Chương 81: PN2 – Ngày thường
Thương Ngô Tân Bạch
06/09/2020
Là sủng thần khác họ quyền cao chức trọng nhất từ trước đến nay của Đại Chu, Nghiêm Tiêu Hàn luôn bị vây trong tầng tầng đồn đãi, lời đồn nói hắn kiểu gì cũng có. Trong tưởng tượng của người ngoài, người thường một ngày có mười hai canh giờ, Nghiêm Tiêu Hàn một ngày có tới hai mươi bốn canh giờ, không ngủ không nghỉ thèm muốn giang sơn, mỗi canh giờ đều nỗ lực thế chỗ tân chủ, leo lên làm hoàng đế, chẳng qua bị Tĩnh quốc công Phó Thâm uy hiếp cho nên mới chậm chạp không dám ra tay.
Trong cung còn lưu truyền một “bí ẩn” nổi tiếng, kể rằng tân chủ Thừa Minh đế còn nhỏ, rất bám cữu cữu Tĩnh quốc công, thường ôm đùi y không chịu buông tay. Nghiêm Tiêu Hàn như con chồn hôi ngồi canh giữa ổ gà, không có ý tốt lành gì với gia đình này, chỉ sơ sẩy chút thôi thì hắn ta sẽ vươn móng vuốt về phía tiểu hoàng đế, buông lời ly gián quan hệ giữa hoàng thượng và Tĩnh quốc công.
Một ngày nọ, lúc gần hoàng hôn, Phó Thâm vốn định cáo lui xuất cung, nhưng tiểu hoàng đế vô cùng dính người, nhất quyết không chịu cho y đi. Nghiêm Tiêu Hàn thấy thế bèn trêu nó: “Tĩnh quốc công là người nhà của thần, bệ hạ nằng nặc đòi giữ y lại, cần phải lấy gì để đổi đây?”
Tuy bây giờ tiểu hoàng đế chỉ biết ăn ngủ chơi, nhưng không hổ là thiên hoàng quý tộc, từ nhỏ là hiển lộ can đảm hơn người, lập tức đáp ngay: “Giang sơn cho khanh.”
Phó thái hậu nghe vậy thì trượt tay đánh đổ cả chén trà lên váy.
Nghiêm Tiêu Hàn lỡ mồm thế là bị khởi cư lang ghi lại nguyên văn, ngày hôm sau, vô số tấu chương kết tội trút xuống bàn hoàng thượng như tuyết rơi mùa đông, lên án Nghiêm Tiêu Hàn lũng loạn cương thường, bắt nạt ấu chủ, không biết tôn ti trên dưới, phản tâm rành rành, nếu cứ mặc cho tên loạn thần tặc tử này nắm giữ triều chính thì giang sơn xã tắc sớm muộn cũng có ngày mất trong tay hắn.
Các triều thần lại lần nữa điên cuồng la hét: Kẻ này chưa diệt trừ thì sớm muộn cũng thành tâm phúc đại họa!
Cố mệnh đại thần Cố Sơn Lục bị đồng liêu dồn ép đến đau hết cả đầu, âm thầm tìm Phó Thâm kể khổ: “Quốc công gia ơi, ngài mau quản hắn đi, Đô Sát viện sắp không kiểm soát nổi rồi, ngay cả di thư bọn họ cũng viết xong, chỉ chờ ngày mai lên Thiên điện liều chết can gián. Xem như ngài thương lấy tại hạ, bảo Nghiêm đại nhân yên phận hai tháng, tránh đi một chút, được không?”
Phó Thâm tặc lưỡi: “Bé xé ra to, còn chuẩn bị anh dũng hy sinh cơ à? Này ta nói chứ, chư công của Đô Sát viện cũng cả đống tuổi rồi, sao vẫn yếu tim thế hả?”
Cố Sơn Lục biết y bao che khuyết điểm, liền túm lấy tay y, đau xót khẩn cầu: “Tướng quân, việc này liên quan đến triều đình an ổn, giang sơn vững chắc, tất cả nhờ vào ngài đấy!”
Phó Thâm: “…..Ờm, ngươi buông ra đi đã, nếu để hắn thấy được thì ta không biết ăn nói thế nào đâu.”
Y né xa Cố Sơn Lục hơn ba thước như né cướp, suýt nữa nhảy lên cả xà nhà, lòng vẫn còn sợ hãi: “Có gì thì nói đàng hoàng, đừng động thủ.”
Cố học sĩ hai năm qua cũng đã tu luyện thành nhân tinh, hắn giả vờ không nghe thấy mấy câu của Phó Thâm, chỉ im ỉm cười, chắp tay với y, ý là “Làm phiền ngài rồi”.
Phó Thâm nhìn hắn cười mà không cười, da đầu tê hết cả lên, cứ cảm thấy Cố Sơn Lục hình như hiểu lầm gì đó.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Phó Thâm cam chịu xua tay, bực bội thoái nhượng: “Biết rồi, qua mấy hôm nữa là đi ngay, tuyệt đối không ở lại làm chướng mắt các vị trong triều đâu, hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì mau ra ngoài đi.”
Cố học sĩ dễ dàng giải quyết một phiền toái lớn, chẳng cần Phó Thâm tiễn, tự mình hài lòng đi.
Khách nhân đi rồi, Phó Thâm thong thả trở về hậu viện. Nghiêm Tiêu Hàn nghe thấy tiếng bước chân của y, vừa định quay đầu, chợt thấy tóc mai lành lạnh, mùi hoa thanh thuần thoảng qua, một đóa hồng trắng khổng lồ được đưa tới trước mắt hắn.
Hắn bất đắc dĩ quay người lại, nghiêm mặt nói: “Làm gì đó?”
“Thấy hoa nở đẹp.”
Đóa hồng trắng kia ngả ngớn dán vào gò má hắn, rồi trượt xuống dưới cằm, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, người cầm hoa lại có vẻ hết sức chính trực: “Đem ra kết hợp với mỹ nhân, lại càng đẹp hơn.”
Nghiêm Tiêu Hàn hít một hơi: “…..”
Phó Thâm cười tủm tỉm: “Phu nhân không thích sao?”
“Phu nhân” nói lạnh tanh: “Không thích.”
Cánh hoa mềm mại gõ một cái không nhẹ không nặng trên môi hắn, như là đang trừng phạt hắn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Phó Thâm chẳng chút hoang mang rút đóa hoa lại, cúi đầu ngửi một hơi, đôi môi tựa như vô tình lướt qua cánh hoa: “Không thích ư? Vậy quên đi, ta còn định tìm chỗ nào để cắm nó vào…..”
Còn chưa dứt câu, cả hoa lẫn người liền bị ôm lấy.
“Thích, thích vô cùng, được chưa?” Nghiêm Tiêu Hàn tức giận nói, “Về thôi, đừng chà đạp hoa của ta nữa.”
Phó Thâm: “Nói to hơn chút đi, lặp lại lần nữa, thích cái gì?”
“Thích ngươi,” Nghiêm Tiêu Hàn cúi đầu rút đóa hoa trong tay y ra, nói mà mặt không đổi sắc, “Thích vô cùng.”
Rất nhiều người không biết, đoạn đối thoại đại nghịch bất đạo lưu truyền trong triều đó, kỳ thực còn nửa đoạn sau nữa.
Sau khi tiểu hoàng đế nói ra câu “Giang sơn cho khanh”, chẳng riêng gì Phó thái hậu bùng nổ, cả Nghiêm Tiêu Hàn cũng bùng nổ luôn.
Hắn còn vô lại hơn hoàng đế, lập tức túm lấy tay Phó Thâm, kẻ ác cáo trạng trước, luôn miệng quở trách: “Ngươi coi đi, bệ hạ vì vui đùa mà ngay cả giang sơn cũng chắp tay dâng cho người khác, thế này mà chấp nhận được hả? Thái phó học sĩ làm ăn kiểu gì không biết? Ngày thường giảng đạo lý cho bệ hạ cái kiểu gì vậy? Còn cả ngươi nữa, lúc thường ngươi quá nhân nhượng bệ hạ…..”
Phó Thâm nghe không vô, lén nhéo hông hắn một cái, nhỏ giọng làu bàu: “Bốc phét vừa thôi, ngươi mà cũng dám nói ta nhân nhượng nó hả? Không biết xấu hổ à?”
“…..” Nghiêm Tiêu Hàn nói mà mặt không đỏ tim không nhảy, “Tóm lại, vua của một nước, lời vàng ý ngọc, tuyệt đối không thể đùa giỡn như vậy được, đều là do kẻ làm thần tử như chúng ta phò tá bất lực, sao nhãng sơ sót, mới khiến hoàng thượng nói ra lời như thế. Thần cả gan xin thỉnh ý chỉ của thái hậu, bắt đầu từ ngày mai, Tĩnh quốc công không ngày ngày tiến cung bầu bạn với hoàng thượng nữa, đổi thành ba vị học sĩ Cố, Lý, Dương mỗi ngày thay phiên đến đây, truyền thụ thánh nhân chi học, đế vương chi đạo từ cổ chí kim cho bệ hạ.”
Váy của Phó thái hậu còn chảy nước lóc tóc, nghe hắn nêu ý kiến xoen xoét mà ngớ cả người ra, ngậng ngừng nói: “Việc này……”
Nàng nhìn về phía huynh trưởng hỏi ý, liền thấy vị kia đang lấy tay đỡ trán, mặt viết “Không quản được”, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Phó thái hậu bất đắc dĩ đáp ứng: “Cứ làm vậy đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn thu được ý chỉ của thái hậu, còn chưa kịp vui vẻ thì liền nghe thấy trong điện vang lên tiếng gào khóc inh ỏi, hoàng thượng ôm lấy đùi Phó Thâm khóc lớn: “Muốn cữu cữu cơ!”
Phó Thâm sao cam lòng để nó khóc như vậy, định cúi xuống bế thằng nhỏ lên. Nhưng y vừa mới động đậy thì đã bị Nghiêm Tiêu Hàn kéo lại, hắn tiến lên nửa quỳ trước mặt tiểu hoàng đế, ôn hòa nhưng không cho phép cự tuyệt, tách từng ngón từng ngón tay nhỏ nhắn của nó ra.
Hắn thấp giọng nói câu gì đó với tiểu hoàng đế đang gào khóc, tiếng khóc đinh tai nhức óc kia ngừng giây lát, sau đó đột nhiên cất cao lên hẳn một nấc, suýt chút nữa đánh gãy xà nhà cung điện.
Phó Thâm chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ, không biết vị tổ tông này chọc vị tiểu tổ tông kia kiểu gì, y tức giận kêu: “Ngươi còn trêu nó nữa…..”
Nghiêm Tiêu Hàn thình lình quay đầu sang, nhìn y vô cùng chăm chú.
Ánh mắt hắn rất lạnh, bên trong không ẩn chứa chút ý cười nào, nhưng lại có một sự cứng rắn không thể diễn tả, khiến người ta liên tưởng đến sắt đá lạnh lẽo và mặt hồ đóng băng.
Phó Thâm như bị ánh mắt hắn hút lấy, không khỏi ngẩn ra.
Còn chưa đợi y hiểu được thâm ý trong cái liếc mắt đo, Nghiêm Tiêu Hàn đã đứng dậy chào thái hậu rồi kéo y cáo lui.
Thế là từ sau hôm đó, người này giận dỗi y suốt bốn ngày liền.
Nghiêm đại nhân không chịu thừa nhận mình tranh giành người yêu với con nít, nhưng Phó Thâm đã sớm nhìn thấu hắn rồi. Hơn nữa Nghiêm Tiêu Hàn còn là tên quỷ ấu trĩ cực kỳ khó dỗ, phương thức trả thù của hắn vô cùng đặc biệt, đó là giấu hết giày và xe lăn của Phó Thâm đi, khiến y kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, sinh hoạt không thể tự gánh vác, chỉ có thể cúi mình trước dâm uy, mặc cho tên chó săn gian nịnh này muốn làm gì y thì làm.
Hôm nay vất vả lắm mới dỗ hắn vui vẻ được, Phó Thâm tiện thể nhắc tới kết quả thương lượng với Cố Sơn Lục: “…..Ta thấy triều đình bây giờ cũng không cần đến hai chúng ta, hay là kiếm cớ xuất kinh nghỉ ngơi một phen, thế nào? Ngươi muốn đến phương Nam hay phương Bắc?”
“Kính Uyên.” Nghiêm Tiêu Hàn không trả lời y mà bỗng nhiên nói chuyện không đâu: “Ta không hi vọng ngươi quá thân thiết với hoàng thượng, tuy nó là cháu trai ngươi, nhưng đến mười, hai mươi năm sau, khi nó nắm quyền lớn rồi thì còn có thể đối đãi với ngươi như thưở ban đầu hay không? Có khi nào cũng giống như phụ thân và tổ phụ nó, tràn đầy kiêng kỵ với ngươi và ta?”
“Ta biết chứ,” Phó Thâm khó hiểu: “Làm sao vậy? Còn xa lắc xa lơ mà, nói cái này làm gì?”
Nghiêm Tiêu Hàn nắm chặt bả vai y, người hơi ép xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt y, nghiêm túc nói: “Những lo lắng ấy đều là suy đoán, sau này chưa chắc sẽ thành sự thật. Mà cho dù trở thành sự thật, ta cũng có thể che chở ngươi. Ta không cần ngươi chọn một người giữa ta và hoàng thượng, cũng không cần ngươi nhất định phải rời bỏ kinh thành, xa cách hoàng cung. Cho nên…… Việc xuất kinh này cứ gác lại nói sau, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng vì ta mà ủy khuất bản thân mình, được không?”
Phó Thâm hé miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, sau một chốc im lặng, y mới sâu kín than thở: “Ngươi đấy.”
Y nói: “Từ ngày tòng quân, ta đã ôm suy nghĩ hy sinh vì nước, da ngựa bọc thây, không ngờ vận mệnh trêu ngươi ——“
Nghiêm Tiêu Hàn siết tay, cảm giác như sắp đón nhận lời chẳng tốt đẹp gì. Không ngờ Phó Thâm liếc mắt nhìn hắn, lời cảm khái nặng như vạn quân đã chực thốt ra khỏi miệng lại xoay chuyển, biến thành một câu trêu ghẹo nhẹ nhàng: “Không hy sinh vì nước được, lại để ngươi hưởng lợi.”
Trong lòng như có sợi dây cung vang lên tiếng văng vẳng.
“Nhiều năm như vậy, nhiều…. chuyện như vậy, dù ta là một tên đầu gỗ đần độn thì cũng phải nhận ra,” Phó Thâm kéo tay hắn, mười ngón đan chặt, “Luân hồi đổi thay, tự có định số, giang sơn lưu dữ hậu nhân sầu, ta đâu phải Bồ Tát hạ phàm, sao có thể bận tâm chuyện thiên hạ cả đời được? Bận tâm mình ngươi là đủ rồi.”
(Giang sơn lưu dữ hậu nhân sầu: câu thơ nổi tiếng nhất trong bài “Đề Bát Vịnh Lâu” của Lý Thanh Chiếu, ý nói thắng cảnh lầu Bát Vịnh để lại cho người ta nỗi sầu khi giang sơn rơi vào tay địch.)
Lời nói còn lại đều bị nhấn chìm trong nụ hôn mùi mẫn và hương hoa hồng dịu ngọt.
Năm Thừa Minh thứ tư, Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn phụng mệnh tuần tra Giang Nam, đầu tháng sáu rời kinh xuôi Nam.
Tiểu hoàng thượng tội nghiệp phải theo thái phó đọc sách luyện chữ, thỉnh thoảng lại bảo cung nhân thay mình viết thư cho cữu cữu, hỏi thăm xem bao giờ y trở về, muốn dẫn y đến ngự hoa viên ngắm hoa sen mới trồng.
Mặc dù trước sau không hề hỏi một chữ về Nghiêm Tiêu Hàn, nhưng nó cũng chưa bao giờ quên người mợ hẹp hòi đối xử với nó cũng tàm tạm, nhưng lại khiến người ta chẳng ưa nổi kia.
Sau này, mãi đến khi Thừa Minh đế lớn lên, thành chủ thiên hạ, giàu có tứ hải, cậu vẫn nhớ như in lời Nghiêm Tiêu Hàn nói với mình trong cung hôm ấy.
“Y là của ta. Lấy giang sơn của nhóc về đi, không đổi.”
Trong cung còn lưu truyền một “bí ẩn” nổi tiếng, kể rằng tân chủ Thừa Minh đế còn nhỏ, rất bám cữu cữu Tĩnh quốc công, thường ôm đùi y không chịu buông tay. Nghiêm Tiêu Hàn như con chồn hôi ngồi canh giữa ổ gà, không có ý tốt lành gì với gia đình này, chỉ sơ sẩy chút thôi thì hắn ta sẽ vươn móng vuốt về phía tiểu hoàng đế, buông lời ly gián quan hệ giữa hoàng thượng và Tĩnh quốc công.
Một ngày nọ, lúc gần hoàng hôn, Phó Thâm vốn định cáo lui xuất cung, nhưng tiểu hoàng đế vô cùng dính người, nhất quyết không chịu cho y đi. Nghiêm Tiêu Hàn thấy thế bèn trêu nó: “Tĩnh quốc công là người nhà của thần, bệ hạ nằng nặc đòi giữ y lại, cần phải lấy gì để đổi đây?”
Tuy bây giờ tiểu hoàng đế chỉ biết ăn ngủ chơi, nhưng không hổ là thiên hoàng quý tộc, từ nhỏ là hiển lộ can đảm hơn người, lập tức đáp ngay: “Giang sơn cho khanh.”
Phó thái hậu nghe vậy thì trượt tay đánh đổ cả chén trà lên váy.
Nghiêm Tiêu Hàn lỡ mồm thế là bị khởi cư lang ghi lại nguyên văn, ngày hôm sau, vô số tấu chương kết tội trút xuống bàn hoàng thượng như tuyết rơi mùa đông, lên án Nghiêm Tiêu Hàn lũng loạn cương thường, bắt nạt ấu chủ, không biết tôn ti trên dưới, phản tâm rành rành, nếu cứ mặc cho tên loạn thần tặc tử này nắm giữ triều chính thì giang sơn xã tắc sớm muộn cũng có ngày mất trong tay hắn.
Các triều thần lại lần nữa điên cuồng la hét: Kẻ này chưa diệt trừ thì sớm muộn cũng thành tâm phúc đại họa!
Cố mệnh đại thần Cố Sơn Lục bị đồng liêu dồn ép đến đau hết cả đầu, âm thầm tìm Phó Thâm kể khổ: “Quốc công gia ơi, ngài mau quản hắn đi, Đô Sát viện sắp không kiểm soát nổi rồi, ngay cả di thư bọn họ cũng viết xong, chỉ chờ ngày mai lên Thiên điện liều chết can gián. Xem như ngài thương lấy tại hạ, bảo Nghiêm đại nhân yên phận hai tháng, tránh đi một chút, được không?”
Phó Thâm tặc lưỡi: “Bé xé ra to, còn chuẩn bị anh dũng hy sinh cơ à? Này ta nói chứ, chư công của Đô Sát viện cũng cả đống tuổi rồi, sao vẫn yếu tim thế hả?”
Cố Sơn Lục biết y bao che khuyết điểm, liền túm lấy tay y, đau xót khẩn cầu: “Tướng quân, việc này liên quan đến triều đình an ổn, giang sơn vững chắc, tất cả nhờ vào ngài đấy!”
Phó Thâm: “…..Ờm, ngươi buông ra đi đã, nếu để hắn thấy được thì ta không biết ăn nói thế nào đâu.”
Y né xa Cố Sơn Lục hơn ba thước như né cướp, suýt nữa nhảy lên cả xà nhà, lòng vẫn còn sợ hãi: “Có gì thì nói đàng hoàng, đừng động thủ.”
Cố học sĩ hai năm qua cũng đã tu luyện thành nhân tinh, hắn giả vờ không nghe thấy mấy câu của Phó Thâm, chỉ im ỉm cười, chắp tay với y, ý là “Làm phiền ngài rồi”.
Phó Thâm nhìn hắn cười mà không cười, da đầu tê hết cả lên, cứ cảm thấy Cố Sơn Lục hình như hiểu lầm gì đó.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Phó Thâm cam chịu xua tay, bực bội thoái nhượng: “Biết rồi, qua mấy hôm nữa là đi ngay, tuyệt đối không ở lại làm chướng mắt các vị trong triều đâu, hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì mau ra ngoài đi.”
Cố học sĩ dễ dàng giải quyết một phiền toái lớn, chẳng cần Phó Thâm tiễn, tự mình hài lòng đi.
Khách nhân đi rồi, Phó Thâm thong thả trở về hậu viện. Nghiêm Tiêu Hàn nghe thấy tiếng bước chân của y, vừa định quay đầu, chợt thấy tóc mai lành lạnh, mùi hoa thanh thuần thoảng qua, một đóa hồng trắng khổng lồ được đưa tới trước mắt hắn.
Hắn bất đắc dĩ quay người lại, nghiêm mặt nói: “Làm gì đó?”
“Thấy hoa nở đẹp.”
Đóa hồng trắng kia ngả ngớn dán vào gò má hắn, rồi trượt xuống dưới cằm, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, người cầm hoa lại có vẻ hết sức chính trực: “Đem ra kết hợp với mỹ nhân, lại càng đẹp hơn.”
Nghiêm Tiêu Hàn hít một hơi: “…..”
Phó Thâm cười tủm tỉm: “Phu nhân không thích sao?”
“Phu nhân” nói lạnh tanh: “Không thích.”
Cánh hoa mềm mại gõ một cái không nhẹ không nặng trên môi hắn, như là đang trừng phạt hắn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Phó Thâm chẳng chút hoang mang rút đóa hoa lại, cúi đầu ngửi một hơi, đôi môi tựa như vô tình lướt qua cánh hoa: “Không thích ư? Vậy quên đi, ta còn định tìm chỗ nào để cắm nó vào…..”
Còn chưa dứt câu, cả hoa lẫn người liền bị ôm lấy.
“Thích, thích vô cùng, được chưa?” Nghiêm Tiêu Hàn tức giận nói, “Về thôi, đừng chà đạp hoa của ta nữa.”
Phó Thâm: “Nói to hơn chút đi, lặp lại lần nữa, thích cái gì?”
“Thích ngươi,” Nghiêm Tiêu Hàn cúi đầu rút đóa hoa trong tay y ra, nói mà mặt không đổi sắc, “Thích vô cùng.”
Rất nhiều người không biết, đoạn đối thoại đại nghịch bất đạo lưu truyền trong triều đó, kỳ thực còn nửa đoạn sau nữa.
Sau khi tiểu hoàng đế nói ra câu “Giang sơn cho khanh”, chẳng riêng gì Phó thái hậu bùng nổ, cả Nghiêm Tiêu Hàn cũng bùng nổ luôn.
Hắn còn vô lại hơn hoàng đế, lập tức túm lấy tay Phó Thâm, kẻ ác cáo trạng trước, luôn miệng quở trách: “Ngươi coi đi, bệ hạ vì vui đùa mà ngay cả giang sơn cũng chắp tay dâng cho người khác, thế này mà chấp nhận được hả? Thái phó học sĩ làm ăn kiểu gì không biết? Ngày thường giảng đạo lý cho bệ hạ cái kiểu gì vậy? Còn cả ngươi nữa, lúc thường ngươi quá nhân nhượng bệ hạ…..”
Phó Thâm nghe không vô, lén nhéo hông hắn một cái, nhỏ giọng làu bàu: “Bốc phét vừa thôi, ngươi mà cũng dám nói ta nhân nhượng nó hả? Không biết xấu hổ à?”
“…..” Nghiêm Tiêu Hàn nói mà mặt không đỏ tim không nhảy, “Tóm lại, vua của một nước, lời vàng ý ngọc, tuyệt đối không thể đùa giỡn như vậy được, đều là do kẻ làm thần tử như chúng ta phò tá bất lực, sao nhãng sơ sót, mới khiến hoàng thượng nói ra lời như thế. Thần cả gan xin thỉnh ý chỉ của thái hậu, bắt đầu từ ngày mai, Tĩnh quốc công không ngày ngày tiến cung bầu bạn với hoàng thượng nữa, đổi thành ba vị học sĩ Cố, Lý, Dương mỗi ngày thay phiên đến đây, truyền thụ thánh nhân chi học, đế vương chi đạo từ cổ chí kim cho bệ hạ.”
Váy của Phó thái hậu còn chảy nước lóc tóc, nghe hắn nêu ý kiến xoen xoét mà ngớ cả người ra, ngậng ngừng nói: “Việc này……”
Nàng nhìn về phía huynh trưởng hỏi ý, liền thấy vị kia đang lấy tay đỡ trán, mặt viết “Không quản được”, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Phó thái hậu bất đắc dĩ đáp ứng: “Cứ làm vậy đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn thu được ý chỉ của thái hậu, còn chưa kịp vui vẻ thì liền nghe thấy trong điện vang lên tiếng gào khóc inh ỏi, hoàng thượng ôm lấy đùi Phó Thâm khóc lớn: “Muốn cữu cữu cơ!”
Phó Thâm sao cam lòng để nó khóc như vậy, định cúi xuống bế thằng nhỏ lên. Nhưng y vừa mới động đậy thì đã bị Nghiêm Tiêu Hàn kéo lại, hắn tiến lên nửa quỳ trước mặt tiểu hoàng đế, ôn hòa nhưng không cho phép cự tuyệt, tách từng ngón từng ngón tay nhỏ nhắn của nó ra.
Hắn thấp giọng nói câu gì đó với tiểu hoàng đế đang gào khóc, tiếng khóc đinh tai nhức óc kia ngừng giây lát, sau đó đột nhiên cất cao lên hẳn một nấc, suýt chút nữa đánh gãy xà nhà cung điện.
Phó Thâm chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ, không biết vị tổ tông này chọc vị tiểu tổ tông kia kiểu gì, y tức giận kêu: “Ngươi còn trêu nó nữa…..”
Nghiêm Tiêu Hàn thình lình quay đầu sang, nhìn y vô cùng chăm chú.
Ánh mắt hắn rất lạnh, bên trong không ẩn chứa chút ý cười nào, nhưng lại có một sự cứng rắn không thể diễn tả, khiến người ta liên tưởng đến sắt đá lạnh lẽo và mặt hồ đóng băng.
Phó Thâm như bị ánh mắt hắn hút lấy, không khỏi ngẩn ra.
Còn chưa đợi y hiểu được thâm ý trong cái liếc mắt đo, Nghiêm Tiêu Hàn đã đứng dậy chào thái hậu rồi kéo y cáo lui.
Thế là từ sau hôm đó, người này giận dỗi y suốt bốn ngày liền.
Nghiêm đại nhân không chịu thừa nhận mình tranh giành người yêu với con nít, nhưng Phó Thâm đã sớm nhìn thấu hắn rồi. Hơn nữa Nghiêm Tiêu Hàn còn là tên quỷ ấu trĩ cực kỳ khó dỗ, phương thức trả thù của hắn vô cùng đặc biệt, đó là giấu hết giày và xe lăn của Phó Thâm đi, khiến y kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, sinh hoạt không thể tự gánh vác, chỉ có thể cúi mình trước dâm uy, mặc cho tên chó săn gian nịnh này muốn làm gì y thì làm.
Hôm nay vất vả lắm mới dỗ hắn vui vẻ được, Phó Thâm tiện thể nhắc tới kết quả thương lượng với Cố Sơn Lục: “…..Ta thấy triều đình bây giờ cũng không cần đến hai chúng ta, hay là kiếm cớ xuất kinh nghỉ ngơi một phen, thế nào? Ngươi muốn đến phương Nam hay phương Bắc?”
“Kính Uyên.” Nghiêm Tiêu Hàn không trả lời y mà bỗng nhiên nói chuyện không đâu: “Ta không hi vọng ngươi quá thân thiết với hoàng thượng, tuy nó là cháu trai ngươi, nhưng đến mười, hai mươi năm sau, khi nó nắm quyền lớn rồi thì còn có thể đối đãi với ngươi như thưở ban đầu hay không? Có khi nào cũng giống như phụ thân và tổ phụ nó, tràn đầy kiêng kỵ với ngươi và ta?”
“Ta biết chứ,” Phó Thâm khó hiểu: “Làm sao vậy? Còn xa lắc xa lơ mà, nói cái này làm gì?”
Nghiêm Tiêu Hàn nắm chặt bả vai y, người hơi ép xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt y, nghiêm túc nói: “Những lo lắng ấy đều là suy đoán, sau này chưa chắc sẽ thành sự thật. Mà cho dù trở thành sự thật, ta cũng có thể che chở ngươi. Ta không cần ngươi chọn một người giữa ta và hoàng thượng, cũng không cần ngươi nhất định phải rời bỏ kinh thành, xa cách hoàng cung. Cho nên…… Việc xuất kinh này cứ gác lại nói sau, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng vì ta mà ủy khuất bản thân mình, được không?”
Phó Thâm hé miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, sau một chốc im lặng, y mới sâu kín than thở: “Ngươi đấy.”
Y nói: “Từ ngày tòng quân, ta đã ôm suy nghĩ hy sinh vì nước, da ngựa bọc thây, không ngờ vận mệnh trêu ngươi ——“
Nghiêm Tiêu Hàn siết tay, cảm giác như sắp đón nhận lời chẳng tốt đẹp gì. Không ngờ Phó Thâm liếc mắt nhìn hắn, lời cảm khái nặng như vạn quân đã chực thốt ra khỏi miệng lại xoay chuyển, biến thành một câu trêu ghẹo nhẹ nhàng: “Không hy sinh vì nước được, lại để ngươi hưởng lợi.”
Trong lòng như có sợi dây cung vang lên tiếng văng vẳng.
“Nhiều năm như vậy, nhiều…. chuyện như vậy, dù ta là một tên đầu gỗ đần độn thì cũng phải nhận ra,” Phó Thâm kéo tay hắn, mười ngón đan chặt, “Luân hồi đổi thay, tự có định số, giang sơn lưu dữ hậu nhân sầu, ta đâu phải Bồ Tát hạ phàm, sao có thể bận tâm chuyện thiên hạ cả đời được? Bận tâm mình ngươi là đủ rồi.”
(Giang sơn lưu dữ hậu nhân sầu: câu thơ nổi tiếng nhất trong bài “Đề Bát Vịnh Lâu” của Lý Thanh Chiếu, ý nói thắng cảnh lầu Bát Vịnh để lại cho người ta nỗi sầu khi giang sơn rơi vào tay địch.)
Lời nói còn lại đều bị nhấn chìm trong nụ hôn mùi mẫn và hương hoa hồng dịu ngọt.
Năm Thừa Minh thứ tư, Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn phụng mệnh tuần tra Giang Nam, đầu tháng sáu rời kinh xuôi Nam.
Tiểu hoàng thượng tội nghiệp phải theo thái phó đọc sách luyện chữ, thỉnh thoảng lại bảo cung nhân thay mình viết thư cho cữu cữu, hỏi thăm xem bao giờ y trở về, muốn dẫn y đến ngự hoa viên ngắm hoa sen mới trồng.
Mặc dù trước sau không hề hỏi một chữ về Nghiêm Tiêu Hàn, nhưng nó cũng chưa bao giờ quên người mợ hẹp hòi đối xử với nó cũng tàm tạm, nhưng lại khiến người ta chẳng ưa nổi kia.
Sau này, mãi đến khi Thừa Minh đế lớn lên, thành chủ thiên hạ, giàu có tứ hải, cậu vẫn nhớ như in lời Nghiêm Tiêu Hàn nói với mình trong cung hôm ấy.
“Y là của ta. Lấy giang sơn của nhóc về đi, không đổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.