Hoàng Kim Đồng

Chương 316: Giám bảo dân gian (tiếp)

Đả Nhãn

02/06/2013

- Tiểu Trang, đến đây một chút...

Tôn lão đứng ở cửa phòng nghỉ trên dài giám định vẫy tay với Trang Duệ.

Trang Duệ đã đi quanh con lạc đà Đường Tam Thải vài vòng nhưng không thể mở miệng nói ra vấn đề, vì vậy mà người trên đài hay dưới đài cũng không nhịn được, tuy biểu hiện của Trang Duệ trước đó là không tệ nhưng cũng không thể tùy tiện mở miệng cho được.

Lưu Giai thấy Trang Duệ cau mày, vốn định lên tiếng giảng hòa thì thấy Tôn lão cho mời Trang Duệ, vì vậy vội vàng đứng ra nói:

- Thưa các nhà sưu tầm, mong cho chuyên gia chút thời gian, vì rốt cuộc con lạc đà Đường Tam Thải kia được giám định là thật hay giả sẽ càng thêm đặc sắc.

Sau khi nghe được lời nói của người dẫn chương trình thì nhóm Kim Mập dứt khoát đứng lên rời khỏi bàn đi vào trong phòng nghỉ.

Trang Duệ bây giờ thật sự phát sầu vì phải giải thích con lạc đà kia giả ở chỗ nào, với những gì hắn biết về Đường Tam Thải, nếu như không dùng linh khí thì thật sự không thể tìm ra bệnh tật của nó. Bây giờ hắn biết bên trong con lạc đà ba màu Đường Tam Thải có vấn đề, nhưng cũng không trực tiếp đập ra để cho người ta thấy chữ "hứa", như vậy sẽ càng khó giải thích.

- Tôi thật sự không quá xem trọng vật phẩm này, vì nó quá hoàn mỹ, trong lúc khai quật thật sự rất ít khi nào thấy được vật phẩm nào mà men sứ sáng ngời và không chút tì vết như vậy. Nhưng chúng ta không tìm ra được vấn đề thì cũng không thể nào kết luận nó là giả, vì thế mà lời nói của cậu vừa rồi là có chút mạo muội.

Nếu nói về quan hệ với chú Đức thì Tôn lão xem như là trưởng bối của Trang Duệ, lúc này lão đưa ra những lời phê bình với nhận xét vừa rồi của Trang Duệ, nhưng ý kiến của lão cũng trùng với ý kién của nhóm Điền Phạm, cả nhóm đều liên tục gật đầu.

- Thầy Tôn nói không sai, năm ngoái tôi đã từng xem qua một tượng cung nữ Đường Tam Thải, tác phẩm đó bảo tồn khá hoàn hảo nhưng phần men sứ vẫn có chút không trọn vẹn, được như con lạc đà ba màu này thật sự là lần dầu tiên thấy được.

Giám đốc Tiền nói ra ý kiến của mình, đối với những người như hắn thì thật sự đã gặp qua rất nhiều món đồ cổ, mà đến cấp bậc của hắn thì khi thấy một vật sẽ thường sinh ra cảm giác trực quan, ví dụ như nhìn con lạc đà Đường Tam Thải, tuy không tìm ra vấn đề nhưng lại sinh ra cảm giác không đúng.

Tất nhiên đây cũng không phải là tuyệt đôi, nếu như bọn họ có cơ hội có được lạc đà Đường Tam Thải, chỉ cần giá cả không quá cao, chắc chắc sẽ vung tay mua vào. Biểu hiện của nó không có bất kỳ vấn đề gì, đó chính là nguyên nhân mà các chuyên gia trước nay thường có phán đoán sai lầm, có đôi khi quá tin tưởng vào tri thức chuyên nghiệp của mình.

- Tiểu Trang, tôi thấy thế này, chút nữa cậu ra ngoài thì cứ nói mình nhìn lầm, vì chẳng ai hoàn mỹ cả, tôi tin đối phương cũng sẽ không nói gì, chúng ta cho hắn một giấy giám định là được, tự tay tôi sẽ ghi giấy giám định kia.

Điền Phạm nói ra những lời này xem như Trang Duệ đã nhìn lầm, nhưng hắn lại là người tiếp nhận nguy hiểm khi ký tên vào giấy giám định, sau này nếu có vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hắn.

- Đúng, giáo sư Điền nói rất đúng, Tiểu Trang, không thì chúng ta cứ làm như vậy, tôi đói bụng quá rồi, chúng ta nghỉ đi dùng cơm thôi.

Kim Mập cũng mở miệng phụ họa với ý kiến của Điền Phạm, chuyện nói ra thật giả rất đơn giản, chỉ cần mở miệng là xong, nhưng nếu anh không nói rõ nguyên nhân thì người ta sẽ không tin phục. Hơn nữa người đàn ông kia cũng là kẻ trong nghề, nếu không làm tốt cũng khá phiền.

- Các thầy đợi chút, các vị sao không hỏi tại sao tôi lại cho rằng nó là đồ giả?



Trang Duệ nở nụ cười khổ, khi mọi người mở miệng khuyên hắn, hắn cũng cố gắng tìm từ để mở lời, cuối cùng cũng tìm ra được một câu.

- Sao? Cậu thật sự thấy nó có vấn đề?

Điền Phạm thật sự giật mình, con lạc đà ba màu kia dù là nhìn vào bất kỳ đặc điểm gì cũng không thể nào bắt bẻ được, hắn tự thấy mình không tìm ra vấn đề gì cả, không ngờ Trang Duệ lại có căn cứ gì đó.

- Vật phẩm không có vấn đề, nhưng trước kia tôi có một người bạn ngoài nghề, từng bỏ ra hơn ba trăm ngàn để mua một tác phẩm Đường Tam Thải, lúc đó có nhiều chuyên gia giám định nó là vật thật. Tôi cũng đã thấy vật phẩm kia, nếu nhìn vào màu men và tạo hình, thật sự không khác gì con lạc đà Đường Tam Thải hôm nay.

- Nhưng vài tháng trước người bạn kia không cẩn thận làm vỡ Thất Thải mã, khi thu dọn những mảnh vỡ thì chợt phát hiện ra vấn đề, trong lớp sứ ở bên trong có một chữ "Hóa", điều này đại biểu cho điều gì, cũng không cần phải nói nhiều chứ?

Trang Duệ đang kể về người lần trước đã mua Thất Thải Mã, nhưng bây giờ vật phẩm kia sợ rằng chẳng bị đánh vỡ, còn được đối phương cất giữ trong nhà cực kỳ cẩn mật mới đúng.

Thật ra Trang Duệ nói ra những lời này cũng có sự xem xét, vì dù là ai bỏ ra vài trăm ngàn mua một vật gì đó cũng khó có khả năng làm rơi bể, nhưng những chuyện như vậy cũng chẳng phải chưa từng phát sinh. Vì vậy mà Trang Duệ vừa dứt lời thì các vị chuyên gia đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không ngờ Trang Duệ vì một câu chuyện như vậy mà khẳng định con lạc đà Đường Tam Thải kia là giả.

- Tiểu Trang, chúng ta cũng không thể nói đối phương đập nát ra để giám định được.

- Đúng vậy, tuy những vật phẩm Đường Tam Thải lưu truyền đến nay có số lượng kha khá, nhưng cái này thật sự khó nói cho chính xác được.

Những người kia đều tỏ ra dị nghị về ý kiến của Trang Duệ, bọn họ tuy bình thường đều là những chuyên gia có lương tâm, nhưng bọn họ cũng không mạo hiểm đánh nát một vật để xem nó là thật hay giả, phương pháp này quá điên cuồng, nếu thật sự có hư hao thì ai sẽ đền?

- Những gì Tiểu Trang nói chẳng phải chưa từng xảy ra, có những cao thủ làm giả thích để lại những đặc điểm nào đó trên vật phẩm. Nhưng này Tiểu Trang, cậu có thể xác định bên trong con lạc đà kia có chữ không?

Điền Phạm trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng cũng thấy ý kiến của Trang Duệ là không quá tốt, quan trọng là nếu vật phẩm có hư hao thì trách nhiệm sẽ do ai nhận? Phải biết rằng bốn trăm ngàn đối với một chuyên gia tuy không phải là quá lớn nhưng cũng chẳng phải là con số nhỏ.

Khi mọi người đang thảo luận thì Lưu Giai ở bên cạnh chợt mở miệng:

- Tôi có thể được thấy đánh vỡ nó sao?

- Ý của các vị chuyên gia là chỉ có thể đánh nát vật phẩm kia mới có thể xác nhận được nó là thật hay giả sao?

Lưu Giai thật sự không hiểu nhiều lắm về đồ cổ, nhưng vài người kia nói như vậy thì nàng cũng hiểu ra, vẻ mặt có chút kích động.

- Điều này, sợ rằng ý của Tiểu Trang khó thể nào thực hiện được, vì nếu nó là thật thì phải bồi thường, khoản phí này sẽ không thấp...



Điền Phạm tuy không hiểu vì sao cô gái dẫn chương trình kia lại hưng phấn như vậy nhưng vẫn mở miện giải thích.

- Như vậy nếu có người chịu gánh khoản phí tổn kia, có phải sẽ đánh nát con lạc đà kia ra để giám định phải không?

Điền Phạm cũng bị những lời của Lưu Giai làm cho hồ đồ, hắn khẽ gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nói:

- Điều này nhất định phải trưng cầu chủ nhân của vật phẩm, nếu như anh ta không đồng ý thì chúng ta cũng chỉ toi công.

Nếu có người tình nguyện gánh chịu phí tổn khi đập vỡ tác phẩm, như vậy các vị chuyên gia cũng không ngại dùng chiêu này, vì bọn họ muốn có kết luận rõ ràng. Nếu là thật thì tốt, nếu là giả, nhiều người không nhìn ra vấn đề, truyền ra ngoài cũng coi như mất mặt.

- Được, tôi đi tìm người thương lượng một chút, sau đó để xem khoản phí đó có thể do đài truyền hình bỏ ra không, các vị chờ chút.

Lưu Giai không biết ăn vào thứ gì mà nói xong thì chạy đi ngay, chỉ để lại các vị chuyên gia đưa mắt nhìn nhau, cô gái kia sao có hứng thú đập vỡ Đường Tam Thải như vậy? Tưởng rằng đó là trò ném bùn thời nhỏ sao?

Nói đi cũng phải nói lại, đập một vật phẩm gì đó trên chương trình truyền hình cũng cần có dũng khí, nếu đập vỡ mà không thấy có vấn đề, không tìm ra căn bệnh, như vậy chẳng khác nào đập bể danh tiếng của mình.

Vài vị chuyên gia nghĩ đến đây thì không khỏi phàn nàn, tiểu tử Trang Duệ này cái gì cũng không tệ nhưng khốn nổi lại quá tích cực, trên đời này thật giả khó phân là rất nhiều, cần gì phả vì một vật mà nhọc lòng như thế?

Lưu Giai nào biết bây giờ các vị chuyên gia đang oán mình và Trang Duệ, trong lòng nàng đang rất hưng phấn, làm sao để chương trình hấp dẫn người khác? Đó chính là phải có điểm nhấn.

Hiện trường giám định bảo vật hôm nay thật sự có cao trào nhưng không quá mạnh, nếu như có thể tạo ra hiện trường đập vật giám định, như vậy dù là ai thắng ai thua thì tiết mục sẽ cực kỳ hấp dẫn.

Lưu Giai kích động đến nói với giám đốc Lưu, mà giám đốc Lưu không biết suy xét từ ý nghĩ gì lại đồng ý, vì nếu đập vỡ Đường Tam Thải mà không tìm ra vấn đề, chỉ bồi thường một trăm ngàn, không phải là bốn trăm ngàn.

Nhưng Lưu Giai đi báo cho phó giám đốc dài truyền hình Chu thì lại bị đả kích, hắn khen ngợi ý tưởng của nàng nhưng lại từ chối một trăm ngàn bồi thường. Vì hắn thật sự không tin tưởng một chuyên gia trẻ như Trang Duệ, không muốn tạo ra thiêu thân.

- Trang tiên sinh, các thầy, kinh phí của đài truyền hình cũng căng, việc này coi như xong...

Phó giám đốc Chu vẫn xem như nể mặt Lưu Giai và các vị chuyên gia, vì thế tự mình đến giải thích.

- Nếu là thật thì tôi sẽ bỏ tiền, nhưng tôi có một điều kiện...

Trang Duệ cắt ngang lời giám đốc Chu làm mọi người đưa mắt nhìn, cũng không biết điều kiện của cậu thanh niên xúc động này là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Kim Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook