Hoàng Kim Đồng

Chương 495: Đầu tư

Đả Nhãn

03/06/2013

Trang Duệ lúc này thật sự kích động, mạch khoáng khoảng mộ trăm sáu bảy chục mét, độ rộng hơn bốn mươi mét, như vậy sẽ có bao nhiêu tiền? Một tỷ, hai tỷ, hắn căn bản khó thể tưởng.

Cũng không phải là một khối phỉ thúy dài cả trăm mét, mà trong khoảng cách đó phỉ thúy tập trung rất nhiều, cứ cách một khoảng lại có phỉ thúy, đó là mạch khoáng.

Theo như những lời của Hào Vinh thì trước đó khảo sát nơi này và xem như là mỏ khoáng lớn nhất Myanmar, đây thật sự không phải là lời nói giả dối, chỉ là bây giờ Hào Vinh còn chưa khai thác đúng vị trí, nếu từ vị trí này mà khai thác vào thì sẽ có mạch khoáng ngay lập tức.

Nhưng ý nghĩ của Trang Duệ cũng quá đơn giản, núi này dốc và dài cả ngàn thước, địa điểm mà Trang Duệ phát hiện ra mạch khoáng ở vào khoảng sáu trăm mét.

Vì đây là núi đá, khó thể nào khoan vào vài trăm mét, cho nên muốn tịm vị trí chính xác của mạch khoáng trên ngọn núi lớn này là rất khó, không khác gì mò kim đáy biển.

Dù các chuyên gia quốc tế suy đoán phỉ thúy được hình thành trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp và áp suất cao nhưng đều không có định luận rõ ràng, đến nay chưa có ai có một kết luận chính xác, hơn nữa thực tế khai thác cũng chứng minh mỏ khoáng phỉ thúy rất bất định, rất khó xem xét.

Ví dụ như mỏ khoáng vào lúc này lại nằm ở sườn núi, nếu nói nhiệt độ thấp và áp suất cao thì phải là hai nơi đỉnh núi và chân núi, nhưng khoáng lại xuất hiện ở sườn núi, không biết những chuyên gia nguyên thạch đến đây thấy tình huống này sẽ nghĩ gì.

Vài trăm mét ở vách núi bên dưới thì Trang Duệ không phát hiện có mỏ khoáng phỉ thúy, lúc này hắn đã hoàn toàn khôi phục sự tỉnh táo, hắn bắt đầu suy xét xem nên nói tin tức này với Hào Vinh như thế nào.

Có thể nhìn rõ mà không thể nói ra chính là nổi bức bối của Trang Duệ, hắn cung không thể kéo Hào Vinh đến nói ở vị trí sườn núi kia có phỉ thúy, đây rõ ràng là hành vi muốn chết.

Hơn nữa lớp nham thạch bên ngoài rất bình thường, không có dấu hiệu nhìn ra phỉ thúy, mình cũng không thể mở lời lừa dối Hào Vinh như với Ngọc Vương Gia, vì không có chứng cứ nào nói chỗ này có phỉ thúy.

Dưới chân núi có bốn năm mươi người, bọn họ là đội hộ vệ mỏ khoáng được vũ trang đầy đủ, công nhân bình thường sẽ không xuống núi, trên núi có chỗ ở đơn giản cho bọn họ, cũng có đầu bếp, ngoài gió núi gào thét vào ban đêm thì căn bản là còn ít muỗi hơn cả bên dưới.

Sau khi Trang Duệ xuống núi, đáng lý ra đốc công Châu Phiên Phách và một tiểu tử khác cũng không cần phải xuống, nhưng Hào Vinh gọi điện thoại cố ý cho bọn họ đi xuống, ngày mai cùng Trang Duệ tiến vào Dã Nhân Sơn.

Dưới chân núi có hai đống lửa lớn, lúc chiều đội hộ vệ mỏ khoáng đã bắt được một con lợn rừng, còn nhièu loại chim khác, bọn họ dùng xiên nướng trên lửa, còn đống lửa còn lại được đặt lên một cái chảo lớn, cũng không biết bên trong có nấu thứ gì.

Hào Vinh dù có chút tâm tư nhưng vẫn giữ vững tinh thần, hắn mời Trang Duệ và hai vị giáo sư ngôi xuống mặt đất đã được trải nệm, trước mặt là một chiếc bàn dài khá thấp, thỉnh thoảng có người đem những món đã nướng chín đặt lên bàn.

Bọn họ cùng uống rượu, mà rượu của đội hộ vệ mỏ khoáng là loại rượu mạnh, đặt trong một thùng thủy tinh trong suốt, nhưng bên trong có một con rắn năm màu to như cổ tay trẻ con làm cho Trang Duệ thật sự hoảng sợ.



- Vì cảm tạ hai vị giáo sư, chúng ta cùng cạn ly này...

Hào Vinh đứng lên kính rượu hai vị giáo sư, vì thái đội công tác của hai ông lão thật sự làm cho người ta khâm phục.

- Anh Trang, rượu này uống rất tốt, rắn độc ngâm rượu có thể trị phong thấp viêm khớp, càng là rắn độc thì hiệu quả ngâm rượu càng tốt, không có gì có hại với bản thân...

Bành Phi thấy Trang Duệ thỉnh thoảng nhìn về phía bình rượu thì biết có gì xảy ra, Bành Phi tuy không uống rượu nhưng đã ăn nhiều mật rắn, biết rõ đó là thứ tốt.

Trang Duệ nghe Bành Phi nói vậy thì uống vào một ngụm, ngoài cảm giác có hơi ngọt thì căn bản không có vấn đề, thế là tận tình ăn uống, hôm nay đi từ gần giữa trưa, đến bây giờ đã thật sự rất đói bụng.

Người lên mời rượu khá nhiều, hai vị giáo sư chỉ chống đỡ được một lúc, cuối cùng cũng không thắng được hơi say, vì thế Hào Vinh cho người dìu hai giáo sư vào nhà gỗ nghỉ ngơi. Lúc này Trang Duệ và Bành Phi trở thành cánh chim đầu đàn, những người đàn ông hộ vệ mỏ khoáng đều bưng ly đến tìm Trang Duệ.

Nói là rượu mạnh nhưng thực chất là rượu gạo của người địa phương, cũng không quá cao độ, Trang Duệ uống cũng được cả chục ly mà không ngã, nhưng mắt cũng có hơi mơ hồ, chỉ là Bành Phi xem xét thời cơ rõ ràng thì chạy trốn ra xa.

- Ông chủ Trang, tôi mời anh một ly.

Một âm thanh truyền vào trong tai Trang Duệ làm hắn tỉnh đi vài phần, hắn ngẩng đầu nhìn lên, vị tiên sinh người Thái Lan kia đang nhìn mình, thời tiết hơn hai mươi độ lúc này cũng không khỏi làm cho Trang Duệ rùng mình.

- Uống, uống...

Trang Duệ quay đầu lại nhìn thì không biết Bành Phi đã chạy đi đâu mất rồi, thế là hắn chỉ có thể nâng ly uống cạn, rồi lại thuận thế ngã luôn xuống bàn, mình không chạy được nhưng cũng có thể giả say chứ?

Nào ngờ rượu gạo này tuy không quá khó uống nhưng uống nhiều thì tác dụng cũng không kém, Trang Duệ vừa ngã xuống bàn thì thấy đất trời xoay chuyển, mơ màng ngủ thiếp đi.

May mà Hào Vinh để người của đội hộ vệ mỏ khoáng đưa vào nhà gỗ nghỉ ngơi, nếu đẻ Trang Duệ cho Châu Phiên Phách thì không biết có trò gì xảy ra.

Sau vài giờ huyên náo thì không gian bình tĩnh trở lại, đống lửa hừng hực cũng được dập tắt, trong bóng đêm thi thoảng có vài điểm sáng, đó là thuốc của những người gác đêm.

Hào Vinh tất nhiên sẽ cực kỳ coi trọng công tác bảo vệ, điều này là không cần nhiều lời, chỉ là con đường một kilomet nhưng sắp xếp bảy trạm gác, hễ là bất kỳ động tĩnh nào cũng có người đến kịp thời.

Khi ngủ đến nửa đêm thì Trang Duệ tỉnh lại, cơn đau đầu đã giảm bớt nhưng miệng lại khô, cảm giác khác nước rất mạnh, hắn xóc lên chiếc mền ai đắp lên người mình rồi ngồi dậy khỏi giường trúc.



Trong phòng có mùi thơm, đó là loại nhang muỗi đặc sản của Myanmar, chỉ cần dùng một nén nhang thì có thể làm cho cả gian phòng không còn con muỗi nào.

- Ủa, anh Trang, anh tỉnh rồi à?

Trong góc nhà gỗ vang lên âm thanh của Bành Phi.

- À, tôi không sao, cậu cứ ngủ tiếp đi, tôi đi uống chút nước...

Trang Duệ đeo giày vào, đẩy cửa nhà gỗ, đi xuống bên dưới theo cầu thang gỗ.

Người Myanmar dựng nhà gỗ vì đề phòng lũ quét vào mùa hè, thường thì nhà cao hơn mặt đất hai mét, dùng gỗ lớn làm trụ, bên trên là nhà, cửa phòng và mặt đất có một cái thang gỗ.

Khi nước lũ quét qua sẽ không phá hủy nhà bên trên, kiến trúc như thế này đủ phát huy nhiều tiện dụng ở các nước như Myanmar, Lào và Thái Lão Nhị

Những ngôi nhà đúng chất sẽ không dùng đinh, dùng dây thừng cột lại cực kỳ rắn chắc, thân gỗ không bào vỏ, nhìn qua có vẻ rất thô kệch.

Trang Duệ đi ra đi vệ sinh, sau đó chuẩn bị uống nước, lại thấy ở bãi đất trống có một người đang lặng lẽ hút thuốc, nhìn kỹ thì thấy đó là Hào Vinh.

- Khát nước phải không, cậu uống đi...

Hào Vinh thấy Trang Duệ đi đến thì lấy một cái siêu dựng nước quân dụng màu xanh ở bên cạnh đưa đến.

- Ực ực...

Trang Duệ thật sự rất khát, hắn tiếp nhận siêu nước, uống vài ngụm lớn, đây là nước trong khe suối đá, rất ngọt.

- Hào đại ca, sao không ngủ được thế này?

Trang Duệ ngồi xếp bằng xuống mặt đất, tiện tay đặt siêu nước sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Kim Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook