Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
Chương 40
Long Thất
17/09/2020
Tuy rằng đã lén lút luyện tập rất nhiều, nhưng tựu chung vẫn là quá xấu hổ cho nên giọng của Tề Mộ rất nhỏ, còn hơi run run.
Cậu như vậy càng khiến xưng hô đầy mơ mộng kia trở nên mê người hơn.
Doãn Tu Trúc cảm thấy bản thân đúng là đang đi tìm đường chết, hắn nhìn về phía Tề Mộ: “Không nghe thấy.”
Tề Mộ bỗng dưng mở to mắt, khuôn mặt đỏ ửng: “Hả?”
Doãn Tu Trúc cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh: “Vừa nãy cậu gọi cái gì? Tớ không nghe rõ.”
Thế mà lại không nghe thấy! Tề Mộ đã vận dụng hết 10 ngàn tấn dũng khí, nhắc lại lần nữa thì há chẳng phải…
Doãn Tu Trúc làm bộ như chuẩn bị đi: “Không có chuyện gì thì tớ đi nấu cơm.”
“Đừng… đừng mà” Cậu còn muốn ăn bánh ngọt sô cô la nữa. Tề Mộ do dự nửa giây mới cất cao giọng: “Anh ơi!”
Khóe miệng Doãn Tu Trúc nhếch lên, nhìn cậu bằng ánh mắt có khi còn ngọt ngào hơn cả lớp ca cao nóng: “Hả?”
Không hiểu tại sao ban đầu lại lúng túng muốn chết. Tề Mộ đã nghĩ cả đời này mình chẳng thể gọi ai là anh thế mà giờ đây lại nói ra khỏi miệng được, thậm chí còn cảm thấy xưng hô này cũng không có vấn đề gì. Chẳng phải Hứa Tiểu Minh suốt ngày gọi cậu là anh Mộ này anh Mộ nọ sao? Như nhau cả thôi!
Cậu không gọi “Anh Trúc” là bởi vì từ này nghe không hay lắm, Tiểu Trúc tử nhà cậu thông minh như thế còn lâu mới là anh heo (*)!
(* Anh Trúc 竹哥 zhúgē đồng âm với anh heo 猪哥zhūgē)
Tề Mộ nhận ra bản thân cậu khi đứng trước Doãn Tu Trúc cũng không cần phải giữ thể diện. Hai người bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy, đi so đo một cái xưng hô để làm chi?
Trước đây Doãn Tu Trúc vẫn luôn cẩn thận dè dặt, bây giờ còn có thể đưa ra yêu cầu như vậy đã là tiến bộ cực lớn rồi. Tề Mộ càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật đáng khích lệ, vì vậy bèn xõa triệt để!
“Cho em ăn thêm một miếng đi mà” Tề Mộ giương mắt lên nhìn hắn, còn bồi thêm một câu rất chán sống “Anh Doãn à năn nỉ đấy”
Doãn Tu Trúc: “!”
Hoan nghênh tới xem hiện trường tự lấy đá đập chân mình đây!
Tề Mộ vô cùng hăng hái, nói tiếp: “Có được không anh.”
Doãn Tu Trúc: “…”
“Ơ kìa…” Tề Mộ cuống lên “Cậu bị làm sao thế?”
Thật ngại quá, Doãn tổng trẻ tuổi khí thịnh bị người trong lòng chọc ghẹo đến chảy cả máu mũi!
Doãn Tu Trúc đặt bánh ngọt xuống, trấn định đáp: “Thời tiết hanh khô, tớ đi mở máy tạo ẩm” Nói xong bèn chạy trối chết.
Tề Mộ vẫn còn lo lắng: “Không cần tới bệnh viện kiểm tra một chút sao?”
Doãn tổng tương lai bước chân lảo đảo, thất hồn lạc phách rời đi.
Kiểm tra cái gì? Kiểm tra tại sao hắn lại vì hai câu của cậu mà huyết mạch sôi trào, hận không thể nổ tung tại chỗ à?
Tề Mộ là một người có thần kinh thô, căn bản sẽ không liên tưởng tới phương diện nào khác. Cậu đảo mắt, giống như mèo con tham ăn mà đi hưởng thụ chiếc bánh sô cô la.
Bất luận thế nào thì cứ phải ăn trước đã rồi nói, chờ Doãn Tu Trúc quay lại thì cậu đã ăn xong hết rồi!
Một lúc lâu sau Doãn Tu Trúc mới trở về, bấy giờ Tề Mộ đã vô cùng thỏa mãn mà ôm Quỷ Quỷ ngồi xem TV.
“Không sao chứ?”
Giọng nói của Doãn Tu Trúc có hơi khàn: “Không sao.”
“Cậu lại tắm à” Tề Mộ phun tào “Cái tính khiết phích của cậu đúng là rất nghiêm trọng đó, chỉ là chảy máu mũi thôi mà còn phải đi tắm nước lạnh hả?”
Doãn Tu Trúc không còn sức lực đâu để giải thích, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Tớ đi nấu cơm.”
Tề Mộ cười hì hì đáp: “Tớ ăn no rồi, cậu nấu cho bản thân là được.”
Doãn Tu Trúc: “…” Bánh ngọt cũng đã mất, còn có thể thế nào giờ, chẳng phải chính hắn cũng không có tiền đồ sao.
Tề Mộ không ăn nên Doãn Tu Trúc cũng sẽ không xuống bếp, Tề Mộ hỏi hắn: “Cậu không đói à?”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Cũng tạm, chốc nữa lại ăn thêm” Trễ một chút Tề Mộ có thể sẽ cảm thấy đói bụng, đến lúc đó đi nấu cơm vậy.
Tề Mộ rất muốn tiếp tục xem ti vi, mà nghĩ đến việc bản thân đang dùng danh nghĩa đến học bổ túc để ở lại đây. Nếu không chịu học mà lại bị đại Kiều phát hiện thì nhất định sẽ xách cổ cậu lôi về nhà.
Vì vậy Tề Mộ chủ động đề nghị: “Hay tụi mình đi học nhé?”
Doãn Tu Trúc đang rất cần tĩnh tâm, bèn đồng ý: “Được”
Đáng tiếc Tề Mộ quả thực quá đáng yêu, trái tim Doãn Tu Trúc đừng hòng bình ổn lại được, cả một buổi tối đều thình thịch thình thịch như đánh trống, nếu không Tề Mộ sẽ bị tiếng tim đập của hắn làm cho điếc tai mất!
Sau khi học xong, Tề Mộ thở dài: “Tớ đúng là không hợp với việc học…Cảm thấy bát tự không hợp với nó” Nhìn thấy chúng liền muốn lăn ra ngủ.
Doãn Tu Trúc nói: “Không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
Tề Mộ buồn bã lên tiếng: “Đã là học sinh mà học không giỏi thì tương lai sau này biết phải làm sao?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu ưu tú hơn người khác rất nhiều”
“Đó là cậu thôi” Tề Mộ bĩu môi “Tớ có làm gì cậu cũng thấy tốt hết.”
Trong lòng Doãn Tu Trúc thoáng run rẩy: “Cậu thực sự rất tốt mà.”
Tề Mộ vui vẻ: “Đương nhiên, nếu tớ không tốt thì sao cậu lại nhận tớ làm em chứ?”
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ ngước mặt lên, vờ bày ra bộ dạng sùng bái: “Có phải không anh.”
Doãn Tu Trúc: “…” Vào giờ phút này, tình cảnh này mà hắn vẫn không cúi xuống hôn cậu đã đủ để chứng minh Doãn tổng tương lai là người có thể làm được đại sự. Nếu với khả năng kiềm chế này mà không làm được đại sự thì chẳng phải là đang phụ lòng hắn sao!
Tề Mộ rất thích nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, cậu vui vẻ đứng lên, vừa thu dọn sách giáo khoa vừa nói: “Giờ là mấy giờ rồi, cậu không ăn cơm sao?”
Doãn Tu Trúc miễn cưỡng hoàn hồn: “Cậu đói bụng à?”
Tề Mộ xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, đáp: “Hình như là hơi hơi.”
Doãn Tu Trúc lập tức nói: “Tớ đi nấu cơm.”
Đã hơn 9 giờ, đây có thể xem như là bữa ăn khuya. Tề Mộ vừa ăn cơm vừa gọi video cho Kiều Cẩn.
“Mẹ, nhìn này! Đây đều là do Doãn Tu Trúc làm đó!”
Kiều Cẩn: “Con còn mặt dày cho mẹ xem nữa à, có bản lĩnh thì về nhà nấu cho mẹ một bàn thức ăn đi”
Tề Mộ sờ mũi: “Không được đâu”
Kiều Cẩn ghét bỏ: “Vậy mà con còn dám chê mẹ?”
Tề Mộ nói: “Con có chê mẹ đâu, đây là khoe, khoe nha.”
Âm thanh của Tề Đại Sơn lọt vào trong điện thoại: “Khoe khoang cái rắm gì, có bản lĩnh thì con cưới một cô vợ biết nấu ăn đi!”
Tề Mộ lầu bầu: “Ba đừng có nói chuyện không đau lưng (*)”
(* Xem chú thích chương 34)
Tề Đại Sơn sáp lại, phóng đại gương mặt to bự lên màn hình: “Ba cưng đang đứng, eo cũng không đau. Ai bảo ba của cưng lại có vợ? Vợ ba còn biết nấu cơm chứ!”
Kiều Cẩn mắng ông: “Anh lăn sang một bên đi!”
Tề Đại Sơn nói với vợ: “Anh đang dạy con nó mà”
Kiều Cẩn: “Dạy cái gì?”
Tề Đại Sơn dương dương tự đắc: “Dạy cho nó biết đâu mới là khoe khoang thực sự!”
Tề Mộ: “…………”
Tạm biệt! Tề đại ca tức giận cúp điện thoại.
Doãn Tu Trúc mặt đầy ý cười: “Chú Tề thật thú vị.”
Tề Mộ nói: “Có cái gì tốt mà khoe. Đại Kiều là vợ của ông ấy cũng là mẹ tớ mà!”
Doãn Tu Trúc cười cười gật đầu: “Ừ.”
Tề Mộ đảo mắt, lại nghĩ tới một việc bèn gọi điện thoại cho Tề Đại Sơn: “Đồng chí Đại Sơn ba không bằng con được đâu. Ba chỉ có một đại Kiều, nhưng con có đại Kiều và cả vợ của ba đó!”
Tự cảm thấy bản thân với cha mình đã hòa nhau, trong lòng Tề Mộ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ai biết Tề Đại Sơn lại bảo: “Nằm mơ đi, 80% vợ con ngay cả cửa phòng bếp ở đâu cũng không biết”
Tề Mộ: “…” A a a, tui giận!
Tề Đại Sơn làm một người cha rất có tiêu chuẩn, ông bồi thêm một câu: “Ba muốn ôm vợ đi ngủ, cẩu độc thân nhà con chỉ có thể cọ bữa cơm từ người anh em cũng mau chóng đi tắm rồi ngủ một giấc đi”
Tề Mộ Mộ bùng nổ tại chỗ, muốn về nhà luyện võ với cha một chút!
Doãn Tu Trúc bị cha con cậu chọc cười đến cả người đều ôn nhu, khẩu vị cũng khá hơn rất nhiều, nói rằng: “Chẳng trách dì Kiều càng ngày càng trẻ ra.”
Tề Mộ: “Hả?”
Doãn Tu Trúc mím môi cười: “Nhìn cha con cậu mỗi ngày, dì ấy chắc chắn sẽ thấy rất vui vẻ”
Tề Mộ cả giận: “Tề Đại Sơn chính là cào lỗ tai, cả ngày chỉ biết đào hố tớ để dỗ đại Kiều.”
Doãn Tu Trúc nghe không hiểu cái từ này cho lắm: “Cào lỗ tai?”
Kiều Cẩn là người vùng Tứ Xuyên cho nên Tề Mộ biết không ít tiếng địa phương, cậu giải thích: “Chính là vợ quản nghiêm, sợ vợ á!”
Doãn Tu Trúc cười nói: “Là thương vợ đi.”
Tề Mộ bảo: “Dù sao trong mắt ba cũng chỉ có mỗi mình mẹ! Đứa con ruột là tớ đây chính là hạt cơm nhỏ rơi dưới đất! Cậu không biết tớ ở nhà thảm đến thế nào đâu, có bài hát trong đó có một câu rất ư là phù hợp nhé —— Rõ ràng là bộ phim của ba người. Mà đến sau cùng vẫn không có tên tôi!” (*)
(* Lời bài Luôn Thật Lặng Lẽ do A-sun trình bày)
Doãn Tu Trúc cười nhiều đến mức không thể không buông đũa xuống: Thật sự là quá đáng yêu, quả nhiên chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi được một Tề Mộ đáng yêu thế này.
Giữa bọn họ, ngay cả màu sắc của sinh mệnh cũng không giống nhau.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Tề Mộ đi theo Doãn Tu Trúc thu dọn bát đũa để vào trong bếp, những thứ khác cũng sẽ động đến.
Bất quá Doãn Tu Trúc cũng không cần phải làm gì nhiều, đem toàn bộ nhét vào trong máy rửa bát rồi lau bàn là xong.
Ở nhà có hai người nên công việc rất ít, bọn họ mỗi người làm một thứ, giải quyết thật nhanh gọn.
Tề Mộ luôn lắc lư ở trước cửa phòng bếp, Doãn Tu Trúc bèn hỏi cậu: “Làm sao thế, có chuyện gì à?”
Tề Mộ cân nhắc một chút, vẫn nói ra: “Thành tích thi tốt nghiệp của cậu thật là lợi hại”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không có gì mà.”Đối với hắn mà nói, nếu có thể thông qua tính toán mà lấy được thứ mình muốn thì là chuyện không đáng để nhắc tới.
Tề Mộ uyển chuyển lên tiếng: “Tụi mình không phải đã nói rồi à…”
Doãn Tu Trúc nghe không rõ: “Sao vậy?”
Tề Mộ nói: “Thì nếu cậu thi được điểm tớ yêu cầu thì tớ sẽ hoàn thành một tâm nguyện của cậu.”
Doãn Tu Trúc sững sờ… Không phải cậu đã gọi hắn là anh rồi à. Nghĩ đến đây, tiểu Doãn tổng lại bắt đầu máu dồn lên não.
Tề Mộ bảo: “Đã lâu như vậy rồi mà cậu cũng chưa chịu nói tâm nguyện của cậu là gì.”
Hầu kết của Doãn Tu Trúc khẽ nhúc nhích: “Cậu gọi tớ là anh rồi.”
Tề Mộ kinh ngạc đáp: “Cái này cũng tính là tâm nguyện sao?”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tề Mộ lên tiếng: “Chẳng nhẽ đây không phải là hàng đi kèm à? Cược thêm cái gì đó đi.”
Không, điều này đối Doãn Tu Trúc mà nói đã nhiều đến mức có thể mua được núi vàng núi bạc tiền cược rồi.
Tề Mộ lại nói: “Được rồi, cậu mau nói mình có tâm nguyện gì ra đi, tớ nhất định sẽ thỏa mãn cậu!” Cậu rất tò mò, tuy rằng hai người đã quen biết lâu như vậy nhưng thật ra Doãn Tu Trúc chẳng thiếu cái gì hết, cuộc sống mỗi ngày giống hệt nhà sư vô dục vô cầu. Mỗi lần Tề Mộ tặng hắn món quà nào đó đều phải vắt óc ra mà nghĩ, nhưng tựa hồ cũng không phù hợp lắm.
Cho nên lần này bất thình lình nghe thấy hắn có tâm nguyện, cho nên cậu rất muốn biết.
Cuống họng Doãn Tu Trúc khô khốc. Hắn có chút tham lam: đã lấy được một phần thì sẽ muốn lấy thêm phần thứ hai, rồi dần dà càng ngày càng muốn nhiều hơn trước.
Từ lần gặp gỡ thuở nhỏ, từ khi sinh nhật đầu tiên bắt đầu, tâm nguyện của hắn mỗi một năm đều giống nhau như đúc, vô cùng đơn giản —— Muốn ở cạnh Tề Mộ, hắn chỉ muốn được ở bên Tề Mộ mà thôi.
Hắn chỉ có duy nhất một tâm nguyện như vậy và cũng chỉ có Tề Mộ mới có thể thỏa mãn hắn.
Nhưng hắn không thể nói ra. Hắn biết mình không thể hù dọa “Tinh linh ước nguyện” của mình.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Kỳ thực cũng không có gì, lúc đó tớ chỉ thuận miệng nói chút thôi.”
Khuôn mặt Tề Mộ mang đầy vẻ thất vọng: “Cậu thật sự là không có tâm nguyện gì đặc biệt muốn thực hiện sao?”
Có, chính là cậu đấy.
Doãn Tu Trúc lại cười đáp: “Hay là… Đêm nay chúng ta ngủ chung.”
Tề Mộ ngây ngẩn cả người: “Hả?”
Doãn Tu Trúc biết rõ đây là một cái hố sâu, là thứ có thể đem bản thân hắn chôn vùi vào trong mà hắn thì lại không hề do dự nhảy xuống: “Đêm nay tới phòng ngủ của tớ, được không?”
“Ừa” Điều Tề Mộ để ý chính là “Đây là tâm nguyện của cậu à?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Ừm.”
Tề Mộ trừng mắt nhìn hắn: “Cậu cũng quá coi thường hai chữ tâm nguyện này đấy!”
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Vậy tâm nguyện của cậu là gì?”
Tề Mộ bị hỏi đến sững sờ nhưng rất nhanh cậu đã nói: “Xây dựng một lâu đài sô cô la, xung quanh là thành hào (*)làm bằng siro sô cô la!”
(*thành hào: con sông bảo vệ thành)
Doãn Tu Trúc cười đáp: “Tớ cảm thấy cậu càng cần cách làm thế nào để ăn mãi cũng không bị sâu răng hơn.”
Tề Mộ lườm hắn: “Đừng có bóc phốt tớ như thế”
“Được” Doãn Tu Trúc trả lời “Mau súc miệng đi, đến giờ đi ngủ rồi.”
Tề Mộ theo phía sau hắn, hỏi: “Cậu thật sự muốn để tớ qua phòng của cậu ngủ à?”
Doãn Tu Trúc không quay đầu lại mà chỉ đáp một câu: “Ừm.”
Tề Mộ gãi đầu nói: “Tư thế ngủ của tớ xấu lắm đó.”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Không sao, cậu đừng có miễn cưỡng làm gì. Tớ cũng chỉ thuận miệng nói ra tâm nguyện thôi, cậu không cần coi là thật đâu.”
Tề Mộ là kiểu người thích ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe hắn nói vậy đã lập tức lên tiếng: “Như vậy không hay lắm! Tớ nói được làm được mà!”
Vì thế cậu đi qua phòng khách, ôm chăn và gối của bản thân sang phòng Doãn Tu Trúc. Quỷ Quỷ còn tưởng rằng cậu buồn ngủ, nhảy một phát thật pơ phẹc lên giường, kết quả thì sao: Ô kìa? Con sen đâu, sao không tới hầu hạ boss đi ngủ hả?
Tề Mộ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong thì leo lên giường, hỏi Doãn Tu Trúc: “Sao đột nhiên lại muốn ngủ cùng tớ thế?”
Không phải đột nhiên, mà là vẫn luôn muốn.
Doãn tinh phân bình tĩnh nói hươu nói vượn: “Buổi sáng có đọc một bộ tiểu thuyết kinh dị.”
Tề Mộ mở to mắt: “À, là vậy hả!”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Vốn là không cảm thấy gì chỉ có điều tới gần lúc đi ngủ mới cảm thấy có chút đáng sợ.”
Tề Mộ đầy thông cảm: “Ra là vậy… Trời sáng là tốt nhất, không giống lúc đêm khuya vắng người chút nào.”
Doãn Tu Trúc nói: “Nhưng mà có cậu ở đây thì tớ ngủ ngon được rồi.” Trình độ nói mò đúng là đã đạt max, còn việc ngủ ấy à, nhắm mắt được mới là lạ đó!
Tề Mộ trấn an hắn “Có tớ ở đây, không có gì phải sợ hết!” Bản thân cậu lại bắt đầu phát hãi rồi nè.
Doãn Tu Trúc gật đầu nói: “Ừ, hiện tại tớ cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều rồi.”
Tề Mộ vô cùng kinh sợ, lại lo chính mình giấu đầu lòi đuôi, bèn bảo: “Mau ngủ đi.”
Doãn Tu Trúc đứng dậy tắt đèn, sau khi căn phòng chìm trong bóng tối, hắn rõ ràng nhìn thấy Tề Mộ hơi co người lại.
Doãn Tu Trúc thật muốn đem cậu ôm vào trong lòng. Không được… Đừng có suy nghĩ lung tung, có thể trải qua một đêm thế này cùng nhau đã là rất ngọt ngào rồi.
Ai biết Tề đại ca lại chủ động đưa đầu vào tròng, tự bán mình đi một cách triệt triệt để để: “Doãn Tu Trúc, cậu đã ngủ chưa?”
Doãn Tu Trúc vừa định mở miệng đáp, nhưng Tề Mộ lại chợt nhớ tới mình dùng xưng hô không đúng bèn sửa lời: “Anh ơi, anh ngủ chưa?”
Doãn Tu Trúc: “!”
“Chưa” Doãn Tu Trúc cố gắng không chế giọng nói của chính mình “Chưa ngủ.”
Thấy hắn nói lắp như vậy, Tề Mộ tưởng là hắn vẫn còn sợ. Bản thân cậu cũng vậy, nắm góc chăn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đọc tiểu thuyết kinh dị gì thế?”
Doãn Tu Trúc căn bản chưa từng đọc một quyển nào, bất quá từ tối nay trở đi chắc là thỉnh thoảng hắn sẽ mở ra xem một chút.
“Cậu muốn nghe à?” Doãn Tu Trúc hỏi cậu.
Tề Mộ run rẩy, nhưng lại hiếu kì muốn chết “Cậu kể một chút đi, kể xong rồi phỏng chừng cũng sẽ không sợ nữa.”
Doãn Tu Trúc nhắc cậu: “Nhưng cậu không sợ à?”
Cậu không nói tớ cũng vẫn sợ nè, không chỉ sợ mà còn tò mò nữa, đúng là hết sức dày vò!
Thật ra Tề Mộ cũng thuộc kiểu người thích phim kinh dị. Cậu và Hứa Tiểu Minh giống nhau, lúc xem thì sợ muốn vãi tè ra quần, không xem thì hiếu kỳ muốn chết, đúng là có máu M.
Đã đến giờ Doãn đại thần chém gió.
Tề Mộ phun tào Hứa Tiểu Minh lớn lên có thể làm một tiểu thuyết gia. Còn nếu sau này công ty của tiểu Doãn tổng phải đóng cửa thì đi kể chuyện ma cũng đủ để nuôi sống cả gia đình rồi.
Mười lăm phút sau, Tề đại ca đã phải trải qua đủ loại sợ hãi “Sau, sau đó thì sao? Trong số họ quả thật là có ma à?”
Doãn Tu Trúc: “Thật ra… là cô gái mặc đồ trắng…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Tề Mộ vèo một cái đã tiến vào trong chăn của hắn: “Đậu xanh, đáng sợ như thế á! Cậu kể sắp hết chưa!”
Doãn Tu Trúc chỉ có thể bất động thanh sắc co người lại, che đi nơi nào đó.
Tề Mộ gắt gao ôm chặt cánh tay hắn: “Tiếp tục đi.”
Đầu óc Doãn Tu Trúc trở nên trống rỗng, không nói gì.
Tề Mộ thấy hắn không lên tiếng, lại hỏi: “Làm sao rồi?”
Doãn Tu Trúc cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi bịa ra một câu chuyện ma vốn dĩ không hề có thật.
Sau khi kể xong, Tề Mộ Mộ vô cùng hài lòng, lại còn khen hắn: “Cậu siêu quá, nhớ được rõ ràng như thế.”
Có thể không rõ sao được? Tác giả còn đang bị cậu ôm chặt đây.
Tề Mộ lên tiếng: “Tác giả câu chuyện này là ai vậy? Viết hay ghê.”
Doãn Tu Trúc nói: “Cậu muốn đọc không?” Hắn đã sớm biết đáp án nên mới hỏi.
Đúng như dự đoán Tề Mộ lắc đầu đáp: “Không không không, tớ không thích đọc sách!” Đọc đọc cái quái gì hả trời, nghe thôi đã sợ gần chết, ngồi đọc một mình không phải là muốn sớm lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân sao.
Doãn Tu Trúc bảo: “Kể ra hết thật sự đã khá hơn rất nhiều, không còn sợ nữa.”
Tề Mộ lại run lẩy bẩy vì sợ, cậu mở to mắt nhìn hắn: “Cậu sẽ không bắt tớ quay về phòng ngủ đấy chứ?”
May mà không bật đèn, nếu không Doãn Tu Trúc nhất định sẽ hôn lên đôi mắt ướt nhẹp tựa như quả nho đen của cậu.
“Không” Doãn Tu Trúc đáp, “Cậu vừa đi, không chừng tớ lại thấy sợ.”
Tề Mộ thở phào một hơi, chỉ lo Doãn Tu Trúc lại đổi ý, bèn giục hắn: “Mau ngủ đi, không còn sớm nữa rồi!”
Doãn Tu Trúc: “Ừ”
Tề Mộ kiên quyết không chịu buông cánh tay hắn ra, lúc ngủ thì như một con bạch tuộc ôm lấy Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc vừa ngọt ngào vừa đau khổ, giữa chừng phải đi một chuyến đến phòng tắm, nghĩ đến Tề Mộ rồi tự mình dập lửa.
Sau khi trở lại hắn nhẹ nhõm hơn một chút, cẩn thận đem người ôm vào trong lồng ngực. Tề Mộ ngủ say như chết, không cảm giác được gì, ngoan ngoãn như một thiên sứ nhỏ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Trong lòng Doãn Tu Trúc thoáng mềm nhũn như mây trên trời, chỉ muốn ôm cậu như vậy, bảo vệ cậu đời đời kiếp kiếp.
“Ngủ ngon” Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Trân trọng, kìm nén và thành kính.
Mùa hè này Tề Mộ chẳng đi đâu chơi hết, chỉ có chạy đi chạy lại giữa Doãn gia và Tề gia.
Lúc về nhà Kiều Cẩn bèn kiểm tra quá trình học hành của cậu, Tề Mộ đáp rất trôi chảy khiến Kiều Cẩn yên tâm hẳn, tiếp tục để cho cậu sang nhà Doãn Tu Trúc học bổ túc.
Kỳ nghỉ thoáng một cái đã qua, ngày khai giảng đã sắp sửa tới..
Thành tích của Hứa Tiểu Minh và Tề Mộ đều không đủ trình độ để học ở nhất trung, nhưng mà trường cấp III nào cũng có đợt chiêu sinh đặc biệt, ưu điểm của gia đình hai người họ chính là có tiền, cũng coi như là đạt tiêu chuẩn.
Kỳ thực việc này ai cũng đều rõ ràng, không nhờ “Học sinh năng khiếu” tài trợ thì trường học làm sao có căn tin và kí túc xá mới đây? Nói cho cùng vẫn là tạo phúc cho học sinh.
Học sinh khóa này của trường quá sức trâu bò, ông nội của một em học sinh còn là tướng quân, ưu thế của gia đình ba đời trong quân đội bèn phát huy hết tác dụng.
Đó chính là… Học sinh mới khóa này sẽ được đi đến doanh trại huấn luyện quân sự.
Nghe được tin dữ ấy, Hứa Tiểu Minh trực tiếp phát điên: “Đứa nào, rốt cuộc là đứa nào lại đi đào hố nhau thế hả!”
Vốn dĩ tập quân sự đã khổ lắm rồi, giờ lại còn muốn đến doanh trại nữa để làm gì?
Biết thế xuất ngoại luôn cho xong!
========================
“tình địch” của Doãn tiểu công sắp online =))
Cậu như vậy càng khiến xưng hô đầy mơ mộng kia trở nên mê người hơn.
Doãn Tu Trúc cảm thấy bản thân đúng là đang đi tìm đường chết, hắn nhìn về phía Tề Mộ: “Không nghe thấy.”
Tề Mộ bỗng dưng mở to mắt, khuôn mặt đỏ ửng: “Hả?”
Doãn Tu Trúc cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh: “Vừa nãy cậu gọi cái gì? Tớ không nghe rõ.”
Thế mà lại không nghe thấy! Tề Mộ đã vận dụng hết 10 ngàn tấn dũng khí, nhắc lại lần nữa thì há chẳng phải…
Doãn Tu Trúc làm bộ như chuẩn bị đi: “Không có chuyện gì thì tớ đi nấu cơm.”
“Đừng… đừng mà” Cậu còn muốn ăn bánh ngọt sô cô la nữa. Tề Mộ do dự nửa giây mới cất cao giọng: “Anh ơi!”
Khóe miệng Doãn Tu Trúc nhếch lên, nhìn cậu bằng ánh mắt có khi còn ngọt ngào hơn cả lớp ca cao nóng: “Hả?”
Không hiểu tại sao ban đầu lại lúng túng muốn chết. Tề Mộ đã nghĩ cả đời này mình chẳng thể gọi ai là anh thế mà giờ đây lại nói ra khỏi miệng được, thậm chí còn cảm thấy xưng hô này cũng không có vấn đề gì. Chẳng phải Hứa Tiểu Minh suốt ngày gọi cậu là anh Mộ này anh Mộ nọ sao? Như nhau cả thôi!
Cậu không gọi “Anh Trúc” là bởi vì từ này nghe không hay lắm, Tiểu Trúc tử nhà cậu thông minh như thế còn lâu mới là anh heo (*)!
(* Anh Trúc 竹哥 zhúgē đồng âm với anh heo 猪哥zhūgē)
Tề Mộ nhận ra bản thân cậu khi đứng trước Doãn Tu Trúc cũng không cần phải giữ thể diện. Hai người bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy, đi so đo một cái xưng hô để làm chi?
Trước đây Doãn Tu Trúc vẫn luôn cẩn thận dè dặt, bây giờ còn có thể đưa ra yêu cầu như vậy đã là tiến bộ cực lớn rồi. Tề Mộ càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật đáng khích lệ, vì vậy bèn xõa triệt để!
“Cho em ăn thêm một miếng đi mà” Tề Mộ giương mắt lên nhìn hắn, còn bồi thêm một câu rất chán sống “Anh Doãn à năn nỉ đấy”
Doãn Tu Trúc: “!”
Hoan nghênh tới xem hiện trường tự lấy đá đập chân mình đây!
Tề Mộ vô cùng hăng hái, nói tiếp: “Có được không anh.”
Doãn Tu Trúc: “…”
“Ơ kìa…” Tề Mộ cuống lên “Cậu bị làm sao thế?”
Thật ngại quá, Doãn tổng trẻ tuổi khí thịnh bị người trong lòng chọc ghẹo đến chảy cả máu mũi!
Doãn Tu Trúc đặt bánh ngọt xuống, trấn định đáp: “Thời tiết hanh khô, tớ đi mở máy tạo ẩm” Nói xong bèn chạy trối chết.
Tề Mộ vẫn còn lo lắng: “Không cần tới bệnh viện kiểm tra một chút sao?”
Doãn tổng tương lai bước chân lảo đảo, thất hồn lạc phách rời đi.
Kiểm tra cái gì? Kiểm tra tại sao hắn lại vì hai câu của cậu mà huyết mạch sôi trào, hận không thể nổ tung tại chỗ à?
Tề Mộ là một người có thần kinh thô, căn bản sẽ không liên tưởng tới phương diện nào khác. Cậu đảo mắt, giống như mèo con tham ăn mà đi hưởng thụ chiếc bánh sô cô la.
Bất luận thế nào thì cứ phải ăn trước đã rồi nói, chờ Doãn Tu Trúc quay lại thì cậu đã ăn xong hết rồi!
Một lúc lâu sau Doãn Tu Trúc mới trở về, bấy giờ Tề Mộ đã vô cùng thỏa mãn mà ôm Quỷ Quỷ ngồi xem TV.
“Không sao chứ?”
Giọng nói của Doãn Tu Trúc có hơi khàn: “Không sao.”
“Cậu lại tắm à” Tề Mộ phun tào “Cái tính khiết phích của cậu đúng là rất nghiêm trọng đó, chỉ là chảy máu mũi thôi mà còn phải đi tắm nước lạnh hả?”
Doãn Tu Trúc không còn sức lực đâu để giải thích, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Tớ đi nấu cơm.”
Tề Mộ cười hì hì đáp: “Tớ ăn no rồi, cậu nấu cho bản thân là được.”
Doãn Tu Trúc: “…” Bánh ngọt cũng đã mất, còn có thể thế nào giờ, chẳng phải chính hắn cũng không có tiền đồ sao.
Tề Mộ không ăn nên Doãn Tu Trúc cũng sẽ không xuống bếp, Tề Mộ hỏi hắn: “Cậu không đói à?”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Cũng tạm, chốc nữa lại ăn thêm” Trễ một chút Tề Mộ có thể sẽ cảm thấy đói bụng, đến lúc đó đi nấu cơm vậy.
Tề Mộ rất muốn tiếp tục xem ti vi, mà nghĩ đến việc bản thân đang dùng danh nghĩa đến học bổ túc để ở lại đây. Nếu không chịu học mà lại bị đại Kiều phát hiện thì nhất định sẽ xách cổ cậu lôi về nhà.
Vì vậy Tề Mộ chủ động đề nghị: “Hay tụi mình đi học nhé?”
Doãn Tu Trúc đang rất cần tĩnh tâm, bèn đồng ý: “Được”
Đáng tiếc Tề Mộ quả thực quá đáng yêu, trái tim Doãn Tu Trúc đừng hòng bình ổn lại được, cả một buổi tối đều thình thịch thình thịch như đánh trống, nếu không Tề Mộ sẽ bị tiếng tim đập của hắn làm cho điếc tai mất!
Sau khi học xong, Tề Mộ thở dài: “Tớ đúng là không hợp với việc học…Cảm thấy bát tự không hợp với nó” Nhìn thấy chúng liền muốn lăn ra ngủ.
Doãn Tu Trúc nói: “Không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
Tề Mộ buồn bã lên tiếng: “Đã là học sinh mà học không giỏi thì tương lai sau này biết phải làm sao?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu ưu tú hơn người khác rất nhiều”
“Đó là cậu thôi” Tề Mộ bĩu môi “Tớ có làm gì cậu cũng thấy tốt hết.”
Trong lòng Doãn Tu Trúc thoáng run rẩy: “Cậu thực sự rất tốt mà.”
Tề Mộ vui vẻ: “Đương nhiên, nếu tớ không tốt thì sao cậu lại nhận tớ làm em chứ?”
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ ngước mặt lên, vờ bày ra bộ dạng sùng bái: “Có phải không anh.”
Doãn Tu Trúc: “…” Vào giờ phút này, tình cảnh này mà hắn vẫn không cúi xuống hôn cậu đã đủ để chứng minh Doãn tổng tương lai là người có thể làm được đại sự. Nếu với khả năng kiềm chế này mà không làm được đại sự thì chẳng phải là đang phụ lòng hắn sao!
Tề Mộ rất thích nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, cậu vui vẻ đứng lên, vừa thu dọn sách giáo khoa vừa nói: “Giờ là mấy giờ rồi, cậu không ăn cơm sao?”
Doãn Tu Trúc miễn cưỡng hoàn hồn: “Cậu đói bụng à?”
Tề Mộ xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, đáp: “Hình như là hơi hơi.”
Doãn Tu Trúc lập tức nói: “Tớ đi nấu cơm.”
Đã hơn 9 giờ, đây có thể xem như là bữa ăn khuya. Tề Mộ vừa ăn cơm vừa gọi video cho Kiều Cẩn.
“Mẹ, nhìn này! Đây đều là do Doãn Tu Trúc làm đó!”
Kiều Cẩn: “Con còn mặt dày cho mẹ xem nữa à, có bản lĩnh thì về nhà nấu cho mẹ một bàn thức ăn đi”
Tề Mộ sờ mũi: “Không được đâu”
Kiều Cẩn ghét bỏ: “Vậy mà con còn dám chê mẹ?”
Tề Mộ nói: “Con có chê mẹ đâu, đây là khoe, khoe nha.”
Âm thanh của Tề Đại Sơn lọt vào trong điện thoại: “Khoe khoang cái rắm gì, có bản lĩnh thì con cưới một cô vợ biết nấu ăn đi!”
Tề Mộ lầu bầu: “Ba đừng có nói chuyện không đau lưng (*)”
(* Xem chú thích chương 34)
Tề Đại Sơn sáp lại, phóng đại gương mặt to bự lên màn hình: “Ba cưng đang đứng, eo cũng không đau. Ai bảo ba của cưng lại có vợ? Vợ ba còn biết nấu cơm chứ!”
Kiều Cẩn mắng ông: “Anh lăn sang một bên đi!”
Tề Đại Sơn nói với vợ: “Anh đang dạy con nó mà”
Kiều Cẩn: “Dạy cái gì?”
Tề Đại Sơn dương dương tự đắc: “Dạy cho nó biết đâu mới là khoe khoang thực sự!”
Tề Mộ: “…………”
Tạm biệt! Tề đại ca tức giận cúp điện thoại.
Doãn Tu Trúc mặt đầy ý cười: “Chú Tề thật thú vị.”
Tề Mộ nói: “Có cái gì tốt mà khoe. Đại Kiều là vợ của ông ấy cũng là mẹ tớ mà!”
Doãn Tu Trúc cười cười gật đầu: “Ừ.”
Tề Mộ đảo mắt, lại nghĩ tới một việc bèn gọi điện thoại cho Tề Đại Sơn: “Đồng chí Đại Sơn ba không bằng con được đâu. Ba chỉ có một đại Kiều, nhưng con có đại Kiều và cả vợ của ba đó!”
Tự cảm thấy bản thân với cha mình đã hòa nhau, trong lòng Tề Mộ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ai biết Tề Đại Sơn lại bảo: “Nằm mơ đi, 80% vợ con ngay cả cửa phòng bếp ở đâu cũng không biết”
Tề Mộ: “…” A a a, tui giận!
Tề Đại Sơn làm một người cha rất có tiêu chuẩn, ông bồi thêm một câu: “Ba muốn ôm vợ đi ngủ, cẩu độc thân nhà con chỉ có thể cọ bữa cơm từ người anh em cũng mau chóng đi tắm rồi ngủ một giấc đi”
Tề Mộ Mộ bùng nổ tại chỗ, muốn về nhà luyện võ với cha một chút!
Doãn Tu Trúc bị cha con cậu chọc cười đến cả người đều ôn nhu, khẩu vị cũng khá hơn rất nhiều, nói rằng: “Chẳng trách dì Kiều càng ngày càng trẻ ra.”
Tề Mộ: “Hả?”
Doãn Tu Trúc mím môi cười: “Nhìn cha con cậu mỗi ngày, dì ấy chắc chắn sẽ thấy rất vui vẻ”
Tề Mộ cả giận: “Tề Đại Sơn chính là cào lỗ tai, cả ngày chỉ biết đào hố tớ để dỗ đại Kiều.”
Doãn Tu Trúc nghe không hiểu cái từ này cho lắm: “Cào lỗ tai?”
Kiều Cẩn là người vùng Tứ Xuyên cho nên Tề Mộ biết không ít tiếng địa phương, cậu giải thích: “Chính là vợ quản nghiêm, sợ vợ á!”
Doãn Tu Trúc cười nói: “Là thương vợ đi.”
Tề Mộ bảo: “Dù sao trong mắt ba cũng chỉ có mỗi mình mẹ! Đứa con ruột là tớ đây chính là hạt cơm nhỏ rơi dưới đất! Cậu không biết tớ ở nhà thảm đến thế nào đâu, có bài hát trong đó có một câu rất ư là phù hợp nhé —— Rõ ràng là bộ phim của ba người. Mà đến sau cùng vẫn không có tên tôi!” (*)
(* Lời bài Luôn Thật Lặng Lẽ do A-sun trình bày)
Doãn Tu Trúc cười nhiều đến mức không thể không buông đũa xuống: Thật sự là quá đáng yêu, quả nhiên chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi được một Tề Mộ đáng yêu thế này.
Giữa bọn họ, ngay cả màu sắc của sinh mệnh cũng không giống nhau.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Tề Mộ đi theo Doãn Tu Trúc thu dọn bát đũa để vào trong bếp, những thứ khác cũng sẽ động đến.
Bất quá Doãn Tu Trúc cũng không cần phải làm gì nhiều, đem toàn bộ nhét vào trong máy rửa bát rồi lau bàn là xong.
Ở nhà có hai người nên công việc rất ít, bọn họ mỗi người làm một thứ, giải quyết thật nhanh gọn.
Tề Mộ luôn lắc lư ở trước cửa phòng bếp, Doãn Tu Trúc bèn hỏi cậu: “Làm sao thế, có chuyện gì à?”
Tề Mộ cân nhắc một chút, vẫn nói ra: “Thành tích thi tốt nghiệp của cậu thật là lợi hại”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không có gì mà.”Đối với hắn mà nói, nếu có thể thông qua tính toán mà lấy được thứ mình muốn thì là chuyện không đáng để nhắc tới.
Tề Mộ uyển chuyển lên tiếng: “Tụi mình không phải đã nói rồi à…”
Doãn Tu Trúc nghe không rõ: “Sao vậy?”
Tề Mộ nói: “Thì nếu cậu thi được điểm tớ yêu cầu thì tớ sẽ hoàn thành một tâm nguyện của cậu.”
Doãn Tu Trúc sững sờ… Không phải cậu đã gọi hắn là anh rồi à. Nghĩ đến đây, tiểu Doãn tổng lại bắt đầu máu dồn lên não.
Tề Mộ bảo: “Đã lâu như vậy rồi mà cậu cũng chưa chịu nói tâm nguyện của cậu là gì.”
Hầu kết của Doãn Tu Trúc khẽ nhúc nhích: “Cậu gọi tớ là anh rồi.”
Tề Mộ kinh ngạc đáp: “Cái này cũng tính là tâm nguyện sao?”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tề Mộ lên tiếng: “Chẳng nhẽ đây không phải là hàng đi kèm à? Cược thêm cái gì đó đi.”
Không, điều này đối Doãn Tu Trúc mà nói đã nhiều đến mức có thể mua được núi vàng núi bạc tiền cược rồi.
Tề Mộ lại nói: “Được rồi, cậu mau nói mình có tâm nguyện gì ra đi, tớ nhất định sẽ thỏa mãn cậu!” Cậu rất tò mò, tuy rằng hai người đã quen biết lâu như vậy nhưng thật ra Doãn Tu Trúc chẳng thiếu cái gì hết, cuộc sống mỗi ngày giống hệt nhà sư vô dục vô cầu. Mỗi lần Tề Mộ tặng hắn món quà nào đó đều phải vắt óc ra mà nghĩ, nhưng tựa hồ cũng không phù hợp lắm.
Cho nên lần này bất thình lình nghe thấy hắn có tâm nguyện, cho nên cậu rất muốn biết.
Cuống họng Doãn Tu Trúc khô khốc. Hắn có chút tham lam: đã lấy được một phần thì sẽ muốn lấy thêm phần thứ hai, rồi dần dà càng ngày càng muốn nhiều hơn trước.
Từ lần gặp gỡ thuở nhỏ, từ khi sinh nhật đầu tiên bắt đầu, tâm nguyện của hắn mỗi một năm đều giống nhau như đúc, vô cùng đơn giản —— Muốn ở cạnh Tề Mộ, hắn chỉ muốn được ở bên Tề Mộ mà thôi.
Hắn chỉ có duy nhất một tâm nguyện như vậy và cũng chỉ có Tề Mộ mới có thể thỏa mãn hắn.
Nhưng hắn không thể nói ra. Hắn biết mình không thể hù dọa “Tinh linh ước nguyện” của mình.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Kỳ thực cũng không có gì, lúc đó tớ chỉ thuận miệng nói chút thôi.”
Khuôn mặt Tề Mộ mang đầy vẻ thất vọng: “Cậu thật sự là không có tâm nguyện gì đặc biệt muốn thực hiện sao?”
Có, chính là cậu đấy.
Doãn Tu Trúc lại cười đáp: “Hay là… Đêm nay chúng ta ngủ chung.”
Tề Mộ ngây ngẩn cả người: “Hả?”
Doãn Tu Trúc biết rõ đây là một cái hố sâu, là thứ có thể đem bản thân hắn chôn vùi vào trong mà hắn thì lại không hề do dự nhảy xuống: “Đêm nay tới phòng ngủ của tớ, được không?”
“Ừa” Điều Tề Mộ để ý chính là “Đây là tâm nguyện của cậu à?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Ừm.”
Tề Mộ trừng mắt nhìn hắn: “Cậu cũng quá coi thường hai chữ tâm nguyện này đấy!”
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Vậy tâm nguyện của cậu là gì?”
Tề Mộ bị hỏi đến sững sờ nhưng rất nhanh cậu đã nói: “Xây dựng một lâu đài sô cô la, xung quanh là thành hào (*)làm bằng siro sô cô la!”
(*thành hào: con sông bảo vệ thành)
Doãn Tu Trúc cười đáp: “Tớ cảm thấy cậu càng cần cách làm thế nào để ăn mãi cũng không bị sâu răng hơn.”
Tề Mộ lườm hắn: “Đừng có bóc phốt tớ như thế”
“Được” Doãn Tu Trúc trả lời “Mau súc miệng đi, đến giờ đi ngủ rồi.”
Tề Mộ theo phía sau hắn, hỏi: “Cậu thật sự muốn để tớ qua phòng của cậu ngủ à?”
Doãn Tu Trúc không quay đầu lại mà chỉ đáp một câu: “Ừm.”
Tề Mộ gãi đầu nói: “Tư thế ngủ của tớ xấu lắm đó.”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Không sao, cậu đừng có miễn cưỡng làm gì. Tớ cũng chỉ thuận miệng nói ra tâm nguyện thôi, cậu không cần coi là thật đâu.”
Tề Mộ là kiểu người thích ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe hắn nói vậy đã lập tức lên tiếng: “Như vậy không hay lắm! Tớ nói được làm được mà!”
Vì thế cậu đi qua phòng khách, ôm chăn và gối của bản thân sang phòng Doãn Tu Trúc. Quỷ Quỷ còn tưởng rằng cậu buồn ngủ, nhảy một phát thật pơ phẹc lên giường, kết quả thì sao: Ô kìa? Con sen đâu, sao không tới hầu hạ boss đi ngủ hả?
Tề Mộ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong thì leo lên giường, hỏi Doãn Tu Trúc: “Sao đột nhiên lại muốn ngủ cùng tớ thế?”
Không phải đột nhiên, mà là vẫn luôn muốn.
Doãn tinh phân bình tĩnh nói hươu nói vượn: “Buổi sáng có đọc một bộ tiểu thuyết kinh dị.”
Tề Mộ mở to mắt: “À, là vậy hả!”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Vốn là không cảm thấy gì chỉ có điều tới gần lúc đi ngủ mới cảm thấy có chút đáng sợ.”
Tề Mộ đầy thông cảm: “Ra là vậy… Trời sáng là tốt nhất, không giống lúc đêm khuya vắng người chút nào.”
Doãn Tu Trúc nói: “Nhưng mà có cậu ở đây thì tớ ngủ ngon được rồi.” Trình độ nói mò đúng là đã đạt max, còn việc ngủ ấy à, nhắm mắt được mới là lạ đó!
Tề Mộ trấn an hắn “Có tớ ở đây, không có gì phải sợ hết!” Bản thân cậu lại bắt đầu phát hãi rồi nè.
Doãn Tu Trúc gật đầu nói: “Ừ, hiện tại tớ cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều rồi.”
Tề Mộ vô cùng kinh sợ, lại lo chính mình giấu đầu lòi đuôi, bèn bảo: “Mau ngủ đi.”
Doãn Tu Trúc đứng dậy tắt đèn, sau khi căn phòng chìm trong bóng tối, hắn rõ ràng nhìn thấy Tề Mộ hơi co người lại.
Doãn Tu Trúc thật muốn đem cậu ôm vào trong lòng. Không được… Đừng có suy nghĩ lung tung, có thể trải qua một đêm thế này cùng nhau đã là rất ngọt ngào rồi.
Ai biết Tề đại ca lại chủ động đưa đầu vào tròng, tự bán mình đi một cách triệt triệt để để: “Doãn Tu Trúc, cậu đã ngủ chưa?”
Doãn Tu Trúc vừa định mở miệng đáp, nhưng Tề Mộ lại chợt nhớ tới mình dùng xưng hô không đúng bèn sửa lời: “Anh ơi, anh ngủ chưa?”
Doãn Tu Trúc: “!”
“Chưa” Doãn Tu Trúc cố gắng không chế giọng nói của chính mình “Chưa ngủ.”
Thấy hắn nói lắp như vậy, Tề Mộ tưởng là hắn vẫn còn sợ. Bản thân cậu cũng vậy, nắm góc chăn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đọc tiểu thuyết kinh dị gì thế?”
Doãn Tu Trúc căn bản chưa từng đọc một quyển nào, bất quá từ tối nay trở đi chắc là thỉnh thoảng hắn sẽ mở ra xem một chút.
“Cậu muốn nghe à?” Doãn Tu Trúc hỏi cậu.
Tề Mộ run rẩy, nhưng lại hiếu kì muốn chết “Cậu kể một chút đi, kể xong rồi phỏng chừng cũng sẽ không sợ nữa.”
Doãn Tu Trúc nhắc cậu: “Nhưng cậu không sợ à?”
Cậu không nói tớ cũng vẫn sợ nè, không chỉ sợ mà còn tò mò nữa, đúng là hết sức dày vò!
Thật ra Tề Mộ cũng thuộc kiểu người thích phim kinh dị. Cậu và Hứa Tiểu Minh giống nhau, lúc xem thì sợ muốn vãi tè ra quần, không xem thì hiếu kỳ muốn chết, đúng là có máu M.
Đã đến giờ Doãn đại thần chém gió.
Tề Mộ phun tào Hứa Tiểu Minh lớn lên có thể làm một tiểu thuyết gia. Còn nếu sau này công ty của tiểu Doãn tổng phải đóng cửa thì đi kể chuyện ma cũng đủ để nuôi sống cả gia đình rồi.
Mười lăm phút sau, Tề đại ca đã phải trải qua đủ loại sợ hãi “Sau, sau đó thì sao? Trong số họ quả thật là có ma à?”
Doãn Tu Trúc: “Thật ra… là cô gái mặc đồ trắng…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Tề Mộ vèo một cái đã tiến vào trong chăn của hắn: “Đậu xanh, đáng sợ như thế á! Cậu kể sắp hết chưa!”
Doãn Tu Trúc chỉ có thể bất động thanh sắc co người lại, che đi nơi nào đó.
Tề Mộ gắt gao ôm chặt cánh tay hắn: “Tiếp tục đi.”
Đầu óc Doãn Tu Trúc trở nên trống rỗng, không nói gì.
Tề Mộ thấy hắn không lên tiếng, lại hỏi: “Làm sao rồi?”
Doãn Tu Trúc cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi bịa ra một câu chuyện ma vốn dĩ không hề có thật.
Sau khi kể xong, Tề Mộ Mộ vô cùng hài lòng, lại còn khen hắn: “Cậu siêu quá, nhớ được rõ ràng như thế.”
Có thể không rõ sao được? Tác giả còn đang bị cậu ôm chặt đây.
Tề Mộ lên tiếng: “Tác giả câu chuyện này là ai vậy? Viết hay ghê.”
Doãn Tu Trúc nói: “Cậu muốn đọc không?” Hắn đã sớm biết đáp án nên mới hỏi.
Đúng như dự đoán Tề Mộ lắc đầu đáp: “Không không không, tớ không thích đọc sách!” Đọc đọc cái quái gì hả trời, nghe thôi đã sợ gần chết, ngồi đọc một mình không phải là muốn sớm lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân sao.
Doãn Tu Trúc bảo: “Kể ra hết thật sự đã khá hơn rất nhiều, không còn sợ nữa.”
Tề Mộ lại run lẩy bẩy vì sợ, cậu mở to mắt nhìn hắn: “Cậu sẽ không bắt tớ quay về phòng ngủ đấy chứ?”
May mà không bật đèn, nếu không Doãn Tu Trúc nhất định sẽ hôn lên đôi mắt ướt nhẹp tựa như quả nho đen của cậu.
“Không” Doãn Tu Trúc đáp, “Cậu vừa đi, không chừng tớ lại thấy sợ.”
Tề Mộ thở phào một hơi, chỉ lo Doãn Tu Trúc lại đổi ý, bèn giục hắn: “Mau ngủ đi, không còn sớm nữa rồi!”
Doãn Tu Trúc: “Ừ”
Tề Mộ kiên quyết không chịu buông cánh tay hắn ra, lúc ngủ thì như một con bạch tuộc ôm lấy Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc vừa ngọt ngào vừa đau khổ, giữa chừng phải đi một chuyến đến phòng tắm, nghĩ đến Tề Mộ rồi tự mình dập lửa.
Sau khi trở lại hắn nhẹ nhõm hơn một chút, cẩn thận đem người ôm vào trong lồng ngực. Tề Mộ ngủ say như chết, không cảm giác được gì, ngoan ngoãn như một thiên sứ nhỏ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Trong lòng Doãn Tu Trúc thoáng mềm nhũn như mây trên trời, chỉ muốn ôm cậu như vậy, bảo vệ cậu đời đời kiếp kiếp.
“Ngủ ngon” Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Trân trọng, kìm nén và thành kính.
Mùa hè này Tề Mộ chẳng đi đâu chơi hết, chỉ có chạy đi chạy lại giữa Doãn gia và Tề gia.
Lúc về nhà Kiều Cẩn bèn kiểm tra quá trình học hành của cậu, Tề Mộ đáp rất trôi chảy khiến Kiều Cẩn yên tâm hẳn, tiếp tục để cho cậu sang nhà Doãn Tu Trúc học bổ túc.
Kỳ nghỉ thoáng một cái đã qua, ngày khai giảng đã sắp sửa tới..
Thành tích của Hứa Tiểu Minh và Tề Mộ đều không đủ trình độ để học ở nhất trung, nhưng mà trường cấp III nào cũng có đợt chiêu sinh đặc biệt, ưu điểm của gia đình hai người họ chính là có tiền, cũng coi như là đạt tiêu chuẩn.
Kỳ thực việc này ai cũng đều rõ ràng, không nhờ “Học sinh năng khiếu” tài trợ thì trường học làm sao có căn tin và kí túc xá mới đây? Nói cho cùng vẫn là tạo phúc cho học sinh.
Học sinh khóa này của trường quá sức trâu bò, ông nội của một em học sinh còn là tướng quân, ưu thế của gia đình ba đời trong quân đội bèn phát huy hết tác dụng.
Đó chính là… Học sinh mới khóa này sẽ được đi đến doanh trại huấn luyện quân sự.
Nghe được tin dữ ấy, Hứa Tiểu Minh trực tiếp phát điên: “Đứa nào, rốt cuộc là đứa nào lại đi đào hố nhau thế hả!”
Vốn dĩ tập quân sự đã khổ lắm rồi, giờ lại còn muốn đến doanh trại nữa để làm gì?
Biết thế xuất ngoại luôn cho xong!
========================
“tình địch” của Doãn tiểu công sắp online =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.