Chương 13
Tizi Beautiful
03/09/2023
Cô đi vào phòng chuẩn bị sang nhà Tiểu Vân học nhóm , cô sang phòng Tịnh Thi rủ Tịnh Thì đi cùng bước vào Tịnh Thì đang xếp quần áo cho vào tủ " em sang rủ chị qua nhà Tiểu Vân à ? " cô mỉm cười đưa tay lấy áo xếp tiếp chị " chỉ có chị cả là hiểu em thôi " Tịnh Thi đưa tay chạm vào mũi cô " không phải tối qua cha đã nói rồi sao chị không phải người trí nhớ kém đâu " cô bĩu môi " em cứ tưởng chị quan tâm em nên nhớ cơ " Tịnh Thi xoa đầu cô " chỉ chọc em thôi mà dỗi rồi , coi có xấu ko kìa ..ha..ha.." cô nhìn chị ánh mắt say mê ' mình mong chị ấy luôn cười như vậy chị ấy cười rất đẹp như thiên thần vậy ' thấy cô nhìn mình lâu Tịnh Thi cứ tưởng mặt mình dính gì " mặt chị dính gì à , làm gì em nhìn chị đắm đuối vậy ? " cô cười say xưa " vì chị người rất giống con king kong nên em mới nhìn thế " Tịnh Thi giận không nói nên lời " này em chỉ chọc chị thôi , do chị cười như thiên thần nên em mới nhìn say đắm thế " Tịnh Thi giọng điệu vẫn còn dỗi " em tự đi đi chị không đi với em đâu chị sẽ ở nhà làm mì tiếp mẹ và nội " cô cười đưa tay lên đặt vào khoé miệng của Tịnh Thi " em đã xuống làm tiếp mẹ và nội bị đuổi lên đây chị nghỉ xem nội với mẹ có cho chị tiếp không " Tịnh Thi gương mặt vẫn còn giận dỗi " không làm với nội cũng chả thèm đi với em " cô thấy chị vẫn còn giận nên tung ra chiêu cuối cùng " hôm qua đi ngắm biển với anh Văn Thương em nghe nói hình như hôm nay anh cả của anh ta về thì phải " Tịnh Thi liếc nhìn cô với gương mặt hóng hớt " em từng nghe chị Tiểu Vân và anh Văn Thương kể lại anh cả của 2 người họ làm cảnh sát ở Bắc Kinh nữa đó " Tịnh Thi ngồi lại sát Tịnh Kỳ " rồi sao nữa " thấy chị hết giận cô vui hẳn " anh ta còn bắt được nhiều tội phạm , còn nữa anh ta còn giỏi võ nữa đó thân hình cao to vạm vỡ hơn anh Văn Thương nhiều luôn " Tịnh Thi cười tươi khi nghe anh cả của Tiểu Vân đẹp và ưu tú hơn Văn Thương nhiều " vậy em có nghe Văn Thương nói tên anh trai cậu ta tên gì không " cô gãi gãi đầu nhăn mặt " em không nhớ nữa " Tịnh Thi " Xì " một cái rồi chỉ vào đầu cô " sao em chỉ nhớ cái khúc anh ta cao to vạm vỡ mà không nhớ tên chứ , cô nương ơi sau này đi nhiều nhiều chuyện điều đầu tiên nên nhớ tên người ta trước tiên đi " cô cười " khà...khà nếu chị muốn biết tên anh ta vậy đi học với em đi em sẽ hỏi anh Văn Thương dùm chị " Tịnh Thi tặc lưỡi búng tay " chốt kèo " .
Hai chị em thu dọn đồ lại rồi ra sau nhà thưa mẹ và nội đi " bà nội , mẹ cho con và chị cả đi sang nhà chị Tiểu Vân nha " bà nội quay qua thấy hai chị em sữa soạn đẹp liền cười " Đi đường cẩn thận nha , nhớ đi bên nhép lề nhé , xe kéo nó đi ẩu lắm lỡ va vào hai đứa là sẽ bị thương liền đấy " hai chị em cười hớm hở " con và Tiểu Kỳ hiểu rồi ạ " mẹ từ trong bếp nghe tiếng hai chị em đi ra " con và Tiểu Kỳ cần tiền đi ngang chợ ghé mua cho hai anh chị bên đó vài loại trái cây ăn lấy thảo " Tịnh Thi nhận lấy tiền mẹ cho " sáng mẹ đi choẹ nghe nói hôm nay con trai cả của bác Văn về thôn , học xong Tiểu Kỳ nhớ rủ ba anh em nhà Tiểu Vân sang nhà mình ăn mì mẹ và nội làm nhiều lắm " Tiểu Kỳ nhìn mẹ " dạ con nhớ rồi thưa mẹ , thưa mẹ và nội con đi đây " thấy cô đi ra cổng mẹ nói vọng theo " hai chị em nhớ đi cẩn thận nhé " Tiểu Kỳ quay đầu " dạ mẹ ".
Tịnh Kỳ và Tịnh Thi nắm tay nhau đi tung ta tung tăng trên con đường nhỏ quê làng, hai người đi ra chợ ghé vào sạp hàng trái cây lựa một ý quả đào và táo " Chị nghỉ cần mua một ít nho nữa vì Tiểu Vân thích ăn nho " Tịnh Thi chỉ vào chùm nho " Chị trưởng quầy , lấy em một chùm nho xanh bự này nữa đi " trưởng quầy lấy túi nilong đưa cho Tịnh Thi " con bé đó biết nhìn thật , chùm nho đó rất ngon và ngọt đấy " Tịnh Thi thấy vậy cũng hùa theo " chị còn phải nói , hai ngày nữa thôi Tịnh Kỳ đi thi đại học rồi đó " trưởng quầy nhìn như nhớ ra gì đó " hai đứa là cháu nội của Thiếm Triệu đấy à " hai chị em nhìn nhau cười " dạ đúng rồi ạ , em là Tịnh Thi cháu gái lớn còn đây là Tịnh Kỳ cháu gái nhỏ của bà nội ạ " chị trưởng quầy nghe vậy liền bước ra khỏi quầy tình tiền " ầy còn tưởng ai xa lạ người nhà không đấy mà " Tịnh Kỳ không hiểu " Người nhà là sao ạ ? chị cũng là con cháu của nhà họ Triệu ạ ? " chị trưởng quầy cười vì sự ngây thơ của cô " cha chị từng được ông nội em cứu giúp khi gặp bão ở trên biển , nên mẹ chị kết tình nghĩ với ông bà nội hai đứa luôn tới giờ" . Khi đi về chị trưởng quầy còn không quên cho bà nội một ít trái cây còn không tính tiền hai chị em nữa cũng thấy kì nhưng chị nhiệt tình quá nên hai chị em cũng không thấy kì lắm , có dự định chiều sẽ làm cho chị tô mì đặc biệt .
Hai chị em thu dọn đồ lại rồi ra sau nhà thưa mẹ và nội đi " bà nội , mẹ cho con và chị cả đi sang nhà chị Tiểu Vân nha " bà nội quay qua thấy hai chị em sữa soạn đẹp liền cười " Đi đường cẩn thận nha , nhớ đi bên nhép lề nhé , xe kéo nó đi ẩu lắm lỡ va vào hai đứa là sẽ bị thương liền đấy " hai chị em cười hớm hở " con và Tiểu Kỳ hiểu rồi ạ " mẹ từ trong bếp nghe tiếng hai chị em đi ra " con và Tiểu Kỳ cần tiền đi ngang chợ ghé mua cho hai anh chị bên đó vài loại trái cây ăn lấy thảo " Tịnh Thi nhận lấy tiền mẹ cho " sáng mẹ đi choẹ nghe nói hôm nay con trai cả của bác Văn về thôn , học xong Tiểu Kỳ nhớ rủ ba anh em nhà Tiểu Vân sang nhà mình ăn mì mẹ và nội làm nhiều lắm " Tiểu Kỳ nhìn mẹ " dạ con nhớ rồi thưa mẹ , thưa mẹ và nội con đi đây " thấy cô đi ra cổng mẹ nói vọng theo " hai chị em nhớ đi cẩn thận nhé " Tiểu Kỳ quay đầu " dạ mẹ ".
Tịnh Kỳ và Tịnh Thi nắm tay nhau đi tung ta tung tăng trên con đường nhỏ quê làng, hai người đi ra chợ ghé vào sạp hàng trái cây lựa một ý quả đào và táo " Chị nghỉ cần mua một ít nho nữa vì Tiểu Vân thích ăn nho " Tịnh Thi chỉ vào chùm nho " Chị trưởng quầy , lấy em một chùm nho xanh bự này nữa đi " trưởng quầy lấy túi nilong đưa cho Tịnh Thi " con bé đó biết nhìn thật , chùm nho đó rất ngon và ngọt đấy " Tịnh Thi thấy vậy cũng hùa theo " chị còn phải nói , hai ngày nữa thôi Tịnh Kỳ đi thi đại học rồi đó " trưởng quầy nhìn như nhớ ra gì đó " hai đứa là cháu nội của Thiếm Triệu đấy à " hai chị em nhìn nhau cười " dạ đúng rồi ạ , em là Tịnh Thi cháu gái lớn còn đây là Tịnh Kỳ cháu gái nhỏ của bà nội ạ " chị trưởng quầy nghe vậy liền bước ra khỏi quầy tình tiền " ầy còn tưởng ai xa lạ người nhà không đấy mà " Tịnh Kỳ không hiểu " Người nhà là sao ạ ? chị cũng là con cháu của nhà họ Triệu ạ ? " chị trưởng quầy cười vì sự ngây thơ của cô " cha chị từng được ông nội em cứu giúp khi gặp bão ở trên biển , nên mẹ chị kết tình nghĩ với ông bà nội hai đứa luôn tới giờ" . Khi đi về chị trưởng quầy còn không quên cho bà nội một ít trái cây còn không tính tiền hai chị em nữa cũng thấy kì nhưng chị nhiệt tình quá nên hai chị em cũng không thấy kì lắm , có dự định chiều sẽ làm cho chị tô mì đặc biệt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.