Chương 251: Cứu chủ
Đả Nhãn
07/03/2013
Vừa tiến vào trong hang thì Trần Chích cảm thấy có chút ngạc nhiên, vì bảy quả bom cay cùng phát ra sương mù, sợ rằng cũng đủ để cho một không gian bảy mươi mét vuông không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng lúc này sương mù trong hang thật sự rất mỏng, như vậy chỉ có hai tình huống xảy ra, một là không gian dưới đất rất trống, hai là bên dưới có thứ gì đó khác.
Trần Chích tắt đèn pin, tiếp tục tiến lên, dùng khuỷa tuy chống lên mặt đất, đầu vai uốn lượn, thuận thế khẽ lăn người. Sau đó hắn ngừng thở, trong bóng đêm vẫn không nhúc nhích, nhưng ý tưởng bị tập kích cũng không xảy ra.
- Mở tất cả đèn lên.
Vài phút sau Trần Chích cũng không thấy có bất kỳ âm thanh nào, lúc này đợt nhân viên thứ hai cũng đã đi xuống, vì sợ người một nhà bị thương nên Trần Chích chỉ có thể bật đèn lên. Lần này có năm sáu người xuống, đèn pin được mở ra làm cho hang động được chiếu sáng rực, chỉ là ngoài vài người bọn họ thì không có người nào khác tồn tại.
- Trưởng phòng Trần, súng ngắn Browning...
Một vị cảnh sát nhặt được dưới mặt đất một cái vỏ đạn, sau đó đưa ra kết luận như vậy.
Loại súng Browning này tuy rất nhỏ nhưng lực sát thương rất tốt, cũng là thứ được nhiều người sưu tầm sử dụng, không thể khinh thường, vì thế ai cũng đề cao cảnh giác.
Hang động bên dưới cũng không phải thẳng tắp, cứ bảy thước lại có một chỗ ngoặt, không thể bài trừ khả năng tội phạm ẩn giấu nơi đó. Trần Chích đưa tay ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có hai người tiến lên, khom lưng đi về phía trước. Những người đi xuống đây đều mặc áo chống đạn, Trần Chích cũng tiếp nhận một chiếc mũ sắt đeo lên đầu, dù sao tiếng súng và vỏ đạn trên mặt đất cũng cho thấy tội phạm có vũ khí.
Trên mặt đất chợt xuất hiện một cái thang hợp kim, tuy không biết tác dụng của nó nhưng đây là trong mộ địa của tiền nhân rất quỷ dị, cũng không ai dám chủ quan. Một tên đặc công cẩn thận bò lên theo cái thang, hai chân không tiếp xúc với mặt đất chung quanh.
- Không có việc gì, đến...Á!
Vị đặc công kia đi đến đầu cuối của cái thang thì giẫm chân xuống đất, sau đó quay đầu nói người phía sau tiến lên, ai ngờ dưới chân lại trống rỗng. May mà hắn phản ứng nhanh, vội vàng dùng tay chụp lấy cái thang, nhưng dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn phải hô lên thảm thiết, lúc này Liên Hoàn Phiên Bản cũng đập mạnh lên lưng.
Khi thấy tình huống phía trước thì đám người Trần Chích vội vàng chạy đến, nhưng cái thang chỉ có một người được đi qua mà thôi. Sau khi Trần Chích bò qua mới phát hiện, tên kia chỉ một tay chụp được cái thang, cơ thể căn bản đã bị nuốt xuống bên dưới.
Một mình Trần Chích cũng không thể nào cứu người lên, vì vậy hắn hô ra phía sau:
- Chú ý bên dưới có cạm bẫy, một người nữa đến hỗ trợ...
Sau khi biết rõ có cạm bẫy thì những người phía sau đều trước tiên duỗi một chân xem xét tình hình phía trước, khi cảm ứng được đó thật sự là đất cứng mới tiến lên, điều làm cho đám người tức giận chính là chung quanh cái thang đều là đất cứng, căn bản không có cạm bẫy gì cả.
Trần Chích cố gắng dùng hai tay để nhấc hai tấm ván lên, hai vị cảnh sát còn lại thì đưa tay xuống nắm tay kéo áo tên đặc công bên dưới, cùng dùng sức kéo lên. Tên đội viên kia bị thương trong lòng bàn chân, vừa rồi hai tấm ván sập xuống lại đập mạnh vào sau gáy hắn, lúc này hầu như sắp hôn mê, nếu không phải hắn cố sống cố chết bám lấy cái thang, sợ rằng đã bị bẫy nuốt sống.
Điều làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình chính là chiếc giày cảnh sát của tên đặc công đã bị vật nhọn đâm xuyên, máu tươi liên tục chảy ra phía dưới. Khi lấy đèn pin chiếu xuống bên dưới thì bọn họ còn phát hiện trên những lưỡi dao sắc bén bên dưới còn có nhiều mảnh vụn quần áo và vết máu, rõ ràng dưới này từng nuốt chửng nhiều kẻ trộm mộ, nhưng thi thể đều đã được lấy đi.
- Con bà nó.
Trần Chích lên tiếng chửi tục, không cần nghĩ cũng biết đây chính là bẫy rập mà đám người bên trong cố ý sắp xếp cho nhóm người của mình.
- Không cần tiếp tục đi về phía trước, quay lại, cẩn thận kiểm tra...
Lúc này cái thang đã được kéo qua khu cạm bẫy, điều này chứng tỏ Dư Khốc đã không còn ở bên trong, Trần Chích cũng phản ứng rất nhanh, hắn cho rằng nhất định còn một ngách nào đó.
Quả nhiên ở một vị trí bí mật bên ngách hang động có một cục đá lớn bị cạy ra, bên trong xuất hiện một lỗ hổng, điều này cho thấy Dư Khốc đã thoát ra từ chỗ này.
- Hai cậu đi theo tôi, những người khác đưa anh ta lên, sau đó mở rộng tìm kiếm, phân một tổ vào trong núi tìm, một tổ bảo vệ cổng thôn Lưu Gia Trang, không cho bất kỳ một người lại mặt nào ra ngoài.
Trần Chích chui vào trong hang động vừa được tìm ra ở bên ngách, hắn dù thế nào cũng không ngờ Dư Khốc lại cẩn thận như avyaj, còn mở ra một con đường thoát hiểm cho mình. Điều này làm hắn cực kỳ hối tiếc, nếu như Dư Khốc chạy đi mất, muốn bắt là cực kỳ khó khăn.
Hang động này thật sự rất dài, cả bốn chục mét, quanh co khúc khuỷu như hang chuột. Khi chui ra khỏi mặt đất thì Trần Chích phát hiện mình đã ra khỏi vườn trái cây, những cây cỏ bên cạnh có dấu hiệu bị giẫm đạp.
Trần Chích cầm bộ đàm lên nói:
- Tôi là Trần Chích, tất cả các tổ báo danh tình huống.
- Tổ một không phát hiện được gì, đang đi về phía hậu sơn xem xét...
- Tổ hai đã chạy đến thiết lập chốt chặn ở cổng thôn Lưu Gia Trang, không phát hiện tình huống bất thường nào khác...
- Tổ ba đã vào vi trí, không phát hiện tình huống nào khác thường...
Những tin tức từ bộ đàm truyền ra đã thật sự làm cho Trần Chích cảm thấy sốt ruột, vừa rồi néu thiết lập nhân viên xem xét vòng ngoài, sợ rằng Dư Khốc lúc này đã xong rồi.
- Đưa chó nghiệp vụ đến.
Hôm nay trời rất tối, nếu chỉ dựa vào đèn pin thì căn bản không thể nào tiến hành đuổi bắt, Trần Chích có chút bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mong sao những tổ công tác mình thiết lập đúng chỗ và đặc biệt là trước khi Dư Khốc chạy khỏi Lưu Gia Trang.
...
Trước khi nhóm Trần Chích đến vườn trái cây ở hậu sơn để bắt người thì đã từng đến lục soát nhà của Dư Khốc nhưng không phát hiện ra điều gì, nhưng cũng không ai ngờ lúc này Dư đại ca không rời khỏi thôn mà quay về nhà mình.
Sau khi mở hang dự bị để chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, Dư Khốc ý thức được Dư Lão Thất ở đầu thôn sợ rằng cũng đã bị tóm, vì vậy hắn lập tức để cho tên lùn ra khỏi thôn trước, vì chỉ cần có thể ra được bên ngoài thì sau này bọn họ có thể liên lạc được với nhau.
Nhưng Dư Khốc nhất định phải về nhà một chuyến, nguyên nhân cái cặp trong ngăn đồ dưới nền gạch cũng không được hắn mang theo, bên trong có hộ chiếu giả và vài thứ khác, hắn nhất định phải lấy ra.
Dư Khốc lúc này cũng không có chút bối rối, vì vài chục năm làm kiếp trộm mộ, hắn đã từng gặp nhiều tình huống còn nguy cấp hơn bây giờ, nhưng hắn thật sự nghĩ rằng lúc này tất cả lực lượng của cảnh sát đều tập trung ở lăng mộ, căn bản nhà mình là nơi an toàn nhất.
Điều làm cho Dư Khốc cảm thấy đau lòng chính là không có thời gian để vào nhìn qua lăng mộ mà mình bỏ nhiều thời gian để khảo sát đào móc và tiềm phục, những cố gắng của hắn trong thời gian mười năm đã không còn, điều này thật sự làm hắn cảm thấy giống như lòng nhỏ máu. Nhưng hắn lại hận đám người khảo cổ, nếu như không phải vì bọn họ, chính mình đã sớm thu dọn tất cả mọi thứ và cao chạy xa bay rồi.
Lúc này có nghĩ thế nào cũng vô dụng, Dư Khốc cũng không có ý nghĩ muốn đi trả thù đội khảo cổ, dù sao thì cái mạng nhỏ của hắn cũng quan trọng hơn.
Nông thôn không có đèn đường, thậm chí trời vừa tối đã tắt đèn, cũng không có ai đi qua đi lại. Dư Khốc dán người lên tường, hắn nhanh chóng đi đến mặt ngoài nhà mình, hắn cũng không vội vàng tiến vào mà nhặt một cành cây trên mặt đất ném vào trong sân nhà mình.
Không hề có tiếng chó sủa, cũng không ai quát hỏi, Dư Khốc dùng hai tay chụp lấy bức tường và phát lực để nhảy vào trong sân.
Quả nhiên đúng như những gì hắn dự đoán, trong nhà có dấu vết lục soát nhưng cũng không lấy được thứ gì. Dư Khốc cũng không đám trì hoãn lâu, nhanh chóng lấy vật phẩm ra, sau đó tìm một bộ quần áo thay loại áo bó sát trên người, cũng lấy tiền và hộ chiếu cất hết lên người.
Sau khi suy nghĩ một chút thì Dư Khốc cởi áo, hắn lấy thuốc nổ và kíp từ trong ba lô ra rồi quấn quanh ngực. Làm kẻ cướp phải có giác ngộ của kẻ cướp, nhưng đối với Dư Khốc nếu căn bản không chạy kịp, chờ vài tháng nữa sẽ bị xử tử, căn bản tự mình xử lý và kéo theo vài thằng cho rồi.
Sau khi thu dọn xong thì Dư Khốc ném ba lô vào trong nhà, tay phải cắm trong túi quần, hắn thản nhiên mở cửa sân đi ra ngoài, nhưng bàn tay đặt trong túi quần bên phải luôn nắm chặt chuôi súng của chiếc Browning.
- Tam ca, anh đã ăn cơm chưa?
- Chị Như Hoa, chị đến là Trường Phát ăn cổ sao?
Dư Khốc đi trên đường và thản nhiên chào hỏi những người trong thôn, mà những người này cũng không biết đến hành động tìm bắt hắn của cảnh sát.
Nhưng khi đi đến cửa thôn thì vẻ mặt bình tĩnh của Dư Khốc đã có chút ngưng trọng, hơn nữa hắn lại dừng bước, tùy ý xoay người rồi đi về hướng ngược lại.
Vì lúc này ngoài cổng thôn có hai chiếc xe cảnh sát, hơn nữa còn có một nhóm cảnh sát quân sự vác súng trên vai đang cầm chứng minh để kiểm tra từng người đi qua cổng. Lúc này người đến ăn tiệc cưới của Lưu Trường Phát đã tản đi khá nhiều, trong thôn chỉ còn vài người mà thôi, nếu Dư Khốc lúc nà mà đi ra thì chắc chắc sẽ bị tóm.
...
Nhân gian có câu: "Khi được đề tên trên bảng vàng và lúc động phòng hoa chúc là những tình huống thú vị nhất trên đời", Lưu Trường Phát không được uống quá nhiều, Dương Vĩ và Lão Tứ vì cản rượu cho hắn mà thật sự uống say sưa.
Ngược lại Trang Duệ ngồi cùng bàn với giáo sư Mạnh, cũng không uống nhiều, vì Trang Duệ phát hiện Lưu Trường Phát tự mình đến thăm và mời cả đoàn giáo sư Mạnh.
Tiệc rượu đã đến hồi kết, nhưng còn phải tiễn người bên vợ về nhà, Lưu Trường Phát loạng choạng đứng lên cùng Chương Dung tiễn bên đàng gái ra cửa, Trang Duệ cũng đi theo phía sau. Hắn sẽ lái xe đưa nhóm người này về huyện thành, nhưng hôm nay hắn không có ý định quay lại, muốn tìm một khách sạn ở lại trong huyện thành.
- Này, Dư đại ca, hôm nay anh đi đâu vậy? Sao lúc này mới đến, không được, tôi phải phạt anh ba ly mới được.
Lưu Trường Phát thật sự cũng uống vào không ít, khi thấy Dư Khốc đi đến thì vội vàng mời chào, sau đó chụp tay Dư Khốc kéo vào bên trong.
- Cậu Trường Phát, hôm nay không được rồi, chút nữa tôi còn phải đi huyện thành có chuyện.
- Vội cái gì? Chút nữa tôi sẽ đưa anh đi. Lão Yêu, chờ một chút rồi đi, tôi và Dư đại ca uống vài ly cái đã, cậu không biết đâu, tôi có thể thi đậu cũng nhờ ào thầy Dư, nếu không bây giờ cũng chẳng có cơ hội công tác trong cơ quan nhà nước. Vợ, em nói có đúng không?
Lưu Trường Phát nói thao thao bất tuyệt thật sự làm cho người bên cạnh dở khóc dở cười, nhóm Trang Duệ lại càng bất đắc dĩ, lại cùng nhau đi vào trong sân.
Dư đại ca đang sầu khổ vì tìm cách ra khỏi Lưu Gia Trang, sau khi nghe Lưu Trường Phát nói như vậy thì trong lòng chợt trong sáng, cũng không liên tiếng chối từ mà đỡ Lưu Trường Phát đi vào trong sân.
- Lúc này trời nóng, Dư đại ca mặc kín mít như vậy làm gì? Cởi ra cho mát, đều là người một nhà, không có vấn đề gì cả.
Lưu Trường Phát dùng một tay kéo Dư Khốc, một tay còn lại nắm lấy vạt áo của đối phương. Nhưng hôm nay hắn thật sự uống hơi nhiều, chân tay mất thăng bằng, vì vậy mà khẽ lảo đảo, tay chợt dùng sức ghì xuống, vì vậy mà những nút áo trước ngực Dư đại ca chợt xổ cả ra.
Dư Khốc thật sự không ngờ Lưu Trường Phát lại kéo áo của mình ra, vì vậy cũng khôn thể né tránh, trí tuệ cũng ngừng lại trong giây lát.
Lúc này bốn phía khoảng sân có cả trăm cái bóng đèn, không gian sáng trưng, vì vậy thuốc nổ vài ngoài nổ trước ngực Dư đại ca chợt biểu hiện rõ ràng trước mắt mọi người.
- Thuốc nổ.
Dân quê thường dùng ngòi nổ và thuốc nổ để xẻ núi lấy đá, vì vậy mà bọn họ tỏ ra rất quen thuộc, cũng không biết là ai hô lên trước, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trước ngực Dư đại ca.
- Thuốc nổ cái gì? Dư đại ca, đến uống một ly.
Lưu Trường Phát loạng choạng đứng lên, nhưng khi ánh mắt của hắn thấy được ngòi thổ và thuốc nổ trên ngực của Dư đại ca thì chợt giật mình, tâm thần cũng nhanh chóng thanh tỉnh.
Lúc này Dư Khốc thầm kêu hối hận, hắn thấy chỉ cần uống vài ly nữa thì sẽ có thể được đi ra khỏi thôn, không ngờ lúc này lại bị một con ma men vạch trần, vì vậy cũng không đợi Lưu Trường Phát có động tác gì, Dư đại ca cho chú rể một đá vào bụng, sau đó rút khẩu súng Browning trừ trong túi quần ra, họng súng chĩa vào đám người.
Dư Khốc cũng không thể náo trấn định được nữa, vào lúc này thần kinh của hắn rất căng thẳng, lại bị hành động của Lưu Trường Phát làm cho bừng xúc động, vì vậy sau khi đánh ngã Lưu Trường Phát thì hắn chụp lấy tóc của Chương Dung, lại lớn tiếng hô lên với đám người nơi đây:
- Tất cả đều ngồi xuống, còn bà nó, không muốn chết thì ngồi xổm xuống.
Những người nơi đây đều là nông dân, nào đã từng gặp qua tình huống khủng bố thế này, vì vậy mà bọn họ đều sợ ngây người, lại có một kẻ kêu gào chạy ra bên ngoài.
- Đùng.
Tiếng súng đanh đúa vang lên, người vừa chạy ra chợt kêu thảm thiết và ngã xuống đất, một phát súng vừa rồi làm cho khoảng sân trở nên yên tĩnh, ngoài kẻ vừa bị trúng đạn đang còn rên rỉ thì không còn bất cứ người nào dám phát ra tiếng động.
Tiếng súng đã phá vỡ bầu không gian yên tĩnh, đám cảnh sát đến hậu sơn tìm người và nhóm đứng ở đầu thôn Lưu Gia Trang cũng nghe được, bọn họ nhanh chóng đuổi đến. Năm sáu phút sau, cả khoảng sân nhỏ của nhà Lưu Trường Phát đã được bao quanh.
- Dư Khốc, buông súng đi đến đây, tự thú là lối thoát duy nhất của anh, tự thú sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ chết...
- Đùng, đùng, đùng.
Ba tiếng súng vang lên, đạn được bắn về phía kẻ chiêu hàng, vì vậy mà âm thanh chiêu hàng cũng chấm dứt.
- Con bà nó chứ đầu hàng với tự thú, chúng mày đừng đến đây, trên người ông mày còn có thuốc nổ, nổ chết một đám người thế này cũng coi như có lời.
Dư Khốc hô lên điên cuồng, hắn rút ra từ bên người một cái ngòi nổ,sua đó châm lửa ném về phía cánh cửa.
Không có thuốc nổ thì lực sát thương của ngòi cũng không lớn, nhưng một tiếng ầm vang lên cũng làm cho người ta đinh tai nhức óc, hai tên cảnh sát đang đứng hai bên cửa vội vàng chạy đi.
Trần Chích ở bên ngoài chợt nhíu mày, hung phạm trong tay có súng, có cả thuốc nổ, có con tin, càng thêm phiền toái chính là có cả giáo sư Mạnh ở bên trong, điều này làm hắn thật sự dập tắt ý nghĩ muốn tấn công vào bên trong. Nếu giáo sư Mạnh có gì thương tổn, sợ rằng hắn sẽ bị lột bộ đồng phục trên người.
- Súng bắn tỉa đã vào vị trí chưa?
- Báo cáo, súng bắn tỉa đã vào vị trí, nhưng mục tiêu lẩn trong đám người, không thể nào tập trung, khó thể tập trung.
Âm thanh vang lên trong bộ đàm thật sự làm cho Trần Chích vô kế khả thi, hơn nữa Dư Khốc cũng không cho hắn nhiều thời gian suy xét.
Khi Dư Khốc vừa đến đây thì đã chú ý đến chiếc xe của Trang Duệ, lúc nãy nghe được lời của Lưu Trường Phát thì biết đó là xe của Trang Duệ, vì thế hắn ngồi xổm xuống hô lên với Trang Duệ đang ngồi cách cửa không xa:
- Này, thằng kia, tao nói mày đấy, chiếc xe bên ngoài là của mày phải không? Đi ra chạy đến cửa cho tao...
- Tôi sao?
Trang Duệ chỉ vào chính mình rồi hỏi, hắn đến bây giờ còn có chút mê hoặc, hôm nay đến tham dự lễ cưới thì gặp ngay tình huống bắn nhau, không biết là chính mình không may hay là Lão Tứ không quá tốt, đúng lúc kết hôn lại gặp phải tình huống thế này.
- Đúng là mày, đừng nghĩ rằng chạy ra ngoài rồi biến luôn, tao nói cho mày biết, nếu mày không lái xe đến đây, tao sẽ xử con này.
Con tin trong tay Dư Khốc chính là vợ của Lão Tam, họng súng chĩa vào đầu Chương Dung, Lưu Trường Phát lúc này đã tỉnh lại, tuy hai mắt bốc hỏa nhưng thật sự không dám có bất kỳ hành động nào.
- Được, tôi đi lấy xe.
Trang Duệ đứng lên đi ra ngoài, lúc này lại bị một người cầm súng kéo tay, hắn tập trung nhìn cho kỹ, thì ra đó chính là người đàn ông trung niên mà tối hôm trước mình đã gặp.
- Anh là cảnh sát sao? Tôi nên làm gì bây giờ?
Trang Duệ đi thẳng vào vấn đề, chỉ cân nhìn vào hành động điên cuồng của người trong sân thì biết đó tuyệt đối là kẻ dám liều mạng. Nói thật, nếu không phải bây giờ còn vài anh em ở bên trong, sợ rằng hắn đã lái xe chạy mất dạng rồi.
- Nghe theo lời hắn phân phó, cậu lái xe qua đi.
Trần Chích bây giờ cũng không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể đưa Dư Khốc rời khỏi khoảng sân đông người kia, như vậy bọn họ mới có cơ hội ra tay khống chế.
- Tại sao lại là tôi lái xe qua? Các người có nhiều người thế cơ mà?
Trang Duệ dùng giọng mất hứng nói, chính mình dâng xe ra đã là rất tốt, còn muốn mình lái xe sao? Bố thằng nào dám lái?
- Hắn ta không đồng ý cho người của chúng tôi lái xe, bây giờ cũng không thể kích thích hắn, nếu không hắn sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng và sẽ làm tổn thương con tin.
Trần Chích tất nhiên muốn phái người có kinh nghiệm đến lái xe nhưng Dư đại ca sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Trang Duệ suy xét một chút mà cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể tức giận đồng ý với ý kiến của đối phương, hắn khởi động chiếc Grand Cherokee của mình, lại chạy đến bên cạnh cửa.
- Tất cả tay súng bắn tỉa chú ý, tùy thời điểm có thể nổ súng, nhưng cần phải đảm bảo sự an toàn của tất cả con tin.
Trần Chích ra lệnh trong bộ đàm, vì hắn cảm thấy khoảng thời gian đối phương lên xe sẽ cực kỳ thích hợp để bắn tỉa xử lý.
- Mày xuống mở cửa xe, sau đó lại đi lên vị trí lái của mình.
Vì đề phòng bị tay súng bắn tỉa tập trung, Dư Khốc muốn người trong sân đi ra khỏi cổng chào tân hôn rồi chậm rãi đến bên cạnh xe.
Trang Duệ có chút buồn bực, rõ ràng là làm khổ mình, nhưng hắn chỉ có thể tắt máy xuống xe rồi mở cửa sau.
Dư Khốc đứng vững trong sân, hắn nhìn thoáng qua tinh huống trong xe, sau đó rút từ trên người ra hai ngòi nổ, châm lửa, ném về phía hai góc chế ở hai bên.
- Đùng.
Khi tiếng nổ vang lên và phát sinh tình huống rối loạn thì Dư Khốc nhanh chóng leo lên ghế sau, lại chĩa họng súng vào gáy Trang Duệ và hung hăng nói:
- Lái xe.
- Đùng!
Đột nhiên không biết tên bắn tỉa ở vị trí nào nổ súng, kính phía sau chiếc xe Grand Cherokee chợt vỡ vụn, những mảnh thủy tinh văng lên má và gáy Trang Duệ, nhưng phát đạn chỉ bay xượt qua cằm của Dư Khốc mà căn bản không bắn trúng.
Trang Duệ cảm thấy như sa chân vào địa ngục, đầu cóc như bốc lên trời cao, hắn cũng không quan tâm đến cảm giác đau đơn sau gáy, vội vàng đẩy cửa nhào xuống dưới xe.
Dư Khốc lúc này cũng nhanh chóng thanh tỉnh, hắn thấy con tin sắp thoát khỏi khống chế, vì vậy mà chĩa súng về phía Trang Duệ và bóp cò.
Một luồng sáng chợt lóe lên trước đầu súng, vẻ mặt Dư Khốc cực kỳ dữ tợn và có mang theo chút tuyệt vọng, hắn biết mình không còn cơ hội sống nhưng dù là chết cũng phải kéo một thằng đi theo.
Kih tiếng súng vang lên thì có một bóng trắng lao về phía Trang Duệ nhanh như chớp.
- Đó là thứ gì?
Dư Khốc trợn trừng mắt nhưng vẫn không thể nào thấy được rõ ràng, mà nghi vấn này cũng không được giải khai.
Vì hầu như khi Dư Khốc nổ súng thì tên bắn tỉa vừa rồi ra tay hụt cũng đã nổ súng, sau đó nổ súng liên tục, đạn với quán tính lớn làm cho cơ thể Dư Khốc bắn ra đụng vào trần xe, trên người chợt lủng lổ như cái sàng.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên từ trong chiếc xe hơi, có lẽ tên bắn tỉa đã bắn trúng khối thuốc nổ trước ngực Dư Khốc, vì vậy mà hơn chục kg thuốc nổ bùng phát. Đầu tiên là một luồng khí bùng lên làm cho tất cả cửa sổ thủy tinh vỡ tan tành, ngay sau đó là một quả cầu lửa cực lớn nuốt trọng chiếc Grand Cherokee của Trang Duệ.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, Trang Duệ ngã xuống đất cảm thấy sau lưng vang lên tiếng súng, cảm thấy có một thứ gì đó mềm như nhung ngã lên người mình, sau đó là một tiếng nổ cực kỳ khủng bố, nhưng tất cả lực lượng ào lên đều bị thứ ép lên người hắn che chở.
- Bạch Sư.
Trang Duệ có sức nghiêng đầu nhìn, nhờ vào ánh lừa từ trên xe, hắn thấy Bạch Sư đang áp lên người mình. lúc này bộ lông hướng về phía chiếc xe hơi đã bị thiêu đốt, chân trước còn có một lỗ máu, máu tươi đang chảy ra ngoài.
Sau khi nghe được tiếng gào của Trang Duệ thì Tiểu Bạch Sư miễn cưỡng mở mắt, trong miệng phát ra tiếng gầm có chút nức nở, nhưng ngay sau đó lại nhắm mắt, tỏ ra khá yếu đuối, khí tức kém cỏi.
Trang Duệ thấy Tiểu Bạch Sư còn chưa chết thì một nguồn hy vọng chợt bùng lên, hắn cố gắng rút người ra khỏi cơ thể của Tiểu Bạch Sư, sau đó ôm chặt lấy nó, cũng không quan tâm đến những tiếng nổ chát chúa còn vang lên bên tai, linh khí trong mắt hắn điên cuồng tiến vào trong người của Tiểu Bạch Sư.
Trang Duệ nuôi Tiểu Bạch Sư từ lúc nó còn là một con chó con chưa mở mắt, đến bây giờ cảm tình giữa hai bên thật sự giống như thân nhân, vì vậy Trang Duệ cũng không cần quan tâm đến số lượng linh khí tuôn ra, chỉ cần có thể làm cho Tiểu Bạch Sư không chết, dù mất hết linh khí và dị năng thì hắn cũng chẳng tiếc.
Trần Chích nhìt một người một chó ở gần vụ nổ rồi nói với thủ hạ:
- Đưa bọn họ ra...
Lập tức có bốn năm tên cảnh sát tiến lên kéo Trang Duệ và Tiểu Bạch Sư đi ra, bọn họ không biết Trang Duệ có bị thương hay không, chỉ có thể đưa ra mà thôi, còn Trang Duệ lúc này chỉ quan tâm đến Tiểu Bạch Sư, căn bản không quan tâm đến những thứ khác.
Thật ra tình hình vết thương của Tiểu Bạch Sư sở dĩ trở nên nghiêm trọng như vậy cũng không phải là vì bị súng bắn bị thương, chẳng qua là lực ép từ vụ nổ làm cho ảnh hưởng nội tạng, nhưng dưới sự tác động của linh khí, những bộ vị bị thương của nó đã khôi phục lại một chút.
- Đưa cho tôi một cái kìm mỏ nhọn...
Trang Duệ đau lòng vuốt ve bộ lông trụi lủi của Tiểu Bạch Sư, sau đó hắn hô lên một câu như vậy.
- Lão Yêu, cậu muốn kìm làm gì?
Những gì xảy ra vài phút qua thật sự là quá mức tưởng tượng, mãi đến khi Trang Duệ lên tiếng thì những vị khách trong sân mới bừng tỉnh, mà Lão Tam Lưu Trường Phát lại đang ôm lấy vợ mình khẽ an ủi.
Lúc này kẻ hạnh phúc nhất tất nhiên chỉ có thể là Lão Tứ và Dương Vĩ, vụ nổ lớn vừa rồi cũng không thể làm cho cả hai bừng tỉnh, bọn họ vẫn còn đang gục đầu xuống bàn đi vào giấc mộng.
- Rốt cuộc có không? Mau đưa đây?
Trang Duệ cuối cùng rống lên mất kiên nhẫn, điều này làm cho Lão Tam chợt hoảng sợ, hắn chẳng qua tâm đến chuyện an ủi vợ mà chạy vào trong nhà tìm kiếm.
Trần Chích đi vào trong sân, hắn ngồi xổm xuống, dùng giọng có chút xấu hổ nói với Trang Duệ:
- Trang tiên sinh, điều này...Thật sự là không....
- Là chúng tôi không đúng, bình thường huấn luyện không đủ, trách nhiệm là của chúng tôi...
Lúc này vị đại đội trưởng Hình của cảnh sát địa phương cũng đã đi đến, người vừa rồi nổ súng là thủ hạ của hắn, phát súng đầu tiên không trúng mục tiêu, phát đạn sau này lại làm cho thuốc nổ bùng phát, đây rõ ràng là sai lầm khó thể tha thứ với tay súng bắn tỉa. Dù là sự việc có thế nào, sau này tay súng kia sẽ không thể nào tiếp tục làm bắn tỉa.
- Cút, cút hết đi...
Trang Duệ chợt gào lên như kẻ điên, linh khí lại tiếp tục vận chuyển vào trong người tiểu bạch sư, nhưng nó vẫn không mở mắt. Hắn thật sự sợ hãi, vì mất đi Tiểu Bạch Sư sẽ làm hắn khó thể nào thừa nhận được.
Trần Chích tắt đèn pin, tiếp tục tiến lên, dùng khuỷa tuy chống lên mặt đất, đầu vai uốn lượn, thuận thế khẽ lăn người. Sau đó hắn ngừng thở, trong bóng đêm vẫn không nhúc nhích, nhưng ý tưởng bị tập kích cũng không xảy ra.
- Mở tất cả đèn lên.
Vài phút sau Trần Chích cũng không thấy có bất kỳ âm thanh nào, lúc này đợt nhân viên thứ hai cũng đã đi xuống, vì sợ người một nhà bị thương nên Trần Chích chỉ có thể bật đèn lên. Lần này có năm sáu người xuống, đèn pin được mở ra làm cho hang động được chiếu sáng rực, chỉ là ngoài vài người bọn họ thì không có người nào khác tồn tại.
- Trưởng phòng Trần, súng ngắn Browning...
Một vị cảnh sát nhặt được dưới mặt đất một cái vỏ đạn, sau đó đưa ra kết luận như vậy.
Loại súng Browning này tuy rất nhỏ nhưng lực sát thương rất tốt, cũng là thứ được nhiều người sưu tầm sử dụng, không thể khinh thường, vì thế ai cũng đề cao cảnh giác.
Hang động bên dưới cũng không phải thẳng tắp, cứ bảy thước lại có một chỗ ngoặt, không thể bài trừ khả năng tội phạm ẩn giấu nơi đó. Trần Chích đưa tay ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có hai người tiến lên, khom lưng đi về phía trước. Những người đi xuống đây đều mặc áo chống đạn, Trần Chích cũng tiếp nhận một chiếc mũ sắt đeo lên đầu, dù sao tiếng súng và vỏ đạn trên mặt đất cũng cho thấy tội phạm có vũ khí.
Trên mặt đất chợt xuất hiện một cái thang hợp kim, tuy không biết tác dụng của nó nhưng đây là trong mộ địa của tiền nhân rất quỷ dị, cũng không ai dám chủ quan. Một tên đặc công cẩn thận bò lên theo cái thang, hai chân không tiếp xúc với mặt đất chung quanh.
- Không có việc gì, đến...Á!
Vị đặc công kia đi đến đầu cuối của cái thang thì giẫm chân xuống đất, sau đó quay đầu nói người phía sau tiến lên, ai ngờ dưới chân lại trống rỗng. May mà hắn phản ứng nhanh, vội vàng dùng tay chụp lấy cái thang, nhưng dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn phải hô lên thảm thiết, lúc này Liên Hoàn Phiên Bản cũng đập mạnh lên lưng.
Khi thấy tình huống phía trước thì đám người Trần Chích vội vàng chạy đến, nhưng cái thang chỉ có một người được đi qua mà thôi. Sau khi Trần Chích bò qua mới phát hiện, tên kia chỉ một tay chụp được cái thang, cơ thể căn bản đã bị nuốt xuống bên dưới.
Một mình Trần Chích cũng không thể nào cứu người lên, vì vậy hắn hô ra phía sau:
- Chú ý bên dưới có cạm bẫy, một người nữa đến hỗ trợ...
Sau khi biết rõ có cạm bẫy thì những người phía sau đều trước tiên duỗi một chân xem xét tình hình phía trước, khi cảm ứng được đó thật sự là đất cứng mới tiến lên, điều làm cho đám người tức giận chính là chung quanh cái thang đều là đất cứng, căn bản không có cạm bẫy gì cả.
Trần Chích cố gắng dùng hai tay để nhấc hai tấm ván lên, hai vị cảnh sát còn lại thì đưa tay xuống nắm tay kéo áo tên đặc công bên dưới, cùng dùng sức kéo lên. Tên đội viên kia bị thương trong lòng bàn chân, vừa rồi hai tấm ván sập xuống lại đập mạnh vào sau gáy hắn, lúc này hầu như sắp hôn mê, nếu không phải hắn cố sống cố chết bám lấy cái thang, sợ rằng đã bị bẫy nuốt sống.
Điều làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình chính là chiếc giày cảnh sát của tên đặc công đã bị vật nhọn đâm xuyên, máu tươi liên tục chảy ra phía dưới. Khi lấy đèn pin chiếu xuống bên dưới thì bọn họ còn phát hiện trên những lưỡi dao sắc bén bên dưới còn có nhiều mảnh vụn quần áo và vết máu, rõ ràng dưới này từng nuốt chửng nhiều kẻ trộm mộ, nhưng thi thể đều đã được lấy đi.
- Con bà nó.
Trần Chích lên tiếng chửi tục, không cần nghĩ cũng biết đây chính là bẫy rập mà đám người bên trong cố ý sắp xếp cho nhóm người của mình.
- Không cần tiếp tục đi về phía trước, quay lại, cẩn thận kiểm tra...
Lúc này cái thang đã được kéo qua khu cạm bẫy, điều này chứng tỏ Dư Khốc đã không còn ở bên trong, Trần Chích cũng phản ứng rất nhanh, hắn cho rằng nhất định còn một ngách nào đó.
Quả nhiên ở một vị trí bí mật bên ngách hang động có một cục đá lớn bị cạy ra, bên trong xuất hiện một lỗ hổng, điều này cho thấy Dư Khốc đã thoát ra từ chỗ này.
- Hai cậu đi theo tôi, những người khác đưa anh ta lên, sau đó mở rộng tìm kiếm, phân một tổ vào trong núi tìm, một tổ bảo vệ cổng thôn Lưu Gia Trang, không cho bất kỳ một người lại mặt nào ra ngoài.
Trần Chích chui vào trong hang động vừa được tìm ra ở bên ngách, hắn dù thế nào cũng không ngờ Dư Khốc lại cẩn thận như avyaj, còn mở ra một con đường thoát hiểm cho mình. Điều này làm hắn cực kỳ hối tiếc, nếu như Dư Khốc chạy đi mất, muốn bắt là cực kỳ khó khăn.
Hang động này thật sự rất dài, cả bốn chục mét, quanh co khúc khuỷu như hang chuột. Khi chui ra khỏi mặt đất thì Trần Chích phát hiện mình đã ra khỏi vườn trái cây, những cây cỏ bên cạnh có dấu hiệu bị giẫm đạp.
Trần Chích cầm bộ đàm lên nói:
- Tôi là Trần Chích, tất cả các tổ báo danh tình huống.
- Tổ một không phát hiện được gì, đang đi về phía hậu sơn xem xét...
- Tổ hai đã chạy đến thiết lập chốt chặn ở cổng thôn Lưu Gia Trang, không phát hiện tình huống bất thường nào khác...
- Tổ ba đã vào vi trí, không phát hiện tình huống nào khác thường...
Những tin tức từ bộ đàm truyền ra đã thật sự làm cho Trần Chích cảm thấy sốt ruột, vừa rồi néu thiết lập nhân viên xem xét vòng ngoài, sợ rằng Dư Khốc lúc này đã xong rồi.
- Đưa chó nghiệp vụ đến.
Hôm nay trời rất tối, nếu chỉ dựa vào đèn pin thì căn bản không thể nào tiến hành đuổi bắt, Trần Chích có chút bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mong sao những tổ công tác mình thiết lập đúng chỗ và đặc biệt là trước khi Dư Khốc chạy khỏi Lưu Gia Trang.
...
Trước khi nhóm Trần Chích đến vườn trái cây ở hậu sơn để bắt người thì đã từng đến lục soát nhà của Dư Khốc nhưng không phát hiện ra điều gì, nhưng cũng không ai ngờ lúc này Dư đại ca không rời khỏi thôn mà quay về nhà mình.
Sau khi mở hang dự bị để chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, Dư Khốc ý thức được Dư Lão Thất ở đầu thôn sợ rằng cũng đã bị tóm, vì vậy hắn lập tức để cho tên lùn ra khỏi thôn trước, vì chỉ cần có thể ra được bên ngoài thì sau này bọn họ có thể liên lạc được với nhau.
Nhưng Dư Khốc nhất định phải về nhà một chuyến, nguyên nhân cái cặp trong ngăn đồ dưới nền gạch cũng không được hắn mang theo, bên trong có hộ chiếu giả và vài thứ khác, hắn nhất định phải lấy ra.
Dư Khốc lúc này cũng không có chút bối rối, vì vài chục năm làm kiếp trộm mộ, hắn đã từng gặp nhiều tình huống còn nguy cấp hơn bây giờ, nhưng hắn thật sự nghĩ rằng lúc này tất cả lực lượng của cảnh sát đều tập trung ở lăng mộ, căn bản nhà mình là nơi an toàn nhất.
Điều làm cho Dư Khốc cảm thấy đau lòng chính là không có thời gian để vào nhìn qua lăng mộ mà mình bỏ nhiều thời gian để khảo sát đào móc và tiềm phục, những cố gắng của hắn trong thời gian mười năm đã không còn, điều này thật sự làm hắn cảm thấy giống như lòng nhỏ máu. Nhưng hắn lại hận đám người khảo cổ, nếu như không phải vì bọn họ, chính mình đã sớm thu dọn tất cả mọi thứ và cao chạy xa bay rồi.
Lúc này có nghĩ thế nào cũng vô dụng, Dư Khốc cũng không có ý nghĩ muốn đi trả thù đội khảo cổ, dù sao thì cái mạng nhỏ của hắn cũng quan trọng hơn.
Nông thôn không có đèn đường, thậm chí trời vừa tối đã tắt đèn, cũng không có ai đi qua đi lại. Dư Khốc dán người lên tường, hắn nhanh chóng đi đến mặt ngoài nhà mình, hắn cũng không vội vàng tiến vào mà nhặt một cành cây trên mặt đất ném vào trong sân nhà mình.
Không hề có tiếng chó sủa, cũng không ai quát hỏi, Dư Khốc dùng hai tay chụp lấy bức tường và phát lực để nhảy vào trong sân.
Quả nhiên đúng như những gì hắn dự đoán, trong nhà có dấu vết lục soát nhưng cũng không lấy được thứ gì. Dư Khốc cũng không đám trì hoãn lâu, nhanh chóng lấy vật phẩm ra, sau đó tìm một bộ quần áo thay loại áo bó sát trên người, cũng lấy tiền và hộ chiếu cất hết lên người.
Sau khi suy nghĩ một chút thì Dư Khốc cởi áo, hắn lấy thuốc nổ và kíp từ trong ba lô ra rồi quấn quanh ngực. Làm kẻ cướp phải có giác ngộ của kẻ cướp, nhưng đối với Dư Khốc nếu căn bản không chạy kịp, chờ vài tháng nữa sẽ bị xử tử, căn bản tự mình xử lý và kéo theo vài thằng cho rồi.
Sau khi thu dọn xong thì Dư Khốc ném ba lô vào trong nhà, tay phải cắm trong túi quần, hắn thản nhiên mở cửa sân đi ra ngoài, nhưng bàn tay đặt trong túi quần bên phải luôn nắm chặt chuôi súng của chiếc Browning.
- Tam ca, anh đã ăn cơm chưa?
- Chị Như Hoa, chị đến là Trường Phát ăn cổ sao?
Dư Khốc đi trên đường và thản nhiên chào hỏi những người trong thôn, mà những người này cũng không biết đến hành động tìm bắt hắn của cảnh sát.
Nhưng khi đi đến cửa thôn thì vẻ mặt bình tĩnh của Dư Khốc đã có chút ngưng trọng, hơn nữa hắn lại dừng bước, tùy ý xoay người rồi đi về hướng ngược lại.
Vì lúc này ngoài cổng thôn có hai chiếc xe cảnh sát, hơn nữa còn có một nhóm cảnh sát quân sự vác súng trên vai đang cầm chứng minh để kiểm tra từng người đi qua cổng. Lúc này người đến ăn tiệc cưới của Lưu Trường Phát đã tản đi khá nhiều, trong thôn chỉ còn vài người mà thôi, nếu Dư Khốc lúc nà mà đi ra thì chắc chắc sẽ bị tóm.
...
Nhân gian có câu: "Khi được đề tên trên bảng vàng và lúc động phòng hoa chúc là những tình huống thú vị nhất trên đời", Lưu Trường Phát không được uống quá nhiều, Dương Vĩ và Lão Tứ vì cản rượu cho hắn mà thật sự uống say sưa.
Ngược lại Trang Duệ ngồi cùng bàn với giáo sư Mạnh, cũng không uống nhiều, vì Trang Duệ phát hiện Lưu Trường Phát tự mình đến thăm và mời cả đoàn giáo sư Mạnh.
Tiệc rượu đã đến hồi kết, nhưng còn phải tiễn người bên vợ về nhà, Lưu Trường Phát loạng choạng đứng lên cùng Chương Dung tiễn bên đàng gái ra cửa, Trang Duệ cũng đi theo phía sau. Hắn sẽ lái xe đưa nhóm người này về huyện thành, nhưng hôm nay hắn không có ý định quay lại, muốn tìm một khách sạn ở lại trong huyện thành.
- Này, Dư đại ca, hôm nay anh đi đâu vậy? Sao lúc này mới đến, không được, tôi phải phạt anh ba ly mới được.
Lưu Trường Phát thật sự cũng uống vào không ít, khi thấy Dư Khốc đi đến thì vội vàng mời chào, sau đó chụp tay Dư Khốc kéo vào bên trong.
- Cậu Trường Phát, hôm nay không được rồi, chút nữa tôi còn phải đi huyện thành có chuyện.
- Vội cái gì? Chút nữa tôi sẽ đưa anh đi. Lão Yêu, chờ một chút rồi đi, tôi và Dư đại ca uống vài ly cái đã, cậu không biết đâu, tôi có thể thi đậu cũng nhờ ào thầy Dư, nếu không bây giờ cũng chẳng có cơ hội công tác trong cơ quan nhà nước. Vợ, em nói có đúng không?
Lưu Trường Phát nói thao thao bất tuyệt thật sự làm cho người bên cạnh dở khóc dở cười, nhóm Trang Duệ lại càng bất đắc dĩ, lại cùng nhau đi vào trong sân.
Dư đại ca đang sầu khổ vì tìm cách ra khỏi Lưu Gia Trang, sau khi nghe Lưu Trường Phát nói như vậy thì trong lòng chợt trong sáng, cũng không liên tiếng chối từ mà đỡ Lưu Trường Phát đi vào trong sân.
- Lúc này trời nóng, Dư đại ca mặc kín mít như vậy làm gì? Cởi ra cho mát, đều là người một nhà, không có vấn đề gì cả.
Lưu Trường Phát dùng một tay kéo Dư Khốc, một tay còn lại nắm lấy vạt áo của đối phương. Nhưng hôm nay hắn thật sự uống hơi nhiều, chân tay mất thăng bằng, vì vậy mà khẽ lảo đảo, tay chợt dùng sức ghì xuống, vì vậy mà những nút áo trước ngực Dư đại ca chợt xổ cả ra.
Dư Khốc thật sự không ngờ Lưu Trường Phát lại kéo áo của mình ra, vì vậy cũng khôn thể né tránh, trí tuệ cũng ngừng lại trong giây lát.
Lúc này bốn phía khoảng sân có cả trăm cái bóng đèn, không gian sáng trưng, vì vậy thuốc nổ vài ngoài nổ trước ngực Dư đại ca chợt biểu hiện rõ ràng trước mắt mọi người.
- Thuốc nổ.
Dân quê thường dùng ngòi nổ và thuốc nổ để xẻ núi lấy đá, vì vậy mà bọn họ tỏ ra rất quen thuộc, cũng không biết là ai hô lên trước, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trước ngực Dư đại ca.
- Thuốc nổ cái gì? Dư đại ca, đến uống một ly.
Lưu Trường Phát loạng choạng đứng lên, nhưng khi ánh mắt của hắn thấy được ngòi thổ và thuốc nổ trên ngực của Dư đại ca thì chợt giật mình, tâm thần cũng nhanh chóng thanh tỉnh.
Lúc này Dư Khốc thầm kêu hối hận, hắn thấy chỉ cần uống vài ly nữa thì sẽ có thể được đi ra khỏi thôn, không ngờ lúc này lại bị một con ma men vạch trần, vì vậy cũng không đợi Lưu Trường Phát có động tác gì, Dư đại ca cho chú rể một đá vào bụng, sau đó rút khẩu súng Browning trừ trong túi quần ra, họng súng chĩa vào đám người.
Dư Khốc cũng không thể náo trấn định được nữa, vào lúc này thần kinh của hắn rất căng thẳng, lại bị hành động của Lưu Trường Phát làm cho bừng xúc động, vì vậy sau khi đánh ngã Lưu Trường Phát thì hắn chụp lấy tóc của Chương Dung, lại lớn tiếng hô lên với đám người nơi đây:
- Tất cả đều ngồi xuống, còn bà nó, không muốn chết thì ngồi xổm xuống.
Những người nơi đây đều là nông dân, nào đã từng gặp qua tình huống khủng bố thế này, vì vậy mà bọn họ đều sợ ngây người, lại có một kẻ kêu gào chạy ra bên ngoài.
- Đùng.
Tiếng súng đanh đúa vang lên, người vừa chạy ra chợt kêu thảm thiết và ngã xuống đất, một phát súng vừa rồi làm cho khoảng sân trở nên yên tĩnh, ngoài kẻ vừa bị trúng đạn đang còn rên rỉ thì không còn bất cứ người nào dám phát ra tiếng động.
Tiếng súng đã phá vỡ bầu không gian yên tĩnh, đám cảnh sát đến hậu sơn tìm người và nhóm đứng ở đầu thôn Lưu Gia Trang cũng nghe được, bọn họ nhanh chóng đuổi đến. Năm sáu phút sau, cả khoảng sân nhỏ của nhà Lưu Trường Phát đã được bao quanh.
- Dư Khốc, buông súng đi đến đây, tự thú là lối thoát duy nhất của anh, tự thú sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ chết...
- Đùng, đùng, đùng.
Ba tiếng súng vang lên, đạn được bắn về phía kẻ chiêu hàng, vì vậy mà âm thanh chiêu hàng cũng chấm dứt.
- Con bà nó chứ đầu hàng với tự thú, chúng mày đừng đến đây, trên người ông mày còn có thuốc nổ, nổ chết một đám người thế này cũng coi như có lời.
Dư Khốc hô lên điên cuồng, hắn rút ra từ bên người một cái ngòi nổ,sua đó châm lửa ném về phía cánh cửa.
Không có thuốc nổ thì lực sát thương của ngòi cũng không lớn, nhưng một tiếng ầm vang lên cũng làm cho người ta đinh tai nhức óc, hai tên cảnh sát đang đứng hai bên cửa vội vàng chạy đi.
Trần Chích ở bên ngoài chợt nhíu mày, hung phạm trong tay có súng, có cả thuốc nổ, có con tin, càng thêm phiền toái chính là có cả giáo sư Mạnh ở bên trong, điều này làm hắn thật sự dập tắt ý nghĩ muốn tấn công vào bên trong. Nếu giáo sư Mạnh có gì thương tổn, sợ rằng hắn sẽ bị lột bộ đồng phục trên người.
- Súng bắn tỉa đã vào vị trí chưa?
- Báo cáo, súng bắn tỉa đã vào vị trí, nhưng mục tiêu lẩn trong đám người, không thể nào tập trung, khó thể tập trung.
Âm thanh vang lên trong bộ đàm thật sự làm cho Trần Chích vô kế khả thi, hơn nữa Dư Khốc cũng không cho hắn nhiều thời gian suy xét.
Khi Dư Khốc vừa đến đây thì đã chú ý đến chiếc xe của Trang Duệ, lúc nãy nghe được lời của Lưu Trường Phát thì biết đó là xe của Trang Duệ, vì thế hắn ngồi xổm xuống hô lên với Trang Duệ đang ngồi cách cửa không xa:
- Này, thằng kia, tao nói mày đấy, chiếc xe bên ngoài là của mày phải không? Đi ra chạy đến cửa cho tao...
- Tôi sao?
Trang Duệ chỉ vào chính mình rồi hỏi, hắn đến bây giờ còn có chút mê hoặc, hôm nay đến tham dự lễ cưới thì gặp ngay tình huống bắn nhau, không biết là chính mình không may hay là Lão Tứ không quá tốt, đúng lúc kết hôn lại gặp phải tình huống thế này.
- Đúng là mày, đừng nghĩ rằng chạy ra ngoài rồi biến luôn, tao nói cho mày biết, nếu mày không lái xe đến đây, tao sẽ xử con này.
Con tin trong tay Dư Khốc chính là vợ của Lão Tam, họng súng chĩa vào đầu Chương Dung, Lưu Trường Phát lúc này đã tỉnh lại, tuy hai mắt bốc hỏa nhưng thật sự không dám có bất kỳ hành động nào.
- Được, tôi đi lấy xe.
Trang Duệ đứng lên đi ra ngoài, lúc này lại bị một người cầm súng kéo tay, hắn tập trung nhìn cho kỹ, thì ra đó chính là người đàn ông trung niên mà tối hôm trước mình đã gặp.
- Anh là cảnh sát sao? Tôi nên làm gì bây giờ?
Trang Duệ đi thẳng vào vấn đề, chỉ cân nhìn vào hành động điên cuồng của người trong sân thì biết đó tuyệt đối là kẻ dám liều mạng. Nói thật, nếu không phải bây giờ còn vài anh em ở bên trong, sợ rằng hắn đã lái xe chạy mất dạng rồi.
- Nghe theo lời hắn phân phó, cậu lái xe qua đi.
Trần Chích bây giờ cũng không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể đưa Dư Khốc rời khỏi khoảng sân đông người kia, như vậy bọn họ mới có cơ hội ra tay khống chế.
- Tại sao lại là tôi lái xe qua? Các người có nhiều người thế cơ mà?
Trang Duệ dùng giọng mất hứng nói, chính mình dâng xe ra đã là rất tốt, còn muốn mình lái xe sao? Bố thằng nào dám lái?
- Hắn ta không đồng ý cho người của chúng tôi lái xe, bây giờ cũng không thể kích thích hắn, nếu không hắn sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng và sẽ làm tổn thương con tin.
Trần Chích tất nhiên muốn phái người có kinh nghiệm đến lái xe nhưng Dư đại ca sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Trang Duệ suy xét một chút mà cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể tức giận đồng ý với ý kiến của đối phương, hắn khởi động chiếc Grand Cherokee của mình, lại chạy đến bên cạnh cửa.
- Tất cả tay súng bắn tỉa chú ý, tùy thời điểm có thể nổ súng, nhưng cần phải đảm bảo sự an toàn của tất cả con tin.
Trần Chích ra lệnh trong bộ đàm, vì hắn cảm thấy khoảng thời gian đối phương lên xe sẽ cực kỳ thích hợp để bắn tỉa xử lý.
- Mày xuống mở cửa xe, sau đó lại đi lên vị trí lái của mình.
Vì đề phòng bị tay súng bắn tỉa tập trung, Dư Khốc muốn người trong sân đi ra khỏi cổng chào tân hôn rồi chậm rãi đến bên cạnh xe.
Trang Duệ có chút buồn bực, rõ ràng là làm khổ mình, nhưng hắn chỉ có thể tắt máy xuống xe rồi mở cửa sau.
Dư Khốc đứng vững trong sân, hắn nhìn thoáng qua tinh huống trong xe, sau đó rút từ trên người ra hai ngòi nổ, châm lửa, ném về phía hai góc chế ở hai bên.
- Đùng.
Khi tiếng nổ vang lên và phát sinh tình huống rối loạn thì Dư Khốc nhanh chóng leo lên ghế sau, lại chĩa họng súng vào gáy Trang Duệ và hung hăng nói:
- Lái xe.
- Đùng!
Đột nhiên không biết tên bắn tỉa ở vị trí nào nổ súng, kính phía sau chiếc xe Grand Cherokee chợt vỡ vụn, những mảnh thủy tinh văng lên má và gáy Trang Duệ, nhưng phát đạn chỉ bay xượt qua cằm của Dư Khốc mà căn bản không bắn trúng.
Trang Duệ cảm thấy như sa chân vào địa ngục, đầu cóc như bốc lên trời cao, hắn cũng không quan tâm đến cảm giác đau đơn sau gáy, vội vàng đẩy cửa nhào xuống dưới xe.
Dư Khốc lúc này cũng nhanh chóng thanh tỉnh, hắn thấy con tin sắp thoát khỏi khống chế, vì vậy mà chĩa súng về phía Trang Duệ và bóp cò.
Một luồng sáng chợt lóe lên trước đầu súng, vẻ mặt Dư Khốc cực kỳ dữ tợn và có mang theo chút tuyệt vọng, hắn biết mình không còn cơ hội sống nhưng dù là chết cũng phải kéo một thằng đi theo.
Kih tiếng súng vang lên thì có một bóng trắng lao về phía Trang Duệ nhanh như chớp.
- Đó là thứ gì?
Dư Khốc trợn trừng mắt nhưng vẫn không thể nào thấy được rõ ràng, mà nghi vấn này cũng không được giải khai.
Vì hầu như khi Dư Khốc nổ súng thì tên bắn tỉa vừa rồi ra tay hụt cũng đã nổ súng, sau đó nổ súng liên tục, đạn với quán tính lớn làm cho cơ thể Dư Khốc bắn ra đụng vào trần xe, trên người chợt lủng lổ như cái sàng.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên từ trong chiếc xe hơi, có lẽ tên bắn tỉa đã bắn trúng khối thuốc nổ trước ngực Dư Khốc, vì vậy mà hơn chục kg thuốc nổ bùng phát. Đầu tiên là một luồng khí bùng lên làm cho tất cả cửa sổ thủy tinh vỡ tan tành, ngay sau đó là một quả cầu lửa cực lớn nuốt trọng chiếc Grand Cherokee của Trang Duệ.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, Trang Duệ ngã xuống đất cảm thấy sau lưng vang lên tiếng súng, cảm thấy có một thứ gì đó mềm như nhung ngã lên người mình, sau đó là một tiếng nổ cực kỳ khủng bố, nhưng tất cả lực lượng ào lên đều bị thứ ép lên người hắn che chở.
- Bạch Sư.
Trang Duệ có sức nghiêng đầu nhìn, nhờ vào ánh lừa từ trên xe, hắn thấy Bạch Sư đang áp lên người mình. lúc này bộ lông hướng về phía chiếc xe hơi đã bị thiêu đốt, chân trước còn có một lỗ máu, máu tươi đang chảy ra ngoài.
Sau khi nghe được tiếng gào của Trang Duệ thì Tiểu Bạch Sư miễn cưỡng mở mắt, trong miệng phát ra tiếng gầm có chút nức nở, nhưng ngay sau đó lại nhắm mắt, tỏ ra khá yếu đuối, khí tức kém cỏi.
Trang Duệ thấy Tiểu Bạch Sư còn chưa chết thì một nguồn hy vọng chợt bùng lên, hắn cố gắng rút người ra khỏi cơ thể của Tiểu Bạch Sư, sau đó ôm chặt lấy nó, cũng không quan tâm đến những tiếng nổ chát chúa còn vang lên bên tai, linh khí trong mắt hắn điên cuồng tiến vào trong người của Tiểu Bạch Sư.
Trang Duệ nuôi Tiểu Bạch Sư từ lúc nó còn là một con chó con chưa mở mắt, đến bây giờ cảm tình giữa hai bên thật sự giống như thân nhân, vì vậy Trang Duệ cũng không cần quan tâm đến số lượng linh khí tuôn ra, chỉ cần có thể làm cho Tiểu Bạch Sư không chết, dù mất hết linh khí và dị năng thì hắn cũng chẳng tiếc.
Trần Chích nhìt một người một chó ở gần vụ nổ rồi nói với thủ hạ:
- Đưa bọn họ ra...
Lập tức có bốn năm tên cảnh sát tiến lên kéo Trang Duệ và Tiểu Bạch Sư đi ra, bọn họ không biết Trang Duệ có bị thương hay không, chỉ có thể đưa ra mà thôi, còn Trang Duệ lúc này chỉ quan tâm đến Tiểu Bạch Sư, căn bản không quan tâm đến những thứ khác.
Thật ra tình hình vết thương của Tiểu Bạch Sư sở dĩ trở nên nghiêm trọng như vậy cũng không phải là vì bị súng bắn bị thương, chẳng qua là lực ép từ vụ nổ làm cho ảnh hưởng nội tạng, nhưng dưới sự tác động của linh khí, những bộ vị bị thương của nó đã khôi phục lại một chút.
- Đưa cho tôi một cái kìm mỏ nhọn...
Trang Duệ đau lòng vuốt ve bộ lông trụi lủi của Tiểu Bạch Sư, sau đó hắn hô lên một câu như vậy.
- Lão Yêu, cậu muốn kìm làm gì?
Những gì xảy ra vài phút qua thật sự là quá mức tưởng tượng, mãi đến khi Trang Duệ lên tiếng thì những vị khách trong sân mới bừng tỉnh, mà Lão Tam Lưu Trường Phát lại đang ôm lấy vợ mình khẽ an ủi.
Lúc này kẻ hạnh phúc nhất tất nhiên chỉ có thể là Lão Tứ và Dương Vĩ, vụ nổ lớn vừa rồi cũng không thể làm cho cả hai bừng tỉnh, bọn họ vẫn còn đang gục đầu xuống bàn đi vào giấc mộng.
- Rốt cuộc có không? Mau đưa đây?
Trang Duệ cuối cùng rống lên mất kiên nhẫn, điều này làm cho Lão Tam chợt hoảng sợ, hắn chẳng qua tâm đến chuyện an ủi vợ mà chạy vào trong nhà tìm kiếm.
Trần Chích đi vào trong sân, hắn ngồi xổm xuống, dùng giọng có chút xấu hổ nói với Trang Duệ:
- Trang tiên sinh, điều này...Thật sự là không....
- Là chúng tôi không đúng, bình thường huấn luyện không đủ, trách nhiệm là của chúng tôi...
Lúc này vị đại đội trưởng Hình của cảnh sát địa phương cũng đã đi đến, người vừa rồi nổ súng là thủ hạ của hắn, phát súng đầu tiên không trúng mục tiêu, phát đạn sau này lại làm cho thuốc nổ bùng phát, đây rõ ràng là sai lầm khó thể tha thứ với tay súng bắn tỉa. Dù là sự việc có thế nào, sau này tay súng kia sẽ không thể nào tiếp tục làm bắn tỉa.
- Cút, cút hết đi...
Trang Duệ chợt gào lên như kẻ điên, linh khí lại tiếp tục vận chuyển vào trong người tiểu bạch sư, nhưng nó vẫn không mở mắt. Hắn thật sự sợ hãi, vì mất đi Tiểu Bạch Sư sẽ làm hắn khó thể nào thừa nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.