Chương 24
CaSSA
12/01/2024
Oxandre im lặng nhìn Lancercor, lúc này hắn đã bình tĩnh lại được, hai tay đút túi quần, đứng dựa vào cột điện, lẳng lặng nghe hắn ta kể chuyện.
“Cậu biết không, tôi đã sợ đến mức im bặt, chỉ biết đứng như trời trồng, hai mắt cứ dán chặt vào đám người kia.” Lancercor theo thói quen lấy điếu thuốc đưa lên miệng ngậm nhưng không châm lửa, giọng hắn ta trầm ấm, nghe vào tai tạo cho một cảm giác thoải mái.
||||| Truyện đề cử: Loạn Thần Dưới Váy |||||
“Họ đã dùng một cái lao hoặc loại dụng cụ gì đó chuyên để bắt cá ấy, tôi thấy họ bắn xuống nước, lúc ấy thấy lạ nên đã tiến lại gần lan can để nhìn cho rõ, họ không phát hiện ra tôi đang đứng đấy quan sát nên tiếng nói chuyện liên tục lọt vào tai tôi, loáng thoáng liên quan đến người cá, khi ấy tôi cũng chẳng biết gì, cứ nghĩ họ nói về chuyện cổ tích nên định lại gần nhưng khi thấy thứ họ kéo lên khỏi mặt biển, tôi đã dừng lại.” Giọng nói của hắn ta như lạc trong gió biển, cất lên đều đều, Oxandre mím chặt môi, cúi đầu nhìn xuống đất, nhờ vậy mà che khuất đi vẻ mặt của hắn, chỉ sợ hắn vừa ngẩng đầu lên, bí mật của hắn và cậu sẽ bị bại lộ vào đêm không trăng trên đảo Laire, Lancercor hơi liếc nhìn phản ứng của hắn, coi như không biết, tiếp tục câu chuyện của mình, “Là nàng người cá quá đỗi xinh đẹp, như là bao nhiêu cái đẹp đã đắp hết lên nàng, mái tóc màu bạc dài như dòng thác, đuôi cá được bao quanh bởi những hạt ngọc trai to nhỏ khác nhau, nước da còn trắng hơn cả sứ, móng tay nàng rất dài và nhọn nhưng từ khi bị bắt lên bờ, dù cho tôi thấy vết thương quá nặng, máu nàng chảy lênh láng nhưng nàng lại không hề phản kháng, nàng chỉ nhìn chằm chằm về phía biển, khi ấy đôi mắt nàng sâu lắng, tôi ngày đó không biết cảm xúc trong mắt nàng là gì nhưng giờ khi ngẫm lại, có lẽ là đau lòng và lưu luyến đi, hẳn là nàng đang chào tạm biệt đàn cá dưới đại dương hoặc là… người cá đã đi cùng nàng.”
Lancercor kể xong, nhìn vào Oxandre đang đứng trong bóng tối, hồi lâu hai người không ai nói gì.
Khuôn mặt Oxandre bị che khuất, chỉ chừa lại phần cằm đổ xuống, nhìn trông tâm trạng hắn như thể sa sút tinh thần trầm trọng, một lát sau, hắn mới cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lancercor, đôi mắt trong bóng tối lóe sáng một cái, hắn chậm rãi nói, “Có khi họ đang quay phim cũng nên.”
“Không thể nào, mặc dù tôi còn bé nhưng tôi cũng biết quay phim và không quay phim trông ra làm sao!” Hắn ta khoanh tay trước ngực, hai người nhìn nhau, gió biển thổi qua hất tung mái tóc của Lancercor, lộ ra cái trán nhẵn bóng, vốn dĩ đã trông không được tử tế giờ nhìn còn bỉ ổi hơn, “Là thật, hiện tại phòng thí nghiệm của D.O tuy đã bị tháo dỡ nhưng tòa nhà họ thuê vẫn còn đó, chẳng qua người đã chuyển đi nơi khác thôi, cậu mới tới đây được vài năm nên đương nhiên không biết. Dù sao phòng thí nghiệm đấy cũng là từ cấm của thị trấn này mà.”
“Ngạc nhiên thật đấy, vậy mà người cá có tồn tại! Tôi vẫn luôn đinh ninh rằng họ chỉ xuất hiện qua trang giấy và phim ảnh thôi chứ!” Oxandre cao giọng, hai mắt hắn trừng lớn như thể ngạc nhiên lắm, nếu Lancercor chưa nhìn thấy bình hoa hắn để trên giường khéo còn tin sái cổ, hắn ta nhìn vào mắt Oxandre, “Tôi cũng rất ngạc nhiên, đến mức hiện tại, ký ức tôi nhớ rõ nhất trong tuổi thơ chỉ có phân đoạn đó! Chính là khắc sâu tới giờ.”
Oxandre bật cười, “Cũng có thể chỉ là do cậu sợ hãi quá mà nhìn nhầm thôi, đời này làm gì có người cá chứ, không phải lần trước tôi hỏi cậu cũng cười tôi hay sao?”
“Tôi cảm giác bí mật này không thể nói cho ai biết.”
“Cậu đang nói cho tôi rồi mà!” Oxandre khó hiểu nhìn hắn ta, rõ ràng cảm giác được dạo gần đây Lancercor cư xử rất khác lạ, như thể đang dụ dỗ hắn nói ra chuyện gì đó vậy.
Nghĩ một hồi, hắn mới lười biếng rút điện thoại ra mở màn hình, điện thoại sáng lên, đồng hồ hiển thị 01:46. Hơn nửa đêm rồi, vậy mà hắn cùng Lancercor đã đứng đây nói chuyện với nhau hơn một giờ đồng hồ, gió càng ngày càng lạnh, đường đi cũng vắng tanh, chẳng còn bóng người, đèn đường có lẽ cũng chuẩn bị tắt, hai tay hắn đút lại vào túi áo, hất cằm về phía phòng thuê, “Đi về cùng nhau chứ?”
“Không cần đâu, vả lại, tôi coi cậu là người thân nên mới nói cho cậu.” Câu trước hắn ta từ chối lời mời còn câu sau chính là dùng để trả lời cho câu nói của Oxandre.
Tôi lại không thấy vậy, hắn nghĩ.
Quay đầu về phòng, đi đến đầu đường, hắn không nhịn được quay lại nhìn, bóng người dưới đèn đường trở nên rõ rệt hơn, Lancercor quay lưng lại với hắn, có lẽ hai mắt hắn ta vẫn nhìn ra ngoài biển, như thể đang đợi một người nào đó quá đỗi quan trọng với hắn ta, hắn nhún vai đi về.
Còn một chuyện Lancercor không nói với Oxandre, là hắn ta đã gặp được người cá đi cùng kia.
Ngày hôm ấy, trời vừa tạnh mưa, hắn ta cầm ô lang thang trên bãi biển không có mục đích, may mắn thế nào người đó lại nổi lên mặt nước chỉ để lấy một hòn đá.
Khoảnh khắc mà hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của người đó, sự rung động xa lạ bất chợt chào hỏi hắn ta.
Tim Lancercor đập thình thịch đầy mạnh mẽ, tay cầm ô khẽ run, chân như đeo chì, không dám bước lại gần, sợ một tiếng động mạnh, người kia sẽ biến mất ngay mặc dù người cá ấy chỉ ló đầu lên một chút rồi lặn xuống ngay nhưng điều đó cũng không thể khiến hắn ta ngày nhớ đêm mong cậu.
Ngây người một hồi, nhớ nhung cảm giác rung động khi ấy, hắn ta mới hồi thần mà bước về phòng ngủ, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.
Tại một con hẻm tối gần đó, một người đàn ông khoác bóng tối bước ra, gã cười khẽ, tiếng nói cất lên, “Vậy là Anrie đã chết rồi chăng?”
Giọng nói đầy sự mỉa mai cùng hả hê, lâu dần tiếng cười biến mất, con đường lắng lại, chỉ còn tiếng gió luồn qua khe cửa vang lên tiếng rít quen thuộc.
“Cậu biết không, tôi đã sợ đến mức im bặt, chỉ biết đứng như trời trồng, hai mắt cứ dán chặt vào đám người kia.” Lancercor theo thói quen lấy điếu thuốc đưa lên miệng ngậm nhưng không châm lửa, giọng hắn ta trầm ấm, nghe vào tai tạo cho một cảm giác thoải mái.
||||| Truyện đề cử: Loạn Thần Dưới Váy |||||
“Họ đã dùng một cái lao hoặc loại dụng cụ gì đó chuyên để bắt cá ấy, tôi thấy họ bắn xuống nước, lúc ấy thấy lạ nên đã tiến lại gần lan can để nhìn cho rõ, họ không phát hiện ra tôi đang đứng đấy quan sát nên tiếng nói chuyện liên tục lọt vào tai tôi, loáng thoáng liên quan đến người cá, khi ấy tôi cũng chẳng biết gì, cứ nghĩ họ nói về chuyện cổ tích nên định lại gần nhưng khi thấy thứ họ kéo lên khỏi mặt biển, tôi đã dừng lại.” Giọng nói của hắn ta như lạc trong gió biển, cất lên đều đều, Oxandre mím chặt môi, cúi đầu nhìn xuống đất, nhờ vậy mà che khuất đi vẻ mặt của hắn, chỉ sợ hắn vừa ngẩng đầu lên, bí mật của hắn và cậu sẽ bị bại lộ vào đêm không trăng trên đảo Laire, Lancercor hơi liếc nhìn phản ứng của hắn, coi như không biết, tiếp tục câu chuyện của mình, “Là nàng người cá quá đỗi xinh đẹp, như là bao nhiêu cái đẹp đã đắp hết lên nàng, mái tóc màu bạc dài như dòng thác, đuôi cá được bao quanh bởi những hạt ngọc trai to nhỏ khác nhau, nước da còn trắng hơn cả sứ, móng tay nàng rất dài và nhọn nhưng từ khi bị bắt lên bờ, dù cho tôi thấy vết thương quá nặng, máu nàng chảy lênh láng nhưng nàng lại không hề phản kháng, nàng chỉ nhìn chằm chằm về phía biển, khi ấy đôi mắt nàng sâu lắng, tôi ngày đó không biết cảm xúc trong mắt nàng là gì nhưng giờ khi ngẫm lại, có lẽ là đau lòng và lưu luyến đi, hẳn là nàng đang chào tạm biệt đàn cá dưới đại dương hoặc là… người cá đã đi cùng nàng.”
Lancercor kể xong, nhìn vào Oxandre đang đứng trong bóng tối, hồi lâu hai người không ai nói gì.
Khuôn mặt Oxandre bị che khuất, chỉ chừa lại phần cằm đổ xuống, nhìn trông tâm trạng hắn như thể sa sút tinh thần trầm trọng, một lát sau, hắn mới cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lancercor, đôi mắt trong bóng tối lóe sáng một cái, hắn chậm rãi nói, “Có khi họ đang quay phim cũng nên.”
“Không thể nào, mặc dù tôi còn bé nhưng tôi cũng biết quay phim và không quay phim trông ra làm sao!” Hắn ta khoanh tay trước ngực, hai người nhìn nhau, gió biển thổi qua hất tung mái tóc của Lancercor, lộ ra cái trán nhẵn bóng, vốn dĩ đã trông không được tử tế giờ nhìn còn bỉ ổi hơn, “Là thật, hiện tại phòng thí nghiệm của D.O tuy đã bị tháo dỡ nhưng tòa nhà họ thuê vẫn còn đó, chẳng qua người đã chuyển đi nơi khác thôi, cậu mới tới đây được vài năm nên đương nhiên không biết. Dù sao phòng thí nghiệm đấy cũng là từ cấm của thị trấn này mà.”
“Ngạc nhiên thật đấy, vậy mà người cá có tồn tại! Tôi vẫn luôn đinh ninh rằng họ chỉ xuất hiện qua trang giấy và phim ảnh thôi chứ!” Oxandre cao giọng, hai mắt hắn trừng lớn như thể ngạc nhiên lắm, nếu Lancercor chưa nhìn thấy bình hoa hắn để trên giường khéo còn tin sái cổ, hắn ta nhìn vào mắt Oxandre, “Tôi cũng rất ngạc nhiên, đến mức hiện tại, ký ức tôi nhớ rõ nhất trong tuổi thơ chỉ có phân đoạn đó! Chính là khắc sâu tới giờ.”
Oxandre bật cười, “Cũng có thể chỉ là do cậu sợ hãi quá mà nhìn nhầm thôi, đời này làm gì có người cá chứ, không phải lần trước tôi hỏi cậu cũng cười tôi hay sao?”
“Tôi cảm giác bí mật này không thể nói cho ai biết.”
“Cậu đang nói cho tôi rồi mà!” Oxandre khó hiểu nhìn hắn ta, rõ ràng cảm giác được dạo gần đây Lancercor cư xử rất khác lạ, như thể đang dụ dỗ hắn nói ra chuyện gì đó vậy.
Nghĩ một hồi, hắn mới lười biếng rút điện thoại ra mở màn hình, điện thoại sáng lên, đồng hồ hiển thị 01:46. Hơn nửa đêm rồi, vậy mà hắn cùng Lancercor đã đứng đây nói chuyện với nhau hơn một giờ đồng hồ, gió càng ngày càng lạnh, đường đi cũng vắng tanh, chẳng còn bóng người, đèn đường có lẽ cũng chuẩn bị tắt, hai tay hắn đút lại vào túi áo, hất cằm về phía phòng thuê, “Đi về cùng nhau chứ?”
“Không cần đâu, vả lại, tôi coi cậu là người thân nên mới nói cho cậu.” Câu trước hắn ta từ chối lời mời còn câu sau chính là dùng để trả lời cho câu nói của Oxandre.
Tôi lại không thấy vậy, hắn nghĩ.
Quay đầu về phòng, đi đến đầu đường, hắn không nhịn được quay lại nhìn, bóng người dưới đèn đường trở nên rõ rệt hơn, Lancercor quay lưng lại với hắn, có lẽ hai mắt hắn ta vẫn nhìn ra ngoài biển, như thể đang đợi một người nào đó quá đỗi quan trọng với hắn ta, hắn nhún vai đi về.
Còn một chuyện Lancercor không nói với Oxandre, là hắn ta đã gặp được người cá đi cùng kia.
Ngày hôm ấy, trời vừa tạnh mưa, hắn ta cầm ô lang thang trên bãi biển không có mục đích, may mắn thế nào người đó lại nổi lên mặt nước chỉ để lấy một hòn đá.
Khoảnh khắc mà hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của người đó, sự rung động xa lạ bất chợt chào hỏi hắn ta.
Tim Lancercor đập thình thịch đầy mạnh mẽ, tay cầm ô khẽ run, chân như đeo chì, không dám bước lại gần, sợ một tiếng động mạnh, người kia sẽ biến mất ngay mặc dù người cá ấy chỉ ló đầu lên một chút rồi lặn xuống ngay nhưng điều đó cũng không thể khiến hắn ta ngày nhớ đêm mong cậu.
Ngây người một hồi, nhớ nhung cảm giác rung động khi ấy, hắn ta mới hồi thần mà bước về phòng ngủ, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.
Tại một con hẻm tối gần đó, một người đàn ông khoác bóng tối bước ra, gã cười khẽ, tiếng nói cất lên, “Vậy là Anrie đã chết rồi chăng?”
Giọng nói đầy sự mỉa mai cùng hả hê, lâu dần tiếng cười biến mất, con đường lắng lại, chỉ còn tiếng gió luồn qua khe cửa vang lên tiếng rít quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.