Chương 717: Người tốt a
Đả Nhãn
26/08/2013
Dư lão bát cũng từng hoài nghi, việc này có liên quan tới người trẻ tuổi họ Trang kia không? Đầu tiên là giao tiền mua bán, sau đó lại cho người tới trộm đi, nhưng sau khi cẩn thận phân tích, Dư lão bát đã vứt bỏ nghi kỵ này.
Một là Trang Duệ khí độ bất phàm, không giống như người làm việc nhỏ nhặt, thứ hai là Trang Duệ có cửa tiệm ở Phan gia viên, ít nhất cũng có giá trị trên một trăm vạn, hắn không cần vì mười vạn, đi mời một Tông Sư cấp Tặc Vương để đối phó mình.
Sau những việc này, Dư lão bát chỉ có thể bị đánh gãy răng mà nuốt trở về, tự nhận không may, ai bảo là mình ôm tiền không chặt, bị người có ý nhìn chằm chằm vào.
...
- Nhâm lão bản, đến đây, ngồi xuống uống vài chén.
Hiện tại Hầu tử rất biết hưởng thụ, đến tiệm ăn cơm cũng phải gọi phòng, sau khi nhìn thấy "Nhâm lão bản" đi tới, tuy trong lòng khinh thường, nhưng hắn vẫn đứng dậy nghênh đón. Nhưng Hầu tử biết "Nhâm lão bản" này đang đầy ngập oán hận, trong tay có súng, cho nên đành phải tiến lên rót một chén rượu.
- Nhâm lão bản, có phải muốn vay nặng lãi hay không, sợ tiền không tới tay đúng không? Này, yên tâm đi, vấn đề của ngài không thành vấn đề, đến đây, uống rượu đi...
Hầu tử và lão Ngưu cũng không uống rượu tốt gì, chính là rượu năm mươi sáu độ, lập tức cầm lấy chén trà, rót đầy một ly, đưa tới cho "Nhâm lão bản".
- Hầu huynh đệ, người xem... Hiện giờ tôi có việc, cho nên không uống rượu.
Nhìn thấy Hầu tử đưa rượu, yết hầu cảu Dư Chấn Bình nước nuốt bọt một cái, hằn là người thường xuyên đào mộ, có thể ngàn chén không say, bởi vì âm khí dưới đất rất nặng, không có rượu thì không thể tăng thêm lòng dũng khí của bản thân.
Nhưng từ khi đi tới Thiểm Tây để trốn, Dư Chấn Bình sống trong lo lắng thấp thỏm, lúc tới Trịnh Châu, sống trong căn phòng đồ cổ, buổi tối càng không dám bật đèn, nào dám uống rượu a.
Hơn nữa xấu hổ vì trong túi trống rỗng, Dư Chấn Bình đã ở vậy hơn nửa năm, không dính qua một giọt rượu nào, vào lúc này ngửi được mùi rượu, cả người như muốn chóng mắt.
- Tôi nói Nhâm lão bản, ngài thật là không nể mặt, vừa rồi tôi còn ở trước mặt lão bản nói không ít lời tốt đẹp cho ngài, cảm tình rất sâu, uống một ngụm cũng không được, kháo!
Sau khi Hầu tử điện thoại cho Trang Duệ, lại cùng uống mấy chén với lão Ngưu, lúc này cũng đã say sáu bảy phần, nhưng dù uống rượu hắn vẫn không quên lời của Trang Duệ, lôi kéo "Nhâm lão bản", không muốn cho hắn uống rượu cũng không được.
Mà lão Ngưu ở bên cạnh không ngớt lời ồn ào, dù sao hắn có thân phận "Lão bản", không uống không được.
- Tốt, tôi uống!
Sau khi bị Hầu tử khích thì con sâu rượu trong bụng đã ngứa ngáy, Dư lão bát tiếp ly, ngửa cổ lên uống, "Ừng ực ừng ực" vài tiếng qua đi, một ly rượu đế cực mạnh, cứ thế đã không còn giọt nào.
- Tốt... Tửu lượng rất tốt, Nhâm lão bản là người thống khoái, tiếp, ăn đồ ăn, tiếp một ly nữa nào.
Phàm là người uống nhiều rượu, đều ưa thích khích lệ người khác uống rượu, Hầu tử cũng không ngoại lệ, lập tức rót cho Dư lão bát một ly đầy, hơn nữa còn bảo phục vụ mang thêm bát đũa.
Dù hôm nay Dư Chấn Bình không có tâm uống, nhưng hơn nửa năm ăn mì tôm, lúc này nhìn thấy một bàn thức ăn, không chỉ có con sâu rượu tạo phản, mà cái dạ dày đói bụng cũng reo vang. Bất quá tửu lượng của Dư Chấn Bình, vượt xa hầu tử và lão Ngưu, sau khi cạn mấy chén, trái lại khích hai người cụng ly, hắn không có việc gì, cho nên bắt đầu uống rượu rất nhiệt tình.
- Ai, Hầu huynh đệ, tôi nói chuyện này, ngươi xem...
Tuy vừa bị ăn trộm, nhưng trộm cũng có đạo của trộm, Dư Chấn Bình cũng không muốn thừa dịp Hầu tử say, đi sờ túi quần của hắn, thừa dịp Hầu tử còn có chút thần trí, vội vàng nhắc tới việc vay tiền.
- Chuyện gì? Còn muốn cạn một chén? Đến đây, ai sợ ai chứ?
Nếu vào lúc này Trang Duệ nhìn thấy bộ dạng của Hầu tử, chắc chắn sẽ chửi mắng hắn một trận, chuyện mà mình nhắn hắn làm, lại bị thẳng này quẳng lên chín tầng mây.
- Đừng, Hầu huynh đệ, chuyện tiền...
Dư Chấn Bình cũng gấp, lúc này hắn hận không thể đem cái bàn rượu và thức ăn này đem đổi, đổi thành tiền chạy trốn, cho dù có giao dịch với đối phương, nhất định không thể chọn địa phương đông người, con mẹ nó đây là thủ đô, tại sao ăn trộm lại nhiều như vậy?
- Tiền?
Hai mắt hầu tử say lờ đờ liếc nhìn Dư Chấn Bình, nói ra:
- Đúng rồi, lão Nhâm, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngài nói cho tiểu đệ biết, nơi đó của ngươi còn vật gì tốt không?
Sau khi nghe được lời này của Hầu tử, Dư Chấn Bình giật mình, mở miệng hỏi:
- Đồ tốt đương nhiên còn vài món, nhưng không biết Hầu huynh đệ mua làm gì? Nếu là giữ để chơi, thì chắc số lượng không cần nhiều đúng không? Còn nữa, lão bản của Hầu huynh, ra tay quá keo kiệt a?
- Ai, lão... Lão Nhâm, đừng... Đừng nhìn tôi và ngài có quan hệ tốt như vậy, nếu như ngài lại nói lời này, huynh... Huynh đệ ta sẽ trở mặt với ngài a, lão bản của ta khẩu khí không nhỏ đâu, cái này... Lần mua bán này, phải theo quy củ của buôn bán, ngươi... Ngươi nói... Đúng... Đúng không? Nếu không ngươi tìm nhà khác bán, xem giá tiền của bọn họ cao bao nhiêu...
Hầu tử nghe xong lời này, liền không vui, Trang Duệ là ai? Trang Duệ là Bá Nhạc trong lòng hắn, mang hắn từ Bành Thành tới đây, nếu ai nói xấu Trang Duệ, Hầu tử tuyệt đối dám dốc sức liều mạng với hắn.
Đương nhiên, nếu như lời này của bạn thân vì rượu mà bạo phát, đơn giản chỉ cần rượu kính thì cầm, không nên nói ra lời bất lợi a.
- Ta... Ta nói với ngài, lão bản của ta đang chuẩn bị mở bảo tàng, đồ cổ... Những món đồ cổ, đó là càng nhiều càng tốt, lão Nhâm... Ngài... Ngài yên tâm, lão bản của ta tuyệt đối... Phải.. Là chú ý tới ngài, cho nên giá cả sẽ không bạc đãi đâu, nếu như ngài thật sự vẫn còn, có thể... Ưu tiên cho ta biết trước,... Mẹ nó, có thể cho ta ở trước mặt Trang ca thêm phần thể diện nha...
Khoan hãy nói, những lời này của hầu tử, tuy là lời say, nhưng đúng là làm cho lòng nghi kỵ của Dư Chấn Bình tan biến không còn, Hầu tử đến say mà vẫn nói như vậy, thì có thể diễn kịch như thế này, thì hắn đã đến Hollywood mà làm vua màn ảnh rồi.
- Đồ vật vẫn còn, nếu lão bản của hầu huynh đã có ý này, chờ tôi trở về, chúng ta lại liên hệ, ngươi yên tâm, chỉ cần tôi bán, nhất định sẽ nghĩ tới huynh đệ trước tiên.
Cuộc rượu này đã kéo gần khoảng cách giữa người với người, lúc này Dư Chấn Bình nhìn Hầu tử rất thuận mắt, khó có được khi nói ra lời trong lòng, làm sinh ý cần người quen thuộc, giao dịch với mối khách cũ thì yên tâm hơn.
Một là Trang Duệ khí độ bất phàm, không giống như người làm việc nhỏ nhặt, thứ hai là Trang Duệ có cửa tiệm ở Phan gia viên, ít nhất cũng có giá trị trên một trăm vạn, hắn không cần vì mười vạn, đi mời một Tông Sư cấp Tặc Vương để đối phó mình.
Sau những việc này, Dư lão bát chỉ có thể bị đánh gãy răng mà nuốt trở về, tự nhận không may, ai bảo là mình ôm tiền không chặt, bị người có ý nhìn chằm chằm vào.
...
- Nhâm lão bản, đến đây, ngồi xuống uống vài chén.
Hiện tại Hầu tử rất biết hưởng thụ, đến tiệm ăn cơm cũng phải gọi phòng, sau khi nhìn thấy "Nhâm lão bản" đi tới, tuy trong lòng khinh thường, nhưng hắn vẫn đứng dậy nghênh đón. Nhưng Hầu tử biết "Nhâm lão bản" này đang đầy ngập oán hận, trong tay có súng, cho nên đành phải tiến lên rót một chén rượu.
- Nhâm lão bản, có phải muốn vay nặng lãi hay không, sợ tiền không tới tay đúng không? Này, yên tâm đi, vấn đề của ngài không thành vấn đề, đến đây, uống rượu đi...
Hầu tử và lão Ngưu cũng không uống rượu tốt gì, chính là rượu năm mươi sáu độ, lập tức cầm lấy chén trà, rót đầy một ly, đưa tới cho "Nhâm lão bản".
- Hầu huynh đệ, người xem... Hiện giờ tôi có việc, cho nên không uống rượu.
Nhìn thấy Hầu tử đưa rượu, yết hầu cảu Dư Chấn Bình nước nuốt bọt một cái, hằn là người thường xuyên đào mộ, có thể ngàn chén không say, bởi vì âm khí dưới đất rất nặng, không có rượu thì không thể tăng thêm lòng dũng khí của bản thân.
Nhưng từ khi đi tới Thiểm Tây để trốn, Dư Chấn Bình sống trong lo lắng thấp thỏm, lúc tới Trịnh Châu, sống trong căn phòng đồ cổ, buổi tối càng không dám bật đèn, nào dám uống rượu a.
Hơn nữa xấu hổ vì trong túi trống rỗng, Dư Chấn Bình đã ở vậy hơn nửa năm, không dính qua một giọt rượu nào, vào lúc này ngửi được mùi rượu, cả người như muốn chóng mắt.
- Tôi nói Nhâm lão bản, ngài thật là không nể mặt, vừa rồi tôi còn ở trước mặt lão bản nói không ít lời tốt đẹp cho ngài, cảm tình rất sâu, uống một ngụm cũng không được, kháo!
Sau khi Hầu tử điện thoại cho Trang Duệ, lại cùng uống mấy chén với lão Ngưu, lúc này cũng đã say sáu bảy phần, nhưng dù uống rượu hắn vẫn không quên lời của Trang Duệ, lôi kéo "Nhâm lão bản", không muốn cho hắn uống rượu cũng không được.
Mà lão Ngưu ở bên cạnh không ngớt lời ồn ào, dù sao hắn có thân phận "Lão bản", không uống không được.
- Tốt, tôi uống!
Sau khi bị Hầu tử khích thì con sâu rượu trong bụng đã ngứa ngáy, Dư lão bát tiếp ly, ngửa cổ lên uống, "Ừng ực ừng ực" vài tiếng qua đi, một ly rượu đế cực mạnh, cứ thế đã không còn giọt nào.
- Tốt... Tửu lượng rất tốt, Nhâm lão bản là người thống khoái, tiếp, ăn đồ ăn, tiếp một ly nữa nào.
Phàm là người uống nhiều rượu, đều ưa thích khích lệ người khác uống rượu, Hầu tử cũng không ngoại lệ, lập tức rót cho Dư lão bát một ly đầy, hơn nữa còn bảo phục vụ mang thêm bát đũa.
Dù hôm nay Dư Chấn Bình không có tâm uống, nhưng hơn nửa năm ăn mì tôm, lúc này nhìn thấy một bàn thức ăn, không chỉ có con sâu rượu tạo phản, mà cái dạ dày đói bụng cũng reo vang. Bất quá tửu lượng của Dư Chấn Bình, vượt xa hầu tử và lão Ngưu, sau khi cạn mấy chén, trái lại khích hai người cụng ly, hắn không có việc gì, cho nên bắt đầu uống rượu rất nhiệt tình.
- Ai, Hầu huynh đệ, tôi nói chuyện này, ngươi xem...
Tuy vừa bị ăn trộm, nhưng trộm cũng có đạo của trộm, Dư Chấn Bình cũng không muốn thừa dịp Hầu tử say, đi sờ túi quần của hắn, thừa dịp Hầu tử còn có chút thần trí, vội vàng nhắc tới việc vay tiền.
- Chuyện gì? Còn muốn cạn một chén? Đến đây, ai sợ ai chứ?
Nếu vào lúc này Trang Duệ nhìn thấy bộ dạng của Hầu tử, chắc chắn sẽ chửi mắng hắn một trận, chuyện mà mình nhắn hắn làm, lại bị thẳng này quẳng lên chín tầng mây.
- Đừng, Hầu huynh đệ, chuyện tiền...
Dư Chấn Bình cũng gấp, lúc này hắn hận không thể đem cái bàn rượu và thức ăn này đem đổi, đổi thành tiền chạy trốn, cho dù có giao dịch với đối phương, nhất định không thể chọn địa phương đông người, con mẹ nó đây là thủ đô, tại sao ăn trộm lại nhiều như vậy?
- Tiền?
Hai mắt hầu tử say lờ đờ liếc nhìn Dư Chấn Bình, nói ra:
- Đúng rồi, lão Nhâm, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngài nói cho tiểu đệ biết, nơi đó của ngươi còn vật gì tốt không?
Sau khi nghe được lời này của Hầu tử, Dư Chấn Bình giật mình, mở miệng hỏi:
- Đồ tốt đương nhiên còn vài món, nhưng không biết Hầu huynh đệ mua làm gì? Nếu là giữ để chơi, thì chắc số lượng không cần nhiều đúng không? Còn nữa, lão bản của Hầu huynh, ra tay quá keo kiệt a?
- Ai, lão... Lão Nhâm, đừng... Đừng nhìn tôi và ngài có quan hệ tốt như vậy, nếu như ngài lại nói lời này, huynh... Huynh đệ ta sẽ trở mặt với ngài a, lão bản của ta khẩu khí không nhỏ đâu, cái này... Lần mua bán này, phải theo quy củ của buôn bán, ngươi... Ngươi nói... Đúng... Đúng không? Nếu không ngươi tìm nhà khác bán, xem giá tiền của bọn họ cao bao nhiêu...
Hầu tử nghe xong lời này, liền không vui, Trang Duệ là ai? Trang Duệ là Bá Nhạc trong lòng hắn, mang hắn từ Bành Thành tới đây, nếu ai nói xấu Trang Duệ, Hầu tử tuyệt đối dám dốc sức liều mạng với hắn.
Đương nhiên, nếu như lời này của bạn thân vì rượu mà bạo phát, đơn giản chỉ cần rượu kính thì cầm, không nên nói ra lời bất lợi a.
- Ta... Ta nói với ngài, lão bản của ta đang chuẩn bị mở bảo tàng, đồ cổ... Những món đồ cổ, đó là càng nhiều càng tốt, lão Nhâm... Ngài... Ngài yên tâm, lão bản của ta tuyệt đối... Phải.. Là chú ý tới ngài, cho nên giá cả sẽ không bạc đãi đâu, nếu như ngài thật sự vẫn còn, có thể... Ưu tiên cho ta biết trước,... Mẹ nó, có thể cho ta ở trước mặt Trang ca thêm phần thể diện nha...
Khoan hãy nói, những lời này của hầu tử, tuy là lời say, nhưng đúng là làm cho lòng nghi kỵ của Dư Chấn Bình tan biến không còn, Hầu tử đến say mà vẫn nói như vậy, thì có thể diễn kịch như thế này, thì hắn đã đến Hollywood mà làm vua màn ảnh rồi.
- Đồ vật vẫn còn, nếu lão bản của hầu huynh đã có ý này, chờ tôi trở về, chúng ta lại liên hệ, ngươi yên tâm, chỉ cần tôi bán, nhất định sẽ nghĩ tới huynh đệ trước tiên.
Cuộc rượu này đã kéo gần khoảng cách giữa người với người, lúc này Dư Chấn Bình nhìn Hầu tử rất thuận mắt, khó có được khi nói ra lời trong lòng, làm sinh ý cần người quen thuộc, giao dịch với mối khách cũ thì yên tâm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.