Chương 42
CaSSA
24/01/2024
Oxandre luồn tay qua nách cậu, đôi bàn tay hắn to lớn, khớp xương rõ
ràng, đôi tay ấy nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, làm điểm tựa cho cậu đứng vững.
Thân hình cậu trông bé xíu, lọt thỏm trong lòng hắn, sau lưng cậu vang lên tiếng tim đập như sấm, tim cậu cũng theo tiếng đập ấy mà thổn thức từng hồi. Vành tai hơi phơn phớt hồng vì khí nóng mà hắn thổi ra. Cậu mím môi, đầu hơi cúi xuống, vừa hay tầm mắt của hắn nhìn xuống cái gáy trắng nõn của cậu, nơi ấy vậy mà có mấy miếng vảy còn dư.
Hô hấp ngừng lại, cậu thấy hắn không cử động thì khó hiểu hơi nghiêng đầu sang nhìn, vậy mà lại đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn, như thể giây tiếp theo cậu sẽ bị hắn một ngụm cắn nuốt.
“Oxandre?”
Hắn chớp chớp mắt nhìn cậu, ngốc ngốc một hồi thì bối rối rời tầm mắt, ho khan một tiếng, che đi sự vô lễ của mình, “Nào, chúng ta bắt đầu thôi!”
“Ừm.”
“Cậu nhấc chân lên, không phải thẳng chân như vậy!” Hắn cảm nhận được thân hình nhỏ nhắn vì hắn vòng tay đỡ mà dính chặt vào lòng khiến hắn ngượng ngùng không thôi, cả cơ thể cứng đờ, chỉ biết máy móc giữ chặt nâng cơ thể của cậu, giọng nói cũng cố gắng không bị run.
Làm gì có chàng trai nào có thể ổn định tâm tình cảm xúc được khi có người mình thầm thương đang dựa vào vòng tay của mình cơ chứ, tất nhiên Oxandre đáng yêu của chúng ta cũng không phải ngoại lệ.
Tình trạng hắn bây giờ rất không ổn, cố gắng giữ cho bản thân chỉ có một suy nghĩ, như niệm kinh niệm đi niệm lại trong đầu “Tập cho Socé bé nhỏ đi lại!”
“Đúng rồi, đầu gối cậu hơi gập lại, đừng cứng như vậy, thả lỏng nào… hít vào… thở ra! Đúng rồi, Socécher của chúng ta giỏi quá!”
“Một bước… hai bước… đúng rồi!” Hắn như dỗ em bé tập đi, vừa dẫn dắt cậu, vừa không ngớt lời khen, trong lòng vì có thể giúp được người thương mà vui sướng không thôi, tâm tình cứ phải gọi là trên mây trên gió.
“Oxandre này, trước kia khi tôi nhìn thấy nhân loại, tôi đã muốn được chạy nhảy như loài người các cậu. Có thể đứng trên bức tường, giang hai tay tận hưởng từng là gió biển vuốt ve gò má, được chạy đùa trên sân cỏ, được nhảy múa giống các cậu.” Hàng lông mi rũ xuống, khẽ rung lên như cánh bướm đêm, rung động nhẹ một chút, tim hắn run lên, như thể lông mi ấy quét vào trong tim hắn, quét đi mọi mệt mỏi cả một ngày. Hắn mím môi, cười khẽ, hai tay cũng không buông lỏng mà hơi đẩy cậu tiến về phía trước một chút, “Tôi cũng thế, khi nhìn thấy đuôi cá xinh đẹp của cậu, tôi đã nghĩ, trên đời thật sự có một kiệt tác như vậy hay sao?”
“Ngày bé thơ, tôi đã tò mò và hỏi mẹ rằng, người cá có thật hay chăng? Mẹ tôi nói các cậu có tồn tại, các cậu bơi lội, nhảy múa những điệu múa uyển chuyển nhẹ nhàng, các cậu vòng qua san hô, tạo những đường cong vòng tròn xinh đẹp, các cậu chơi đùa cùng lũ cá, các cậu trang trí lên mình những viên ngọc đẹp nhất, những vỏ sò đẹp nhất, bà ấy cũng nói, các cậu rất đẹp, mái tóc đẹp, khuôn mặt đẹp, đuôi cá đẹp và cả giọng nói còn đẹp hơn thế nữa.”
Hai người đối mắt nhìn nhau, cậu cảm nhận rõ ràng được tiếng vang trong lồng ngực càng ngày càng vang dội, mím môi, sắc mặt ửng hồng, cậu vội vàng nhìn thẳng về phía trước, che giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình.
Hắn mím môi, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm gò má phơn phớt của cậu, cười khẽ một tiếng, lồng ngực to lớn hơi rung động, truyền vào tai cậu khiến trái tim cậu cũng run rẩy theo, mặt càng đỏ hơn.
“Socécher của chúng ta cẩn thận một chút kẻo lại ngã mất!” Hắn vẫn có tâm trạng trêu đùa cậu.
Socécher hít sâu một hơi, bình ổn lại trái tim cùng cảm xúc của mình, cười theo hắn, “Không phải nếu tôi ngã thì cậu sẽ đỡ sao? Cậu định lật lọng à?”
“Đâu nào, tôi nào dám để cho Hoàng tử ngã được chứ? Ôi riêng cái khuôn mặt trời yêu đất thương như vậy sẽ chẳng ai nỡ làm nó bị thương đâu! Có khi ngã xuống mặt đất cũng nhẹ nhàng đỡ lấy cậu thôi!” Oxandre tỏ vẻ lo lắng, hốt hoảng nhìn khuôn mặt của cậu, vừa nói vừa xuýt xoa, Socécher phì cười, quay đầu lại nhìn hắn, “Ý cậu là nếu tôi ngã thì cậu cũng sẽ không đỡ mà mặc kệ đấy hả?”
“Ôi nào có, oan cho tôi quá!” Oxandre trừng mắt vô tội nhìn cậu, hai người cùng cười ra tiếng, hắn nhân cơ hội chăm chú nhìn cậu cười, như muốn khắc lại vẻ đẹp này hàng trăm hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng, để mỗi khi không thể gặp có thể lấy ra nhìn.
“Socécher này, đài báo ngày kia có mưa sao băng đấy, cậu muốn lên đài thiên văn trên núi sau thị trấn ngắm mưa sao băng cùng tôi không?”
Hắn thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của cậu, tim vốn dĩ đang đập mạnh vì hồi hộp, theo thời gian cậu im lặng, càng ngày càng nhẹ đi, hẫng một nhịp, lòng nặng trĩu.
Lúc Socécher quay lại chính là nhìn thấy cảnh tượng này, Oxandre như cún bự ủ rũ cụp đuôi đứng sau, buồn cười nhìn hắn, cậu nhẹ giọng, “Tất nhiên là được, khi ấy nếu tôi không đi được thì phiền cậu cõng tôi nhé?”
Oxandre vui vẻ sát mặt gần cậu, hai người gần đến mức chỉ cần cậu hơi nhón chân một chút là vừa hay môi chạm môi với hắn mà lúc này hắn lại không hề để ý tới khoảng cách bị rút ngắn của hai người, vẫn cứ vui vẻ cười khì khì, nếu hắn mà có đuôi, giờ phút này chắc hẳn quẫy loạn lên rồi.
“Cậu hứa đấy nhé! Lúc ấy phải cầu nguyện cùng tôi đấy nhé?”
“Được.” Cậu sảng khoái đồng ý.
Hắn cười vui vẻ, khoé mắt đuôi mày đều vì cậu động ý mà như ngập trong gió xuân, từng bước đi cũng mềm mại như bước trên mây.
Socécher hơi dừng lại, dậm dậm đôi chân đã hơi nhức mỏi, ngước lên người cao, khẽ nói.
“Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, chân tôi hơi đâu rồi.”
Vừa dứt lời, cậu thấy người bay lên, Oxandre vậy mà trực tiếp bế cậu lên đặt trên giường, vươn tay tháo buộc tóc của cậu ra, “Được rồi, cậu nằm xuống đi ngủ đi, để tôi đi tắt đèn cho, ngủ ngon Socécher!”
“Ừm, được, ngủ ngon, Oxandre.” Cậu nằm xuống, hắn kéo chăn lên đắp kín cổ chỉ để lộ khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu, mái tóc dài trải rộng trên cái gối trắng, y như tiên.
Hôm nay hắn đã mua thêm chăn đệm, nhẹ tay nhẹ chân trải đệm xuống cạnh giường rồi đi tắt đèn.
Ánh đèn phụt tắt, chỉ còn ánh sáng dịu dàng của trăng len lỏi qua cửa kính thủy tinh, chiếu vào căn phòng tối. Oxandre dựa theo ánh sáng bên ngoài mò mẫm trở về chỗ của mình, ngồi nhìn cậu một chút, đặt lại góc chăn, đảm bảo rằng cậu được chăn bông quấn chặt không kẽ hở mới yên tâm nằm xuống.
Cũng bởi vì được cậu đồng ý mà hắn đã vui vẻ lăn lộn đến ba bốn giờ sáng mới vào giấc.
Tất nhiên sáng sớm hắn phải dậy với đôi mắt sưng vù vì thiếu ngủ.
Thân hình cậu trông bé xíu, lọt thỏm trong lòng hắn, sau lưng cậu vang lên tiếng tim đập như sấm, tim cậu cũng theo tiếng đập ấy mà thổn thức từng hồi. Vành tai hơi phơn phớt hồng vì khí nóng mà hắn thổi ra. Cậu mím môi, đầu hơi cúi xuống, vừa hay tầm mắt của hắn nhìn xuống cái gáy trắng nõn của cậu, nơi ấy vậy mà có mấy miếng vảy còn dư.
Hô hấp ngừng lại, cậu thấy hắn không cử động thì khó hiểu hơi nghiêng đầu sang nhìn, vậy mà lại đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn, như thể giây tiếp theo cậu sẽ bị hắn một ngụm cắn nuốt.
“Oxandre?”
Hắn chớp chớp mắt nhìn cậu, ngốc ngốc một hồi thì bối rối rời tầm mắt, ho khan một tiếng, che đi sự vô lễ của mình, “Nào, chúng ta bắt đầu thôi!”
“Ừm.”
“Cậu nhấc chân lên, không phải thẳng chân như vậy!” Hắn cảm nhận được thân hình nhỏ nhắn vì hắn vòng tay đỡ mà dính chặt vào lòng khiến hắn ngượng ngùng không thôi, cả cơ thể cứng đờ, chỉ biết máy móc giữ chặt nâng cơ thể của cậu, giọng nói cũng cố gắng không bị run.
Làm gì có chàng trai nào có thể ổn định tâm tình cảm xúc được khi có người mình thầm thương đang dựa vào vòng tay của mình cơ chứ, tất nhiên Oxandre đáng yêu của chúng ta cũng không phải ngoại lệ.
Tình trạng hắn bây giờ rất không ổn, cố gắng giữ cho bản thân chỉ có một suy nghĩ, như niệm kinh niệm đi niệm lại trong đầu “Tập cho Socé bé nhỏ đi lại!”
“Đúng rồi, đầu gối cậu hơi gập lại, đừng cứng như vậy, thả lỏng nào… hít vào… thở ra! Đúng rồi, Socécher của chúng ta giỏi quá!”
“Một bước… hai bước… đúng rồi!” Hắn như dỗ em bé tập đi, vừa dẫn dắt cậu, vừa không ngớt lời khen, trong lòng vì có thể giúp được người thương mà vui sướng không thôi, tâm tình cứ phải gọi là trên mây trên gió.
“Oxandre này, trước kia khi tôi nhìn thấy nhân loại, tôi đã muốn được chạy nhảy như loài người các cậu. Có thể đứng trên bức tường, giang hai tay tận hưởng từng là gió biển vuốt ve gò má, được chạy đùa trên sân cỏ, được nhảy múa giống các cậu.” Hàng lông mi rũ xuống, khẽ rung lên như cánh bướm đêm, rung động nhẹ một chút, tim hắn run lên, như thể lông mi ấy quét vào trong tim hắn, quét đi mọi mệt mỏi cả một ngày. Hắn mím môi, cười khẽ, hai tay cũng không buông lỏng mà hơi đẩy cậu tiến về phía trước một chút, “Tôi cũng thế, khi nhìn thấy đuôi cá xinh đẹp của cậu, tôi đã nghĩ, trên đời thật sự có một kiệt tác như vậy hay sao?”
“Ngày bé thơ, tôi đã tò mò và hỏi mẹ rằng, người cá có thật hay chăng? Mẹ tôi nói các cậu có tồn tại, các cậu bơi lội, nhảy múa những điệu múa uyển chuyển nhẹ nhàng, các cậu vòng qua san hô, tạo những đường cong vòng tròn xinh đẹp, các cậu chơi đùa cùng lũ cá, các cậu trang trí lên mình những viên ngọc đẹp nhất, những vỏ sò đẹp nhất, bà ấy cũng nói, các cậu rất đẹp, mái tóc đẹp, khuôn mặt đẹp, đuôi cá đẹp và cả giọng nói còn đẹp hơn thế nữa.”
Hai người đối mắt nhìn nhau, cậu cảm nhận rõ ràng được tiếng vang trong lồng ngực càng ngày càng vang dội, mím môi, sắc mặt ửng hồng, cậu vội vàng nhìn thẳng về phía trước, che giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình.
Hắn mím môi, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm gò má phơn phớt của cậu, cười khẽ một tiếng, lồng ngực to lớn hơi rung động, truyền vào tai cậu khiến trái tim cậu cũng run rẩy theo, mặt càng đỏ hơn.
“Socécher của chúng ta cẩn thận một chút kẻo lại ngã mất!” Hắn vẫn có tâm trạng trêu đùa cậu.
Socécher hít sâu một hơi, bình ổn lại trái tim cùng cảm xúc của mình, cười theo hắn, “Không phải nếu tôi ngã thì cậu sẽ đỡ sao? Cậu định lật lọng à?”
“Đâu nào, tôi nào dám để cho Hoàng tử ngã được chứ? Ôi riêng cái khuôn mặt trời yêu đất thương như vậy sẽ chẳng ai nỡ làm nó bị thương đâu! Có khi ngã xuống mặt đất cũng nhẹ nhàng đỡ lấy cậu thôi!” Oxandre tỏ vẻ lo lắng, hốt hoảng nhìn khuôn mặt của cậu, vừa nói vừa xuýt xoa, Socécher phì cười, quay đầu lại nhìn hắn, “Ý cậu là nếu tôi ngã thì cậu cũng sẽ không đỡ mà mặc kệ đấy hả?”
“Ôi nào có, oan cho tôi quá!” Oxandre trừng mắt vô tội nhìn cậu, hai người cùng cười ra tiếng, hắn nhân cơ hội chăm chú nhìn cậu cười, như muốn khắc lại vẻ đẹp này hàng trăm hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng, để mỗi khi không thể gặp có thể lấy ra nhìn.
“Socécher này, đài báo ngày kia có mưa sao băng đấy, cậu muốn lên đài thiên văn trên núi sau thị trấn ngắm mưa sao băng cùng tôi không?”
Hắn thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của cậu, tim vốn dĩ đang đập mạnh vì hồi hộp, theo thời gian cậu im lặng, càng ngày càng nhẹ đi, hẫng một nhịp, lòng nặng trĩu.
Lúc Socécher quay lại chính là nhìn thấy cảnh tượng này, Oxandre như cún bự ủ rũ cụp đuôi đứng sau, buồn cười nhìn hắn, cậu nhẹ giọng, “Tất nhiên là được, khi ấy nếu tôi không đi được thì phiền cậu cõng tôi nhé?”
Oxandre vui vẻ sát mặt gần cậu, hai người gần đến mức chỉ cần cậu hơi nhón chân một chút là vừa hay môi chạm môi với hắn mà lúc này hắn lại không hề để ý tới khoảng cách bị rút ngắn của hai người, vẫn cứ vui vẻ cười khì khì, nếu hắn mà có đuôi, giờ phút này chắc hẳn quẫy loạn lên rồi.
“Cậu hứa đấy nhé! Lúc ấy phải cầu nguyện cùng tôi đấy nhé?”
“Được.” Cậu sảng khoái đồng ý.
Hắn cười vui vẻ, khoé mắt đuôi mày đều vì cậu động ý mà như ngập trong gió xuân, từng bước đi cũng mềm mại như bước trên mây.
Socécher hơi dừng lại, dậm dậm đôi chân đã hơi nhức mỏi, ngước lên người cao, khẽ nói.
“Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, chân tôi hơi đâu rồi.”
Vừa dứt lời, cậu thấy người bay lên, Oxandre vậy mà trực tiếp bế cậu lên đặt trên giường, vươn tay tháo buộc tóc của cậu ra, “Được rồi, cậu nằm xuống đi ngủ đi, để tôi đi tắt đèn cho, ngủ ngon Socécher!”
“Ừm, được, ngủ ngon, Oxandre.” Cậu nằm xuống, hắn kéo chăn lên đắp kín cổ chỉ để lộ khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu, mái tóc dài trải rộng trên cái gối trắng, y như tiên.
Hôm nay hắn đã mua thêm chăn đệm, nhẹ tay nhẹ chân trải đệm xuống cạnh giường rồi đi tắt đèn.
Ánh đèn phụt tắt, chỉ còn ánh sáng dịu dàng của trăng len lỏi qua cửa kính thủy tinh, chiếu vào căn phòng tối. Oxandre dựa theo ánh sáng bên ngoài mò mẫm trở về chỗ của mình, ngồi nhìn cậu một chút, đặt lại góc chăn, đảm bảo rằng cậu được chăn bông quấn chặt không kẽ hở mới yên tâm nằm xuống.
Cũng bởi vì được cậu đồng ý mà hắn đã vui vẻ lăn lộn đến ba bốn giờ sáng mới vào giấc.
Tất nhiên sáng sớm hắn phải dậy với đôi mắt sưng vù vì thiếu ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.