Chương 1
CaSSA
12/01/2024
Yêu từ cái nhìn đầu tiên phổ biến với mọi người, song, nó cũng hiếm gặp với mọi người. Chẳng có gì là đầu tiên cả, chỉ là, vẻ đẹp của người ấy, là lần đầu tiên Oxandre được nhìn thấy.
Hai mươi ba giờ đêm, từng làn sóng đập mạnh vào vách đá xung quanh mép biển, Oxandre cầm điếu thuốc lá đã tắt từ lâu trên tay. Hắn phóng mắt nhìn ra xa, tiếng sóng đánh vào bờ làm dịu đi cơn đau đầu của hắn, từ khi nhà hàng chuyển đến vùng biển này, hắn đã chẳng có một đêm nào an giấc.
Xoa mái tóc rối bù xù của mình, hắn chọn đại một vách đá rồi chui vào. Vừa đặt lưng nằm xuống, hắn đã trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn người con gái ngoài kia. Dù chỉ nhìn từ đằng sau thôi cũng đủ khiến cho Oxandre phải cảm thán.
Bóng lưng của người con gái kia trắng nõn, thẳng tắp, mái tóc như thác xoã tung trên mặt biển, lấp lánh dưới ánh sáng mà mặt trăng đang chiếu xuống.
Oxandre chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng bò lại gần người kia, mắt vừa liếc sang chân của người nọ, hắn liền sững người, nó không phải đôi chân của con người mà là đuôi cá, một chiếc đuôi cá nếu nói lộng lẫy và xinh đẹp cũng không đủ để miêu tả được.
Oxandre há hốc mồm, điếu thuốc hắn đang ngậm cũng theo đó mà rơi xuống, tạo nên 1 âm thanh vỡ vụn, đánh tan không gian yên tĩnh xung quanh.
Người "con gái" trước mặt quay lại nhìn Oxandre, cả hai mắt đối mắt trong giây lát, mỹ nhân ngư trước mặt liền lặn xuống biển.
Dù người cá kia đã bỏ đi nhưng Oxandre vẫn chưa thể bình tĩnh lại, tim đập vừa nhanh vừa mạnh, hắn đã rung động trước vẻ đẹp của người con trai ấy.
Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng Oxandre vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên tựa ánh hoàng hôn cuối ngày, như chứa đựng muôn vì tinh tú trong đó, đôi môi mỏng mím chặt, đường nét khuôn mặt dịu dàng, sống mũi cao thẳng, lông mi dài cong vút, hàng lông mày của cậu nhíu lại, chúng tạo nên một kiệt tác, một nghệ thuật khác xa với vẻ đẹp mà người bình thường có thể mang lại.
Cậu đẹp giống như những vị thiên sứ mà khi còn nhỏ Oxandre đã nghe mẹ kể hằng đêm, không, đúng hơn đến những vị thiên sứ cũng khó sánh bằng.
Hắn bừng tỉnh, mê man chớp mắt cúi người nhìn xuống nơi người cá kia vừa lặn mất, lúc này đã chẳng còn gì, chỉ còn mảnh trăng đã vỡ tan đang rập rờn theo làn nước.
Vừa đứng lên, cảm giác chân cộm cộm, hắn liền cúi đầu xuống, dưới đế giày của hắn có một bông hoa đã nát mà vừa hay, điếu thuốc hút dở cũng nằm bên. Nhìn một cái rồi thôi, hắn xoay người đi về phòng, không thèm để ý tới sự trùng hợp vừa rồi. Chỉ là trong đầu quanh đi quẩn lại hình ảnh chốc lát của người cá kia.
Oxandre kéo cao cổ áo khoác, thẫn thờ đi về với khuôn mặt đỏ bừng.
Cởi chiếc áo khoác ra, Oxandre liền nằm xuống giường, khuôn mặt của người con trai kia luôn xuất hiện khi hắn nhắm mắt lại. Vậy mà chỉ nhìn trong thoáng chốc hắn lại có thể nhớ rõ từng chi tiết lẫn biểu cảm ngạc nhiên của người kia, thật sự rất đáng yêu.
Tim vẫn đập nhanh trong lồng ngực hắn, giống nai con nhảy loạn lên vì phấn khích.
Nhưng cũng có điều lạ rằng lần đầu tiên hắn nhìn thấy người cá thế nhưng lại không có ngạc nhiên và sợ hãi như bình thường mà chỉ cảm thấy sửng sốt trước vẻ đẹp của mỹ nhân ngư, giống như vốn dĩ phải như thế, nhân ngư tồn tại là điều dĩ nhiên.
Còn mỹ nhân ngư được nhớ thương kia sau khi nhảy xuống khỏi vách đá liền nhanh chóng quẫy đuôi, lặn sâu xuống đáy biển. Từng sợi trăng chiếu lên mái tóc màu đen kia khiến cho chúng tựa như những sợi tơ có thể phát sáng giữa đáy biển tối đen như mực.
Socécher bơi qua vách đá sâu dưới đáy biển, luồn thân qua một rải san hô màu đỏ rực. Tiến thêm một đoạn, khi rải san hô đỏ vừa hết, hiện ra trước mắt là cả một toà thủy cung nguy nga to lớn, bao xung quanh thủy cung là hàng trăm hàng ngàn rặng san hô đủ màu sắc, chúng cùng nhau phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả thủy cung to lớn.
Socécher mở cửa tẩm điện, một giọng nói trầm thấp hữu lực từ phía trên liền truyền xuống: "Con lại lên bờ biển sao Socé?"
"Cha!?" Socécher khẽ khựng lại nhưng nhanh chóng bình tĩnh, quay người lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang dựa vào bàn ở góc phòng kia.
Người đàn ông gập cuốn sách đang cầm trên tay lại, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đá, hơi nhíu chân mày, nhìn thẳng vào mắt Socécher: "Con lại lên bờ biển sao, Socé?"
"Vâng thưa cha, vỏ sò lần trước con nhặt được đã ghi chép hết rồi nên lần này con lên để lấy thêm." Socécher mỉm cười, ngón tay vân vê dải lụa buộc gọn trên cổ tay, cậu biết khi mình cười cha sẽ không nỡ mắng to tiếng với cậu nên mỗi lần cậu bị cha bắt gặp làm chuyện xấu đều sẽ như vậy, mỉm cười nhìn ông, lần này cũng vậy.
Aubedian nhướn mày, cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, với tay sờ lên mặt tủ đặt ngọc trai, nghiêm giọng nói: "Ta không cần biết con lên đấy làm gì, lấy gì, cứu giúp ai, con cũng không phải nàng tiên cá trong các câu chuyện cổ tích ngày xưa. Con cũng rõ đấy thôi, nhân loại rất nguy hiểm, đừng lên bờ nữa, ta không muốn phải nhìn thêm thương đau, con hiểu ý ta chứ Socé?"
"Vâng, thưa cha."
"Và hãy học hát đi, ta không muốn nghe thêm một lời than phiền nào phát ra từ miệng của Reliant nữa."
Aubedian dứt lời, không đợi Socécher trả lời liền lách qua người cậu mà bơi ra bên ngoài, bóng ông khuất sau cánh cửa điện, Socécher ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh vỗ vỗ ngực, đưa mắt nhìn cái đuôi cá màu đỏ đang lộ ra sau góc bàn, không nhịn được trêu đùa cậu ta một chút “Henris đừng trốn nữa, tôi nhìn thấy đuôi của cậu rồi! Cậu định đóng giả ốc mượn hồn à? Trốn kĩ đến mức lòi cả đuôi thế kia."
Giọng nói vừa dứt, phía sau chiếc bàn làm bằng đá xuất hiện một nhân ngư trẻ tuổi, cậu ta thò đầu ra, gương mặt xị xuống: "Hoàng tử à, người đi lên đó cũng nên nói một tiếng với thần chứ! Người có biết thần vừa đi tìm người đã gặp được ngay Đức Vua cũng vừa xuất hiện ở cửa không? Ngọc của thần cũng sắp vỡ nát rồi!"
Nói, hai mắt Henris đỏ lên, Socécher vừa nhìn thấy cậu ta sắp khóc liền không đùa nữa, cậu thở dài: "Đừng khóc nữa, lần sau cậu cứ soạn sẵn lý do đối phó trước kẻo lại giống như lần này, bị bắt tại trận còn không nghĩ ra được lý do đối phó."
"Thần còn chẳng dám lại gần Đức Vua, huống gì là nói dối ngài ấy chứ!!! Người là đang không muốn nhìn thấy thần nữa hay chăng?" Henris thoát ra khỏi chiếc bàn khổng lồ, bơi đến trước mặt Socécher, lo lắng trong mắt cũng sắp tràn ra ngoài "Thần thấy Đức Vua nói đúng, ngài phải học hát đi thôi, trong số mười bảy vị hoàng tử và công chúa, chỉ có ngài là chưa biết hát, đến cả hoàng tử nhỏ tuổi nhất là Thập Thất hoàng tử còn biết hát nữa là!"
Socécher nhìn Henris một cái liền không quan tâm mà bơi vào trong vỏ sò nằm: "Ai cũng biết rõ lý do ta đã hủy đi khả năng hát của mình mà Henris."
Vì Socécher nằm quay lưng lại nên Henris không thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của cậu được, cậu ta thở dài, cầm theo cuốn sách Aubedian đặt xuống bàn rồi ra ngoài, trước khi đi ra, cậu ta vẫn còn ngoái đầu lại nhìn Socécher nhưng đáp lại ánh nhìn quan tâm của mình cũng chỉ là bóng lưng trắng muốt của người đó.
'Cạch'
Tiếng đóng cửa vang lên trong không gian yên tĩnh, Socécher ngoái đầu nhìn ra, không thấy Henris. Cả căn phòng trở nên trống rỗng, cậu lại nằm vật xuống, vung vẩy chiếc đuôi được mệnh danh nghìn năm có một của mình, khẽ lẩm bẩm “Mẹ ơi… nếu là mẹ chắc chắn cũng sẽ lựa chọn như mình thôi, người khoan dung nhân hậu như vậy mà…"
Ngẩn người một lúc, Socécher chán nản vung tay, nhìn những viên đá quý trên bàn, trong đầu cậu thoáng hiện lên hình ảnh của người đàn ông gặp ở trên vách đá, nhớ lại vẻ mặt ngây ngốc của hắn khi đó, cậu khẽ nhíu mày, con người này không bình thường.
Cậu nằm lại, hai mắt dần dán lại với nhau, trước khi chìm vào giấc ngủ, sợi lụa trên cổ tay cậu khẽ động một chút rồi im lặng.
'Cốc… Cốc… Cốc…'
Tiếng gõ cửa vang lên, ánh nắng buổi sáng chiếu vào căn phòng tối đen như mực, Oxandre hé mắt nhìn ra ngoài cửa, vẫn còn ngái ngủ mà hỏi, "Ai đấy?"
"Lancercor đây, mau dậy đi, bếp trưởng gọi chúng ta đi tập trung."
"Rồi rồi, ra ngay đây." Oxandre xoa xoa mái tóc rối của mình rồi đứng dậy mở cửa sổ.
Lancercor là bạn thân của hắn, tính ra cả hai người chơi chung với nhau cũng được năm năm. Vốn dĩ hai người cũng chỉ là cùng làm trong một bếp, không thân thiết gì cả. Nhưng trong một lần đi ra biển chơi, hắn không may vấp chân và ngã khỏi lan can tàu, may thay Lancercor kịp lúc kéo tay hắn lên, nếu không hắn đã chẳng còn đứng đây mà ngáp nữa.
Chải chuốt tóc tai cẩn thận, lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá, Oxandre mệt mỏi mở cánh cửa phòng. Lancercor vẫn đứng ngoài cửa chờ đợi với một khuôn mặt vui vẻ như bao ngày.
Ngước mắt lên nhìn Lancercor, hắn ta cao hơn Oxandre khoảng chừng hai đến ba centimet, người cũng đô con hơn hắn rất nhiều. Lancercor có mái tóc vàng rực, đôi mắt màu xanh ngọc hiếm có, lúc nào cũng cong cong trông giống hệt mấy gã trai đểu trong lời các cô gái thường nói với nhau.
Trông vừa không đáng tin, vừa đê tiện, bỉ ổi nhưng khi quen hắn mới biết Lancercor không như những gì hắn nghĩ, khi đó hắn mới bỏ đi cái định kiến 'trông mặt mà bắt hình dong' của mình.
Hai mươi ba giờ đêm, từng làn sóng đập mạnh vào vách đá xung quanh mép biển, Oxandre cầm điếu thuốc lá đã tắt từ lâu trên tay. Hắn phóng mắt nhìn ra xa, tiếng sóng đánh vào bờ làm dịu đi cơn đau đầu của hắn, từ khi nhà hàng chuyển đến vùng biển này, hắn đã chẳng có một đêm nào an giấc.
Xoa mái tóc rối bù xù của mình, hắn chọn đại một vách đá rồi chui vào. Vừa đặt lưng nằm xuống, hắn đã trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn người con gái ngoài kia. Dù chỉ nhìn từ đằng sau thôi cũng đủ khiến cho Oxandre phải cảm thán.
Bóng lưng của người con gái kia trắng nõn, thẳng tắp, mái tóc như thác xoã tung trên mặt biển, lấp lánh dưới ánh sáng mà mặt trăng đang chiếu xuống.
Oxandre chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng bò lại gần người kia, mắt vừa liếc sang chân của người nọ, hắn liền sững người, nó không phải đôi chân của con người mà là đuôi cá, một chiếc đuôi cá nếu nói lộng lẫy và xinh đẹp cũng không đủ để miêu tả được.
Oxandre há hốc mồm, điếu thuốc hắn đang ngậm cũng theo đó mà rơi xuống, tạo nên 1 âm thanh vỡ vụn, đánh tan không gian yên tĩnh xung quanh.
Người "con gái" trước mặt quay lại nhìn Oxandre, cả hai mắt đối mắt trong giây lát, mỹ nhân ngư trước mặt liền lặn xuống biển.
Dù người cá kia đã bỏ đi nhưng Oxandre vẫn chưa thể bình tĩnh lại, tim đập vừa nhanh vừa mạnh, hắn đã rung động trước vẻ đẹp của người con trai ấy.
Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng Oxandre vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên tựa ánh hoàng hôn cuối ngày, như chứa đựng muôn vì tinh tú trong đó, đôi môi mỏng mím chặt, đường nét khuôn mặt dịu dàng, sống mũi cao thẳng, lông mi dài cong vút, hàng lông mày của cậu nhíu lại, chúng tạo nên một kiệt tác, một nghệ thuật khác xa với vẻ đẹp mà người bình thường có thể mang lại.
Cậu đẹp giống như những vị thiên sứ mà khi còn nhỏ Oxandre đã nghe mẹ kể hằng đêm, không, đúng hơn đến những vị thiên sứ cũng khó sánh bằng.
Hắn bừng tỉnh, mê man chớp mắt cúi người nhìn xuống nơi người cá kia vừa lặn mất, lúc này đã chẳng còn gì, chỉ còn mảnh trăng đã vỡ tan đang rập rờn theo làn nước.
Vừa đứng lên, cảm giác chân cộm cộm, hắn liền cúi đầu xuống, dưới đế giày của hắn có một bông hoa đã nát mà vừa hay, điếu thuốc hút dở cũng nằm bên. Nhìn một cái rồi thôi, hắn xoay người đi về phòng, không thèm để ý tới sự trùng hợp vừa rồi. Chỉ là trong đầu quanh đi quẩn lại hình ảnh chốc lát của người cá kia.
Oxandre kéo cao cổ áo khoác, thẫn thờ đi về với khuôn mặt đỏ bừng.
Cởi chiếc áo khoác ra, Oxandre liền nằm xuống giường, khuôn mặt của người con trai kia luôn xuất hiện khi hắn nhắm mắt lại. Vậy mà chỉ nhìn trong thoáng chốc hắn lại có thể nhớ rõ từng chi tiết lẫn biểu cảm ngạc nhiên của người kia, thật sự rất đáng yêu.
Tim vẫn đập nhanh trong lồng ngực hắn, giống nai con nhảy loạn lên vì phấn khích.
Nhưng cũng có điều lạ rằng lần đầu tiên hắn nhìn thấy người cá thế nhưng lại không có ngạc nhiên và sợ hãi như bình thường mà chỉ cảm thấy sửng sốt trước vẻ đẹp của mỹ nhân ngư, giống như vốn dĩ phải như thế, nhân ngư tồn tại là điều dĩ nhiên.
Còn mỹ nhân ngư được nhớ thương kia sau khi nhảy xuống khỏi vách đá liền nhanh chóng quẫy đuôi, lặn sâu xuống đáy biển. Từng sợi trăng chiếu lên mái tóc màu đen kia khiến cho chúng tựa như những sợi tơ có thể phát sáng giữa đáy biển tối đen như mực.
Socécher bơi qua vách đá sâu dưới đáy biển, luồn thân qua một rải san hô màu đỏ rực. Tiến thêm một đoạn, khi rải san hô đỏ vừa hết, hiện ra trước mắt là cả một toà thủy cung nguy nga to lớn, bao xung quanh thủy cung là hàng trăm hàng ngàn rặng san hô đủ màu sắc, chúng cùng nhau phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả thủy cung to lớn.
Socécher mở cửa tẩm điện, một giọng nói trầm thấp hữu lực từ phía trên liền truyền xuống: "Con lại lên bờ biển sao Socé?"
"Cha!?" Socécher khẽ khựng lại nhưng nhanh chóng bình tĩnh, quay người lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang dựa vào bàn ở góc phòng kia.
Người đàn ông gập cuốn sách đang cầm trên tay lại, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đá, hơi nhíu chân mày, nhìn thẳng vào mắt Socécher: "Con lại lên bờ biển sao, Socé?"
"Vâng thưa cha, vỏ sò lần trước con nhặt được đã ghi chép hết rồi nên lần này con lên để lấy thêm." Socécher mỉm cười, ngón tay vân vê dải lụa buộc gọn trên cổ tay, cậu biết khi mình cười cha sẽ không nỡ mắng to tiếng với cậu nên mỗi lần cậu bị cha bắt gặp làm chuyện xấu đều sẽ như vậy, mỉm cười nhìn ông, lần này cũng vậy.
Aubedian nhướn mày, cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, với tay sờ lên mặt tủ đặt ngọc trai, nghiêm giọng nói: "Ta không cần biết con lên đấy làm gì, lấy gì, cứu giúp ai, con cũng không phải nàng tiên cá trong các câu chuyện cổ tích ngày xưa. Con cũng rõ đấy thôi, nhân loại rất nguy hiểm, đừng lên bờ nữa, ta không muốn phải nhìn thêm thương đau, con hiểu ý ta chứ Socé?"
"Vâng, thưa cha."
"Và hãy học hát đi, ta không muốn nghe thêm một lời than phiền nào phát ra từ miệng của Reliant nữa."
Aubedian dứt lời, không đợi Socécher trả lời liền lách qua người cậu mà bơi ra bên ngoài, bóng ông khuất sau cánh cửa điện, Socécher ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh vỗ vỗ ngực, đưa mắt nhìn cái đuôi cá màu đỏ đang lộ ra sau góc bàn, không nhịn được trêu đùa cậu ta một chút “Henris đừng trốn nữa, tôi nhìn thấy đuôi của cậu rồi! Cậu định đóng giả ốc mượn hồn à? Trốn kĩ đến mức lòi cả đuôi thế kia."
Giọng nói vừa dứt, phía sau chiếc bàn làm bằng đá xuất hiện một nhân ngư trẻ tuổi, cậu ta thò đầu ra, gương mặt xị xuống: "Hoàng tử à, người đi lên đó cũng nên nói một tiếng với thần chứ! Người có biết thần vừa đi tìm người đã gặp được ngay Đức Vua cũng vừa xuất hiện ở cửa không? Ngọc của thần cũng sắp vỡ nát rồi!"
Nói, hai mắt Henris đỏ lên, Socécher vừa nhìn thấy cậu ta sắp khóc liền không đùa nữa, cậu thở dài: "Đừng khóc nữa, lần sau cậu cứ soạn sẵn lý do đối phó trước kẻo lại giống như lần này, bị bắt tại trận còn không nghĩ ra được lý do đối phó."
"Thần còn chẳng dám lại gần Đức Vua, huống gì là nói dối ngài ấy chứ!!! Người là đang không muốn nhìn thấy thần nữa hay chăng?" Henris thoát ra khỏi chiếc bàn khổng lồ, bơi đến trước mặt Socécher, lo lắng trong mắt cũng sắp tràn ra ngoài "Thần thấy Đức Vua nói đúng, ngài phải học hát đi thôi, trong số mười bảy vị hoàng tử và công chúa, chỉ có ngài là chưa biết hát, đến cả hoàng tử nhỏ tuổi nhất là Thập Thất hoàng tử còn biết hát nữa là!"
Socécher nhìn Henris một cái liền không quan tâm mà bơi vào trong vỏ sò nằm: "Ai cũng biết rõ lý do ta đã hủy đi khả năng hát của mình mà Henris."
Vì Socécher nằm quay lưng lại nên Henris không thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của cậu được, cậu ta thở dài, cầm theo cuốn sách Aubedian đặt xuống bàn rồi ra ngoài, trước khi đi ra, cậu ta vẫn còn ngoái đầu lại nhìn Socécher nhưng đáp lại ánh nhìn quan tâm của mình cũng chỉ là bóng lưng trắng muốt của người đó.
'Cạch'
Tiếng đóng cửa vang lên trong không gian yên tĩnh, Socécher ngoái đầu nhìn ra, không thấy Henris. Cả căn phòng trở nên trống rỗng, cậu lại nằm vật xuống, vung vẩy chiếc đuôi được mệnh danh nghìn năm có một của mình, khẽ lẩm bẩm “Mẹ ơi… nếu là mẹ chắc chắn cũng sẽ lựa chọn như mình thôi, người khoan dung nhân hậu như vậy mà…"
Ngẩn người một lúc, Socécher chán nản vung tay, nhìn những viên đá quý trên bàn, trong đầu cậu thoáng hiện lên hình ảnh của người đàn ông gặp ở trên vách đá, nhớ lại vẻ mặt ngây ngốc của hắn khi đó, cậu khẽ nhíu mày, con người này không bình thường.
Cậu nằm lại, hai mắt dần dán lại với nhau, trước khi chìm vào giấc ngủ, sợi lụa trên cổ tay cậu khẽ động một chút rồi im lặng.
'Cốc… Cốc… Cốc…'
Tiếng gõ cửa vang lên, ánh nắng buổi sáng chiếu vào căn phòng tối đen như mực, Oxandre hé mắt nhìn ra ngoài cửa, vẫn còn ngái ngủ mà hỏi, "Ai đấy?"
"Lancercor đây, mau dậy đi, bếp trưởng gọi chúng ta đi tập trung."
"Rồi rồi, ra ngay đây." Oxandre xoa xoa mái tóc rối của mình rồi đứng dậy mở cửa sổ.
Lancercor là bạn thân của hắn, tính ra cả hai người chơi chung với nhau cũng được năm năm. Vốn dĩ hai người cũng chỉ là cùng làm trong một bếp, không thân thiết gì cả. Nhưng trong một lần đi ra biển chơi, hắn không may vấp chân và ngã khỏi lan can tàu, may thay Lancercor kịp lúc kéo tay hắn lên, nếu không hắn đã chẳng còn đứng đây mà ngáp nữa.
Chải chuốt tóc tai cẩn thận, lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá, Oxandre mệt mỏi mở cánh cửa phòng. Lancercor vẫn đứng ngoài cửa chờ đợi với một khuôn mặt vui vẻ như bao ngày.
Ngước mắt lên nhìn Lancercor, hắn ta cao hơn Oxandre khoảng chừng hai đến ba centimet, người cũng đô con hơn hắn rất nhiều. Lancercor có mái tóc vàng rực, đôi mắt màu xanh ngọc hiếm có, lúc nào cũng cong cong trông giống hệt mấy gã trai đểu trong lời các cô gái thường nói với nhau.
Trông vừa không đáng tin, vừa đê tiện, bỉ ổi nhưng khi quen hắn mới biết Lancercor không như những gì hắn nghĩ, khi đó hắn mới bỏ đi cái định kiến 'trông mặt mà bắt hình dong' của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.