Hoàng Hôn Phân Giới (Bản Dịch)
Chương 66: Lão Dương Dập Đầu
Hắc Sơn Lão Quỷ
04/06/2024
Tập trung nhìn vào, đó cũng là một đứa nhỏ cùng Tiểu Hồng Đường không chênh lệch nhiều, toàn thân đều là là màu đen, tản ra khí tức âm lãnh vặn vẹo.
Trong lòng của Hồ Ma giật mình, vội vàng muốn lên trước giúp đỡ, lại đột nhiên nghe được một tiếng cười quỷ dị.
Hắn vội vàng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại, lập tức thân thể có chút run lên.
Chỉ thấy trên một cái cây ở phía bên trái, dưới mặt đất, có bốn năm quái vật như vậy đang ngồi xổm, nghiêng đầu, trừng con mắt trắng bệch nhìn mình.
Nhưng phát ra tiếng cười, lại không phải bọn chúng, mà là một con dê rừng từ phía sau cây đi ra, lộ ra một đôi mắt hung ác, để người nhìn thấy liền không tự giác mà cảm thấy sợ hãi, mình vừa mới nghe được tiếng cười, nhưng thật ra là tiếng kêu của nó, chỉ là như cười lạnh làm người ta sợ hãi.
Dê đứng thẳng!
Đây là quái vật mà mình trước đó đã gặp qua, rõ ràng rất bình thường nhưng lại khiến cho người sợ hãi.
"Nó đang khống chế linh trên trên cây hòe."
Trong lúc hắn đang hơi kinh hãi, thì thanh âm của Nhị gia vang lên sau lưng hắn: "Những đứa trẻ này vốn không phải là tà ma, nhưng lại bị người biến thành tà ma."
"Đã không có hi vọng đi đầu thai..."
"..."
Nhị gia thả nhẹ bước chân, từng chút từng chút đi đến bên cạnh Hồ Ma, đưa Khai Sơn Đao trong tay cho hắn, thấp giọng nói: "Cái của nợ này, tiểu Hồ Ma ngươi không đối phó được, để Nhị gia ta tới, ngươi mau đi xem bà bà hiện tại thế nào..."
Nghe được thanh âm của Nhị gia, cảm giác an tâm trong lòng Hồ Ma tăng lên nhiều.
Mơ hồ cảm thấy Nhị gia nhất định có thể khắc chế được con quỷ dê rừng này, liền gật gật đầu, tiếp nhận Khai Sơn Đao, đột nhiên xông về phía trước.
Những anh linh hung tàn vặn vẹo, thấy Hồ Ma động, thì cũng bất chợt từ dưới đất luồn lên, nhào về phía hắn.
Hồ Ma chỉ cảm thấy trong tai vang lên từng trận thanh âm của hài nhi khóc lóc, cảm giác bực bội không hiểu, đầu choáng muốn nôn.
Nhưng hắn khẽ động, lô hỏa trong bụng liền đốt lên, động tác lại nhanh nhẹn, chỉ lo xông về phía trước, sau lưng Nhị gia bước lên phía trước một bước, gầm nhẹ một tiếng thì đã đẩy lui được những anh linh này.
Hắn sáu mươi năm Đồng Tử Công, ngay cả trong tiếng rống, đều phảng phất mang chút khí dương cương phá tà.
Nhưng cũng chỉ là đẩy lui anh linh, thân thể của bọn chúng nho nhỏ, thế mà hung tàn đáng sợ, lại vọt lên lần nữa.
Nhị gia biết những anh linh này lúc đầu được hòe bà bà thu dưỡng, nghĩ cho chúng nó có một lần cơ hội để đầu thai, bây giờ bị cắt mất đường lui, lại bị tà khí nhuộm dần, cũng đã lục thân không nhận, hung lệ đáng sợ, cũng không dám khinh thường, một thức Bàn Lan Chủy dùng ra, đưa ngang trước người.
Những anh linh kia thu thế không kịp, răng nanh sắc bén cắn lấy cánh tay của Nhị gia, như một chuỗi chuột.
Cánh tay của Nhị gia bị cắn chảy ra máu tươi, khuôn mặt như tượng đá cũng hiện lên vẻ đau đớn, nhưng cùng so sánh, thì những anh linh kia lại thống khổ vô cùng.
Sau khi cắn thì bọn chúng cũng không chịu nhả ra, nhưng khi bị dính máu tươi của Nhị gia, thì trên người bỗng nhiên bốc lên khói trắng bừng bừng, giống như bị tưới axit, thống khổ không thôi, sau đó cánh tay của Nhị gia vung lên, máu tươi liên tiếp chảy ra, vung chúng nó bay ra ngoài.
Mới đánh qua một lát, những anh linh kia đã là tiêu tán đi mấy cái.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, con quỷ dê rừng phát một loạt những tiếng cười quỷ dị, lặng lẽ nhìn, đột nhiên đầu gối trước hơi gấp lại.
Nó đang cúi đầu, thân thể có xu thế giống như muốn dập đầu.
"Lão Dương dập đầu..."
Nhị gia cũng không có đem những anh linh này để ở trong lòng, toàn bộ lực chú ý đều nhìn chằm chằm vào con dê này.
Thấy nó đột nhiên làm ra bộ dáng muốn dập đầu, thì trong lòng kinh hãi.
Bên trong thôn chăn nuôi dê, heo cùng các loại súc vật, thường sẽ không nuôi quá lâu thì đã làm thịt, nhưng cũng có một số con đặc thù, hoặc nó ăn phải cái gì, hoặc chỉ là bởi vì sống quá lâu cho nên trở nên có chút tà tính.
Tựa như lão dê rừng này, tuổi tác lâu, lại học đứng lên giống người, còn học dập đầu.
Nhưng dập đầu này cũng không phải là chuyện gì tốt, một khi đầu của nó đập xuống thì có thể đem hồn của người đập đi.
Có một ngôi làng gần thôn Đại Dương, đã từng có người chuyên làm nghề chăn dê ra ngoài chăn dê, bị một lão dê rừng dập đầu sau đó bị đập luôn hồn, mơ mơ màng màng đi xuống vách núi rồi ngã chết.
Đối mặt với của nợ tà môn này, Nhị gia lại không dám khinh thường, thấy cái đầu của đối phương đập xuống, Nhị gia chợt tiến lên một bước, cũng làm động tác giống như con quỷ dê kia, hai đầu gối quỳ xuống đất, hướng về nó đập đầu xuống.
Hai cái đầu chạm vào nhau, phát ra một tiếng "Bành".
Hai cái đầu đụng vào nhau có chút choáng nặng nề, lão dê kia nhìn thấy hành động của Nhị gia thì ánh mắt của nó thay đổi.
Nhị gia quỳ quá nhanh, từ chuyện dê dập đầu, đổi thành đối đầu.
Ngươi có thể để nó biến thành nồi thịt dê, có thể để nó ngoan ngoãn nằm xuống để lấy sữa dê, thậm chí ban đêm đi ngủ đều có thể ôm chăn ấm làm bằng lông dê, nhưng tuyệt đối không thể dùng đụng đầu để vũ nhục nó.
Tại bên trong thế giới của dê, đây là khiêu khích lớn nhất, không có cái thứ hai.
Thế là con dê này cũng lập tức kích phát khí thế hung ác, hai chân dê giơ cao sau đó nhảy một cái đâm đầu lao tới.
Nhị gia cũng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cùng nó đụng đầu vào nhau.
Bành bành bành bành...
Hai người đánh đến ngươi tới ta đi, vừa lúc lực lượng ngang nhau.
Mà thừa dịp này, Hồ Ma đã vọt hướng về phía trước, một tay nhấc lên Tiểu Hồng Đường ở trên mặt đất.
Đưa tay hất lên, liền đem anh linh đang triền đấu cùng với nàng tách ra, đối phương còn đang ở trên không trung, hắn liền há miệng quát lên.
"Phốc!"
Trong lò liệt hỏa dâng lên, một đạo chân khí tiễn phun ra, trực tiếp đâm xuyên qua, làm cho anh linh kia tan biến thành hư không.
Mà Hồ Ma thì một tay mang theo Tiểu Hồng Đường, một tay nhấc Khai Sơn Đao, nhanh chân phóng tới cửa hang.
Trong lòng của Hồ Ma giật mình, vội vàng muốn lên trước giúp đỡ, lại đột nhiên nghe được một tiếng cười quỷ dị.
Hắn vội vàng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại, lập tức thân thể có chút run lên.
Chỉ thấy trên một cái cây ở phía bên trái, dưới mặt đất, có bốn năm quái vật như vậy đang ngồi xổm, nghiêng đầu, trừng con mắt trắng bệch nhìn mình.
Nhưng phát ra tiếng cười, lại không phải bọn chúng, mà là một con dê rừng từ phía sau cây đi ra, lộ ra một đôi mắt hung ác, để người nhìn thấy liền không tự giác mà cảm thấy sợ hãi, mình vừa mới nghe được tiếng cười, nhưng thật ra là tiếng kêu của nó, chỉ là như cười lạnh làm người ta sợ hãi.
Dê đứng thẳng!
Đây là quái vật mà mình trước đó đã gặp qua, rõ ràng rất bình thường nhưng lại khiến cho người sợ hãi.
"Nó đang khống chế linh trên trên cây hòe."
Trong lúc hắn đang hơi kinh hãi, thì thanh âm của Nhị gia vang lên sau lưng hắn: "Những đứa trẻ này vốn không phải là tà ma, nhưng lại bị người biến thành tà ma."
"Đã không có hi vọng đi đầu thai..."
"..."
Nhị gia thả nhẹ bước chân, từng chút từng chút đi đến bên cạnh Hồ Ma, đưa Khai Sơn Đao trong tay cho hắn, thấp giọng nói: "Cái của nợ này, tiểu Hồ Ma ngươi không đối phó được, để Nhị gia ta tới, ngươi mau đi xem bà bà hiện tại thế nào..."
Nghe được thanh âm của Nhị gia, cảm giác an tâm trong lòng Hồ Ma tăng lên nhiều.
Mơ hồ cảm thấy Nhị gia nhất định có thể khắc chế được con quỷ dê rừng này, liền gật gật đầu, tiếp nhận Khai Sơn Đao, đột nhiên xông về phía trước.
Những anh linh hung tàn vặn vẹo, thấy Hồ Ma động, thì cũng bất chợt từ dưới đất luồn lên, nhào về phía hắn.
Hồ Ma chỉ cảm thấy trong tai vang lên từng trận thanh âm của hài nhi khóc lóc, cảm giác bực bội không hiểu, đầu choáng muốn nôn.
Nhưng hắn khẽ động, lô hỏa trong bụng liền đốt lên, động tác lại nhanh nhẹn, chỉ lo xông về phía trước, sau lưng Nhị gia bước lên phía trước một bước, gầm nhẹ một tiếng thì đã đẩy lui được những anh linh này.
Hắn sáu mươi năm Đồng Tử Công, ngay cả trong tiếng rống, đều phảng phất mang chút khí dương cương phá tà.
Nhưng cũng chỉ là đẩy lui anh linh, thân thể của bọn chúng nho nhỏ, thế mà hung tàn đáng sợ, lại vọt lên lần nữa.
Nhị gia biết những anh linh này lúc đầu được hòe bà bà thu dưỡng, nghĩ cho chúng nó có một lần cơ hội để đầu thai, bây giờ bị cắt mất đường lui, lại bị tà khí nhuộm dần, cũng đã lục thân không nhận, hung lệ đáng sợ, cũng không dám khinh thường, một thức Bàn Lan Chủy dùng ra, đưa ngang trước người.
Những anh linh kia thu thế không kịp, răng nanh sắc bén cắn lấy cánh tay của Nhị gia, như một chuỗi chuột.
Cánh tay của Nhị gia bị cắn chảy ra máu tươi, khuôn mặt như tượng đá cũng hiện lên vẻ đau đớn, nhưng cùng so sánh, thì những anh linh kia lại thống khổ vô cùng.
Sau khi cắn thì bọn chúng cũng không chịu nhả ra, nhưng khi bị dính máu tươi của Nhị gia, thì trên người bỗng nhiên bốc lên khói trắng bừng bừng, giống như bị tưới axit, thống khổ không thôi, sau đó cánh tay của Nhị gia vung lên, máu tươi liên tiếp chảy ra, vung chúng nó bay ra ngoài.
Mới đánh qua một lát, những anh linh kia đã là tiêu tán đi mấy cái.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, con quỷ dê rừng phát một loạt những tiếng cười quỷ dị, lặng lẽ nhìn, đột nhiên đầu gối trước hơi gấp lại.
Nó đang cúi đầu, thân thể có xu thế giống như muốn dập đầu.
"Lão Dương dập đầu..."
Nhị gia cũng không có đem những anh linh này để ở trong lòng, toàn bộ lực chú ý đều nhìn chằm chằm vào con dê này.
Thấy nó đột nhiên làm ra bộ dáng muốn dập đầu, thì trong lòng kinh hãi.
Bên trong thôn chăn nuôi dê, heo cùng các loại súc vật, thường sẽ không nuôi quá lâu thì đã làm thịt, nhưng cũng có một số con đặc thù, hoặc nó ăn phải cái gì, hoặc chỉ là bởi vì sống quá lâu cho nên trở nên có chút tà tính.
Tựa như lão dê rừng này, tuổi tác lâu, lại học đứng lên giống người, còn học dập đầu.
Nhưng dập đầu này cũng không phải là chuyện gì tốt, một khi đầu của nó đập xuống thì có thể đem hồn của người đập đi.
Có một ngôi làng gần thôn Đại Dương, đã từng có người chuyên làm nghề chăn dê ra ngoài chăn dê, bị một lão dê rừng dập đầu sau đó bị đập luôn hồn, mơ mơ màng màng đi xuống vách núi rồi ngã chết.
Đối mặt với của nợ tà môn này, Nhị gia lại không dám khinh thường, thấy cái đầu của đối phương đập xuống, Nhị gia chợt tiến lên một bước, cũng làm động tác giống như con quỷ dê kia, hai đầu gối quỳ xuống đất, hướng về nó đập đầu xuống.
Hai cái đầu chạm vào nhau, phát ra một tiếng "Bành".
Hai cái đầu đụng vào nhau có chút choáng nặng nề, lão dê kia nhìn thấy hành động của Nhị gia thì ánh mắt của nó thay đổi.
Nhị gia quỳ quá nhanh, từ chuyện dê dập đầu, đổi thành đối đầu.
Ngươi có thể để nó biến thành nồi thịt dê, có thể để nó ngoan ngoãn nằm xuống để lấy sữa dê, thậm chí ban đêm đi ngủ đều có thể ôm chăn ấm làm bằng lông dê, nhưng tuyệt đối không thể dùng đụng đầu để vũ nhục nó.
Tại bên trong thế giới của dê, đây là khiêu khích lớn nhất, không có cái thứ hai.
Thế là con dê này cũng lập tức kích phát khí thế hung ác, hai chân dê giơ cao sau đó nhảy một cái đâm đầu lao tới.
Nhị gia cũng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cùng nó đụng đầu vào nhau.
Bành bành bành bành...
Hai người đánh đến ngươi tới ta đi, vừa lúc lực lượng ngang nhau.
Mà thừa dịp này, Hồ Ma đã vọt hướng về phía trước, một tay nhấc lên Tiểu Hồng Đường ở trên mặt đất.
Đưa tay hất lên, liền đem anh linh đang triền đấu cùng với nàng tách ra, đối phương còn đang ở trên không trung, hắn liền há miệng quát lên.
"Phốc!"
Trong lò liệt hỏa dâng lên, một đạo chân khí tiễn phun ra, trực tiếp đâm xuyên qua, làm cho anh linh kia tan biến thành hư không.
Mà Hồ Ma thì một tay mang theo Tiểu Hồng Đường, một tay nhấc Khai Sơn Đao, nhanh chân phóng tới cửa hang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.