Chương 76: Ngao con (1)
Đả Nhãn
06/03/2013
Trang Duệ phóng ra linh khí chỉ bằng một phần ba so với lúc chữa thương cho mình, hắn sợ hiệu quả quá rõ ràng thì sẽ khiến cho mọi người chú ý. Khi linh khí trong mắt hắn rót vào trong vết thương của con Ngao, máu tươi vốn chảy ra không ngừng đã ngừng chảy.
Chu Thụy sau khi thấy máu tươi không còn tiếp tục chảy ra thì cũng không nghĩ nhiều, vội vàng dùng thuốc Vân Nam xử lý vết thương, sau đó dùng băng gạc quấn quanh đùi con Ngao.
Trang Duệ cũng thở phào một hơi, điều này nói rõ linh khí trong mắt hắn không những hữu hiệu với người, còn có tác dụng với cả động vật, nhưng chẳng qua số lượng có hạn làm hắn cảm thấy rất bực mình. Hắn đã ra quyết định, sau này về Trung Hải nhất định phải gia tăng số lượng linh khí lên càng nhiều càng tốt.
Khi Trang Duệ phóng linh khí vào trong người con Ngao, đúng lúc con Ngao đang gầm gừ trong lòng Chu Thụy chợt yên tĩnh trở lại, cái đầu lớn nhìn về phía Trang Duệ, cặp mắt hồ nghi. Nếu có người nào biết rõ ánh mắt của loài chó, sẽ biết nó đang nghi hoặc, ngạc nhiên và có chút cảm kích.
- Anh Chu, anh muốn lấy những thứ này làm gì? Không đáng giá vài đồng tiền, lại còn phiền toái.
Chu Thụy băng bó xong cho con Ngao thì cầm lấy một con dao nhỏ lấy da sói, hành động này của hắn làm cho mọi người cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời nhóm phụ nữ cũng không muốn nhìn mà leo hết lên xe Hummer. Bách Mộng An không có kinh nghiệm cuộc chiến hôm qua, hắn càng tỏ ra không chịu nổi, hắn chạy đến chiếc Hummer nôn mửa một lúc, sau đó tiến vào trong xe việt dã, không chịu đi xuống.
Lưu Xuyên lại khá hăng hái, vì động tác lấy da sói của Chu Thụy là cực kỳ nhanh gọn và lành nghề, chỉ thấy dao trên tay Chu Thụy lướt qua đầu và tứ chi của con sói vài cái, sau đó dùng tay kéo, da sói chỉnh tề được lấy ra, chỉ một lát sau thì tám tấm da sói đã bị Chu Thụy lột ra.
- Thứ này vô dụng với chúng ta nhưng đối với dân du mục thì cực kỳ tốt, nếu phơi khô và thuộc đi, như vậy vào mùa đông bọn họ có thể dùng da sói làm nệm giường hoặc áo da, cực kỳ ấm áp, còn có thể trị bệnh thấp khớp, chúng ta chút nữa sẽ đến vị trí của dân du mục, xem như những tấm da sói này là lễ vật.
Chu Thụy vừa rửa tay vừa giải thích với Lưu Xuyên đang cực kỳ hiếu kỳ.
Nhưng dư quang khóe mắt của Chu Thụy cũng nhìn còn chó Ngao đang quỳ rạp xuống đất, vì hắn biết rõ con Ngao cực kỳ thuần phục. Hơn nữa cảm giác của hắn là rất mạnh, vưa rồi hắn thừa dịp nó suy yếu để dùng lực áp chế, nhưng nó cũng không hàng phục hắn, vì vậy lúc hắn lấy da sói cũng luôn đề phòng nó làm khó mình.
Nhưng lúc này Chu Thụy nhìn và càng hoảng sợ, vì hắn thấy con chó Ngao đã lặng lẽ bò lên từ lúc nào, hơn nữa còn lặng lẽ đến sau lưng Trang Duệ. Điều này làm hắn rùng mình, da gà nổi cả lên, phải biết rằng con Ngao có lực tấn công cực mạnh, chị cần không đề phòng sẽ bị nó cắn đứt cổ ngay.
- Lưu Xuyên, lấy súng cho tôi...
Chu Thụy khẽ nói với Lưu Xuyên, hắn thật sự sợ hãi.
- Trên tay anh còn có máu sói, chưa rửa sạch, tôi sẽ đi láy súng. Mộc Đầu, sao con chó Ngao lại đến sau lưng cậu vậy?
Lưu Xuyên nhìn theo ánh mắt Chu Thụy, hắn cũng phát hiện con chó Ngao đến sau lưng Trang Duệ, vì vậy mà kinh hoàng hô lên.
Trang Duệ vốn đang thảnh thơi nhìn Chu Thụy lấy da sói, hắn nghe Lưu Xuyên hô lên như vậy thì cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy con chó Ngao đang nhào về phía mình.
Trang Duệ đừng nói là có súng, thậm chí cũng không cầm theo dao, à, trong tay hắn còn cầm theo nửa bát cháo Bát Bảo, hắn không khỏi nhắm mắt và cảm thán:
- Con bà nó, tao còn là xử nam.
Lưu Xuyên cũng rất lo lắng, nhưng lúc này hắn không cầm theo súng, sợ rằng có cầm súng cũng không dám bắn, vì con chó Ngao và Trang Duệ đã nhào vào nhau.
- Hừ, đúng là hù dọa anh em.
Trang Duệ nằm trên mặt đất tưởng rằng sẽ chết thì cảm thấy một cái lưỡi thô ráp liếm lên mặt, giống như đang cạo dao lam, cực kỳ khó chịu. Sau đó hắn chợt nghe thấy âm thanh của Lưu Xuyên, vì vậy mà mở mắt nhìn, lúc này con chó Ngao đang nằm trên người mình, đang liên tục phun nước miếng.
- Trời, hôi, hôi quá...
Đây là cảm giác đầu tiên của Trang Duệ, mùi hương trong miệng con Ngao thật sự không dễ chịu, thiếu chút nữa làm hắn ói hết tất cả những thứ trong bụng ra. Khi thấy con Ngao không có ác ý với mình, Trang Duệ đánh bạo đẩy người nó ra, lai cướp lấy bình nước trong tay của Chu Thụy, cũng không thèm quan tâm mà rửa sạch mặt mình.
Lưu Xuyên cười hì hì đi đến trước mặt Trang Duệ, hắn vỗ một cái lên cánh tay không bị thương của Trang Duệ rồi trêu chọc:
- Mộc Đầu, đây là nụ hôn đầu đời của cậu, đúng là thiệt thòi lớn.
Trang Duệ còn chưa trả lời thì con chó Mastiff chợt gầm lên một tiếng, nó nhào về phía Lưu Xuyên, miệng mở rộng, hàm răng sắc bén há ra, rõ ràng muốn lấy mạng Lưu Xuyên.
May màn Lưu Xuyên đến bên cạnh Trang Duệ thì luôn đề phòng con Ngao, vì thế khi thấy nó đứng lên là hắn nhanh chóng tránh qua, chạy về chiếc Hummer.
Chu Thụy cũng đến bên cạnh Trang Duệ, hắn đánh giá Trang Duệ một lượt, sau đó thầm nói:
- Quái lạ, thứ này sao lại hợp ý với cậu như vậy, đúng là không thể hiểu nổi.
Khi thấy Chu Thụy đến gần, tuy con Ngao không nhào lên nhưng vẫn có chút bực bội, cặp mắt không tốt đẹp gì nhìn về phía hắn.
Vừa rồi biểu hiện của con Ngao thật sự giống như đối với chủ nhân của mình, Trang Duệ rõ ràng không liên quan gì đến nó, sao lại như vậy? Chu Thụy nghĩ mãi mà không hiểu nổi, hắn đành phải lắc đầu cầm theo da sói đi về phía chiếc xe việt dã.
Trang Duệ coi như hiểu rõ, người ta nói chó rất thông minh, chắc chắn con Ngao này cũng có linh tính, biết mình cứu nó nên mới biểu hiện có thiện ý như vậy. Lời này hắn cũng không thể nào nói ra với người ngoài, chỉ có thể tỏ ra mơ hồ mà thôi.
Khi thấy mọi người đều về lại xe, Trang Duệ xoay người chuẩn bị đi lên xe, nhưng hắn giơ chân lại phát hiện bị giữ lại, thì ra con chó Ngao đang cắn ống quần của hắn, đồng thời còn nghiêng đầu kéo đi.
- Này, thằng này, làm gì vậy?
Trang Duệ vùng hai cái mà không thoát ra được, chỉ có thể xoay người lại, dùng tay xoa đầu lớn của con Ngao, trong miệng lầm bầm, hy vọng nó buông ra.
Con Ngao giống như hiểu lời Trang Duệ, nó buông gấu quần của hắn ra, lại lui ra sau hai bước, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.
- Trang Duệ, nó bảo cậu đi theo.
Chu Thụy ngồi trên xe nói với Trang Duệ.
- Mọi người cứ ngồi trên xe, để tôi đi theo nó.
Trang Duệ lúc này đã hiểu ý của con Ngao, nhưng hắn bị thương trên vai, tay áo bị xé toạc, bây giờ ống quần còn bị cắn, tình cảnh này làm cho người trên xe cười ha hả.
- Được, coi như tao sợ mày, sớm biết như vậy sẽ không cứu mày.
Trang Duệ bất đắc dĩ giơ tay lên, tỏ ý sẽ đi cùng con Ngao, vì vậy mà con Ngao mới há miệng cắn một con sói đã lột da rồi chậm rãi đi về phía trước. Có lẽ vì chân đã bị thương nên tiến độ cũng không nhanh, nó vừa chạy vừa quay đầu nhìn Trang Duệ.
Trên đại thảo nguyên xuất hiện mình tình huống khá kỳ lạ, một con Ngao hùng mãnh cao lớn đi chậm rãi phía trước, theo sau là một người thanh niên, xa hơn phía sau là hai chiếc xe hơi, không cần hỏi cũng biết đó là nhóm Trang Duệ.
- Trang Duệ, dừng lại, đừng tiếp tục tiến lên.
Sau khi đi được hơn mười phút thì sau lưng vang lên tiếng hô của Chu Thụy, bây giờ hắn đã biết con Ngao không đưa bọn họ đi về phía dân du mục ở hướng bắc, mà lại đi về hướng đông, đến một khe núi, mà hai chiếc xe không thể đi vào.
Chu Thụy đưa tay lái cho Bách Mộng An, chính mình nhảy xuống xe đi đến bên cạnh Trang Duệ. Lúc này con Ngao cũng dừng lại, nó buông con sói trong miệng ra, sau đó nhìn Chu Thụy và gầm lên vài tiếng, giống như không cho hắn tiến lên.
Chu Thụy sau khi thấy máu tươi không còn tiếp tục chảy ra thì cũng không nghĩ nhiều, vội vàng dùng thuốc Vân Nam xử lý vết thương, sau đó dùng băng gạc quấn quanh đùi con Ngao.
Trang Duệ cũng thở phào một hơi, điều này nói rõ linh khí trong mắt hắn không những hữu hiệu với người, còn có tác dụng với cả động vật, nhưng chẳng qua số lượng có hạn làm hắn cảm thấy rất bực mình. Hắn đã ra quyết định, sau này về Trung Hải nhất định phải gia tăng số lượng linh khí lên càng nhiều càng tốt.
Khi Trang Duệ phóng linh khí vào trong người con Ngao, đúng lúc con Ngao đang gầm gừ trong lòng Chu Thụy chợt yên tĩnh trở lại, cái đầu lớn nhìn về phía Trang Duệ, cặp mắt hồ nghi. Nếu có người nào biết rõ ánh mắt của loài chó, sẽ biết nó đang nghi hoặc, ngạc nhiên và có chút cảm kích.
- Anh Chu, anh muốn lấy những thứ này làm gì? Không đáng giá vài đồng tiền, lại còn phiền toái.
Chu Thụy băng bó xong cho con Ngao thì cầm lấy một con dao nhỏ lấy da sói, hành động này của hắn làm cho mọi người cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời nhóm phụ nữ cũng không muốn nhìn mà leo hết lên xe Hummer. Bách Mộng An không có kinh nghiệm cuộc chiến hôm qua, hắn càng tỏ ra không chịu nổi, hắn chạy đến chiếc Hummer nôn mửa một lúc, sau đó tiến vào trong xe việt dã, không chịu đi xuống.
Lưu Xuyên lại khá hăng hái, vì động tác lấy da sói của Chu Thụy là cực kỳ nhanh gọn và lành nghề, chỉ thấy dao trên tay Chu Thụy lướt qua đầu và tứ chi của con sói vài cái, sau đó dùng tay kéo, da sói chỉnh tề được lấy ra, chỉ một lát sau thì tám tấm da sói đã bị Chu Thụy lột ra.
- Thứ này vô dụng với chúng ta nhưng đối với dân du mục thì cực kỳ tốt, nếu phơi khô và thuộc đi, như vậy vào mùa đông bọn họ có thể dùng da sói làm nệm giường hoặc áo da, cực kỳ ấm áp, còn có thể trị bệnh thấp khớp, chúng ta chút nữa sẽ đến vị trí của dân du mục, xem như những tấm da sói này là lễ vật.
Chu Thụy vừa rửa tay vừa giải thích với Lưu Xuyên đang cực kỳ hiếu kỳ.
Nhưng dư quang khóe mắt của Chu Thụy cũng nhìn còn chó Ngao đang quỳ rạp xuống đất, vì hắn biết rõ con Ngao cực kỳ thuần phục. Hơn nữa cảm giác của hắn là rất mạnh, vưa rồi hắn thừa dịp nó suy yếu để dùng lực áp chế, nhưng nó cũng không hàng phục hắn, vì vậy lúc hắn lấy da sói cũng luôn đề phòng nó làm khó mình.
Nhưng lúc này Chu Thụy nhìn và càng hoảng sợ, vì hắn thấy con chó Ngao đã lặng lẽ bò lên từ lúc nào, hơn nữa còn lặng lẽ đến sau lưng Trang Duệ. Điều này làm hắn rùng mình, da gà nổi cả lên, phải biết rằng con Ngao có lực tấn công cực mạnh, chị cần không đề phòng sẽ bị nó cắn đứt cổ ngay.
- Lưu Xuyên, lấy súng cho tôi...
Chu Thụy khẽ nói với Lưu Xuyên, hắn thật sự sợ hãi.
- Trên tay anh còn có máu sói, chưa rửa sạch, tôi sẽ đi láy súng. Mộc Đầu, sao con chó Ngao lại đến sau lưng cậu vậy?
Lưu Xuyên nhìn theo ánh mắt Chu Thụy, hắn cũng phát hiện con chó Ngao đến sau lưng Trang Duệ, vì vậy mà kinh hoàng hô lên.
Trang Duệ vốn đang thảnh thơi nhìn Chu Thụy lấy da sói, hắn nghe Lưu Xuyên hô lên như vậy thì cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy con chó Ngao đang nhào về phía mình.
Trang Duệ đừng nói là có súng, thậm chí cũng không cầm theo dao, à, trong tay hắn còn cầm theo nửa bát cháo Bát Bảo, hắn không khỏi nhắm mắt và cảm thán:
- Con bà nó, tao còn là xử nam.
Lưu Xuyên cũng rất lo lắng, nhưng lúc này hắn không cầm theo súng, sợ rằng có cầm súng cũng không dám bắn, vì con chó Ngao và Trang Duệ đã nhào vào nhau.
- Hừ, đúng là hù dọa anh em.
Trang Duệ nằm trên mặt đất tưởng rằng sẽ chết thì cảm thấy một cái lưỡi thô ráp liếm lên mặt, giống như đang cạo dao lam, cực kỳ khó chịu. Sau đó hắn chợt nghe thấy âm thanh của Lưu Xuyên, vì vậy mà mở mắt nhìn, lúc này con chó Ngao đang nằm trên người mình, đang liên tục phun nước miếng.
- Trời, hôi, hôi quá...
Đây là cảm giác đầu tiên của Trang Duệ, mùi hương trong miệng con Ngao thật sự không dễ chịu, thiếu chút nữa làm hắn ói hết tất cả những thứ trong bụng ra. Khi thấy con Ngao không có ác ý với mình, Trang Duệ đánh bạo đẩy người nó ra, lai cướp lấy bình nước trong tay của Chu Thụy, cũng không thèm quan tâm mà rửa sạch mặt mình.
Lưu Xuyên cười hì hì đi đến trước mặt Trang Duệ, hắn vỗ một cái lên cánh tay không bị thương của Trang Duệ rồi trêu chọc:
- Mộc Đầu, đây là nụ hôn đầu đời của cậu, đúng là thiệt thòi lớn.
Trang Duệ còn chưa trả lời thì con chó Mastiff chợt gầm lên một tiếng, nó nhào về phía Lưu Xuyên, miệng mở rộng, hàm răng sắc bén há ra, rõ ràng muốn lấy mạng Lưu Xuyên.
May màn Lưu Xuyên đến bên cạnh Trang Duệ thì luôn đề phòng con Ngao, vì thế khi thấy nó đứng lên là hắn nhanh chóng tránh qua, chạy về chiếc Hummer.
Chu Thụy cũng đến bên cạnh Trang Duệ, hắn đánh giá Trang Duệ một lượt, sau đó thầm nói:
- Quái lạ, thứ này sao lại hợp ý với cậu như vậy, đúng là không thể hiểu nổi.
Khi thấy Chu Thụy đến gần, tuy con Ngao không nhào lên nhưng vẫn có chút bực bội, cặp mắt không tốt đẹp gì nhìn về phía hắn.
Vừa rồi biểu hiện của con Ngao thật sự giống như đối với chủ nhân của mình, Trang Duệ rõ ràng không liên quan gì đến nó, sao lại như vậy? Chu Thụy nghĩ mãi mà không hiểu nổi, hắn đành phải lắc đầu cầm theo da sói đi về phía chiếc xe việt dã.
Trang Duệ coi như hiểu rõ, người ta nói chó rất thông minh, chắc chắn con Ngao này cũng có linh tính, biết mình cứu nó nên mới biểu hiện có thiện ý như vậy. Lời này hắn cũng không thể nào nói ra với người ngoài, chỉ có thể tỏ ra mơ hồ mà thôi.
Khi thấy mọi người đều về lại xe, Trang Duệ xoay người chuẩn bị đi lên xe, nhưng hắn giơ chân lại phát hiện bị giữ lại, thì ra con chó Ngao đang cắn ống quần của hắn, đồng thời còn nghiêng đầu kéo đi.
- Này, thằng này, làm gì vậy?
Trang Duệ vùng hai cái mà không thoát ra được, chỉ có thể xoay người lại, dùng tay xoa đầu lớn của con Ngao, trong miệng lầm bầm, hy vọng nó buông ra.
Con Ngao giống như hiểu lời Trang Duệ, nó buông gấu quần của hắn ra, lại lui ra sau hai bước, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.
- Trang Duệ, nó bảo cậu đi theo.
Chu Thụy ngồi trên xe nói với Trang Duệ.
- Mọi người cứ ngồi trên xe, để tôi đi theo nó.
Trang Duệ lúc này đã hiểu ý của con Ngao, nhưng hắn bị thương trên vai, tay áo bị xé toạc, bây giờ ống quần còn bị cắn, tình cảnh này làm cho người trên xe cười ha hả.
- Được, coi như tao sợ mày, sớm biết như vậy sẽ không cứu mày.
Trang Duệ bất đắc dĩ giơ tay lên, tỏ ý sẽ đi cùng con Ngao, vì vậy mà con Ngao mới há miệng cắn một con sói đã lột da rồi chậm rãi đi về phía trước. Có lẽ vì chân đã bị thương nên tiến độ cũng không nhanh, nó vừa chạy vừa quay đầu nhìn Trang Duệ.
Trên đại thảo nguyên xuất hiện mình tình huống khá kỳ lạ, một con Ngao hùng mãnh cao lớn đi chậm rãi phía trước, theo sau là một người thanh niên, xa hơn phía sau là hai chiếc xe hơi, không cần hỏi cũng biết đó là nhóm Trang Duệ.
- Trang Duệ, dừng lại, đừng tiếp tục tiến lên.
Sau khi đi được hơn mười phút thì sau lưng vang lên tiếng hô của Chu Thụy, bây giờ hắn đã biết con Ngao không đưa bọn họ đi về phía dân du mục ở hướng bắc, mà lại đi về hướng đông, đến một khe núi, mà hai chiếc xe không thể đi vào.
Chu Thụy đưa tay lái cho Bách Mộng An, chính mình nhảy xuống xe đi đến bên cạnh Trang Duệ. Lúc này con Ngao cũng dừng lại, nó buông con sói trong miệng ra, sau đó nhìn Chu Thụy và gầm lên vài tiếng, giống như không cho hắn tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.