Hoàng Hôn Phân Giới (Bản Dịch)
Chương 80: Linh Miếu Bản Mệnh
Hắc Sơn Lão Quỷ
04/06/2024
"…"
"Đúng vậy."
Lão huynh Nhị Oa Đầu cười nói: "Nén hương đốt trong lư hương của chúng ta, thực ra là khí mệnh của bản thân biến ảo à thành."
"Ngươi cũng có thể hiểu là tính mạng của chúng ta, không phân biệt nam nữ, không phân biệt dòng họ."
“Cái mệnh này chính là sinh khí, sinh khí càng dồi dào, đạo hạnh càng cao, sinh khí cạn kiệt, chúng ta cũng thành người chết.”
“Bình thường chỉ cần chúng ta thắp hương mệnh tại Linh miếu bản mệnh, thông qua cách tiêu hao mệnh khí này, có thể tìm kiếm những người chuyển sinh khác, để trao đổi thông tin, giúp đỡ lẫn nhau.”
“…”
Hồ Ma nghe chăm chú, đây vốn là những điều hắn muốn hiểu rõ, chỉ là lần trước Bạch Bồ Đào Tử không dễ giao tiếp, không thể hỏi chi tiết như vậy.
Lúc này nắm bắt được cơ hội, hắn vội hỏi: “Ngươi nói Linh miếu bản mệnh là chỉ…”
“Bây giờ ngươi cũng đang trong mơ, không phát hiện ra vị trí mình đang ở, rất giống một ngôi miếu sao?”
Nhị Oa Đầu cười lên: “Chúng ta quen gọi đây là Linh miếu bản mệnh.”
“Mỗi người chuyển sinh đều có một miếu, chúng ta cũng không biết đây thuộc về không gian tinh thần hay là mộng cảnh gì, trong miếu có cái lư hương kỳ quái đó, đốt hương mệnh, có thể tìm kiếm những người chuyển sinh khác trong một phạm vi nhất định.”
“Bình thường có thể bao phủ một thành phố, nếu trong thành có người chuyển sinh khác cũng đồng thời đốt hương mệnh, đồng ý trả lời, hai người có thể kết nối với nhau.”
So với Bạch Bồ Đào Tử kia, thì người có dhắn hiệu là Nhị Oa Đầu này quả thật là có hỏi gì đáp nấy.
Thậm chí còn lải nhải không ngừng.
Rõ ràng hắn ta chỉ coi Hồ Ma là người chuyển sinh đến vùng núi hoang vu, lại không ăn được Thái Tuế, nên sau bao lâu mới có khả năng kết nối, vô cùng xa lạ, bèn kiên nhẫn giải thích: “Còn sau án hương, chính là tượng đá bản mệnh của chúng ta.”
“Ta nghe một vị tiền bối nói, đây là sự phản chiếu tinh thần của chúng ta, những thứ chúng ta học được trong thế giới này, đạo hạnh tu luyện, đều được phản ánh trên tượng đá.”
“Thậm chí một số vấn đề về tu luyện và bản thân cũng sẽ xuất hiện sự phản chiếu tương ứng trên tượng đá này, giúp chúng ta phát hiện vấn đề của mình một cách trực quan hơn…”
“… Đây cũng là lý do tại sao những người chuyển sinh thường có thiên phú tu luyện không tệ.”
“…”
“Hả?”
Hồ Ma đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Cũng may trước đây hắn đã cố gắng rèn luyện kỹ năng diễn xuất trước mặt bà bà, nên lúc này mới không lộ ra sơ hở.
Bản thân mình quả thực khác biệt so với những người chuyển sinh khác.
Trong miếu của họ, sau án hương, đều có thể nhìn thấy tượng đá? Tượng đá đó, đều là hình dạng của họ?
Nhưng hắn đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau án hương của mình.
Bàn thờ hương đã cũ nát, xung quhắn cuộn trào sương mù đỏ rực không lành, còn sau bàn thờ chỉ có một vùng tăm tối.
Mơ hồ cũng có thể nhìn thấy hình dáng tượng thần , nhưng nó bị bao phủ bởi sương mù đỏ sẫm, hoàn toàn không thể nhìn rõ như Nhị Oa Đầu.
Hắn nhìn chằm chằm vào tượng thần kia, dường như cảm thấy tượng thần cũng đang nhìn mình.
Lòng hắn đột nhiên run lên, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy, ngươi cũng là sau ba tuổi, nhớ lại chuyện kiếp trước?”
“Chẳng phải đều là như vậy sao?”
Nhị Oa Đầu thấy Hồ Ma hỏi một câu đơn giản như vậy, liền cười nói: “Hầu hết là ba tuổi, tất nhiên cũng có một số người có thiên phú, có thể sớm hơn hoặc muộn hơn.”
“Đại đa số đều mơ mơ màng màng, từ 3 đến 10 tuổi, đột nhiên bị một giọng nói đánh thức, nhớ lại chuyện kiếp trước, sau đó tuổi tác dần tăng, sinh khí dồi dào, cũng phát hiện ra Linh miếu bản mệnh của mình, tìm được những người chuyển sinh khác.”
“…”
“Giọng nói…”
Hồ Ma chăm chú lắng nghe, hơi do dự, cẩn thận hỏi: “Các người nghe thấy giọng nói, cũng là loại…”
“Đúng vậy, một giọng nói rất kỳ lạ.”
Nhị Oa Đầu thở dài, nói: “Chẳng biết là ai, cũng không nhớ cụ thể nói gì, nhưng chỉ mơ hồ dặn chúng ta cẩn thận với hoàn cảnh của mình, đừng tiết lộ thân phận.”
“Chúng ta cũng đã thảo luận với những người khác, nhưng không ai biết đó là gì, chỉ gọi là ‘kẻ đánh thức’.”
“…”
“Xác định rồi…”
Hồ Ma lòng run lên, xác định điểm khác biệt giữa mình và người khác.
Những người chuyển sinh khác đều giống như người chuyển sinh, chỉ có mình hắn, giống như một kẻ nửa đường xuất gia.
Những người khác đều có Linh miếu bản mệnh, có thể soi sáng đạo hạnh của bản thân, nhưng Linh miếu bản mệnh của hắn lại trông như rách nát, hoang phế đã lâu.
Những người khác đều được một giọng nói đánh thức, nhưng hắn, lại được bà nội đánh thức…
Hắn xác định được sự khác biệt của mình với những người chuyển sinh khác, trong lòng có một số nghi vấn do dự, càng không dám trực tiếp hỏi.
Nhị Oa Đầu thấy hắn trầm ngâm, biết hắn là người mới, cần tiêu hóa rất nhiều thứ, liền cười nói: “Kinh nghiệm của chúng ta rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chấp nhận số phận, huynh đệ à, ngươi từ từ tiêu hóa, nhưng có gì cần giúp đỡ, cứ nói với ta.”
“Ta còn đang nóng lòng trả lại ngươi món ân tình lớn này.”
“…”
Hồ Ma nghe ra y không chỉ là khách sáo hay qua loa, trong lòng cũng dần dần phản ứng lại, bất kể mình có bao nhiêu điểm khác biệt với người khác, mọi chuyện đã trở thành như vậy, sau này có thể từ từ suy nghĩ.
Nhưng hiện tại, vẫn còn một vấn đề quan trọng khác đang làm phiền hắn.
“Nói về chuyện này, ta thực sự có một câu hỏi muốn hỏi y để được giải đáp…”
“Hắn có từng nghe qua người ‘đốt lò’ không?”
“…”
“Đốt lò?”
Nhị Oa Đầu này kiến thức uyên thâm, nghe vậy liền cười nói: “Đó chẳng phải là bản lĩnh của Thủ Tuế Nhân hay sao?”
"Đúng vậy."
Lão huynh Nhị Oa Đầu cười nói: "Nén hương đốt trong lư hương của chúng ta, thực ra là khí mệnh của bản thân biến ảo à thành."
"Ngươi cũng có thể hiểu là tính mạng của chúng ta, không phân biệt nam nữ, không phân biệt dòng họ."
“Cái mệnh này chính là sinh khí, sinh khí càng dồi dào, đạo hạnh càng cao, sinh khí cạn kiệt, chúng ta cũng thành người chết.”
“Bình thường chỉ cần chúng ta thắp hương mệnh tại Linh miếu bản mệnh, thông qua cách tiêu hao mệnh khí này, có thể tìm kiếm những người chuyển sinh khác, để trao đổi thông tin, giúp đỡ lẫn nhau.”
“…”
Hồ Ma nghe chăm chú, đây vốn là những điều hắn muốn hiểu rõ, chỉ là lần trước Bạch Bồ Đào Tử không dễ giao tiếp, không thể hỏi chi tiết như vậy.
Lúc này nắm bắt được cơ hội, hắn vội hỏi: “Ngươi nói Linh miếu bản mệnh là chỉ…”
“Bây giờ ngươi cũng đang trong mơ, không phát hiện ra vị trí mình đang ở, rất giống một ngôi miếu sao?”
Nhị Oa Đầu cười lên: “Chúng ta quen gọi đây là Linh miếu bản mệnh.”
“Mỗi người chuyển sinh đều có một miếu, chúng ta cũng không biết đây thuộc về không gian tinh thần hay là mộng cảnh gì, trong miếu có cái lư hương kỳ quái đó, đốt hương mệnh, có thể tìm kiếm những người chuyển sinh khác trong một phạm vi nhất định.”
“Bình thường có thể bao phủ một thành phố, nếu trong thành có người chuyển sinh khác cũng đồng thời đốt hương mệnh, đồng ý trả lời, hai người có thể kết nối với nhau.”
So với Bạch Bồ Đào Tử kia, thì người có dhắn hiệu là Nhị Oa Đầu này quả thật là có hỏi gì đáp nấy.
Thậm chí còn lải nhải không ngừng.
Rõ ràng hắn ta chỉ coi Hồ Ma là người chuyển sinh đến vùng núi hoang vu, lại không ăn được Thái Tuế, nên sau bao lâu mới có khả năng kết nối, vô cùng xa lạ, bèn kiên nhẫn giải thích: “Còn sau án hương, chính là tượng đá bản mệnh của chúng ta.”
“Ta nghe một vị tiền bối nói, đây là sự phản chiếu tinh thần của chúng ta, những thứ chúng ta học được trong thế giới này, đạo hạnh tu luyện, đều được phản ánh trên tượng đá.”
“Thậm chí một số vấn đề về tu luyện và bản thân cũng sẽ xuất hiện sự phản chiếu tương ứng trên tượng đá này, giúp chúng ta phát hiện vấn đề của mình một cách trực quan hơn…”
“… Đây cũng là lý do tại sao những người chuyển sinh thường có thiên phú tu luyện không tệ.”
“…”
“Hả?”
Hồ Ma đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Cũng may trước đây hắn đã cố gắng rèn luyện kỹ năng diễn xuất trước mặt bà bà, nên lúc này mới không lộ ra sơ hở.
Bản thân mình quả thực khác biệt so với những người chuyển sinh khác.
Trong miếu của họ, sau án hương, đều có thể nhìn thấy tượng đá? Tượng đá đó, đều là hình dạng của họ?
Nhưng hắn đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau án hương của mình.
Bàn thờ hương đã cũ nát, xung quhắn cuộn trào sương mù đỏ rực không lành, còn sau bàn thờ chỉ có một vùng tăm tối.
Mơ hồ cũng có thể nhìn thấy hình dáng tượng thần , nhưng nó bị bao phủ bởi sương mù đỏ sẫm, hoàn toàn không thể nhìn rõ như Nhị Oa Đầu.
Hắn nhìn chằm chằm vào tượng thần kia, dường như cảm thấy tượng thần cũng đang nhìn mình.
Lòng hắn đột nhiên run lên, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy, ngươi cũng là sau ba tuổi, nhớ lại chuyện kiếp trước?”
“Chẳng phải đều là như vậy sao?”
Nhị Oa Đầu thấy Hồ Ma hỏi một câu đơn giản như vậy, liền cười nói: “Hầu hết là ba tuổi, tất nhiên cũng có một số người có thiên phú, có thể sớm hơn hoặc muộn hơn.”
“Đại đa số đều mơ mơ màng màng, từ 3 đến 10 tuổi, đột nhiên bị một giọng nói đánh thức, nhớ lại chuyện kiếp trước, sau đó tuổi tác dần tăng, sinh khí dồi dào, cũng phát hiện ra Linh miếu bản mệnh của mình, tìm được những người chuyển sinh khác.”
“…”
“Giọng nói…”
Hồ Ma chăm chú lắng nghe, hơi do dự, cẩn thận hỏi: “Các người nghe thấy giọng nói, cũng là loại…”
“Đúng vậy, một giọng nói rất kỳ lạ.”
Nhị Oa Đầu thở dài, nói: “Chẳng biết là ai, cũng không nhớ cụ thể nói gì, nhưng chỉ mơ hồ dặn chúng ta cẩn thận với hoàn cảnh của mình, đừng tiết lộ thân phận.”
“Chúng ta cũng đã thảo luận với những người khác, nhưng không ai biết đó là gì, chỉ gọi là ‘kẻ đánh thức’.”
“…”
“Xác định rồi…”
Hồ Ma lòng run lên, xác định điểm khác biệt giữa mình và người khác.
Những người chuyển sinh khác đều giống như người chuyển sinh, chỉ có mình hắn, giống như một kẻ nửa đường xuất gia.
Những người khác đều có Linh miếu bản mệnh, có thể soi sáng đạo hạnh của bản thân, nhưng Linh miếu bản mệnh của hắn lại trông như rách nát, hoang phế đã lâu.
Những người khác đều được một giọng nói đánh thức, nhưng hắn, lại được bà nội đánh thức…
Hắn xác định được sự khác biệt của mình với những người chuyển sinh khác, trong lòng có một số nghi vấn do dự, càng không dám trực tiếp hỏi.
Nhị Oa Đầu thấy hắn trầm ngâm, biết hắn là người mới, cần tiêu hóa rất nhiều thứ, liền cười nói: “Kinh nghiệm của chúng ta rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chấp nhận số phận, huynh đệ à, ngươi từ từ tiêu hóa, nhưng có gì cần giúp đỡ, cứ nói với ta.”
“Ta còn đang nóng lòng trả lại ngươi món ân tình lớn này.”
“…”
Hồ Ma nghe ra y không chỉ là khách sáo hay qua loa, trong lòng cũng dần dần phản ứng lại, bất kể mình có bao nhiêu điểm khác biệt với người khác, mọi chuyện đã trở thành như vậy, sau này có thể từ từ suy nghĩ.
Nhưng hiện tại, vẫn còn một vấn đề quan trọng khác đang làm phiền hắn.
“Nói về chuyện này, ta thực sự có một câu hỏi muốn hỏi y để được giải đáp…”
“Hắn có từng nghe qua người ‘đốt lò’ không?”
“…”
“Đốt lò?”
Nhị Oa Đầu này kiến thức uyên thâm, nghe vậy liền cười nói: “Đó chẳng phải là bản lĩnh của Thủ Tuế Nhân hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.