Hoàng Hậu Trọng Sinh Dứt Tâm Với Hoàng Đế
Chương 31: Hồi Phục Trí Nhớ, Kẻ Chủ Mưu
Ngọc Minh
28/06/2024
Sáng hôm sau Lăn Thành tỉnh dậy nhìn xung quanh mờ hồ tự hỏi: “Đây là đâu? Chỗ này không phải doanh trại…”
Hắn nhìn xuống thấy tay mình bị một người nam nhân nắm chặt mà ngủ gục trên giường. Cách đó không xa lại có một nữ nhân nằm để đầu lên bàn mà ngủ không biết trời chăng gì. Bỗng nhiên đầu hắn đau như búa bổ, một luồn ký ức sọc thẳng lên đại não, những ký ức tươi đẹp về tháng ngày cùng Kha Nguyệt, cùng những khống khổ khi làm sát thủ điều hiện rõ trong đầu làm hắn khó chịu.
Cảm nhận được sự cử động, Trịnh Khanh vội vàng mở mắt hỏi: “Ngươi tỉnh rồi, làm ta lo muốn chết đó biết không!”
“Ta cần yên tĩnh, các ngươi ra ngoài đi!” Hắn lạnh giọng, vẻ bỡn cợt thường ngày cũng không còn.
“Nè, ngươi không sao đó chứ? Bị đánh cho hỏng đầu rồi hả?” Trịnh Khanh lo lắng muốn đưa tay kiểm tra đầu cho Lăn Thành.
Nhưng hắn lại tức giận gạt tay, gắt gỏng quát: “Đi ra ngoài!!!”
Mắt phượng khẽ mở to, Trịnh Khanh hoan mang, tay chân luống cuống sấn tới: “Nè Lăn Thành, ngươi…???”
“Ta nói lại lần cuối. Cút!!!” Hắn rút kiếm để cạnh giường, kề lên cổ Trịnh Khanh.
“Lăn ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Ta chăm sóc ngươi, thậm chí còn vì ngươi mà móm cho ngươi uống thuốc. Vậy mà vừa tỉnh dậy đã đuổi ta đi, người còn có lương tâm không vậy? Muốn ta đi? Được, vậy ta đi cho ngươi xem!”
Trịnh Khanh đứng phất dậy, hầm hực đá chiếc ghế Thủy Nhược đang ngồi ý gọi cô dậy.
Mà cách gọi này làm cô ngã ra sau giật mình la oai oái: “Aaaa, cái gì vậy. Đau quá…” Cô đau đớn than vãn.
Thủy Nhược muốn mắng Trịnh Khanh nhưng vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy Lăn Thành đang im lặng nhìn mình. Lại bắt giác gọi: “Đại ca… “
Lăn Thành đơ người chưa kịp nói gì đã bị Thủy Nhược nhào đến lòng ngực hắn ôm lấy. Nức nở khóc: “Aaaa, cuối cùng hức… Cuối cùng thì muội cũng biết đại ca còn sống. Vậy mà hức…vậy mà muội cứ tưởng huynh đã bỏ mạng ở chiến trường rồi… Aaaa.”
Một lúc lâu sau Lăn Thành mới kịp phản ứng, đưa tay lên đầu Thủy Nhược vỗ vỗ nhầm dỗ dành cô: “Ngoan, đừng khóc! Đại ca ở đây, muội là Tạ Nhược Nhược đúng không?”
Cô không trả lời chị khẽ gật đầu.
Hắn đau lòng nhìn cô bỗng nhiên đẩy nhẹ cô ra, tay để lên vai cô giọng trầm ấm nói: “Đại ca cần xử lý tên Tạ Thiên Tư đó. Đợi ca!”
Thủy Nhược chưa kịp ngăn lại thì hắn đã lao nhanh ra khỏi phòng, phi lên nóc nhà bay thẳng đến thư phòng của Thiên Tư.
Thiên Tư cảm giác được nguy hiểm liền ném sách đi, nhanh nhẹn xoay người né sát ý từ kiếm của Lăn Thành. Xong lại giáng đòn vào tay cầm kiếm của hắn, nhẹ nhàng lách người ra phía sau thuận thế giành kiếm chỉa ra sau cổ của Lăn Thành.
“Kiếm ý vô tình, người dụng kiếm cố tình. Rốt cuộc ngươi là người của ai phái đến? Hận thù gì mà sát ý lớn đến vậy?” Tạ Thiên Tư điềm đạm nói, nhưng đôi chân mày đã chau lại
“Không biết Thần Vương còn nhớ Tạ Tiêu Thanh?” Hắn không lúng túng sợ hãi nói ra tên thật.
“Tạ Tiêu Thanh?” Thiên Tư bỗng dưng thu kiếm, ném đi.
“Là con thật sao?” Hắn lo lắng hỏi.
Tiêu Thanh quay lưng, chế giễu nói: “Nhờ phúc của vương gia nên phụ mẫu ta rơi đầu. Và cũng nhờ phúc của ngài mà ta đã suýt mất mạng.”
“Con đang nói cái gì vậy?” Hắn ngơ ngác vận hỏi.
Tiêu Thanh bắt đầu lạnh giọng nói: “Giả vờ giả vịt! Nếu ngươi không nhớ ta nhắc cho ngươi nhớ. Nhờ phúc phần của ngươi nên khi ta quay về báo công và xin giảm tội trạng cho phụ mẫu thì ám vệ đã truy sát ta tại rừng trúc phía tây. Nếu như ta không may mắn té xuống vách đá rồi được người dân cứu thì ta đã không ở đây… Còn nữa…ta…???”
Tiêu Thanh chưa nói hết đã bị hắn nhanh như cắt đánh ngất. Thủy Nhược vừa vào thấy cảnh này liền chạy tới: “Bá bá… Rốt cuộc người làm gì huynh ấy vậy? Huynh ấy vừa mới tỉnh…mà…”
Tạ Thiên Tư không thương tiếc ném Tiêu Thanh cho Thủy Nhược rồi nói: “Kể cho nó nghe mọi chuyện ta kể cho con… Nó tin thì tin không tin cứ mặc xác nó. Bảo nó đến tìm ta, rồi ta cho nó xem một thứ khiến nó phải tin!”
Thủy Nhược nhìn hắn xong liễu thiểu lôi xềnh xệch cái thân hình đầy cơ của Tiêu Thanh về. Dọc đường may mắn gặp Trịnh Khanh đang đi đến thư phòng của Tạ Thiên Tư nên đã nhờ y bế hắn lên quay trở về phòng.
Đến trưa khi Tiêu Thanh tỉnh dậy, thì Trịnh Khanh đang ở trong phòng cũng liếc xéo rồi đi ra. Thủy Nhược đang ở bên ngoài thấy y nghiên đầu nhẹ vào trong phòng nên cũng hiểu ý bước vào.
“Ca! Huynh ổn tí nào chưa? Sau này đừng như vậy nữa…!”
“Để muội kể huynh nghe chuyện này…”
…----------------…
Sau khi nghe kể Tiêu Thanh cũng ngờ ngợ ra vấn đề. Nên cũng theo lời Thủy Nhược đến tìm Thiên Tư xin lỗi.
Vừa vào tới thư phòng đã thấy Tạ Thiên Tư đứng đó chờ từ khi nào. Hắn lên tiếng hỏi: “Hiểu ra chưa? Tên ngốc này!”
“Con xin lỗi bá bá.” Tiêu Thanh cúi đầu, hệt như chú cún làm sai mà cúi mặt buồn hiu.
“Ừ… Lại đây!” Thiên Tư để tay ra sau lưng chầm chậm đi tới bức hoạ đồi núi ở góc tường, vén lên liền hiện ra một cái nút nếu không nhìn kĩ thì sẽ không dễ gì phát hiện ra.
Tạ Thiên Tư nhấn vào, lập tức vách tường được đẩy ra một lỗ vừa đủ to để chứa một chiếc gương đựng đồ. Hắn mở ra bên trong là vài tờ giấy ghi gì đó và một cái ngọc bội, còn có một thứ nữa đó chính là vòng tay phỉ thúy.
Tiêu Thanh nhận ra ngay cái vòng tay phỉ thúy đó bởi vì đó là vật hắn ân cận chọn lựa mua về để tặng cho mẫu phi hắn. Nhưng chưa kịp đưa thì đã phải hành quân. Cuối cùng hắn cũng được xin xuất ngũ quay về thì bị đột kích còn nghe đám người đó chế giễu là: “Dù ngươi có về cũng không kịp nữa đâu! Đợi ngươi thì phụ mẫu ngươi bay đầu rồi!”
Bây giờ hắn nhìn thấy mới chợt nghĩ: “Bá bá hôm đó đã cứu mình?”
Tạ Thiên Tư nhìn sắc mặt Tiêu Thanh cười nhạt nói: “Tiêu Thanh, ngày hôm đó ta đã nhìn thấy con ở vách núi nên đã cõng con đến y quan xong y quán bị may phục bới đám người áo đen. Chúng là những bọn sơn tặc từng bị ta bắt tống vào lao, không biết lại được thoát ra rồi muốn ám sát tất cả những ai họ Tạ. Trừ con, Nhược Nhược và Tiêu Vũ. Con biết vì sao đám người đó không kiểm tra xem con chết hay chưa mà đã rời đi không?”
Tiêu Thanh mặt mài khó chịu, cố nén cơn hận nói lên: “Mượn đao giết người!”
“Đúng! Chính là mượn bọn sơn tặc và các con để triệt hạ ta! Và tiêu diệt hết người thân thích của ta… Cùng…họ Tạ.” Hắn thâm sâu nhìn Tiêu Thanh.
Trong câu của hắn có quá nhiều ẩn ý, khiến Tiêu Thanh có chút đau đầu nhưng cũng chợt nhận ra ý hắn là: Sau khi giết xong hắn rồi diệt hết người trong cung là anh em cùng phụ thân với hắn thì sẽ đến lượt Tạ Tiêu Thanh, Tạ Tiêu Vũ và Tạ Nhược Nhược.
“Vậy… bá bá bao nhiêu năm nay người tìm được chủ mưu chưa?”
“Tìm được rồi, đã nhốt vào mật lao dùng hình chờ kẻ đó nhận tội!” Tạ Thiên Tư không chần chừ nói ra.
“Là kẻ nào?” Tiêu Thanh sốt ruột hỏi.
“Lương Bắc Mạc, gia chủ đời thứ 39 của Lương gia.” Tạ Thiên Tư thẳng thắn nói ra không có ý giấu diếm.
“Cái gì?” Tiêu Thanh bất ngờ trợn mắt.
HẾT CHƯƠNG 31
Hắn nhìn xuống thấy tay mình bị một người nam nhân nắm chặt mà ngủ gục trên giường. Cách đó không xa lại có một nữ nhân nằm để đầu lên bàn mà ngủ không biết trời chăng gì. Bỗng nhiên đầu hắn đau như búa bổ, một luồn ký ức sọc thẳng lên đại não, những ký ức tươi đẹp về tháng ngày cùng Kha Nguyệt, cùng những khống khổ khi làm sát thủ điều hiện rõ trong đầu làm hắn khó chịu.
Cảm nhận được sự cử động, Trịnh Khanh vội vàng mở mắt hỏi: “Ngươi tỉnh rồi, làm ta lo muốn chết đó biết không!”
“Ta cần yên tĩnh, các ngươi ra ngoài đi!” Hắn lạnh giọng, vẻ bỡn cợt thường ngày cũng không còn.
“Nè, ngươi không sao đó chứ? Bị đánh cho hỏng đầu rồi hả?” Trịnh Khanh lo lắng muốn đưa tay kiểm tra đầu cho Lăn Thành.
Nhưng hắn lại tức giận gạt tay, gắt gỏng quát: “Đi ra ngoài!!!”
Mắt phượng khẽ mở to, Trịnh Khanh hoan mang, tay chân luống cuống sấn tới: “Nè Lăn Thành, ngươi…???”
“Ta nói lại lần cuối. Cút!!!” Hắn rút kiếm để cạnh giường, kề lên cổ Trịnh Khanh.
“Lăn ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Ta chăm sóc ngươi, thậm chí còn vì ngươi mà móm cho ngươi uống thuốc. Vậy mà vừa tỉnh dậy đã đuổi ta đi, người còn có lương tâm không vậy? Muốn ta đi? Được, vậy ta đi cho ngươi xem!”
Trịnh Khanh đứng phất dậy, hầm hực đá chiếc ghế Thủy Nhược đang ngồi ý gọi cô dậy.
Mà cách gọi này làm cô ngã ra sau giật mình la oai oái: “Aaaa, cái gì vậy. Đau quá…” Cô đau đớn than vãn.
Thủy Nhược muốn mắng Trịnh Khanh nhưng vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy Lăn Thành đang im lặng nhìn mình. Lại bắt giác gọi: “Đại ca… “
Lăn Thành đơ người chưa kịp nói gì đã bị Thủy Nhược nhào đến lòng ngực hắn ôm lấy. Nức nở khóc: “Aaaa, cuối cùng hức… Cuối cùng thì muội cũng biết đại ca còn sống. Vậy mà hức…vậy mà muội cứ tưởng huynh đã bỏ mạng ở chiến trường rồi… Aaaa.”
Một lúc lâu sau Lăn Thành mới kịp phản ứng, đưa tay lên đầu Thủy Nhược vỗ vỗ nhầm dỗ dành cô: “Ngoan, đừng khóc! Đại ca ở đây, muội là Tạ Nhược Nhược đúng không?”
Cô không trả lời chị khẽ gật đầu.
Hắn đau lòng nhìn cô bỗng nhiên đẩy nhẹ cô ra, tay để lên vai cô giọng trầm ấm nói: “Đại ca cần xử lý tên Tạ Thiên Tư đó. Đợi ca!”
Thủy Nhược chưa kịp ngăn lại thì hắn đã lao nhanh ra khỏi phòng, phi lên nóc nhà bay thẳng đến thư phòng của Thiên Tư.
Thiên Tư cảm giác được nguy hiểm liền ném sách đi, nhanh nhẹn xoay người né sát ý từ kiếm của Lăn Thành. Xong lại giáng đòn vào tay cầm kiếm của hắn, nhẹ nhàng lách người ra phía sau thuận thế giành kiếm chỉa ra sau cổ của Lăn Thành.
“Kiếm ý vô tình, người dụng kiếm cố tình. Rốt cuộc ngươi là người của ai phái đến? Hận thù gì mà sát ý lớn đến vậy?” Tạ Thiên Tư điềm đạm nói, nhưng đôi chân mày đã chau lại
“Không biết Thần Vương còn nhớ Tạ Tiêu Thanh?” Hắn không lúng túng sợ hãi nói ra tên thật.
“Tạ Tiêu Thanh?” Thiên Tư bỗng dưng thu kiếm, ném đi.
“Là con thật sao?” Hắn lo lắng hỏi.
Tiêu Thanh quay lưng, chế giễu nói: “Nhờ phúc của vương gia nên phụ mẫu ta rơi đầu. Và cũng nhờ phúc của ngài mà ta đã suýt mất mạng.”
“Con đang nói cái gì vậy?” Hắn ngơ ngác vận hỏi.
Tiêu Thanh bắt đầu lạnh giọng nói: “Giả vờ giả vịt! Nếu ngươi không nhớ ta nhắc cho ngươi nhớ. Nhờ phúc phần của ngươi nên khi ta quay về báo công và xin giảm tội trạng cho phụ mẫu thì ám vệ đã truy sát ta tại rừng trúc phía tây. Nếu như ta không may mắn té xuống vách đá rồi được người dân cứu thì ta đã không ở đây… Còn nữa…ta…???”
Tiêu Thanh chưa nói hết đã bị hắn nhanh như cắt đánh ngất. Thủy Nhược vừa vào thấy cảnh này liền chạy tới: “Bá bá… Rốt cuộc người làm gì huynh ấy vậy? Huynh ấy vừa mới tỉnh…mà…”
Tạ Thiên Tư không thương tiếc ném Tiêu Thanh cho Thủy Nhược rồi nói: “Kể cho nó nghe mọi chuyện ta kể cho con… Nó tin thì tin không tin cứ mặc xác nó. Bảo nó đến tìm ta, rồi ta cho nó xem một thứ khiến nó phải tin!”
Thủy Nhược nhìn hắn xong liễu thiểu lôi xềnh xệch cái thân hình đầy cơ của Tiêu Thanh về. Dọc đường may mắn gặp Trịnh Khanh đang đi đến thư phòng của Tạ Thiên Tư nên đã nhờ y bế hắn lên quay trở về phòng.
Đến trưa khi Tiêu Thanh tỉnh dậy, thì Trịnh Khanh đang ở trong phòng cũng liếc xéo rồi đi ra. Thủy Nhược đang ở bên ngoài thấy y nghiên đầu nhẹ vào trong phòng nên cũng hiểu ý bước vào.
“Ca! Huynh ổn tí nào chưa? Sau này đừng như vậy nữa…!”
“Để muội kể huynh nghe chuyện này…”
…----------------…
Sau khi nghe kể Tiêu Thanh cũng ngờ ngợ ra vấn đề. Nên cũng theo lời Thủy Nhược đến tìm Thiên Tư xin lỗi.
Vừa vào tới thư phòng đã thấy Tạ Thiên Tư đứng đó chờ từ khi nào. Hắn lên tiếng hỏi: “Hiểu ra chưa? Tên ngốc này!”
“Con xin lỗi bá bá.” Tiêu Thanh cúi đầu, hệt như chú cún làm sai mà cúi mặt buồn hiu.
“Ừ… Lại đây!” Thiên Tư để tay ra sau lưng chầm chậm đi tới bức hoạ đồi núi ở góc tường, vén lên liền hiện ra một cái nút nếu không nhìn kĩ thì sẽ không dễ gì phát hiện ra.
Tạ Thiên Tư nhấn vào, lập tức vách tường được đẩy ra một lỗ vừa đủ to để chứa một chiếc gương đựng đồ. Hắn mở ra bên trong là vài tờ giấy ghi gì đó và một cái ngọc bội, còn có một thứ nữa đó chính là vòng tay phỉ thúy.
Tiêu Thanh nhận ra ngay cái vòng tay phỉ thúy đó bởi vì đó là vật hắn ân cận chọn lựa mua về để tặng cho mẫu phi hắn. Nhưng chưa kịp đưa thì đã phải hành quân. Cuối cùng hắn cũng được xin xuất ngũ quay về thì bị đột kích còn nghe đám người đó chế giễu là: “Dù ngươi có về cũng không kịp nữa đâu! Đợi ngươi thì phụ mẫu ngươi bay đầu rồi!”
Bây giờ hắn nhìn thấy mới chợt nghĩ: “Bá bá hôm đó đã cứu mình?”
Tạ Thiên Tư nhìn sắc mặt Tiêu Thanh cười nhạt nói: “Tiêu Thanh, ngày hôm đó ta đã nhìn thấy con ở vách núi nên đã cõng con đến y quan xong y quán bị may phục bới đám người áo đen. Chúng là những bọn sơn tặc từng bị ta bắt tống vào lao, không biết lại được thoát ra rồi muốn ám sát tất cả những ai họ Tạ. Trừ con, Nhược Nhược và Tiêu Vũ. Con biết vì sao đám người đó không kiểm tra xem con chết hay chưa mà đã rời đi không?”
Tiêu Thanh mặt mài khó chịu, cố nén cơn hận nói lên: “Mượn đao giết người!”
“Đúng! Chính là mượn bọn sơn tặc và các con để triệt hạ ta! Và tiêu diệt hết người thân thích của ta… Cùng…họ Tạ.” Hắn thâm sâu nhìn Tiêu Thanh.
Trong câu của hắn có quá nhiều ẩn ý, khiến Tiêu Thanh có chút đau đầu nhưng cũng chợt nhận ra ý hắn là: Sau khi giết xong hắn rồi diệt hết người trong cung là anh em cùng phụ thân với hắn thì sẽ đến lượt Tạ Tiêu Thanh, Tạ Tiêu Vũ và Tạ Nhược Nhược.
“Vậy… bá bá bao nhiêu năm nay người tìm được chủ mưu chưa?”
“Tìm được rồi, đã nhốt vào mật lao dùng hình chờ kẻ đó nhận tội!” Tạ Thiên Tư không chần chừ nói ra.
“Là kẻ nào?” Tiêu Thanh sốt ruột hỏi.
“Lương Bắc Mạc, gia chủ đời thứ 39 của Lương gia.” Tạ Thiên Tư thẳng thắn nói ra không có ý giấu diếm.
“Cái gì?” Tiêu Thanh bất ngờ trợn mắt.
HẾT CHƯƠNG 31
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.