Hoàng Kim Đồng

Chương 119: Câu chuyện về vị thương nhân đồ cổ

Đả Nhãn

06/03/2013

Miếu Phu Tử ở bờ sông Tần Hoài được xây dựng vào thời Đông Tấn, vua Tư Mã Diễn dựa vào câu nói "Trị quốc phải coi đào tạo nhân tài làm trọng" mà xây dựng Miếu Phu Tử ở bờ nam sông Tần Hoài. Năm xưa chỉ có cung, cũng không xây miếu Khổng Tử, miếu Khổng Tử được Tống Nhân Tông xây dựng thêm vào sau này, vì trong lúc tế có nói là Khổng Phu Tử, vì vậy mà xưng là Miếu Phu Tử.

Xưa nay Miếu Phu Tử là một điểm sáng của sông Tần Hoài, nơi đây bừng lên ánh sáng mê người, là nơi người người tập trung, thương nhân tụ tập, có vẻ đẹp "Giang Nam giai lệ". Chỉ là Nam Kinh gặp nhiều thảm họa trong chiến tranh, trong lịch sử thì Miếu Phu Tử đã từng bị hủy hoại bốn lần và xây dựng lại năm lần, năm 1994 Miếu Phu Tử bên bờ Tần Hoài được phục hồi, trước sau đầu tư hơn một tỷ, khôi phục lại bộ dạng tường lớn đại điện rộng, có Đường Minh Đức, hai mươi phòng của trường thi Giang Nam, có ba trăm ngàn mét vuông kiến trúc được tu sửa, ngày bình thường nơi đây đón một trăm ngàn khách, những ngày lễ tết thì phải gấp ba lần như vậy.

Xưa nay dòng Tần Hoài luôn là nguồn cảm hứng của các nhà thơ, trong Miếu Phu Tử ở bờ sông Tần Hoài có chợ đồ cổ, có khu thú cưng tranh hoa cây cảnh, đây là nơi thu hút rất nhiều khách tập trung.

Vì Miếu Phu Tử và chợ đồ cổ cùng chung một chỗ, vì vậy mà Lưu Xuyên rất quen thuộc Miếu Phu Tử, hắn nhanh chóng đưa mọi người từ sườn đông tiến vào trong chợ Miếu Phu Tử. Vừa gia nhập vào quảng trường thì thấy sườn đông có một cột đá, bên trên có ghi rằng "Vũ đại thần đến tận đây xuống ngựa", có lẽ ý nghĩa là tôn sùng "Chí Thánh Tuyên Vương".

Trong giới cổ vật có câu: "Bắc có Phan Gia Viên, nam có Triêu Thiên Cung", chợ đồ cổ Triêu Thiên Cung chưa được trùng kiến, vì vậy mà nhiều người tập trung vào chợ đồ cổ Miếu Phu Tử. Những thành phố khác, khi màn đêm buông xuống thì những người bày quầy trong chợ đồ cổ sẽ giải tán, nhưng chợ đồ cổ Miếu Phu Tử ở bên cạnh sông Tần Hoài thì khác, tiêng người vẫn huyên náo, cực kỳ náo nhiệt.

Hai bên một con phố dài đều là những kiến trúc cổ thời Minh Thanh, làm cho người ta chợt sinh ra cảm giác như thời gian đổi loạn, giống như đưa thân vào thời cổ đại, vì có nhiều du khách nên Lưu Xuyên phải ôm Hắc Sư vào lòng, Tiểu Bạch Sư cũng rất thông minh, nhanh nhẹn chạy qua lại dưới chân mọi người, luôn bám sát lấy Trang Duệ.

- Mộc Đầu, đi chậm một chút, chúng ta đến đây để đào vài món đồ, đi như chạy thế này thì sao có thể làm được gì?

Sau khi đi theo dòng người một lúc thì Lưu Xuyên thật sự không nén được mà có chút bức bối, quá nhiều người nên không thể nào dừng chân trước quầy hàng, vì anh còn chưa đứng vững thì đã có người từ phía sau thúc lên rồi.

Thật ra lúc này đi dạo ở Miếu Phu Tử phần lớn là du khách đến từ vùng đất bên ngoài, bọn họ ngưỡng một thanh danh của Miếu Phu Tử, đến đây chỉ muốn tham gia náo nhiệt mà thôi, cũng không có hứng thú với đồ cổ hoặc tìm bảo vật. Những chủ quầy kia tuy chưa nói là bán toàn hàng thủ công mỹ nghệ, nhưng Trang Duệ đi qua và tùy ý quét mắt nhìn, ít nhất cũng có bảy tám quầy hàng không có bất kỳ thứ nào có chứa linh khí. Vì thế mà du khách có thể mua được vài món đồ kỷ niệm giá rẻ, mà chủ quầy cũng coi như thu được tiền, thuận mua vừa bán.

Những nhà sưu tầm thật sự cũng không thường đến chợ đồ cổ Miếu Phu Tử, nhưng thời gian mà bọn họ đến đây thường là sáng sớm, đến đi dạo trong chợ Quỷ Thị này. Quỷ Thị thật ra là cách mà mọi người gọi chợ đêm, nhưng trước giải phóng thì được gọi là chợ sáng, bây giờ thanh niên cũng đổi giọng gọi nó là chợ đêm nhưng những người đến chợ đồ cổ vẫn gọi theo kiểu cũ là Quỷ Thị.

Giao dịch ở chợ đồ cổ quỷ thị từ nửa đêm đến hừng đông lại có khác biệt với chợ đêm, nếu giao dịch ở quỷ thị vào ban đêm thì hàng hóa thật giả khó phân, tốt xấu khó phân, vì vậy mà dễ dàng bị lừa, đặc biệt là rất nhiều vụ trộm cướp tang vật thường phát sinh ở chợ đồ cổ quỷ thị, thật sự khó lường.

Sau giải phóng thì chính quyền ra quy định khi còn đèn đường sẽ không cho giao dịch, vì vậy mà quỷ thị dần bị hủy bỏ, nhưng bây giờ ở các nơi lại xuất hiện quỷ thị, nổi danh nhất chính là Phan Gian Viên ở Bắc Kinh và Miếu Phu Tử ở Nam Kinh. Các nơi còn lại cũng có quỷ thị, quy cách hoạt động khá giống nhau, bình thường đều mở từ lúc ba giờ sáng đến bảy giờ sáng, cũng có những nơi bán đến giữa trưa, chủ hàng đến từ khắp các nơi trên cả nước, hàng hóa đủ kiểu, phần lớn là phỏng chế đồ cổ, nhưng cũng không thiếu trân phẩm.

Đáng tiếc là ngày trước Lưu Xuyên đến nơi này cũng chỉ vì nhập hàng thú cưng, cũng không quá hiểu rõ về chợ đồ cổ, cũng không biết có quỷ thị tồn tại. Nếu không thì với ánh mắt của Trang Duệ, tất nhiên sẽ tìm ra được nhiều thứ tốt ở quỷ thị, phải biết rằng quỷ thị tuy nhiều hàng giả nhưng tỉ lệ vật phẩm trân quý vẫn nhiều hơn so với lúc này.

Khi thấy Tần Huyên Băng và Lôi Lôi liên tục nhíu mày, liên tục né tránh đám người, có lẽ bên trong cũng không thiếu những kẻ "tay bẩn", vì vậy Trang Duệ mở miệng nói:

- Chúng ta vào cửa hàng đi dạo, nơi này nếu có bảo vật thì sợ rằng đã bị người ta mua mất rồi, cũng không đến lượt chúng ta.

Sau đó Lưu Xuyên và Trang Duệ cùng che chở cho hai cô gái chen đến những cửa hàng ở đằng sau các quầy bên lề đường, khi đến bên trong mới thấy, đây là một cửa hàng đồ cổ khá lớn.



Xem ra những người có ý nghĩ như Trang Duệ cũng không thiếu, chưa nói đến chuyện cửa hàng này kinh doanh tốt xấu thế nào, nhưng nơi đây khá nhiều người, những nhân viên mặc trang phục cổ đại đang thao thao bất tuyệt về những vật phẩm với du khách trong cửa hàng. Trang Duệ chợt nhớ lại một câu chuyện xưa, vì vậy mà không khỏi phì cười.

- Trang Duệ, có gì vui mà cười? Có phải là người kia nói gì đó không đúng?

Tần Huyên Băng chỉ vào một nhân viên cửa hàng đang dùng giọng lưu loát với du khách, sau đó hỏi Trang Duệ.

- Không phải, tôi nghĩ đến một câu chuyện đáng cười, để tôi kể cho mọi người, là có một cửa hàng đồ cổ thông báo tuyển dụng nhân viên bán hàng, đã đưa ra thông báo hơn một tháng, cũng không thiếu người đến nhưng không ai chịu ở lại làm việc.

- Một hôm nọ có hai người trẻ tuổi đến cửa hàng, có một người đến sớm hơn năm phút, khi vừa tiến vào trong quán thì ông chủ nhặt một mảnh gỗ vụn đặt lên một miếng nệm màu đỏ rồi hỏi người thanh niên kia: Đây là cái gì?

- Người thanh niên kia đáp: Là mảnh gỗ vụn.

- Ông chủ lắc đầu, sau đó ném mảnh gỗ vụn xuống đất, lại nói: Tiểu tử, cậu bị loại.

- Người thanh niên kia cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hắn cũng không có biện pháp, đang chuẩn bị đi ra thì có người tiến vào, hắn chợt dừng bước, muốn xem người kia trả lời thế nào.

- Quả nhiên ông chủ vẫn dùng chiêu kia, nhặt mảnh gỗ đặt lên tấm nệm đỏ, sau đó hỏi người thanh niên vừa đi vào: Cậu nói xem đây là gì?

- Người thanh niên có chút sững sốt, nhưng sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười: "Đây là cây tăm mà Từ Hi Lão Phật Gia đã từng sử dụng!".

- Rất tốt, cậu có thể làm việc ngay từ lúc này. Ông chủ cửa hàng đồ cổ tỏ ra rất vui mừng, vì vậy nhanh chóng thuê người thanh niên kia làm công, mà tên thanh niên trước đó chỉ có thể tức giận che mặt mà đi.

- Huyên Băng, em nhìn nhân viên cửa hàng kia xem, có phải giống như người mà anh vừa nói không? Công phu mồm mép rất tốt.

Trang Duệ nói làm Tần Huyên Băng và Lôi Lôi đều nở nụ cười,nhưng Lưu Xuyên đã từng nghe qua câu chuyện này, vì vậy hắn không phục nói:

- Mộc Đầu, câu chuyện của cậu quá hạn rồi, nghe huynh đệ nói đến một câu chuyện còn hay hơn này.

- Cậu có cũng có chuyện để kể sao?

Trang Duệ nói rồi dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Lưu Xuyên, điều này làm cho Lưu Xuyên rất bất mãn.



- Nói gì vậy, nghe cho kỹ nhé, năm xưa có một vị thương nhân đồ cổ, kết hôn hơn bốn mươi năm, tuổi tác đã gần sáu mươi, lại thích thị nữ của phu nhân, luôn lén động tay động chân với thị nữ này. Sau khi phu nhân biết chuyện thì cùng thị nữ thương lượng một kế.

- Ngày hôm đó thị nữ nói với lão thương nhân đồ cổ: Lão gia, canh ba tối nay đến phòng em nhé? Ông lão nghe vậy mà cảm thấy vui sướng, đến canh ba chạy vào trong phòng thị nữ, lúc này thị nữ và phu nhân đã đổi chỗ. Ông lão kia sau khi lên giường thì cũng không nói lời nào, có thể nói là mưu to tầm tã, cố hết sức lực, không khác biệt gì khi ăn Viagra.

- Sau khi xong việc thì ông lão thương nhân nằm trên giường vui vẻ nói: Cũng là cô tốt hơn nhiều, mạnh hơn so với thiếu phụ kia. Khi vừa dứt lời thì bị vị phu nhân kia đạp xuống đất, còn mắng: Ông cả đời chơi đồ cổ, ngay cả một hàng cổ thế này cũng không nhận ra sao?

- Lưu Xuyên, anh là tên khốn kiếp, cũng không phải thứ tốt.

Lưu Xuyên nói xong còn chưa kịp cười cho sướng thì Tần Huyên Băng và Lôi Lôi ở bên cạnh đã đỏ mặt, Lôi Lôi càng tiến lên nhéo lên phần thịt mềm của Lưu Xuyên, đau đến mức làm cho Lưu Xuyên liên tục kêu gào cầu xin tha thứ.

- Này cậu trai, cậu nói không phải là tôi nhé, tuy tôi đây đã hơn sáu mươi nhưng vẫn rất mạnh, hùng phong không giảm, già rồi, đúng là già rồi.

Đột nhiên sau lưng Lưu Xuyên vang lên một âm thanh, đám người nghe thấy vậy thì thật sự hoảng sợ, nếu lời nói vui đùa vừa rồi bị người ta tưởng là thật, rõ ràng sẽ là vô duyên vô cớ kết thù oán.

Người vừa lên tiếng rõ ràng cũng đã có tuổi, bộ dạng mập mạp trắng trẻo, nhìn tuổi cũng là hơn sáu mươi, đầu nửa trắng nửa đen, sống mũi đeo kính, ngón cái tay phải đeo một cái nhẫn màu xanh. Người này đang cười híp mắt nhìn nhóm người Trang Duệ, nếu ông lão này thay một bộ quần áo gấm vóc thì thật sự không khác nào một viên ngoại thời cổ đại.

- Lão gia tử, nhóm chúng cháu đang nói giỡn, nào dám nói đến ngài, hơn nữa ngài cũng còn rất khỏe mạnh.

Lưu Xuyên thoát khỏi bàn tay nhỏ của Lôi Lôi, sau đó cười nói với ông lão.

- Hì, còn tốt, tôi cũng là một thương nhân đồ cổ, cũng là ông chủ của cửa hàng này.

Ông lão này tính tình rất tốt, cũng không tức giận mà cười ha hả trả lời, điều này làm cho Lưu Xuyên cảm thấy tối tăm mặt mũi. Ông lão này rõ ràng là quá trùng hợp, mình vừa rồi rõ ràng chỉ vào hòa thượng mà mắng con lừa ngốc, đúng là quá khéo.

- Lão gia tử, ngài đừng nóng, người này có tật xấu như vậy đấy. Lưu Xuyên, còn không mau tạ lỗi lão nhân gia.

Trang Duệ cũng không biết nụ cười trên mặt ông lão kia là thật hay giả, tóm lại Lưu Xuyên nói cợt nhả như vậy ở đây cũng không phù hợp.

- Không giận, sẽ không giận, các cậu cũng thích đồ cổ sao? Có thể thấy vật gì đáng tiền nhất ở đây không?

Ông chủ béo liên tục khoát tay, bộ dạng thật sự không giận, những nhân viên bên cạnh cũng rất bận nhưng lão cũng không tiến lên tham gia, chỉ thanh thản đứng nói chuyện với nhóm người Trang Duệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Kim Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook