Chương 313: Giám bảo dân gian(1)
Đả Nhãn
02/06/2013
Người đưa bộ người ngọc đến giám định có vẻ hơn ba mươi tuổi, đeo kính, bộ dạng nho nhã. Sau khi hắn nghe được câu hỏi của Trang Duệ thì vội vàng nói:
- Tôi là giáo viên lịch sử của trường trung học, vật này tôi từng được thấy trong tiết mục giám định bảo vật của đài truyền hình trung ương, sau đó tôi mua được nó ở một chợ đồ cổ...
- Anh mua giá bao nhiêu?
- Ha ha, người bán nói với tôi đây là ngọc thời Hán, lúc đó trên mặt còn dính đất, tổng công lấy của tôi hai ngàn đồng. Thầy Trang, ngọc này có phải là giả không?
Người thầy dạy lịch sử kia có tâm tính tương đối khá, xem ra trong lòng đã sớm có tâm lý với chuyện vật phẩm của mình là hàng giả.
Trang Duệ cười nói:
- Ngọc không phải là giả, nhưng nó không phải là ngọc thời Hán, chỉ là một sản phẩm được làm vào thời hiện đại. Chất ngọc là bạch ngọc, phẩm chất bình thường, nhưng bộ ngọc này chạm trổ rất tốt, có thể giữ lại làm vật phẩm sưu tầm. Sau này nếu anh ra chợ đồ cổ thì nên nhìn nhiều mà mua ít thôi, thứ này nếu nói là hàng thật, sợ rằng phải thêm hai số không sau cái giá mà anh vừa nói...
Trang Duệ lúc này cũng tiến vào trạng thái chuyên gia, dù là phải sử dụng linh khí mới biết là thật hay giả, nhưng điều này thật sự làm hắn gia tăng kiến thức. Công nghệ điêu khắc vào giai đoạn hiện đại rõ ràng không kém cổ đại, thậm chí còn vượt xa hơn, mà bộ ngọc khí kia giữ lại tròn một trăm tuổi thì sẽ là một vật phẩm ngọc cổ chạm trổt tinh xảo.
- Cám ơn thầy Trang, sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Người đàn ông kia nhận được câu trả lời thuyết phục của Trang Duệ thì rất hài lòng, sau đó cầm vật phẩm của mình lui xuống.
Trên cổ áo mỗi người trong nhóm các chuyên gia như Trang Duệ đều có gắn một chiếc micro nhỏ, vì vậy mà người bên dưới đều nghe thấy rõ ràng. Vừa rồi Trang Duệ giám định bộ ngọc khí kia nói rất đúng và có lý, vì thế mà đám người ở bên dưới càng có thêm chút tin tưởng vào vị chuyên gia nhỏ tuổi kia. Sau khi thầy giáo dạy lịch sử đi xuống thì có một nữ sĩ ăn mặc rất hợp thời trang tiến lên.
- Thầy Trang, đây là một chiếc vòng tay mà tôi mua được khi đi du lịch về từ Myanmar, nghe nói những năm gần đây phỉ thúy tăng giá khá mạnh, anh xem bây giờ chiếc vòng tay của tôi có giá bao nhiêu?
Khi thấy vị nữ sĩ lên đài mà không mang theo thứ gì, Trang Duệ thật sự cảm thấy kỳ quái, nhưng ngay sau đó nàng đã cởi chiếc vong tay ra đặt trước mặt hắn rồi lên tiếng.
Trang Duệ cầm lấy chiếc vòng tay kia, sau đó thuận miệng nói:
- Bản thân phỉ thúy có đặc điểm truyền nhiệt, ví dụ như vào lúc này, nếu đặt phỉ thúy lên da thì sẽ cảm thấy mát mẻ, hơn nữa phỉ thúy còn được hình thành từ nhiều loại khoáng chất, khi đeo vào tiếp xúc với làn da sẽ bị hấp thu, có thể bổ sung vài thứ chất khoáng với cơ thể, có hiệu quả tôt trong phương diện xúc tiền tuần hoàn máu.
- Nhưng vòng tay phỉ thúy này của chị là giả, thứ này được làm từ thủy tinh, đeo vào cũng không có vấn đề, không ảnh hưởng đến cơ thể...
Trang Duệ nói cũng đã xem xét rõ ràng, thứ này không phải là phỉ thúy, chỉ là thủy tinh mà thôi.
- Không thể nào, tôi bỏ ra ba chục ngàn để mua nó, còn có giấy chứng nhận đàng hoàng. Này cậu thanh niên, cậu rốt cuộc có biết nhìn hàng không vậy?
Người phụ nữ kia nghe Trang Duệ nói vòng tay là giả thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn, nhanh chóng trở mặt, biến đổi cách xưng hô từ thầy Trang thành cậu thanh niên, mà đoạn hội thoại của hai người cũng làm cho đám người đưới dài nghị luận.
- Tôi đã nói rồi, người kia quá trẻ, có lẽ không có đủ kinh nghiệm...
- Đúng vậy, người ta có cả giấy giám định, sao có thể là giả...
- Cũng không nhất định, những năm gần đây thứ gì cũng có thể làm giả, giấy giám định được làm giả cũng không có gì là lạ.
Các loại nghị luận vang lên, cũng không có trường hợp cá biệt, vì có người nói giúp cho người phụ nữ kia, cũng có người nói giúp Trang Duệ, vì thế mà hiện trường yên tĩnh chợt ầm ĩ.
- Tiểu Trang, có chuyện gì xảy ra?
Âm thanh của người phụ nữ làm kinh động đến vài vị chuyên gia đang giám định ở bên cạnh, bọn họ đều đặt món hàng trong tay xuống nhìn Trang Duệ. Tuy Trang Duệ còn trẻ nhưng lại đi cùng bọn họ, nếu có phát sinh sai lầm thì bọn họ cũng cảm thấy mất mặt, đây chính là đạo lý của câu nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
- Vòng tay phỉ thúy của tôi mua với giá ba chục ngàn lại bị hắn ta nói là hàng giả, không được, tôi muốn đổi chuyên gia giám định, đồng thời các người phải cho tôi giấy chứng nhận giám định, nếu không thì biết tay tôi.
Không đợi Trang Duệ lên tiếng thì người phụ nữ kia đã mở miệng nói, nàng cũng không phải đến để làm rối, vì vòng tay kia được nàng mua nhiều năm, bình thường cũng không nỡ để rời khỏi tay, bây giờ chợt nghe nói nó là hàng giả, vì vậy mà vừa tức giận vừa sợ hãi, cố ý lớn tiếng để che giấu cảm giác bất an.
- Nói rất đúng, thay người đi.
- Trẻ tuổi đúng là nói không ra gì, người ta mua một món hàng giá ba chục ngàn, đưa vào tay hắn giám định thì không đáng một xu...
Nhưng lời của người phụ nữ kia ngược lại còn nhận được sự đồng tình của đám người bên dưới, những người này có tâm tình đồng bệnh tương liên, bọn họ cũng chỉ sợ những món vật phẩm của mình đưa lên giám định cũng bị coi là giả.
- Tiểu Trang, đưa vòng tay cho tôi xem.
Ông lão họ Tôn đứng lên khỏi chiếc bàn giám định hạng mục phụ, lão đi đến bên cạnh Trang Duệ, nhận lấy chiếc vòng trong tay Trang Duệ.
Trang Duệ vừa rồi thật sự ngây người sửng sốt vì những lời nó như súng máy của đối phương, mãi đến lúc Tôn lão đến cầm lấy vòng tay thì mới có phản ứng. Hắn không khỏi lắc đầu liên tục cười khổ, xem ra trẻ quá cũng có vấn đề, nếu đổi lại là những chuyên gia khác thì người phụ nữ kia chỉ sợ sẽ không có thái độ như vậy. Con bà nó, đúng là khó nói.
Nhưng Trang Duệ cũng nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ kia của mình, vì đối phương không chịu nói đạo lý, không chịu nghe lời nói chân thành.
- Chiếc vòng tay này là hàng giả, tiểu thư, tuy Myanmar là nơi phát sinh ra ngọc phỉ thúy nhưng chỗ nào trên đời này chẳng có những người bất lương, bọn họ làm hàng giả để lừa bán cho khách.
- Các người cùng một bọn, tất nhiên sẽ bảo hộ cho người của mình, ông nói là giả, vậy có chứng cứ gì?
Tôn lão xem xét xong thì đưa ra kết luận giống như Trang Duệ, nhưng rõ ràng người phụ nữ kia vẫn không chịu tiếp nhận kết luận của linh khí, ngay sau đó nàng quay sang công kích các vị chuyên gia trên đài.
- Cô muốn chứng cứ sao? Tôi có thể cho cô.
Trang Duệ cố gắng nhẫn nhịn, hắn cầm lấy vòng tay trong tay của Tôn lão rồi nói:
- Cô có thể đến dùng kính lúp mà xem, nếu là phỉ thúy thì bên trong sẽ không có bọt khí, nhưng chiếc vòng tay của cô thì đầy bọt khí.
Người phụ nữ nhếch miện, dù không động đậy gì nhưng trên mặt lại có chút nghi kỵ.
Trang Duệ thấy người phụ nữ kia vẫn kiên quyết như vậy thì mở miệng nói:
- Tiểu thư, có thể cho tôi hai cọng tóc được không?
Người phụ nữ kia tuy không hiểu rõ ý nghĩ của Trang Duệ nhưng vẫn nhổ hai sợi tóc đưa đến.
- Nói miệng cũng không thể là bằng chứng, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ...
Trang Duệ cầm vật trang sức đeo trong người ra rồi nói:
- Vật trang sức phật Quan Âm này của tôi là phỉ thúy, bây giờ tôi làm thí nghiệm, mọi người xem xong sẽ hiểu.
- Có người nào có bật lửa không?
Trang Duệ vừa nói vừa cầm lấy một sợi tóc quấn quanh vật trang sức, sau đó sờ lên người và thấy bộ áo này không có túi, bất lửa mình đã để trong bộ quần áo trước đó rồi.
- Tôi là giáo viên lịch sử của trường trung học, vật này tôi từng được thấy trong tiết mục giám định bảo vật của đài truyền hình trung ương, sau đó tôi mua được nó ở một chợ đồ cổ...
- Anh mua giá bao nhiêu?
- Ha ha, người bán nói với tôi đây là ngọc thời Hán, lúc đó trên mặt còn dính đất, tổng công lấy của tôi hai ngàn đồng. Thầy Trang, ngọc này có phải là giả không?
Người thầy dạy lịch sử kia có tâm tính tương đối khá, xem ra trong lòng đã sớm có tâm lý với chuyện vật phẩm của mình là hàng giả.
Trang Duệ cười nói:
- Ngọc không phải là giả, nhưng nó không phải là ngọc thời Hán, chỉ là một sản phẩm được làm vào thời hiện đại. Chất ngọc là bạch ngọc, phẩm chất bình thường, nhưng bộ ngọc này chạm trổ rất tốt, có thể giữ lại làm vật phẩm sưu tầm. Sau này nếu anh ra chợ đồ cổ thì nên nhìn nhiều mà mua ít thôi, thứ này nếu nói là hàng thật, sợ rằng phải thêm hai số không sau cái giá mà anh vừa nói...
Trang Duệ lúc này cũng tiến vào trạng thái chuyên gia, dù là phải sử dụng linh khí mới biết là thật hay giả, nhưng điều này thật sự làm hắn gia tăng kiến thức. Công nghệ điêu khắc vào giai đoạn hiện đại rõ ràng không kém cổ đại, thậm chí còn vượt xa hơn, mà bộ ngọc khí kia giữ lại tròn một trăm tuổi thì sẽ là một vật phẩm ngọc cổ chạm trổt tinh xảo.
- Cám ơn thầy Trang, sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Người đàn ông kia nhận được câu trả lời thuyết phục của Trang Duệ thì rất hài lòng, sau đó cầm vật phẩm của mình lui xuống.
Trên cổ áo mỗi người trong nhóm các chuyên gia như Trang Duệ đều có gắn một chiếc micro nhỏ, vì vậy mà người bên dưới đều nghe thấy rõ ràng. Vừa rồi Trang Duệ giám định bộ ngọc khí kia nói rất đúng và có lý, vì thế mà đám người ở bên dưới càng có thêm chút tin tưởng vào vị chuyên gia nhỏ tuổi kia. Sau khi thầy giáo dạy lịch sử đi xuống thì có một nữ sĩ ăn mặc rất hợp thời trang tiến lên.
- Thầy Trang, đây là một chiếc vòng tay mà tôi mua được khi đi du lịch về từ Myanmar, nghe nói những năm gần đây phỉ thúy tăng giá khá mạnh, anh xem bây giờ chiếc vòng tay của tôi có giá bao nhiêu?
Khi thấy vị nữ sĩ lên đài mà không mang theo thứ gì, Trang Duệ thật sự cảm thấy kỳ quái, nhưng ngay sau đó nàng đã cởi chiếc vong tay ra đặt trước mặt hắn rồi lên tiếng.
Trang Duệ cầm lấy chiếc vòng tay kia, sau đó thuận miệng nói:
- Bản thân phỉ thúy có đặc điểm truyền nhiệt, ví dụ như vào lúc này, nếu đặt phỉ thúy lên da thì sẽ cảm thấy mát mẻ, hơn nữa phỉ thúy còn được hình thành từ nhiều loại khoáng chất, khi đeo vào tiếp xúc với làn da sẽ bị hấp thu, có thể bổ sung vài thứ chất khoáng với cơ thể, có hiệu quả tôt trong phương diện xúc tiền tuần hoàn máu.
- Nhưng vòng tay phỉ thúy này của chị là giả, thứ này được làm từ thủy tinh, đeo vào cũng không có vấn đề, không ảnh hưởng đến cơ thể...
Trang Duệ nói cũng đã xem xét rõ ràng, thứ này không phải là phỉ thúy, chỉ là thủy tinh mà thôi.
- Không thể nào, tôi bỏ ra ba chục ngàn để mua nó, còn có giấy chứng nhận đàng hoàng. Này cậu thanh niên, cậu rốt cuộc có biết nhìn hàng không vậy?
Người phụ nữ kia nghe Trang Duệ nói vòng tay là giả thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn, nhanh chóng trở mặt, biến đổi cách xưng hô từ thầy Trang thành cậu thanh niên, mà đoạn hội thoại của hai người cũng làm cho đám người đưới dài nghị luận.
- Tôi đã nói rồi, người kia quá trẻ, có lẽ không có đủ kinh nghiệm...
- Đúng vậy, người ta có cả giấy giám định, sao có thể là giả...
- Cũng không nhất định, những năm gần đây thứ gì cũng có thể làm giả, giấy giám định được làm giả cũng không có gì là lạ.
Các loại nghị luận vang lên, cũng không có trường hợp cá biệt, vì có người nói giúp cho người phụ nữ kia, cũng có người nói giúp Trang Duệ, vì thế mà hiện trường yên tĩnh chợt ầm ĩ.
- Tiểu Trang, có chuyện gì xảy ra?
Âm thanh của người phụ nữ làm kinh động đến vài vị chuyên gia đang giám định ở bên cạnh, bọn họ đều đặt món hàng trong tay xuống nhìn Trang Duệ. Tuy Trang Duệ còn trẻ nhưng lại đi cùng bọn họ, nếu có phát sinh sai lầm thì bọn họ cũng cảm thấy mất mặt, đây chính là đạo lý của câu nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
- Vòng tay phỉ thúy của tôi mua với giá ba chục ngàn lại bị hắn ta nói là hàng giả, không được, tôi muốn đổi chuyên gia giám định, đồng thời các người phải cho tôi giấy chứng nhận giám định, nếu không thì biết tay tôi.
Không đợi Trang Duệ lên tiếng thì người phụ nữ kia đã mở miệng nói, nàng cũng không phải đến để làm rối, vì vòng tay kia được nàng mua nhiều năm, bình thường cũng không nỡ để rời khỏi tay, bây giờ chợt nghe nói nó là hàng giả, vì vậy mà vừa tức giận vừa sợ hãi, cố ý lớn tiếng để che giấu cảm giác bất an.
- Nói rất đúng, thay người đi.
- Trẻ tuổi đúng là nói không ra gì, người ta mua một món hàng giá ba chục ngàn, đưa vào tay hắn giám định thì không đáng một xu...
Nhưng lời của người phụ nữ kia ngược lại còn nhận được sự đồng tình của đám người bên dưới, những người này có tâm tình đồng bệnh tương liên, bọn họ cũng chỉ sợ những món vật phẩm của mình đưa lên giám định cũng bị coi là giả.
- Tiểu Trang, đưa vòng tay cho tôi xem.
Ông lão họ Tôn đứng lên khỏi chiếc bàn giám định hạng mục phụ, lão đi đến bên cạnh Trang Duệ, nhận lấy chiếc vòng trong tay Trang Duệ.
Trang Duệ vừa rồi thật sự ngây người sửng sốt vì những lời nó như súng máy của đối phương, mãi đến lúc Tôn lão đến cầm lấy vòng tay thì mới có phản ứng. Hắn không khỏi lắc đầu liên tục cười khổ, xem ra trẻ quá cũng có vấn đề, nếu đổi lại là những chuyên gia khác thì người phụ nữ kia chỉ sợ sẽ không có thái độ như vậy. Con bà nó, đúng là khó nói.
Nhưng Trang Duệ cũng nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ kia của mình, vì đối phương không chịu nói đạo lý, không chịu nghe lời nói chân thành.
- Chiếc vòng tay này là hàng giả, tiểu thư, tuy Myanmar là nơi phát sinh ra ngọc phỉ thúy nhưng chỗ nào trên đời này chẳng có những người bất lương, bọn họ làm hàng giả để lừa bán cho khách.
- Các người cùng một bọn, tất nhiên sẽ bảo hộ cho người của mình, ông nói là giả, vậy có chứng cứ gì?
Tôn lão xem xét xong thì đưa ra kết luận giống như Trang Duệ, nhưng rõ ràng người phụ nữ kia vẫn không chịu tiếp nhận kết luận của linh khí, ngay sau đó nàng quay sang công kích các vị chuyên gia trên đài.
- Cô muốn chứng cứ sao? Tôi có thể cho cô.
Trang Duệ cố gắng nhẫn nhịn, hắn cầm lấy vòng tay trong tay của Tôn lão rồi nói:
- Cô có thể đến dùng kính lúp mà xem, nếu là phỉ thúy thì bên trong sẽ không có bọt khí, nhưng chiếc vòng tay của cô thì đầy bọt khí.
Người phụ nữ nhếch miện, dù không động đậy gì nhưng trên mặt lại có chút nghi kỵ.
Trang Duệ thấy người phụ nữ kia vẫn kiên quyết như vậy thì mở miệng nói:
- Tiểu thư, có thể cho tôi hai cọng tóc được không?
Người phụ nữ kia tuy không hiểu rõ ý nghĩ của Trang Duệ nhưng vẫn nhổ hai sợi tóc đưa đến.
- Nói miệng cũng không thể là bằng chứng, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ...
Trang Duệ cầm vật trang sức đeo trong người ra rồi nói:
- Vật trang sức phật Quan Âm này của tôi là phỉ thúy, bây giờ tôi làm thí nghiệm, mọi người xem xong sẽ hiểu.
- Có người nào có bật lửa không?
Trang Duệ vừa nói vừa cầm lấy một sợi tóc quấn quanh vật trang sức, sau đó sờ lên người và thấy bộ áo này không có túi, bất lửa mình đã để trong bộ quần áo trước đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.