Chương 41
Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
20/11/2024
“Đang cười gì thế?”
Một giọng nói trầm ấm truyền từ phía sau đến, Triệu Quy Nhạn quay đầu lại, thấy Trình Cảnh Di đang đứng nhìn nàng bên cửa, ánh mắt hắn đong đầy dịu dàng.
Triệu Quy Nhạn bước tới nói: “Ta đang nghĩ, trong điện để thêm đồ của Bệ hạ, khi nhìn vào thật sự khiến người ta cảm thấy ấm áp.”
Trình Cảnh Di rất tự nhiên nắm tay nàng: “Đây là nhà của chúng ta, tất nhiên phải ấm áp rồi. Nếu thấy cách bài trí này không đẹp, nàng có thể thay đổi, đổi đến khi nàng hài lòng mới thôi.”
Triệu Quy Nhạn hơi sửng sốt, nàng ngước mắt nhìn hắn.
Nhà… của họ?
Đối với nàng, từ này xa lạ quá đỗi.
Trong phủ Vinh Quốc công chứa đầy những người được gọi là “Người nhà” có quan hệ huyết thống với nàng, nhưng nàng không hề cảm nhận được hơi ấm.
Hiện giờ, Trình Cảnh Di nói với nàng, nơi này là nhà của nàng.
Triệu Quy Nhạn mím môi cười, hốc mắt có phần chua xót, nàng vội chớp mắt, cố nén khóc, chất giọng vẫn mềm mại ngọt ngào như thường: “Không, như vậy rất tốt rồi, không cần phải tốn công.”
Trình Cảnh Di gật đầu, ánh mắt cũng lơ đãng trong giây lát.
Trên người Triệu Quy Nhạn, hắn vừa cảm nhận được cảm xúc mà hắn đã trải qua, nỗi cô đơn như thể chỉ còn mình hắn giữa cánh đồng tuyết mênh mông.
Tuổi thơ của hắn nhàm chán vô cùng, Tống Thái hậu chỉ có một người con là hắn, bà ta gửi gắm tất cả hy vọng lên người hắn, sử dụng hắn như một công cụ để củng cố quyền lực.
Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ sách thì vẫn chỉ có sách, hiếm khi có thời gian chơi đùa.
Phụ hoàng hắn tuân thủ bổn phận của một người cha nghiêm khắc, coi hắn là Đế vương tương lai của Đại Ngụy, thế nên càng không buông lỏng hắn một chút nào.
Bên cạnh đó, năng lực của Tiên đế tầm thường, ông ấy thấy đứa trẻ thông minh như thế, chắc chắn sẽ tạo nên vô số thành tựu lưu danh ngàn đời bỏ xa ông ấy. Vì vậy ông ấy có phần ghen tị với hắn, những cảm xúc mâu thuẫn trong nội tâm khiến ông ấy không gần gũi mấy với vị Thái tử có tài năng xuất chúng này.
Trình Cảnh Di không ngờ mình lại cảm nhận được cảm xúc tương tự ở trên người Triệu Quy Nhạn.
Ánh mắt Trình Cảnh Di lóe lên, hắn sinh lòng thương xót.
Giọng hắn vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc: “Nàng ở nơi nào, nơi đó chính là nhà, nàng là nữ chủ nhân, hoàng cung này cũng thuộc về nàng. Nàng thích cảnh quan ra sao thì cứ việc cải tạo, đình đài lầu các, điêu lan họa đống (*), đều có thể làm theo sở thích của nàng, tư khố (**) dồi dào của trẫm cũng tùy nàng sử dụng. Chỉ cần nàng vui là được.”
(*) Đề cập đến một ngôi nhà được trang trí rất công phu, lan can chạm khắc, trên xà ngang cũng được vẽ trang trí, cho thấy sự tinh xảo trong từng chi tiết.
(**) Kho bạc riêng, nơi cất giữ tiền tài và những đồ vật quý giá của Hoàng thượng.
Trái tim Triệu Quy Nhạn thoáng rung động, nàng bất ngờ trước câu “Nàng ở nơi nào, nơi đó chính là nhà”, càng ngạc nhiên hơn trước hành động nuông chiều và lòng khoan dung của Trình Cảnh Di dành cho nàng.
Hắn không sử dụng quốc khố, sợ triều thần vạch tội hắn xây dựng xa hoa, lãng phí tiền bạc của dân chúng, nên mới dùng tư khố của mình. Chỉ là mấy việc nhà nho nhỏ, các đại thần cũng không thể nói gì, cân nhắc cho danh tiếng của nàng.
Triệu Quy Nhạn mỉm cười với hắn, cảm xúc u ám trong lòng cũng được quét sạch.
Quả thực Trình Cảnh Di đối xử với nàng rất tốt.
Hai người nắm tay bước vào trong điện, Triệu ma ma và Hà ma ma hành lễ. Hai bà lo lắng quan sát khắp người nàng, xác nhận nàng từ Thọ An Cung về vẫn hoàn hảo không gặp chuyện gì, họ mới yên lòng.
Thấy tư thế thân mật giữa Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn, hai bà cũng tinh ý dẫn theo cung nữ lần lượt lui ra, để vợ chồng hai người ở cạnh nhau.
Trình Cảnh Di kéo Triệu Quy Nhạn tới sập, ngồi xuống hỏi: “Ban nãy Thái hậu có làm khó nàng không?”
Hiện tại Trình Cảnh Di đã xác định tình cảm của mình, tất nhiên phải đặt an toàn của Triệu Quy Nhạn lên hàng đầu, hắn đã sắp xếp nhiều ám vệ ẩn mình trong bóng tối để bảo vệ nàng.
Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Không, chỉ gọi ta tới dặn dò vài câu về việc chuyến đi săn mùa đông chứ không nói gì khác.”
Đến giờ Triệu Quy Nhạn vẫn kinh ngạc, gặp Trình Cảnh Di, nàng hỏi về băn khoăn trong lòng: “Thái hậu nương nương không giống kiểu người sẽ quan tâm đến chuyện này. Ta quản lý hậu cung đã nhiều ngày, nhưng chưa từng thấy Thái hậu nương nương hỏi tới. Vì sao hôm nay bà ta lại cố ý dặn dò, chuyến đi săn quan trọng, nhưng cũng không tới mức cần bà ta đích thân nhúng tay vào đúng không?”
Tống Thái hậu không để tâm nhiều đến hậu cung, ngoại trừ phi tần và con nối dõi của Trình Cảnh Di, bà ta sẽ không xen vào việc quản lý của nàng.
Cách bà ta xử sự hôm nay thực sự không phù hợp với tính tình như mọi khi của bà ta.
Ánh mắt Trình Cảnh Di trở nên u ám, như thể hắn đang nghĩ đến điều gì khiến mình phản cảm, khóe môi mím chặt, bàn tay đang nắm tay nàng cũng hơi dùng sức.
Triệu Quy Nhạn cảm nhận được đau đớn trên tay, nàng bình tĩnh nhíu mày, không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi Trình Cảnh Di bình tâm lại.
Hồi lâu sau Trình Cảnh Di mới điều chỉnh vẻ kỳ lạ trên mặt, hắn nhẹ giọng nói: “Chuyến đi săn mùa đông hằng năm là một sự kiện lớn của Đại Ngụy, trong mấy ngày ấy bất kể nam hay nữ đều có thể đi săn. Thái hậu được xuất cung, bà ta giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chắc chắn sẽ tham gia săn thú. Trong rừng nhiều dã thú, nữ tử cũng nhiều, vì đảm bảo an toàn của các nữ quyến nên bà ta mới đặc biệt chú ý.”
Triệu Quy Nhạn nghĩ thầm, vì sao nàng luôn thấy sự thật không phải vậy nhỉ?
Song, điều khiến nàng kinh ngạc hơn là, không ngờ Tống Thái hậu lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Trông bà ta yểu điệu mong manh, thoạt nhìn là tiểu thư khuê các được nuôi lớn trong tình thương, ấy mà lợi hại như thế sao?
Triệu Quy Nhạn nói: “Tiếc quá, ta không biết cưỡi ngựa bắn cung, chắc không thể tự săn thú rồi.”
Trong mắt nàng hiện lên vài phần tiếc nuối.
Nàng được nuôi dưỡng ở hậu viện từ nhỏ, nào biết mấy chuyện này, nhưng nàng sở hữu một trái tim khao khát tự do khao khát rong ruổi muôn nơi. Tiếc thay, sự kiện lớn như vậy lại không liên quan gì đến nàng.
Trình Cảnh Di nhìn Triệu Quy Nhạn, cười bảo: “Chuyện này có khó gì, trẫm có thể dạy nàng một số kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung.”
Hai mắt Triệu Quy Nhạn lập tức sáng lên, nàng hỏi: “Thật ư? Bệ hạ thật sự sẵn lòng dạy ta?”
Trình Cảnh Di nhìn vẻ hào hứng của nàng, cả gương mặt nhỏ như đang tỏa sáng, khiến hắn không kìm được mà véo nhẹ mũi nàng: “Cưỡi ngựa bắn cung không dễ, tất nhiên trẫm sẽ dạy nàng. Có điều ấy, đến lúc đó nàng đừng khóc nhè, vừa thấy mệt mỏi đau đớn lại đòi nghỉ không học nữa. Trẫm sẽ không nuông chiều nàng đâu, dù trói cũng phải bắt nàng học cưỡi ngựa bắn cung cho bằng được đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Trình Cảnh Di nói vậy thôi, trên mặt hắn tràn đầy vẻ dịu dàng trìu mến, hiển nhiên mấy lời trên chỉ để hù dọa nàng.
Chóp mũi Triệu Quy Nhạn hơi ngứa, nàng bật cười, gò má ửng đỏ vì phấn khởi. Hai tay nàng nắm tay Trình Cảnh Di, nàng hừ nhẹ một tiếng, nũng nịu nói: “Ta sẽ không khóc nhè đâu!"
Triệu Quy Nhạn vừa dứt lời đã nóng lòng không chờ nổi, nàng lập tức đứng dậy, kéo tay Trình Cảnh Di: “Bệ hạ, hay hôm nay chúng ta bắt đầu luôn nhé?”
Trình Cảnh Di không nhúc nhích, bất lực nhìn nàng: “Nàng còn phải ăn cơm trưa mà, gấp gáp thế làm gì? Ngựa vẫn ở đó chạy đi đâu được chứ?”
Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm: “Ngựa không chạy được, nhưng Bệ hạ thì có!”
Trình Cảnh Di day day ấn đường, hơi buồn cười, lá gan của cô nương nhỏ đúng là ngày càng lớn.
Hắn dịu dàng dỗ nàng: “Trẫm không đi đâu hết, sau này mỗi ngày hạ triều trẫm sẽ đến tìm nàng trước, vậy được không?”
Triệu Quy Nhạn thầm vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ rụt rè từ chối: “Bệ hạ, việc nước quan trọng hơn, ta cũng không nóng lòng muốn học cưỡi ngựa đến thế.”
Nàng khựng lại một nhịp, dường như lo lắng Trình Cảnh Di sẽ xem lời nàng nói là thật, bèn vội vàng bổ sung: “Chỉ cần Bệ hạ không quên, ta sẽ đau khổ chờ đợi ngài ở Phượng Nghi Cung cũng không sao.”
Trình Cảnh Di: “…”
“Trẫm không dám quên.”
Nói xong, Trình Cảnh Di gọi cung nữ tiến vào, bảo bọn họ dọn cơm.
Sau bữa trưa, Trình Cảnh Di thật sự đưa Triệu Quy Nhạn đến trường đua ngựa như đã hứa.
Trường đua ngựa được xây dựng phía sau hoàng cung, cách khá xa trung tâm hoàng cung như Lưỡng Nghi Điện và Phượng Nghi Cung. Nhưng trường đua ngựa rộng lớn, địa thế bao la, đặc biệt dùng cho con cháu hoàng tộc cưỡi ngựa bắn cung, việc kiểm tra võ nghệ của con cháu tông thất cũng diễn ra ở trường đua ngựa.
Ở đây nuôi vô số giống ngựa quý, còn chưa đến gần Triệu Quy Nhạn đã nghe thấy từng tiếng vó ngựa “lộc cộc” bên trong.
Vì hôm nay sẽ cưỡi ngựa, thế nên Triệu Quy Nhạn diện trang phục cưỡi ngựa màu xanh, hệt như làn gió xuân giữa mùa đông, tươi tắn sống động, vô cùng bắt mắt.
Các thị vệ canh cổng trường đua ngựa thấy hai vị Đế Hậu xuất hiện, họ sợ hãi quỳ xuống nghênh đón.
Trình Cảnh Di bận việc quốc sự, nhưng thời gian rảnh rỗi cũng sẽ tới trường đua ngựa cưỡi ngựa bắn cung. Đây là lần đầu tiên họ thấy nữ tử đặt chân đến nơi này. Các thị vệ vừa kinh ngạc, vừa cảm thán đúng là Hoàng hậu nương nương được Bệ hạ vô cùng sủng ái.
Trình Cảnh Di cho họ đứng lên, ra lệnh: “Chọn một chú ngựa cái ngoan ngoãn tới đây.”
Lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn cưỡi ngựa, không thể điều khiển được con ngựa hung dữ, một chú ngựa cái ngoan ngoãn mới phù hợp với nàng nhất.
Quản sự của trường đua ngựa là người tinh ý, nhanh chóng đoán được ngựa này chọn cho Triệu Quy Nhạn.
Trình Cảnh Di có ngựa của riêng mình, không cần chọn con khác.
Quản sự vui vẻ ra mặt, lập tức cúi người tới chuồng ngựa. Sau hàng ngàn lựa chọn, cuối cùng quản sự cũng chọn được một chú ngựa trắng tuyết.
Nó có đôi mắt đen láy, sạch sẽ xinh xắn, bộ lông mềm mượt như sa tanh. Nó ngoan ngoãn đứng trước mặt Triệu Quy Nhạn, bốn vó ngựa giẫm nhẹ lên mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc.
“Đây là Giảo Tuyết Thông vừa được phiên bang tiến cống năm nay, rất lành tính, thích hợp với nữ tử nhất, cũng được các phu nhân tiểu thư yêu thích cực kỳ.”
Để chứng minh lời của mình, quản sự còn nịnh nọt thêm vài câu: “Lần trước mấy vị Trưởng công chúa vì tranh giành chú ngựa này mà còn ra tay đánh nhau nữa, ầm ĩ lắm. Chưa dừng ở đó đâu, ngựa này có tính cách riêng, nó không thân thiết với mấy vị Trưởng công chúa, có phần thờ ơ, nhưng hoá ra đang đợi Hoàng hậu nương nương! Trong thiên hạ, tất nhiên Hoàng hậu nương nương tôn quý nhất mới là người có tư cách sở hữu chú ngựa này.”
Triệu Quy Nhạn cười không nói gì, mấy lời nịnh hót nghe cho vui thôi.
Song, quả thực chú ngựa này có suy nghĩ riêng, khi thấy nàng, nó ngoan ngoãn cúi đầu, thậm chí còn khom xuống, nhẹ nhàng dụi đầu vào tay nàng, hết sức lanh lợi đáng yêu.
Chỉ cần thoáng nhìn thôi Triệu Quy Nhạn đã ưng ý chú ngựa này ngay.
“Chú ngựa này có tên không?” Triệu Quy Nhạn hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, ngựa này vẫn chưa được đặt tên, hy vọng Hoàng hậu nương nương sẽ ban cho nó một cái tên.”
“Chi bằng gọi nó là Giảo Giảo (*) nhé?” Triệu Quy Nhạn cười.
(*) 皎皎 có nghĩa là trắng, sáng, trong trắng, sạch sẽ.
Chú ngựa này độc một màu trắng tuyết, tựa ánh trăng sáng, tên Giảo Giảo rất thích hợp.
Trình Cảnh Di gật đầu: “Cũng khá hay.”
Thấy hai vị chủ tử hài lòng, quản sự yên tâm. Không dám ở đây quấy rầy hai người nữa, quản sự cúi người lui xuống.
Triệu Quy Nhạn vuốt ve bờm của Giảo Giảo, nàng thích thú vô cùng.
Đợi Triệu Quy Nhạn gần gũi với Giảo Giảo hơn, Trình Cảnh Di nói: “Từ giờ về sau, chú ngựa này chỉ thuộc về nàng, cũng là cộng sự của nàng. Ngày thường nàng nên thân thiết với nó nhiều hơn, tình cảm tốt, mức độ ăn ý giữa nàng và nó sẽ sâu sắc hơn.”
Triệu Quy Nhạn gật đầu, Giảo Giảo cũng nhẹ giọng kêu một tiếng, như nghe hiểu những lời hắn nói.
Triệu Quy Nhạn hỏi: “Bệ hạ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Nàng chưa từng cưỡi ngựa, nên dù có ngựa cũng chịu thua không biết làm gì.
Trình Cảnh Di nhìn nàng: “Đầu tiên nàng phải học cách lên ngựa đã.”
Hắn hất cằm: “Nàng thử trước đi, trẫm sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng, đừng sợ nhé.”
Triệu Quy Nhạn nhìn thoáng qua bàn đạp, mím môi, lấy hết can đảm nắm yên ngựa rồi giẫm lên bàn đạp.
Mặc dù Giảo Giảo vẫn chưa trưởng thành, giữa đàn ngựa trưởng thành trông thân hình nó có vẻ không cao lớn bằng, nhưng cũng không thấp hơn nàng bao nhiêu.
Triệu Quy Nhạn leo được giữa chừng, phát hiện tầm mắt đã cao hơn nhiều. Nàng cúi đầu nhìn mặt đất, khoảng cách xa quá, trong lòng vừa hoảng hốt, vừa lo sợ bất an. Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, nhưng nàng đã nhanh chóng thấy Trình Cảnh Di đứng sau nàng trong tư thế bảo vệ. Nếu xảy ra bất trắc gì, hắn có thể đỡ nàng ngay.
Trái tim đang đập dồn dập của nàng chợt bình tâm lại, nàng tập trung hết sức, vòng chân sang ngồi lên yên ngựa.
Giảo Giảo đi vài bước nhỏ, nàng sợ tới mức ôm chặt bờm nó.
Hình như Giảo Giảo bị kéo đau, nó kêu một tiếng.
Trình Cảnh Di nắm tay nàng trấn an: “Thả lỏng tay, nếu không ngựa bị kéo đau sẽ nổi điên.”
Lúc này Triệu Quy Nhạn mới nhận ra mình mạnh tay quá, nàng vội buông ra, áy náy nhìn Giảo Giảo, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Xin lỗi xin lỗi, làm ngươi đau rồi…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giảo Giảo được vỗ về, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Trình Cảnh Di nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Triệu Quy Nhạn, trông nàng vẫn còn sợ hãi. Hắn ngẫm nghĩ một lát, dưới chân dùng sức, hắn kéo dây cương nhảy lên lưng ngựa.
Triệu Quy Nhạn vô cùng kinh ngạc.
Trình Cảnh Di vòng tay qua eo nàng, ôn hòa bảo: “Giai đoạn đầu này trẫm sẽ cưỡi cùng nàng, đợi nàng học được cách điều khiển dây cương hẵng cưỡi một mình.”
Triệu Quy Nhạn vô thức ngả người ra sau, dựa lưng vào lồng ngực rắn rỏi ấm áp của hắn, nàng mỉm cười, bỗng cảm thấy yên lòng: “Vâng.”
Bàn tay lớn của Trình Cảnh Di phủ lên tay nàng, trái tim Triệu Quy Nhạn chợt lỡ mất hai nhịp.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, tự nhủ đây chỉ là cầm tay hướng dẫn thôi, như vậy hắn mới có thể dạy nàng tốt hơn.
Triệu Quy Nhạn liếm môi dưới, vứt cảm giác khác thường này ra sau đầu.
Tính cách Trình Cảnh Di điềm tĩnh, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, nghe rất nhịp nhàng. Chất giọng trầm ấm êm dịu của hắn quanh quẩn bên tai, khiến Triệu Quy Nhạn nảy sinh cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Triệu Quy Nhạn cảm thấy, gần đây mình thường xuyên nghĩ nhiều.
Lòng bàn tay nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trên mặt vẫn điềm nhiên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng xuống đất, nàng không dám nhìn lung tung.
Khi Trình Cảnh Di nói chuyện, lồng ngực hắn rung lên. Triệu Quy Nhạn nhích người về phía trước, hiện tại nàng đột nhiên thấy vòng tay của Trình Cảnh Di cũng không an toàn chút nào.
Trình Cảnh Di cảm nhận được Triệu Quy Nhạn đang cứng đờ người, hắn cụp mắt, thấy rõ vành tai đỏ bừng đầy quyến rũ của nàng.
Niềm vui thoáng qua mắt hắn, xem ra cô nương nhỏ bắt đầu học được cách thẹn thùng rồi, chắc hẳn trong lòng nàng cũng đã hiểu điểm khác biệt giữa nam và nữ.
Trình Cảnh Di hài lòng, nếu nàng cứ luôn kính trọng hắn, coi hắn là Thiên tử, là bề trên, hắn chỉ sợ mình còn một chặng đường dài phải vượt qua.
Hiện giờ, rõ ràng nàng đã xem hắn như một nam tử.
Trình Cảnh Di càng đổ thêm dầu vào lửa, hắn ôm eo Triệu Quy Nhạn, nhẹ nhàng dùng sức ấn nàng trở về ngực mình, hơi cúi người tới gần Triệu Quy Nhạn.
Giờ phút này đôi bên đang dính sát nhau, hơi thở quấn quýt, vai chạm vai.
“Cẩn thận chút, lộn xộn sẽ ngã đấy.”
Triệu Quy Nhạn lập tức nóng bừng hai má, nàng lắp bắp: “Đa tạ… Bệ hạ.”
Hai chân Trình Cảnh Di kẹp nhẹ bụng ngựa, ngựa bắt đầu tăng tốc. Hoảng sợ trước cú tăng tốc đột ngột này, Triệu Quy Nhạn vô thức ôm lấy cánh tay Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di nhếch môi.
Trình Cảnh Di cực kỳ kiên nhẫn, dạy dỗ tận tình, còn Triệu Quy Nhạn thông minh bẩm sinh, hai người phối hợp ăn ý, chỉ trong một buổi chiều Triệu Quy Nhạn đã gần như học được kỹ năng cưỡi ngựa. Nhưng nếu muốn thành thạo hơn, nàng phải chăm chỉ học tập và rèn luyện.
Thấy Triệu Quy Nhạn đã nắm được kỹ năng cơ bản, Trình Cảnh Di hài lòng xoay người nhảy khỏi ngựa, sau đó hắn quay lại giữ chặt eo nhỏ của Triệu Quy Nhạn, bế nàng xuống dưới.
Hai chân Triệu Quy Nhạn run rẩy, lúc này nàng mới hiểu vì sao Trình Cảnh Di nói cưỡi ngựa vừa đau vừa mệt.
Buổi chiều hôm nay, nàng cảm giác toàn thân mình cứng đờ, phần da đùi phía trong dường như cũng bị trầy xước, nàng mới cử động nhẹ đã thấy đau rát.
Triệu Quy Nhạn chạm vào chỗ đau, khẽ xuýt xoa một tiếng, cắn răng kìm nén cơn đau.
Trình Cảnh Di thấy nàng tái mặt, hắn thay đổi thái độ: “Nàng bị thương à?”
Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Không có.”
Trình Cảnh Di thấy nàng cố chịu đựng, nhớ đến cảnh mình học cưỡi ngựa vào ngày đầu tiên, hắn nhíu mày: “Chân bị cọ xát trầy da rồi?”
Triệu Quy Nhạn định lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt ngang ngược của hắn như đang nói “Nếu nàng không thừa nhận trẫm sẽ tự vén váy nàng lên xem đấy”, nàng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Giọng Trình Cảnh Di xót xa: “Đau mà không biết kêu sao?”
Cũng trách hắn sơ suất, quên mất nàng là nữ tử, làn da non nớt mềm mại, còn là người mới nữa, nàng cưỡi ngựa lâu như vậy, làn da chắc chắn không chịu nổi.
“Ta không sao, thói quen từ nhỏ thôi.” Triệu Quy Nhạn thấp giọng nói.
Từ thời thơ ấu không được thương yêu nên nàng đã sớm hiểu rõ một điều, khóc lóc nhõng nhẽo không phải việc mà nàng có tư cách để làm. Mỗi khi bị thương, khó chịu, nàng luôn tự mình liếm miệng vết thương, tự an ủi bản thân mình.
Vì chẳng một ai quan tâm, cũng chẳng một ai nuông chiều nàng. Kêu đau ư? Vậy cũng phải có người đau lòng thì việc kêu than mới có ý nghĩa, bằng không sẽ chỉ khiến người khác chê cười hơn thôi…
Không rõ vì sao, Trình Cảnh Di lại thấy giọng điệu thờ ơ của nàng khiến hắn xót xa quá đỗi. Hắn cúi người bế nàng lên, Triệu Quy Nhạn bất chợt được nâng lên cao, nàng ôm lấy cổ Trình Cảnh Di theo phản xạ, nghi ngờ gọi: “Bệ hạ?”
Trình Cảnh Di nói: “Trẫm cũng đau.”
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác ngước mắt lên, cảm thấy khó hiểu trong giây lát.
Ý hắn là gì?
Trình Cảnh Di gằn từng chữ: “Nàng đau, lòng trẫm cũng đau.”
Triệu Quy Nhạn chậm rãi mở to mắt, nhìn nàng giống hệt một con ngỗng bị dọa sợ, ngẩn ngơ sững sờ.
Vừa rồi Trình Cảnh Di đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của nàng, biết nàng không hề vô tình với hắn, nhưng có lẽ vì nàng vẫn còn ngây thơ, chưa phân biệt được những cảm xúc yêu đương đó.
Vốn dĩ tính nhẫn nại của hắn rất tốt, nhưng khi đối mặt với Triệu Quy Nhạn, hắn luôn có phần nôn nóng như một tên nhóc phá phách, không chịu vào nền nếp.
Trình Cảnh Di đã phát hiện điều này nhưng cũng không định thay đổi.
Cuộc sống của hắn nhàm chán, cả đời tự kiềm chế và tuân thủ phép tắc. Trong mắt người khác, hắn là người đứng đắn ôn hòa hiền hậu, nghiêm khắc kiểm soát bản thân.
Trước kia hắn là Thái tử, sau này làm Thiên tử, hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn chưa bao giờ sống như một “Trình Cảnh Di” thật sự.
Cảm xúc phóng túng và nhiệt tình duy nhất trong kiếp này, hắn không muốn gạt bỏ hay kìm nén.
Vài ngày trước Trình Cảnh Di vẫn hơi do dự, không muốn khiến Triệu Quy Nhạn sợ. Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy đến gần một chút cũng tốt, nói không chừng sẽ nhận được kết quả ngoài mong đợi.
Nghe lời nói lộ liễu trắng trợn của hắn, Triệu Quy Nhạn sợ tới mức hồn phách bay hết phân nửa, nàng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định hô hấp: “Câu này của Bệ hạ có ý gì thế?”
Trình Cảnh Di mỉm cười, dừng bước, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng. Vẫn là giọng điệu từ tốn nhàn nhã quen thuộc, như thể hắn luôn luôn nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hắn hỏi: “Nàng thông minh như vậy, nhất định đã hiểu được ý ta, đúng không?”
Một giọng nói trầm ấm truyền từ phía sau đến, Triệu Quy Nhạn quay đầu lại, thấy Trình Cảnh Di đang đứng nhìn nàng bên cửa, ánh mắt hắn đong đầy dịu dàng.
Triệu Quy Nhạn bước tới nói: “Ta đang nghĩ, trong điện để thêm đồ của Bệ hạ, khi nhìn vào thật sự khiến người ta cảm thấy ấm áp.”
Trình Cảnh Di rất tự nhiên nắm tay nàng: “Đây là nhà của chúng ta, tất nhiên phải ấm áp rồi. Nếu thấy cách bài trí này không đẹp, nàng có thể thay đổi, đổi đến khi nàng hài lòng mới thôi.”
Triệu Quy Nhạn hơi sửng sốt, nàng ngước mắt nhìn hắn.
Nhà… của họ?
Đối với nàng, từ này xa lạ quá đỗi.
Trong phủ Vinh Quốc công chứa đầy những người được gọi là “Người nhà” có quan hệ huyết thống với nàng, nhưng nàng không hề cảm nhận được hơi ấm.
Hiện giờ, Trình Cảnh Di nói với nàng, nơi này là nhà của nàng.
Triệu Quy Nhạn mím môi cười, hốc mắt có phần chua xót, nàng vội chớp mắt, cố nén khóc, chất giọng vẫn mềm mại ngọt ngào như thường: “Không, như vậy rất tốt rồi, không cần phải tốn công.”
Trình Cảnh Di gật đầu, ánh mắt cũng lơ đãng trong giây lát.
Trên người Triệu Quy Nhạn, hắn vừa cảm nhận được cảm xúc mà hắn đã trải qua, nỗi cô đơn như thể chỉ còn mình hắn giữa cánh đồng tuyết mênh mông.
Tuổi thơ của hắn nhàm chán vô cùng, Tống Thái hậu chỉ có một người con là hắn, bà ta gửi gắm tất cả hy vọng lên người hắn, sử dụng hắn như một công cụ để củng cố quyền lực.
Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ sách thì vẫn chỉ có sách, hiếm khi có thời gian chơi đùa.
Phụ hoàng hắn tuân thủ bổn phận của một người cha nghiêm khắc, coi hắn là Đế vương tương lai của Đại Ngụy, thế nên càng không buông lỏng hắn một chút nào.
Bên cạnh đó, năng lực của Tiên đế tầm thường, ông ấy thấy đứa trẻ thông minh như thế, chắc chắn sẽ tạo nên vô số thành tựu lưu danh ngàn đời bỏ xa ông ấy. Vì vậy ông ấy có phần ghen tị với hắn, những cảm xúc mâu thuẫn trong nội tâm khiến ông ấy không gần gũi mấy với vị Thái tử có tài năng xuất chúng này.
Trình Cảnh Di không ngờ mình lại cảm nhận được cảm xúc tương tự ở trên người Triệu Quy Nhạn.
Ánh mắt Trình Cảnh Di lóe lên, hắn sinh lòng thương xót.
Giọng hắn vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc: “Nàng ở nơi nào, nơi đó chính là nhà, nàng là nữ chủ nhân, hoàng cung này cũng thuộc về nàng. Nàng thích cảnh quan ra sao thì cứ việc cải tạo, đình đài lầu các, điêu lan họa đống (*), đều có thể làm theo sở thích của nàng, tư khố (**) dồi dào của trẫm cũng tùy nàng sử dụng. Chỉ cần nàng vui là được.”
(*) Đề cập đến một ngôi nhà được trang trí rất công phu, lan can chạm khắc, trên xà ngang cũng được vẽ trang trí, cho thấy sự tinh xảo trong từng chi tiết.
(**) Kho bạc riêng, nơi cất giữ tiền tài và những đồ vật quý giá của Hoàng thượng.
Trái tim Triệu Quy Nhạn thoáng rung động, nàng bất ngờ trước câu “Nàng ở nơi nào, nơi đó chính là nhà”, càng ngạc nhiên hơn trước hành động nuông chiều và lòng khoan dung của Trình Cảnh Di dành cho nàng.
Hắn không sử dụng quốc khố, sợ triều thần vạch tội hắn xây dựng xa hoa, lãng phí tiền bạc của dân chúng, nên mới dùng tư khố của mình. Chỉ là mấy việc nhà nho nhỏ, các đại thần cũng không thể nói gì, cân nhắc cho danh tiếng của nàng.
Triệu Quy Nhạn mỉm cười với hắn, cảm xúc u ám trong lòng cũng được quét sạch.
Quả thực Trình Cảnh Di đối xử với nàng rất tốt.
Hai người nắm tay bước vào trong điện, Triệu ma ma và Hà ma ma hành lễ. Hai bà lo lắng quan sát khắp người nàng, xác nhận nàng từ Thọ An Cung về vẫn hoàn hảo không gặp chuyện gì, họ mới yên lòng.
Thấy tư thế thân mật giữa Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn, hai bà cũng tinh ý dẫn theo cung nữ lần lượt lui ra, để vợ chồng hai người ở cạnh nhau.
Trình Cảnh Di kéo Triệu Quy Nhạn tới sập, ngồi xuống hỏi: “Ban nãy Thái hậu có làm khó nàng không?”
Hiện tại Trình Cảnh Di đã xác định tình cảm của mình, tất nhiên phải đặt an toàn của Triệu Quy Nhạn lên hàng đầu, hắn đã sắp xếp nhiều ám vệ ẩn mình trong bóng tối để bảo vệ nàng.
Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Không, chỉ gọi ta tới dặn dò vài câu về việc chuyến đi săn mùa đông chứ không nói gì khác.”
Đến giờ Triệu Quy Nhạn vẫn kinh ngạc, gặp Trình Cảnh Di, nàng hỏi về băn khoăn trong lòng: “Thái hậu nương nương không giống kiểu người sẽ quan tâm đến chuyện này. Ta quản lý hậu cung đã nhiều ngày, nhưng chưa từng thấy Thái hậu nương nương hỏi tới. Vì sao hôm nay bà ta lại cố ý dặn dò, chuyến đi săn quan trọng, nhưng cũng không tới mức cần bà ta đích thân nhúng tay vào đúng không?”
Tống Thái hậu không để tâm nhiều đến hậu cung, ngoại trừ phi tần và con nối dõi của Trình Cảnh Di, bà ta sẽ không xen vào việc quản lý của nàng.
Cách bà ta xử sự hôm nay thực sự không phù hợp với tính tình như mọi khi của bà ta.
Ánh mắt Trình Cảnh Di trở nên u ám, như thể hắn đang nghĩ đến điều gì khiến mình phản cảm, khóe môi mím chặt, bàn tay đang nắm tay nàng cũng hơi dùng sức.
Triệu Quy Nhạn cảm nhận được đau đớn trên tay, nàng bình tĩnh nhíu mày, không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi Trình Cảnh Di bình tâm lại.
Hồi lâu sau Trình Cảnh Di mới điều chỉnh vẻ kỳ lạ trên mặt, hắn nhẹ giọng nói: “Chuyến đi săn mùa đông hằng năm là một sự kiện lớn của Đại Ngụy, trong mấy ngày ấy bất kể nam hay nữ đều có thể đi săn. Thái hậu được xuất cung, bà ta giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chắc chắn sẽ tham gia săn thú. Trong rừng nhiều dã thú, nữ tử cũng nhiều, vì đảm bảo an toàn của các nữ quyến nên bà ta mới đặc biệt chú ý.”
Triệu Quy Nhạn nghĩ thầm, vì sao nàng luôn thấy sự thật không phải vậy nhỉ?
Song, điều khiến nàng kinh ngạc hơn là, không ngờ Tống Thái hậu lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Trông bà ta yểu điệu mong manh, thoạt nhìn là tiểu thư khuê các được nuôi lớn trong tình thương, ấy mà lợi hại như thế sao?
Triệu Quy Nhạn nói: “Tiếc quá, ta không biết cưỡi ngựa bắn cung, chắc không thể tự săn thú rồi.”
Trong mắt nàng hiện lên vài phần tiếc nuối.
Nàng được nuôi dưỡng ở hậu viện từ nhỏ, nào biết mấy chuyện này, nhưng nàng sở hữu một trái tim khao khát tự do khao khát rong ruổi muôn nơi. Tiếc thay, sự kiện lớn như vậy lại không liên quan gì đến nàng.
Trình Cảnh Di nhìn Triệu Quy Nhạn, cười bảo: “Chuyện này có khó gì, trẫm có thể dạy nàng một số kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung.”
Hai mắt Triệu Quy Nhạn lập tức sáng lên, nàng hỏi: “Thật ư? Bệ hạ thật sự sẵn lòng dạy ta?”
Trình Cảnh Di nhìn vẻ hào hứng của nàng, cả gương mặt nhỏ như đang tỏa sáng, khiến hắn không kìm được mà véo nhẹ mũi nàng: “Cưỡi ngựa bắn cung không dễ, tất nhiên trẫm sẽ dạy nàng. Có điều ấy, đến lúc đó nàng đừng khóc nhè, vừa thấy mệt mỏi đau đớn lại đòi nghỉ không học nữa. Trẫm sẽ không nuông chiều nàng đâu, dù trói cũng phải bắt nàng học cưỡi ngựa bắn cung cho bằng được đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Trình Cảnh Di nói vậy thôi, trên mặt hắn tràn đầy vẻ dịu dàng trìu mến, hiển nhiên mấy lời trên chỉ để hù dọa nàng.
Chóp mũi Triệu Quy Nhạn hơi ngứa, nàng bật cười, gò má ửng đỏ vì phấn khởi. Hai tay nàng nắm tay Trình Cảnh Di, nàng hừ nhẹ một tiếng, nũng nịu nói: “Ta sẽ không khóc nhè đâu!"
Triệu Quy Nhạn vừa dứt lời đã nóng lòng không chờ nổi, nàng lập tức đứng dậy, kéo tay Trình Cảnh Di: “Bệ hạ, hay hôm nay chúng ta bắt đầu luôn nhé?”
Trình Cảnh Di không nhúc nhích, bất lực nhìn nàng: “Nàng còn phải ăn cơm trưa mà, gấp gáp thế làm gì? Ngựa vẫn ở đó chạy đi đâu được chứ?”
Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm: “Ngựa không chạy được, nhưng Bệ hạ thì có!”
Trình Cảnh Di day day ấn đường, hơi buồn cười, lá gan của cô nương nhỏ đúng là ngày càng lớn.
Hắn dịu dàng dỗ nàng: “Trẫm không đi đâu hết, sau này mỗi ngày hạ triều trẫm sẽ đến tìm nàng trước, vậy được không?”
Triệu Quy Nhạn thầm vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ rụt rè từ chối: “Bệ hạ, việc nước quan trọng hơn, ta cũng không nóng lòng muốn học cưỡi ngựa đến thế.”
Nàng khựng lại một nhịp, dường như lo lắng Trình Cảnh Di sẽ xem lời nàng nói là thật, bèn vội vàng bổ sung: “Chỉ cần Bệ hạ không quên, ta sẽ đau khổ chờ đợi ngài ở Phượng Nghi Cung cũng không sao.”
Trình Cảnh Di: “…”
“Trẫm không dám quên.”
Nói xong, Trình Cảnh Di gọi cung nữ tiến vào, bảo bọn họ dọn cơm.
Sau bữa trưa, Trình Cảnh Di thật sự đưa Triệu Quy Nhạn đến trường đua ngựa như đã hứa.
Trường đua ngựa được xây dựng phía sau hoàng cung, cách khá xa trung tâm hoàng cung như Lưỡng Nghi Điện và Phượng Nghi Cung. Nhưng trường đua ngựa rộng lớn, địa thế bao la, đặc biệt dùng cho con cháu hoàng tộc cưỡi ngựa bắn cung, việc kiểm tra võ nghệ của con cháu tông thất cũng diễn ra ở trường đua ngựa.
Ở đây nuôi vô số giống ngựa quý, còn chưa đến gần Triệu Quy Nhạn đã nghe thấy từng tiếng vó ngựa “lộc cộc” bên trong.
Vì hôm nay sẽ cưỡi ngựa, thế nên Triệu Quy Nhạn diện trang phục cưỡi ngựa màu xanh, hệt như làn gió xuân giữa mùa đông, tươi tắn sống động, vô cùng bắt mắt.
Các thị vệ canh cổng trường đua ngựa thấy hai vị Đế Hậu xuất hiện, họ sợ hãi quỳ xuống nghênh đón.
Trình Cảnh Di bận việc quốc sự, nhưng thời gian rảnh rỗi cũng sẽ tới trường đua ngựa cưỡi ngựa bắn cung. Đây là lần đầu tiên họ thấy nữ tử đặt chân đến nơi này. Các thị vệ vừa kinh ngạc, vừa cảm thán đúng là Hoàng hậu nương nương được Bệ hạ vô cùng sủng ái.
Trình Cảnh Di cho họ đứng lên, ra lệnh: “Chọn một chú ngựa cái ngoan ngoãn tới đây.”
Lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn cưỡi ngựa, không thể điều khiển được con ngựa hung dữ, một chú ngựa cái ngoan ngoãn mới phù hợp với nàng nhất.
Quản sự của trường đua ngựa là người tinh ý, nhanh chóng đoán được ngựa này chọn cho Triệu Quy Nhạn.
Trình Cảnh Di có ngựa của riêng mình, không cần chọn con khác.
Quản sự vui vẻ ra mặt, lập tức cúi người tới chuồng ngựa. Sau hàng ngàn lựa chọn, cuối cùng quản sự cũng chọn được một chú ngựa trắng tuyết.
Nó có đôi mắt đen láy, sạch sẽ xinh xắn, bộ lông mềm mượt như sa tanh. Nó ngoan ngoãn đứng trước mặt Triệu Quy Nhạn, bốn vó ngựa giẫm nhẹ lên mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc.
“Đây là Giảo Tuyết Thông vừa được phiên bang tiến cống năm nay, rất lành tính, thích hợp với nữ tử nhất, cũng được các phu nhân tiểu thư yêu thích cực kỳ.”
Để chứng minh lời của mình, quản sự còn nịnh nọt thêm vài câu: “Lần trước mấy vị Trưởng công chúa vì tranh giành chú ngựa này mà còn ra tay đánh nhau nữa, ầm ĩ lắm. Chưa dừng ở đó đâu, ngựa này có tính cách riêng, nó không thân thiết với mấy vị Trưởng công chúa, có phần thờ ơ, nhưng hoá ra đang đợi Hoàng hậu nương nương! Trong thiên hạ, tất nhiên Hoàng hậu nương nương tôn quý nhất mới là người có tư cách sở hữu chú ngựa này.”
Triệu Quy Nhạn cười không nói gì, mấy lời nịnh hót nghe cho vui thôi.
Song, quả thực chú ngựa này có suy nghĩ riêng, khi thấy nàng, nó ngoan ngoãn cúi đầu, thậm chí còn khom xuống, nhẹ nhàng dụi đầu vào tay nàng, hết sức lanh lợi đáng yêu.
Chỉ cần thoáng nhìn thôi Triệu Quy Nhạn đã ưng ý chú ngựa này ngay.
“Chú ngựa này có tên không?” Triệu Quy Nhạn hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, ngựa này vẫn chưa được đặt tên, hy vọng Hoàng hậu nương nương sẽ ban cho nó một cái tên.”
“Chi bằng gọi nó là Giảo Giảo (*) nhé?” Triệu Quy Nhạn cười.
(*) 皎皎 có nghĩa là trắng, sáng, trong trắng, sạch sẽ.
Chú ngựa này độc một màu trắng tuyết, tựa ánh trăng sáng, tên Giảo Giảo rất thích hợp.
Trình Cảnh Di gật đầu: “Cũng khá hay.”
Thấy hai vị chủ tử hài lòng, quản sự yên tâm. Không dám ở đây quấy rầy hai người nữa, quản sự cúi người lui xuống.
Triệu Quy Nhạn vuốt ve bờm của Giảo Giảo, nàng thích thú vô cùng.
Đợi Triệu Quy Nhạn gần gũi với Giảo Giảo hơn, Trình Cảnh Di nói: “Từ giờ về sau, chú ngựa này chỉ thuộc về nàng, cũng là cộng sự của nàng. Ngày thường nàng nên thân thiết với nó nhiều hơn, tình cảm tốt, mức độ ăn ý giữa nàng và nó sẽ sâu sắc hơn.”
Triệu Quy Nhạn gật đầu, Giảo Giảo cũng nhẹ giọng kêu một tiếng, như nghe hiểu những lời hắn nói.
Triệu Quy Nhạn hỏi: “Bệ hạ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Nàng chưa từng cưỡi ngựa, nên dù có ngựa cũng chịu thua không biết làm gì.
Trình Cảnh Di nhìn nàng: “Đầu tiên nàng phải học cách lên ngựa đã.”
Hắn hất cằm: “Nàng thử trước đi, trẫm sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng, đừng sợ nhé.”
Triệu Quy Nhạn nhìn thoáng qua bàn đạp, mím môi, lấy hết can đảm nắm yên ngựa rồi giẫm lên bàn đạp.
Mặc dù Giảo Giảo vẫn chưa trưởng thành, giữa đàn ngựa trưởng thành trông thân hình nó có vẻ không cao lớn bằng, nhưng cũng không thấp hơn nàng bao nhiêu.
Triệu Quy Nhạn leo được giữa chừng, phát hiện tầm mắt đã cao hơn nhiều. Nàng cúi đầu nhìn mặt đất, khoảng cách xa quá, trong lòng vừa hoảng hốt, vừa lo sợ bất an. Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, nhưng nàng đã nhanh chóng thấy Trình Cảnh Di đứng sau nàng trong tư thế bảo vệ. Nếu xảy ra bất trắc gì, hắn có thể đỡ nàng ngay.
Trái tim đang đập dồn dập của nàng chợt bình tâm lại, nàng tập trung hết sức, vòng chân sang ngồi lên yên ngựa.
Giảo Giảo đi vài bước nhỏ, nàng sợ tới mức ôm chặt bờm nó.
Hình như Giảo Giảo bị kéo đau, nó kêu một tiếng.
Trình Cảnh Di nắm tay nàng trấn an: “Thả lỏng tay, nếu không ngựa bị kéo đau sẽ nổi điên.”
Lúc này Triệu Quy Nhạn mới nhận ra mình mạnh tay quá, nàng vội buông ra, áy náy nhìn Giảo Giảo, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Xin lỗi xin lỗi, làm ngươi đau rồi…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giảo Giảo được vỗ về, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Trình Cảnh Di nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Triệu Quy Nhạn, trông nàng vẫn còn sợ hãi. Hắn ngẫm nghĩ một lát, dưới chân dùng sức, hắn kéo dây cương nhảy lên lưng ngựa.
Triệu Quy Nhạn vô cùng kinh ngạc.
Trình Cảnh Di vòng tay qua eo nàng, ôn hòa bảo: “Giai đoạn đầu này trẫm sẽ cưỡi cùng nàng, đợi nàng học được cách điều khiển dây cương hẵng cưỡi một mình.”
Triệu Quy Nhạn vô thức ngả người ra sau, dựa lưng vào lồng ngực rắn rỏi ấm áp của hắn, nàng mỉm cười, bỗng cảm thấy yên lòng: “Vâng.”
Bàn tay lớn của Trình Cảnh Di phủ lên tay nàng, trái tim Triệu Quy Nhạn chợt lỡ mất hai nhịp.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, tự nhủ đây chỉ là cầm tay hướng dẫn thôi, như vậy hắn mới có thể dạy nàng tốt hơn.
Triệu Quy Nhạn liếm môi dưới, vứt cảm giác khác thường này ra sau đầu.
Tính cách Trình Cảnh Di điềm tĩnh, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, nghe rất nhịp nhàng. Chất giọng trầm ấm êm dịu của hắn quanh quẩn bên tai, khiến Triệu Quy Nhạn nảy sinh cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Triệu Quy Nhạn cảm thấy, gần đây mình thường xuyên nghĩ nhiều.
Lòng bàn tay nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trên mặt vẫn điềm nhiên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng xuống đất, nàng không dám nhìn lung tung.
Khi Trình Cảnh Di nói chuyện, lồng ngực hắn rung lên. Triệu Quy Nhạn nhích người về phía trước, hiện tại nàng đột nhiên thấy vòng tay của Trình Cảnh Di cũng không an toàn chút nào.
Trình Cảnh Di cảm nhận được Triệu Quy Nhạn đang cứng đờ người, hắn cụp mắt, thấy rõ vành tai đỏ bừng đầy quyến rũ của nàng.
Niềm vui thoáng qua mắt hắn, xem ra cô nương nhỏ bắt đầu học được cách thẹn thùng rồi, chắc hẳn trong lòng nàng cũng đã hiểu điểm khác biệt giữa nam và nữ.
Trình Cảnh Di hài lòng, nếu nàng cứ luôn kính trọng hắn, coi hắn là Thiên tử, là bề trên, hắn chỉ sợ mình còn một chặng đường dài phải vượt qua.
Hiện giờ, rõ ràng nàng đã xem hắn như một nam tử.
Trình Cảnh Di càng đổ thêm dầu vào lửa, hắn ôm eo Triệu Quy Nhạn, nhẹ nhàng dùng sức ấn nàng trở về ngực mình, hơi cúi người tới gần Triệu Quy Nhạn.
Giờ phút này đôi bên đang dính sát nhau, hơi thở quấn quýt, vai chạm vai.
“Cẩn thận chút, lộn xộn sẽ ngã đấy.”
Triệu Quy Nhạn lập tức nóng bừng hai má, nàng lắp bắp: “Đa tạ… Bệ hạ.”
Hai chân Trình Cảnh Di kẹp nhẹ bụng ngựa, ngựa bắt đầu tăng tốc. Hoảng sợ trước cú tăng tốc đột ngột này, Triệu Quy Nhạn vô thức ôm lấy cánh tay Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di nhếch môi.
Trình Cảnh Di cực kỳ kiên nhẫn, dạy dỗ tận tình, còn Triệu Quy Nhạn thông minh bẩm sinh, hai người phối hợp ăn ý, chỉ trong một buổi chiều Triệu Quy Nhạn đã gần như học được kỹ năng cưỡi ngựa. Nhưng nếu muốn thành thạo hơn, nàng phải chăm chỉ học tập và rèn luyện.
Thấy Triệu Quy Nhạn đã nắm được kỹ năng cơ bản, Trình Cảnh Di hài lòng xoay người nhảy khỏi ngựa, sau đó hắn quay lại giữ chặt eo nhỏ của Triệu Quy Nhạn, bế nàng xuống dưới.
Hai chân Triệu Quy Nhạn run rẩy, lúc này nàng mới hiểu vì sao Trình Cảnh Di nói cưỡi ngựa vừa đau vừa mệt.
Buổi chiều hôm nay, nàng cảm giác toàn thân mình cứng đờ, phần da đùi phía trong dường như cũng bị trầy xước, nàng mới cử động nhẹ đã thấy đau rát.
Triệu Quy Nhạn chạm vào chỗ đau, khẽ xuýt xoa một tiếng, cắn răng kìm nén cơn đau.
Trình Cảnh Di thấy nàng tái mặt, hắn thay đổi thái độ: “Nàng bị thương à?”
Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Không có.”
Trình Cảnh Di thấy nàng cố chịu đựng, nhớ đến cảnh mình học cưỡi ngựa vào ngày đầu tiên, hắn nhíu mày: “Chân bị cọ xát trầy da rồi?”
Triệu Quy Nhạn định lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt ngang ngược của hắn như đang nói “Nếu nàng không thừa nhận trẫm sẽ tự vén váy nàng lên xem đấy”, nàng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Giọng Trình Cảnh Di xót xa: “Đau mà không biết kêu sao?”
Cũng trách hắn sơ suất, quên mất nàng là nữ tử, làn da non nớt mềm mại, còn là người mới nữa, nàng cưỡi ngựa lâu như vậy, làn da chắc chắn không chịu nổi.
“Ta không sao, thói quen từ nhỏ thôi.” Triệu Quy Nhạn thấp giọng nói.
Từ thời thơ ấu không được thương yêu nên nàng đã sớm hiểu rõ một điều, khóc lóc nhõng nhẽo không phải việc mà nàng có tư cách để làm. Mỗi khi bị thương, khó chịu, nàng luôn tự mình liếm miệng vết thương, tự an ủi bản thân mình.
Vì chẳng một ai quan tâm, cũng chẳng một ai nuông chiều nàng. Kêu đau ư? Vậy cũng phải có người đau lòng thì việc kêu than mới có ý nghĩa, bằng không sẽ chỉ khiến người khác chê cười hơn thôi…
Không rõ vì sao, Trình Cảnh Di lại thấy giọng điệu thờ ơ của nàng khiến hắn xót xa quá đỗi. Hắn cúi người bế nàng lên, Triệu Quy Nhạn bất chợt được nâng lên cao, nàng ôm lấy cổ Trình Cảnh Di theo phản xạ, nghi ngờ gọi: “Bệ hạ?”
Trình Cảnh Di nói: “Trẫm cũng đau.”
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác ngước mắt lên, cảm thấy khó hiểu trong giây lát.
Ý hắn là gì?
Trình Cảnh Di gằn từng chữ: “Nàng đau, lòng trẫm cũng đau.”
Triệu Quy Nhạn chậm rãi mở to mắt, nhìn nàng giống hệt một con ngỗng bị dọa sợ, ngẩn ngơ sững sờ.
Vừa rồi Trình Cảnh Di đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của nàng, biết nàng không hề vô tình với hắn, nhưng có lẽ vì nàng vẫn còn ngây thơ, chưa phân biệt được những cảm xúc yêu đương đó.
Vốn dĩ tính nhẫn nại của hắn rất tốt, nhưng khi đối mặt với Triệu Quy Nhạn, hắn luôn có phần nôn nóng như một tên nhóc phá phách, không chịu vào nền nếp.
Trình Cảnh Di đã phát hiện điều này nhưng cũng không định thay đổi.
Cuộc sống của hắn nhàm chán, cả đời tự kiềm chế và tuân thủ phép tắc. Trong mắt người khác, hắn là người đứng đắn ôn hòa hiền hậu, nghiêm khắc kiểm soát bản thân.
Trước kia hắn là Thái tử, sau này làm Thiên tử, hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn chưa bao giờ sống như một “Trình Cảnh Di” thật sự.
Cảm xúc phóng túng và nhiệt tình duy nhất trong kiếp này, hắn không muốn gạt bỏ hay kìm nén.
Vài ngày trước Trình Cảnh Di vẫn hơi do dự, không muốn khiến Triệu Quy Nhạn sợ. Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy đến gần một chút cũng tốt, nói không chừng sẽ nhận được kết quả ngoài mong đợi.
Nghe lời nói lộ liễu trắng trợn của hắn, Triệu Quy Nhạn sợ tới mức hồn phách bay hết phân nửa, nàng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định hô hấp: “Câu này của Bệ hạ có ý gì thế?”
Trình Cảnh Di mỉm cười, dừng bước, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng. Vẫn là giọng điệu từ tốn nhàn nhã quen thuộc, như thể hắn luôn luôn nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hắn hỏi: “Nàng thông minh như vậy, nhất định đã hiểu được ý ta, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.