Chương 477: Danh vọng tăng tiến
Đả Nhãn
03/06/2013
- Phỉ Thúy đỏ nào? Mở thẩu rồi sao? Giá cuối là bao nhiêu?
Trang Duệ nghe vậy thì có chút sững sốt, hắn vì cắt nguyên thạch mà quên mất đấu thầu, bây giờ lại có chút căng thẳng. Phải biết rằng linh khí trong mắt hắn tuy có thể nhìn thấu thùng đấu giá, nhưng đơn đặt giá bên trong là rất nhiều, biết đâu hắn còn bỏ sót? Nếu có người đặt giá cao hơn thì hứan sợ rằng cũng không tìm được chỗ nào để khóc.
Ông chủ Trương thấy bộ dạng mờ mịt của Trang Duệ thì cũng không giống như là giả vờ, hắn nói:
- Anh còn chưa biết sao? Khối nguyên thạch kia được đặt giá ba triệu một trăm ngàn Euro, cao hơn tôi ba chục ngàn Euro, không phải là anh đặt giá sao?
- Trúng rồi...
Trang Duệ thầm vui mừng như điên, hắn cũng không muốn che giấu, dù sao thì số của người đặt giá cũng được người ta kiểm tra được, thế là hắn nói:
- Ha ha, xấu hổ quá, ông chủ Trương, nếu không có người thứ hai đặt giá như vậy thì coi như tiểu đệ trúng tiêu...
- Ôi, ông chủ Trang, anh...Anh đúng là có ánh mắt quá cao, thậm trí trình độ đặt giá mao liêu cũng rất cao.
Ông chủ Trương nghe thấy vậy thì thở dài một tiếng, hắn bất đắc dĩ nâng ngón tay cái với Trang Duệ, mình đã tăng giá nhưng cuối cùng vẫn thua kém Trang Duệ, nhưng thua như vậy cũng coi như tâm phục khẩu phục.
Da mặt của ông chủ Trương cũng mỏng hơn Hàn Hạo Duy, nhưng cũng không quên cơ hội trả giá, hắn tươi cười nói:
- Ông chủ Trang, tôi đã tặng anh khối mao liêu tốt, bây giờ anh nên bán khối mao liêu này cho tôi.
- Còn ai ra giá không?
Trang Duệ nhìn khắp bốn phía, không ai đáp lời, bảy triệu tệ thật sự là giá cao, nếu như tạo hình khối phỉ thúy mà không cẩn thận thì tiền vốn cũng khó thu lại, vì thế không ai đi cạnh tranh với ông chủ Trương.
- Được, ông chủ Trương, nửa khối mao liêu này thuộc về anh, nhưng bây giờ đang ở Myanmar, vì vậy anh nên trả cho tôi bằng đồng Euro...
Trang Duệ bán mao liêu chứ không phải tặng, thế là hắn trực tiếp đòi tiền, nếu không phải huynh đệ đây quá kẹt tiền thì cũng không như thế.
- Được, được, đồng Euro cũng được, tôi sẽ ghi chi phiếu cho anh...
Ông chủ Trương nghe vậy thì nở nụ cười, trong lòng hắn có ý nghĩ khác người, đó là mua khối mao liêu này và trữ lại hai năm, đến lúc đó sợ rằng sẽ bán ra với giá cả không phải chỉ là bảy triệu tệ. Mà ông chủ Trương cũng thật sự có ánh mắt tinh đời, hai năm sau bán ra lời cả triệu bạc.
- Này, này, ông chủ Hàn, anh ôm mao liêu mà không trả giá, có ý gì?
Sau khi xong việc bên này thì đám thương nhân châu báu quay qua Hàn Hạo Duy, khối nguyên thạch này vẫn chưa thuộc về ai cả.
- Này, ai nói tôi không mua, tôi ra giá bảy triệu, cậu Trang, khối mao liêu này phải thuộc về tôi...
Hàn Hạo Duy căn bản không muốn lấy khối mao liêu ra, hắn trực tiếp đặt giá bảy triệu, chỉ là hắn không ngốc, vì trước đó hắn đã xem qua nửa khối mao liêu này, phỉ thúy bên trong khá dày, chỉ cần móc ra tạo hình cũng đủ có lợi nhuận mà không phải bồi thường.
- Bảy triệu?
- Anh Hàn cũng coi như biết hạ vốn.
- Đúng vậy, nhưng vẫn là ông chủ Trang lợi hại, chỉ là một khối mao liêu đã có lời tiền triệu...
Mọi người nghe được lời của Hàn Hạo Duy thì căn bản cũng không có ai muốn tranh chấp, dfu sao thì hai khối mao liêu được cắt ra khá tương đồng, đối phương trả giá như thế cũng coi như phù hợp.
Hai tờ chi phiếu tiền Euro lọt vào túi, lúc này Trang Duệ mới thở dài một hơi, lúc này có hơn chục triệu tệ, sẽ không còn căng thẳng như trước. Hơn nữa chỉ cần chèo chống vài tháng mà thôi, đợi đến khi mang phỉ thúy ở đây về và tạo thành sản phẩm được bán trong Tần Thụy Lân, tài chính sẽ nhanh chóng quay về.
- Tiểu tử, lại có lợi nữa à? Chút nữa đến mà xem anh đổ thạch...
Tống Quân vỗ vỗ vai Trang Duệ, dù với một người như hắn cũng tỏ ra hâm mộ. Vì hắn biết Trang Duệ chỉ bỏ ra giá thấp mà đổ thạch có lời lớn, rõ ràng gần gấp chục lần, dù cướp ngân hàng hay buôn ma túy cũng không có lợi nhanh như thế.
- Được rồi, anh Tống, tôi còn có vài khối mao liêu, cần phải đi dò xem có trúng hay không, anh cứ đổ thạch, chút nữa tôi sẽ quay lại...
Trang Duệ cũng không có tâm tình xem nhóm Tống Quân đổ thạch, từ khí hắn nghe ông chủ Trương nói khối mao liêu kia được đấu thắng với giá ba triệu một trăm ngàn Euro, lúc này tâm tư của hắn đã chạy xộc vào trong đại sảnh rồi...
- Này, này, đừng chạy, tôi muốn cậu ở đây áp trận dùm...
Tống Quân hô lên một câu với Trang Duệ, chỉ là lúc này Trang Duệ đã chen vào trong đám người và biến mất dạng.
Tuy có rất nhiều thương nhân châu báu đến vị trí đổ thạch để mua sắm nguyên liệu nhưng người trong đại sảnh đấu giá vẫn rất đông, không có dấu hiệu giảm bớt. Những người đến công bàn Myanmar thì phần lớn đều là đi theo nhóm, bây giờ bọn họ cũng phân ra, có người đi mua nguyên liệu, có kẻ ngồi đây chờ báo đến số mao liêu của mình.
Trang Duệ đi đến xếp hàng bên máy kiểm tra, một giờ sau mới đến lượt hắn kiểm tra, sau khi đưa vào con số của mình thì một dãy số xuất hiện, bao gồm nguyên thạch số 1256 giá ba triệu một trăm ngàn Euro, người trúng tiêu là 367.
- Không sai, là chính mình.
Tiểu Duệ xiết chặt nắm đấm, tuy khối mao liêu này không phải là lợi nhuận lớn nhất nhưng lại có tính duy nhất, ít nhất hắn chưa từng nghe nói có khối phỉ thúy vàng nào đẹp hơn thứ này, còn con gà quay bằng phỉ thúy vàng trong truyền thuyết thì không thể biết, nhưng hắn vẫn tin nó không bằng khối phỉ thúy vàng này của mình.
- Không biết khi bác Cổ thấy khối phỉ thúy như vậy sẽ tiếp tục tạo hình nữa không?
Trang Duệ nhìn con số trên màn hình mà thật sự nở nụ cười ngây ngốc, chính mình trước đó cầm khối ngọc mềm tạp sắc đưa cho Cổ lão gia tử, được Cổ lão gia tử tạo hình ra một mâm trái cây, nếu như Cổ lão gia tử thấy khối phỉ thúy vàng này, không biết có thiết kế thành "chậu vàng rửa tay" không?
- Này, ông chủ, đã kiểm tra xong chưa?
Trang Duệ cười ngây ngốc với màn hình máy kiểm tra một lúc, vì vậy mà có người đằng sau không nhịn được phải thúc giục.
- Đợi chút, chỉ một chút nữa là xong rồi.
Hôm nay Trang Duệ có ba khối mao liêu mở thầu, vì thế hắn vội vàng nhập vào số của hai khối mao liêu còn lại, cũng không ngoài dự đoán của hắn, cả hai đều rơi vào trong túi mình.
Hai khối mao liêu kia có một khối cho ra phỉ thúy phiêu hoa cấp băng, thể tích rất lớn, phải lên đến ba trăm cân, đây là khối mao liêu mà Trang Duệ bỏ ra một triệu chín trăm ngàn Euro mới thu vào được, có thể cắt ra vài chục kilogam phỉ thúy. Loại phỉ thúy phiêu hoa này chế tạo vòng tay rất được thị trường hoan nghênh, hắn thử tính toán sơ lược, chỉ là khối mao liêu này cũng có thể mang về cho mình được hai trăm triệu lợi nhuận.
Khối mao liêu còn lại cho ra phỉ thúy vô sắc cấp thủy tinh, khối mao liêu này không lớn, chỉ có bảy mươi cân nhưng lớp vỏ nguyên thạch rất mỏng, có thể lấy ra ba bốn chục kilogam phỉ thúy. Mười năm trước sẽ không ai thèm ngó ngàng đến loại phỉ thúy này, nhưng bây giờ được nhiều người mua sắm, chỉ kém một chút so với phỉ thúy có màu mà thôi, nếu như so với các loại phỉ thúy cấp băng thì hơn rất nhiều.
Tất nhiên Trang Duệ chỉ có một cửa hàng châu báu, số tiền mà hắn bỏ ra muốn quay về trong túi phải mất thời gian rất lâu, nhưng hắn cũng thầm quyết định, đến lúc đó sẽ mở ra vài khối mao liêu với vài loại phỉ thúy khác nhau, sẽ tạo ra nhiều sản phẩm đa dạng. Hắn muốn biến cửa hàng Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh trở thành một tụ điểm mua sắm vật trang sức phỉ thúy cực phẩm.
Ý nghĩ này của Trang Duệ thật sự có từ khi hắn tiếp nhận Tần Thụy Lân, thế nhưng khi đó trên tay không có nhiều phỉ thúy cao cấp, bây giờ trên tay đã có nguyên thạch phỉ thúy, kế hoạch có thể được tiến hành. Hắn cũng không phải có ý nghĩ điên cuồng và tức thời, thậm chí đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho Tần Thụy Lân tiến chân vào trong thị trường phỉ thúy xa hoa ở Bắc Kinh.
Nếu nói về vấn đề tiêu phí thì vật phẩm trang sức phỉ thúy cao cấp sẽ không phải người bình thường có thể chen vào, vì mỗi một sợi dây chuyền hay vòng tay sẽ có giá từ một đến vài triệu, đây không phải là số tiền nhỏ với nhiều người.
Mục tiêu của Trang Duệ chính là đám ngôi sao ca sĩ, hắn có bà chị dâu là Từ Tinh, ông anh họ Âu Dương Quân lại có một công ty giải trí, chuyện tuyên truyền căn bản không xem là vấn đề lớn.
Một quần thể tiêu phí khác chính là đám nhà giàu có quyền quý, tất nhiên điều này cũng rơi lên người Âu Dương Quân, vì trong hội sở của Âu Dương Quân có rất nhiều người có tiềm lực, có thể thu mua vật phẩm cho Tần Thụy Lân. Những năm gần đây những kẻ đeo sợi dây chuyền cỡ lớn trên cổ thường chỉ được xem là nhà giàu mới nổi mà thôi, căn bản chỉ là một chữ tục.
Bây giờ kẻ có tiền thường xem trọng mức độ thưởng thức, bên hông đeo một khối ngọc cổ ngàn năm, ngón tay đeo chiếc nhẫn mà Càn Long từng sử dụng, trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn đế vương lục thủy tinh trong suốt được sản sinh tự nhiên ở Myanmar, như vậy mới gọi là kẻ có tiền, mới gọi là biết thưởng thức. Giống như những năm chín mươi khi điện thoại di động mới ra đời, người dùng điện thoại cũng không cần phải đeo trên lưng, chỉ sợ người ta không nhìn thấy.
Tất nhiên ngọc cổ ngàn năm cũng không phải là hàng chợ, nhẫn đế vương lục cũng không phải làm từ thủy tinh hữu cơ...
Mục đích của Trang Duệ chính là muốn cho đám người có tiền, đám người quyền quý, đám ngôi sao ca sĩ sau này nếu không đeo trang sức đến từ cửa hàng Tần Thụy Lân thì thật sự sẽ xấu hổ khi nói ra xuất xứ.
Sau khi xem xét tình huống thì tâm tình của Trang Duệ rất vui sướng, hắn đi đến cửa ra vào đại sảnh, nhìn những đám mây đen trên đỉnh đầu vẫn chưa tán đi, cảm thấy trong lòng sáng sủa hẳn lên. Sau đó hắn đi đến cửa sổ tiếp đãi của ban tổ chức để làm thủ tục trúng tiêu.
Trong ba khối mao liêu thì có hai khối Trang Duệ để cho ban tổ chức Myanmar vận chuyển cho mình về biệt thự ở Bành Thành, còn khối phỉ thúy vàng thì hắn lại cho vận chuyển về tứ hợp viện ở Bắc Kinh, sau khi về Bắc Kinh thì hắn cũng sẽ mua một bộ máy cắt đá, vì chỗ kia khá lớn, chỉ cần đặt máy ở hậu viện là được.
Trang Duệ không có tính toán sẽ đưa khối phỉ thúy vàng cho La Giang, nếu đặt ở Bành Thành được La Giang nhìn thấy thì nhất định sẽ sinh ra khúc mắc, chò nên hắn muốn trực tiếp cắt ra ở Bắc Kinh, sau này muốn tạo hình thứ gì thì đưa cho Cổ lão gia tử xem xét.
Sau khi làm xong công tác trúng tiêu, Trang Duệ nhớ đến hiện trường đổ thạch, lúc này có lẽ đã đến lượt Tống Quân đổ thạch. Không ngoài dự đoán của Trang Duệ, lúc này Tống Quân đã cắt nguyên thạch xong, bán ra ở hiện trường hơn ba chục triệu tệ, điều này làm hắn vui mừng như nở hoa. Hắn và Mã Mập đến Myanmar không phải vì làm dày thêm cho ví tiền, căn bản là hưởng thụ khoái cảm khi cắt nguyên thạch cho ra phỉ thúy.
Chỉ là Trang Duệ cảm thấy phiền vì Mã Mập và Tống Quân đều biết "báo đáp", trăm miệng một lời nói là Trang Duệ giúp bọn họ chọn mao liêu, điều này làm cho Trang Duệ biến thành mũi tên, bị rất nhiều thương nhân châu báu vây quanh, bắt Trang Duệ xem nguyên thạch cho mình.
Trang Duệ tuy mất kiên nhẫn nhưng cũng không dám làm cho công phẫn, vì vị vua phỉ thúy đã hơn bảy mươi nhưng cứ đến công bàn phỉ thúy Myanmar đều giúp người ta xem mao liêu, nếu bây giờ hắn từ chối thì đám người kia trở về không biết sẽ nói xấu thế nào, coi như làm xấu đi thanh danh của hắn.
Nhắc đến công bàn phỉ thúy Myanmar thì hội chợ Bình Châu khó thể nào so sánh được, hơn mười ngày mà căn bản không đủ cho Trang Duệ xem xét mao liêu một lượt, vì thế mà trong số mao liêu còn không thiếu những khối sinh ra phỉ thúy cao cấp.
Giúp người ta xem nguyên thạch cũng chỉ có thể nói ba phần, nếu có phỉ thúy thì Trang Duệ sẽ nói có, nhưng chất ngọc và chất lượng sẽ nói sai một chút.
Trang Duệ lần này xem xét nguyên thạch thì có vài khối xem trước được đưa ra đổ thạch, kết quả cắt ra cũng không kém lời Trang Duệ bao nhiêu, điều này càng làm cho người ta thêm bội phục. Đổ thạch cũng cần có thiên phú, không phải tuổi càng lớn thì ánh mắt càng chuẩn, nếu không thì cũng không cần đánh cuộc mà so sánh về độ tuổi là hơn.
Vài ngày sau Trang Duệ vừa làm việc của mình vừa xem nguyên thạch cho người khác, điều này làm hắn được nhiều người tôn kính, được người ta gọi là đại sư đổ thạch, danh tiếng đi đầu. Nếu không phải hắn còn quá trẻ, sợ rằng sẽ có người gọi là vua phỉ thúy.
- Tiểu Duệ, thủ tục vận chuyển nguyên thạch đều làm tốt rồi phải không? Thật ra lần sau cậu đến Myanmar xem mỏ khoáng cũng được...
Ngồi trong đại sảnh của trung tâm giao dịch ngọc thạch Myanmar, Tần Hạo Nhiên nói với Trang Duệ ở ngay bên cạnh.
Hôm nay là ngày cuối cùng của công bàn phỉ thúy Myanmar, cuối cùng cũng kết thúc mười chín ngày của công bàn phỉ thúy, sau khi nghi thức bế mạc công bàn kết thúc vào trưa nay thì Trang Duệ sẽ đi đến thành phố Mandalay*, sau đó đến thành phố Myikyina** khu Pagan.
Tần Hạo Nhiên cũng không biết vì sao Trang Duệ lại có hứn thú lớn với mỏ khoáng phỉ thúy như vậy, thật ra thì mỏ khoáng cũng không có gì là đẹp mắt, năm xưa lão cũng từng tò mò đến xem, nhưng sau khi đi một lần thì không muốn có lần thứ hai.
Dựa theo ý nghĩ của Tần Hạo Nhiên thì trước tết sẽ hoàn thành nghi thức đính hôn giữa Trang Duệ và con gái Tần Huyên Băng của mình, xét thời gian thì đang khá căng. Sau khi Trang Duệ từ Pagan quay về thì có lẽ sẽ là cuối tháng, khi đó con gái của mình cũng về nước, sợ rằng hai cô cậu thanh niên này sẽ chẳng lo nghĩ được thứ gì.
Ngày hôm qua Tần Hạo Nhiên đã nói với vợ về vấn đề này, nhưng Phương Di cũng không quan tâm, bà chuẩn bị về Hongkong và bay sang Bắc Kinh để nói chuyện cử hành nghi thức đính hôn với bà thông gia. Trong lòng Phương Di thì loại chuyện này tất nhiên sẽ là hai bên cùng xử lý, bọn nhỏ chỉ cần cùng nhau dắt tay đến dự lễ đúng ngày là được.
- Đã làm xong hết rồi, chú Tần, chú cứ yêntaam, cháu đi rồi sẽ về Bắc Kinh, cũng không làm chậm trễ gì đâu.
Trang Duệ vốn đi từ ngày hôm qua nhưng bị Tần Hạo Nhiên kéo lại, bảo rằng thầm tiêu còn mở hết ngày hôm nay, hơn nữa ban tổ chức Myanmar còn có nghi thức bế mạc, hình như Trang Duệ còn được nhận thưởng gì đó.
Nhưng có rất nhiều người không có hứng thú với nghi thức này, ví dụ như Mã Mập và Tống Quân, ngày hôm qua hai người này đã về nước, những thương nhân châu báu khác trên thế giới, ngoài những người có đấu giá những khối thầm tiêu cuối cùng mở ra vào hôm nay thì ở lại cũng chỉ hơn chín trăm người, vì thế mà ngồi trong lễ đường cũng không quá chen chúc.
Trang Duệ nghe vậy thì có chút sững sốt, hắn vì cắt nguyên thạch mà quên mất đấu thầu, bây giờ lại có chút căng thẳng. Phải biết rằng linh khí trong mắt hắn tuy có thể nhìn thấu thùng đấu giá, nhưng đơn đặt giá bên trong là rất nhiều, biết đâu hắn còn bỏ sót? Nếu có người đặt giá cao hơn thì hứan sợ rằng cũng không tìm được chỗ nào để khóc.
Ông chủ Trương thấy bộ dạng mờ mịt của Trang Duệ thì cũng không giống như là giả vờ, hắn nói:
- Anh còn chưa biết sao? Khối nguyên thạch kia được đặt giá ba triệu một trăm ngàn Euro, cao hơn tôi ba chục ngàn Euro, không phải là anh đặt giá sao?
- Trúng rồi...
Trang Duệ thầm vui mừng như điên, hắn cũng không muốn che giấu, dù sao thì số của người đặt giá cũng được người ta kiểm tra được, thế là hắn nói:
- Ha ha, xấu hổ quá, ông chủ Trương, nếu không có người thứ hai đặt giá như vậy thì coi như tiểu đệ trúng tiêu...
- Ôi, ông chủ Trang, anh...Anh đúng là có ánh mắt quá cao, thậm trí trình độ đặt giá mao liêu cũng rất cao.
Ông chủ Trương nghe thấy vậy thì thở dài một tiếng, hắn bất đắc dĩ nâng ngón tay cái với Trang Duệ, mình đã tăng giá nhưng cuối cùng vẫn thua kém Trang Duệ, nhưng thua như vậy cũng coi như tâm phục khẩu phục.
Da mặt của ông chủ Trương cũng mỏng hơn Hàn Hạo Duy, nhưng cũng không quên cơ hội trả giá, hắn tươi cười nói:
- Ông chủ Trang, tôi đã tặng anh khối mao liêu tốt, bây giờ anh nên bán khối mao liêu này cho tôi.
- Còn ai ra giá không?
Trang Duệ nhìn khắp bốn phía, không ai đáp lời, bảy triệu tệ thật sự là giá cao, nếu như tạo hình khối phỉ thúy mà không cẩn thận thì tiền vốn cũng khó thu lại, vì thế không ai đi cạnh tranh với ông chủ Trương.
- Được, ông chủ Trương, nửa khối mao liêu này thuộc về anh, nhưng bây giờ đang ở Myanmar, vì vậy anh nên trả cho tôi bằng đồng Euro...
Trang Duệ bán mao liêu chứ không phải tặng, thế là hắn trực tiếp đòi tiền, nếu không phải huynh đệ đây quá kẹt tiền thì cũng không như thế.
- Được, được, đồng Euro cũng được, tôi sẽ ghi chi phiếu cho anh...
Ông chủ Trương nghe vậy thì nở nụ cười, trong lòng hắn có ý nghĩ khác người, đó là mua khối mao liêu này và trữ lại hai năm, đến lúc đó sợ rằng sẽ bán ra với giá cả không phải chỉ là bảy triệu tệ. Mà ông chủ Trương cũng thật sự có ánh mắt tinh đời, hai năm sau bán ra lời cả triệu bạc.
- Này, này, ông chủ Hàn, anh ôm mao liêu mà không trả giá, có ý gì?
Sau khi xong việc bên này thì đám thương nhân châu báu quay qua Hàn Hạo Duy, khối nguyên thạch này vẫn chưa thuộc về ai cả.
- Này, ai nói tôi không mua, tôi ra giá bảy triệu, cậu Trang, khối mao liêu này phải thuộc về tôi...
Hàn Hạo Duy căn bản không muốn lấy khối mao liêu ra, hắn trực tiếp đặt giá bảy triệu, chỉ là hắn không ngốc, vì trước đó hắn đã xem qua nửa khối mao liêu này, phỉ thúy bên trong khá dày, chỉ cần móc ra tạo hình cũng đủ có lợi nhuận mà không phải bồi thường.
- Bảy triệu?
- Anh Hàn cũng coi như biết hạ vốn.
- Đúng vậy, nhưng vẫn là ông chủ Trang lợi hại, chỉ là một khối mao liêu đã có lời tiền triệu...
Mọi người nghe được lời của Hàn Hạo Duy thì căn bản cũng không có ai muốn tranh chấp, dfu sao thì hai khối mao liêu được cắt ra khá tương đồng, đối phương trả giá như thế cũng coi như phù hợp.
Hai tờ chi phiếu tiền Euro lọt vào túi, lúc này Trang Duệ mới thở dài một hơi, lúc này có hơn chục triệu tệ, sẽ không còn căng thẳng như trước. Hơn nữa chỉ cần chèo chống vài tháng mà thôi, đợi đến khi mang phỉ thúy ở đây về và tạo thành sản phẩm được bán trong Tần Thụy Lân, tài chính sẽ nhanh chóng quay về.
- Tiểu tử, lại có lợi nữa à? Chút nữa đến mà xem anh đổ thạch...
Tống Quân vỗ vỗ vai Trang Duệ, dù với một người như hắn cũng tỏ ra hâm mộ. Vì hắn biết Trang Duệ chỉ bỏ ra giá thấp mà đổ thạch có lời lớn, rõ ràng gần gấp chục lần, dù cướp ngân hàng hay buôn ma túy cũng không có lợi nhanh như thế.
- Được rồi, anh Tống, tôi còn có vài khối mao liêu, cần phải đi dò xem có trúng hay không, anh cứ đổ thạch, chút nữa tôi sẽ quay lại...
Trang Duệ cũng không có tâm tình xem nhóm Tống Quân đổ thạch, từ khí hắn nghe ông chủ Trương nói khối mao liêu kia được đấu thắng với giá ba triệu một trăm ngàn Euro, lúc này tâm tư của hắn đã chạy xộc vào trong đại sảnh rồi...
- Này, này, đừng chạy, tôi muốn cậu ở đây áp trận dùm...
Tống Quân hô lên một câu với Trang Duệ, chỉ là lúc này Trang Duệ đã chen vào trong đám người và biến mất dạng.
Tuy có rất nhiều thương nhân châu báu đến vị trí đổ thạch để mua sắm nguyên liệu nhưng người trong đại sảnh đấu giá vẫn rất đông, không có dấu hiệu giảm bớt. Những người đến công bàn Myanmar thì phần lớn đều là đi theo nhóm, bây giờ bọn họ cũng phân ra, có người đi mua nguyên liệu, có kẻ ngồi đây chờ báo đến số mao liêu của mình.
Trang Duệ đi đến xếp hàng bên máy kiểm tra, một giờ sau mới đến lượt hắn kiểm tra, sau khi đưa vào con số của mình thì một dãy số xuất hiện, bao gồm nguyên thạch số 1256 giá ba triệu một trăm ngàn Euro, người trúng tiêu là 367.
- Không sai, là chính mình.
Tiểu Duệ xiết chặt nắm đấm, tuy khối mao liêu này không phải là lợi nhuận lớn nhất nhưng lại có tính duy nhất, ít nhất hắn chưa từng nghe nói có khối phỉ thúy vàng nào đẹp hơn thứ này, còn con gà quay bằng phỉ thúy vàng trong truyền thuyết thì không thể biết, nhưng hắn vẫn tin nó không bằng khối phỉ thúy vàng này của mình.
- Không biết khi bác Cổ thấy khối phỉ thúy như vậy sẽ tiếp tục tạo hình nữa không?
Trang Duệ nhìn con số trên màn hình mà thật sự nở nụ cười ngây ngốc, chính mình trước đó cầm khối ngọc mềm tạp sắc đưa cho Cổ lão gia tử, được Cổ lão gia tử tạo hình ra một mâm trái cây, nếu như Cổ lão gia tử thấy khối phỉ thúy vàng này, không biết có thiết kế thành "chậu vàng rửa tay" không?
- Này, ông chủ, đã kiểm tra xong chưa?
Trang Duệ cười ngây ngốc với màn hình máy kiểm tra một lúc, vì vậy mà có người đằng sau không nhịn được phải thúc giục.
- Đợi chút, chỉ một chút nữa là xong rồi.
Hôm nay Trang Duệ có ba khối mao liêu mở thầu, vì thế hắn vội vàng nhập vào số của hai khối mao liêu còn lại, cũng không ngoài dự đoán của hắn, cả hai đều rơi vào trong túi mình.
Hai khối mao liêu kia có một khối cho ra phỉ thúy phiêu hoa cấp băng, thể tích rất lớn, phải lên đến ba trăm cân, đây là khối mao liêu mà Trang Duệ bỏ ra một triệu chín trăm ngàn Euro mới thu vào được, có thể cắt ra vài chục kilogam phỉ thúy. Loại phỉ thúy phiêu hoa này chế tạo vòng tay rất được thị trường hoan nghênh, hắn thử tính toán sơ lược, chỉ là khối mao liêu này cũng có thể mang về cho mình được hai trăm triệu lợi nhuận.
Khối mao liêu còn lại cho ra phỉ thúy vô sắc cấp thủy tinh, khối mao liêu này không lớn, chỉ có bảy mươi cân nhưng lớp vỏ nguyên thạch rất mỏng, có thể lấy ra ba bốn chục kilogam phỉ thúy. Mười năm trước sẽ không ai thèm ngó ngàng đến loại phỉ thúy này, nhưng bây giờ được nhiều người mua sắm, chỉ kém một chút so với phỉ thúy có màu mà thôi, nếu như so với các loại phỉ thúy cấp băng thì hơn rất nhiều.
Tất nhiên Trang Duệ chỉ có một cửa hàng châu báu, số tiền mà hắn bỏ ra muốn quay về trong túi phải mất thời gian rất lâu, nhưng hắn cũng thầm quyết định, đến lúc đó sẽ mở ra vài khối mao liêu với vài loại phỉ thúy khác nhau, sẽ tạo ra nhiều sản phẩm đa dạng. Hắn muốn biến cửa hàng Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh trở thành một tụ điểm mua sắm vật trang sức phỉ thúy cực phẩm.
Ý nghĩ này của Trang Duệ thật sự có từ khi hắn tiếp nhận Tần Thụy Lân, thế nhưng khi đó trên tay không có nhiều phỉ thúy cao cấp, bây giờ trên tay đã có nguyên thạch phỉ thúy, kế hoạch có thể được tiến hành. Hắn cũng không phải có ý nghĩ điên cuồng và tức thời, thậm chí đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho Tần Thụy Lân tiến chân vào trong thị trường phỉ thúy xa hoa ở Bắc Kinh.
Nếu nói về vấn đề tiêu phí thì vật phẩm trang sức phỉ thúy cao cấp sẽ không phải người bình thường có thể chen vào, vì mỗi một sợi dây chuyền hay vòng tay sẽ có giá từ một đến vài triệu, đây không phải là số tiền nhỏ với nhiều người.
Mục tiêu của Trang Duệ chính là đám ngôi sao ca sĩ, hắn có bà chị dâu là Từ Tinh, ông anh họ Âu Dương Quân lại có một công ty giải trí, chuyện tuyên truyền căn bản không xem là vấn đề lớn.
Một quần thể tiêu phí khác chính là đám nhà giàu có quyền quý, tất nhiên điều này cũng rơi lên người Âu Dương Quân, vì trong hội sở của Âu Dương Quân có rất nhiều người có tiềm lực, có thể thu mua vật phẩm cho Tần Thụy Lân. Những năm gần đây những kẻ đeo sợi dây chuyền cỡ lớn trên cổ thường chỉ được xem là nhà giàu mới nổi mà thôi, căn bản chỉ là một chữ tục.
Bây giờ kẻ có tiền thường xem trọng mức độ thưởng thức, bên hông đeo một khối ngọc cổ ngàn năm, ngón tay đeo chiếc nhẫn mà Càn Long từng sử dụng, trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn đế vương lục thủy tinh trong suốt được sản sinh tự nhiên ở Myanmar, như vậy mới gọi là kẻ có tiền, mới gọi là biết thưởng thức. Giống như những năm chín mươi khi điện thoại di động mới ra đời, người dùng điện thoại cũng không cần phải đeo trên lưng, chỉ sợ người ta không nhìn thấy.
Tất nhiên ngọc cổ ngàn năm cũng không phải là hàng chợ, nhẫn đế vương lục cũng không phải làm từ thủy tinh hữu cơ...
Mục đích của Trang Duệ chính là muốn cho đám người có tiền, đám người quyền quý, đám ngôi sao ca sĩ sau này nếu không đeo trang sức đến từ cửa hàng Tần Thụy Lân thì thật sự sẽ xấu hổ khi nói ra xuất xứ.
Sau khi xem xét tình huống thì tâm tình của Trang Duệ rất vui sướng, hắn đi đến cửa ra vào đại sảnh, nhìn những đám mây đen trên đỉnh đầu vẫn chưa tán đi, cảm thấy trong lòng sáng sủa hẳn lên. Sau đó hắn đi đến cửa sổ tiếp đãi của ban tổ chức để làm thủ tục trúng tiêu.
Trong ba khối mao liêu thì có hai khối Trang Duệ để cho ban tổ chức Myanmar vận chuyển cho mình về biệt thự ở Bành Thành, còn khối phỉ thúy vàng thì hắn lại cho vận chuyển về tứ hợp viện ở Bắc Kinh, sau khi về Bắc Kinh thì hắn cũng sẽ mua một bộ máy cắt đá, vì chỗ kia khá lớn, chỉ cần đặt máy ở hậu viện là được.
Trang Duệ không có tính toán sẽ đưa khối phỉ thúy vàng cho La Giang, nếu đặt ở Bành Thành được La Giang nhìn thấy thì nhất định sẽ sinh ra khúc mắc, chò nên hắn muốn trực tiếp cắt ra ở Bắc Kinh, sau này muốn tạo hình thứ gì thì đưa cho Cổ lão gia tử xem xét.
Sau khi làm xong công tác trúng tiêu, Trang Duệ nhớ đến hiện trường đổ thạch, lúc này có lẽ đã đến lượt Tống Quân đổ thạch. Không ngoài dự đoán của Trang Duệ, lúc này Tống Quân đã cắt nguyên thạch xong, bán ra ở hiện trường hơn ba chục triệu tệ, điều này làm hắn vui mừng như nở hoa. Hắn và Mã Mập đến Myanmar không phải vì làm dày thêm cho ví tiền, căn bản là hưởng thụ khoái cảm khi cắt nguyên thạch cho ra phỉ thúy.
Chỉ là Trang Duệ cảm thấy phiền vì Mã Mập và Tống Quân đều biết "báo đáp", trăm miệng một lời nói là Trang Duệ giúp bọn họ chọn mao liêu, điều này làm cho Trang Duệ biến thành mũi tên, bị rất nhiều thương nhân châu báu vây quanh, bắt Trang Duệ xem nguyên thạch cho mình.
Trang Duệ tuy mất kiên nhẫn nhưng cũng không dám làm cho công phẫn, vì vị vua phỉ thúy đã hơn bảy mươi nhưng cứ đến công bàn phỉ thúy Myanmar đều giúp người ta xem mao liêu, nếu bây giờ hắn từ chối thì đám người kia trở về không biết sẽ nói xấu thế nào, coi như làm xấu đi thanh danh của hắn.
Nhắc đến công bàn phỉ thúy Myanmar thì hội chợ Bình Châu khó thể nào so sánh được, hơn mười ngày mà căn bản không đủ cho Trang Duệ xem xét mao liêu một lượt, vì thế mà trong số mao liêu còn không thiếu những khối sinh ra phỉ thúy cao cấp.
Giúp người ta xem nguyên thạch cũng chỉ có thể nói ba phần, nếu có phỉ thúy thì Trang Duệ sẽ nói có, nhưng chất ngọc và chất lượng sẽ nói sai một chút.
Trang Duệ lần này xem xét nguyên thạch thì có vài khối xem trước được đưa ra đổ thạch, kết quả cắt ra cũng không kém lời Trang Duệ bao nhiêu, điều này càng làm cho người ta thêm bội phục. Đổ thạch cũng cần có thiên phú, không phải tuổi càng lớn thì ánh mắt càng chuẩn, nếu không thì cũng không cần đánh cuộc mà so sánh về độ tuổi là hơn.
Vài ngày sau Trang Duệ vừa làm việc của mình vừa xem nguyên thạch cho người khác, điều này làm hắn được nhiều người tôn kính, được người ta gọi là đại sư đổ thạch, danh tiếng đi đầu. Nếu không phải hắn còn quá trẻ, sợ rằng sẽ có người gọi là vua phỉ thúy.
- Tiểu Duệ, thủ tục vận chuyển nguyên thạch đều làm tốt rồi phải không? Thật ra lần sau cậu đến Myanmar xem mỏ khoáng cũng được...
Ngồi trong đại sảnh của trung tâm giao dịch ngọc thạch Myanmar, Tần Hạo Nhiên nói với Trang Duệ ở ngay bên cạnh.
Hôm nay là ngày cuối cùng của công bàn phỉ thúy Myanmar, cuối cùng cũng kết thúc mười chín ngày của công bàn phỉ thúy, sau khi nghi thức bế mạc công bàn kết thúc vào trưa nay thì Trang Duệ sẽ đi đến thành phố Mandalay*, sau đó đến thành phố Myikyina** khu Pagan.
Tần Hạo Nhiên cũng không biết vì sao Trang Duệ lại có hứn thú lớn với mỏ khoáng phỉ thúy như vậy, thật ra thì mỏ khoáng cũng không có gì là đẹp mắt, năm xưa lão cũng từng tò mò đến xem, nhưng sau khi đi một lần thì không muốn có lần thứ hai.
Dựa theo ý nghĩ của Tần Hạo Nhiên thì trước tết sẽ hoàn thành nghi thức đính hôn giữa Trang Duệ và con gái Tần Huyên Băng của mình, xét thời gian thì đang khá căng. Sau khi Trang Duệ từ Pagan quay về thì có lẽ sẽ là cuối tháng, khi đó con gái của mình cũng về nước, sợ rằng hai cô cậu thanh niên này sẽ chẳng lo nghĩ được thứ gì.
Ngày hôm qua Tần Hạo Nhiên đã nói với vợ về vấn đề này, nhưng Phương Di cũng không quan tâm, bà chuẩn bị về Hongkong và bay sang Bắc Kinh để nói chuyện cử hành nghi thức đính hôn với bà thông gia. Trong lòng Phương Di thì loại chuyện này tất nhiên sẽ là hai bên cùng xử lý, bọn nhỏ chỉ cần cùng nhau dắt tay đến dự lễ đúng ngày là được.
- Đã làm xong hết rồi, chú Tần, chú cứ yêntaam, cháu đi rồi sẽ về Bắc Kinh, cũng không làm chậm trễ gì đâu.
Trang Duệ vốn đi từ ngày hôm qua nhưng bị Tần Hạo Nhiên kéo lại, bảo rằng thầm tiêu còn mở hết ngày hôm nay, hơn nữa ban tổ chức Myanmar còn có nghi thức bế mạc, hình như Trang Duệ còn được nhận thưởng gì đó.
Nhưng có rất nhiều người không có hứng thú với nghi thức này, ví dụ như Mã Mập và Tống Quân, ngày hôm qua hai người này đã về nước, những thương nhân châu báu khác trên thế giới, ngoài những người có đấu giá những khối thầm tiêu cuối cùng mở ra vào hôm nay thì ở lại cũng chỉ hơn chín trăm người, vì thế mà ngồi trong lễ đường cũng không quá chen chúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.