Hoàng Kim Đồng

Chương 386: Hai người đánh cuộc

Đả Nhãn

02/06/2013

- Đi lên? Đi đâu?

Trang Duệ không kịp phản ứng với những người chung quanh, hắn đang chuẩn bị đáp lời thì Trịnh Hoa đi đến bên cạnh nói ra một lời làm hắn sững sốt.

Trịnh Hoa nhìn bốn phía rồi cười nói:

- Dưới này chơi không vui, cậu Trang nếu thích thì chúng ta lên phòng, trong đó cũng có Bách Gia Nhạc, muốn chơi thứ gì cũng được, hay là chúng ta có thể chơi vài ván xì tố.

- Anh Trịnh, không cần đâu, tôi chỉ tùy tiện chơi đùa một chút thôi, chủ yếu là đến cho biết, cũng không có nhiều hứng thú đánh bạc.

Trang Duệ lắc đầu, đừng nói là bây giờ trong túi hắn có ít tiền, dù là lúc có tiền cũng không muốn đâm đầu vào lĩnh vực này. Đánh vài ván bài nhỏ thì có thể, nếu nói muốn đánh làm giàu thì thật sự không có ý nghĩa.

- Được rồi, theo ý cậu vậy, nếu cảm thấy nơi đây nhỏ hẹp thì quay lại tìm tôi...

Trịnh Hoa cũng không miễn cưỡng Trang Duệ, nhiệm vụ lần này của hắn chỉ là mong sao Trang Duệ chơi vui, vì vậy đối phương thích ở đâu cũng được.

- Không phải là không có hứng thú mà là không thể nào đi vào phải không?

Bên cạnh vang lên một âm thanh quái dị, Ngưu Hồng dùng ánh mắt xem thường nhìn Trang Duệ, đồng thời còn nói thêm:

- Cứ chơi mỗi lần mười ngàn như vậy thì có mà đến sáng mai cũng chẳng thua bao nhiêu tiền, người đại lục quả nhiên keo kiệt...

- Ngưu Hồng, cậu tạm thời nói bớt vài lời, Trang Duệ là khách tôi mời đến đây...

Trịnh Hoa thấy Ngưu Hồng lại ép về phía Trang Duệ thì vẻ mặt có chút khó coi, tiểu tử kia rõ ràng lại phát tác, không chịu nghe lời ai, sớm biết như vậy thì thừa dịp tên khốn này không có ở đây hãy mời Trang Duệ đến chơi.

- Trang tiên sinh khi mua sợi dây chuyền thì hào khí cỡ nào, bây giờ đánh bạc lớn một chút cũng không dám à?

Ngưu Hồng căn bản không phản ứng đến lời của Trịnh Hoa, hắn dùng án mắt khiêu khích nhìn Trang Duệ. Vừa rồi hắn đã thấy người này chẳng biết gì về đánh bạc, chỉ dựa vào vận may để thắng hai lần, nhưng đến ván thứ ba thì xem như không còn may mắn nữa.

Ngưu Hồng cũng không có ý gì khác, chỉ muốn Trang Duệ đồng ý đến phòng đánh bạc, sau đó mình thắng ít tiền, xem như gỡ gạc lại danh dự nãy giờ bị chèn ép. Vì vậy hắn liên tục dùng ngôn từ khiêu khích Trang Duệ, cũng không thèm nể mặt Trịnh Hoa.

- À, xem ra trâu bò điếc không sợ súng...Ngưu công tử, không biết Ngưu công tử thích chơi thế nào?

Trang Duệ lúc này cũng nổi nóng, hắn vốn không muốn chấp những chuyện nhỏ, nhưng có kẻ liên tục khiêu khích, tượng đất còn có ba phần lửa nóng, tuy hắn vẫn biểu hiện không có gì bất thường nhưng lửa giận trong lòng đã bùng lên từ lâu.

- Trang Duệ, đừng chấp loại người này, chúng ta đi chơi thứ mình thích...

Tần Huyên Băng biết rõ bản tính của Ngưu Hồng, đây là một tên khốn chỉ biết ăn chơi và gái gú, nếu Trang Duệ đánh bạc với tên này thì nhất định sẽ có hại.

- Cậu Trang, nghe lời Tần tiểu thư, đừng chấp loại người thế này...



Trịnh Hoa kéo Ngưu Hồng ra ngoài cửa, chỉ là Ngưu Hồng rất to con, Trịnh Hoa thật sự không làm gì được.

- Anh Trịnh, chúng ta đã quen nhau hơn hai năm, anh cũng không thể nào giúp người ngoài được.

Ngưu Hồng hôm nay quyết tâm làm khó Trang Duệ, vì vậy mà vẫn cứ cứng cổ.

- Anh muốn đánh cuộc gì?

Trang Duệ cười cười, hắn hỏi một câu, Ngưu Hồng này quá kiêu ngạo, hôm nay Trang Duệ nếu không móc sạch túi của hắn thì thật sự có lỗi với mọi người.

- Tùy thôi, chỉ cần là đánh bài trên thuyền, đánh món gì cũng được, nếu không thì anh cứ nói ra thứ mình thích, tôi sẽ đánh với anh.

Ngưu Hồng nghe thấy Trang Duệ có vẻ đồng ý đánh bạc thì mừng rỡ trong lòng, đối với hắn thì từ xì tố đến tiến lên hay xóc đĩa thì đều biết khá rõ, đối phó với một kẻ ngu dốt như Trang Duệ thì căn bản không cần nói nhiều lời.

- Chúng ta lên phòng, ở đây nhiều người lắm.

Trang Duệ thấy chung quanh có không ít người thì khẽ vỗ vào bàn tay nhỏ của Tần Huyên Băng, tỏ ý nàng không cần lo lắng, sau đó hắn đi đến chiếu bạc ném vào năm nghìn tiền boa. Hắn và Tần Huyên Băng thắng vài trăm ngàn, nếu như không bỏ ra chút tiền típ, sợ rằng cũng bị người ta mắng sau lưng.

- Cậu Trang, điều này...

Trịnh Hoa thật sự có chút xấu hổ, hắn không ngờ mình nói một câu lại làm cho Ngưu Hồng tìm được cơ hội làm khó Trang Duệ.

- Không có gì, anh Trịnh, chỉ là chơi vài ván nhỏ mà thôi, chúng ta cùng lên trên kia, xem như cho tôi kiến thức những kỹ thuật đánh bạc của Ngưu công tử.

Trang Duệ cắt ngang lời Trịnh Hoa, tùy tiện chọn trò để đánh bạc sao? Trang Duệ từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên thấy người vội vàng bỏ tiến ra cho mình như vậy. Dù hắn không thích đánh bạc nhưng thắng tiền của Ngưu Hồng thì sẽ chẳng là vấn đề, không là gánh nặng.

- Vây thì được rồi.

Trịnh Hoa có chút bất đắc dĩ, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ngưu Hồng đang rất đắc ý. Trịnh Hoa thầm có quyết định, nếu Trang Duệ thua quá nhiều, khi thuyền quay về hắn sẽ đền bù.

- Đưa chìa khóa của phòng số một cho tôi, đồng thời gọi giám đốc Kế đến đây.

Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hoa, vài người đi ra khỏi đại sảnh, đi vào thang máy lên lầu hai, sau đó có phục vụ đến chiêu đãi. Trịnh Hoa nói một câu với những nhân viên phục vụ, sau đó tiếp nhận chìa khóa, tự mình đưa nhóm Trang Duệ đến phòng.

Cửa phòng số một được mở ra, Trang Duệ trợn mắt há mồm nhìn vào bên trong, chỗ này thật sự là đại sảnh đánh bạc thu nhỏ, tuy không có những máy móc lớn như bên dưới nhưng thật sự không thiếu thứ gì, chẳng qua diện tích không được như bên dưới, nhưng cũng hơn một trăm mét vuông.

- Giám đốc Trịnh, anh gọi tôi sao?

Giám đốc Kế nhanh chóng đi đến, nhóm Trịnh Hoa vừa chân trước tiến vào phòng thì Kế Dịch đã đến ngay sau đó.

Đi theo sau lưng giám đốc Kế còn có vài nhân viên chia bài, một ôm theo một rương xèng. Căn cứ vào quy định của sòng bạc, tất cả các ván bài đều phải dùng tiền đổi thành xèng mới có thể được tiến hành.

- À, Ngưu thiếu gia và cậu Trang đây muốn đánh bạc, anh là người trong nghề, coi như làm khổ anh, anh chia bài nhé...



Trịnh Hoa sợ Ngưu Hồng giở trò, vì vậy mới gọi Kế Dịch đến, có người này thì ván bài sẽ đảm bảo công bình. Trịnh Hoa cũng chỉ có thể giúp Trang Duệ được như vậy mà thôi, hắn cũn không thể tự mình đại biểu đi đánh bạc thay cho Trang Duệ, như vậy chẳng khác nào rạch mặt với Ngưu Hồng, mà Trang Duệ cũng sẽ không đồng ý.

- Được, không biết hai vị muốn chơi trò gì?

Kế Dịch nghe xong thì gật đầu nhìn Trang Duệ và Ngưu Hồng.

- Để cho anh ấy chọn, tùy tiện món gì cũng được.

Ngưu Hồng khoát tay áo, bộ dạng kiêu ngạo, hắn thấy mình chắc chắn sẽ thắng Trang Duệ.

- Cho tôi chọn sao?

Trang Duệ cười cười hỏi Kế Dịch:

- Có thể tự mình định ra quy tắc được không, tôi không hiểu quy tắc của sòng bạc.

Kế Dịch trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Điều này chỉ sợ phải cần Ngưu tiên sinh đồng ý mới được, nếu như hai bên đồng ý, như vậy có thể đánh theo quy tắc đó...

- Tôi đã nói rồi, tùy tiện đánh cuộc, chỉ cần anh nói ra thì tôi sẽ theo...

Ngưu Hồng căn bản không quan tâm Trang Duệ muốn đánh cuộc thế nào, đơn giản chính là xì phé và xóc dĩa, thứ này hắn rất tinh thông.

- Được, vậy chúng ta xóc dĩa, cần hai người, một đại biểu cho tôi để xóc đĩa, một đại biểu xóc đĩa cho Ngưu công tử, bên trong có ba con súc sắc, ba đến chín tính là nhỏ, từ mười trở lên là lớn, chia ra làm chẵn lớn chẳn nhỏ và lẻ lớn lẻ nhỏ.

- Còn quy tắc, chúng ta sẽ giúp nhau đoán súc sắc của đối phương, nếu đúng thì thắng, nếu như hai người đều đoán sai và đều đoán đúng thì hòa, thế nào?

Trang Duệ mở miệng nói ra quy tắc, lúc nãy vào thang máy hắn đã tính toán rồi, vì như vậy sẽ rất nhanh, hắn không tin mình sẽ không làm cho Ngưu công tử chết khiếp.

- Chơi súc sắc?

Ngưu Hồng nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, khi hắn còn bé thường nghe nói đổ vương Diệp Hán năm xưa đứng đầu Macao đã khổ luyện công phu nghe súc sắc, tuy chưa nói nghe ra cụ thể nhưng nếu dung để đánh cuộc thì mười lần thắng bảy. Chỉ là đoán của đối phương thì hơi phiền, nhưng cơ hội của hắn dù sao cũng sẽ lớn hơn Trang Duệ.

Ngưu Hồng nghĩ đến đây thì gật đầu đĩnh đạc nói:

- Đánh cuộc súc sắc thì đánh cuộc súc sắc, nhưng bao nhiêu tiền một lượt? Đánh quá nhỏ tôi sẽ không chơi.

- Một triệu một lượt, ít hơn tôi cũng không chơi...

Trang Duệ thản nhiên nói, điều này làm cho người ta hoảng sợ, chơi thế này không giống như đánh bài, vì một phút sẽ mở vài lượt, nếu đánh một ván một triệu thì sở rằng đánh một giờ sẽ có cả trăm triệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Kim Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook