hùng hổ, trong mắt thấp thoáng nét cười, hắn chậm rãi nói: “Trẫm không ngủ nàng thất vọng lắm à? Nhân lúc trẫm ngủ nàng định làm gì hả?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, ánh mắt bỗng trở nên mơ màng, ngay cả giọng nói cũng yếu xuống: “Không… Không làm gì cả.”
Trình Cảnh Di nhìn vẻ chột dạ của nàng, hiểu ngay suy nghĩ trong đầu nàng.
Xem ra cô nương nhỏ này không nhớ rõ chuyện hôm qua.
Trình Cảnh Di không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Nhạn Nhạn, đừng nói thừa dịp trẫm ngủ nàng định mạo phạm trẫm đấy?”
Nghe cách gọi của hắn, Triệu Quy Nhạn kinh hãi, ho khan dữ dội: “Khụ khụ khụ…”
Nhạn… Nhạn Nhạn?
Mối quan hệ giữa họ thân thiết như vậy từ khi nào?
Đôi mắt Triệu Quy Nhạn đầy mờ mịt, chỉ mỗi a tỷ mới gọi nàng là Nhạn Nhạn.
Nàng là tiểu ngũ, là Triệu Ngũ, số lần tên của nàng được nhắc đến trong phủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có một khoảng thời gian nàng luôn nghi ngờ, thật ra mấy người Triệu Thanh Hồng không hề nhớ tên nàng, họ chỉ đành gọi nàng bằng biệt danh khô khan đó.
Hiện giờ Trình Cảnh Di gọi nàng như thế, gọi hết sức dịu dàng tự nhiên, như thể nàng cũng giống các nữ tử nhà quan khác, luôn được nuông chiều, luôn được đối xử trân trọng.
Trong lòng Triệu Quy Nhạn bỗng dâng lên niềm vui nho nhỏ thầm kín, khiến trái tim nàng ngọt ngào như uống mật.
Vành tai nàng đỏ bừng, nàng lắp bắp: “Mạo… mạo phạm? Bệ hạ minh chứng, ta thật lòng tôn kính Bệ hạ, ngước nhìn ơn trời, tuyệt đối không dám lỗ mãng… Mạo phạm ngài, muôn vàn lần ta không dám…”
Sao nàng có thể mạo phạm hắn?
Mặc dù nàng biết Trình Cảnh Di không phải người không hiểu lý lẽ, nàng cũng không còn sợ hắn như trước, nhưng nàng vẫn tôn kính hắn từ tận đáy lòng, hận không thể dựng tượng đài trường sinh cho hắn, thắp hương thờ cúng suốt ngày đêm.
Chứ đừng nói gì đến việc mạo phạm?
Trình Cảnh Di cười: “Nếu trẫm cho phép nàng mạo phạm trẫm thì sao?”
Triệu Quy Nhạn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Trình Cảnh Di không chớp mắt.
Trình Cảnh Di nhìn Triệu Quy Nhạn sững người ra, giống hệt một chú thỏ bị dọa sợ đến choáng váng. Hắn cảm thấy Triệu Quy Nhạn dễ thương quá đỗi, tình cảm trong lòng tựa như bong bóng, ngày một lấp đầy trái tim hắn.
Trình Cảnh Di nắm chặt tay nàng, hắn biết Triệu Quy Nhạn còn nhỏ, ắt hẳn… không có ý gì khác với hắn. Hắn cũng không muốn dọa nàng, hắn sẵn sàng chờ nàng.
Dù sao họ cũng danh chính ngôn thuận, nàng đã trở thành vợ của hắn, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới việc đưa nàng rời cung gả chồng nữa.
Trình Cảnh Di nhíu mày, thái độ khó dò.
Hắn phải lòng Triệu Quy Nhạn, hắn sẽ bảo vệ nàng chu đáo, sẽ không để Triệu Quy Nhạn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thấy hắn nghe lọt tai lời nhắc nhở của mình, Giang Diêu cũng yên lòng.
Thoạt nhìn Trình Cảnh Di không thèm để ý tới điều gì, nhưng Giang Diêu biết, nếu hắn thật lòng với Triệu Quy Nhạn, nhất định hắn sẽ bảo vệ nàng đến cùng.
Không cần mình phải nhiều lời.
Giang Diêu rót một chén rượu đưa cho Trình Cảnh Di, nở nụ cười thực tình: “Bệ hạ lẻ loi cô đơn ngần ấy năm, gian khổ biết bao, rốt cuộc cũng có người đẹp bầu bạn. Thần chúc vợ chồng Bệ hạ trăm năm hoà hợp, vĩnh kết đồng tâm (*).”
(*) Được tết từ một sợi dây dài, đầu đuôi nối liền quấn quýt, khiến nút thắt này rất được các cặp đôi ưa chuộng như một lời chúc, mong muốn hạnh phúc, trọn đời bên nhau, vĩnh viễn không chia cách.
Trình Cảnh Di nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, biểu cảm hiếm khi lộ ra vài phần ôn hòa: “Đa tạ.”
Đây là nét mặt khi một người nhớ về cô nương trong lòng mới có, đuôi mắt mang đậm niềm vui, trong đồng tử ánh lên vẻ dịu dàng.
Giang Diêu chẳng nói nên lời, chẳng ngờ Trình Cảnh Di cũng có một ngày như vậy.
Cả hai uống cạn bầu rượu, Trình Cảnh Di đặt chén rượu xuống, chống tay đứng dậy: “Sắc trời không còn sớm, trẫm không giữ ngươi lại nữa.”
Thấy hắn vội vàng, Giang Diêu biết hiện giờ hắn rất nóng lòng muốn gặp Triệu Quy Nhạn.
Trình Cảnh Di đã hiểu rõ trái tim, lúc này hắn chỉ muốn mau chóng thấy Triệu Quy Nhạn thôi.
Thấy bước chân của Trình Cảnh Di không còn điềm tĩnh như ngày xưa, Giang Diêu cười hiểu ý.
Hấp tấp bộp chộp, thật sự giống một thiếu niên mới biết yêu.
Giang Diêu nhéo nhéo sống mũi thẳng, hắn ta đã ngà ngà say, bèn đứng dậy, lảo đảo rời khỏi Lưỡng Nghi Điện.
…
Trong Phượng Nghi Cung yên ắng, Triệu Quy Nhạn đang ngủ, mọi người trong cung đều thả nhẹ bước chân.
Thải Nguyệt nhìn sắc trời, sai người thắp nến, nàng ấy lo Triệu Quy Nhạn ngủ quá lâu sẽ khó chịu, bèn cầm giá nến, nhẹ nhàng tiến vào nội điện.
Cửa sổ nội điện đóng chặt, rèm cửa cũng được thả xuống, trong điện mờ tối, may mắn Thải Nguyệt cầm nến trong tay nên trước mắt chưa đến mức đen kịt, nàng ấy từ từ bước đi.
Ánh nến lay động, chiếu sáng một khoảng không gian.
Thải Nguyệt đến bên giường, định cúi xuống gọi người, chợt thấy hai đôi giày đặt cạnh nhau dưới giường.
Một đôi giày thêu hoa mai đỏ đính ngọc trai của Triệu Quy Nhạn.
Còn lại là đôi ủng màu đen hoạ tiết mây.
Thải Nguyệt kinh ngạc, tay cầm giá nến thoáng run lên, nàng ấy suýt không cầm chắc.
Nàng ấy sợ hãi, giơ giá cắm nến, lén nhìn vào trong màn, chỉ thấy trên giường có hai người nằm cạnh nhau, tư thế thân mật khăng khít.
Triệu Quy Nhạn nằm vùi đầu trong ngực Trình Cảnh Di.
Thải Nguyệt hoảng sợ không thôi, Bệ hạ đến từ khi nào? Sao Hoàng hậu nương nương lại nằm chung với Bệ hạ?
Bắt gặp bóng người lảo đảo qua bình phong, Hà ma ma cảm giác có điều kỳ lạ, bèn vòng vào thì thấy Thải Nguyệt bịt chặt miệng, hai mắt mở to.
Hà ma ma giật mình, còn tưởng nàng ấy chứng kiến chuyện gì kinh khủng! Bà vội bước đến, khi nhìn rõ cảnh trên giường, đầu tiên bà sửng sốt, sau đó nhanh chóng kéo Thải Nguyệt rời khỏi nội điện.
Thải Nguyệt bị kéo ra ngoài.
Vừa ra khỏi, Hà ma ma đã thấp giọng bảo: “Sau này phải tinh ý một chút, các chủ tử còn đang ngủ, ngươi đừng tới quấy rầy. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương không còn ở phủ Quốc Công, khi vào trong ngươi phải chú ý nhiều hơn.”
Thải Nguyệt thấy hơi oan ức, làm sao nàng ấy biết được trong nội điện trống trải lại xuất hiện thêm một người chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu không thì bất kể ra sao, nàng ấy cũng sẽ đợi nghe thấy tiếng động mới lên tiếng xin chỉ thị, rồi vào sau.
Vẻ mặt Hà ma ma phức tạp.
Bà theo Triệu Thanh Loan sống trong cung nhiều năm, chưa bao giờ thấy Bệ hạ thân mật với một nữ tử như vậy.
Bệ hạ là người đứng đắn uy nghiêm, cư xử biết chừng mực, ngoại trừ việc không ngủ lại hậu cung thì đối xử rất khoan dung với Triệu Thanh Loan.
Ban đầu Triệu Thanh Loan vào cung, vốn không phải mong muốn của nàng ấy. Nàng ấy được nâng niu từ tấm bé, lòng kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương tủy. Trong đêm tân hôn, rõ ràng Trình Cảnh Di đã nhận ra vẻ phản kháng và không tình nguyện của Triệu Thanh Loan, nhưng hắn chưa bao giờ trừng phạt, thay vào đó, mấy năm ấy hắn đã cho Triệu Thanh Loan đủ thể diện.
Trình Cảnh Di giao toàn quyền quản lý hậu cung cho nàng ấy, chưa từng xen vào quyết định của nàng ấy.
Dịp lễ Tết, mặc dù hắn không đặt chân vào hậu cung, nhưng vẫn sẽ sai người đưa ít ban thưởng đến Phượng Nghi Cung.
Đây là vinh dự đặc biệt mà các phi tần khác không có.
Dù cuộc hôn nhân này chỉ hữu danh vô thực, nhưng Trình Cảnh Di vẫn tôn trọng Triệu Thanh Loan.
Triệu Thanh Loan cũng không kỳ vọng gì vào Trình Cảnh Di, thậm chí còn rất hài lòng với cách làm của Trình Cảnh Di, vậy nên mối quan hệ giữa hai người vô cùng hoà nhã.
Thấy hai người họ cư xử khách khí lễ độ, nhưng không hề có những rung động tế nhị giữa nam và nữ, Hà ma ma biết đôi bên tuyệt đối không có khả năng, trong lòng còn tiếc nuối hồi lâu.
Nào ngờ, hiện tại chính ngũ tiểu thư ngây thơ hồn nhiên nhà mình lại lọt vào mắt xanh của Bệ hạ.
Hà ma ma nghĩ đến nhiều năm qua Triệu Thanh Loan vẫn luôn lo lắng cho Triệu Quy Nhạn, ngay cả trước khi nhắm mắt xuôi tay cũng nhớ mãi không quên.
Đôi mắt già nua của bà ươn ướt, bà chắp tay trước ngực, lặng lẽ thì thầm với không trung: “Đại tiểu thư, giờ ngài có thể yên tâm ra đi rồi…”
…
Triệu Quy Nhạn chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn, không hề có sức lực.
Nàng mơ màng mở hờ mắt, lập tức nhận ra có điều không ổn.
Một cánh tay rắn chắc nặng trịch vòng qua eo nàng, lòng bàn tay nàng cũng áp vào lồng ngực ấm áp vững chãi.
Triệu Quy Nhạn nhìn rõ hơn, đập vào mắt là một con rồng vàng năm móng oai phong lẫm liệt.
Nàng sửng sốt, sau đó đột nhiên mở to mắt, nàng hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu, thấy một khuôn cằm trắng như ngọc.
Sao Bệ hạ lại ở đây? Tại sao lại ngủ chung giường với nàng!
Nàng đã làm gì?
Triệu Quy Nhạn nhíu mày, cố gắng hồi tưởng, nhưng không thể nhớ nổi bất cứ điều gì.
Lông mi của nàng run run, nàng cảm giác như nhiệt độ trong màn đang tăng lên nhanh chóng, khiến nàng hơi khó thở.
Triệu Quy Nhạn lặng lẽ nâng tay lên, cẩn thận đặt cánh tay đang vòng qua eo xuống giường, sau đó nhẹ nhàng tách khỏi ngực Trình Cảnh Di.
Hiện giờ nàng quá khiếp sợ, quá kinh hãi, chỉ muốn trốn thoát theo phản xạ.
Đêm tân hôn lần trước, mặc dù họ cũng chung giường, nhưng mỗi người ngủ một chỗ, chia ranh giới rõ ràng, nào giống bây giờ, nàng đã ngủ trong ngực của người ta đó!
Song, Triệu Quy Nhạn lại không có một tí ấn tượng nào về thời điểm trước khi ngủ, cũng không biết có phải mình mượn men rượu rồi làm chuyện đại nghịch bất đạo gì không.
Triệu Quy Nhạn nghĩ đến chuyện Trình Cảnh Di ghét gần gũi nữ tử, trái tim nàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ cũng trắng hơn vài phần.
Trình Cảnh Di nằm ngoài, Triệu Quy Nhạn buộc phải cẩn thận, nín thở tập trung, vất vả lắm mới vượt qua người Trình Cảnh Di. Khi mũi chân sắp chạm tới mặt đất, nàng mới phát hiện góc váy của mình đang bị đè dưới cổ tay Trình Cảnh Di.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Quy Nhạn cắn môi, trên mặt đầy ảo não.
Nàng liếc nhìn Trình Cảnh Di, hắn ngủ rất sâu, cặp mắt có thể nhìn thấu lòng người đang nhắm nghiền, trông hắn dịu dàng hơn hẳn, giảm đi vẻ cao quý xa cách, khiến người ta muốn đến gần.
Triệu Quy Nhạn vỗ nhẹ trán mình, hiện tại vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện này.
Nàng xoay người, nuốt nước bọt, muốn kéo góc váy ra.
Nhưng cũng không biết góc váy bị đè nặng thế nào, nàng kéo hoài kéo mãi, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng mà góc váy vẫn không chịu nhúc nhích.
Triệu Quy Nhạn sốt ruột đến mức đỏ bừng mặt, nàng cắn răng, run run tay định dịch tay Trình Cảnh Di sang bên cạnh. Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào vải áo của hắn, đột nhiên từ trong chăn xuất hiện một bàn tay mạnh mẽ, chuẩn xác giữ chặt cổ tay nàng.
“A!” Triệu Quy Nhạn giật mình, sợ hãi kêu một tiếng.
Trình Cảnh Di dùng cánh tay còn lại ôm nàng, hắn hứng thú nhìn nàng, đôi mắt trong veo.
Triệu Quy Nhạn chậm chạp phát hiện ra.
Người này không hề ngủ!
Triệu Quy Nhạn phồng đôi má trắng như tuyết, mở to cặp mắt hạnh: “Bệ hạ, ngài giả vờ ngủ!”
Trình Cảnh Di thấy nàng hùng hổ, trong mắt thấp thoáng nét cười, hắn chậm rãi nói: “Trẫm không ngủ nàng thất vọng lắm à? Nhân lúc trẫm ngủ nàng định làm gì hả?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, ánh mắt bỗng trở nên mơ màng, ngay cả giọng nói cũng yếu xuống: “Không… Không làm gì cả.”
Trình Cảnh Di nhìn vẻ chột dạ của nàng, hiểu ngay suy nghĩ trong đầu nàng.
Xem ra cô nương nhỏ này không nhớ rõ chuyện hôm qua.
Trình Cảnh Di không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Nhạn Nhạn, đừng nói thừa dịp trẫm ngủ nàng định mạo phạm trẫm đấy?”
Nghe cách gọi của hắn, Triệu Quy Nhạn kinh hãi, ho khan dữ dội: “Khụ khụ khụ…”
Nhạn… Nhạn Nhạn?
Mối quan hệ giữa họ thân thiết như vậy từ khi nào?
Đôi mắt Triệu Quy Nhạn đầy mờ mịt, chỉ mỗi a tỷ mới gọi nàng là Nhạn Nhạn.
Nàng là tiểu ngũ, là Triệu Ngũ, số lần tên của nàng được nhắc đến trong phủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có một khoảng thời gian nàng luôn nghi ngờ, thật ra mấy người Triệu Thanh Hồng không hề nhớ tên nàng, họ chỉ đành gọi nàng bằng biệt danh khô khan đó.
Hiện giờ Trình Cảnh Di gọi nàng như thế, gọi hết sức dịu dàng tự nhiên, như thể nàng cũng giống các nữ tử nhà quan khác, luôn được nuông chiều, luôn được đối xử trân trọng.
Trong lòng Triệu Quy Nhạn bỗng dâng lên niềm vui nho nhỏ thầm kín, khiến trái tim nàng ngọt ngào như uống mật.
Vành tai nàng đỏ bừng, nàng lắp bắp: “Mạo… mạo phạm? Bệ hạ minh chứng, ta thật lòng tôn kính Bệ hạ, ngước nhìn ơn trời, tuyệt đối không dám lỗ mãng… Mạo phạm ngài, muôn vàn lần ta không dám…”
Sao nàng có thể mạo phạm hắn?
Mặc dù nàng biết Trình Cảnh Di không phải người không hiểu lý lẽ, nàng cũng không còn sợ hắn như trước, nhưng nàng vẫn tôn kính hắn từ tận đáy lòng, hận không thể dựng tượng đài trường sinh cho hắn, thắp hương thờ cúng suốt ngày đêm.
Chứ đừng nói gì đến việc mạo phạm?
Trình Cảnh Di cười: “Nếu trẫm cho phép nàng mạo phạm trẫm thì sao?”
Triệu Quy Nhạn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Trình Cảnh Di không chớp mắt.
Trình Cảnh Di nhìn Triệu Quy Nhạn sững người ra, giống hệt một chú thỏ bị dọa sợ đến choáng váng. Hắn cảm thấy Triệu Quy Nhạn dễ thương quá đỗi, tình cảm trong lòng tựa như bong bóng, ngày một lấp đầy trái tim hắn.
Trình Cảnh Di nắm chặt tay nàng, hắn biết Triệu Quy Nhạn còn nhỏ, ắt hẳn… không có ý gì khác với hắn. Hắn cũng không muốn dọa nàng, hắn sẵn sàng chờ nàng.
Dù sao họ cũng danh chính ngôn thuận, nàng đã trở thành vợ của hắn, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới việc đưa nàng rời cung gả chồng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.