Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận
Chương 64: Tàn bạo
Hyper Muteki
11/02/2022
Gã thanh niên vừa dứt lời, khí thế của hắn lập tức kéo căng, trở nên
cuồng loạn khó đoán. Năng lượng không ngừng tăng lên, bành trướng đến
một mức độ khổng lồ. Sự thay đổi đột ngột này khiến không gian xung
quanh bị đè nén tới mức vặn vẹo biến hình.
Chỉ mới thoáng chốc, năng lượng của hắn đã đạt tới trình độ không hề kém cạnh một con rồng thuần huyết như Quy Giáp Long và vẫn không hề có dấu hiệu đình chỉ tăng trưởng.
Phải tận mấy giây sau, sự bành trướng mới chậm dần rồi dừng lại. Năng lượng của gã thanh niên bây giờ thậm chí có thể so với ba bốn con rồng thuần huyết đồng thời tồn tại trong hình dáng của một con người.
Áp lực toả ra đè nén đến mức Liliana nhất thời cảm thấy không thể thở nổi, nghiêm túc mà nói, trong tất cả những người đang ở đây, cô bé là yếu nhất, nếu không nhờ ba người Elsie, Scarlet và Felt chia sẻ áp lực thì e là cô bé sớm đã bất tỉnh rồi.
"Ép ta phải dùng tới cách này, ngươi nhất định phải trả giá thật nhiều!"
chầm chậm bay lên mười mét trên không, vẻ mặt gã thanh niên âm trầm như nước sâu, hắn lấy tay gạt đi những dòng máu tươm đầy miệng mình, trong mắt ngoại trừ cơn giận khôn nguôi và sự khuất nhục còn có cả nỗi tiếc nuối cùng không cam lòng.
Trạng thái này là một chức năng của hệ thống có thể khiến sức mạnh của hắn tạm thời tăng lên theo cấp số nhân. Một khi đã sử dụng thì chắc chắn sẽ là át chủ bài lật ngược tình thế. Cái giá để sử dụng chức năng lợi hại như thế tất nhiên không nhỏ, toàn bộ điểm số mà hắn tích góp được trong những thế giới gần đây chỉ đủ để tiến vào trạng thái này trong vòng chưa đầy một trăm giây ngắn ngủi.
"Giỏi thì cản một đòn này cho ta xem! Hủy Diệt Quang Bạo!"
Gã thanh niên chỉ tay phải lên trời rồi hét lớn, lời nói vừa dứt, ánh sáng bắt đầu hội tụ nơi đầu ngón tay rồi nhanh chóng biến thành một quả cầu nhỏ toả ra quang mang chói lọi gay mắt khó có thể nhìn vào trực tiếp.
Khi quả cầu ánh sáng đạt tới kích thước ngang một quả bóng, hắn vung tay ném nó xuống thẳng bên dưới.
Quả cầu ánh sáng chầm chậm rơi xuống, vào khoảnh khắc khoảng cách giữa nó và Dunkel chỉ còn lại một nửa quãng đường, quả cầu bất ngờ bùng nổ trong ánh sáng cuồng bạo, hủy thiên diệt địa bao phủ lên không gian xung quanh.
Cùng lúc đó, gã thanh niên quay đầu định bỏ chạy mà không chút do dự.
Tình huống hôm nay quá bất thường, sự tính toán của hệ thống xuất hiện sai lầm, từ trước tới nay là lần đầu tiên, để hắn cảm thấy bất an nồng đậm. Thay vì sĩ diện hảo lao vào đối đầu với một mối nguy chưa rõ, bỏ chạy chắc chắn sẽ là phương án tối ưu hơn.
Những lời nói và hành động nãy giờ chỉ là kế nghi binh hòng tìm ra cơ hội trốn chạy.
Tuy nhiên, Hủy Diệt Quang Bạo trong trạng thái này vẫn là sát chiêu mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng. Nếu có thể giết chết thiếu niên tóc trắng thì không nghi ngờ gì chính là kết quả tốt nhất. Còn nếu không, chí ít nó vẫn sẽ khiến tên đó trọng thương, câu giờ vừa đủ cho hắn bỏ chạy.
Hắn không tin có kẻ ăn trọn sát chiêu mạnh nhất của mình mà không chịu bất kỳ thương tổn nào.
(Coi như hôm nay ta thua, mối hận này ta nhất định sẽ nhớ kỹ. Cho ta ba năm, không một năm, nhất định ta sẽ vạn lần đáp trả mối nhục hôm nay.)
Gã thanh niên âm thầm hạ quyết tâm, có hệ thống trong tay, việc mình trở nên vô địch thiên hạ, hùng bá chư thiên vạn giới chỉ là vấn đề thời gian. Thất bại hôm nay sẽ chỉ trở thành hòn đá mài dao mài sắc tâm cam hắn.
Và rồi, không một dấu hiệu báo trước, ánh sáng che lấp không gian, hủy thiên diệt địa kia đột ngột biến mất như chưa từng tồn tại. Gã thanh niên vừa mới xoay người, còn chưa kịp đi bao xa đã khựng lại giữa không trung, năng lượng chèo chống giúp hắn lơ lửng đã không còn, cả trạng thái sức mạnh gia cường cũng mất đi hiệu quả khi thời gian trôi qua còn chưa tới một phần mười. Không chỉ có vậy, cơ thể hắn trở nên hư thoát không còn chút sức lực hay dao dộng năng lượng nào và rơi bộp xuống đất.
"Hệ thống! Hệ thống! Ngươi đâu rồi!?"
Gã thanh niên bối rối không hiểu, trong lòng điên cuồng gọi không ngớt.
"Chuyện này là sao vậy!? Trả lời ta!"
Nhưng âm thanh máy móc quen thuộc mãi mà vẫn không đáp lại, hắn thậm chí còn không cảm thấy được sự tồn tại của nó.
"Rốt cuộc là sao!? Ngươi biến đâu rồi!? Sức mạnh của ta đâu? Hệ thống! Trả lời ta! Hệ thống!"
Rối loạn, hoang mang, gã thanh niên bật thốt thành lời, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lời hắn.
Dunkel lạnh nhạt liếc nhìn gã thanh niên vừa lết trên mặt đất vừa gào thét cuồng loạn, chậm rãi đi tới.
Mặc dù phụ cận xung quanh dinh thự nhà Đại Công Tước không có người sinh sống, nhưng chỗ này vẫn đang nằm giữa lòng đế đô. Quả bóng đèn kia mà rơi xuống thì thiệt hại nhân mạng là không thể tránh khỏi, có khi cả cái dinh thự này và một góc đế đô đều sẽ bị san bằng. Đó là đã tính toán tới ma thuật gia cố phòng nhự của dinh thự vào, nếu không thì thiệt hại sẽ còn lớn hơn rất nhiều.
Với cả Dunkel cảm thấy khá phiền phức khi phải vừa đánh người vừa đảm bảo xung quanh không bị ảnh hưởng, vì vậy nên cậu quyết định khởi động [Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhất Chương - Tha Hoá Vạn Pháp Thiên], đưa tất cả mọi hiện tượng siêu nhiên trở về với giới hạn của thường thức phàm nhân.
Không còn hệ thống, không còn chỗ dựa, phát hiện Dunkel đang từng bước từng bước tiếp cận, gã thanh niên hoảng loạng lết trên mặt đất, liên tục lùi về sau, trên mặt che kín sợ hãi.
Dunkel không nói không rằng, chỉ nhấc chân đá vào ngực gã thanh niên một cái, làm hắn lăn trên đất mấy vòng, ôm ngực ho sù sụ, cơn đau khủng khiếp vượt tầm chịu đựng từ lồng ngực truyền tới cho hắn biết xương sườn mình vừa bị đá gãy mất mấy cây.
Không nhịn được sự đau đớn quá mức đó, gã thanh niên cuộn người la hét.
Không có sự thương cảm, Dunkel lại giơ chân lần lượt đạp gãy tứ chi của gã thanh niên, tiếng thét thấu tận tâm can nhỏ dần rồi biến thành những tiếng rên ư ử, hắn bất tỉnh nhân sự, mất đi ý thức.
Như thế này có thể xem là một loại may mắn, ít nhất hắn tạm thời hắn sẽ không bị cơn đau hành hạ nữa.
Mấy người Liliana không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, hành động dã man này của Dunkel khiến bọn họ một lần nữa khắc ghi sự tàn bạo của cậu. Phía sau gương mặt trắng bệch thiếu sức sống trông có vẻ vô hại kia là một trái tim lạnh lùng khốc liệt tới rợn người.
Điều đó khiến Elsie ít nhiều cảm thấy phản cảm. Nghĩ tới việc tên này rất có thể cũng có hôn ước với mình làm cô thấy nghẹn ứ trong cổ họng, chỉ hy vọng chuyện đó là do mình nghĩ nhiều.
Không để tâm tới cách nhìn của Elsie và những người còn lại, Dunkel nhìn xuống đống thịt với tay chân vặn vẹo mất trật tự hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít trên mặt đất, giải trừ [Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhất Chương - Tha Hoá Vạn Pháp Thiên].
Cậu không hề cảm thấy việc mình làm có gì là quá đáng hay tàn nhẫn cả. So với cái gã liên tục mấy lần muốn đánh mình đi từ trọng thương tới chết này, cậu cho rằng mình đã rất nhân từ.
Sự ghi đè quy tắc của [Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhất Chương - Tha Hoá Vạn Pháp Thiên] không còn, dòng chảy siêu nhiên xung quanh khôi phục lại tình trạng bình thường.
Hệ thống trong người gã thanh niên cũng vì vậy mà hoạt động trở lại.
Dunkel cúi người ngồi xuống bên cạnh thân xác tàn tạ của hắn, ra vẻ hứng thú mà đánh giá tồn tại này.
"Thật lâu không thấy cái đồ chơi này rồi, chủ nhân của ngươi là ai vậy?"
Cậu hỏi.
Không có tiếng trả lời.
"Ta hỏi chưa đủ rõ ràng sao? Vậy thì đổi lại một chút nhé, kẻ tạo ra ngươi là ai? Tên đại năng rảnh rỗi nào đó muốn chơi đùa sao? Hay là còn lý do sâu xa đặc biệt nào đó?"
Lần này, tuy vẫn không có câu trả lời, nhưng từ bên trong cơ thể của gã thanh niên, một chút dao động năng lượng bất ổn vừa mới khuếch tán ra.
"Vẫn không chịu nói à? Muốn dùng tới biện pháp mạnh sao?"
Nói là làm, Dunkel cười nhạt một tiếng, đặt tay vào giữa trán gã thanh niên, cảnh tượng kinh dị phát sinh, tay cậu chọc xuyên qua đầu hắn, túm chặt lấy thứ gì đó ở bên trong thế giới tinh thần của hắn, muốn mạnh mẽ lôi nó ra ngoài.
Cơ thể bất tỉnh của gã thanh niên co giật kịch liệt, nảy lên liên tục, rõ ràng là tồn tại bên trong thế giới tinh thần của hắn không muốn bị cậu bắt được, đang tiến hành phản kháng.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Sự tồn tại của hệ thống đã bị phát hiện."
"Cảnh báo! Cảnh báo! Đối tượng nằm ngoài khả năng tính toán hay quan trắc!"
Tiếng báo động liên tiếp vang lên trong đầu gã thanh niên. Một lần nữa hắn nên cảm thấy may mắn vì mình đã mất ý thức, nếu không sẽ bị quá trình kháng cự của hệ thống làm cho chết đi sống lại.
"Lựa chọn bỏ rơi vật chủ!"
"Tiến hành giải trừ dung hợp!"
"Tiến độ giải trừ hoàn tất! Chuẩn bị xuyên vào dị độ không gian!"
Tình huống khẩn cấp, hệ thống quả quyết bỏ rơi gã thanh niên để đảm bảo khả năng trống chạy của mình.
Trong khi Dunkel vẫn đang chọc chọc tay trong đầu gã thanh niên, một quả cầu ánh sáng màu trắng bạc lặng lẽ chui ra từ dưới thân hắn, muốn độn thổ trốn mất.
"Muốn chạy?"
Trò trẻ con này làm sao có thể gạt được Dunkel, quả cầu ánh sáng vừa chui ra đã bị cậu tóm chặt lấy, không tài nào thoát ra được. Biết mình không trốn được, quả cầu nhất quyết giả chết, không thèm cử động cũng không thèm lên tiếng.
Nhìn bộ dạng này của nó xem là không thể hỏi được gì, Dunkel nhanh chóng mất đi hứng thú, cậu thẳng tay bóp vụn quả cầu, để những mảnh ánh sáng rơi lả tả rồi tan biến.
"Có dây không?"
Nối đoạn, Dunkel phủi tay đứng dậy, quay sang Dorothy hỏi.
"A... Có..."
Vẫn còn chưa kịp hoàn hồn sau một loạt tình huống không tưởng tượng được xảy ra dồn dập nhanh chóng, nữ hầu nhà đại công tước đáp lại theo bản năng.
"Đưa đây."
Dunkel nhận lấy sợi dây từ chỗ Dorothy, trói gã thanh niên và lão già lại cùng một chỗ, lôi đi xềnh xệch trở lại đình nghỉ chân, ném hai người bọn hắn xuống trước mặt mấy người Elsie.
"Lũ kỳ đà cản đường không còn nữa, giờ thì nói chuyện của chúng ta nào."
Chỉ mới thoáng chốc, năng lượng của hắn đã đạt tới trình độ không hề kém cạnh một con rồng thuần huyết như Quy Giáp Long và vẫn không hề có dấu hiệu đình chỉ tăng trưởng.
Phải tận mấy giây sau, sự bành trướng mới chậm dần rồi dừng lại. Năng lượng của gã thanh niên bây giờ thậm chí có thể so với ba bốn con rồng thuần huyết đồng thời tồn tại trong hình dáng của một con người.
Áp lực toả ra đè nén đến mức Liliana nhất thời cảm thấy không thể thở nổi, nghiêm túc mà nói, trong tất cả những người đang ở đây, cô bé là yếu nhất, nếu không nhờ ba người Elsie, Scarlet và Felt chia sẻ áp lực thì e là cô bé sớm đã bất tỉnh rồi.
"Ép ta phải dùng tới cách này, ngươi nhất định phải trả giá thật nhiều!"
chầm chậm bay lên mười mét trên không, vẻ mặt gã thanh niên âm trầm như nước sâu, hắn lấy tay gạt đi những dòng máu tươm đầy miệng mình, trong mắt ngoại trừ cơn giận khôn nguôi và sự khuất nhục còn có cả nỗi tiếc nuối cùng không cam lòng.
Trạng thái này là một chức năng của hệ thống có thể khiến sức mạnh của hắn tạm thời tăng lên theo cấp số nhân. Một khi đã sử dụng thì chắc chắn sẽ là át chủ bài lật ngược tình thế. Cái giá để sử dụng chức năng lợi hại như thế tất nhiên không nhỏ, toàn bộ điểm số mà hắn tích góp được trong những thế giới gần đây chỉ đủ để tiến vào trạng thái này trong vòng chưa đầy một trăm giây ngắn ngủi.
"Giỏi thì cản một đòn này cho ta xem! Hủy Diệt Quang Bạo!"
Gã thanh niên chỉ tay phải lên trời rồi hét lớn, lời nói vừa dứt, ánh sáng bắt đầu hội tụ nơi đầu ngón tay rồi nhanh chóng biến thành một quả cầu nhỏ toả ra quang mang chói lọi gay mắt khó có thể nhìn vào trực tiếp.
Khi quả cầu ánh sáng đạt tới kích thước ngang một quả bóng, hắn vung tay ném nó xuống thẳng bên dưới.
Quả cầu ánh sáng chầm chậm rơi xuống, vào khoảnh khắc khoảng cách giữa nó và Dunkel chỉ còn lại một nửa quãng đường, quả cầu bất ngờ bùng nổ trong ánh sáng cuồng bạo, hủy thiên diệt địa bao phủ lên không gian xung quanh.
Cùng lúc đó, gã thanh niên quay đầu định bỏ chạy mà không chút do dự.
Tình huống hôm nay quá bất thường, sự tính toán của hệ thống xuất hiện sai lầm, từ trước tới nay là lần đầu tiên, để hắn cảm thấy bất an nồng đậm. Thay vì sĩ diện hảo lao vào đối đầu với một mối nguy chưa rõ, bỏ chạy chắc chắn sẽ là phương án tối ưu hơn.
Những lời nói và hành động nãy giờ chỉ là kế nghi binh hòng tìm ra cơ hội trốn chạy.
Tuy nhiên, Hủy Diệt Quang Bạo trong trạng thái này vẫn là sát chiêu mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng. Nếu có thể giết chết thiếu niên tóc trắng thì không nghi ngờ gì chính là kết quả tốt nhất. Còn nếu không, chí ít nó vẫn sẽ khiến tên đó trọng thương, câu giờ vừa đủ cho hắn bỏ chạy.
Hắn không tin có kẻ ăn trọn sát chiêu mạnh nhất của mình mà không chịu bất kỳ thương tổn nào.
(Coi như hôm nay ta thua, mối hận này ta nhất định sẽ nhớ kỹ. Cho ta ba năm, không một năm, nhất định ta sẽ vạn lần đáp trả mối nhục hôm nay.)
Gã thanh niên âm thầm hạ quyết tâm, có hệ thống trong tay, việc mình trở nên vô địch thiên hạ, hùng bá chư thiên vạn giới chỉ là vấn đề thời gian. Thất bại hôm nay sẽ chỉ trở thành hòn đá mài dao mài sắc tâm cam hắn.
Và rồi, không một dấu hiệu báo trước, ánh sáng che lấp không gian, hủy thiên diệt địa kia đột ngột biến mất như chưa từng tồn tại. Gã thanh niên vừa mới xoay người, còn chưa kịp đi bao xa đã khựng lại giữa không trung, năng lượng chèo chống giúp hắn lơ lửng đã không còn, cả trạng thái sức mạnh gia cường cũng mất đi hiệu quả khi thời gian trôi qua còn chưa tới một phần mười. Không chỉ có vậy, cơ thể hắn trở nên hư thoát không còn chút sức lực hay dao dộng năng lượng nào và rơi bộp xuống đất.
"Hệ thống! Hệ thống! Ngươi đâu rồi!?"
Gã thanh niên bối rối không hiểu, trong lòng điên cuồng gọi không ngớt.
"Chuyện này là sao vậy!? Trả lời ta!"
Nhưng âm thanh máy móc quen thuộc mãi mà vẫn không đáp lại, hắn thậm chí còn không cảm thấy được sự tồn tại của nó.
"Rốt cuộc là sao!? Ngươi biến đâu rồi!? Sức mạnh của ta đâu? Hệ thống! Trả lời ta! Hệ thống!"
Rối loạn, hoang mang, gã thanh niên bật thốt thành lời, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lời hắn.
Dunkel lạnh nhạt liếc nhìn gã thanh niên vừa lết trên mặt đất vừa gào thét cuồng loạn, chậm rãi đi tới.
Mặc dù phụ cận xung quanh dinh thự nhà Đại Công Tước không có người sinh sống, nhưng chỗ này vẫn đang nằm giữa lòng đế đô. Quả bóng đèn kia mà rơi xuống thì thiệt hại nhân mạng là không thể tránh khỏi, có khi cả cái dinh thự này và một góc đế đô đều sẽ bị san bằng. Đó là đã tính toán tới ma thuật gia cố phòng nhự của dinh thự vào, nếu không thì thiệt hại sẽ còn lớn hơn rất nhiều.
Với cả Dunkel cảm thấy khá phiền phức khi phải vừa đánh người vừa đảm bảo xung quanh không bị ảnh hưởng, vì vậy nên cậu quyết định khởi động [Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhất Chương - Tha Hoá Vạn Pháp Thiên], đưa tất cả mọi hiện tượng siêu nhiên trở về với giới hạn của thường thức phàm nhân.
Không còn hệ thống, không còn chỗ dựa, phát hiện Dunkel đang từng bước từng bước tiếp cận, gã thanh niên hoảng loạng lết trên mặt đất, liên tục lùi về sau, trên mặt che kín sợ hãi.
Dunkel không nói không rằng, chỉ nhấc chân đá vào ngực gã thanh niên một cái, làm hắn lăn trên đất mấy vòng, ôm ngực ho sù sụ, cơn đau khủng khiếp vượt tầm chịu đựng từ lồng ngực truyền tới cho hắn biết xương sườn mình vừa bị đá gãy mất mấy cây.
Không nhịn được sự đau đớn quá mức đó, gã thanh niên cuộn người la hét.
Không có sự thương cảm, Dunkel lại giơ chân lần lượt đạp gãy tứ chi của gã thanh niên, tiếng thét thấu tận tâm can nhỏ dần rồi biến thành những tiếng rên ư ử, hắn bất tỉnh nhân sự, mất đi ý thức.
Như thế này có thể xem là một loại may mắn, ít nhất hắn tạm thời hắn sẽ không bị cơn đau hành hạ nữa.
Mấy người Liliana không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, hành động dã man này của Dunkel khiến bọn họ một lần nữa khắc ghi sự tàn bạo của cậu. Phía sau gương mặt trắng bệch thiếu sức sống trông có vẻ vô hại kia là một trái tim lạnh lùng khốc liệt tới rợn người.
Điều đó khiến Elsie ít nhiều cảm thấy phản cảm. Nghĩ tới việc tên này rất có thể cũng có hôn ước với mình làm cô thấy nghẹn ứ trong cổ họng, chỉ hy vọng chuyện đó là do mình nghĩ nhiều.
Không để tâm tới cách nhìn của Elsie và những người còn lại, Dunkel nhìn xuống đống thịt với tay chân vặn vẹo mất trật tự hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít trên mặt đất, giải trừ [Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhất Chương - Tha Hoá Vạn Pháp Thiên].
Cậu không hề cảm thấy việc mình làm có gì là quá đáng hay tàn nhẫn cả. So với cái gã liên tục mấy lần muốn đánh mình đi từ trọng thương tới chết này, cậu cho rằng mình đã rất nhân từ.
Sự ghi đè quy tắc của [Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhất Chương - Tha Hoá Vạn Pháp Thiên] không còn, dòng chảy siêu nhiên xung quanh khôi phục lại tình trạng bình thường.
Hệ thống trong người gã thanh niên cũng vì vậy mà hoạt động trở lại.
Dunkel cúi người ngồi xuống bên cạnh thân xác tàn tạ của hắn, ra vẻ hứng thú mà đánh giá tồn tại này.
"Thật lâu không thấy cái đồ chơi này rồi, chủ nhân của ngươi là ai vậy?"
Cậu hỏi.
Không có tiếng trả lời.
"Ta hỏi chưa đủ rõ ràng sao? Vậy thì đổi lại một chút nhé, kẻ tạo ra ngươi là ai? Tên đại năng rảnh rỗi nào đó muốn chơi đùa sao? Hay là còn lý do sâu xa đặc biệt nào đó?"
Lần này, tuy vẫn không có câu trả lời, nhưng từ bên trong cơ thể của gã thanh niên, một chút dao động năng lượng bất ổn vừa mới khuếch tán ra.
"Vẫn không chịu nói à? Muốn dùng tới biện pháp mạnh sao?"
Nói là làm, Dunkel cười nhạt một tiếng, đặt tay vào giữa trán gã thanh niên, cảnh tượng kinh dị phát sinh, tay cậu chọc xuyên qua đầu hắn, túm chặt lấy thứ gì đó ở bên trong thế giới tinh thần của hắn, muốn mạnh mẽ lôi nó ra ngoài.
Cơ thể bất tỉnh của gã thanh niên co giật kịch liệt, nảy lên liên tục, rõ ràng là tồn tại bên trong thế giới tinh thần của hắn không muốn bị cậu bắt được, đang tiến hành phản kháng.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Sự tồn tại của hệ thống đã bị phát hiện."
"Cảnh báo! Cảnh báo! Đối tượng nằm ngoài khả năng tính toán hay quan trắc!"
Tiếng báo động liên tiếp vang lên trong đầu gã thanh niên. Một lần nữa hắn nên cảm thấy may mắn vì mình đã mất ý thức, nếu không sẽ bị quá trình kháng cự của hệ thống làm cho chết đi sống lại.
"Lựa chọn bỏ rơi vật chủ!"
"Tiến hành giải trừ dung hợp!"
"Tiến độ giải trừ hoàn tất! Chuẩn bị xuyên vào dị độ không gian!"
Tình huống khẩn cấp, hệ thống quả quyết bỏ rơi gã thanh niên để đảm bảo khả năng trống chạy của mình.
Trong khi Dunkel vẫn đang chọc chọc tay trong đầu gã thanh niên, một quả cầu ánh sáng màu trắng bạc lặng lẽ chui ra từ dưới thân hắn, muốn độn thổ trốn mất.
"Muốn chạy?"
Trò trẻ con này làm sao có thể gạt được Dunkel, quả cầu ánh sáng vừa chui ra đã bị cậu tóm chặt lấy, không tài nào thoát ra được. Biết mình không trốn được, quả cầu nhất quyết giả chết, không thèm cử động cũng không thèm lên tiếng.
Nhìn bộ dạng này của nó xem là không thể hỏi được gì, Dunkel nhanh chóng mất đi hứng thú, cậu thẳng tay bóp vụn quả cầu, để những mảnh ánh sáng rơi lả tả rồi tan biến.
"Có dây không?"
Nối đoạn, Dunkel phủi tay đứng dậy, quay sang Dorothy hỏi.
"A... Có..."
Vẫn còn chưa kịp hoàn hồn sau một loạt tình huống không tưởng tượng được xảy ra dồn dập nhanh chóng, nữ hầu nhà đại công tước đáp lại theo bản năng.
"Đưa đây."
Dunkel nhận lấy sợi dây từ chỗ Dorothy, trói gã thanh niên và lão già lại cùng một chỗ, lôi đi xềnh xệch trở lại đình nghỉ chân, ném hai người bọn hắn xuống trước mặt mấy người Elsie.
"Lũ kỳ đà cản đường không còn nữa, giờ thì nói chuyện của chúng ta nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.