Chương 145: KIN - MỘC CHI (5)
VyVy1905
06/09/2024
Kin đưa Mộc Chi về căn hộ của mình, lúc này cô đã tỉnh dậy.
Sau khi cả hai vào bên trong căn hộ rồi, Kin đưa cho Mộc Chi một chiếc áo sơ mi của mình và chỉ cô đến phòng tắm tắm rửa, kèm đó đưa cho cô túi đồ cá nhân đã mua. Mộc Chi có hơi bất ngờ nhưng không nói gì, cô gật đầu nhẹ và đi vào phòng tắm.
Ớ ngoài, Kin nhanh chóng dọn dẹp lại phòng ngủ của mình. Vì căn hộ chỉ có một phòng ngủ nên anh sẽ để cho
Mộc Chi, còn mình thì ngủ ở sofa phòng khách.
Lúc Mộc Chi đi ra, Kin có hơi bất động vài giây, yết hầu chuyển động nhẹ một cái. Cô gái nhỏ lọt thỏm trong áo sơmi rộng, mái tóc vừa gội ướt đẫm. Hình ảnh vừa yêu kiều vừa mị hoặc khiến cho Kin nhìn đến không thể rời mắt.
Cho tới khi Mộc Chi nói muốn gửi lại tiền vật dụng cá nhân cho anh thì mới bừng tỉnh lại. Trong đôi con ngươi sâu thằm xuất hiện tia không hài lòng. Anh lấy máy sấy ghim điện và bắt đầu giúp cô sấy tóc.
Mộc Chi đờ người ra một khắc, làn gió ấm từ máy sấy khiến cô dễ chịu vô cùng. Còn có những ngón tay đan xen vào da đầu thật nhẹ nhàng nữa...
Lời nói e thẹn vang lên:
"Những ngày qua thật sự cảm ơn anh, làm phiền rồi."
Người đàn ông ở phía sau dù bị tiếng máy sấy xen lẫn nhưng vẫn nghe rõ lời cô nói. Anh trầm ổn đáp:
"Tôi đã nói đó là lệnh của thiếu phu nhân, em không phải ngại."
Mộc Chi mím môi, cô đưa mắt ra cửa sổ kính ngắm nhìn bầu trời đêm và hình ảnh phản chiếu của hai người....
Giọng nói mềm mại lại cất lên:
"Áo này tôi sẽ giặt và trả lại cho anh sau nhé."
"Không cần đâu, sáng mai em thay ra cứ để đó, tôi tự xử lí là được."
Kin tắt máy sấy cất vào hộc tủ. Anh nhìn Mộc Chi và hỏi:
"Em có tâm sự phải không ?"
Mộc Chi nhíu mày lắc đầu. Cô mỉm cười nhẹ đáp:
"Không có, anh đừng bận tâm. Tôi bình thường lắm."
Kin lườm cô, anh đi đến bên giường phủi phủi ga trải giường một chút mới nói:
"Ữ, con nhóc nghịch ngợm như em thì làm gì có tâm sự chứ. Ngủ sớm đi."
"Cảm ơn đã nhường giường cho tôi tối nay."
Mộc Chi vui vẻ đi đến giường nằm xuống. Cô kéo chăn đắp lên người và nhìn người đàn ông đang chỉnh điều hoà giúp mình. Lời chúc ngọt ngào khẽ vang lên:
"Ngủ ngon !"
Kin nghe thấy, khoe môi anh tuấn cong lên và đi ra ngoài. Trước khi cửa phòng đóng lại, anh nói vọng vào:
"Ngủ ngon, em có tôi là bạn, nếu tâm sự hãy tìm tôi. Tôi sẵn sàng nghe em !"
Không gian phòng ngủ yên lặng, cô gái nhỏ mở mắt nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa số, lòng chộn rộn kì lạ....
Hoá ra người đàn ông này rất ấm áp khác xa với bề ngoài lạnh như băng ban đầu cô nhìn thấy. I
Mộc Chi vẫn đi học và đi làm như mọi ngày, thỉnh thoảng cô được Huỳnh Đan mời đi ăn và Kin sẽ là người đưa rước cô. Thật sự Mộc Chi rất ngại nhưng vì Huỳnh Đan đã nói cô không đi sẽ giận nên Mộc Chi đành theo ý. Mối quan hệ gần đây của Kin với cô cũng khác....Mỗi tối cả hai có nhắn tin với nhau, anh hỏi thăm cô nhiều thứ, cô có trả lời nhưng những chuyện về gia đình thì cô sẽ không nói nếu anh hỏi đến. Tận bây giờ anh vẫn nghĩ cô ở kí túc xá của trường...
Sự quan tâm của Kin khiến cô có dao động và dường như đã hình thành nên tình cảm thầm lặng dành cho anh...
Hôm nay, Mộc Chi có hẹn cùng vợ chồng Huỳnh Đan ăn cơm. Lúc Kin đón cô ở trường tới nhà hàng cô mới biết, hoá ra Huỳnh Đan muốn giới thiệu em gái của mình với cô. Cô ấy tên Nguyệt Băng và là trợ lí của Huỳnh Đan ở
Mĩ, được Huỳnh Đan xem như em gái trong nhà. Nguyệt Băng bằng tuổi của cô, cho nên lúc gặp và nói chuyện vài câu thì cả hai đã có thể hòà nhập được. Cô bạn mới quen này vô cùng đáng yêu, bề ngoài xinh xắn, nhỏ nhắn như loli vậy, Mộc Chi vừa gặp đã yêu thích rồi.
Trong lúc đang cùng mọi người ăn uống, Mộc Chi nhận được tin nhắn thì sắc mặt cô biến đổi. Kin ngồi bên cạnh dường như cảm nhận được nên hỏi cô. Thế nhưng Mộc Chi chỉ nói không có gì và nhờ anh lát nữa ra về thì đưa cô đến nhà bạn. Kin không hỏi thêm gì cả...
*Ở một con hẻm nhỏ
Vì hẻm quá hẹp nên xe của Kin không thể vào được, anh chỉ đành đậu trước hẻm mà thôi.
Mộc Chi được Kin mở cửa xe để đi xuống, cô mỉm cười cất tiếng:
"Cảm ơn anh, tối nay tôi ngủ ở nhà bạn. Do là có bài tập cần làm gấp nên chúng tôi ở cùng nhau cho tiện."
Kin gật đầu, anh bất giác đưa tay lau đi giọt nước mưa vươn trên trán cô. Hành động này đã làm cho tim của thiếu nữ lỡ nhịp.
Trời bắt đầu có mưa lâm râm rồi...
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông khẽ vang lên:
"Làm gì thì làm nhưng phải ngủ sớm. Trẻ nhỏ như em không nên thức khuya đâu."
Cánh môi hồng nhuận nở nụ cười ngọt ngào dù trong lòng như lửa đốt. Mộc Chi nhẹ đáp:
"Tôi cũng không phải trẻ con. Trễ rồi, anh về đi, tôi đi vào trong đây."
"Không phải trẻ con như em mới đáng lo đấy !"
Kin chạm nhẹ vào sợi tóc đang bay của cô, anh khẽ khàng trả lời. Mộc Chi hơi ngượng, cô muốn có giây phút ở cạnh anh lâu hơn nhưng hiện tại còn có việc chờ cô giải quyết.
"Anh mau tranh thủ về đi, trời bắt đầu mưa rồi đấy. Lái xe cẩn thận nha !"
"Được, em nhanh vào trong đi !"
Kin mỉm cười hối thúc cô. Mộc Chi nhanh chân đi vào con hẻm, phía sau cô anh vẫn dõi mắt nhìn theo với sắc mặt có phần trầm xuống. Cho đến khi không còn thấy bóng dáng nhỏ nhắn nữa thì Kin mới rời đi.
Mộc Chi lướt qua từng dãy phòng trọ và dừng ở căn kế cuối. Cô gõ cửa tức khắc có người mở ngay.
"Cậu mau vào nhà đi đã, trời mưa rồi !"
Người này là Như Phi-bạn thân của Mộc Chi từ ngày nhỏ cho đến bây giờ vẫn giữ liên lạc.
Mộc Chi lắc đầu, cô bất chấp trời bắt đầu đổ cơn mưa nặng hạt mà nói:
"Mình rất ngại nhưng thật sự hết cách nên mới nhờ cậu. Mình đi ngay bây giờ, bọn họ muốn lật cả căn nhà lên rồi."
Nghe xong Như Phi như đã có chuẩn bị mà đưa cho cô một xấp tiền được xếp ngay ngắn cột thun. Cô ấy trấn an:
"Đừng lo lắng, có gì cần giúp cứ gọi cho mình. Mình vẫn còn ba mẹ bên cạnh, gia đình không quá khó khăn, cậu mượn chút tiền này có là bao. Bây giờ cậu chỉ có một mình thôi, nhà mình lại chẳng thể ở nữa. Lúc trước dì Hạ giúp đỡ ba mẹ mình nhiều, bây giờ con gái dì ấy gặp khó khăn thì gia đình mình nên trả ơn chứ. Nói vậy cho cậu yên tâm, giữa chúng ta mà ơn nghĩa cái gì. Ba mẹ mình cũng lo cho cậu lắm, cứ bảo mình nhớ quan tâm cậu thường xuyên, cần gì thì gọi về nói với họ giúp đỡ."
Mộc Chi xúc động nhận lấy xấp tiền từ Như Phi, cô nghẹn ngào nói:
"Mình sẽ trả lại cho cậu sớm nhất, mình hiểu gia đình cậu thương mình. Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, tiền bạc lại càng phải rõ ràng. Được rồi, mình đi đây, cảm ơn cậu !"
"Mang theo dù này, đừng để ướt sẽ cảm đó. Cậu gọi taxi mà đi nhé."
Như Phi rất nhanh lấy dù đưa cho Mộc Chi còn dặn cô đủ điều khiến cho Mộc Chi cảm động lắm. Không dừng ở đó, cô ấy không cho cô rời đi ngay mà phải gọi taxi đến cho cô và thấy cô tận mắt lên xe rồi mới yên tâm.
Mộc Chi ngồi trên xe mà lòng ngập bao cảm xúc hỗn loạn...Cô bây giờ sẽ đến nhà của mình, nơi có mẹ kế và người anh trai không chung máu mủ đang ở....Khi nãy lúc đi ăn với Huỳnh Đan, bà ấy nhắn cho cô nói muốn có một số tiền để con trai bà ấy mua xe, cô lúc đó không muốn cãi vả nên đồng ý gặp mặt. Cũng là không thể cho người đàn ông cô yêu thầm biết được mặt tối trong cuộc sống của cô....
Xe taxi chở Mộc Chi cứ thế chạy đến địa chỉ mà cô đưa, phía sau lại có một chiếc siêu xe chạy theo mà cô không hề phát hiện....
Like
Sau khi cả hai vào bên trong căn hộ rồi, Kin đưa cho Mộc Chi một chiếc áo sơ mi của mình và chỉ cô đến phòng tắm tắm rửa, kèm đó đưa cho cô túi đồ cá nhân đã mua. Mộc Chi có hơi bất ngờ nhưng không nói gì, cô gật đầu nhẹ và đi vào phòng tắm.
Ớ ngoài, Kin nhanh chóng dọn dẹp lại phòng ngủ của mình. Vì căn hộ chỉ có một phòng ngủ nên anh sẽ để cho
Mộc Chi, còn mình thì ngủ ở sofa phòng khách.
Lúc Mộc Chi đi ra, Kin có hơi bất động vài giây, yết hầu chuyển động nhẹ một cái. Cô gái nhỏ lọt thỏm trong áo sơmi rộng, mái tóc vừa gội ướt đẫm. Hình ảnh vừa yêu kiều vừa mị hoặc khiến cho Kin nhìn đến không thể rời mắt.
Cho tới khi Mộc Chi nói muốn gửi lại tiền vật dụng cá nhân cho anh thì mới bừng tỉnh lại. Trong đôi con ngươi sâu thằm xuất hiện tia không hài lòng. Anh lấy máy sấy ghim điện và bắt đầu giúp cô sấy tóc.
Mộc Chi đờ người ra một khắc, làn gió ấm từ máy sấy khiến cô dễ chịu vô cùng. Còn có những ngón tay đan xen vào da đầu thật nhẹ nhàng nữa...
Lời nói e thẹn vang lên:
"Những ngày qua thật sự cảm ơn anh, làm phiền rồi."
Người đàn ông ở phía sau dù bị tiếng máy sấy xen lẫn nhưng vẫn nghe rõ lời cô nói. Anh trầm ổn đáp:
"Tôi đã nói đó là lệnh của thiếu phu nhân, em không phải ngại."
Mộc Chi mím môi, cô đưa mắt ra cửa sổ kính ngắm nhìn bầu trời đêm và hình ảnh phản chiếu của hai người....
Giọng nói mềm mại lại cất lên:
"Áo này tôi sẽ giặt và trả lại cho anh sau nhé."
"Không cần đâu, sáng mai em thay ra cứ để đó, tôi tự xử lí là được."
Kin tắt máy sấy cất vào hộc tủ. Anh nhìn Mộc Chi và hỏi:
"Em có tâm sự phải không ?"
Mộc Chi nhíu mày lắc đầu. Cô mỉm cười nhẹ đáp:
"Không có, anh đừng bận tâm. Tôi bình thường lắm."
Kin lườm cô, anh đi đến bên giường phủi phủi ga trải giường một chút mới nói:
"Ữ, con nhóc nghịch ngợm như em thì làm gì có tâm sự chứ. Ngủ sớm đi."
"Cảm ơn đã nhường giường cho tôi tối nay."
Mộc Chi vui vẻ đi đến giường nằm xuống. Cô kéo chăn đắp lên người và nhìn người đàn ông đang chỉnh điều hoà giúp mình. Lời chúc ngọt ngào khẽ vang lên:
"Ngủ ngon !"
Kin nghe thấy, khoe môi anh tuấn cong lên và đi ra ngoài. Trước khi cửa phòng đóng lại, anh nói vọng vào:
"Ngủ ngon, em có tôi là bạn, nếu tâm sự hãy tìm tôi. Tôi sẵn sàng nghe em !"
Không gian phòng ngủ yên lặng, cô gái nhỏ mở mắt nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa số, lòng chộn rộn kì lạ....
Hoá ra người đàn ông này rất ấm áp khác xa với bề ngoài lạnh như băng ban đầu cô nhìn thấy. I
Mộc Chi vẫn đi học và đi làm như mọi ngày, thỉnh thoảng cô được Huỳnh Đan mời đi ăn và Kin sẽ là người đưa rước cô. Thật sự Mộc Chi rất ngại nhưng vì Huỳnh Đan đã nói cô không đi sẽ giận nên Mộc Chi đành theo ý. Mối quan hệ gần đây của Kin với cô cũng khác....Mỗi tối cả hai có nhắn tin với nhau, anh hỏi thăm cô nhiều thứ, cô có trả lời nhưng những chuyện về gia đình thì cô sẽ không nói nếu anh hỏi đến. Tận bây giờ anh vẫn nghĩ cô ở kí túc xá của trường...
Sự quan tâm của Kin khiến cô có dao động và dường như đã hình thành nên tình cảm thầm lặng dành cho anh...
Hôm nay, Mộc Chi có hẹn cùng vợ chồng Huỳnh Đan ăn cơm. Lúc Kin đón cô ở trường tới nhà hàng cô mới biết, hoá ra Huỳnh Đan muốn giới thiệu em gái của mình với cô. Cô ấy tên Nguyệt Băng và là trợ lí của Huỳnh Đan ở
Mĩ, được Huỳnh Đan xem như em gái trong nhà. Nguyệt Băng bằng tuổi của cô, cho nên lúc gặp và nói chuyện vài câu thì cả hai đã có thể hòà nhập được. Cô bạn mới quen này vô cùng đáng yêu, bề ngoài xinh xắn, nhỏ nhắn như loli vậy, Mộc Chi vừa gặp đã yêu thích rồi.
Trong lúc đang cùng mọi người ăn uống, Mộc Chi nhận được tin nhắn thì sắc mặt cô biến đổi. Kin ngồi bên cạnh dường như cảm nhận được nên hỏi cô. Thế nhưng Mộc Chi chỉ nói không có gì và nhờ anh lát nữa ra về thì đưa cô đến nhà bạn. Kin không hỏi thêm gì cả...
*Ở một con hẻm nhỏ
Vì hẻm quá hẹp nên xe của Kin không thể vào được, anh chỉ đành đậu trước hẻm mà thôi.
Mộc Chi được Kin mở cửa xe để đi xuống, cô mỉm cười cất tiếng:
"Cảm ơn anh, tối nay tôi ngủ ở nhà bạn. Do là có bài tập cần làm gấp nên chúng tôi ở cùng nhau cho tiện."
Kin gật đầu, anh bất giác đưa tay lau đi giọt nước mưa vươn trên trán cô. Hành động này đã làm cho tim của thiếu nữ lỡ nhịp.
Trời bắt đầu có mưa lâm râm rồi...
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông khẽ vang lên:
"Làm gì thì làm nhưng phải ngủ sớm. Trẻ nhỏ như em không nên thức khuya đâu."
Cánh môi hồng nhuận nở nụ cười ngọt ngào dù trong lòng như lửa đốt. Mộc Chi nhẹ đáp:
"Tôi cũng không phải trẻ con. Trễ rồi, anh về đi, tôi đi vào trong đây."
"Không phải trẻ con như em mới đáng lo đấy !"
Kin chạm nhẹ vào sợi tóc đang bay của cô, anh khẽ khàng trả lời. Mộc Chi hơi ngượng, cô muốn có giây phút ở cạnh anh lâu hơn nhưng hiện tại còn có việc chờ cô giải quyết.
"Anh mau tranh thủ về đi, trời bắt đầu mưa rồi đấy. Lái xe cẩn thận nha !"
"Được, em nhanh vào trong đi !"
Kin mỉm cười hối thúc cô. Mộc Chi nhanh chân đi vào con hẻm, phía sau cô anh vẫn dõi mắt nhìn theo với sắc mặt có phần trầm xuống. Cho đến khi không còn thấy bóng dáng nhỏ nhắn nữa thì Kin mới rời đi.
Mộc Chi lướt qua từng dãy phòng trọ và dừng ở căn kế cuối. Cô gõ cửa tức khắc có người mở ngay.
"Cậu mau vào nhà đi đã, trời mưa rồi !"
Người này là Như Phi-bạn thân của Mộc Chi từ ngày nhỏ cho đến bây giờ vẫn giữ liên lạc.
Mộc Chi lắc đầu, cô bất chấp trời bắt đầu đổ cơn mưa nặng hạt mà nói:
"Mình rất ngại nhưng thật sự hết cách nên mới nhờ cậu. Mình đi ngay bây giờ, bọn họ muốn lật cả căn nhà lên rồi."
Nghe xong Như Phi như đã có chuẩn bị mà đưa cho cô một xấp tiền được xếp ngay ngắn cột thun. Cô ấy trấn an:
"Đừng lo lắng, có gì cần giúp cứ gọi cho mình. Mình vẫn còn ba mẹ bên cạnh, gia đình không quá khó khăn, cậu mượn chút tiền này có là bao. Bây giờ cậu chỉ có một mình thôi, nhà mình lại chẳng thể ở nữa. Lúc trước dì Hạ giúp đỡ ba mẹ mình nhiều, bây giờ con gái dì ấy gặp khó khăn thì gia đình mình nên trả ơn chứ. Nói vậy cho cậu yên tâm, giữa chúng ta mà ơn nghĩa cái gì. Ba mẹ mình cũng lo cho cậu lắm, cứ bảo mình nhớ quan tâm cậu thường xuyên, cần gì thì gọi về nói với họ giúp đỡ."
Mộc Chi xúc động nhận lấy xấp tiền từ Như Phi, cô nghẹn ngào nói:
"Mình sẽ trả lại cho cậu sớm nhất, mình hiểu gia đình cậu thương mình. Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, tiền bạc lại càng phải rõ ràng. Được rồi, mình đi đây, cảm ơn cậu !"
"Mang theo dù này, đừng để ướt sẽ cảm đó. Cậu gọi taxi mà đi nhé."
Như Phi rất nhanh lấy dù đưa cho Mộc Chi còn dặn cô đủ điều khiến cho Mộc Chi cảm động lắm. Không dừng ở đó, cô ấy không cho cô rời đi ngay mà phải gọi taxi đến cho cô và thấy cô tận mắt lên xe rồi mới yên tâm.
Mộc Chi ngồi trên xe mà lòng ngập bao cảm xúc hỗn loạn...Cô bây giờ sẽ đến nhà của mình, nơi có mẹ kế và người anh trai không chung máu mủ đang ở....Khi nãy lúc đi ăn với Huỳnh Đan, bà ấy nhắn cho cô nói muốn có một số tiền để con trai bà ấy mua xe, cô lúc đó không muốn cãi vả nên đồng ý gặp mặt. Cũng là không thể cho người đàn ông cô yêu thầm biết được mặt tối trong cuộc sống của cô....
Xe taxi chở Mộc Chi cứ thế chạy đến địa chỉ mà cô đưa, phía sau lại có một chiếc siêu xe chạy theo mà cô không hề phát hiện....
Like
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.