Chương 6
CaSSA
12/01/2024
"Anh đã gặp Oliver rồi?" Sắc mặt Edouard lập tức đen thùi lùi, gân xanh trên trán nổi lên.
“Hả? Không phải! Anh chỉ nhìn thấy hắn khi nhặt vỏ sò chứ không phải đã gặp Oliver! Oliver đã chết từ rất lâu rồi không phải sao?” Cậu giật mình thon thót giơ tay lên đẩy đẩy tay của anh.
“Tốt nhất là không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Edouard nhìn cậu, khoé môi nhếch nhẹ lên “Anh quá đơn thuần.”
“Lòng dạ con người ghê tởm, ích kỷ, xấu xa, luôn mang lòng ghen ghét, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của người khác, dùng đối phương làm bàn đạp để bản thân vươn lên, chà đạp, bắt nạt kẻ yếu hơn mình, a dua nịnh hót, chúng nó luôn luôn treo lời nói dối ở trên miệng mình, bọn chúng còn có thể giết hại đồng loại của mình, xơi tái chúng, giày xéo chúng như thể những nạn nhân kia… không bằng một con kiến!” Anh liếc nhìn cậu, thấy rõ sự ngỡ ngàng trong đôi mắt cậu, anh chầm chậm nói tiếp “Họ không khác gì ma quỷ, nói đúng hơn, họ chính là nô lệ của ác quỷ.”
“Nhưng Ed này…” Cậu chầm chậm ngồi dậy, nắm lấy tay của anh “...Trên đất liền có nhiều con người đến như vậy, đâu phải ai cũng như vậy đâu, phải không? Có người tốt, cũng có người xấu mà. Ví dụ như thủy cung của chúng ta này. Có 50 người cá thì chắc chắn sẽ có ít nhất 1 người cá theo đức tin của ma quỷ. Con người cũng như vậy, họ làm điều xấu nhưng lý do họ làm vậy là gì? Có thể họ đã giết người nhưng trước đó người bị giết có lẽ đã giết hại cả nhà của người kia chăng?”
“Anh đọc được chuyện đó ở đâu vậy? Trên đất liền?”
“Đúng, lần đó anh đang chơi ở mỏm đá thì thấy một tờ báo ở đó, họ đã dùng hình minh hoạ và thật nhiều thật nhiều chữ để nói về vụ án đó!”
“...”
Socécher túm anh lại trước khi anh kịp biến mất “Nào nào, anh biết, cũng có những người họ giết người khác và làm những hành động ghê tởm hơn vì sở thích đáng sợ của mình. Nhưng em đừng nên đánh đồng họ với nhau chứ, dù sao điểm xuất phát của tội lỗi cũng khác nhau.”
“Anh, anh quên mẹ chúng ta đã ra đi như thế nào sao? Là chính lũ man rợ đó! Bọn chúng không những ăn thịt chính đồng loại của mình, chúng còn xuống tay với mẹ…” Edouard giữ chặt lấy vai của cậu, mắt hằn lên từng tia máu, nghiến răng nghiến lợi nói “Bọn chúng bắt mẹ đến nơi gọi là phòng thí nghiệm, chúng làm những hành động kinh tởm nhất, man rợ nhất trên cơ thể của mẹ, anh biết không… bọn chúng chẳng quan tâm đến vấn đề khác giống loài đâu, đối với bọn chúng, lỗ nào mà chẳng như nhau.”
“Khi em nhìn vào gương nước, bộ phận sinh dục của mẹ đã nứt toác ra, người chảy rất nhiều máu nhưng trong mắt của người chưa từng có nỗi một chút oán hận nào với con người… Em đã phải rất kiềm chế khi nhìn vào đó, nếu có thể, em muốn giết hết lũ người mang danh nghĩa làm việc tốt để che đậy đi sự thối nát mà chúng đang làm!”
Socécher nhìn thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Edouard liền ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng của anh, “Đến mẹ còn không oán hận mà Ed. Chúng ta phải bao dung con người.”
“Nhưng bọn chúng đã làm như vậy với người.” Giọng nói rầu rĩ của Edouard truyền ra từ hõm vai của cậu “Vì chúng ta khác với họ, họ được ngài ban cho tình yêu thương khi tạo ra, em quên rồi sao? Một lời sấm được Thiên sứ gửi từ hàng ngàn hàng vạn năm trước, cấm tộc Nhân Ngư chúng ta làm hại và giết chết con người. Ed, chúng ta không thể làm gì ngoài bao dung và yêu thương họ.”
“Mẹ đã dạy chúng ta thế nào? Khi em cho đi tình yêu thương của mình thì em sẽ nhận lại được gấp nhiều lần tình yêu thương đó, cha cũng vậy, người cũng rất đau khổ nhưng người vẫn luôn bao dung con người, khi ngư dân đi biển bắt cá, người luôn dành những lời chúc phúc tốt đẹp nhất, người cũng bảo vệ họ khi những cơn bão kéo đến vào đêm đen. Em trai thân yêu, chúng ta phải giống cha và mẹ, được chứ?”
“Em ghét con người.”
“Không sao, chúng ta có quyền để ghét một ai đó mà.” Socécher nhẹ nhàng vỗ về lên những vết sẹo nông sâu trên cơ thể của Edouard rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó rực rỡ màu sắc của san hô, rõ ràng đẹp đẽ như vậy nhưng cậu lại cảm thấy chúng thật nhạt nhẽo, có lẽ là nhìn nhiều rồi, cũng có thể là thiếu đi thứ gì đấy.
“Hmmm… thiết nghĩ nên mua cái này, có lẽ cậu ấy sẽ thích lắm!” Oxandre cầm viên đá quý trên tay, hắn giơ lên soi nó dưới ánh sáng mặt trời, viên đá dường như phát sáng, màu xanh đẹp đẽ như đại dương bao la, vừa nhìn liền đắm chìm vào vẻ đẹp đấy.
Nhưng không giống mắt của cậu cá đó cho lắm.
Oxandre ngồi thụp xuống, lựa lên lựa xuống một hồi rồi dừng lại “Quả nhiên là độc nhất vô nhị, đến đá quý cũng không thể mang trên mình một màu sắc đẹp đẽ như vậy.”
Như ánh sáng hoàng hôn cuối ngày, dịu dàng mà cao quý.
“Ông chủ, cho tôi lấy viên đá này đi.”
“Không định lấy viên này sao, màu hổ phách này rất đẹp đó!” Ông già bán đá quý giơ viên đá lên, không ngớt lời khen ngợi viên đá để có thể bán được hàng.
“Không lấy không lấy, viên đó không giống, tôi lấy viên này thôi, nài nỉ cũng vô dụng!” Oxandre khước từ lời mời gọi của ông chủ, nhanh chóng đưa vàng trong tay rồi đi về hướng biển, nơi mà hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Từ chiều tà cho đến tối muộn, khi mặt trời đã đắp chăn đi ngủ thì cũng đã đến lúc nàng trăng của chúng ta xuất hiện trước công chúng.
Như bao ngày, nàng khoác lên mình bộ váy dạ hội lộng lẫy, những vì sao là trang sức lung linh, những gợn mây là viền ren bắt mắt và sóng biển là những người nghệ sĩ tấu lên khúc ca du dương cho nàng khiêu vũ.
Hắn ngồi tựa lưng vào mỏm đá, nhắm mắt lại thưởng thức từng tiếng sóng chạm bờ. Tay vân vê viên đá hắn đã chọn lựa một buổi chiều.
Vốn muốn đến đây để gặp cậu nhân tiện tặng cậu một viên đá quý coi như quà tạ lỗi tuy nhiên cậu lại không đến.
Hắn cứ ở nơi này, chờ đợi một người mới gặp được hai lần, chẳng nói được nhiều với nhau.
Nhưng trong thâm tâm của hắn lại vang lên một lời kêu gọi, giữ lấy cậu, không để cậu chạy thoát.
Từ ngày gặp đó, hắn phát hiện cơ thể hắn rất khác thường, luôn luôn có giọng nói vang lên trong đầu, hơn nữa, khi gặp cậu, giọng nói đó gần như điên cuồng.
Hắn nghĩ hắn điên rồi, cũng có thể là bị quỷ ám.
Một con quỷ một lòng một dạ chỉ muốn chiếm hữu mỹ nhân ngư làm của riêng mình.
“Hả? Không phải! Anh chỉ nhìn thấy hắn khi nhặt vỏ sò chứ không phải đã gặp Oliver! Oliver đã chết từ rất lâu rồi không phải sao?” Cậu giật mình thon thót giơ tay lên đẩy đẩy tay của anh.
“Tốt nhất là không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Edouard nhìn cậu, khoé môi nhếch nhẹ lên “Anh quá đơn thuần.”
“Lòng dạ con người ghê tởm, ích kỷ, xấu xa, luôn mang lòng ghen ghét, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của người khác, dùng đối phương làm bàn đạp để bản thân vươn lên, chà đạp, bắt nạt kẻ yếu hơn mình, a dua nịnh hót, chúng nó luôn luôn treo lời nói dối ở trên miệng mình, bọn chúng còn có thể giết hại đồng loại của mình, xơi tái chúng, giày xéo chúng như thể những nạn nhân kia… không bằng một con kiến!” Anh liếc nhìn cậu, thấy rõ sự ngỡ ngàng trong đôi mắt cậu, anh chầm chậm nói tiếp “Họ không khác gì ma quỷ, nói đúng hơn, họ chính là nô lệ của ác quỷ.”
“Nhưng Ed này…” Cậu chầm chậm ngồi dậy, nắm lấy tay của anh “...Trên đất liền có nhiều con người đến như vậy, đâu phải ai cũng như vậy đâu, phải không? Có người tốt, cũng có người xấu mà. Ví dụ như thủy cung của chúng ta này. Có 50 người cá thì chắc chắn sẽ có ít nhất 1 người cá theo đức tin của ma quỷ. Con người cũng như vậy, họ làm điều xấu nhưng lý do họ làm vậy là gì? Có thể họ đã giết người nhưng trước đó người bị giết có lẽ đã giết hại cả nhà của người kia chăng?”
“Anh đọc được chuyện đó ở đâu vậy? Trên đất liền?”
“Đúng, lần đó anh đang chơi ở mỏm đá thì thấy một tờ báo ở đó, họ đã dùng hình minh hoạ và thật nhiều thật nhiều chữ để nói về vụ án đó!”
“...”
Socécher túm anh lại trước khi anh kịp biến mất “Nào nào, anh biết, cũng có những người họ giết người khác và làm những hành động ghê tởm hơn vì sở thích đáng sợ của mình. Nhưng em đừng nên đánh đồng họ với nhau chứ, dù sao điểm xuất phát của tội lỗi cũng khác nhau.”
“Anh, anh quên mẹ chúng ta đã ra đi như thế nào sao? Là chính lũ man rợ đó! Bọn chúng không những ăn thịt chính đồng loại của mình, chúng còn xuống tay với mẹ…” Edouard giữ chặt lấy vai của cậu, mắt hằn lên từng tia máu, nghiến răng nghiến lợi nói “Bọn chúng bắt mẹ đến nơi gọi là phòng thí nghiệm, chúng làm những hành động kinh tởm nhất, man rợ nhất trên cơ thể của mẹ, anh biết không… bọn chúng chẳng quan tâm đến vấn đề khác giống loài đâu, đối với bọn chúng, lỗ nào mà chẳng như nhau.”
“Khi em nhìn vào gương nước, bộ phận sinh dục của mẹ đã nứt toác ra, người chảy rất nhiều máu nhưng trong mắt của người chưa từng có nỗi một chút oán hận nào với con người… Em đã phải rất kiềm chế khi nhìn vào đó, nếu có thể, em muốn giết hết lũ người mang danh nghĩa làm việc tốt để che đậy đi sự thối nát mà chúng đang làm!”
Socécher nhìn thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Edouard liền ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng của anh, “Đến mẹ còn không oán hận mà Ed. Chúng ta phải bao dung con người.”
“Nhưng bọn chúng đã làm như vậy với người.” Giọng nói rầu rĩ của Edouard truyền ra từ hõm vai của cậu “Vì chúng ta khác với họ, họ được ngài ban cho tình yêu thương khi tạo ra, em quên rồi sao? Một lời sấm được Thiên sứ gửi từ hàng ngàn hàng vạn năm trước, cấm tộc Nhân Ngư chúng ta làm hại và giết chết con người. Ed, chúng ta không thể làm gì ngoài bao dung và yêu thương họ.”
“Mẹ đã dạy chúng ta thế nào? Khi em cho đi tình yêu thương của mình thì em sẽ nhận lại được gấp nhiều lần tình yêu thương đó, cha cũng vậy, người cũng rất đau khổ nhưng người vẫn luôn bao dung con người, khi ngư dân đi biển bắt cá, người luôn dành những lời chúc phúc tốt đẹp nhất, người cũng bảo vệ họ khi những cơn bão kéo đến vào đêm đen. Em trai thân yêu, chúng ta phải giống cha và mẹ, được chứ?”
“Em ghét con người.”
“Không sao, chúng ta có quyền để ghét một ai đó mà.” Socécher nhẹ nhàng vỗ về lên những vết sẹo nông sâu trên cơ thể của Edouard rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó rực rỡ màu sắc của san hô, rõ ràng đẹp đẽ như vậy nhưng cậu lại cảm thấy chúng thật nhạt nhẽo, có lẽ là nhìn nhiều rồi, cũng có thể là thiếu đi thứ gì đấy.
“Hmmm… thiết nghĩ nên mua cái này, có lẽ cậu ấy sẽ thích lắm!” Oxandre cầm viên đá quý trên tay, hắn giơ lên soi nó dưới ánh sáng mặt trời, viên đá dường như phát sáng, màu xanh đẹp đẽ như đại dương bao la, vừa nhìn liền đắm chìm vào vẻ đẹp đấy.
Nhưng không giống mắt của cậu cá đó cho lắm.
Oxandre ngồi thụp xuống, lựa lên lựa xuống một hồi rồi dừng lại “Quả nhiên là độc nhất vô nhị, đến đá quý cũng không thể mang trên mình một màu sắc đẹp đẽ như vậy.”
Như ánh sáng hoàng hôn cuối ngày, dịu dàng mà cao quý.
“Ông chủ, cho tôi lấy viên đá này đi.”
“Không định lấy viên này sao, màu hổ phách này rất đẹp đó!” Ông già bán đá quý giơ viên đá lên, không ngớt lời khen ngợi viên đá để có thể bán được hàng.
“Không lấy không lấy, viên đó không giống, tôi lấy viên này thôi, nài nỉ cũng vô dụng!” Oxandre khước từ lời mời gọi của ông chủ, nhanh chóng đưa vàng trong tay rồi đi về hướng biển, nơi mà hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Từ chiều tà cho đến tối muộn, khi mặt trời đã đắp chăn đi ngủ thì cũng đã đến lúc nàng trăng của chúng ta xuất hiện trước công chúng.
Như bao ngày, nàng khoác lên mình bộ váy dạ hội lộng lẫy, những vì sao là trang sức lung linh, những gợn mây là viền ren bắt mắt và sóng biển là những người nghệ sĩ tấu lên khúc ca du dương cho nàng khiêu vũ.
Hắn ngồi tựa lưng vào mỏm đá, nhắm mắt lại thưởng thức từng tiếng sóng chạm bờ. Tay vân vê viên đá hắn đã chọn lựa một buổi chiều.
Vốn muốn đến đây để gặp cậu nhân tiện tặng cậu một viên đá quý coi như quà tạ lỗi tuy nhiên cậu lại không đến.
Hắn cứ ở nơi này, chờ đợi một người mới gặp được hai lần, chẳng nói được nhiều với nhau.
Nhưng trong thâm tâm của hắn lại vang lên một lời kêu gọi, giữ lấy cậu, không để cậu chạy thoát.
Từ ngày gặp đó, hắn phát hiện cơ thể hắn rất khác thường, luôn luôn có giọng nói vang lên trong đầu, hơn nữa, khi gặp cậu, giọng nói đó gần như điên cuồng.
Hắn nghĩ hắn điên rồi, cũng có thể là bị quỷ ám.
Một con quỷ một lòng một dạ chỉ muốn chiếm hữu mỹ nhân ngư làm của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.