Chương 292: Cháu ngoại(2)
Đả Nhãn
02/06/2013
Trang Duệ gặp Âu Dương Chấn Vũ thì có hơi xấu hổ, chính mình hôm qua đến thủ đô mà không đến thăm hỏi bác, bây giờ lại để bác đến đón chính mình.
- Bác làm cách đây không xa, nhận được điện thoại của Tiểu Quân thì tiện đường chạy tới, chúng ta đi thôi...
Âu Dương Chấn Vũ thấy thư ký Vương lên xe, lão lên tiếng để lái xe tiếp tục chạy đi, xe hơi cũng chậm rãi nhập vào trong dòng xe cộ lúc tan tầm.
- Tiểu Duệ, bác nghe nói cháu đã mua nhà, đang cần tìm người lắp đặt thiết bị phải không?
Âu Dương Chấn Vũ lên tiếng cũng không tránh né thư ký và lái xe của mình, vì cách xưng hô của Trang Duệ vừa rồi đã sớm bộc lộ quan hệ giữa hai người.
- Chuyện lắp đặt thiết bị thì những công ty bình thường có thể đi làm, nhưng cháu lại mua một căn tứ hợp viện, là kiến trúc thời nhà Thanh, có nhiều chỗ mà các công ty bình thường khó thể làm cho phù hợp, vì vậy cháu muốn tìm một người có thể lắp đặt thiết bị cho các công trình cổ. Mà anh Quân nói cho bác những thứ này làm gì?
Trang Duệ trước đó đã nói rõ với Âu Dương Quân, không muốn bác trai phải ra tay hỗ trợ, không ngờ Âu Dương Quân lại nói ra.
- Thế nào, không nhờ bác, có phải sợ bác lạm dụng chức quyền không?
Âu Dương Chấn Vũ có thể thấy rõ tâm tư của Trang Duệ, lão cười ha hả nói:
- Việc này tôi sẽ tự mình ra tay, bác có một người bạn dạy ở đại học Bắc Kinh, là giáo sư kiến trúc, hơn nữa còn là chuyên gia sửa chữa kiến trúc, những công tác tu sửa bảo tàng cố cung đều do ông ấy đến xử lý.
- Nhưng giáo sư Chu tuổi tác cao, đến lú đó chỉ có thể cho ra những lời khuyên, chút đề nghị, còn chuyện thì công cụ thể thì khó thể nào làm được. À, bác sẽ hỏi anh ấy, để anh ấy tìm sinh viên nào đó đến giám sát thi công cho cháu.
Thư ký Vương và lái xe ngồi ở hàng ghế phía trước nghe được lời nói củae Âu Dương Chấn Vũ thì chợt sững sờ, bọn họ đến bây giờ chưa từng thấy lãnh đạo của mình đi cầu người khác, nhưng bây giờ vì đứa cháu ngoại mà phải mở miệng cầu người.
Lời nói của Âu Dương Chấn Vũ làm cho Trang Duệ cảm thấy trong lòng ấm áp, bác trai có thể suy xét đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn có thể thấy phần tình cảm của bác đối với mình là thật lòng, nếu chính mình không tiếp thụ thì thật sự quá làm kiêu, vì vậy mới nói:
- Bác, vậy cháu cám ơn nhiều, đến lúc đó cháu sẽ có chút phụ cấp cho bọn họ...
- Tốt, ngày mai bác sẽ điện thoại cho giáo sư Chu, bác cũng chỉ có thể giúp cháu như vậy thôi, chuyện tiền bạc cũng khó thể nào.
Âu Dương Chấn Vũ thật sự nói một câu vui đùa với Trang Duệ, lão biết về đứa cháu này nhiều hơn so với Âu Dương Quân, biết rõ tiền của nó lấy từ những công tác quang minh chính đại, cũng không sợ ai nói xấu này nọ. Mà đến cấp bậc như của lão thì cũng không còn sợ những tin đồn thất thiệt nữa rồi.
Trang Duệ thật sự không quen thuộc Bắc Kinh, hắn cảm thấy xe chạy vào một khu vực rất náo nhiệt, sau đó lại chạy vào một con đường nhỏ, đường này rất ít xe, lái xe thậm chí còn có thể tăng tốc. Sau gần bốn mươi phút thì xe đi đến dưới chân núi.
- Bà ngoại của cháu thích ở Ngọc Tuyền Sơn vì nó thanh tịnh, vì vậy hằng năm phần lớn thời gian là ở chỗ này.
Âu Dương Chấn Vũ thuận miệng giải thích cho Trang Duệ.
Ngọc Tuyền Sơn nằm ở phía tây Di Hòa Viên năm sáu dặm, vì nó là núi dựa vào nước, lại cách thành Bắc Kinh không xa, vì vậy mà các triều đại dù có đổi thay nhưng nhóm người thống trị vẫn nhìn trúng chỗ này, các đời hoàng đế đều xây hành cung ở đây. Nhưng sau nhiều năm tháng chiến loạn, có rất nhiều lâm viên bị phá hủy, sau khi kiến quốc mới tu sửa lại.
Từ thời kỳ đầu giải phóng thì Ngọc Tuyền Sơn luôn là chỗ ở quan trọng được các vị lãnh đạo quốc gia yêu thích, năm xưa các vị lãnh đạo khai quốc từng đến chỗ này sống, mà rất nhiều thế hệ lãnh đạo lão thành sau khi về hưu đều chọn nơi này làm địa phương tĩnh dưỡng.
Sau khi đi qua một con đường núi quanh co, phía trước xuất hiện một cánh cổng, hai bên chính là những chiến sĩ cảnh sát quân sự đứng nghiêm. Khi thấy có xe đi đến thì chặn lại xem xét giấy thông hành, sau đó lại xem xét giấy chứng minh và cấp bậc của đám người trên xe, phong cách kiểm tra thế này thật sự nghiêm khắc hơn rất nhiều so với hội sở của Âu Dương Quân.
Sau khi kiểm tra xong thì một viên cảnh sát quay về trạm gác, sau khi gọi điện thoại kiểm tra chính xác mới cho xe đi qua.
Sau khi chạy qua cửa chính thì hai bên đường là những lùm cây um tùm, tiếp tục chạy về phía trước vài trăm mét thì từng khu nhà chợt xuất hiện trước mắt Trang Duệ. Những căn nhà nơi đây phần lớn đều là hai tầng, khoảng cách giữa hai bên là khá xa, lái xe của Âu Dương Chấn Vũ khá quen thuộc chỗ này, vì vậy mà trực tiếp dừng xe ở bên ngoài một căn nhà nhỏ.
- Tiểu Vương, các cậu xuống xe ra ngoài ăn uống gì đó đi, hai giờ sau chạy đến đón tôi. Tiểu Duệ, chúng ta xuống xe...
Âu Dương Chấn Vũ đầu tiên là khai báo một tiếng với thư ký Vương, sau đó mang theo chút đồ nói Trang Duệ xuống xe, sau đó chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
- Chú, chú đã đến, đưa những thứ kia cho cháu...
Hai người Âu Dương Chấn Vũ và Trang Duệ vừa xuống xe thì từ trong nhà đi ra một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mặc quân phục, người này có dáng vẻ khôi ngô, mày rậm mắt to, lưng thẳng tắp. Nhưng điều hâp dẫn Trang Duệ nhất chính là bờ vai của đối phương, quân hàm thiếu tướng.
Phải biết rằng trong nước có điều lệ tấn chức rất rõ ràng, mỗi cấp phải công tác vài năm, từ thượng úy đến thiếu tá là một cánh cửa cao, những người không thể đi lên chỉ có thể chuyển nghề mà thôi, sau đó từ đại tá đến thiếu tướng thì cánh cửa càng lớn, rất nhiều quan quân trong quân ngũ chỉ có thể về hưu ở vị trí đại tá.
Những người có thể thăng lên cấp tướng là thật sự nhỏ nhoi trong quân, hơn nữa bọn họ đều được điều phối lính cần vụ cả đời.
Trong chiến tranh thì những thiếu tướng mới hơn ba mươi là khá nhiều, nhưng vào thời bình thì đó là hiện tượng cực kỳ khó khăn, rất nhiều người mãi đến năm năm sáu mươi mới có thể tấn chức. Ví dụ như vị tướng quân trẻ tuổi trước mặt Trang Duệ, đây là điều khó thấy trong nước.
- Tiểu Lỗi, sau cháu lại ở đây? Hôm qua chú gọi điện thoại cho bố của cháu, nghe nói cháu còn chưa đến mà?
Âu Dương Chấn Vũ thấy vị tướng quân kia thì vẻ mặt có chút ngạc nhiên, rõ ràng bất ngờ vì sự xuất hiện của đối phương.
- Chú, hôm nay cháu về kinh tham gia hội nghị, vốn là sang mai sẽ đi, cũng không có nhiều thời gian, nhưng bố cháu nói con trai của cô cô sẽ đến, nói cháu đến gặp mặt một lần. Chú, đây là Trang Duệ sao?
Âu Dương Lỗi vừa nói vừa đem những thứ trong tay phải chuyển sang tay trái, sau đó vươn tay phải với Trang Duệ.
- Tiểu Duệ, bác giới thiệu cho cháu, đây là Âu Dương Lỗi, là con trai lớn của bác cả, là một vị tướng quân trẻ tuổi, được ông ngoại thích nhất...
Âu Dương Chấn Vũ vừa nói vừa nhìn về phía Âu Dương Lỗi bằng ánh mắt khó che giấu sự tán thưởng, Âu Dương Cương là tướng quân công thần khai quốc, là người từ chiến trường đi ra, gai tộc Âu Dương vì thế mà cũng có chỗ đứng trong quân ngũ.
Nhưng anh em Âu Dương Chấn Vũ đều không ai đi tòng quân, dù đã là quan to ở địa phương và trung ương nhưng lực khống chế quân đội yếu hơn so với thời của ông cụ rất nhiều. Mãi đến khi Âu Dương Lỗi trổ hết tài năng thì Âu Dương gia mới có quyền lên tiếng trong quân đội.
Nhưng như vậy cũng có vấn đề, đó là gia tộc Âu Dương quá cường thế, phải biết rằng quân chính chia lìa là một điều kiện cần, cũng chính là điều kiên căn bản để cân đối một gia tộc, trước nay đều rất kiêng kỵ những gia tộc có quyền có binh, nhưng bây giờ ông cụ còn sống, vì thế cũng không ai dám nói gì.
Nhưng nếu Âu Dương Cương qua đời, như vậy thế lực của Âu Dương gia sẽ giảm xuống trong phạm vi rộng, chưa nói đến những thứ khác, chắc chắc sẽ không còn tư cách ở lại trong Ngọc Tuyền Sơn này.
Anh em của Âu Dương Chấn Vũ cũng nhận thức được vấn đề này, vì vậy gânf đây giáo dục con cái rất nghiêm, mặc khác cũng thừa dịp ông cụ còn chưa mất để cố gắng cho bác cả tiến vào trung ương, như vậy mới đảm bảo Âu Dương Lỗi tiếp tục có tài nguyên để phát triển về sau này, đảm bảo có chút tiếng nói trong quân đội, như vậy gia tộc Âu Dương có thể cường thịnh không suy.
- Anh thường xuyên nghe bố nhắc về cô út, nhưng...Ôi, không nói nữa, mọi chuyện đều đã qua, mọi người vào nhà nói chuyện...
Âu Dương Lỗi bắt chặt tay Trang Duệ, sau đó xoay người đẩy cửa đi vào trong sân.
- Bà nội, sao bà lại ra đây rồi?
Trang Duệ đi sau lưng Âu Dương Lỗi, vừa tiến vào trong sân thì hắn nghe thấy Âu Dương Lỗi lên tiếng, đồng thời đứng khựng lại, vì thế hắn vội vàng dịch sang bên phải một bước, sau đó mới nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Một người mặc trang phục y tá đang đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một bà lão tóc bạc trắng.
- Mẹ, em gái còn chưa đến, hải vài ngày nữa mới đến thăm mẹ được, nhưng lúc này có cháu ngoại đến...
Âu Dương Chấn Vũ đi về phía trước vài bước, lão cầm lấy tay bà lão, vừa khẽ nói bên tai bà vừa khẽ liếc mắt cho Trang Duệ đi đến.
- Anh Lỗi, đây là bà ngoại à?
Trang Duệ cũng không lập tức tiến lên mà nhìn Âu Dương Lỗi hỏi.
- Bà nội từ năm ngoái đã không còn nhìn thấy gì cả, bị bệnh đục thủy tinh thể, tuy chỉ là bệnh nhỏ, bác sĩ cũng muốn giải phẩu nhưng không biết vì sao mà bà không đồng ý, nói là...Nói là...
Âu Dương Lỗi giống như có gì đó khó nói, thật sự không thể nào nói cho hết lời.
- Tôi không muốn nhìn thấy ông lão chết tiệt kia, con của Uyển Nhi sao? Cháu ngoại của bà, cho bà sờ một cái xem nào...
Bà lão tuy mắt không nhìn thấy nhưng hai tai lại rất thính, bà nghe thấy rõ những lời của Âu Dương Lỗi, vì vậy mà lớn tiếng nói. Bà buông tay con trai ra, sau đó muốn đứng lên.
Trang Duệ vội vàng tiến lên nghênh đón, hắn ngồi xổm xuống bên dưới xe lăn rồi gọi một tiếng:
- Bà ngoại.
Không biết vì sao mà Trang Duệ nói ra hai chữ này thì cảm thấy mũi chua xót, nước mắt không nhịn được phải chảy xuôi xuống.
- Cháu ngoan, đừng khóc, đừng khóc, đều là do ông lão chết tiệt kia...
Bà lão vuốt ve mặt Trang Duệ, trong cặp mắ đục ngàu cũng có nước mắt chảy tràn ra ngoài.
- Bác làm cách đây không xa, nhận được điện thoại của Tiểu Quân thì tiện đường chạy tới, chúng ta đi thôi...
Âu Dương Chấn Vũ thấy thư ký Vương lên xe, lão lên tiếng để lái xe tiếp tục chạy đi, xe hơi cũng chậm rãi nhập vào trong dòng xe cộ lúc tan tầm.
- Tiểu Duệ, bác nghe nói cháu đã mua nhà, đang cần tìm người lắp đặt thiết bị phải không?
Âu Dương Chấn Vũ lên tiếng cũng không tránh né thư ký và lái xe của mình, vì cách xưng hô của Trang Duệ vừa rồi đã sớm bộc lộ quan hệ giữa hai người.
- Chuyện lắp đặt thiết bị thì những công ty bình thường có thể đi làm, nhưng cháu lại mua một căn tứ hợp viện, là kiến trúc thời nhà Thanh, có nhiều chỗ mà các công ty bình thường khó thể làm cho phù hợp, vì vậy cháu muốn tìm một người có thể lắp đặt thiết bị cho các công trình cổ. Mà anh Quân nói cho bác những thứ này làm gì?
Trang Duệ trước đó đã nói rõ với Âu Dương Quân, không muốn bác trai phải ra tay hỗ trợ, không ngờ Âu Dương Quân lại nói ra.
- Thế nào, không nhờ bác, có phải sợ bác lạm dụng chức quyền không?
Âu Dương Chấn Vũ có thể thấy rõ tâm tư của Trang Duệ, lão cười ha hả nói:
- Việc này tôi sẽ tự mình ra tay, bác có một người bạn dạy ở đại học Bắc Kinh, là giáo sư kiến trúc, hơn nữa còn là chuyên gia sửa chữa kiến trúc, những công tác tu sửa bảo tàng cố cung đều do ông ấy đến xử lý.
- Nhưng giáo sư Chu tuổi tác cao, đến lú đó chỉ có thể cho ra những lời khuyên, chút đề nghị, còn chuyện thì công cụ thể thì khó thể nào làm được. À, bác sẽ hỏi anh ấy, để anh ấy tìm sinh viên nào đó đến giám sát thi công cho cháu.
Thư ký Vương và lái xe ngồi ở hàng ghế phía trước nghe được lời nói củae Âu Dương Chấn Vũ thì chợt sững sờ, bọn họ đến bây giờ chưa từng thấy lãnh đạo của mình đi cầu người khác, nhưng bây giờ vì đứa cháu ngoại mà phải mở miệng cầu người.
Lời nói của Âu Dương Chấn Vũ làm cho Trang Duệ cảm thấy trong lòng ấm áp, bác trai có thể suy xét đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn có thể thấy phần tình cảm của bác đối với mình là thật lòng, nếu chính mình không tiếp thụ thì thật sự quá làm kiêu, vì vậy mới nói:
- Bác, vậy cháu cám ơn nhiều, đến lúc đó cháu sẽ có chút phụ cấp cho bọn họ...
- Tốt, ngày mai bác sẽ điện thoại cho giáo sư Chu, bác cũng chỉ có thể giúp cháu như vậy thôi, chuyện tiền bạc cũng khó thể nào.
Âu Dương Chấn Vũ thật sự nói một câu vui đùa với Trang Duệ, lão biết về đứa cháu này nhiều hơn so với Âu Dương Quân, biết rõ tiền của nó lấy từ những công tác quang minh chính đại, cũng không sợ ai nói xấu này nọ. Mà đến cấp bậc như của lão thì cũng không còn sợ những tin đồn thất thiệt nữa rồi.
Trang Duệ thật sự không quen thuộc Bắc Kinh, hắn cảm thấy xe chạy vào một khu vực rất náo nhiệt, sau đó lại chạy vào một con đường nhỏ, đường này rất ít xe, lái xe thậm chí còn có thể tăng tốc. Sau gần bốn mươi phút thì xe đi đến dưới chân núi.
- Bà ngoại của cháu thích ở Ngọc Tuyền Sơn vì nó thanh tịnh, vì vậy hằng năm phần lớn thời gian là ở chỗ này.
Âu Dương Chấn Vũ thuận miệng giải thích cho Trang Duệ.
Ngọc Tuyền Sơn nằm ở phía tây Di Hòa Viên năm sáu dặm, vì nó là núi dựa vào nước, lại cách thành Bắc Kinh không xa, vì vậy mà các triều đại dù có đổi thay nhưng nhóm người thống trị vẫn nhìn trúng chỗ này, các đời hoàng đế đều xây hành cung ở đây. Nhưng sau nhiều năm tháng chiến loạn, có rất nhiều lâm viên bị phá hủy, sau khi kiến quốc mới tu sửa lại.
Từ thời kỳ đầu giải phóng thì Ngọc Tuyền Sơn luôn là chỗ ở quan trọng được các vị lãnh đạo quốc gia yêu thích, năm xưa các vị lãnh đạo khai quốc từng đến chỗ này sống, mà rất nhiều thế hệ lãnh đạo lão thành sau khi về hưu đều chọn nơi này làm địa phương tĩnh dưỡng.
Sau khi đi qua một con đường núi quanh co, phía trước xuất hiện một cánh cổng, hai bên chính là những chiến sĩ cảnh sát quân sự đứng nghiêm. Khi thấy có xe đi đến thì chặn lại xem xét giấy thông hành, sau đó lại xem xét giấy chứng minh và cấp bậc của đám người trên xe, phong cách kiểm tra thế này thật sự nghiêm khắc hơn rất nhiều so với hội sở của Âu Dương Quân.
Sau khi kiểm tra xong thì một viên cảnh sát quay về trạm gác, sau khi gọi điện thoại kiểm tra chính xác mới cho xe đi qua.
Sau khi chạy qua cửa chính thì hai bên đường là những lùm cây um tùm, tiếp tục chạy về phía trước vài trăm mét thì từng khu nhà chợt xuất hiện trước mắt Trang Duệ. Những căn nhà nơi đây phần lớn đều là hai tầng, khoảng cách giữa hai bên là khá xa, lái xe của Âu Dương Chấn Vũ khá quen thuộc chỗ này, vì vậy mà trực tiếp dừng xe ở bên ngoài một căn nhà nhỏ.
- Tiểu Vương, các cậu xuống xe ra ngoài ăn uống gì đó đi, hai giờ sau chạy đến đón tôi. Tiểu Duệ, chúng ta xuống xe...
Âu Dương Chấn Vũ đầu tiên là khai báo một tiếng với thư ký Vương, sau đó mang theo chút đồ nói Trang Duệ xuống xe, sau đó chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
- Chú, chú đã đến, đưa những thứ kia cho cháu...
Hai người Âu Dương Chấn Vũ và Trang Duệ vừa xuống xe thì từ trong nhà đi ra một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mặc quân phục, người này có dáng vẻ khôi ngô, mày rậm mắt to, lưng thẳng tắp. Nhưng điều hâp dẫn Trang Duệ nhất chính là bờ vai của đối phương, quân hàm thiếu tướng.
Phải biết rằng trong nước có điều lệ tấn chức rất rõ ràng, mỗi cấp phải công tác vài năm, từ thượng úy đến thiếu tá là một cánh cửa cao, những người không thể đi lên chỉ có thể chuyển nghề mà thôi, sau đó từ đại tá đến thiếu tướng thì cánh cửa càng lớn, rất nhiều quan quân trong quân ngũ chỉ có thể về hưu ở vị trí đại tá.
Những người có thể thăng lên cấp tướng là thật sự nhỏ nhoi trong quân, hơn nữa bọn họ đều được điều phối lính cần vụ cả đời.
Trong chiến tranh thì những thiếu tướng mới hơn ba mươi là khá nhiều, nhưng vào thời bình thì đó là hiện tượng cực kỳ khó khăn, rất nhiều người mãi đến năm năm sáu mươi mới có thể tấn chức. Ví dụ như vị tướng quân trẻ tuổi trước mặt Trang Duệ, đây là điều khó thấy trong nước.
- Tiểu Lỗi, sau cháu lại ở đây? Hôm qua chú gọi điện thoại cho bố của cháu, nghe nói cháu còn chưa đến mà?
Âu Dương Chấn Vũ thấy vị tướng quân kia thì vẻ mặt có chút ngạc nhiên, rõ ràng bất ngờ vì sự xuất hiện của đối phương.
- Chú, hôm nay cháu về kinh tham gia hội nghị, vốn là sang mai sẽ đi, cũng không có nhiều thời gian, nhưng bố cháu nói con trai của cô cô sẽ đến, nói cháu đến gặp mặt một lần. Chú, đây là Trang Duệ sao?
Âu Dương Lỗi vừa nói vừa đem những thứ trong tay phải chuyển sang tay trái, sau đó vươn tay phải với Trang Duệ.
- Tiểu Duệ, bác giới thiệu cho cháu, đây là Âu Dương Lỗi, là con trai lớn của bác cả, là một vị tướng quân trẻ tuổi, được ông ngoại thích nhất...
Âu Dương Chấn Vũ vừa nói vừa nhìn về phía Âu Dương Lỗi bằng ánh mắt khó che giấu sự tán thưởng, Âu Dương Cương là tướng quân công thần khai quốc, là người từ chiến trường đi ra, gai tộc Âu Dương vì thế mà cũng có chỗ đứng trong quân ngũ.
Nhưng anh em Âu Dương Chấn Vũ đều không ai đi tòng quân, dù đã là quan to ở địa phương và trung ương nhưng lực khống chế quân đội yếu hơn so với thời của ông cụ rất nhiều. Mãi đến khi Âu Dương Lỗi trổ hết tài năng thì Âu Dương gia mới có quyền lên tiếng trong quân đội.
Nhưng như vậy cũng có vấn đề, đó là gia tộc Âu Dương quá cường thế, phải biết rằng quân chính chia lìa là một điều kiện cần, cũng chính là điều kiên căn bản để cân đối một gia tộc, trước nay đều rất kiêng kỵ những gia tộc có quyền có binh, nhưng bây giờ ông cụ còn sống, vì thế cũng không ai dám nói gì.
Nhưng nếu Âu Dương Cương qua đời, như vậy thế lực của Âu Dương gia sẽ giảm xuống trong phạm vi rộng, chưa nói đến những thứ khác, chắc chắc sẽ không còn tư cách ở lại trong Ngọc Tuyền Sơn này.
Anh em của Âu Dương Chấn Vũ cũng nhận thức được vấn đề này, vì vậy gânf đây giáo dục con cái rất nghiêm, mặc khác cũng thừa dịp ông cụ còn chưa mất để cố gắng cho bác cả tiến vào trung ương, như vậy mới đảm bảo Âu Dương Lỗi tiếp tục có tài nguyên để phát triển về sau này, đảm bảo có chút tiếng nói trong quân đội, như vậy gia tộc Âu Dương có thể cường thịnh không suy.
- Anh thường xuyên nghe bố nhắc về cô út, nhưng...Ôi, không nói nữa, mọi chuyện đều đã qua, mọi người vào nhà nói chuyện...
Âu Dương Lỗi bắt chặt tay Trang Duệ, sau đó xoay người đẩy cửa đi vào trong sân.
- Bà nội, sao bà lại ra đây rồi?
Trang Duệ đi sau lưng Âu Dương Lỗi, vừa tiến vào trong sân thì hắn nghe thấy Âu Dương Lỗi lên tiếng, đồng thời đứng khựng lại, vì thế hắn vội vàng dịch sang bên phải một bước, sau đó mới nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Một người mặc trang phục y tá đang đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một bà lão tóc bạc trắng.
- Mẹ, em gái còn chưa đến, hải vài ngày nữa mới đến thăm mẹ được, nhưng lúc này có cháu ngoại đến...
Âu Dương Chấn Vũ đi về phía trước vài bước, lão cầm lấy tay bà lão, vừa khẽ nói bên tai bà vừa khẽ liếc mắt cho Trang Duệ đi đến.
- Anh Lỗi, đây là bà ngoại à?
Trang Duệ cũng không lập tức tiến lên mà nhìn Âu Dương Lỗi hỏi.
- Bà nội từ năm ngoái đã không còn nhìn thấy gì cả, bị bệnh đục thủy tinh thể, tuy chỉ là bệnh nhỏ, bác sĩ cũng muốn giải phẩu nhưng không biết vì sao mà bà không đồng ý, nói là...Nói là...
Âu Dương Lỗi giống như có gì đó khó nói, thật sự không thể nào nói cho hết lời.
- Tôi không muốn nhìn thấy ông lão chết tiệt kia, con của Uyển Nhi sao? Cháu ngoại của bà, cho bà sờ một cái xem nào...
Bà lão tuy mắt không nhìn thấy nhưng hai tai lại rất thính, bà nghe thấy rõ những lời của Âu Dương Lỗi, vì vậy mà lớn tiếng nói. Bà buông tay con trai ra, sau đó muốn đứng lên.
Trang Duệ vội vàng tiến lên nghênh đón, hắn ngồi xổm xuống bên dưới xe lăn rồi gọi một tiếng:
- Bà ngoại.
Không biết vì sao mà Trang Duệ nói ra hai chữ này thì cảm thấy mũi chua xót, nước mắt không nhịn được phải chảy xuôi xuống.
- Cháu ngoan, đừng khóc, đừng khóc, đều là do ông lão chết tiệt kia...
Bà lão vuốt ve mặt Trang Duệ, trong cặp mắ đục ngàu cũng có nước mắt chảy tràn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.