Chương 368: Đấu giá từ thiện (1)
Đả Nhãn
02/06/2013
Sau khi được Tần Huyên Băng giảng giải thì Trang Duệ mới xem như biết người sang lập gia tộc họ Hà kia là ai, thì ra là vị Hà Đông với hai dòng máu Trung Anh, người này từng được mười quốc gia phong tặng tước vị và huân chương, là bạn tốt của Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch, Khang Hữu Vi...
Hà Đông từng kiêm nhiệm chức chủ tịch ngân hàng Hợp Thành Phong, công ty tàu thuyền Hoàng Bộ, công ty điện Hongkong, công ty đóng tàu Hongkong, công ty nhà đất Hongkong, công ty xe điện Hongkong, thậm chí còn là chủ tịch bệnh viện Hongkong, là người khởi đầu sự nghiệp phát triển mạnh mẽ của Hongkong.
Trước kia ở Hongkong có lưu hành một câu nói như thế này: "Anh tưởng mình là Hà Đông sao?", câu nói này từng đủ để chứng minh địa vị của Hà Đông có thể nói là cực mạnh ở Hongkong.
Những gì Tần Huyên Băng nói đã xảy ra quá lâu nhưng cái tên Hà Đông vẫn thật sự như sấm nổ bên tai Trang Duệ, bây giờ vị đổ vương nổi tiếng Macao kia có xuất xứ từ gia tộc Hà Đông, thậm chí vị trưởng quan đầu tiên của Macao khi quay về với Trung Quốc cũng là người gia tộc Hà Đông.
Thậm chí có tin tức nói rằng Lý Tiểu Long nổi tiếng điện ảnh khắp Trung Hoa cũng là cháu bên ngoại của gia tộc Hà Đông, bây giờ tuy gia tộc Hà Đông này đã không còn như xưa nhưng dù sao thì lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, lực ảnh hưởng với Hongkong vẫn không tính là thấp.
Mà vị Thái Bình thân sĩ họ Hà kia thật sự là cháu nội của gia tộc Hà Đông, nhưng người này được chia gia sản khổng lồ thì cũng không đưa chân vào kinh doanh, nhưng với cổ phần của rất nhiều công ty cũng đủ cho lão trở thành một trong những tỷ phú đếm trên đầu ngón tay ở Hongkong. Đến khi về già thì lão lại có hứng thú với từ thiện, thời xưa từng được nữ hoàng Anh phong tặng tước vị hiệp sĩ, được người người ở Hongkong tôn kính.
Vì vậy mà những hoạt động đấu giá từ thiện mà người này tổ chức, những người đến trình diện phần lớn là đỉnh cấp phú hào ở Hongkong, rất nhiều người thậm chí còn coi đó là vinh hạnh, phải biết rằng thật sự khó có cơ hội được đến đó dùng cơm.
Sau khi nghe xong những lời giải thích của Tần Huyên Băng thì Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, vốn cho rằng mình mua được một căn tứ hợp viện ở thủ đô đã là không tệ nhưng nếu so với vị hiệp sĩ kia thì rõ ràng không đáng là gì, vì nguyên Hongkong là sân sau của nhà người ta, mình khó thể nào được đối phương để mắt đến.
Trang Duệ bây giờ mới biết nếu so sánh với những nhà tỷ phú siêu cấp như vậy thì mình chỉ là một người nghèo, chưa nói đâu xa, chỉ là gia tộc của Tần Huyên Băng cũng có tài sản chục tỷ, vượt xa mức độ mà Trang Duệ có thể với đến.
- Trang Duệ, anh không thích đi thì cũng không có vấn đề, anh cứ ở chỗ này chờ em, em sẽ nhanh chóng quay về mà thôi.
Tần Huyên Băng đã từng đến nhà của Trang Duệ ở Bành Thành, biết hắn gia cảnh bình thường, sợ đến những trường hợp như vậy sẽ không quen. Vì tối hôm nay chắc chắn sẽ có kẻ trước nay theo đuổi nàng đến trình diện, nàng cũng không muốn đến lúc đó kích thích Trang Duệ, đây cũng là một nguyên nhân mà nàng không muốn Trang Duệ tham gia đấu giá từ thiện lần này.
- Không có gì, anh sẽ đến, anh cũng rất tò mò về những món được đấu giá trong đêm nay, có đồ cổ không?
Trang Duệ suy nghĩ một chút, hắn ở trong khách sạn cũng cảm thấy chán, hơn nữa sau khi quay về Bắc Kinh nếu Âu Dương Quân có hỏi thì chẳng lẽ nó mình ở trong khách sạn hơn hai ngày? Đồng thời Trang Duệ cũng rất tò mò với đấu giá lần này, biết đâu sẽ có vật phẩm gì tốt?
- Điều này cũng khó nói, mỗi lần đấu giá đều là những vật phẩm do khách mời của vị hiệp sĩ kia cung cấp, nhà em lần này cũng đưa đến một sợi dây chuyền bạch kim khảm nạm phỉ thúy, giá cả của nó có lẽ là hai trăm ngàn.
- Trươc những đấu giá như thế này thì đều có những vật đấu giá rất bình thường, giống như áp phích của phim Lý Tiểu Long chẳng hạn, hoặc những vật phẩm đã từng được danh sĩ nào đó sử dụng qua.
- Nhưng cũng có nhiều người coi đấu giá từ thiện thế này là lúc ganh đua so sánh, bọn họ lấy ra những vật phẩm quý để đấu giá, tất nhiên cũng sẽ có đồ cổ nhưng giá trị sẽ là xa xỉ.
Hongkong tuy không lớn nhưng cơ cấu từ thiện lại có xếp hạng rất cao, xếp vị trí số một số hai trên thế giới. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì toàn dân đều phải quyên tiền, kể cả đài truyền hình cũng phải tổ chức quyên tiền một tuần một lần, đồng thời còn có dịch vụ quyên tiền qua điện thoại dành cho toàn dân tham gia.
Những khi trong nước có thiên tai thì cơ cấu từ thiện ở Hongkong phát huy tác dụng rất mạnh, nội địa thường dùng từ "Nghĩ Công" để chỉ số tiền được đưa đến từ Hongkong.
Tần Huyên Băng thật sự rất tán đồng những hoạt động đấu giá từ thiện như vậy, nhưng những hoạt động thế này cũng có chút biến chất đám phú hào thường đến đưa ra những vật phẩm xa xỉ để tiến hành ganh đua với nhau.
Tuy những vật phẩm này bán được tiền và dùng vào công tác từ thiện nhưng lại biến thành nơi người ta khoe sự giàu sang của mình, điều này làm cho Tần Huyên Băng rất phản cảm, nếu không phải nàng là chủ nhân và nhà thiết kế vật phẩm trang sức, sợ rằng nàng cũng không muốn đến trường hợp thế này.
Trang Duệ nghe được những lời này của Tần Huyên Băng thì trong lòng không khỏi có chút hứng thú, những vật phẩm được bán ra từ đấu giá chính quy sẽ có tỷ lệ hàng thật là rất lớn, dù đây là đấu giá từ thiện thì giá cả cũng không thấp, có lẽ sẽ không có cơ hội mua được đồ giá rẻ, hơn nữa nơi đây là đấu giá từ thiện, cũng không phải là nơi nên đến để mua món hời giá tốt.
Trang Duệ nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Tần Huyên Băng mà gật đầu nói:
- Đến tối anh đi với em, nhưng em phải về cùng anh...
- Ai lại sợ anh?
Tần Huyên Băng nói một câu Quảng Đông, nàng khẽ ưỡn ngực, hai đỉnh núi như muốn nứt toác ra, điều này làm cho Trang Duệ không khỏi cảm thấy rục rịch, hai bàn tay to không khỏi đưa lên.
- Đừng, đừng làm loạn, chúng ta còn phải ra ngoài mua quần áo...
Lần này Tần Huyên Băng kiên quyết ép tay Trang Duệ xuống, bây giờ đã là buổi chiều, cần phải đi mua quần áo và ăn uống nữa.
Quần áo mà Trang Duệ đưa đến rõ ràng là không phù hợp, dù trường hợp này thật sự không cần mặc tây phục nhưng ít nhất là phải mặc áo sơ mi. Nếu Trang Duệ mặc áo thun quần jean đi vào, sợ rằng ngày hôm sau sẽ trở thành câu chuyện cười trong giới nhà giàu Hongkong.
Sau khi cùng Tần Huyên Băng rời khỏi khách sạn, hai người bắt đầu đi ăn, sau đó Trang Duệ và Tần Huyên Băng bắt đầu đi dạo mua sắm. Cả hai đi đến chiều tối, lúc này trong xe Ferrari của Tần Huyên Băng đã xếp đầy túi lớn bọc nhỏ.
- Trang Duệ, có đẹp không?
Tần Huyên Băng thay một chiếc váy liên thể màu đen khá dài, nàng đi một vòng cực kỳ ưu nhã trong phòng khách, sau đó lại mở miệng trêu đùa thị giác của Trang Duệ.
- Rất đẹp.
Trang Duệ khó khăn nuốt nước miếng, sau đó hắn nói:
- Nhưng không mặc thì càng đẹp hơn.
Nửa giờ sau khi quay về khách sạn thì Tần Huyên Băng đã thay năm sáu bộ quần áo, Trang Duệ xem mà hoa cả mắt, lúc thay y phục lại bộ lộ cơ thể đẹp đẽ, điều này thật sự làm cho Trang Duệ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không thể tiết chế.
- Anh cũng may thay quần áo đi, chúng ta ăn cơm xong thì sẽ đến giờ rồi.
Nếu cho rằng đến bữa tiệc từ thiện sẽ có thứ gì ăn thì anh sẽ đói bụng cả đêm, tiệc muộn như vậy chủ yếu dùng để giao tế, nhiều nhất chỉ có sa lát và rượu đỏ mà thôi, muốn ăn no là không thể.
Tần Huyên Băng rất hài lòng với bộ y phục màu đen của mình, sau đó nàng bắt đầu chọn trang phục cho Trang Duệ, hôm nay có hơn phân nửa quần áo mua cho hắn.
Tất nhiên Trang Duệ là người trả tiền tất cả những món này, dù không có tư tưởng đàn ông chủ nghĩa quá mạnh mẽ nhưng Trang Duệ vẫn không để cho Tần Huyên Băng dùng tiền, chỉ là trong tài khoản thiếu đi mất sáu trăm ngàn, điều này làm hắn có chút đau lòng.
Hà Đông từng kiêm nhiệm chức chủ tịch ngân hàng Hợp Thành Phong, công ty tàu thuyền Hoàng Bộ, công ty điện Hongkong, công ty đóng tàu Hongkong, công ty nhà đất Hongkong, công ty xe điện Hongkong, thậm chí còn là chủ tịch bệnh viện Hongkong, là người khởi đầu sự nghiệp phát triển mạnh mẽ của Hongkong.
Trước kia ở Hongkong có lưu hành một câu nói như thế này: "Anh tưởng mình là Hà Đông sao?", câu nói này từng đủ để chứng minh địa vị của Hà Đông có thể nói là cực mạnh ở Hongkong.
Những gì Tần Huyên Băng nói đã xảy ra quá lâu nhưng cái tên Hà Đông vẫn thật sự như sấm nổ bên tai Trang Duệ, bây giờ vị đổ vương nổi tiếng Macao kia có xuất xứ từ gia tộc Hà Đông, thậm chí vị trưởng quan đầu tiên của Macao khi quay về với Trung Quốc cũng là người gia tộc Hà Đông.
Thậm chí có tin tức nói rằng Lý Tiểu Long nổi tiếng điện ảnh khắp Trung Hoa cũng là cháu bên ngoại của gia tộc Hà Đông, bây giờ tuy gia tộc Hà Đông này đã không còn như xưa nhưng dù sao thì lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, lực ảnh hưởng với Hongkong vẫn không tính là thấp.
Mà vị Thái Bình thân sĩ họ Hà kia thật sự là cháu nội của gia tộc Hà Đông, nhưng người này được chia gia sản khổng lồ thì cũng không đưa chân vào kinh doanh, nhưng với cổ phần của rất nhiều công ty cũng đủ cho lão trở thành một trong những tỷ phú đếm trên đầu ngón tay ở Hongkong. Đến khi về già thì lão lại có hứng thú với từ thiện, thời xưa từng được nữ hoàng Anh phong tặng tước vị hiệp sĩ, được người người ở Hongkong tôn kính.
Vì vậy mà những hoạt động đấu giá từ thiện mà người này tổ chức, những người đến trình diện phần lớn là đỉnh cấp phú hào ở Hongkong, rất nhiều người thậm chí còn coi đó là vinh hạnh, phải biết rằng thật sự khó có cơ hội được đến đó dùng cơm.
Sau khi nghe xong những lời giải thích của Tần Huyên Băng thì Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, vốn cho rằng mình mua được một căn tứ hợp viện ở thủ đô đã là không tệ nhưng nếu so với vị hiệp sĩ kia thì rõ ràng không đáng là gì, vì nguyên Hongkong là sân sau của nhà người ta, mình khó thể nào được đối phương để mắt đến.
Trang Duệ bây giờ mới biết nếu so sánh với những nhà tỷ phú siêu cấp như vậy thì mình chỉ là một người nghèo, chưa nói đâu xa, chỉ là gia tộc của Tần Huyên Băng cũng có tài sản chục tỷ, vượt xa mức độ mà Trang Duệ có thể với đến.
- Trang Duệ, anh không thích đi thì cũng không có vấn đề, anh cứ ở chỗ này chờ em, em sẽ nhanh chóng quay về mà thôi.
Tần Huyên Băng đã từng đến nhà của Trang Duệ ở Bành Thành, biết hắn gia cảnh bình thường, sợ đến những trường hợp như vậy sẽ không quen. Vì tối hôm nay chắc chắn sẽ có kẻ trước nay theo đuổi nàng đến trình diện, nàng cũng không muốn đến lúc đó kích thích Trang Duệ, đây cũng là một nguyên nhân mà nàng không muốn Trang Duệ tham gia đấu giá từ thiện lần này.
- Không có gì, anh sẽ đến, anh cũng rất tò mò về những món được đấu giá trong đêm nay, có đồ cổ không?
Trang Duệ suy nghĩ một chút, hắn ở trong khách sạn cũng cảm thấy chán, hơn nữa sau khi quay về Bắc Kinh nếu Âu Dương Quân có hỏi thì chẳng lẽ nó mình ở trong khách sạn hơn hai ngày? Đồng thời Trang Duệ cũng rất tò mò với đấu giá lần này, biết đâu sẽ có vật phẩm gì tốt?
- Điều này cũng khó nói, mỗi lần đấu giá đều là những vật phẩm do khách mời của vị hiệp sĩ kia cung cấp, nhà em lần này cũng đưa đến một sợi dây chuyền bạch kim khảm nạm phỉ thúy, giá cả của nó có lẽ là hai trăm ngàn.
- Trươc những đấu giá như thế này thì đều có những vật đấu giá rất bình thường, giống như áp phích của phim Lý Tiểu Long chẳng hạn, hoặc những vật phẩm đã từng được danh sĩ nào đó sử dụng qua.
- Nhưng cũng có nhiều người coi đấu giá từ thiện thế này là lúc ganh đua so sánh, bọn họ lấy ra những vật phẩm quý để đấu giá, tất nhiên cũng sẽ có đồ cổ nhưng giá trị sẽ là xa xỉ.
Hongkong tuy không lớn nhưng cơ cấu từ thiện lại có xếp hạng rất cao, xếp vị trí số một số hai trên thế giới. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì toàn dân đều phải quyên tiền, kể cả đài truyền hình cũng phải tổ chức quyên tiền một tuần một lần, đồng thời còn có dịch vụ quyên tiền qua điện thoại dành cho toàn dân tham gia.
Những khi trong nước có thiên tai thì cơ cấu từ thiện ở Hongkong phát huy tác dụng rất mạnh, nội địa thường dùng từ "Nghĩ Công" để chỉ số tiền được đưa đến từ Hongkong.
Tần Huyên Băng thật sự rất tán đồng những hoạt động đấu giá từ thiện như vậy, nhưng những hoạt động thế này cũng có chút biến chất đám phú hào thường đến đưa ra những vật phẩm xa xỉ để tiến hành ganh đua với nhau.
Tuy những vật phẩm này bán được tiền và dùng vào công tác từ thiện nhưng lại biến thành nơi người ta khoe sự giàu sang của mình, điều này làm cho Tần Huyên Băng rất phản cảm, nếu không phải nàng là chủ nhân và nhà thiết kế vật phẩm trang sức, sợ rằng nàng cũng không muốn đến trường hợp thế này.
Trang Duệ nghe được những lời này của Tần Huyên Băng thì trong lòng không khỏi có chút hứng thú, những vật phẩm được bán ra từ đấu giá chính quy sẽ có tỷ lệ hàng thật là rất lớn, dù đây là đấu giá từ thiện thì giá cả cũng không thấp, có lẽ sẽ không có cơ hội mua được đồ giá rẻ, hơn nữa nơi đây là đấu giá từ thiện, cũng không phải là nơi nên đến để mua món hời giá tốt.
Trang Duệ nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Tần Huyên Băng mà gật đầu nói:
- Đến tối anh đi với em, nhưng em phải về cùng anh...
- Ai lại sợ anh?
Tần Huyên Băng nói một câu Quảng Đông, nàng khẽ ưỡn ngực, hai đỉnh núi như muốn nứt toác ra, điều này làm cho Trang Duệ không khỏi cảm thấy rục rịch, hai bàn tay to không khỏi đưa lên.
- Đừng, đừng làm loạn, chúng ta còn phải ra ngoài mua quần áo...
Lần này Tần Huyên Băng kiên quyết ép tay Trang Duệ xuống, bây giờ đã là buổi chiều, cần phải đi mua quần áo và ăn uống nữa.
Quần áo mà Trang Duệ đưa đến rõ ràng là không phù hợp, dù trường hợp này thật sự không cần mặc tây phục nhưng ít nhất là phải mặc áo sơ mi. Nếu Trang Duệ mặc áo thun quần jean đi vào, sợ rằng ngày hôm sau sẽ trở thành câu chuyện cười trong giới nhà giàu Hongkong.
Sau khi cùng Tần Huyên Băng rời khỏi khách sạn, hai người bắt đầu đi ăn, sau đó Trang Duệ và Tần Huyên Băng bắt đầu đi dạo mua sắm. Cả hai đi đến chiều tối, lúc này trong xe Ferrari của Tần Huyên Băng đã xếp đầy túi lớn bọc nhỏ.
- Trang Duệ, có đẹp không?
Tần Huyên Băng thay một chiếc váy liên thể màu đen khá dài, nàng đi một vòng cực kỳ ưu nhã trong phòng khách, sau đó lại mở miệng trêu đùa thị giác của Trang Duệ.
- Rất đẹp.
Trang Duệ khó khăn nuốt nước miếng, sau đó hắn nói:
- Nhưng không mặc thì càng đẹp hơn.
Nửa giờ sau khi quay về khách sạn thì Tần Huyên Băng đã thay năm sáu bộ quần áo, Trang Duệ xem mà hoa cả mắt, lúc thay y phục lại bộ lộ cơ thể đẹp đẽ, điều này thật sự làm cho Trang Duệ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không thể tiết chế.
- Anh cũng may thay quần áo đi, chúng ta ăn cơm xong thì sẽ đến giờ rồi.
Nếu cho rằng đến bữa tiệc từ thiện sẽ có thứ gì ăn thì anh sẽ đói bụng cả đêm, tiệc muộn như vậy chủ yếu dùng để giao tế, nhiều nhất chỉ có sa lát và rượu đỏ mà thôi, muốn ăn no là không thể.
Tần Huyên Băng rất hài lòng với bộ y phục màu đen của mình, sau đó nàng bắt đầu chọn trang phục cho Trang Duệ, hôm nay có hơn phân nửa quần áo mua cho hắn.
Tất nhiên Trang Duệ là người trả tiền tất cả những món này, dù không có tư tưởng đàn ông chủ nghĩa quá mạnh mẽ nhưng Trang Duệ vẫn không để cho Tần Huyên Băng dùng tiền, chỉ là trong tài khoản thiếu đi mất sáu trăm ngàn, điều này làm hắn có chút đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.