Chương 268: Mạch khoáng(hết)
Đả Nhãn
07/03/2013
Sau khi nghe xong câu chuyện của Trương Đại Chí thì Trang Duệ vô thức quay đâu nhìn về phía cửa cốc, sau lưng vã mồ hôi lạnh, có lẽ địa phương kia ít người lui tới, nếu không thì cũng sẽ nổi tiếng vì hàng trăm ngôi mộ.
Nhóm người thừa dịp bóng đêm mà vượt qua hai ba dãy núi mới dừng lại, chỗ này cách Tử Vong Cốc ba bốn mươi dặm, cũng là một sơn cốc khá lớn, Thiết Tử rất quen thuộc nơi đây, hắn nhờ vào ánh đèn thợ mỏ mà trực tiếp tìm được một sơn động bí mật ở địa phương có vách nham thạch.
- Anh Thiết Tử, anh thật sự có trí nhớ rất tốt, năm kia chúng ta từng đi qua đây một lần, anh vẫn còn nhớ rõ như vậy.
Trương Đại Chí nhặt một tảng đá dưới đất và ném vào trong hang động, hắn sợ có động vật gì đó núp bên trong. Phải biết rằng gấu ngựa hay sói hoang là những động vật thông thường ở núi Côn Lôn, hàng năm đều có nhiều sự kiện dân chăn nuôi bị tập kích truyền ra ngoài.
Đợi một lúc mà trong động không truyền ra âm thanh nào, mấy người mới đi vào bên trong. Hang động không sâu, chỉ hơn mười thước, đầy tro bụi. Đám người đã đi một đoạn đường dài, bây giờ đã sớm mệt mỏi khó thể chịu nổi, cũng không quan tâm đến chuyện bẩn thỉu, vì vậy trực tiếp ngồi xuống dù khá ẩm ướt.
- Anh Trang, chúng ta cắm trại trong núi, buổi tối phải có người trực đêm, anh là người trực đầu tiên, đến mười hai giờ gọi tôi, Mãnh Tử là người thứ ba, Vương Phi thứ tư, anh Thiết Tử vất vả một ngày, hôm nay không sắp xếp trực đêm.
Mãnh Tử ngồi xuống thì lấy từ trong ba lô ra năm cái túi ngủ, lại đưa cho từng người, mà Trương Đại Chí bắt đầu phân phối thời gian trực đêm của từng người.
Sắp xếp Trang Duệ trực đầu tiên chính là quan tâm đến hắn, gác đến mười hai giờ đêm thì có thể ngủ một giấc đến sáng, thật sự tốt hơn rất nhiều so với những người ngủ đến hai ba giờ sáng và phải trực. Còn Thiết Tử là người mở đường, tiêu hao nhiều thể lực, vì vậy Trương Đại Chí không sắp xếp cho hắn trực đêm.
Mọi người không có chút dị nghị gì với những sắp xếp của Trương Đại Chí, Vương Phi đại khái giảng giải phương pháp sử dụng súng cho Trang Duệ, sau đó chui vào trong túi ngủ, nên nghỉ ngơi cho sớm, như vậy ngày mai mới có tinh thần và sức lực để tiếp tục hoạt động.
Một đêm khá tốt, ngoài những tiếng sói tru vang lên ở phương xa thì căn bản không có gì phát sinh, khá yên bình.
Ngày hôm sau khi ánh mặt trời vừa bừng lên thì tất cả mọi người bắt đầu lên đường, mức độ chênh lệch nhiệt độ ở núi Côn Lôn giữa ban đêm và ban ngày là rất lớn, buổi sáng mát lạnh là thoải mái nhất, giữa trưa thật sự rất nóng bức, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đến mười giờ sáng ngày thứ ba thì nhóm năm người Trang Duệ đến Yeniugou, chỗ này cao hơn mặt nước biển 4500 mét, tuy vẻ mặt nươời nào cũng tỏ ra hưng phấn nhưng Trương Đại Chí vẫn phải tìm một vị trí cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, đợi đến tận xế chiều mới bắt đầu công tác tìm kiếm ngọc thạch.
- Ầm!
Khi mọi người ngồi xuống thì từ phương xa truyền đến tiếng nổ mạnh, Trang Duệ cảm thấy mặt đất dưới chân chợt chấn động, hắn vội vàng đứng lên, sau đó nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
- Anh Trang, đừng nhìn, đó là mỏ khoáng của người Chiết Giang, bọn họ đã khai thác được hơn một năm rồi.
Trương Đại Chí đã sớm quen thuộc với tình huống như vậy, trong núi Côn Lôn, chỉ cần chỗ nào có mỏ khoáng thì mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng nổ mìn phá đá.
Nhưng vẻ mặt đám người vẫn tỏ ra hâm mộ, đối với bọn họ thì chỉ cần có thể phát hiện ra mỏ khoáng, dù không có tiền khai khác thì bán đi vẫn có được món tiền lớn.
Nhưng mạch khoáng thường ở sâu dưới mặt đất, nếu không có công cụ dò xét thì hầu như là không thể nào phát hiện ra được.
...
Yeniugou cũng có tên là Dã Ngưu Câu, là cái tên được đặt do nơi đây có nhiều bầy trâu rừng sinh sống, tất nhiên đó là những chuyện của vài chục năm trước, bây giờ đã thật sự khó thể nào thấy được tung tích của trâu rừng. Chỗ này tuy được gọi là "câu", thật ra rộng hơn hai mươi kilomet, bên trong cỏ xanh màu mỡ, rất thích hợp cho động vật sinh tồn.
Hai bên Yeniugou chính là những ngọn núi tuyết quanh năm tuyết đọng, nhưng mỗi khi đến mùa hè thì lớp tuyết ở sườn núi tan chảy xuống sẽ mang theo đất chảy xuống Yeniugou, sau ngàn vạn năm thì trong Yeniugou chợt có một con sông nhỏ với hai bên đầy núi đá.
Mục đích của đám người Thiết Tử chính là con sông này, vì nơi này cao hơn mực nước biển 4500 mét, hơn nữa cơ giới khó thể vận chuyển đến, đồng thời những người thể chất không tốt cũng khó thể tiến vào chỗ này, vì thế mà chỗ này cũng không giống như dòng sông Ngọc Long Khánh Thập Hà, nó bị người ta ngăn nước từ thượng lưu, sau đó trắng trợn đào móc, trên cơ bản không còn trạng thái tự nhiên.
Nhưng cũng có không ít người đến chỗ này, khi Trang Duệ đến Yeniugou chưa được bao lâu thì chạm mặt ba tiểu đội, tuy hai bên không quen biết nhau nhưng vẫn mở miệng bắt chuyện.
Vì những ngọc thạch ở hai bên bờ sông đều từ trên núi lăn xuống, vì vậy mà ở cửa vào chân núi tương đối có nhiều ngọc thạch hơn, nhóm Trang Duệ đến trước, vì vậy nhóm người kia tự giác đi xuống hạ du.
Khi mọi người nghỉ ngơi thì Thiết Tử giảng dạy cho Trang Duệ một vài kỹ xảo tìm ngọc mà mình có được trong vài năm qua, nhưng Trang Duệ lại phát hiện chỗ giống nhau giữa tìm ngọc và đổ thạch, đó chính là muốn tìm được ngọc tốt thì có liên quan rất lớn đến vận may.
Trước đây có một ông chủ lớn ở Ôn Châu cố dùng vài chục máy đào và máy ủi cùng rất nhiều nhân công để tạo nên một công trường ở Ngọc Long Khánh Thập Hà, trắng trợn khai thác.
Người này dùng cơ giới hiện đại hóa để tìm ngọc, có thể nói là phát triển rất mạnh, máy ủi đẩy đất dưới dòng sông sang một bên, mà dân công thì chen chúc tiến lên dùng xẻng để tìm kiếm ngọc thạch trong đất.
Nhưng sau hơn một tháng khai thác, hao tổn hơn chục triệu, tìm được không ít ngọc thạch nhưng chỉ là những loại ngọc bình thường mà thôi, căn bản không thể nào gỡ gạc lại nguồn vốn khổng lồ đầu tư vào. Khi rơi vào đường cùng thì thương nhân kia chỉ có thể kết thúc hành động tìm ngọc của mình, coi như kết thúc trong lỗ vốn.
Nhưng vị thương nhân Ôn Châu kia thật sự không cam lòng, sau khi hết thúc công việc thì lại chạy đến hiện trường, lại thấy một nhân công Duy tộc địa phương đang hút thuốc, hắn tùy ý đá văng một tảng đá dưới chân, tên dân công kia thấy đó là nguyên liệu ngọc thạch thì nhặt lên. Sau khi được giám định thì biết được khối ngọc bên trong là Dương Chi Ngọc, giá trị hơn mười triệu, điều này làm cho vị thương nhân Ôn Châu tức đến mức thiếu chút nữa thì ói máu, suốt đêm rời khỏi Tân Cương.
Tất nhiên đạo lý của nó rất đơn giản, đó là không có tiền sẽ chẳng làm được gì, tên thương nhân kia giống như bỏ tiền ra mua một khối mao liêu đánh cuộc sụp đổ không cho ra phỉ thúy vậy, nhưng nếu nói về phương diện số phận thì rõ ràng hắn cũng không phải là một kẻ may mắn.
Sau khi nghỉ ngơi hơn ba giờ thì nhóm người Trang Duệ bắt đầu tìm ngọc, Mãnh Tử lấy từ trong ba lô ra bốn cái sọt, đây là thứ sọt được bện bằng sợi tơ rất chắc, phần khung được làm bằng thép, đằng sau còn có móc, khi đeo ra sau lưng thì có thể bỏ những nguyên liệu ngọc thạch tìm được vào bên trong.
Mỗi người đều đeo một cái giỏ như vậy và đi về phía con sông được ánh mặt trời chiếu sáng lóe mắt, vẻ mặt đám người Trương Đại Chí đều tràn trề hy vọng, đối với bọn họ thì tìm được một khối ngọc tốt có thể thay đổi cả cuộc đời mình.
Cái gọi là tìm ngọc chính là cố gắng tìm ra nguyên liệu ngọc thạch giữa hàng ngàn hàng vạn những viên đá nhỏ ở hai bên bờ sông, nói là đãi cát tìm vàng cũng không đủ. Vào thời cổ đại thì tìm ngọc chính là sàng lọc đá ở bờ sông, đôi khi mất một ngày trời cũng tìm không ra một chút nguyên liệu ngọc thạch.
Chỗ này tuy ở dưới chân núi lớn và khá sâu trong dãy Côn Lôn nhưng trăm ngàn năm qua đã có biết bao nhiêu người đến chỗ này tìm ngọc, vì thế muốn tìm được nguyên liệu ngọc thạch ở bờ sông chỗ này cũng không phải chuyện dễ dàng, nhóm người đi theo đường sông được bốn năm trăm mét nhưng căn bản không có thu hoạch gì.
Trang Duệ muốn thử vào tri thức của mình để xem xét những tảng đá ở bên cạnh bờ sông, nhưng qua vài phút thì những khối đá to nhỏ trải rộng khắp bờ sông thật sự làm cho hắn hoa đầu chóng mặt.
Nếu nhìn vào biểu hiện thì căn bản là không thể nào phát hiện ra sự khác biệt của những khối đá kia, dù là độ lớn hay màu sắc thì hầu như là giống nhau như đúc. Nếu anh không cúi người xuống cẩn thận xem xét, như vậy thật sự là không bao giờ có thể nhận ra điều gì khác biệt, vì anh sẽ thấy tất cả đều là đá, không là gì khác.
Trang Duệ ngẩng đầu nhìn đám người Thiết Tử, hắn phát hiện những người kia căn bản ngồi chồm hổm trên mặt đất, từng bước tiến về phía trước, ngay cả người có vóc dáng cao lớn như Mãnh Tử cũng là như thế. Trang Duệ cũng thử ngồi xổm xuống như những người kia, nhưng chưa được mười phút thì eo và chân đã đau nhức đến mức làm hắn khó thể chịu đựng được, chỉ có thể đứng lên mà thôi.
Trang Duệ bây giờ đang cầm trong tay cây trượng được bác Điền tặng mà đứng bên bờ sông, ít nhiều cũng cảm thấy có chút đột ngột.
- Đại Chí, có phải Ngọc Vương Gia lừa gạt chúng ta không? Người kia cứ đứng như vậy mà tìm ngọc, có thể phân biệt được sao?
Thiết Tử và Trương Đại Chí ở cách nhau không quá xa, lúc này Thiết Tử khẽ nói với Trương Đại Chí, hắn cũng không phải không tin lời của Ngọc Vương Gia, nhưng biểu hiện của Trang Duệ thật sự là khó thể tín nhiệm.
- Đừng nói mò, Ngọc Vương Gia khi nào thì nhìn lầm? Anh Trang không quen tìm ngọc nhưng chuyện giám định ngọc thì rất giỏi, cũng có thể làm cho chúng ta bớt mang về những thức rác rưởi.
Trương Đại Chí đã từng đi ra sân bay đón Trang Duệ và Cổ lão gia tử trở về, biết rõ Ngọc Vương Gia rất coi trọng hai người Cổ Thiên Phong, tất nhiên hắn cũng coi trọng cả Trang Duệ. Hơn nữa Ngọc Vương Gia đã nhờ vả hắn, tất nhiên khoảng đường vừa qua hắn thật sự rất quan tâm đến Trang Duệ.
Trang Duệ đứng cách nhóm Thiết Tử hơn bốn mươi mét, tất nhiên sẽ không nghe rõ hai người bọn họ nói chuyện với nhau, hắn bây giờ đang dùng linh khí trong mắt để nhìn xuông đám đá bên dưới và sàng lọc.
Vì ánh sáng ban ngày rất chói, hơn nữa những tảng đá kia phần lớn là xâm xấp nước và ngập trong nước, tất cả đều phản xạ ánh sáng rất chói mắt, mà đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ sử dụng linh khí gặp vấn đề, nhiều lần thấy trong đá có màu sắc nhưng khi lấy lên xem xét lại thì phát hiện đó chỉ là phản quang mà thôi.
- Này, tôi nhặt được một khối ngọc, anh Thiết Tử, mau đến giúp tôi nhìn xem...
Khi Trang Duệ có chú đau đầu thì Mãnh Tử ở phía sau chợt hô lên, Trang Duệ quay đầu nhìn lại, hắn thấy tiểu tử kia nhào xuống sông, quần áo trên người đã ướt đẫm, hai tay ôm một tảng đá, đang đi lên trên.
Tháng sáu là lúc mà tuyết trên núi bắt đầu tan chảy khá nhiều, con sông này không rộng nhưng nước chảy rất mạnh, Mãnh Tử dù ôm một khối đá cũng bị đánh xa xuống hạ du bảy thước, vừa văn đến không xa chỗ của Trang Duệ.
Trang Duệ thấy Mãnh Tử vẫn ôm chặt khối đá kia vào trong lòng, căn bản không chịu bò lên bờ thì vội vàng nói lớn:
- Mãnh Tử, sao lại rơi vào trong dòng nước? Ném tảng đá đi, nhanh chóng bò lên đây.
Mãnh Tử cũng không trả lời, hắn đứng thẳng người lên, cố gắng đi đến bờ, sau đó dùng sức ném tảng đá đến gần người Trang Duệ, lúc này mới bắt lấy tay Trang Duệ và bò lên bờ.
Trang Duệ kéo Mãnh Tử lên, khí trời tháng sáu dù khá ấm nhưng nơi này rất cao so với mặt nước biển, vì vậy nhiệt độ chênh lệch trong ngày là rất lớn, đến tối thì nhiệt độ sẽ dưới mười độ, tuy Mãnh Tử thân thể cường tráng nhưng nếu không bảo vệ sức khỏe cũng sẽ sinh bệnh.
- Mãnh Tử, mau cởi quần áo ướt ra, đổi một bộ khác đi...
Trương Đại Chí và Thiết Tử cùng Vương Phi nghe thấy cũng chạy đến, khi thấy Mãnh Tử ướt sũng nước thì Trương Đại Chí nhíu mày, nếu Mãnh Tử mà sinh bệnh thì chẳng có ai khuân vác thay được.
- Không có gì, anh Thiết Tử, anh mau lại xem, xem tảng đá này có ngọc không?
Mạnh Thu Lan nhếch môi cười ngây ngô, căn bản không xem ra gì, lại dắt tay Thiết Tử đi đến bên cạnh tảng đá mình vừa lấy lên.
- Mảnh Tử, trước tiên đi thay quần áo cái đã, tôi sẽ từ từ xem...
Thiết Tử trừng mắt nhìn Mãnh Tử, hắn là người tìm ngọc có kinh nghiệm, biết rõ nếu sinh bệnh trong núi thiếu bác sĩ và thuốc thì sẽ cực kỳ phiền toái.
- Được, tôi sẽ đi thay bộ đồ khác.
Mãnh Tử lột sạch bộ quần áo ướt ném lên một tảng đá bên cạnh sông, sau đó chạy về phí ba lô lấy một bộ quần áo khô mặc lên người, cuối cùng nhanh chóng chạy đến.
Tảng đá kia có hình dạng bẹp, như một chậu rửa mặt, dày hai ba mươi centimet, nó có màu vàng nhạt, lại có chút sắc trắng, rõ ràng là một khối ngọc Sơn Lưu Thủy có lớp da đường.
Thiết Tử xem xét tảng đá một lúc, thứ này nặng bốn năm mươi cân, cũng khó trách Mãnh Tử cố gắng lắm mới ném được lên bờ. Một mặt của tảng đá có lộ ra một phần ngọc trắng to như bàn tay, có thể kết luận đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch, hơn nữa phẩm chất cũng không tính là thấp.
- Anh Thiết Tử, thế nào?
Mãnh Tử bình thường có vẻ rất chất phác, bây giờ gương mặt cũng đỏ bừng vì kích động.
- Đây rõ ràng là nguyên liệu tốt, mà cứ để cho Trang tiên sinh xem xét cái đã, tôi nói ra trước cũng không tốt.
Thiết Tử xem xét xong và cảm thấy phán đoán của mình là chín phần mười, trong lòng cũng thật sự vui sướng, dù sao thì thu hoạch như vậy cũng tốt. Nhưng hắn còn muốn thử Trang Duệ, để xem đối phương là có tài thật sự hay chỉ là kẻ vô danh.
Trang Duệ tùy ý hỏi:
- Mãnh Tử, cậu làm sao có thể phát hiện được khối nguyên liệu này?
Khối nguyên liệu ở ngay dưới chân Trang Duệ, hắn cũng không nhún nhường mà ngồi xổm xuống nhìn lại, từ phần thịt ngọc lộ ra thì thấy đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch, hơn nữa phẩm chất không thấp, chỉ là khối ngọc như lòng bàn tay kia cũng có thể bán được với giá bốn năm chục ngàn.
Mãnh Tử nghe được lời nói của Trang Duệ thì thật sự xấu hổ gãi đầu nói:
- Vừa rồi tôi thấy trong sông có cá, thầm nghĩ muốn lấy sọt để bắt nó, nào ngờ đứng không vững và ngã xuống, khi ngã xuống vừa đúng lúc thấy tảng đá kia, vì vậy mà mới ôm lên...
Mãnh Tử nói làm cho mọi người đưa mắt nhìn nhau mà thật sự không thể nào phản bác được, mọi người bới móc nửa ngày nhưng không ra một khối nguyên liệu nào, Mãnh Tử ngã vào sông mà lại tìm được một khối nguyên liệu, vận may của hắn thật sự làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ.
- Anh Trang, anh còn chưa nó khối đá này có phải là nguyên liệu ngọc thạch hay không?
Mãnh Tử trả lời xong thì lại hỏi Trang Duệ một câu, hắn là người thật thà, chỉ có một điểm mạnh duy nhất là sức khỏe, căn bản là không biết gì về tìm ngọc và giám định ngọc, nếu vừa rồi không phải hắn thấy có thịt ngọc lộ ra, sợ rằng cũng không biết đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch.
Mãnh Tử có mặt trong nhóm đi theo Thiết Tử vào trong núi cũng vì biết mình có thể vận chuyển được đồ đạc, tác dụng của mình là không quá lớn, vì vậy sau khi tìm được khối nguyên liệu này thì cực kỳ vui sướng, cảm thấy mình cũng có chút tài để cống hiến cho đội ngũ.
- Đây là nguyên liệu ngọc, cậu em phần thịt ngọc này, nó trắng nõn, tinh khiết, nhẵn nhụi, hơn nữa còn sáng bóng và khá dịu, có thể xưng tụng là ngọc tốt. Mà khối ngọc như lòng bàn tay này ít nhất cũng bán được với giá bốn năm chục ngàn...
Trang Duệ chỉ vào phần thịt ngọc lộ ra ngoài rồi giảng giải cho Mãnh Tử, bây giờ hắn cũng không dùng linh khí để xem xét bên trong, chẳng qua chỉ đưa ra phán đoán dựa vào biểu hiện bên ngoài của khối nguyên liệu.
- Sao? Thật vậy à? Thật tốt quá, anh Đại Chí, anh Thiết Tử, chúng ta kiếm được tiền rồi...
Sau khi nghe Trang Duệ nói như vậy thì Mãnh Tử nhảy dựng lên như một đứa bé, vài năm trước muốn vào núi thì có người ngại đưa một kẻ chỉ có cơ bắp như hắn theo, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn vào núi. Lúc này hắn tìm được một khối nguyên liệu tốt, như vậy cũng đủ để chứng tỏ giá trị của mình.
- Trang tiên sinh nói không sai, phẩm chất của khối ngọc này là rất tốt, tuy thịt ngọc sẽ không có khả năng thấm vào quá sâu, nhưng chỉ bằng khối ngọc này, coi như chúng ta đi chuyến này cũng không về tay trắng...
Thiết Tử cũng lộ ra nụ cười, khối ngọc này tốt xấu thế nào thì người có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra, phán đoán của hắn không khác biệt gì so với Trang Duệ. Với nguyên liệu có bọc lớp da đường, thịt ngọc thường ở vị trí chính giữa, chỉ sợ cũng không thấm quá sâu, có lẽ độ lớn cũng chỉ là những gì có thể thấy vào lúc này.
- Không thể nói là lần này về tay trắng, mà mọi người sẽ có được một số tiền không nhỏ. Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì khối thịt ngọc này sẽ thấm vào bên trong mười lăm centimet, hơn nữa mặt ngọc bên trong cũng to gấp đôi bên ngoài.
Thiết Tử còn chưa dứt lời thì Trang Duệ đã bổ sung một câu, cái gọi là kinh nghiệm chẳng qua chỉ là lợi dụng lúc Thiết Tử lên tiếng để dùng linh khí xem xét bên trong mà thôi.
Thông qua linh khí thì Trang Duệ thấy thịt ngọc còn kéo dài ra hai bên hơn bốn năm centimet, đồng thời còn kéo xuống bên dưới cả hơn chục centimet, cũng coi như là một khối ngọc lớn. Nhưng khối ngọc này cũng không phải là Dương Chi Ngọc, không có mấy hiệu quả ẩn giấu linh khí bên trong.
Dựa theo giá cả của thị trường ngọc thạch hiện tại, khối bạch ngọc kia sẽ trên một triệu, một triệu mà chia làm năm phần, như vậy đối với Trang Duệ cũng là một số tiền không nhỏ.
- Anh Trang, anh nói mỗi người sẽ có một món tiền không nhỏ, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?
Mãnh Tử gãi đầu, hắn căn bản không hiểu những biểu hiện của nguyên liệu mà Trang Duệ đã nói, nhưng hai chữ phát tài thì hiểu rõ ràng.
- Cậu Trang, cậu...Cậu nói thật chứ?
Thiết Tử mở miệng cắt đứt lời Mãnh Tử, hắn vốn gọi là Trang tiên sinh bây giờ lại là cậu Trang, mà gương mặt ngăm đen cũng hơi đỏ lên, có thể thấy mức độ kích động của hắn là thế nào.
Thiết Tử cũng không phải ngây ngốc như Mãnh Tử, hắn đã ở Tân Cương hơn hai mươi năm, cũng có hơn mười năm kinh nghiệm lên núi tìm ngọc, vì thế rất am hiểu giá cả thị trường. Hắn biết nếu thật sự giống như những gì Trang Duệ nói, như vậy khối ngọc kia sẽ được bán với giá trên trời.
Trang Duệ nói một món tiền không nhỏ nhưng trong suy nghĩ của đám người Thiết Tử thì thật sự là giá cả trên trời, đây cũng là điều được quyết định dựa vào cơ sở kinh tế của từng người. Cũng khó trách Thiết Tử kích động như vậy, ngay cả Trương Đại Chí và Vương Phi cũng tỏ ra vui mừng khó thể kìm nén, chỉ có Mãnh Tử là mơ màng chờ Trang Duệ giải đáp.
- Chắc chắn, Mãnh Tử, cậu đưa máy mài đến đây.
Trang Duệ gật đầu khẳng định, trước khi vào núi thì đã cố ý để cho Cổ lão gia tử giúp mình tìm một cái máy mài dùng điện bình ắc quy, đám người Trương Đại Chí mang theo thứ này vốn cũng có chút dị nghị, nhưng bây giờ lại phát huy công dụng tốt.
- Cậu Trang, cậu có thể xác định sao?
Thiết Tử nhìn máy mài chuyển động mà giữ chặt tay của Trang Duệ, lần này không phải bọn họ không tin Trang Duệ, mà căn bản là khối nguyên liệu này quá quý trọng với mọi người.
Phải biết rằng ngọc mềm giòn yếu hơn phỉ thúy rất nhiều, chỉ cần không cẩn thận sẽ phá hủy thịt ngọc bên trong, trước kia cũng từng có nhiều chuyện làm hỏng ngọc, vì vậy nhóm người Thiết Tử chỉ sợ Trang Duệ phá hủy mất khối nguyên liệu tốt.
Người tìm ngọc cực kỳ coi trọng chuyện nguyên liệu được đầy đủ, vào thời cổ đại khi tìm được nguyên liệu ngọc thạch trong núi thì vì đề phòng ngọc thạch hư hao mà phải giết một con lừa để lấy da bọc lại, bên ngoài buộc rất nhiều dây thừng, sau đó mới vận chuyển đến thủ đô.
Nguyên nhân người ta giết lừa để bọc ngọc cũng vì vết máu trên da lừa sẽ thấm vào trong những khe hở của ngọc thạch, những quan viên phụ trách mua sắm ngọc thạch ở thủ đô sẽ nhìn vào khối ngọc có thấm máu để nhận định nó không bị hao tổn.
- Yên tâm đi, sẽ rất tốt, nếu hư hao ngọc ở bên trong, tôi sẽ bồi thường cho mọi người đúng giá tiền của nó.
Trang Duệ cười tự tin nói, cứ nói đùa, hắn đã từng mở một khối mao liêu và lấy ra phỉ thúy có giá cả trăm triệu, đừng nói là khối nguyên liệu nhỏ này, hắn thật sự không coi nó ra gì.
Thiết Tử bị lời nói của Trang Duệ làm cho có chút xấu hổ, vì vậy vội vàng thả lỏng tay ra, dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Vậy thì được, trang huynh đệ, cậu cứ ra tay, cũng đừng nói đến chuyện bồi thường, tôi tin tưởng cậu...
Bánh răng của máy mài bỏ túi khá nhỏ nên không thể nào cắt rộng, Trang Duệ chỉ có thể đi dạo theo những phần ngọc ở bên ngoài, mở lớp da đường ra để lộ ngọc bên trong. Diện tích của khối ngọc thật sự không khác nào lời nói của Trang Duệ, điều này làm cho vẻ mặt của đám người Trương Đại Chí thật sự rất vui sướng.
Sau khi mở lớp da đường ở bên ngoài thì Trang Duệ dùng máy cắt sâu vào bên trong, sau một giờ thì một khối bạch ngọc nặng khoảng mười cân chợt xuất hiện trước mắt mọi người.
Khối ngọc này có hình vuông, động rộng và chiều cao khá tương đồng, bên trong ẩn giấu tinh quang, dù là ánh sáng mặt trời chiếu xuống vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp, nếu không phải có hơi xanh, sợ rằng có thể xưng tụng là cực phẩm bạch ngọc.
- Trang huynh đệ, Thiết Tử tôi xin phục...
Thấy Trang Duệ có thể lấy ra khối ngọc đầy đủ, hơn nữa thể tích với sức nặng đều không khác gì những lời Trang Duệ nói trước đó, vì vậy mà Thiết Tử nhấc ngón tay cái lên với Trang Duệ.
Tuy khối ngọc này mang về có thể cởi bỏ ra nhưng một khối ngọc mười cân và một khối mao liêu năm mươi cân là hoàn toàn khác nhau, bây giờ khối ngọc kia có thể được một người mang theo, nếu không thì cần hai người mới có thể khiêng khối mao liêu đi được.
- Mãnh Tử, cậu cũng đừng đi tìm ngọc nữa, cậu bỏ khối ngọc vào trong ba lô rồi ngồi đó chờ là được.
Trương Đại Chí nói cũng có mang theo chút rung động, đó là kích động, vì một khối ngọc như vậy mang về bán và chia ra thì mỗi người cũng được ít nhất là hai trăm ngàn, đối với bọn họ thì đây chính là số tiền khó tưởng.
- Ừ!
Mãnh Tử gật đầu thật mạnh, sau đó lấy ra một cái chăn lông bọc khối ngọc vài vòng thật cẩn thạn, sau đó bỏ vào trong ba lô, ôm chặt vào trong lòng không buông tay.
Trương Đại Chí đứng lên chuẩn bị tìm ngọc, nhưng Thiết Tử chợt nói với Trang Duệ:
- Cậu Trang, cậu cũng đừng tìm ngọc nữa, cứ ngồi đây tâm sự với Mãnh Tử là được.
Trương Đại Chí và Vương Phi cũng khẽ gật đầu, tác dụng của Trang Duệ đã được chứng thực vào tình huống vừa rồi, hơn nữa biểu hiện là rất tốt, cũng không hiểu cách tìm ngọc, vì vậy Thiết Tử mới để cho Trang Duệ nghỉ ngơi.
- Được rồi, các anh nếu thấy khối đá nào đó nhìn không chính xác thì gọi tôi một tiếng.
Trang Duệ suy nghĩ rồi gật đầu, ban ngày ở bờ sông phản quang quá mạnh, hắn thật sự không thể nào sử dụng linh khí để xem xét trong đá có ngọc hay không, hắn nên nghỉ ngơi một lát, đến chiều chậm rãi đi tìm sẽ hay hơn.
Có sự kiện của Mãnh Tử thì tâm tình của nhóm Thiết Tử chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, có một khối ngọc lớn như vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ có biến đổi lớn, vì thế cũng không còn tâm tình lo lắng được mất như trước đó. Bọn họ vui sướng đi chọn nguyên liệu ở bên bờ sông, Vương Phi thỉnh thoảng lại xướng lên vài câu dân ca ở Tân Cương.
Nhưng vận may của ba người bọn họ rõ ràng là không bằng Mãnh Tử, sau ba bốn giờ bận rộn thì chiếc giỏ sau lưng bọn họ vẫn rỗng tuếch, chỉ có Thiết Tử cầm trong tay một khối thanh ngọc to như nắm tay, chất ngọc rất bình thường, nhiều nhất chỉ có giá vài ngàn đồng mà thôi.
Trương Đại Chí và Vương Phi đều là người có kinh nghiệm vài lần tìm ngọc, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý với tình huống này, hơn nữa lại có khối ngọc của Mãnh Tử trước đó nên cả hai cũng không tỏ ra quá uể oải. Vương Phi lại biểu hiện kỹ thuật bắn súng của mình mà săn được một con sơn dương hoang dã, sau khi lột da rửa sạch thì có một bữa thịt nướng ngon lành.
Lúc này bọn họ ở trong hạp cốc, đống lửa cũng không cần phải dập đi. Sau kh dùng xong cơm tối thì sắc trời cũng dần tối, bây giờ là tháng sáu, tuy khá tối nhưng có mặt trăng như lưỡi liềm trên đầu, tầm nhìn cũng không quá tốt.
- Đại Chí, mọi người đi đâu vậy?
Trang Duệ cầm lấy giỏ chuẩn bị đi ra bờ sông thì phát hiện nhóm Trương Đại Chí đã chuẩn bị đầy đủ, giống như cũng muốn tiếp tục đi tìm ngọc.
Khi thấy biểu hiện kỳ quái của Trang Duệ thì Trương Đại Chí vừa cười vừa nói:
- Anh Trang, đến tối thì ngọc thạch thường bị ánh trăng phản chiếu bùng ra ánh sáng nhàn nhạt, chúng tôi cũng muốn đi tìm vận may...
Trong Tân Cương có rất nhiều người đi tìm ngọc vào lúc sáng sớm hoặc sau hoàng hôn, đây cũng là tập tục ngàn năm, còn có người tìm được ngọc vào ban đêm hay không thì cũng không biết.
Vài người đi cách nhau một trăm mét, cũng không mở đèn pin, dựa vào ánh trăng để giẫm chân lên đá, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Nhưng phương pháp này đã được tiền nhân sử dụng không biết bao nhiêu lần, vì vậy mà đi vài ba kilomet cũng không phát hiện ra ngọc thạch.
Trang Duệ đi tuốt ở phía trước, hắn phát linh khí ra bao trùm một địa phương mà mình có thể quan sát được, tuy cũng thấy có vài chỗ có ngọc lóe ra sánh sáng nhạt nhưng phẩm chất của những khối ngọc kia quá kém, hắn cũng không có hứng thú đi nhặt lên.
- Anh Trang, hôm nay đến đây thôi, chúng ta về.
Tìm ngọc là một chuyện cực kỳ buồn tẻ, đối với Trang Duệ thì chỉ dùng linh khí để xem xét nên càng không thú vị. Khi bên tai hắn vang lên tiếng hô của Trương Đại Chí, hắn dứt khoát dùng linh khí nhìn sâu vào trong lòng đất.
- Ủa!
Hành động vô tình này lại làm cho hắn vui mừng, vì hắn phát hiện dưới một tảng đá lớn có lóe lên anh sáng bảy màu, hơn nữa linh khí từ bên trong bùng ra chứng tỏ phẩm chất của khối ngọc kia là không kém.
Trang Duệ cũng coi như có kiến thức rộng về ngọc thạch, nhưng hắn chưa từng nghe qua về ngọc thạch bảy màu. Vì vậy hắn đi đến bên cạnh tảng đá lớn, đánh giá chung quanh, cảm thấy mình có thể tự hành động, vì vậy mà không gọi đám người Trương Đại Chí đến, hắn dùng sức đẩy tảng đá ra.
Một tảng đá xuất hiện trước mặt Trang Duệ, nó như quả bóng đá, dù không cần dùng linh khí cũng thấy khối đá phát ra ánh sánh nhạt trong bóng tối. Trang Duệ nhấc tảng đá lên, hắn phát hiện bên ngoài có một lớp da mỏng, điều làm cho hắn cảm thấy cổ quái chính là mà da rất phức tạp, hắn nhìn lướt qua và cảm thấy màu nào cũng có.
Trương Đại Chí ở phía trước lại hô lên với Trang Duệ, cũng không nhìn rõ Trang Duệ bỏ khối nguyên liệu vào trong giỏ, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Lần này hắn có kinh nghiệm, chỉ sử dụng linh khí nhìn xuống bên dưới vài mét, quả nhiên hắn lại phát hiện vài khối nguyên liệu ngọc thạch vùi dưới đất không sâu, phẩm chất khá tốt.
Đợi đến khi Trang Duệ quay về bên cạnh đống lửa thì trong cái sọt phía sau đã có hơn mười ba khối mao liêu, có hai khối như quả bóng đá, coi như đầy sọt.
- Anh Trang, đây là...Là anh nhặt được sao?
Khi Trang Duệ đặt cái sọt xuống đất thì đám Thiết Tử chợt ngây người, bọn họ đã bận rộn nửa ngày nhưng cũng không tìm được một khối mao liêu nào, bây giờ không ngờ Trang Duệ lại tìm được nhiều như thế.
- Đúng vậy, khi tôi tìm được khối mao liêu này ở bên dưới đất thì sau đó chuyên lật đá tìm ngọc, mới tìm ra được nhiều như vậy, mà chất lượng của những khối ngọc này cũng là khá tốt...
Thật ra dưới đất không phải chỉ có mười khối mao liêu thế này, nhưng có vài khối đá vùi quá sâu, Trang Duệ căn bản không thể nào lấy ra, cũng có những khối ngọc phẩm chất không tốt, hắn không muốn móc lên. Mười khối mao liêu vào lúc này đều có chất ngọc khá tốt, tuy không tốt như của Mãnh Tử nhưng hơn mười khối ngọc cộng lại cũng có giá năm sáu trăm ngàn.
- Ôi, sao chúng tôi lại ngốc như vậy, sao không tìm ở bên dưới nhỉ?
Thiết Tử nghe xong lời của Trang Duệ thì dùng sức vỗ đầu.
Thiết Tử là một người tìm ngọc có kinh nghiệm, hắn biết ở những bờ sông như thế này đều đã được nước rửa vài ngàn năm, phía dưới không biết có bao nhiêu đá được vùi lấp. Tất nhiên những khối mao liêu ngọc thạch lộ ra đều đã bị người ta nhặt đi, nhưng bên dưới có lẽ vẫn còn nhiều thứ tốt.
- Đại Chí, Vương Phi, chúng ta đi ra thử xem...
Sau khi nghĩ thông suốt thì Thiết Tử nhảy dựng lên, hắn cầm sọt chạy về phía bờ sông, dĩ nhiên là không muốn chậm trễ. Trương Đại Chí và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đứng lên chạy theo Thiết Tử ra bờ sông.
Thật ra ba người này đều có chút xấu hổ, lần này năm người vào núi, chưa nói đến Mãnh Tử, nếu không phải mang theo vật nặng sẽ chẳng được gọi đi. Mà Trang Duệ là chuyên gia giám định ngọc thạch, cũng không phải người tìm ngọc, nhưng hai người không phải đi để tìm ngọc lại có thể tìm được nhiều khối mao liêu có giá gần hai triệu.
Điều này làm cho đám người Thiết Tử và Trương Đại Chí tự xưng là người tìm ngọc cảm thấy mất mặt, vì vậy mà những kẻ không công lấy tiền của người khác lại chính là bọn họ.
Trang Duệ cũng thấy rõ tâm tư của những người kia, hắn cũng không nói gì, đối với hắn thì vài triệu là không có vấn đề, lần này vào núi cũng vì muốn cảm nhận niềm vui và kinh nghiệm đi tìm ngọc mà thôi, những kiến thức có được ven đường thật sự rất đáng giá với Trang Duệ.
Khi không còn việc gì, Trang Duệ lấy khối ngọc bảy màu ra xem, hắn thấy lớp da của nó rất mỏng, chỉ là vài centimet, bên trong đều là thịt ngọc.
Phẩm chất của ngọc cũng khá tốt, bên trong ẩn giấu linh khí chỉ kém Dương Chi Ngọc mà thôi, nhưng màu sắc của khối ngọc không đồng nhất, cũng nông sâu khác biệt, còn đan xen vào nhau, rất khó phân giải.
Nhưng đây là khối ngọc đầu tay của Trang Duệ , hắn muốn giữ nó lại, đến lúc đó cho Cổ lão gia tử xem xét, xem có thể tạo ra vật trang trí gì đó. Nhưng bọn họ cùng đi tìm ngọc, hắn cần chờ bọn họ về thương lượng mới quyết định được, dù sao thì trước đó đã quyết định chia đều tất cả.
Trang Duệ nhìn Mãnh Tử đang ngủ say bên cạnh đống lửa, hắn không có cảm giác buồn ngủ, ngồi dưới đất có hơi lạnh, vì vậy hắn dứt khoát đứng dậy đi theo đường sông lên núi.
Tuyết đọng trên núi chảy xuống và tạo thành sông, khi đi lên càng cao thì sông càng nhỏ, chỉ còn rộng khoảng bảy mét, nước chảy ào ạt, những bọt nước tung tóe khắp nơi.
Trang Duệ đứng ở bờ sông, hắn dùng linh khí muốn tìm ngọc nhưng không có thu hoạch.
Vô tình Trang Duệ nhìn vào vách nham thạch trên núi, hắn chợt ngây người, vì hắn thấy ở sâu năm sáu mét có một khối nham thạch bao quanh một khối ngọc cực lớn.
- Mạch ngọc sao?
Một danh từ vang lên trong lòng Trang Duệ.
Nhóm người thừa dịp bóng đêm mà vượt qua hai ba dãy núi mới dừng lại, chỗ này cách Tử Vong Cốc ba bốn mươi dặm, cũng là một sơn cốc khá lớn, Thiết Tử rất quen thuộc nơi đây, hắn nhờ vào ánh đèn thợ mỏ mà trực tiếp tìm được một sơn động bí mật ở địa phương có vách nham thạch.
- Anh Thiết Tử, anh thật sự có trí nhớ rất tốt, năm kia chúng ta từng đi qua đây một lần, anh vẫn còn nhớ rõ như vậy.
Trương Đại Chí nhặt một tảng đá dưới đất và ném vào trong hang động, hắn sợ có động vật gì đó núp bên trong. Phải biết rằng gấu ngựa hay sói hoang là những động vật thông thường ở núi Côn Lôn, hàng năm đều có nhiều sự kiện dân chăn nuôi bị tập kích truyền ra ngoài.
Đợi một lúc mà trong động không truyền ra âm thanh nào, mấy người mới đi vào bên trong. Hang động không sâu, chỉ hơn mười thước, đầy tro bụi. Đám người đã đi một đoạn đường dài, bây giờ đã sớm mệt mỏi khó thể chịu nổi, cũng không quan tâm đến chuyện bẩn thỉu, vì vậy trực tiếp ngồi xuống dù khá ẩm ướt.
- Anh Trang, chúng ta cắm trại trong núi, buổi tối phải có người trực đêm, anh là người trực đầu tiên, đến mười hai giờ gọi tôi, Mãnh Tử là người thứ ba, Vương Phi thứ tư, anh Thiết Tử vất vả một ngày, hôm nay không sắp xếp trực đêm.
Mãnh Tử ngồi xuống thì lấy từ trong ba lô ra năm cái túi ngủ, lại đưa cho từng người, mà Trương Đại Chí bắt đầu phân phối thời gian trực đêm của từng người.
Sắp xếp Trang Duệ trực đầu tiên chính là quan tâm đến hắn, gác đến mười hai giờ đêm thì có thể ngủ một giấc đến sáng, thật sự tốt hơn rất nhiều so với những người ngủ đến hai ba giờ sáng và phải trực. Còn Thiết Tử là người mở đường, tiêu hao nhiều thể lực, vì vậy Trương Đại Chí không sắp xếp cho hắn trực đêm.
Mọi người không có chút dị nghị gì với những sắp xếp của Trương Đại Chí, Vương Phi đại khái giảng giải phương pháp sử dụng súng cho Trang Duệ, sau đó chui vào trong túi ngủ, nên nghỉ ngơi cho sớm, như vậy ngày mai mới có tinh thần và sức lực để tiếp tục hoạt động.
Một đêm khá tốt, ngoài những tiếng sói tru vang lên ở phương xa thì căn bản không có gì phát sinh, khá yên bình.
Ngày hôm sau khi ánh mặt trời vừa bừng lên thì tất cả mọi người bắt đầu lên đường, mức độ chênh lệch nhiệt độ ở núi Côn Lôn giữa ban đêm và ban ngày là rất lớn, buổi sáng mát lạnh là thoải mái nhất, giữa trưa thật sự rất nóng bức, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đến mười giờ sáng ngày thứ ba thì nhóm năm người Trang Duệ đến Yeniugou, chỗ này cao hơn mặt nước biển 4500 mét, tuy vẻ mặt nươời nào cũng tỏ ra hưng phấn nhưng Trương Đại Chí vẫn phải tìm một vị trí cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, đợi đến tận xế chiều mới bắt đầu công tác tìm kiếm ngọc thạch.
- Ầm!
Khi mọi người ngồi xuống thì từ phương xa truyền đến tiếng nổ mạnh, Trang Duệ cảm thấy mặt đất dưới chân chợt chấn động, hắn vội vàng đứng lên, sau đó nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
- Anh Trang, đừng nhìn, đó là mỏ khoáng của người Chiết Giang, bọn họ đã khai thác được hơn một năm rồi.
Trương Đại Chí đã sớm quen thuộc với tình huống như vậy, trong núi Côn Lôn, chỉ cần chỗ nào có mỏ khoáng thì mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng nổ mìn phá đá.
Nhưng vẻ mặt đám người vẫn tỏ ra hâm mộ, đối với bọn họ thì chỉ cần có thể phát hiện ra mỏ khoáng, dù không có tiền khai khác thì bán đi vẫn có được món tiền lớn.
Nhưng mạch khoáng thường ở sâu dưới mặt đất, nếu không có công cụ dò xét thì hầu như là không thể nào phát hiện ra được.
...
Yeniugou cũng có tên là Dã Ngưu Câu, là cái tên được đặt do nơi đây có nhiều bầy trâu rừng sinh sống, tất nhiên đó là những chuyện của vài chục năm trước, bây giờ đã thật sự khó thể nào thấy được tung tích của trâu rừng. Chỗ này tuy được gọi là "câu", thật ra rộng hơn hai mươi kilomet, bên trong cỏ xanh màu mỡ, rất thích hợp cho động vật sinh tồn.
Hai bên Yeniugou chính là những ngọn núi tuyết quanh năm tuyết đọng, nhưng mỗi khi đến mùa hè thì lớp tuyết ở sườn núi tan chảy xuống sẽ mang theo đất chảy xuống Yeniugou, sau ngàn vạn năm thì trong Yeniugou chợt có một con sông nhỏ với hai bên đầy núi đá.
Mục đích của đám người Thiết Tử chính là con sông này, vì nơi này cao hơn mực nước biển 4500 mét, hơn nữa cơ giới khó thể vận chuyển đến, đồng thời những người thể chất không tốt cũng khó thể tiến vào chỗ này, vì thế mà chỗ này cũng không giống như dòng sông Ngọc Long Khánh Thập Hà, nó bị người ta ngăn nước từ thượng lưu, sau đó trắng trợn đào móc, trên cơ bản không còn trạng thái tự nhiên.
Nhưng cũng có không ít người đến chỗ này, khi Trang Duệ đến Yeniugou chưa được bao lâu thì chạm mặt ba tiểu đội, tuy hai bên không quen biết nhau nhưng vẫn mở miệng bắt chuyện.
Vì những ngọc thạch ở hai bên bờ sông đều từ trên núi lăn xuống, vì vậy mà ở cửa vào chân núi tương đối có nhiều ngọc thạch hơn, nhóm Trang Duệ đến trước, vì vậy nhóm người kia tự giác đi xuống hạ du.
Khi mọi người nghỉ ngơi thì Thiết Tử giảng dạy cho Trang Duệ một vài kỹ xảo tìm ngọc mà mình có được trong vài năm qua, nhưng Trang Duệ lại phát hiện chỗ giống nhau giữa tìm ngọc và đổ thạch, đó chính là muốn tìm được ngọc tốt thì có liên quan rất lớn đến vận may.
Trước đây có một ông chủ lớn ở Ôn Châu cố dùng vài chục máy đào và máy ủi cùng rất nhiều nhân công để tạo nên một công trường ở Ngọc Long Khánh Thập Hà, trắng trợn khai thác.
Người này dùng cơ giới hiện đại hóa để tìm ngọc, có thể nói là phát triển rất mạnh, máy ủi đẩy đất dưới dòng sông sang một bên, mà dân công thì chen chúc tiến lên dùng xẻng để tìm kiếm ngọc thạch trong đất.
Nhưng sau hơn một tháng khai thác, hao tổn hơn chục triệu, tìm được không ít ngọc thạch nhưng chỉ là những loại ngọc bình thường mà thôi, căn bản không thể nào gỡ gạc lại nguồn vốn khổng lồ đầu tư vào. Khi rơi vào đường cùng thì thương nhân kia chỉ có thể kết thúc hành động tìm ngọc của mình, coi như kết thúc trong lỗ vốn.
Nhưng vị thương nhân Ôn Châu kia thật sự không cam lòng, sau khi hết thúc công việc thì lại chạy đến hiện trường, lại thấy một nhân công Duy tộc địa phương đang hút thuốc, hắn tùy ý đá văng một tảng đá dưới chân, tên dân công kia thấy đó là nguyên liệu ngọc thạch thì nhặt lên. Sau khi được giám định thì biết được khối ngọc bên trong là Dương Chi Ngọc, giá trị hơn mười triệu, điều này làm cho vị thương nhân Ôn Châu tức đến mức thiếu chút nữa thì ói máu, suốt đêm rời khỏi Tân Cương.
Tất nhiên đạo lý của nó rất đơn giản, đó là không có tiền sẽ chẳng làm được gì, tên thương nhân kia giống như bỏ tiền ra mua một khối mao liêu đánh cuộc sụp đổ không cho ra phỉ thúy vậy, nhưng nếu nói về phương diện số phận thì rõ ràng hắn cũng không phải là một kẻ may mắn.
Sau khi nghỉ ngơi hơn ba giờ thì nhóm người Trang Duệ bắt đầu tìm ngọc, Mãnh Tử lấy từ trong ba lô ra bốn cái sọt, đây là thứ sọt được bện bằng sợi tơ rất chắc, phần khung được làm bằng thép, đằng sau còn có móc, khi đeo ra sau lưng thì có thể bỏ những nguyên liệu ngọc thạch tìm được vào bên trong.
Mỗi người đều đeo một cái giỏ như vậy và đi về phía con sông được ánh mặt trời chiếu sáng lóe mắt, vẻ mặt đám người Trương Đại Chí đều tràn trề hy vọng, đối với bọn họ thì tìm được một khối ngọc tốt có thể thay đổi cả cuộc đời mình.
Cái gọi là tìm ngọc chính là cố gắng tìm ra nguyên liệu ngọc thạch giữa hàng ngàn hàng vạn những viên đá nhỏ ở hai bên bờ sông, nói là đãi cát tìm vàng cũng không đủ. Vào thời cổ đại thì tìm ngọc chính là sàng lọc đá ở bờ sông, đôi khi mất một ngày trời cũng tìm không ra một chút nguyên liệu ngọc thạch.
Chỗ này tuy ở dưới chân núi lớn và khá sâu trong dãy Côn Lôn nhưng trăm ngàn năm qua đã có biết bao nhiêu người đến chỗ này tìm ngọc, vì thế muốn tìm được nguyên liệu ngọc thạch ở bờ sông chỗ này cũng không phải chuyện dễ dàng, nhóm người đi theo đường sông được bốn năm trăm mét nhưng căn bản không có thu hoạch gì.
Trang Duệ muốn thử vào tri thức của mình để xem xét những tảng đá ở bên cạnh bờ sông, nhưng qua vài phút thì những khối đá to nhỏ trải rộng khắp bờ sông thật sự làm cho hắn hoa đầu chóng mặt.
Nếu nhìn vào biểu hiện thì căn bản là không thể nào phát hiện ra sự khác biệt của những khối đá kia, dù là độ lớn hay màu sắc thì hầu như là giống nhau như đúc. Nếu anh không cúi người xuống cẩn thận xem xét, như vậy thật sự là không bao giờ có thể nhận ra điều gì khác biệt, vì anh sẽ thấy tất cả đều là đá, không là gì khác.
Trang Duệ ngẩng đầu nhìn đám người Thiết Tử, hắn phát hiện những người kia căn bản ngồi chồm hổm trên mặt đất, từng bước tiến về phía trước, ngay cả người có vóc dáng cao lớn như Mãnh Tử cũng là như thế. Trang Duệ cũng thử ngồi xổm xuống như những người kia, nhưng chưa được mười phút thì eo và chân đã đau nhức đến mức làm hắn khó thể chịu đựng được, chỉ có thể đứng lên mà thôi.
Trang Duệ bây giờ đang cầm trong tay cây trượng được bác Điền tặng mà đứng bên bờ sông, ít nhiều cũng cảm thấy có chút đột ngột.
- Đại Chí, có phải Ngọc Vương Gia lừa gạt chúng ta không? Người kia cứ đứng như vậy mà tìm ngọc, có thể phân biệt được sao?
Thiết Tử và Trương Đại Chí ở cách nhau không quá xa, lúc này Thiết Tử khẽ nói với Trương Đại Chí, hắn cũng không phải không tin lời của Ngọc Vương Gia, nhưng biểu hiện của Trang Duệ thật sự là khó thể tín nhiệm.
- Đừng nói mò, Ngọc Vương Gia khi nào thì nhìn lầm? Anh Trang không quen tìm ngọc nhưng chuyện giám định ngọc thì rất giỏi, cũng có thể làm cho chúng ta bớt mang về những thức rác rưởi.
Trương Đại Chí đã từng đi ra sân bay đón Trang Duệ và Cổ lão gia tử trở về, biết rõ Ngọc Vương Gia rất coi trọng hai người Cổ Thiên Phong, tất nhiên hắn cũng coi trọng cả Trang Duệ. Hơn nữa Ngọc Vương Gia đã nhờ vả hắn, tất nhiên khoảng đường vừa qua hắn thật sự rất quan tâm đến Trang Duệ.
Trang Duệ đứng cách nhóm Thiết Tử hơn bốn mươi mét, tất nhiên sẽ không nghe rõ hai người bọn họ nói chuyện với nhau, hắn bây giờ đang dùng linh khí trong mắt để nhìn xuông đám đá bên dưới và sàng lọc.
Vì ánh sáng ban ngày rất chói, hơn nữa những tảng đá kia phần lớn là xâm xấp nước và ngập trong nước, tất cả đều phản xạ ánh sáng rất chói mắt, mà đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ sử dụng linh khí gặp vấn đề, nhiều lần thấy trong đá có màu sắc nhưng khi lấy lên xem xét lại thì phát hiện đó chỉ là phản quang mà thôi.
- Này, tôi nhặt được một khối ngọc, anh Thiết Tử, mau đến giúp tôi nhìn xem...
Khi Trang Duệ có chú đau đầu thì Mãnh Tử ở phía sau chợt hô lên, Trang Duệ quay đầu nhìn lại, hắn thấy tiểu tử kia nhào xuống sông, quần áo trên người đã ướt đẫm, hai tay ôm một tảng đá, đang đi lên trên.
Tháng sáu là lúc mà tuyết trên núi bắt đầu tan chảy khá nhiều, con sông này không rộng nhưng nước chảy rất mạnh, Mãnh Tử dù ôm một khối đá cũng bị đánh xa xuống hạ du bảy thước, vừa văn đến không xa chỗ của Trang Duệ.
Trang Duệ thấy Mãnh Tử vẫn ôm chặt khối đá kia vào trong lòng, căn bản không chịu bò lên bờ thì vội vàng nói lớn:
- Mãnh Tử, sao lại rơi vào trong dòng nước? Ném tảng đá đi, nhanh chóng bò lên đây.
Mãnh Tử cũng không trả lời, hắn đứng thẳng người lên, cố gắng đi đến bờ, sau đó dùng sức ném tảng đá đến gần người Trang Duệ, lúc này mới bắt lấy tay Trang Duệ và bò lên bờ.
Trang Duệ kéo Mãnh Tử lên, khí trời tháng sáu dù khá ấm nhưng nơi này rất cao so với mặt nước biển, vì vậy nhiệt độ chênh lệch trong ngày là rất lớn, đến tối thì nhiệt độ sẽ dưới mười độ, tuy Mãnh Tử thân thể cường tráng nhưng nếu không bảo vệ sức khỏe cũng sẽ sinh bệnh.
- Mãnh Tử, mau cởi quần áo ướt ra, đổi một bộ khác đi...
Trương Đại Chí và Thiết Tử cùng Vương Phi nghe thấy cũng chạy đến, khi thấy Mãnh Tử ướt sũng nước thì Trương Đại Chí nhíu mày, nếu Mãnh Tử mà sinh bệnh thì chẳng có ai khuân vác thay được.
- Không có gì, anh Thiết Tử, anh mau lại xem, xem tảng đá này có ngọc không?
Mạnh Thu Lan nhếch môi cười ngây ngô, căn bản không xem ra gì, lại dắt tay Thiết Tử đi đến bên cạnh tảng đá mình vừa lấy lên.
- Mảnh Tử, trước tiên đi thay quần áo cái đã, tôi sẽ từ từ xem...
Thiết Tử trừng mắt nhìn Mãnh Tử, hắn là người tìm ngọc có kinh nghiệm, biết rõ nếu sinh bệnh trong núi thiếu bác sĩ và thuốc thì sẽ cực kỳ phiền toái.
- Được, tôi sẽ đi thay bộ đồ khác.
Mãnh Tử lột sạch bộ quần áo ướt ném lên một tảng đá bên cạnh sông, sau đó chạy về phí ba lô lấy một bộ quần áo khô mặc lên người, cuối cùng nhanh chóng chạy đến.
Tảng đá kia có hình dạng bẹp, như một chậu rửa mặt, dày hai ba mươi centimet, nó có màu vàng nhạt, lại có chút sắc trắng, rõ ràng là một khối ngọc Sơn Lưu Thủy có lớp da đường.
Thiết Tử xem xét tảng đá một lúc, thứ này nặng bốn năm mươi cân, cũng khó trách Mãnh Tử cố gắng lắm mới ném được lên bờ. Một mặt của tảng đá có lộ ra một phần ngọc trắng to như bàn tay, có thể kết luận đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch, hơn nữa phẩm chất cũng không tính là thấp.
- Anh Thiết Tử, thế nào?
Mãnh Tử bình thường có vẻ rất chất phác, bây giờ gương mặt cũng đỏ bừng vì kích động.
- Đây rõ ràng là nguyên liệu tốt, mà cứ để cho Trang tiên sinh xem xét cái đã, tôi nói ra trước cũng không tốt.
Thiết Tử xem xét xong và cảm thấy phán đoán của mình là chín phần mười, trong lòng cũng thật sự vui sướng, dù sao thì thu hoạch như vậy cũng tốt. Nhưng hắn còn muốn thử Trang Duệ, để xem đối phương là có tài thật sự hay chỉ là kẻ vô danh.
Trang Duệ tùy ý hỏi:
- Mãnh Tử, cậu làm sao có thể phát hiện được khối nguyên liệu này?
Khối nguyên liệu ở ngay dưới chân Trang Duệ, hắn cũng không nhún nhường mà ngồi xổm xuống nhìn lại, từ phần thịt ngọc lộ ra thì thấy đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch, hơn nữa phẩm chất không thấp, chỉ là khối ngọc như lòng bàn tay kia cũng có thể bán được với giá bốn năm chục ngàn.
Mãnh Tử nghe được lời nói của Trang Duệ thì thật sự xấu hổ gãi đầu nói:
- Vừa rồi tôi thấy trong sông có cá, thầm nghĩ muốn lấy sọt để bắt nó, nào ngờ đứng không vững và ngã xuống, khi ngã xuống vừa đúng lúc thấy tảng đá kia, vì vậy mà mới ôm lên...
Mãnh Tử nói làm cho mọi người đưa mắt nhìn nhau mà thật sự không thể nào phản bác được, mọi người bới móc nửa ngày nhưng không ra một khối nguyên liệu nào, Mãnh Tử ngã vào sông mà lại tìm được một khối nguyên liệu, vận may của hắn thật sự làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ.
- Anh Trang, anh còn chưa nó khối đá này có phải là nguyên liệu ngọc thạch hay không?
Mãnh Tử trả lời xong thì lại hỏi Trang Duệ một câu, hắn là người thật thà, chỉ có một điểm mạnh duy nhất là sức khỏe, căn bản là không biết gì về tìm ngọc và giám định ngọc, nếu vừa rồi không phải hắn thấy có thịt ngọc lộ ra, sợ rằng cũng không biết đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch.
Mãnh Tử có mặt trong nhóm đi theo Thiết Tử vào trong núi cũng vì biết mình có thể vận chuyển được đồ đạc, tác dụng của mình là không quá lớn, vì vậy sau khi tìm được khối nguyên liệu này thì cực kỳ vui sướng, cảm thấy mình cũng có chút tài để cống hiến cho đội ngũ.
- Đây là nguyên liệu ngọc, cậu em phần thịt ngọc này, nó trắng nõn, tinh khiết, nhẵn nhụi, hơn nữa còn sáng bóng và khá dịu, có thể xưng tụng là ngọc tốt. Mà khối ngọc như lòng bàn tay này ít nhất cũng bán được với giá bốn năm chục ngàn...
Trang Duệ chỉ vào phần thịt ngọc lộ ra ngoài rồi giảng giải cho Mãnh Tử, bây giờ hắn cũng không dùng linh khí để xem xét bên trong, chẳng qua chỉ đưa ra phán đoán dựa vào biểu hiện bên ngoài của khối nguyên liệu.
- Sao? Thật vậy à? Thật tốt quá, anh Đại Chí, anh Thiết Tử, chúng ta kiếm được tiền rồi...
Sau khi nghe Trang Duệ nói như vậy thì Mãnh Tử nhảy dựng lên như một đứa bé, vài năm trước muốn vào núi thì có người ngại đưa một kẻ chỉ có cơ bắp như hắn theo, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn vào núi. Lúc này hắn tìm được một khối nguyên liệu tốt, như vậy cũng đủ để chứng tỏ giá trị của mình.
- Trang tiên sinh nói không sai, phẩm chất của khối ngọc này là rất tốt, tuy thịt ngọc sẽ không có khả năng thấm vào quá sâu, nhưng chỉ bằng khối ngọc này, coi như chúng ta đi chuyến này cũng không về tay trắng...
Thiết Tử cũng lộ ra nụ cười, khối ngọc này tốt xấu thế nào thì người có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra, phán đoán của hắn không khác biệt gì so với Trang Duệ. Với nguyên liệu có bọc lớp da đường, thịt ngọc thường ở vị trí chính giữa, chỉ sợ cũng không thấm quá sâu, có lẽ độ lớn cũng chỉ là những gì có thể thấy vào lúc này.
- Không thể nói là lần này về tay trắng, mà mọi người sẽ có được một số tiền không nhỏ. Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì khối thịt ngọc này sẽ thấm vào bên trong mười lăm centimet, hơn nữa mặt ngọc bên trong cũng to gấp đôi bên ngoài.
Thiết Tử còn chưa dứt lời thì Trang Duệ đã bổ sung một câu, cái gọi là kinh nghiệm chẳng qua chỉ là lợi dụng lúc Thiết Tử lên tiếng để dùng linh khí xem xét bên trong mà thôi.
Thông qua linh khí thì Trang Duệ thấy thịt ngọc còn kéo dài ra hai bên hơn bốn năm centimet, đồng thời còn kéo xuống bên dưới cả hơn chục centimet, cũng coi như là một khối ngọc lớn. Nhưng khối ngọc này cũng không phải là Dương Chi Ngọc, không có mấy hiệu quả ẩn giấu linh khí bên trong.
Dựa theo giá cả của thị trường ngọc thạch hiện tại, khối bạch ngọc kia sẽ trên một triệu, một triệu mà chia làm năm phần, như vậy đối với Trang Duệ cũng là một số tiền không nhỏ.
- Anh Trang, anh nói mỗi người sẽ có một món tiền không nhỏ, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?
Mãnh Tử gãi đầu, hắn căn bản không hiểu những biểu hiện của nguyên liệu mà Trang Duệ đã nói, nhưng hai chữ phát tài thì hiểu rõ ràng.
- Cậu Trang, cậu...Cậu nói thật chứ?
Thiết Tử mở miệng cắt đứt lời Mãnh Tử, hắn vốn gọi là Trang tiên sinh bây giờ lại là cậu Trang, mà gương mặt ngăm đen cũng hơi đỏ lên, có thể thấy mức độ kích động của hắn là thế nào.
Thiết Tử cũng không phải ngây ngốc như Mãnh Tử, hắn đã ở Tân Cương hơn hai mươi năm, cũng có hơn mười năm kinh nghiệm lên núi tìm ngọc, vì thế rất am hiểu giá cả thị trường. Hắn biết nếu thật sự giống như những gì Trang Duệ nói, như vậy khối ngọc kia sẽ được bán với giá trên trời.
Trang Duệ nói một món tiền không nhỏ nhưng trong suy nghĩ của đám người Thiết Tử thì thật sự là giá cả trên trời, đây cũng là điều được quyết định dựa vào cơ sở kinh tế của từng người. Cũng khó trách Thiết Tử kích động như vậy, ngay cả Trương Đại Chí và Vương Phi cũng tỏ ra vui mừng khó thể kìm nén, chỉ có Mãnh Tử là mơ màng chờ Trang Duệ giải đáp.
- Chắc chắn, Mãnh Tử, cậu đưa máy mài đến đây.
Trang Duệ gật đầu khẳng định, trước khi vào núi thì đã cố ý để cho Cổ lão gia tử giúp mình tìm một cái máy mài dùng điện bình ắc quy, đám người Trương Đại Chí mang theo thứ này vốn cũng có chút dị nghị, nhưng bây giờ lại phát huy công dụng tốt.
- Cậu Trang, cậu có thể xác định sao?
Thiết Tử nhìn máy mài chuyển động mà giữ chặt tay của Trang Duệ, lần này không phải bọn họ không tin Trang Duệ, mà căn bản là khối nguyên liệu này quá quý trọng với mọi người.
Phải biết rằng ngọc mềm giòn yếu hơn phỉ thúy rất nhiều, chỉ cần không cẩn thận sẽ phá hủy thịt ngọc bên trong, trước kia cũng từng có nhiều chuyện làm hỏng ngọc, vì vậy nhóm người Thiết Tử chỉ sợ Trang Duệ phá hủy mất khối nguyên liệu tốt.
Người tìm ngọc cực kỳ coi trọng chuyện nguyên liệu được đầy đủ, vào thời cổ đại khi tìm được nguyên liệu ngọc thạch trong núi thì vì đề phòng ngọc thạch hư hao mà phải giết một con lừa để lấy da bọc lại, bên ngoài buộc rất nhiều dây thừng, sau đó mới vận chuyển đến thủ đô.
Nguyên nhân người ta giết lừa để bọc ngọc cũng vì vết máu trên da lừa sẽ thấm vào trong những khe hở của ngọc thạch, những quan viên phụ trách mua sắm ngọc thạch ở thủ đô sẽ nhìn vào khối ngọc có thấm máu để nhận định nó không bị hao tổn.
- Yên tâm đi, sẽ rất tốt, nếu hư hao ngọc ở bên trong, tôi sẽ bồi thường cho mọi người đúng giá tiền của nó.
Trang Duệ cười tự tin nói, cứ nói đùa, hắn đã từng mở một khối mao liêu và lấy ra phỉ thúy có giá cả trăm triệu, đừng nói là khối nguyên liệu nhỏ này, hắn thật sự không coi nó ra gì.
Thiết Tử bị lời nói của Trang Duệ làm cho có chút xấu hổ, vì vậy vội vàng thả lỏng tay ra, dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Vậy thì được, trang huynh đệ, cậu cứ ra tay, cũng đừng nói đến chuyện bồi thường, tôi tin tưởng cậu...
Bánh răng của máy mài bỏ túi khá nhỏ nên không thể nào cắt rộng, Trang Duệ chỉ có thể đi dạo theo những phần ngọc ở bên ngoài, mở lớp da đường ra để lộ ngọc bên trong. Diện tích của khối ngọc thật sự không khác nào lời nói của Trang Duệ, điều này làm cho vẻ mặt của đám người Trương Đại Chí thật sự rất vui sướng.
Sau khi mở lớp da đường ở bên ngoài thì Trang Duệ dùng máy cắt sâu vào bên trong, sau một giờ thì một khối bạch ngọc nặng khoảng mười cân chợt xuất hiện trước mắt mọi người.
Khối ngọc này có hình vuông, động rộng và chiều cao khá tương đồng, bên trong ẩn giấu tinh quang, dù là ánh sáng mặt trời chiếu xuống vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp, nếu không phải có hơi xanh, sợ rằng có thể xưng tụng là cực phẩm bạch ngọc.
- Trang huynh đệ, Thiết Tử tôi xin phục...
Thấy Trang Duệ có thể lấy ra khối ngọc đầy đủ, hơn nữa thể tích với sức nặng đều không khác gì những lời Trang Duệ nói trước đó, vì vậy mà Thiết Tử nhấc ngón tay cái lên với Trang Duệ.
Tuy khối ngọc này mang về có thể cởi bỏ ra nhưng một khối ngọc mười cân và một khối mao liêu năm mươi cân là hoàn toàn khác nhau, bây giờ khối ngọc kia có thể được một người mang theo, nếu không thì cần hai người mới có thể khiêng khối mao liêu đi được.
- Mãnh Tử, cậu cũng đừng đi tìm ngọc nữa, cậu bỏ khối ngọc vào trong ba lô rồi ngồi đó chờ là được.
Trương Đại Chí nói cũng có mang theo chút rung động, đó là kích động, vì một khối ngọc như vậy mang về bán và chia ra thì mỗi người cũng được ít nhất là hai trăm ngàn, đối với bọn họ thì đây chính là số tiền khó tưởng.
- Ừ!
Mãnh Tử gật đầu thật mạnh, sau đó lấy ra một cái chăn lông bọc khối ngọc vài vòng thật cẩn thạn, sau đó bỏ vào trong ba lô, ôm chặt vào trong lòng không buông tay.
Trương Đại Chí đứng lên chuẩn bị tìm ngọc, nhưng Thiết Tử chợt nói với Trang Duệ:
- Cậu Trang, cậu cũng đừng tìm ngọc nữa, cứ ngồi đây tâm sự với Mãnh Tử là được.
Trương Đại Chí và Vương Phi cũng khẽ gật đầu, tác dụng của Trang Duệ đã được chứng thực vào tình huống vừa rồi, hơn nữa biểu hiện là rất tốt, cũng không hiểu cách tìm ngọc, vì vậy Thiết Tử mới để cho Trang Duệ nghỉ ngơi.
- Được rồi, các anh nếu thấy khối đá nào đó nhìn không chính xác thì gọi tôi một tiếng.
Trang Duệ suy nghĩ rồi gật đầu, ban ngày ở bờ sông phản quang quá mạnh, hắn thật sự không thể nào sử dụng linh khí để xem xét trong đá có ngọc hay không, hắn nên nghỉ ngơi một lát, đến chiều chậm rãi đi tìm sẽ hay hơn.
Có sự kiện của Mãnh Tử thì tâm tình của nhóm Thiết Tử chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, có một khối ngọc lớn như vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ có biến đổi lớn, vì thế cũng không còn tâm tình lo lắng được mất như trước đó. Bọn họ vui sướng đi chọn nguyên liệu ở bên bờ sông, Vương Phi thỉnh thoảng lại xướng lên vài câu dân ca ở Tân Cương.
Nhưng vận may của ba người bọn họ rõ ràng là không bằng Mãnh Tử, sau ba bốn giờ bận rộn thì chiếc giỏ sau lưng bọn họ vẫn rỗng tuếch, chỉ có Thiết Tử cầm trong tay một khối thanh ngọc to như nắm tay, chất ngọc rất bình thường, nhiều nhất chỉ có giá vài ngàn đồng mà thôi.
Trương Đại Chí và Vương Phi đều là người có kinh nghiệm vài lần tìm ngọc, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý với tình huống này, hơn nữa lại có khối ngọc của Mãnh Tử trước đó nên cả hai cũng không tỏ ra quá uể oải. Vương Phi lại biểu hiện kỹ thuật bắn súng của mình mà săn được một con sơn dương hoang dã, sau khi lột da rửa sạch thì có một bữa thịt nướng ngon lành.
Lúc này bọn họ ở trong hạp cốc, đống lửa cũng không cần phải dập đi. Sau kh dùng xong cơm tối thì sắc trời cũng dần tối, bây giờ là tháng sáu, tuy khá tối nhưng có mặt trăng như lưỡi liềm trên đầu, tầm nhìn cũng không quá tốt.
- Đại Chí, mọi người đi đâu vậy?
Trang Duệ cầm lấy giỏ chuẩn bị đi ra bờ sông thì phát hiện nhóm Trương Đại Chí đã chuẩn bị đầy đủ, giống như cũng muốn tiếp tục đi tìm ngọc.
Khi thấy biểu hiện kỳ quái của Trang Duệ thì Trương Đại Chí vừa cười vừa nói:
- Anh Trang, đến tối thì ngọc thạch thường bị ánh trăng phản chiếu bùng ra ánh sáng nhàn nhạt, chúng tôi cũng muốn đi tìm vận may...
Trong Tân Cương có rất nhiều người đi tìm ngọc vào lúc sáng sớm hoặc sau hoàng hôn, đây cũng là tập tục ngàn năm, còn có người tìm được ngọc vào ban đêm hay không thì cũng không biết.
Vài người đi cách nhau một trăm mét, cũng không mở đèn pin, dựa vào ánh trăng để giẫm chân lên đá, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Nhưng phương pháp này đã được tiền nhân sử dụng không biết bao nhiêu lần, vì vậy mà đi vài ba kilomet cũng không phát hiện ra ngọc thạch.
Trang Duệ đi tuốt ở phía trước, hắn phát linh khí ra bao trùm một địa phương mà mình có thể quan sát được, tuy cũng thấy có vài chỗ có ngọc lóe ra sánh sáng nhạt nhưng phẩm chất của những khối ngọc kia quá kém, hắn cũng không có hứng thú đi nhặt lên.
- Anh Trang, hôm nay đến đây thôi, chúng ta về.
Tìm ngọc là một chuyện cực kỳ buồn tẻ, đối với Trang Duệ thì chỉ dùng linh khí để xem xét nên càng không thú vị. Khi bên tai hắn vang lên tiếng hô của Trương Đại Chí, hắn dứt khoát dùng linh khí nhìn sâu vào trong lòng đất.
- Ủa!
Hành động vô tình này lại làm cho hắn vui mừng, vì hắn phát hiện dưới một tảng đá lớn có lóe lên anh sáng bảy màu, hơn nữa linh khí từ bên trong bùng ra chứng tỏ phẩm chất của khối ngọc kia là không kém.
Trang Duệ cũng coi như có kiến thức rộng về ngọc thạch, nhưng hắn chưa từng nghe qua về ngọc thạch bảy màu. Vì vậy hắn đi đến bên cạnh tảng đá lớn, đánh giá chung quanh, cảm thấy mình có thể tự hành động, vì vậy mà không gọi đám người Trương Đại Chí đến, hắn dùng sức đẩy tảng đá ra.
Một tảng đá xuất hiện trước mặt Trang Duệ, nó như quả bóng đá, dù không cần dùng linh khí cũng thấy khối đá phát ra ánh sánh nhạt trong bóng tối. Trang Duệ nhấc tảng đá lên, hắn phát hiện bên ngoài có một lớp da mỏng, điều làm cho hắn cảm thấy cổ quái chính là mà da rất phức tạp, hắn nhìn lướt qua và cảm thấy màu nào cũng có.
Trương Đại Chí ở phía trước lại hô lên với Trang Duệ, cũng không nhìn rõ Trang Duệ bỏ khối nguyên liệu vào trong giỏ, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Lần này hắn có kinh nghiệm, chỉ sử dụng linh khí nhìn xuống bên dưới vài mét, quả nhiên hắn lại phát hiện vài khối nguyên liệu ngọc thạch vùi dưới đất không sâu, phẩm chất khá tốt.
Đợi đến khi Trang Duệ quay về bên cạnh đống lửa thì trong cái sọt phía sau đã có hơn mười ba khối mao liêu, có hai khối như quả bóng đá, coi như đầy sọt.
- Anh Trang, đây là...Là anh nhặt được sao?
Khi Trang Duệ đặt cái sọt xuống đất thì đám Thiết Tử chợt ngây người, bọn họ đã bận rộn nửa ngày nhưng cũng không tìm được một khối mao liêu nào, bây giờ không ngờ Trang Duệ lại tìm được nhiều như thế.
- Đúng vậy, khi tôi tìm được khối mao liêu này ở bên dưới đất thì sau đó chuyên lật đá tìm ngọc, mới tìm ra được nhiều như vậy, mà chất lượng của những khối ngọc này cũng là khá tốt...
Thật ra dưới đất không phải chỉ có mười khối mao liêu thế này, nhưng có vài khối đá vùi quá sâu, Trang Duệ căn bản không thể nào lấy ra, cũng có những khối ngọc phẩm chất không tốt, hắn không muốn móc lên. Mười khối mao liêu vào lúc này đều có chất ngọc khá tốt, tuy không tốt như của Mãnh Tử nhưng hơn mười khối ngọc cộng lại cũng có giá năm sáu trăm ngàn.
- Ôi, sao chúng tôi lại ngốc như vậy, sao không tìm ở bên dưới nhỉ?
Thiết Tử nghe xong lời của Trang Duệ thì dùng sức vỗ đầu.
Thiết Tử là một người tìm ngọc có kinh nghiệm, hắn biết ở những bờ sông như thế này đều đã được nước rửa vài ngàn năm, phía dưới không biết có bao nhiêu đá được vùi lấp. Tất nhiên những khối mao liêu ngọc thạch lộ ra đều đã bị người ta nhặt đi, nhưng bên dưới có lẽ vẫn còn nhiều thứ tốt.
- Đại Chí, Vương Phi, chúng ta đi ra thử xem...
Sau khi nghĩ thông suốt thì Thiết Tử nhảy dựng lên, hắn cầm sọt chạy về phía bờ sông, dĩ nhiên là không muốn chậm trễ. Trương Đại Chí và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đứng lên chạy theo Thiết Tử ra bờ sông.
Thật ra ba người này đều có chút xấu hổ, lần này năm người vào núi, chưa nói đến Mãnh Tử, nếu không phải mang theo vật nặng sẽ chẳng được gọi đi. Mà Trang Duệ là chuyên gia giám định ngọc thạch, cũng không phải người tìm ngọc, nhưng hai người không phải đi để tìm ngọc lại có thể tìm được nhiều khối mao liêu có giá gần hai triệu.
Điều này làm cho đám người Thiết Tử và Trương Đại Chí tự xưng là người tìm ngọc cảm thấy mất mặt, vì vậy mà những kẻ không công lấy tiền của người khác lại chính là bọn họ.
Trang Duệ cũng thấy rõ tâm tư của những người kia, hắn cũng không nói gì, đối với hắn thì vài triệu là không có vấn đề, lần này vào núi cũng vì muốn cảm nhận niềm vui và kinh nghiệm đi tìm ngọc mà thôi, những kiến thức có được ven đường thật sự rất đáng giá với Trang Duệ.
Khi không còn việc gì, Trang Duệ lấy khối ngọc bảy màu ra xem, hắn thấy lớp da của nó rất mỏng, chỉ là vài centimet, bên trong đều là thịt ngọc.
Phẩm chất của ngọc cũng khá tốt, bên trong ẩn giấu linh khí chỉ kém Dương Chi Ngọc mà thôi, nhưng màu sắc của khối ngọc không đồng nhất, cũng nông sâu khác biệt, còn đan xen vào nhau, rất khó phân giải.
Nhưng đây là khối ngọc đầu tay của Trang Duệ , hắn muốn giữ nó lại, đến lúc đó cho Cổ lão gia tử xem xét, xem có thể tạo ra vật trang trí gì đó. Nhưng bọn họ cùng đi tìm ngọc, hắn cần chờ bọn họ về thương lượng mới quyết định được, dù sao thì trước đó đã quyết định chia đều tất cả.
Trang Duệ nhìn Mãnh Tử đang ngủ say bên cạnh đống lửa, hắn không có cảm giác buồn ngủ, ngồi dưới đất có hơi lạnh, vì vậy hắn dứt khoát đứng dậy đi theo đường sông lên núi.
Tuyết đọng trên núi chảy xuống và tạo thành sông, khi đi lên càng cao thì sông càng nhỏ, chỉ còn rộng khoảng bảy mét, nước chảy ào ạt, những bọt nước tung tóe khắp nơi.
Trang Duệ đứng ở bờ sông, hắn dùng linh khí muốn tìm ngọc nhưng không có thu hoạch.
Vô tình Trang Duệ nhìn vào vách nham thạch trên núi, hắn chợt ngây người, vì hắn thấy ở sâu năm sáu mét có một khối nham thạch bao quanh một khối ngọc cực lớn.
- Mạch ngọc sao?
Một danh từ vang lên trong lòng Trang Duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.