Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận
Chương 62: Lại một hôn ước nữa
Hyper Muteki
09/02/2022
Bên phía Evelyn, cô cảm thấy chút ngạc nhiên khi gặp lại Dunkel ở Golden Schloss, nhưng nghĩ lại, Hồng Ngọc Long Vương đang ở đây, việc con
người này xuất hiện ở đây là lẽ hiển nhiên. Dù sao, cô nghe được chính
miệng Hồng Ngọc Long Vương gọi cậu ta là bạn đồng hành.
"Dunkel Ciel..."
Liliana bối rối thì thầm gọi tên cậu. Với thiếu niên này, cô bé ôm một cảm xúc tương đối phức tạp. Có chút tò mò, có chút cảm kích nhưng càng nhiều lại là sợ hãi.
Đúng là cô bé từng có suy nghĩ mời chào lôi kéo Dunkel, song đó chỉ là kích động nhất thời. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lý trí nói với Liliana rằng, một kẻ không hiểu căn nguyên giới hạn hay mục đích và hành vi thế này, không dây vào sẽ tốt hơn. Chỉ không ngờ vừa mới gặp mấy hôm trước hôm nay lại gặp mặt nữa rồi.
So với cô bé, Scarlet không có nhiều cảm xúc đa chiều như vậy, ấn tượng của cô về Dunkel chỉ dừng lại vào cái hôm bọn họ gặp nhau lần đầu và những gì Liliana kể lại. Chưa từng đứng ở phía đối lập, tất nhiên sẽ không có sợ hãi, trái lại, Scarlet còn cảm thấy cậu khá đáng tin cậy nữa là chuyện khác.
Vậy nên mới nói ấn tượng ban đầu ảnh hưởng rất lớn tới quan điểm của một người về ai đó.
Scarlet định chào hỏi một câu, nhưng cảm thấy bầu không khí có vẻ vi diệu nên rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Chẳng qua cô để ý thấy một điều, khi Liliana thì thầm gọi tên Dunkel, ngoại trừ Elsie, hai người còn lại đều có chút phản ứng tựa như bất ngờ. Vậy nên cô đoán có khi họ cũng có quen biết Dunkel. Điều này khiến Scarlet càng tò mò hơn nữa.
Trong giây lát, không gian bỗng nhiên trở nên im ắng lạ thường.
"Dorothy, sao cô lại ở đây?"
Cuối cùng, người chấm dứt sự yên lặng đó là Elsie Bright. Dựa theo ánh mắt thì người mà cô đang bắt chuyện là nữ hầu sau lưng Dunkel.
Nhưng không đợi nữ hầu, Dorothy trả lời, Elsie đã hỏi tiếp câu thứ hai.
"Và cái người đó là ai vậy?"
"Ừm?"
Nghe cô hỏi, Dunkel không khỏi nhướng mày.
Điệu bộ này của Elsie cứ như thể không biết cậu là người nào vậy. Chuyện đó không thể nào chứ, tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng trên danh nghĩa cậu vẫn là vị hôn phu của cô kia mà.
E sợ Dunkel hiểu lầm Elsie đang khinh thường mình mà nổi giận, Dorothy vội vàng ghé vào tai cậu, nhỏ giọng giải thích.
"Tiểu thư hiếm khi về nhà nên phu nhân chưa từng nói việc của ngài cho cô ấy. Với cả phu nhân cho rằng mình có thể tự mình giải quyết chuyện này êm thấm mà không cần để tiểu thư bận lòng cho nên..."
"Nói đến cùng thì vẫn là không xem ta ra gì đúng không."
Dunkel nghe xong thì nhếch môi cười nhạt, khiến Dorothy á khẩu không biết phải đối đáp sao cho êm xui.
"Cái này..."
"Đừng lo, ta chưa thiếu độ lượng tới nỗi tức giận vì chuyện như thế. Cơ mà tính toán không bằng đụng dịp, tình cờ gặp ở đây thì giải quyết luôn đi."
Dunkel nhẹ giọng trấn an, nhưng điều đó chỉ khiến Dorothy hoảng hơn, lắp bắp không ra lời.
Bộ dạng châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ của hai người khiến những người còn lại khó hiểu không biết họ đang bàn tán cái gì.
Elsie cau mày, cảm thấy hơi bực bội khi mà người hầu nhà mình lại hăng hái đối đáp với người ngoài mà không đếm xỉa gì tới câu hỏi của cô. Giữa lúc Elsie chuẩn bị lên giọng trách cứ thì một con hạc giấy từ bên ngoài bay vào, lượn vài vòng trước mặt cô rồi dừng lại, tự động giải thể thành một mảnh giấy ghi chú nhỏ, rơi vào tay cô.
Elise nhất thời gạt chuyện khiển trách Dorothy sang một bên, nhìn lướt qua những dòng chữ trên tờ ghi chú rồi ngẩng mặt lên với vẻ âm tình bất định.
"Sao vậy?"
Felt quan tâm hỏi.
"Không biết, mẫu thân gọi tôi trở về nhà gấp. Đây là cách liên lạc chỉ sử dụng khi có chuyện thật sự quan trọng thôi..."
"Vậy đi thôi, tôi đi với cô, chuyện quan trọng mà."
Felt nghe nói xong thì kéo theo Elsie đi một mạch xuống tầng dưới, giống như cô chỉ muốn tìm một cái cớ để trốn đi thật nhanh.
Cơ mà thực tế đúng là vậy, Felt bây giờ chỉ muốn cách Dunkel càng xa càng tốt, giờ không chớp lấy thời cơ thì còn đợi tới bao giờ nữa.
Felt và Elsie đi mất, Liliana cũng đứng lên, nhấc váy cúi chào Dunkel một cái.
"Xin lỗi nhé, không ngờ chúng ta lại gặp nhau như thế này, bạn tôi hình như có chút vấn đề, tôi phải đi cùng để xem mình có thể giúp đỡ được gì không. Nếu có dịp tôi sẽ mời anh một bữa. Tạm biệt."
Dứt lời, cô bé cũng nhanh chân chạy đi mất.
"Ơ này Liliana? Chờ mình với."
Scarlet hét lên một tiếng, vội vàng đuổi theo bạn mình, lúc đi ngang Dunkel còn không quên ném cho cậu một cái gật đầu áy náy và ánh nhìn xin lỗi.
Bạn bè trong nhóm đã đi hết, Evelyn không có lý do gì để ở lại, cô ngồi dậy rời khỏi mà không thèm nói một lời.
Tầng trên nhoáng cái chỉ còn lại Dunkel và Dorothy.
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau trong giây lát, không biết nên nói cái gì.
"Thôi vậy."
Dunkel kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn cạnh bên.
"Ít nhất cũng biết được cô ta đã về nhà. Giờ thì lấp đầy bụng cái đã."
Nói rồi cậu bắt đầu dò thực đơn để chọn món.
Dorothy thở dài một tiếng, ái ngại nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cô quyết định ở lại cho tới khi Dunkel ăn xong rồi tính sau.
***
Nửa giờ sau, dinh thự nhà Đại Công Tước, cùng căn đình nhỏ mà Dunkel được tiếp đón khi tới đây, nhưng tình huống hiện tại có chút khác biệt.
"Cái hôn ước này có từ bao giờ vậy? Tại sao tôi lại chẳng có chút ký ức nào?"
Elsie nhíu mày nói bằng giọng điệu lạnh lùng, hết nhìn phong thư trên bàn rồi lại nhìn lấy người trước mặt mình, đó là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc cao sang, đậm mùi quý khí, bên cạnh hắn còn có một lão già giống như hầu cận đứng ở ngay sau.
Theo tin báo của mẹ mình, cô đã lập tức trở về, nhưng không ngờ tới, mẹ cô sử dụng tới cả cách liên lạc chỉ dùng cho chuyện tối quan trọng để gọi cô về tiếp đãi hai người này. Dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mẹ cô đã nài nỉ tới vậy, thiết nghĩ hai người này phải có thân phận không tầm thường nào đó nên cô cũng đành nghe theo.
Nhưng Elsie tuyệt đối không ngờ tới, họ lại đẩy một tấm hôn thư cũ kỹ ra trước mặt cô.
"Tiểu thư, cô không biết là chuyện đương nhiên thôi, khi ông nội cô lập nó với chủ nhân nhà ta thì cô còn chưa sinh ra trên đời này mà."
Người trả lời là lão già phía sau, còn gã thanh niên vẫn im lặng không nói một câu, chỉ ung dung nhấc tách trà nóng lên nhấp một ngụm.
Thái độ này không chỉ khiến Elsie khó chịu mà còn khiến những người trở lại cùng cô, Felt, Liliana và Scarlet cau mày phản cảm.
"Ông nói dối! Ông nội tôi chưa từng nhắc tới chuyện này! Nếu hôn ước này có tồn tại, tại sao tôi lại không hề biết gì?"
Elsie phản bác bằng giọng điệu rét lạnh thấu xương, nghe ra được cô đang cực kỳ tức giận
"Tôi nể mặt hai người từ xa tới nên mới đối đãi như khách, nếu như các người đến đây chỉ để nói chuyện giật gân, vậy thì xin lỗi, tôi không tiếp. Mặc kệ các người có thân phận cao quý cỡ nào, tôi không có hứng biết, xin mời đi cho."
Elsie hoàn toàn không tin chuyện hoang đường này, cô không tin ông mình sẽ làm mấy chuyện như thế này. Với cả, những người này sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc cả ông lẫn cha cô đều không ở Shina, muốn không nghi ngờ cũng khó.
"Hơn nữa, trên hôn ước này lại không hề có họ tên, thẳng thắng mà nói, các người trước khi tới đây còn chẳng hề biết cô ấy tên gì!"
Scarlet ngồi bên cạnh cũng lạnh nhạt nói, chuyện này khiến cô vô cùng phản cảm. Cả Felt và Liliana cũng nhìn chằm chằm vào hai chủ tớ kia, với vẻ chán ghét.
"Ha ha! Chẳng phải trên hôn thư đã nói rõ rồi sao? Nếu nhà các người có con gái thì sẽ gã cho chủ nhân của ta, lẽ ra hôn ước này thuộc về đời trước, tiếc là ông nội tiểu thư đây lại không có con gái, nên mới phải kéo dài đến tận thời của người."
Lão già cười nói, chẳng thèm để ý tới vẻ bực tức của Elsie và những người khác.
"Lại là hôn ước à?"
Bất chợt, một giọng nói chứa chút kinh ngạc vọng ra từ phía vườn cây, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Dunkel ung dung chậm rãi đi tới. Dorothy đi ở phía sau thì hơi lảo đảo, vừa mới ăn xong, tên thiếu niên này đã nắm cổ áo cô nhảy thẳng lên trời bằng một tốc độ khủng khiếp, nhoáng cái đã xuất hiện trước cửa dinh thự, phải cố lắm cô mới không nôn ra.
"Lão khọm này, có vẻ ta không phải là người duy nhất có hôn thư trong tay rồi. Ta nghĩ tâm tư ông bạn già của ông không bình thường đâu..."
Dunkel vừa đi tới vừa lầm bầm tự nói.
"Mà sao cũng được... Hai người bên kia, biết thứ tự trước sau chứ? Xếp hàng đi, đợi ta xong việc rồi các ngươi muốn làm gì thì làm."
Cảm thán xong, Dunkel hơi đề cao giọng, nói với lão già và thanh niên.
"Lại là anh? Giải quyết? Giải quyết cái gì?"
Đôi mày của Elsie nhíu lại chặt hơn, cô chợt nhớ tới lời vừa nãy của Dunkel "[Lại] là hôn ước à?"
"Chẳng lẽ..."
Một dự cảm không tốt bắt đầu trỗi dậy trong lòng cô.
Điều Elsie muốn biết cũng chính là điều mà ba người Liliana cảm thấy thắc mắc.
"Chỗ này không phải thứ chó mèo nào cũng có tư cách nói chuyện."
Gã thanh niên vẫn im lặng nãy giờ bỗng bất ngờ lên tiếng.
Thật ra bị Elsie đối xử với thái độ lạnh nhạt và gay gắt nãy giờ, hắn đã nghẹn một bụng tức rồi. Với thân phận cao quý của mình, từ trước tới nay ai dám nói chuyện như vậy với hắn? Cô gái này và bạn cô ta là những kẻ đầu tiên.
Song dẫu sao người ta cũng là vị hôn thê của hắn, lại còn là mỹ thiếu nữ nữa, bực tức cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, giả vờ quý phái và thân sĩ.
Giữa lúc đấy thì có bao cát tự đưa tới.
Vừa xả được cơn tức vừa có thể giết gà doạ khỉ, cho mấy cô gái này thấy lốm đốm chút khả năng của hắn, đúng là một công đôi việc.
"Vả miệng."
Hắn ra lệnh, nhìn cũng không thèm nhìn Dunkel lấy một lần.
Lão già phía sau gã thanh niên nghe xong, thân hình loáng lên một cái, biến mất tại chỗ, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Dunkel.
"Thiếu niên, hoạ từ miệng mà ra đấy, nhớ cho kỹ bài học hôm nay đi. Không phải kẻ nào ngươi cũng chọc vào được đâu."
Vừa nói lão vừa giơ cao tay phải, trong lòng âm thầm cảm thán, thương xót cho người trẻ tuổi này xuất hiện không đúng lúc, nhưng trên mặt thì lại xuất hiện một vệt cười lạnh.
Lão vung tay xuống, cú tát ẩn chứa lực lượng mạnh tới mức có thể nghiền vụn cả đá tảng nhắm thẳng vào má Dunkel.
"Dorothy!"
Chuyện diễn ra ngoài dự kiến, Elsie muốn ngăn cũng đã ngăn không kịp, cô chỉ có thể gọi tên nữ hầu, hy vọng cô ấy kéo thiếu niên kia tránh đi. Nhưng làm Elsie không hiểu, Dorothy vẫn đứng yên tại chỗ mà không có bất kỳ hành động nào.
Bốp!
Lão già bị quật bay ngang vào rừng cây, đâm bật gốc không biết bao nhiêu cái cây mới dừng lại được, răng môi lẫn lộn, đầu óc ong ong, tạm thời choáng váng tại chỗ không thể đứng dậy được.
"Vừa gặp đã muốn vả miệng người khác, bị bệnh thần kinh chắc?"
Dunkel rút tay về, đút vào túi quần, khoé mắt hơi nhếch lên.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.
"Dunkel Ciel..."
Liliana bối rối thì thầm gọi tên cậu. Với thiếu niên này, cô bé ôm một cảm xúc tương đối phức tạp. Có chút tò mò, có chút cảm kích nhưng càng nhiều lại là sợ hãi.
Đúng là cô bé từng có suy nghĩ mời chào lôi kéo Dunkel, song đó chỉ là kích động nhất thời. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lý trí nói với Liliana rằng, một kẻ không hiểu căn nguyên giới hạn hay mục đích và hành vi thế này, không dây vào sẽ tốt hơn. Chỉ không ngờ vừa mới gặp mấy hôm trước hôm nay lại gặp mặt nữa rồi.
So với cô bé, Scarlet không có nhiều cảm xúc đa chiều như vậy, ấn tượng của cô về Dunkel chỉ dừng lại vào cái hôm bọn họ gặp nhau lần đầu và những gì Liliana kể lại. Chưa từng đứng ở phía đối lập, tất nhiên sẽ không có sợ hãi, trái lại, Scarlet còn cảm thấy cậu khá đáng tin cậy nữa là chuyện khác.
Vậy nên mới nói ấn tượng ban đầu ảnh hưởng rất lớn tới quan điểm của một người về ai đó.
Scarlet định chào hỏi một câu, nhưng cảm thấy bầu không khí có vẻ vi diệu nên rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Chẳng qua cô để ý thấy một điều, khi Liliana thì thầm gọi tên Dunkel, ngoại trừ Elsie, hai người còn lại đều có chút phản ứng tựa như bất ngờ. Vậy nên cô đoán có khi họ cũng có quen biết Dunkel. Điều này khiến Scarlet càng tò mò hơn nữa.
Trong giây lát, không gian bỗng nhiên trở nên im ắng lạ thường.
"Dorothy, sao cô lại ở đây?"
Cuối cùng, người chấm dứt sự yên lặng đó là Elsie Bright. Dựa theo ánh mắt thì người mà cô đang bắt chuyện là nữ hầu sau lưng Dunkel.
Nhưng không đợi nữ hầu, Dorothy trả lời, Elsie đã hỏi tiếp câu thứ hai.
"Và cái người đó là ai vậy?"
"Ừm?"
Nghe cô hỏi, Dunkel không khỏi nhướng mày.
Điệu bộ này của Elsie cứ như thể không biết cậu là người nào vậy. Chuyện đó không thể nào chứ, tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng trên danh nghĩa cậu vẫn là vị hôn phu của cô kia mà.
E sợ Dunkel hiểu lầm Elsie đang khinh thường mình mà nổi giận, Dorothy vội vàng ghé vào tai cậu, nhỏ giọng giải thích.
"Tiểu thư hiếm khi về nhà nên phu nhân chưa từng nói việc của ngài cho cô ấy. Với cả phu nhân cho rằng mình có thể tự mình giải quyết chuyện này êm thấm mà không cần để tiểu thư bận lòng cho nên..."
"Nói đến cùng thì vẫn là không xem ta ra gì đúng không."
Dunkel nghe xong thì nhếch môi cười nhạt, khiến Dorothy á khẩu không biết phải đối đáp sao cho êm xui.
"Cái này..."
"Đừng lo, ta chưa thiếu độ lượng tới nỗi tức giận vì chuyện như thế. Cơ mà tính toán không bằng đụng dịp, tình cờ gặp ở đây thì giải quyết luôn đi."
Dunkel nhẹ giọng trấn an, nhưng điều đó chỉ khiến Dorothy hoảng hơn, lắp bắp không ra lời.
Bộ dạng châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ của hai người khiến những người còn lại khó hiểu không biết họ đang bàn tán cái gì.
Elsie cau mày, cảm thấy hơi bực bội khi mà người hầu nhà mình lại hăng hái đối đáp với người ngoài mà không đếm xỉa gì tới câu hỏi của cô. Giữa lúc Elsie chuẩn bị lên giọng trách cứ thì một con hạc giấy từ bên ngoài bay vào, lượn vài vòng trước mặt cô rồi dừng lại, tự động giải thể thành một mảnh giấy ghi chú nhỏ, rơi vào tay cô.
Elise nhất thời gạt chuyện khiển trách Dorothy sang một bên, nhìn lướt qua những dòng chữ trên tờ ghi chú rồi ngẩng mặt lên với vẻ âm tình bất định.
"Sao vậy?"
Felt quan tâm hỏi.
"Không biết, mẫu thân gọi tôi trở về nhà gấp. Đây là cách liên lạc chỉ sử dụng khi có chuyện thật sự quan trọng thôi..."
"Vậy đi thôi, tôi đi với cô, chuyện quan trọng mà."
Felt nghe nói xong thì kéo theo Elsie đi một mạch xuống tầng dưới, giống như cô chỉ muốn tìm một cái cớ để trốn đi thật nhanh.
Cơ mà thực tế đúng là vậy, Felt bây giờ chỉ muốn cách Dunkel càng xa càng tốt, giờ không chớp lấy thời cơ thì còn đợi tới bao giờ nữa.
Felt và Elsie đi mất, Liliana cũng đứng lên, nhấc váy cúi chào Dunkel một cái.
"Xin lỗi nhé, không ngờ chúng ta lại gặp nhau như thế này, bạn tôi hình như có chút vấn đề, tôi phải đi cùng để xem mình có thể giúp đỡ được gì không. Nếu có dịp tôi sẽ mời anh một bữa. Tạm biệt."
Dứt lời, cô bé cũng nhanh chân chạy đi mất.
"Ơ này Liliana? Chờ mình với."
Scarlet hét lên một tiếng, vội vàng đuổi theo bạn mình, lúc đi ngang Dunkel còn không quên ném cho cậu một cái gật đầu áy náy và ánh nhìn xin lỗi.
Bạn bè trong nhóm đã đi hết, Evelyn không có lý do gì để ở lại, cô ngồi dậy rời khỏi mà không thèm nói một lời.
Tầng trên nhoáng cái chỉ còn lại Dunkel và Dorothy.
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau trong giây lát, không biết nên nói cái gì.
"Thôi vậy."
Dunkel kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn cạnh bên.
"Ít nhất cũng biết được cô ta đã về nhà. Giờ thì lấp đầy bụng cái đã."
Nói rồi cậu bắt đầu dò thực đơn để chọn món.
Dorothy thở dài một tiếng, ái ngại nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cô quyết định ở lại cho tới khi Dunkel ăn xong rồi tính sau.
***
Nửa giờ sau, dinh thự nhà Đại Công Tước, cùng căn đình nhỏ mà Dunkel được tiếp đón khi tới đây, nhưng tình huống hiện tại có chút khác biệt.
"Cái hôn ước này có từ bao giờ vậy? Tại sao tôi lại chẳng có chút ký ức nào?"
Elsie nhíu mày nói bằng giọng điệu lạnh lùng, hết nhìn phong thư trên bàn rồi lại nhìn lấy người trước mặt mình, đó là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc cao sang, đậm mùi quý khí, bên cạnh hắn còn có một lão già giống như hầu cận đứng ở ngay sau.
Theo tin báo của mẹ mình, cô đã lập tức trở về, nhưng không ngờ tới, mẹ cô sử dụng tới cả cách liên lạc chỉ dùng cho chuyện tối quan trọng để gọi cô về tiếp đãi hai người này. Dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mẹ cô đã nài nỉ tới vậy, thiết nghĩ hai người này phải có thân phận không tầm thường nào đó nên cô cũng đành nghe theo.
Nhưng Elsie tuyệt đối không ngờ tới, họ lại đẩy một tấm hôn thư cũ kỹ ra trước mặt cô.
"Tiểu thư, cô không biết là chuyện đương nhiên thôi, khi ông nội cô lập nó với chủ nhân nhà ta thì cô còn chưa sinh ra trên đời này mà."
Người trả lời là lão già phía sau, còn gã thanh niên vẫn im lặng không nói một câu, chỉ ung dung nhấc tách trà nóng lên nhấp một ngụm.
Thái độ này không chỉ khiến Elsie khó chịu mà còn khiến những người trở lại cùng cô, Felt, Liliana và Scarlet cau mày phản cảm.
"Ông nói dối! Ông nội tôi chưa từng nhắc tới chuyện này! Nếu hôn ước này có tồn tại, tại sao tôi lại không hề biết gì?"
Elsie phản bác bằng giọng điệu rét lạnh thấu xương, nghe ra được cô đang cực kỳ tức giận
"Tôi nể mặt hai người từ xa tới nên mới đối đãi như khách, nếu như các người đến đây chỉ để nói chuyện giật gân, vậy thì xin lỗi, tôi không tiếp. Mặc kệ các người có thân phận cao quý cỡ nào, tôi không có hứng biết, xin mời đi cho."
Elsie hoàn toàn không tin chuyện hoang đường này, cô không tin ông mình sẽ làm mấy chuyện như thế này. Với cả, những người này sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc cả ông lẫn cha cô đều không ở Shina, muốn không nghi ngờ cũng khó.
"Hơn nữa, trên hôn ước này lại không hề có họ tên, thẳng thắng mà nói, các người trước khi tới đây còn chẳng hề biết cô ấy tên gì!"
Scarlet ngồi bên cạnh cũng lạnh nhạt nói, chuyện này khiến cô vô cùng phản cảm. Cả Felt và Liliana cũng nhìn chằm chằm vào hai chủ tớ kia, với vẻ chán ghét.
"Ha ha! Chẳng phải trên hôn thư đã nói rõ rồi sao? Nếu nhà các người có con gái thì sẽ gã cho chủ nhân của ta, lẽ ra hôn ước này thuộc về đời trước, tiếc là ông nội tiểu thư đây lại không có con gái, nên mới phải kéo dài đến tận thời của người."
Lão già cười nói, chẳng thèm để ý tới vẻ bực tức của Elsie và những người khác.
"Lại là hôn ước à?"
Bất chợt, một giọng nói chứa chút kinh ngạc vọng ra từ phía vườn cây, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Dunkel ung dung chậm rãi đi tới. Dorothy đi ở phía sau thì hơi lảo đảo, vừa mới ăn xong, tên thiếu niên này đã nắm cổ áo cô nhảy thẳng lên trời bằng một tốc độ khủng khiếp, nhoáng cái đã xuất hiện trước cửa dinh thự, phải cố lắm cô mới không nôn ra.
"Lão khọm này, có vẻ ta không phải là người duy nhất có hôn thư trong tay rồi. Ta nghĩ tâm tư ông bạn già của ông không bình thường đâu..."
Dunkel vừa đi tới vừa lầm bầm tự nói.
"Mà sao cũng được... Hai người bên kia, biết thứ tự trước sau chứ? Xếp hàng đi, đợi ta xong việc rồi các ngươi muốn làm gì thì làm."
Cảm thán xong, Dunkel hơi đề cao giọng, nói với lão già và thanh niên.
"Lại là anh? Giải quyết? Giải quyết cái gì?"
Đôi mày của Elsie nhíu lại chặt hơn, cô chợt nhớ tới lời vừa nãy của Dunkel "[Lại] là hôn ước à?"
"Chẳng lẽ..."
Một dự cảm không tốt bắt đầu trỗi dậy trong lòng cô.
Điều Elsie muốn biết cũng chính là điều mà ba người Liliana cảm thấy thắc mắc.
"Chỗ này không phải thứ chó mèo nào cũng có tư cách nói chuyện."
Gã thanh niên vẫn im lặng nãy giờ bỗng bất ngờ lên tiếng.
Thật ra bị Elsie đối xử với thái độ lạnh nhạt và gay gắt nãy giờ, hắn đã nghẹn một bụng tức rồi. Với thân phận cao quý của mình, từ trước tới nay ai dám nói chuyện như vậy với hắn? Cô gái này và bạn cô ta là những kẻ đầu tiên.
Song dẫu sao người ta cũng là vị hôn thê của hắn, lại còn là mỹ thiếu nữ nữa, bực tức cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, giả vờ quý phái và thân sĩ.
Giữa lúc đấy thì có bao cát tự đưa tới.
Vừa xả được cơn tức vừa có thể giết gà doạ khỉ, cho mấy cô gái này thấy lốm đốm chút khả năng của hắn, đúng là một công đôi việc.
"Vả miệng."
Hắn ra lệnh, nhìn cũng không thèm nhìn Dunkel lấy một lần.
Lão già phía sau gã thanh niên nghe xong, thân hình loáng lên một cái, biến mất tại chỗ, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Dunkel.
"Thiếu niên, hoạ từ miệng mà ra đấy, nhớ cho kỹ bài học hôm nay đi. Không phải kẻ nào ngươi cũng chọc vào được đâu."
Vừa nói lão vừa giơ cao tay phải, trong lòng âm thầm cảm thán, thương xót cho người trẻ tuổi này xuất hiện không đúng lúc, nhưng trên mặt thì lại xuất hiện một vệt cười lạnh.
Lão vung tay xuống, cú tát ẩn chứa lực lượng mạnh tới mức có thể nghiền vụn cả đá tảng nhắm thẳng vào má Dunkel.
"Dorothy!"
Chuyện diễn ra ngoài dự kiến, Elsie muốn ngăn cũng đã ngăn không kịp, cô chỉ có thể gọi tên nữ hầu, hy vọng cô ấy kéo thiếu niên kia tránh đi. Nhưng làm Elsie không hiểu, Dorothy vẫn đứng yên tại chỗ mà không có bất kỳ hành động nào.
Bốp!
Lão già bị quật bay ngang vào rừng cây, đâm bật gốc không biết bao nhiêu cái cây mới dừng lại được, răng môi lẫn lộn, đầu óc ong ong, tạm thời choáng váng tại chỗ không thể đứng dậy được.
"Vừa gặp đã muốn vả miệng người khác, bị bệnh thần kinh chắc?"
Dunkel rút tay về, đút vào túi quần, khoé mắt hơi nhếch lên.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.