Hoàng Hôn Phân Giới (Bản Dịch)
Chương 54: Quý Nhân Trong Thành Đến
Hắc Sơn Lão Quỷ
04/06/2024
"Bà bà?"
Tộc trưởng cũng tiến lên đón, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy lời của Nhị gia, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Bà bà làm sao rồi?"
Nhị gia cũng ngơ ngác một chút: "Không phải sự tình của bà bà sao?"
"Khoảng thời gian này Bà bà vẫn luôn không có ở bên trong thôn..."
Lão tộc trưởng cũng nhìn thấy Hồ Ma ở đằng sau, nhẹ gật đầu, nói: "Từ khi đưa tiểu Hồ Ma đến điền trang của ngươi, ta cũng rất ít khi trông thấy bà bà ở bên trong thôn, gần đây hình như cũng không có về thôn."
"Nhưng bà bà bình thường ở bên ngoài làm nghề y, qua lại với quỷ, cho nên cũng thường xuyên một ngày hai ngày không trở lại, tiểu Hồ Ma cũng biết..."
"... À, lần này vài ngày rồi không gặp người, ngược lại là hiếm thấy."
"..."
"Vậy..."
Hồ Ma thấy không phải là sự tình của bà bà, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng thấy bà bà lại rất lâu không gặp người khác, lại cũng không an tâm.
Vội nói: "Vậy bà bà đã đi đâu rồi?"
"Hình như là đi về phía tây của khu rừng?"
Lão tộc trưởng cũng có chút xấu hổ, nói: "Khoảng thời gian này bà bà vẫn luôn đi về phía đó, nhưng không biết làm cái gì, chuyện của bà bà, chúng ta cũng đều không hỏi."
Chuyện này cũng xác thực phù hợp với thói quen của bà bà, Hồ Ma quay đầu liếc mắt nhìn, liền thấy vẻ mặt ngây ngơ của Tiểu Hồng Đường cũng đang nhìn về phía tây của khu rừng.
Nếu nàng ở gần đó, cũng có thể cảm ứng được bà bà, mấy ngày trước đây cũng vẫn đi theo bà bà ở trong rừng, nhưng bây giờ, lại có chút mờ mịt, không biết vì sao.
Nhị gia thở dài một hơi, nói: "Vậy ngài vội vã gọi ta trở về, là có chuyện gì?"
Lão tộc trưởng nghe xong, thần sắc cẩn thận mấy phần, tới gần Nhị gia, hạ giọng nói: "Có chuyện lớn, hôm nay có mấy vị quý nhân ở trong thành đến đây, muốn vào trong rừng tìm một kiện đồ vật, muốn người ở bên trong thôn của chúng ta dẫn đường đi tìm, ta suy nghĩ việc này chỉ có thể gọi ngươi trở về."
"Đó đều là đại nhân vật không tầm thường, lão nhị ngươi ngàn vạn lần phải hầu hạ người ta cho thật tốt, không chừng có thể kiếm được cái bánh vàng nhỏ đấy..."
"Làm dẫn đường?"
Nhị gia cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn vào bên trong thôn nói: "Là bọn họ sao?"
Hồ Ma cũng liếc mắt nhìn, vừa thấy liền choáng váng.
Nãy giờ trong lòng lo lắng, cho nên cũng không có chú ý, bây giờ mới nhìn một cái thì phát hiện bên trong thôn có thêm nhiều người.
Đều là người cường tráng, mặc quần áo màu đen, quanh eo có thắt đai lưng bằng lụa đỏ, bên hông còn đeo đao, dường như là hộ vệ.
Bọn họ có khoảng chừng mười bảy mười tám người, vây quanh hai cỗ kiệu màu đen, một chiếc xe lớn, yên lặng đứng ở bên trong thôn.
Thôn dân ở xung quanh nhìn bọn họ vừa kính vừa sợ.
Tại bên ngoài một cỗ kiệu, còn có một lão đầu tử mặc trường sam màu xám, nhìn qua giống như là chưởng quỷ..
Lão khoanh hai tay, đánh giá tình hình bên trong thôn.
Một cỗ kiệu khác có màn lụa che màu đen rủ xuống, đem người bên trong kiệu ngăn cách với bên ngoài, nhìn không thấy được dung mạo.
Đây chính là quý nhân trong thành đến sao?
Trong lòng của Hồ Ma rất tò mò, thế giới này đến cùng là bộ dáng gì?
"Thế nhưng hiện tại ta đang có chuyện..."
Nhị gia hiểu lão tộc trưởng gọi mình trở về là vì cái gì, sắc mặt lập tức có chút khó khăn.
"Ai nha, bà bà có bản lãnh lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Lão tộc trưởng thấy thế, lại lập tức lo lắng, bắt lấy cánh tay của Nhị gia, thấp giọng nói: "Việc này ngươi cũng không thể từ chối, ngươi biết thân phận của những quý nhân trong thành này có địa vị cao như thế nào hay không?"
“Lão chưởng quỹ của Thảo Tâm Đường đã đích thân bồi tiếp đến đây, thôn Đại Dương chúng ta không đắc tội nổi."
"Vạn nhất làm tốt, thì đầu xuân sang năm, thuốc mỡ cùng thảo dược của chúng ta đều có thể bán được giá tốt nữa..."
"..."
"Chuyện này đến không phải lúc!"
Nhị gia nhìn Hồ Ma một chút, nói: "Hiện tại bà bà còn không biết thế nào nữa!"
"Bà bà có thể xảy ra chuyện gì?"
Lão tộc trưởng ngơ ngác một chút, nhìn về phía Hồ Ma: "Bà bà làm sao rồi?"
"Không biết."
Hồ Ma chậm rãi thở dài nói: "Trước đó bà bà có cho người đến điền trang đưa cơm cho ta, nhưng hôm nay không có đưa qua, trước đó người giúp đỡ đưa cơm cũng nói, bỗng nhiên không tìm thấy bà bà, ta lo lắng bà bà xảy ra chuyện, lúc này mới cùng Nhị gia trở về."
"Này, bà bà một ngày không đưa cơm, còn có thể bỏ đói ngươi sao?"
Lão tộc trưởng nghe vậy lập tức có chút oán trách, nói: "Mà chỉ mới một ngày không đưa cơm?"
"Không được để Nhị Gia ngươi bận rộn, ta tìm người ở bên trong thôn giúp ngươi tìm kiếm ở chung quanh xem?"
"..."
Còn không đợi Hồ Ma trả lời, liền nhìn về phía Nhị gia, nghiêm túc nói: "Nhưng sự tình của quý nhân trong thành ngươi cũng không thể chậm trễ!"
"Lão nhị, ngươi là người có kiến thức, chỉ nhìn qua cỗ kiệu này, liền biết thân phận của những quý nhân này!"
"Người ta đã ở đây chờ hơn một canh giờ rồi, ta không thể lại kéo thêm thời gian!"
"..."
Sắc mặt của Nhị gia lập tức khó coi vô cùng, Hồ Ma cũng trầm thấp thở ra một hơi, hiểu được, quay đầu liếc mắt nhìn khu rừng mênh mông kia.
Bỗng nhiên nói: "Không có việc gì, Nhị gia, ta cùng ngài vào rừng đi!"
Tộc trưởng cũng tiến lên đón, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy lời của Nhị gia, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Bà bà làm sao rồi?"
Nhị gia cũng ngơ ngác một chút: "Không phải sự tình của bà bà sao?"
"Khoảng thời gian này Bà bà vẫn luôn không có ở bên trong thôn..."
Lão tộc trưởng cũng nhìn thấy Hồ Ma ở đằng sau, nhẹ gật đầu, nói: "Từ khi đưa tiểu Hồ Ma đến điền trang của ngươi, ta cũng rất ít khi trông thấy bà bà ở bên trong thôn, gần đây hình như cũng không có về thôn."
"Nhưng bà bà bình thường ở bên ngoài làm nghề y, qua lại với quỷ, cho nên cũng thường xuyên một ngày hai ngày không trở lại, tiểu Hồ Ma cũng biết..."
"... À, lần này vài ngày rồi không gặp người, ngược lại là hiếm thấy."
"..."
"Vậy..."
Hồ Ma thấy không phải là sự tình của bà bà, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng thấy bà bà lại rất lâu không gặp người khác, lại cũng không an tâm.
Vội nói: "Vậy bà bà đã đi đâu rồi?"
"Hình như là đi về phía tây của khu rừng?"
Lão tộc trưởng cũng có chút xấu hổ, nói: "Khoảng thời gian này bà bà vẫn luôn đi về phía đó, nhưng không biết làm cái gì, chuyện của bà bà, chúng ta cũng đều không hỏi."
Chuyện này cũng xác thực phù hợp với thói quen của bà bà, Hồ Ma quay đầu liếc mắt nhìn, liền thấy vẻ mặt ngây ngơ của Tiểu Hồng Đường cũng đang nhìn về phía tây của khu rừng.
Nếu nàng ở gần đó, cũng có thể cảm ứng được bà bà, mấy ngày trước đây cũng vẫn đi theo bà bà ở trong rừng, nhưng bây giờ, lại có chút mờ mịt, không biết vì sao.
Nhị gia thở dài một hơi, nói: "Vậy ngài vội vã gọi ta trở về, là có chuyện gì?"
Lão tộc trưởng nghe xong, thần sắc cẩn thận mấy phần, tới gần Nhị gia, hạ giọng nói: "Có chuyện lớn, hôm nay có mấy vị quý nhân ở trong thành đến đây, muốn vào trong rừng tìm một kiện đồ vật, muốn người ở bên trong thôn của chúng ta dẫn đường đi tìm, ta suy nghĩ việc này chỉ có thể gọi ngươi trở về."
"Đó đều là đại nhân vật không tầm thường, lão nhị ngươi ngàn vạn lần phải hầu hạ người ta cho thật tốt, không chừng có thể kiếm được cái bánh vàng nhỏ đấy..."
"Làm dẫn đường?"
Nhị gia cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn vào bên trong thôn nói: "Là bọn họ sao?"
Hồ Ma cũng liếc mắt nhìn, vừa thấy liền choáng váng.
Nãy giờ trong lòng lo lắng, cho nên cũng không có chú ý, bây giờ mới nhìn một cái thì phát hiện bên trong thôn có thêm nhiều người.
Đều là người cường tráng, mặc quần áo màu đen, quanh eo có thắt đai lưng bằng lụa đỏ, bên hông còn đeo đao, dường như là hộ vệ.
Bọn họ có khoảng chừng mười bảy mười tám người, vây quanh hai cỗ kiệu màu đen, một chiếc xe lớn, yên lặng đứng ở bên trong thôn.
Thôn dân ở xung quanh nhìn bọn họ vừa kính vừa sợ.
Tại bên ngoài một cỗ kiệu, còn có một lão đầu tử mặc trường sam màu xám, nhìn qua giống như là chưởng quỷ..
Lão khoanh hai tay, đánh giá tình hình bên trong thôn.
Một cỗ kiệu khác có màn lụa che màu đen rủ xuống, đem người bên trong kiệu ngăn cách với bên ngoài, nhìn không thấy được dung mạo.
Đây chính là quý nhân trong thành đến sao?
Trong lòng của Hồ Ma rất tò mò, thế giới này đến cùng là bộ dáng gì?
"Thế nhưng hiện tại ta đang có chuyện..."
Nhị gia hiểu lão tộc trưởng gọi mình trở về là vì cái gì, sắc mặt lập tức có chút khó khăn.
"Ai nha, bà bà có bản lãnh lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Lão tộc trưởng thấy thế, lại lập tức lo lắng, bắt lấy cánh tay của Nhị gia, thấp giọng nói: "Việc này ngươi cũng không thể từ chối, ngươi biết thân phận của những quý nhân trong thành này có địa vị cao như thế nào hay không?"
“Lão chưởng quỹ của Thảo Tâm Đường đã đích thân bồi tiếp đến đây, thôn Đại Dương chúng ta không đắc tội nổi."
"Vạn nhất làm tốt, thì đầu xuân sang năm, thuốc mỡ cùng thảo dược của chúng ta đều có thể bán được giá tốt nữa..."
"..."
"Chuyện này đến không phải lúc!"
Nhị gia nhìn Hồ Ma một chút, nói: "Hiện tại bà bà còn không biết thế nào nữa!"
"Bà bà có thể xảy ra chuyện gì?"
Lão tộc trưởng ngơ ngác một chút, nhìn về phía Hồ Ma: "Bà bà làm sao rồi?"
"Không biết."
Hồ Ma chậm rãi thở dài nói: "Trước đó bà bà có cho người đến điền trang đưa cơm cho ta, nhưng hôm nay không có đưa qua, trước đó người giúp đỡ đưa cơm cũng nói, bỗng nhiên không tìm thấy bà bà, ta lo lắng bà bà xảy ra chuyện, lúc này mới cùng Nhị gia trở về."
"Này, bà bà một ngày không đưa cơm, còn có thể bỏ đói ngươi sao?"
Lão tộc trưởng nghe vậy lập tức có chút oán trách, nói: "Mà chỉ mới một ngày không đưa cơm?"
"Không được để Nhị Gia ngươi bận rộn, ta tìm người ở bên trong thôn giúp ngươi tìm kiếm ở chung quanh xem?"
"..."
Còn không đợi Hồ Ma trả lời, liền nhìn về phía Nhị gia, nghiêm túc nói: "Nhưng sự tình của quý nhân trong thành ngươi cũng không thể chậm trễ!"
"Lão nhị, ngươi là người có kiến thức, chỉ nhìn qua cỗ kiệu này, liền biết thân phận của những quý nhân này!"
"Người ta đã ở đây chờ hơn một canh giờ rồi, ta không thể lại kéo thêm thời gian!"
"..."
Sắc mặt của Nhị gia lập tức khó coi vô cùng, Hồ Ma cũng trầm thấp thở ra một hơi, hiểu được, quay đầu liếc mắt nhìn khu rừng mênh mông kia.
Bỗng nhiên nói: "Không có việc gì, Nhị gia, ta cùng ngài vào rừng đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.