Chương 643: Đầu cơ trục lợi. (1)
Đả Nhãn
03/06/2013
Kỳ thật lấy vật đổi vật, cũng không phải là độc quyền của những người sưu tầm Trung Quốc, mà phi thường thịnh hành trên quốc tế, Eze Kenner nghe Trang Duệ nói thế, lập tức có phản ứng, hắn hoàn toàn hiểu ý nghĩ của Trang Duệ.
Nhưng mà, Eze Kenner nhíu mày, trán cũng nhăn lại, loại giao dịch lấy vật đổi vật, phần lớn thường là do một phương đưa ra, coi trọng một thứ gì đó của đối phương, sau đó lấy món tốt nhất của mình ra trao đổi, nói như vậy, mà phương đưa ra đề nghị này, phải chịu thiệt hại nho nhỏ.
Nhưng hiện tại, Trang Duệ ngay cả thứ mình có là gì cũng không biết, đã dám đưa ra phương thức lấy vật đổi vật, nói rõ là dựa vào phác họa của Picasso có trong tay của mình, nếu như mình không xuất ra đồ cổ khiến cho đối phương thỏa mãn, chỉ sợ giao dịch này không làm được.
Nhưng đúng là Eze Kenner rất quan tâm tới những bức phác họa có trong tay của Trang Duệ, muốn có tư cách đưa chân vào hàng ngũ những người sưu tầm đẳng cấp thế giới, thì những thứ hắn sưu tầm không có tác phẩm của Picasso hoặc là Van Gogh, thì đó là một tiêu chí cực kỳ trọng yếu.
Mà nội tình gia tộc của Eze Kenner, cũng không có gì hơn là những cổ vật năm đó cướp được ở Trung Quốc, mà đối với tác phẩm nghệ thuật Âu Mỹ, thì cũng không có thu thập được bao nhiêu, Eze Kenner muốn những nhà sưu tập quốc tế khẳng định mình, nếu chỉ dựa vào đồ cổ của Trung Quốc, vậy thì không đủ.
- Trang tiên sinh, tôi đã hiểu được ý của ngài, chỉ dựa vào những thứ mà tôi sưu tầm ở Luân Đôn, hiện tại không thể nào làm cho ngài lựa chọn.
Tâm tình của Eze Kenner rất chính trực, muốn nói ra những thứ tốt cho mình lựa chọn, không thể nào thấp hơn tác phẩm của Picasso, nhưng vật này hiếm và quý, nhưng đồ cổ của Trung Quốc lưu lạc ở nước ngoài tính được bằng đơn vị hàng nghìn, nhưng tác phẩm của Picasso, tính đi tính lại cũng chỉ có vài vạn, hơn nữa phần lớn đều bị bảo tàng và các nhà sưu tập cất giữ, dù cho có một bức lưu lạc đến thị trường đấu giá, cũng nhanh chóng bị mua mất.
Eze Kenner biết rõ, mình có thể nhìn thấy một lúc sáu bức họa này, là do vận khí không tệ, tuyệt đối không thể dùng giá trị thì trường để cân nhắc.
- Đồ của ngài đều đặt tại Luân Đôn?
Trang Duệ nghe vậy liền dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nói thật ra, hắn không thể giao dịch với thương nhân, bởi vì thương nhân trục lợi, thời điểm bọn họ trao đổi đồ vật, nhất định sẽ dùng giá cả để cân nhắc giá trị vật phẩm, như vậy thì bản thân của mình sẽ không được lợi.
Trang Duệ muốn nhất, chính là trao đổi với bảo tàng, ở nước ngoài có rất nhiều nhà bảo tàng cất giấu rất nhiều đồ cổ của Trung Quốc, nhưng so sánh với tác phẩm của Picasso, bọn họ càng yêu thích hơn, nói đi cũng phải nói lại, kể cả rất nhiều nhà bảo tàng tư nhân, đại đa số những đồ vật trong những bảo tàng này không phải đều là của tư nhân, mà là được các nhà bảo tàng quyên tặng hoặc mua bán mà có được, chỉ cần ban giám đốc bảo tàng đồng ý là được, nhưng Trang Duệ tin tưởng, những người nước ngoài này, nhất định sẽ đồng ý dùng đồ cổ Trung Quốc để trao đổi tác phẩm của Picasso.
Bởi vì đồ không phải là của mình, không tồn tại thuyết pháp giá trị, bởi như vậy, không gian thao tác sẽ lớn hơn, Trang Duệ sẽ đạt được thứ mình muốn càng nhiều.
- Trang tiên sinh, nếu như ngài có thời gian đi Luân Đôn, tôi sẽ đem đồ do tôi sưu tập, làm cho ngài thỏa mãn.
Eze Kenner hiện giờ chỉ suy nghĩ tới các bức họa của Picasso, hơn nữa hắn cũng không muốn chúng chảy vào các nhà đấu giá, bởi vì Eze Kenner biết rõ, giá tác phẩm của Picasso trong mấy năm nay đột nhiên tăng mạnh, mấy bức phác họa này, giá cả của chúng không chừng sẽ lớn hơn ngàn vạn đô la. Hơn nữa một khi các tác phẩm này xuất hiện trong đấu giá, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, Eze Kenner không cách nào khống chế cục diện, đến lúc đó, vạn nhất có một đại cự phú yêu thích sưu tập cạnh tranh với mình, chỉ sợ số tiền mình móc ra, tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng.
- Được rồi, Eze Kenner tiên sinh, thành ý của ngài đã đả động tôi, như vậy đi, ba ngày sau tôi sẽ đi máy bay tư nhân tới Luân Đôn, nhưng trước đó, tôi muốn ngài liệt kê một danh sách, đem những thứ tốt nhất mà ngài cất giữ, đánh dấu ra cho tôi xem một chút, để cho tôi nhìn thấy chúng ta có khả năng giao dịch hay không.
Trang Duệ muốn chính là thế này, dù sao bản thân của mình cũng phải đi Luân Đôn, hơn nữa phương thức lấy vật đổi vật rất đơn giản, nhưng thao tác lại rất phức tạp, thời gian năm ba ngày là không đủ, nói cách khác, những tác phẩm của Picasso này, trong một thời gian ngắn nhất định phải lưu lại trong tay của mình, đi Luân Đôn nhìn một cái cũng không có gì.
Hơn nữa Trang Duệ còn đưa ra một điều kiện, hắn muốn biết trong tay Eze Kenner có những thứ gì, nếu như không thể làm mình thỏa mãn, vậy giao dịch này không thể đồng ý.
Dù sao Trang Duệ không sợ không bán được tác phẩm của Picasso, chỉ cần hắn thả tiếng gió, đừng nói những tay sưu tập tư nhân, chỉ sợ nhà bán đấu giá, sẽ đạp nát cánh cửa của khách sạn này mất.
- Tốt rồi, Trang tiên sinh thân ái, tôi sẽ đem danh sách và hình ảnh truyền tới cho ngài, tôi nghĩ nhất định ngài sẽ thỏa mãn.
Eze Kenner nhìn thấy Trang Duệ muốn tiễn khách, liền đứng dậy, sau khi bắt tay với Trang Duệ, đưa cho Trang Duệ một tấm danh thiếp, sau đó kéo vị giám định sư Sterling còn chưa thỏa mãn rời đi, nên hỏi cũng đã hỏi rồi, giao dịch có thể thành hay không, phải xem đồ vật mà mình lấy ra, có thể đánh động Trang Duệ hay không.
Eze Kenner đối với điểm này rất có lòng tin, hắn cất giữ đa số là đồ cổ Trung Quốc, đó đều là tinh phẩm các đời Tống Nguyên Minh Thanh, trên thị trường quốc tế cũng hiếm thấy, nếu như Trang Duệ là một người theo chủ nghĩa dân tộc, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ mà mình lấy ra.
- Trang ca, những bức tranh này, đều là đồ cổ?
Đợi đến lúc Eze Kenner và Sterling rời đi, Bành Phi cầm một bức phác họa lên nhìn, hắn có thể nghe hiểu tiếng Anh, biết rõ hai người vừa rồi rất xem trọng các bức tranh này.
Nhưng Bành Phi dò xét cả buổi, nhìn không ra chỗ nào tốt, chỉ là nữ nhân cởi truồng, truyền hình nước Pháp đều có những kênh như vậy, còn đẹp hơn tranh rất nhiều, cho nên không có bao nhiêu hứng thú.
- Hắc, tiểu tử, lời này mà ngươi cũng dám hỏi, không phải đồ cổ thì có người nào đưa tiền cho ngươi sao?
Trang Duệ nghe vậy cười nói, sau khi cẩn thận cất giữ các bức phác họa, nói với Bành Phi:
- Những vật này phải trông chừng cẩn thận, nói không chừng sẽ đổi được vài món ngang cấp với Định Quang Kiếm, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Nhưng mà, Eze Kenner nhíu mày, trán cũng nhăn lại, loại giao dịch lấy vật đổi vật, phần lớn thường là do một phương đưa ra, coi trọng một thứ gì đó của đối phương, sau đó lấy món tốt nhất của mình ra trao đổi, nói như vậy, mà phương đưa ra đề nghị này, phải chịu thiệt hại nho nhỏ.
Nhưng hiện tại, Trang Duệ ngay cả thứ mình có là gì cũng không biết, đã dám đưa ra phương thức lấy vật đổi vật, nói rõ là dựa vào phác họa của Picasso có trong tay của mình, nếu như mình không xuất ra đồ cổ khiến cho đối phương thỏa mãn, chỉ sợ giao dịch này không làm được.
Nhưng đúng là Eze Kenner rất quan tâm tới những bức phác họa có trong tay của Trang Duệ, muốn có tư cách đưa chân vào hàng ngũ những người sưu tầm đẳng cấp thế giới, thì những thứ hắn sưu tầm không có tác phẩm của Picasso hoặc là Van Gogh, thì đó là một tiêu chí cực kỳ trọng yếu.
Mà nội tình gia tộc của Eze Kenner, cũng không có gì hơn là những cổ vật năm đó cướp được ở Trung Quốc, mà đối với tác phẩm nghệ thuật Âu Mỹ, thì cũng không có thu thập được bao nhiêu, Eze Kenner muốn những nhà sưu tập quốc tế khẳng định mình, nếu chỉ dựa vào đồ cổ của Trung Quốc, vậy thì không đủ.
- Trang tiên sinh, tôi đã hiểu được ý của ngài, chỉ dựa vào những thứ mà tôi sưu tầm ở Luân Đôn, hiện tại không thể nào làm cho ngài lựa chọn.
Tâm tình của Eze Kenner rất chính trực, muốn nói ra những thứ tốt cho mình lựa chọn, không thể nào thấp hơn tác phẩm của Picasso, nhưng vật này hiếm và quý, nhưng đồ cổ của Trung Quốc lưu lạc ở nước ngoài tính được bằng đơn vị hàng nghìn, nhưng tác phẩm của Picasso, tính đi tính lại cũng chỉ có vài vạn, hơn nữa phần lớn đều bị bảo tàng và các nhà sưu tập cất giữ, dù cho có một bức lưu lạc đến thị trường đấu giá, cũng nhanh chóng bị mua mất.
Eze Kenner biết rõ, mình có thể nhìn thấy một lúc sáu bức họa này, là do vận khí không tệ, tuyệt đối không thể dùng giá trị thì trường để cân nhắc.
- Đồ của ngài đều đặt tại Luân Đôn?
Trang Duệ nghe vậy liền dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nói thật ra, hắn không thể giao dịch với thương nhân, bởi vì thương nhân trục lợi, thời điểm bọn họ trao đổi đồ vật, nhất định sẽ dùng giá cả để cân nhắc giá trị vật phẩm, như vậy thì bản thân của mình sẽ không được lợi.
Trang Duệ muốn nhất, chính là trao đổi với bảo tàng, ở nước ngoài có rất nhiều nhà bảo tàng cất giấu rất nhiều đồ cổ của Trung Quốc, nhưng so sánh với tác phẩm của Picasso, bọn họ càng yêu thích hơn, nói đi cũng phải nói lại, kể cả rất nhiều nhà bảo tàng tư nhân, đại đa số những đồ vật trong những bảo tàng này không phải đều là của tư nhân, mà là được các nhà bảo tàng quyên tặng hoặc mua bán mà có được, chỉ cần ban giám đốc bảo tàng đồng ý là được, nhưng Trang Duệ tin tưởng, những người nước ngoài này, nhất định sẽ đồng ý dùng đồ cổ Trung Quốc để trao đổi tác phẩm của Picasso.
Bởi vì đồ không phải là của mình, không tồn tại thuyết pháp giá trị, bởi như vậy, không gian thao tác sẽ lớn hơn, Trang Duệ sẽ đạt được thứ mình muốn càng nhiều.
- Trang tiên sinh, nếu như ngài có thời gian đi Luân Đôn, tôi sẽ đem đồ do tôi sưu tập, làm cho ngài thỏa mãn.
Eze Kenner hiện giờ chỉ suy nghĩ tới các bức họa của Picasso, hơn nữa hắn cũng không muốn chúng chảy vào các nhà đấu giá, bởi vì Eze Kenner biết rõ, giá tác phẩm của Picasso trong mấy năm nay đột nhiên tăng mạnh, mấy bức phác họa này, giá cả của chúng không chừng sẽ lớn hơn ngàn vạn đô la. Hơn nữa một khi các tác phẩm này xuất hiện trong đấu giá, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, Eze Kenner không cách nào khống chế cục diện, đến lúc đó, vạn nhất có một đại cự phú yêu thích sưu tập cạnh tranh với mình, chỉ sợ số tiền mình móc ra, tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng.
- Được rồi, Eze Kenner tiên sinh, thành ý của ngài đã đả động tôi, như vậy đi, ba ngày sau tôi sẽ đi máy bay tư nhân tới Luân Đôn, nhưng trước đó, tôi muốn ngài liệt kê một danh sách, đem những thứ tốt nhất mà ngài cất giữ, đánh dấu ra cho tôi xem một chút, để cho tôi nhìn thấy chúng ta có khả năng giao dịch hay không.
Trang Duệ muốn chính là thế này, dù sao bản thân của mình cũng phải đi Luân Đôn, hơn nữa phương thức lấy vật đổi vật rất đơn giản, nhưng thao tác lại rất phức tạp, thời gian năm ba ngày là không đủ, nói cách khác, những tác phẩm của Picasso này, trong một thời gian ngắn nhất định phải lưu lại trong tay của mình, đi Luân Đôn nhìn một cái cũng không có gì.
Hơn nữa Trang Duệ còn đưa ra một điều kiện, hắn muốn biết trong tay Eze Kenner có những thứ gì, nếu như không thể làm mình thỏa mãn, vậy giao dịch này không thể đồng ý.
Dù sao Trang Duệ không sợ không bán được tác phẩm của Picasso, chỉ cần hắn thả tiếng gió, đừng nói những tay sưu tập tư nhân, chỉ sợ nhà bán đấu giá, sẽ đạp nát cánh cửa của khách sạn này mất.
- Tốt rồi, Trang tiên sinh thân ái, tôi sẽ đem danh sách và hình ảnh truyền tới cho ngài, tôi nghĩ nhất định ngài sẽ thỏa mãn.
Eze Kenner nhìn thấy Trang Duệ muốn tiễn khách, liền đứng dậy, sau khi bắt tay với Trang Duệ, đưa cho Trang Duệ một tấm danh thiếp, sau đó kéo vị giám định sư Sterling còn chưa thỏa mãn rời đi, nên hỏi cũng đã hỏi rồi, giao dịch có thể thành hay không, phải xem đồ vật mà mình lấy ra, có thể đánh động Trang Duệ hay không.
Eze Kenner đối với điểm này rất có lòng tin, hắn cất giữ đa số là đồ cổ Trung Quốc, đó đều là tinh phẩm các đời Tống Nguyên Minh Thanh, trên thị trường quốc tế cũng hiếm thấy, nếu như Trang Duệ là một người theo chủ nghĩa dân tộc, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ mà mình lấy ra.
- Trang ca, những bức tranh này, đều là đồ cổ?
Đợi đến lúc Eze Kenner và Sterling rời đi, Bành Phi cầm một bức phác họa lên nhìn, hắn có thể nghe hiểu tiếng Anh, biết rõ hai người vừa rồi rất xem trọng các bức tranh này.
Nhưng Bành Phi dò xét cả buổi, nhìn không ra chỗ nào tốt, chỉ là nữ nhân cởi truồng, truyền hình nước Pháp đều có những kênh như vậy, còn đẹp hơn tranh rất nhiều, cho nên không có bao nhiêu hứng thú.
- Hắc, tiểu tử, lời này mà ngươi cũng dám hỏi, không phải đồ cổ thì có người nào đưa tiền cho ngươi sao?
Trang Duệ nghe vậy cười nói, sau khi cẩn thận cất giữ các bức phác họa, nói với Bành Phi:
- Những vật này phải trông chừng cẩn thận, nói không chừng sẽ đổi được vài món ngang cấp với Định Quang Kiếm, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.